Gian Khách
Tác giả: Miêu Nị
Quyển 3: Hành Trình Tây Lâm
Chương 209-210: Đông Bắc Thiên Bắc (I-J)
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: vipvandan
Những luồng gió tuyết lạnh thấu xương xuyên thấu qua những khe hở của cánh cổng bằng thép cứng rắn nhiều lớp, không ngừng thổi quét vào, sau đó chậm rãi xoay chuyển vài vòng bên trong đường ống dẫn khí được đốt nóng bằng nhiên liệu đốt trong, liền trở nên vô cùng ấm áp, sau đó bắt đầu lan tỏa ra thành một luồng không khí ấm áp trong gian phòng.
Hứa Nhạc lúc này đang cúi đầu ngồi trên một chiếc ghế trong phòng, giương mắt nhìn về phía những đầu ngón tay có chút tróc da của mình, trầm mặc không nói tiếng nào, khuôn mặt hơi sạm nắng của hắn lúc này đã cứng ngắc lại, bị những luồng không khí vừa ấm vừa lạnh này thổi quét, khiến cho tâm thần cũng có chút phiền muộn, theo bản năng khẽ ngẩng đầu lên, theo hướng cánh cửa phòng bên kia hướng ra phía ngoài nhìn lại. Hắn phát hiện ra những cơn bão tuyết lạnh lẽo đã bắt đầu nhỏ đi từ bốn ngày trước nay, hôm nay dưới ánh mặt trời chiếu rọi ấm áp cũng đã hoàn toán biến mất không còn chút nào.
Hắn thân là thủ khoa tốt nghiệp từ Học Viện Quân Sự I, trong buổi thao diễn quân sự Ngày Tốt Nghiệp đã thành công sắm vai quân nhân sĩ quan, một nhân vật đại não thuộc một phương trong buổi thao diễn quân sự kia. Cũng chính là bởi vì những biểu hiện nổi trội xuất sắc ngày hôm đó của hắn, khiến cho hắn trở thành một đối tượng được nhìn trúng vô cùng hiếm có của Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh, đầu năm nay bị mạnh mẽ điều động, tiến nhập vào Sư đoàn Thiết giáp 7.
Có thể nhận được sự ưu ái thưởng thức của vị nhất đại danh tướng Liên Bang Đỗ Thiếu Khanh này, có thể tiến vào được chi bộ đội Sư đoàn Thiết giáp 7 chói sáng cùng cực của Liên Bang này, tiền đồ trước mắt hoàn toàn là một mảnh quang mang sáng lạn, thế nhưng Chu Ngọc cũng không có được hạnh phúc giống như là ngoại nhân suy nghĩ vậy.
Hắn vốn là người Tây Lâm, hắn là đệ tử được Cơ Kim Hội Tu Thúc đặc biệt hỗ trợ đi học tập, hắn có mối quan hệ thân thiết với Hứa Nhạc… Mà vị Chung Tư lệnh đại nhân, vị bá vương trong mắt tất cả những người Tây Lâm cùng với vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh lại có một mối oán hận chất chứa vô cùng sâu đậm. Phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu cũng không muốn nhìn thấy hắn bị một phe phái nào đó trong Quân đội Liên Bang mạnh mẽ cướp đi. Càng quan trọng hơn nữa chính là, Hứa Nhạc cùng với Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ mà Hứa Nhạc đang công tác, bởi vì những nguyên nhân nào đó trong lịch sử cùng với hiện tại, đã cùng với Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 từ trước đến giờ vẫn luôn có cảm giác như là nước với lửa, gần như không thể cùng tồn tại.
Các quân nhân sĩ quan cùng với các đồng học trong căn cứ huấn luyện của Bộ Quốc Phòng, các gã hán tử quen thuộc của Tiểu đội 7 này… cùng với phần lớn những người mà Chu Ngọc vô cùng quen thuộc, lúc này cũng đã được điều đến Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ, lại cũng chỉ có mỗi một mình hắn là bị điều tiến vào Sư đoàn Thiết giáp 7 mà thôi. Mặc dù chưa nói tới cảnh xung quanh đều là những người lạ, không hề có ai thân thiết, nhưng cuối cùng vẫn là có chút cô độc cùng với bị cô lập. Loại cảm xúc này bởi vì vài loại sự tình nào đó gần đây khiến cho trở nên vô cùng nồng đậm, khiến cho một gã thanh niên vốn xưa nay vô cùng ôn nhuận như ngọc, lúc này cũng cảm thấy trong lòng có một tia buồn bực phẫn nộ khó có thể nào ức chế được.
Sau khi trầm mặc thật lâu thật lâu, cho đến lúc những mụn nước màu trắng trên lớp da giữa các ngón tay của hắn cùng với một màu tuyết trắng truyền vào cặp mắt khiến cho có chút đau nhức, một tia buồn bả bi ai trên khuôn mặt của hắn mới dần dần thu liễm lại. Hắn bỗng nhiên đứng dậy, xuyên qua con đường thông đạo bằng tuyết có chút thấp bé, bước nhanh vào trong gian phòng của Tổng bộ Doanh đoàn.
Doanh Đoàn trưởng Doanh Đoàn I của Sư đoàn Thiết giáp 7, Đông Phương Phái, lúc này đang ngồi trên một chiếc ghế da thú, tay cầm tách cà phê nhắm mắt dưỡng thần, nhìn qua thập phần an nhàn. nguồn tunghoanh.com
Lúc còn ở trên tinh cầu S1, Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh vẫn luôn có thói quen đeo một cặp găng tay màu đen nhỏ làm bằng loại da dê cao cấp, cái này gọi là bắt chước người trên, mấy gã quân nhân sĩ quan cao cấp thuộc hạ của Đỗ Thiếu Khanh cũng đều tiêm nhiễm cái loại thói quen đáng buồn bực này. Huống chi nơi này lại chính là tinh cầu 5460, trong những khu rừng rậm bên cạnh khu sông băng kia tràn ngập những đầu dã thú không có bức tường vây điện tử bảo hộ…
Chu Ngọc nhìn thấy một màn trước mắt này, thầm nhủ trong lòng vị thủ trưởng trước mặt mình đây, mặc dù trên mặt cũng đeo một cặp kính râm hoàn toàn đồng dạng, nhưng cũng vĩnh viễn không có khả năng học được bề ngoài lãnh ngạo của vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh kia.
Sau khi thoáng dừng lại phía cửa phòng một lúc sau, Chu Ngọc mới trầm giọng nói:
- Tôi thật sự muốn biết, ông rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì. Ông có biết hay không, ở trên cánh đồng tuyết cách ông không đầy bốn trăm km bên kia, chính là đang có vài ngàn vị chiến sĩ Liên Bang đang bị đám người Đế Quốc phục kích đó!
Đông Phương Phái mở hé cặp mắt đang nhắm lại của mình ra, nhìn về phía Chu Ngọc, lạnh nhạt nói:
- Kẻ bị vây là đám nhãi con của Thanh Long Sơn. Tôi cũng không có một phen xem bọn họ trở thành chiến hữu của mình.
- Đội trưởng Đông Phương, tôi nghĩ xin nhắc ông chú ý một câu. Hiện tại phiên hiệu của bọn họ chính là Doanh đoàn I Đặc biệt của Quân đội Liên Bang. Nếu như ông không muốn cái câu nói này bị Ban Nội Vụ của Bộ Quốc Phòng nghe thấy, tôi khuyên ông tốt nhất nên kiểm điểm lại nhận thức một chút, chứ không phải là dùng loại tư thế bưng cà phê hưởng thụ như thế này đâu.
Chu Ngọc cũng không một chút khách sao nói.
- Tôi cũng muốn khuyên cậu nên kiểm điểm lại nhận thức của mình một chút…
Sắc mặt Đông Phương Phái khẽ biến đổi một chút, đứng thẳng người lên, chỉ thẳng vào mặt của Chu Ngọc, quát lớn:
- Tôi chính là Đội trưởng của cậu. Cậu đây là cái thái độ gì đây hả? Nếu như cậu không muốn buộc tôi dùng quân pháp ra mà xử lý cậu, tôi khuyên cậu tốt nhất một phen đem những lời nói vừa rồi thu hồi lại đi!
Các quân nhân sĩ quan cao cấp của Sư đoàn Thiết giáp 7 cũng đều biết rõ ràng vị Sư Đoàn trưởng nhà mình cực kỳ thưởng thức Chu Ngọc này. Căn cứ vào nguyên nhân nào đó, Đông Phương Phái đối với chuyện Sư Bộ phái Chu Ngọc tiến đến Doanh đoàn I của hắn tiến hành rèn luyện phi thường bất mãn. Giờ phút này lại nghe cái gã thuộc hạ này tiến hành chỉ trích mình như vậy, liền một phen đem toàn bộ cơn tức giận của mình bộc phát ra.
- Tôi sẽ hướng ngài giải thích, Đội trưởng Đông Phương…
Chu Ngọc bình tĩnh nói, từ trong cặp mắt tựa hồ như bình tĩnh của hắn lại mang theo một tia chấp nhất quyết không chịu nhượng bộ:
- Nhưng mà thấy chết không cứu, tôi nghĩ không nên là tác phong của Sư đoàn Thiết giáp 7!
- Thứ đầu tiên của Quân đội chính là quân kỷ, chính là kỷ luật của bộ đội. Dưới tình huống không hề nhận được bất cứ mệnh lệnh nào từ cấp trên, tôi là người toàn quyền phụ trách của Doanh đoàn I này!
Đông Phương Phái nhìn chằm chằm vào Chu Ngọc, không một chút khách sáo lớn tiếng khiển trách:
- Trong đầu của cậu đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì vậy?
- Kỷ luật chứ không phải là máy móc, lại càng không phải là lãnh huyết vô tình. Vào cái thời điểm cần phải trong thời gian ngắn nhất làm ra phản ứng hữu hiệu, một vị sĩ quan chỉ huy tiền tuyến lại cố chấp chờ đợi mấy cái mệnh lệnh cho phép từ Bộ Tư Lệnh xa xôi. Tôi chưa bao giờ biết trong kỷ luật quân đội lại có cách làm việc như thế này. Tôi thật sự hoài nghi mục đích thật sự mà ông làm như vậy là cái gì.
Một tia ngoan ý trong cặp mắt của Đông Phương Phái càng lúc càng sáng dần lên, đi đến phía trước người của Chu Ngọc, lạnh giọng nói:
- Vậy cậu nói mục đích chân thật của tôi là cái gì đây?
- Tôi thật sự hoài nghi ông đang cố ý tiến hành một hồi mưu sát thảm thiết vô nhân đạo đối với đồng bào Liên Bang chúng ta!
Biểu tình Chu Ngọc thập phần bình tĩnh nói:
- Bốn ngày trước đây, Trung Tá Hứa Nhạc đã phát ra lời thỉnh cầu tiến hành trợ giúp, nhưng ông rõ ràng là đã nhận được tin, thế nhưng lại mạnh mẽ kéo dài thời gian không chịu thượng báo tình huống lên Bộ Tư Lệnh, đây là vì cái gì? Ông đến tột cùng là muốn mượn tay đám người Đế Quốc mà giết chết các chiến sĩ đến từ Thanh Long Sơn, hay là muốn cố tình để cho Trung Tá Hứa Nhạc cũng phải chết ở trong đó luôn hả?
- Tôi cảnh cáo cậu, hiện tại chính là cậu đang hướng một vị Đội trưởng Trung Tá làm ra một hồi lên án hình sự phi thường nghiêm trọng đó!
Đông Phương Phái sau khi trầm mặc một lúc, sắc mặt hơi chút lạnh lùng nói:
- Đúng vậy, tôi xác thực là xem thường cái tên Trung Tá Hứa Nhạc xuất thân từ lính đánh thuê này, bởi vì thân là một thành viên của một chi bộ đội có kỷ luật, tôi thống hận nhất chính là cái loại biểu hiện cực kỳ ngốc nghếch, tôn thờ chủ nghĩa anh hùng cá nhân này. Nhưng mà muốn mưu sát hắn? Tôi cần làm như vậy hay sao?
- Ông chính là muốn hỏi nên vì cái gì ông lại muốn làm như vậy à?
Hứa Nhạc ngẩng phắt đầu dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cặp mắt của Đông Phương Phái, nói:
- Theo như ý của tôi, nguyên nhân đó là bởi vì hai anh em Thường Nhị, Thường Tam, vốn đều là quan nhân sĩ quan của Doanh đoàn I, hơn nữa bởi vì nguyên nhân buổi thao diễn quân sự Ngày Tốt Nghiệp hôm trước, Trung Tá Hứa Nhạc cùng với Sư Đoàn trưởng đã phát sinh một hồi xung đột, cho nên ông như thế nào lại không muốn hắn chết chứ?
- Đừng có quên rằng cậu hiện tại chính là một quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 7 đó. Nên nhớ kỹ cái mông của mình nên ngồi ở bên nào!
Ánh mắt của Đông Phương Phái lúc này trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, gằn từng tiếng nói:
- Hơn nữa cậu trước giờ đều vẫn luôn xem thường ta, xem thường người của Sư đoàn Thiết giáp 7 chúng ta. Chúng ta từ trước đến nay vẫn không có thói quen ở trên chiến trường mà hướng về phía sau lưng đồng bào của chính mình nổ súng bao giờ.
- Tôi đến đây chỉ là muốn hỏi ông một câu, ông rốt cuộc là có cứu hay là không cứu?
Chu Ngọc cảm nhận được trên người của đối phương chợt truyền đến một cỗ cảm giác nguy hiểm nào đó. Đông Phương Phái là sĩ quan cấp trên cao nhất của chi bộ đội này, còn Chu Ngọc hắn tuy là quân nhân sĩ quan do đích thân Đỗ Thiếu Khanh tự mình đưa đến đây tham gia thực tiễn, nhưng mà nếu quả thật đối phương muốn dùng quân pháp để xử trí mình, bản thân mình cũng không có bất cứ biện pháp nào cả. Nhưng mà nghĩ đến cảnh chiến trường cách nơi này mấy trăm km, hiện tại không có bất cứ tin tức gì truyền về, hắn liền muốn đem lời này hỏi cho rõ ràng.
- Tôi không phải mãng phu, cũng không phải là quân nhân sĩ quan bất tuân quân kỷ.
Mí mắt Đông Phương Phái khẽ cụp xuống, nói:
- Người đâu! Đem hắn giam giữ vào ngục tối mười ngày!
Vào đúng thời điểm này, gã binh sĩ thông tin rất nhanh bước đến bên cạnh hắn, dùng ngữ khí vô cùng khẩn trương nói:
- Điện báo của Sư Đoàn trưởng!
o0o
Tại Sư Bộ của Sư đoàn Thiết giáp 7, Tây Môn Cẩn cầm trong tay chiếc khăn mặt, im lặng đứng ở một góc sáng sủa. Hắn nhìn về phía vị Sư Đoàn trưởng sắc mặt âm trầm cắt đứt điện thoại, liên tưởng đến quân lệnh của Bộ Tư Lệnh Quân đội Liên Bang mà Sư Đoàn trưởng vừa mới nhận được, tâm tình trong lòng cũng không nhịn được hơi hơi trầm xuống. Hắn rất nhanh tiến lên một chút, đem cái khăn mặt nóng bỏng đưa đến trong tay của Đỗ Thiếu Khanh.
Đỗ Thiếu Khanh cầm lấy cái khăn mặt nóng bỏng, dùng sức xoa bóp, lau mạnh phần da thịt trên mặt mình, sau khi khôi phục một chút tinh thần lại, mới từ từ ngồi trở lại trên chiếc ghế quen thuộc của mình, giương mắt về phía bản đồ điện tử cùng với những số liệu quân sự hiển thị trên màn hình vi tính trước mặt, tiếp tục tiến hành công tác thôi diễn chiến thuật đã bị ngắt ngang lúc trước.
Mười năm trước đây, chính bản thân hắn tự mình thỉnh cầu được điều nhập vào trong Sư đoàn Thiết giáp 7 của Quân khu II Liên Bang vốn đã trầm luân đến cực điểm. Bắt đầu từ thời điểm đó, chi bộ đội này đã đạt được vô số những thắng lợi trong các lần thôi diễn quân sự do Quân đội Liên Bang tổ chức, nhận được vô số ánh mắt kính sợ thậm chí là vô cùng sùng kính. Mà cái chi bộ đội này lại thủy chung không có bất cứ cơ hội nào ở trên chiến trường phô bày a những thắng lợi chân chính của mình, đổi lấy những công huân chân chính nhất. Hắn cũng bị một vị đại nhân vật nào đó thân nắm giữ quyền lực cực cao trong Quân đội Liên Bang mạnh mẽ áp chế suốt mười năm trời.
Mười năm sau đó, hắn rốt cuộc cũng có thể chân chính gia nhập vào tiền tuyến thật sự. Hắn cùng với chi bộ đội trong tay của hắn quả thật cũng không khiến cho toàn bộ Liên Bang thất vọng, ngay từ phát súng đầu tiên khai hỏa cho lần hành động quân sự Thắng Lợi tại Hoàng Sơn Lĩnh, Độc Cô Lĩnh kia, sau đó hóa thành luồng bão táp đột tiến Bắc phạt, một phen đem chi bộ đội chủ lực của Đế Quốc đập cho biến thành tan tác. Cho đến ngày hôm nay, lại đem chi tàn quân còn lại của Đế Quốc bức nhập vào trong khu vực tuyết vực sông băng kia, tìm không ra bất cứ cơ hội bỏ chạy nào nữa. Trong vô số tràng chiến đấu xinh đẹp đến thảm thiết trên khu vực Cực Bắc này, Sư đoàn Thiết giáp 7 cũng đã hoàn mỹ thực hiện ra vô số những nhiệm vụ chiến lược, không hề xảy ra bất cứ bất trắc nào cả.
Rất nhiều người đối với Đỗ Thiếu Khanh cũng đều có những đánh giá giống như nhau: có lối suy nghĩ kín đáo trầm mặc giống như một đầu yêu quái, lãnh khốc mà vô tình giống như là một góc tuyết tùng. Theo như Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ, hoặc là bên trong Quân đội Liên Bang cùng với hàng trăm tỷ công dân bình thường của Liên Bang, đều muốn đem hắn nhìn thành một nhân vật sĩ quan chỉ huy nổi danh nhất trong Quân đội Liên Bang đương đại, cho rằng hắn cực kỳ có khả năng trở thành người nối nghiệp của Quân Thần đại nhân.
Nhưng mà bên trong vũ trụ này không có bất cứ cái thành công gì gọi là ngẫu nhiên cả. Người bên ngoài chỉ là nhìn thấy bề ngoài lạnh lùng, lãnh khốc tiêu sái của vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh này, phong cách chỉ huy tinh diệu giống như một vị Chiến Thần vậy, thế nhưng lại cũng chỉ có những gã quân nhân sĩ quan thuộc hạ bên người trung thành nhất của hắn, mới có thể biết được vị Sư Đoàn trưởng của chính mình khi đối mặt với bất cứ một hồi chiến dịch quân sự bất luận lớn nhỏ như thế nào, cũng đều hao phí không biết bao nhiêu thời gian để mà tiến hành thôi diễn chiến thuật cùng với chuẩn bị kỹ càng trước khi chiến đấu. Dùng cái loại từ ngữ thời viễn cổ ‘hết lòng lo lắng’ để mà hình dung, cũng tuyệt đối không chút quá đáng chút nào.