Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Tác giả: Nam Hải Thập Tứ Lang
Chương 321: Kết thúc (Hạ)
Nhóm dịch: Địa ngục môn
Nguồn : sưu tầm
Sự tương phản cực lớn này. Làm cho Tô Lai Mạn Tứ Thế rơi vào sự giằng co dữ dội, nhưng hắn vẫn không chịu cam tâm chịu thất bại, cũng không nguyện ý thừa nhận thất bại, đây mới căn nguyên của nỗi thống khổ của hắn. Chiến bại làm cho Tô Lai Mạn Tứ Thế không dám đối mặt sự thật, không dám đối mặt rất nhiều người, hắn theo bản năng lựa chọn biện pháp trốn tránh, mượn rượu ngon và nam sắc để an ủi tâm hồn đã kiệt quệ héo úa, nhưng, hắn vẫn không chịu tìm cách khác để kết thúc chiến tranh. Có lẽ, hắn quả thực đã có nghĩ đến, nhưng Dương Túc Phong đã tàn nhẫn vô tình cự tuyệt, đẩy hắn vào bước đường cùng không còn lối thoát.
Song, quốc vương nước Y Mộng cũng chọn cách tránh mặt sứ giả Lỗ Ni Lợi Á, chỉ phái thiên tài hải quân Đức Tư Phỉ Đế Na đến cùng sứ giả bàn bạc. Đức Tư Phỉ Đế Na nói rất rõ ràng với sứ giả Lỗ Ni Lợi Á, nước Y Mộng sẽ cùng quân Lam Vũ chiến đấu đến giọt máu cuối cùng, nhưng mà. Hiện tại nước Y Mộng đang ở trong thời điểm tích cực tăng cường quân bị chuẩn bị cho chiến tranh, đại bộ phận quân đội còn đang huấn luyện, còn chưa hình thành nên lực chiến đấu cao nhất, cho nên, tạm thời không thể thỏa mãn được yêu cầu của Lỗ Ni Lợi Á.
Đức Tư Phỉ Đế Na tỏ ý rằng. Hắn hy vọng Lỗ Ni Lợi Á còn có thể tiếp tục chống đỡ trong vòng nửa năm nữa. Chỉ cần thời gian nửa năm, phần lớn quân đội nước Y Mộng có thể đã huấn luyện xong, đến lúc đó. Các chiến sĩ Y Mộng chừng ba chục tuổi sẽ tiến vào địa phận Lỗ Ni Lợi Á, cùng quân Lam Vũ quyết chiến một mất một còn. Nhưng trước mắt thì,“Chúng ta quả thực hoàn toàn bất lực.” Đức Tư Phỉ Đế Na tiếc nuối nói.
Đức Tư Phỉ Đế Na tỏ vẻ tiếc nuối rất chân thành, nhưng lại bị Tô Lai Mạn Tứ Thế phẫn nộ gán cho cái tên “Chính khách ngụy thiện”.
“Ngươi trình bày đi.” Cơn phẫn nộ trôi qua, Tô Lai Mạn Tứ Thế giơ đầu ngón tay, chỉ vào Ai Đức Lôi công tước, nhưng ba vi đại thần đều biết, hắn kì thật muốn nghe báo cáo liên quan đến phương diện tài chính của Mễ Lạc công tước. Những lời bóng bẩy chuẩn bị nói lại đành phải nén lại trong lòng.
Những nếp nhăn trên mặt Bộ trưởng bộ tài vụ công tước Mễ Lạc tựa hồ càng nhiều, càng sâu hơn, khiến thoạt trông càng thêm tiều tụy, âu lo.
Căn cứ vào báo cáo còn hạn chế của hắn. Hiện tại tình hình tài chính của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á đã lâm vào tình cảnh không còn một đồng xu dính túi. Nguồn thu thì bị thu hẹp đến mức tối thiểu, còn quân phí thì tăng cao như pháo thăng thiên, trên bàn làm việc của hắn, phiếu yêu cầu thanh toán phát lương cho quân đội đã chất cao thành núi, nhưng những con số này nếu cộng lại so với con số mà Mễ Lạc công tước có thể cung cấp lớn hơn gấp trăm lần...
Trước mắt quân đội vương quốc Lỗ Ni Lợi Á có sáu bảy chục vạn quân, đối với tài chính của vương quốc, là một gánh nặng không sao gánh vác nổi, hơn nữa phần lớn hàng hóa do nhu cầu chuẩn bị chiến đầu của quân đội nên bị thu gom vơ vét tích trữ, ảnh hưởng nghiêm trọng tới lưu thông, làm cho buôn bán mậu dịch trong vương quốc rơi vào tê liệt toàn diện, không còn buôn bán mậu dịch, phải trông chờ hết vào sản xuất nông nghiệp, tài chính thu hoạch được còn chưa đủ cho chính quyền địa phương chi tiêu, hơn nữa các quan lại địa phương đều tham nhũng không kiêng nể, kho bạc trung ương hơn một tháng nay không thu được một đồng.
Càng không may nữa là, ở trong tình thế nước sôi lửa bỏng này, vương quốc Cáp Lạp Lôi lại đột nhiên phái người đến thúc giục, yêu cầu vương quốc Lỗ Ni Lợi Á hoàn lại khoản nợ trước đây. Lúc mới thành lập liên minh phản quân Lam Vũ, quân đội Cáp Lạp Lôi có cung cấp một lượng lớn súng trường và đại pháo cho vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, tổng giá trị lên tới nghìn vạn kim tệ, chưa hề nhận lại một đồng nào. Nay Cáp Lạp Lôi phái người đến thúc dục trả tiền, quả thực là đổ thêm dầu vào lửa, làm cho Mễ Lạc công tước vô cùng oán giận.
“Trả cái con khỉ, một đồng cũng không trả.” Tô Lai Mạn Tứ Thế nghiến răng nghiến lợi nói.
Mễ Lạc công tước bèn ngậm miệng không nói nữa.
Tô Lai Mạn Tứ Thế đã tỏ thái độ ra mặt với Ni Cổ Lạp Tư, thì hắn còn có gì để mà nói nữa?
Quốc vương Ni Cổ Lạp Tư của vương quốc Cáp Lạp Lôi kì thật cũng không còn sự lựa chọn nào khác, nếu như hắn còn có một biện pháp nào khác, thì hắn cũng không muốn làm chuyện khiến người ta chửi bới hận đến thấu xương thế này. Nhưng tình trạng của hắn cũng tồi tệ quá rồi, Lam Sở Yến suất lĩnh sư đoàn chủ lực 103 của quân Lam Vũ, bao vây ngay trước cửa khẩu Cáp Lạp Lôi, bất cứ lúc nào cũng có thể tràn vào. Căn cứ vào tính cách của Lam Sở Yến, Ni Cổ Lạp Tư vô cùng lo lắng cho nhân dân vương quốc Cáp Lạp Lôi, những nơi có quân Lam Vũ tràn qua, không còn lấy một nửa số dân còn sống sót, thậm chí có thể chỉ có tỉ lệ một phần mười là sống sót.
Mặt khác, còn có lời đồn thổi, bảo rằng vương quốc Ương Già đã bí mật đáp ứng, nguyện ý dùng trinh tiết của năm người nữ nhân có quyền lực cao nhất đổi lấy sự hòa hoãn với quân Lam Vũ, hơn nữa còn nguyện ý tiếp nhận quân Lam Vũ chỉnh biên. Lại còn có tin đồn giật gân hơn, nói là đích thân đại tế ti của vương quốc Ương Già Lô Khắc Lôi Đế Á đã dùng chính thân thể của mình, đổi lại đáp ứng sơ bộ từ Dương Túc Phong, tạm thời không dùng thủ đoạn vũ lực giải quyết vương quốc Ương Già. Bước tiếp theo, chính là lựa chọn của nữ vương Ương Già Đại Lôi Nhĩ, nếu như nàng cũng nguyện ý đem cái ngàn vàng của chính mình dâng hiến cho Dương Túc Phong, như vậy vương quốc Ương Già sẽ có thể tránh được kiếp nạn này.
Những lời đồn này như hắt nước vào mặt vương quốc Cáp Lạp Lôi cũng như vương quốc Lỗ Ni Lợi Á.
Tô Lai Mạn Tứ Thế trong ánh mắt có chút sa sầm, lại có chút tức giận bất bình, đại khái cảm thấy lạ, tại sao Dương Túc Phong nguyện ý tiếp nhận nữ nhân do vương quốc Ương Già hiến dâng, nhưng lại không chịu tiếp nhận lễ vật mà Lỗ Ni Lợi Á dâng lên là Ái Cát Lệ Ti, chẳng lẽ nguyên nhân bởi vì Ái Cát Lệ Ti đã có danh phận rồi? Nhưng nàng xác thực quả thật rõ ràng là xử nữ băng thanh ngọc khiết a!
Đúng vào lúc này, có người nghe được từ bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận súng nổ giòn giã.
Mặc dù tiếng súng đang ở khoảng cách rất xa, nhưng mỗi người đều nghe được rất rõ ràng, đích thật là tiếng súng.
Chưa ai kịp phản ứng gì, chỉ thấy đội trưởng đội cảnh vệ vương cung là Tư Đế Phân cùng mấy viên quan cấm vệ quân cao cấp rảo bước nhanh tới, thần sắc có vẻ khẩn trương, bỏ qua nghi lễ rườm rà, cứ trực tiếp vọt tới trước mặt Tô Lai Mạn Tứ Thế.
Tô Lai Mạn Tứ Thế ngơ ngác hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Tư Đế Phân hối hả căng thẳng nói: “Quốc vương bệ hạ, quân Lam Vũ đến rồi, chúng ta phải tiến vào hầm ngầm mau.”
Khỏi đợi nói nhiều, mấy viên quan chỉ huy cấm vệ quân bèn dẫn đầu đưa Tô Lai Mạn Tứ Thế bỏ chạy.
Bọn Phân Lãng, Mễ Lạc, Ai Đức Lôi bốn mắt nhìn nhau, đều thấy đầu óc trống rỗng, đờ đẫn cả người.
Trời ơi, quân Lam Vũ đã đánh tới Mông Địa Tạp La rồi.
“Hả? Ngươi nói cái gì? Quân Lam Vũ?”
Quan tư lệnh cấm vệ quân vương quốc Lỗ Ni Lợi Á thượng tướng Vưu Nhĩ Tư Mạn lúc đột ngột nghe thấy tin đó, vọt ra khỏi giường nhanh như tên bắn, khắp người trần như con nhộng, mới vừa rồi còn đang hùng hồn phát biểu trước mặt quân lính thao thao bất tuyệt, nhưng trong nháy mắt đã rụt cổ lại sợ sệt, khiến cho người cung nữ mới vừa rồi đang mua vui cho hắn vô cùng hoảng sợ, lấm lét nhìn gã nam nhân cường tráng đang tái nhợt mặt mày. Còn đang ngây thơ chưa hiểu sự đời như nàng không sao hiểu được, quân Lam Vũ rốt cục có sức mạnh ma quỷ gì mà khiến cho một anh hùng lẫm liệt trong chớp mắt đã ỉu xìu như bong bóng xì hơi.
Bất chấp bộ hạ chứng kiến tình cảnh đáng xấu hổ của mình, Vưu Nhĩ Tư Mạn vội vàng quýnh quáng mặc vội chế phục, ngay cả nút áo còn chưa kịp cài, thuận tay vơ lấy bội kiếm, vội vã đi đến vọng lâu trên mặt đất. lúc bước ra ngoài cửa, nhìn thấy cấm vệ quân mặc áo giáp sáng loáng, tay lăm lăm súng, Vưu Nhĩ Tư Mạn từ từ bình tĩnh lại, rất nhanh đã xóa đi giây phút căng thẳng và hoảng sợ vừa rồi, tinh thần phấn chấn có cảm giác rốt cuộc anh hùng cũng đã có đất dụng võ, đồng thời trong lòng cũng tràn ngập một niềm tin tất thắng.
Cho mãi tới nay, Vưu Nhĩ Tư Mạn luôn luôn cảm thấy mình bị lãng quên, là một bậc anh tài không có đất dụng võ. Mặc dù thoạt nghe cứ tưởng chức vụ quan chỉ huy cấm vệ quân là oai hùng, ghê gớm lắm nhưng thực chất chỉ giống một con chó giữ nhà cho quốc vương mà thôi, không được quyết định bất kỳ chuyện lớn nhỏ gì. So với việc bị bó chân bó cẳng ở Mông Địa Tạp La thì hắn thà đi ra chiến trường chiến đấu lập công, hắn cho rằng, nếu như mình có cơ hội xuất hiện nơi chiến trường, nhất định sẽ biểu hiện xuất sắc hơn Khắc Lai Mỗ. hắn thậm chí còn cảm thấy, nếu như cho hắn làm quan chỉ huy tiền tuyến, thì nhất định hắn sẽ có cách ngăn cản quân Lam Vũ không cho vượt qua biên giới, thậm chí còn có thể tiêu diệt sạch sẽ bọn chúng không còn một mống.
Chỉ tiếc là, mặc dù hắn đã nhiều lần bày tỏ nguyện vọng như thế, nhưng quốc vương Tô Lai Mạn Tứ Thế chẳng hề có phản ứng gì. Vì vậy hắn chỉ có thể tiếp tục tiếc nuối chôn chân ở Mông Địa Tạp La, luôn luôn ca thán bản thân là kẻ anh hùng không có đất dụng võ, suốt ngày khoa chân múa tay, khua môi múa mép với bọn thuộc hạ, mạt sát những người chỉ huy tiền tuyến. Hắn khao khát hy vọng được một lần có cơ hội cùng quân Lam Vũ so tài cao thấp, thể hiện năng lực phi phàm của bản thân.
Giờ đây, rốt cục cơ hội cũng đã tới, hắn nhất định phải thể hiện thật tốt, ở Mông Địa Tạp La dạy cho quân Lam Vũ một bài học, để cho bọn chúng nếm mùi lợi hại của thượng tướng cấm vệ quân Vưu Nhĩ Tư Mạn, hắn mơ màng nghĩ đến viễn cảnh báo chí khắp vương quốc sẽ xưng tụng thắng lợi trong cuộc chiến này là bước ngoặt đánh dấu sự phục hưng của vương quốc, hắn sẽ được hàng nghìn hàng vạn người dân vương quốc yêu quý ca tụng.
Tinh thần phấn chấn, sắc mặt trầm tĩnh leo lên vọng lâu, Vưu Nhĩ Tư Mạn hung hăng dạy cho mấy tên lính đang hoảng hốt, ngay lúc đó hạ lệnh đánh cho mỗi tên hai mươi gậy, ổn định tinh thần quân sĩ. Song. Khi hắn từ trong thành quay lưng nhìn ra bên ngoài xem xét một chút thì vừa nhìn, Vưu Nhĩ Tư Mạn đã vụt biến sắc, tim hắn cơ hồ như bị bóp nghẹt, không tự kìm hãm được hít một hơi lãnh khí. Hắn dùng lực nhéo tay mình một cái, thấy đau nhói đến tận óc. Khiến hắn xác định được không phải mình đang mơ mà tất cả những thứ trước mặt đích thị là hiện thựckhông phải là ảo giác.
Bên ngoài thành Mông Địa Tạp La, quân Lam Vũ không đóng quân hạ trại, mà toàn bộ đều ở trong trạng thái chiến đấu nơi chiến tuyến cơ hồ muốn bao vây toàn bộ Mông Địa Tạp La, vô số nòng súng đen ngòm ngắm thẳng vào cửa thành Mông Địa Tạp La. Các chiến sĩ Lam Vũ đầu đội mũ sắt, mặc quân phục rằn ri phân tán ra, tạo thành một binh tuyến thật dài, phần lớn trong tư thế quỳ đứng trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào cửa thành Mông Địa Tạp La. Một số ít quan quân thì tụ tập lại một chỗ, tay cầm bản đồ, trong ánh nắng ban mai chỉ chỉ trỏ trỏ về phía cửa thành Mông Địa Tạp La, rất hiển nhiên, là bọn họ đang nghiên cứu bố trí tấn công.
Vưu Nhĩ Tư Mạn có thể nhìn thấy rất rõ. Từ chỗ cách hắn chưa đầy một ngàn năm trăm thước, có mấy viên quan chỉ huy cao cấp quân Lam Vũ đang nghiên cứu bản đồ, thỉnh thoảng lại giơ lên ống nhòm quan sát tình hình Mông Địa Tạp La. Mặc dù chưa từng chiến đấu trực tiếp cùng quân Lam Vũ, nhưng hắn vẫn có để tâm theo dõi những tin tình báo có liên quan đến quân Lam Vũ, hắn có thể dựa vào quân hàm của từng người mà phân biệt, trong bọn quan quân Lam Vũ đeo quân hàm cao nhất chính là một gã đại tá, nói cách khác, quân Lam Vũ đang xuất hiện ngoài thành Mông Địa Tạp La, có ít nhất là một binh đoàn.
Một binh đoàn quân Lam Vũ, tức là bao gồm ba nghìn bảy trăm người, đây không phải là một con số nhỏ, nhất thời làm cho giấc mộng chiến đấu lập công của thượng tướng Vưu Nhĩ Tư Mạn xẹp xuống như bong bóng xì hơi. Cấm vệ quân bên trong thành Mông Địa Tạp La đếm đi đếm lại cũng chưa tới bốn vạn, muốn một lần đánh chết tươi đối phương, cho dù Vưu Nhĩ Tư Mạn đang tràn đầy tin tưởng, cũng cảm thấy có chút khó khăn.
“Quân Lam Vũ tới đây bằng cách nào?” Vưu Nhĩ Tư Mạn không nhịn được hỏi dồn, trừng trừng cặp mắt hung ác nhìn từng người bên cạnh, hắn phải làm rõ vấn đề này thì mới có thể phán đoán được. Hắn chỉ muốn rút phăng bội kiếm, chém chết viên sĩ quan tình báo thành hai mảnh ngay tại chỗ, có điều suy đi nghĩ lại một chút, vẫn cố nhịn, sĩ quan tình báo của cấm vệ quân chính là cháu ruột của hắn, nếu giết nó, sẽ không còn kẻ nào có thể chuyên giúp mình làm những chuyện không quang minh chính đại.
Cháu hắn vẻ mặt đầy vẻ van lơn nói: “Bọn cháu có nghe ngóng được, đội quân này của quân Lam Vũ phiên hiệu chính là binh đoàn số hai thuộc đội hải quân lục chiến Lam Vũ, bọn chúng đều đến từ Mã Lỗ A địa khu. Chúng ta làm sao có thể đoán trước được, quân Lam Vũ sẽ xuất hiện từ phía Mã Lỗ A địa khu...”
“Mẹ kiếp! Tên Lạc Phu Đặc Hào Sắt đáng chết!” Vưu Nhĩ Tư Mạn chỉ có thể không ngừng nguyền rủa mạt sát, khuôn mặt hầm hầm.
Cái tên đội hải quân lục chiến Lam Vũ một lần nữa lại bóp chết hùng tâm của hắn.
Đội hải quân lục chiến Lam Vũ không phải là đội quân bình thường của quân Lam Vũ, mà là đội quân đã tiếp nhận một quá trình huấn luyện tác chiến nghiêm khắc, trang bị cũng như thành viên trong đội đều được bảo đảm là tốt nhất, tố chất quan binh đều thuộc hàng xuất sắc nhất trong quân Lam Vũ, năng lực tác chiến đương nhiên cũng ở trình độ cao nhất. Mặc dù cấm vệ quân cũng đại biểu cho đội quân có trình độ cao nhất trong Quân đội Lỗ Ni, nhưng, tựa hồ vẫn có phần kém hơn một chút, khiến cho hắn phảng phất cảm giác được có chút lo lắng.
“Chúng ta phải treo cổ tên Lạc Phu Đặc Hào Sắt.” Cháu hắn lập tức nhấn mạnh một câu.
Hắn không biết là Lạc Phu Đặc Hào Sắt hiện giờ đã thành tù binh của quân Lam Vũ, hắn chỉ cho rằng, quân Lam Vũ xuất hiện tại Mã Lỗ A địa khu, nhất định là do Lạc Phu Đặc Hào Sắt đã âm thầm cùng quân Lam Vũ cấu kết, nếu không quân Lam Vũ làm sao có thể xuất hiện ở nơi đó. Nhưng rồi, hắn rất nhanh đã phát hiện có chỗ không đúng, cho dù Lạc Phu Đặc Hào Sắt cấu kết cùng quân Lam Vũ, thì quân Lam Vũ cũng không thể nào trong nháy mắt đã xuất hiện nơi Mã Lỗ A địa khu a!
“Quân Lam Vũ làm thế nào tới được Mã Lỗ A địa khu?” Vưu Nhĩ Tư Mạn căm tức nói. Hiển nhiên, hắn cũng đã nghĩ đến vấn đề này, hơn nữa càng nghĩ càng sợ hãi, càng nghĩ càng cảm giác được có điều không ổn.
Nếu như quân Lam Vũ quả thực là đã càn quét qua Ngao Đức Tát địa khu, như vậy cũng chứng tỏ rằng, toàn bộ tiền tuyến của quân đội Lỗ Ni đã hoàn toàn thất bại, cả vùng tây bộ của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á đều đã rơi vào tầm khống chế của quân Lam Vũ. Như vậy còn lại trơ trọi Mông Địa Tạp La căn bản không còn cần thiết phải chống cự làm gì nữa, mà phải quyết đoán rút lui. Về mục tiêu rút lui, đương nhiên là Thái Nam Cổ Nhĩ. mặc dù quốc vương bệ hạ khăng khăng không chịu dời đô, nhưng bay giờ không phải là dời đô nữa rồi, mà là chạy tị nạn, tình thế hoàn toàn khác nhau.
Cháu hắn á khẩu không biết nói thế nào cho phải, bên cạnh có viên quan tình báo thấy vậy ấp a ấp úng nói: “Thuộc hạ nghe người ta nói, bọn họ tới từ con đường Tử Vong...”
Vưu Nhĩ Tư Mạn trừng mắt nhìn hắn một cái, cơ hồ muốn ăn tươi nuốt sống hắn, tức giận gầm rú lên: “Bọn chúng chính là từ trên trời rớt xuống thì có... Chạy cái gì mà chạy! Khốn kiếp! Đứng lại cho ta! Truyền mệnh lệnh của ta. Tất cả cấm vệ quân lập tức bước vào trạng thái chiến đấu...”
Song, mệnh lệnh của hắn chưa kịp truyền đi, thậm chí còn chưa thốt ra khỏi miệng thì Vưu Nhĩ Tư Mạn đã linh cảm được có điều chẳng lành, hình như có một âm thanh bén nhọn xé rách bình minh tĩnh lặng. Làm cho mỗi người đều cảm giác được trong lòng vô cùng khó chịu. Hắn theo bản năng bèn ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy ở hướng đối diện hướng mặt trời mọc, có một điểm đen đang từ từ phình to trước mắt hắn. Hắn cứ tưởng là mũi tên hay hòn đá của kẻ địch, cho nên theo bản năng tựa vào vách thành sau lưng, đồng thời quay đầu lại. Nhìn thấy điểm đen kia rơi xuống bên cạnh mình cách chừng năm thước.
Pháo đạn liên tiếp không ngừng nã dồn dập vào vách thành Mông Địa Tạp La, những quan binh cấm vệ quân Lỗ Ni còn chưa kịp chạy ra khỏi vọng lâu bị pháo nổ rát phải ôm đầu lủi như chuột, bị pháo xé tung ra thành từng mãnh, thi thể người chết bị sức nổ ép văng từ trên lầu rớt xuống, rơi tõm xuống con sông bao bọc dưới chân thành. Những quan binh Lỗ Ni may mắn còn sống sót thì tranh giành nhau mà chạy, giẫm đạp lên nhau mà trốn, khiến máu không ngừng đổ trên cầu thang chạy xuống vọng lâu. Vưu Nhĩ Tư Mạn đột nhiên tử trận, khiến cho quan binh cấm vệ quân mất đi người chỉ huy trực tiếp. Mà những sĩ quan còn lại thì chưa kịp liên lạc với nhau để phối hợp chỉ huy, quan binh cấm vệ quân Lỗ Ni tạm thời không thể tránh khỏi lâm vào tình cảnh hỗn loạn.
Da Luật Cao Phi và Trần Kiếm Phi đứng ở bên cạnh trận địa Bách Kích pháo, từ ống nhòm quan sát tỉ mỉ trạng thái bị tàn phá của tường thành phụ cận cửa thành phía nam. Hai người này được người ngoài đặt cho biệt hiệu là quan chỉ huy “Song phi hợp bích”, biểu hiện đầy đủ cách dùng người phối hợp nhiều phong cách của Dương Túc Phong. Da Luật Cao Phi là điển hình cho mẫu người thô lỗ, hữu dũng vô mưu. Rất có uy vọng, còn Trần Kiếm Phi lại là người có văn hóa đến từ nội địa đế quốc, ngoại trừ dũng cảm quyết đoán lại có thêm một chút tính tỉ mỉ, một chút dịu dàng, rất được lòng quan binh dưới trướng.
Ngay lúc này, hai người đều cảm giác được trên mặt mình có chút căng thẳng, đồng thời ý thức được áp lực trách nhiệm đang đè nặng trên vai. Trận chiến đầu tiên của đội quân số hai thuộc hải quân lục chiến Lam Vũ rốt cuộc đã khai hỏa, sau này được ăn cơm hay là húp cháo, thì còn phải xem trận này biểu hiện trình độ đến đâu. Phương châm quân sự của Dương Túc Phong, bọn họ đều hiểu rất rõ. Đó chính là phải cạnh tranh khốc liệt, đội quân nào đánh tốt thì được giữ lại, cấp nhân lực tốt, trang bị tốt, tiếp tục hăng hái chiến đấu, đội quân nào đánh dở. Quay về là giải tán liền, không kịp mở miệng phân trần lấy một câu. Dương Túc Phong đối với hải quân lục chiến coi trọng hơn bất cứ điều gì, bất luận là thành viên hay trang bị, đều được ưu tiên hàng đầu, nếu như đánh đấm không ra gì. Quay về nhất định sẽ bị giải tán ngay.
Trải qua hơn một tháng trời bôn ba gian nan vất vả, quan binh quân đoàn số hai của hải quân lục chiến Lam Vũ rốt cuộc cũng thấy được tường thành Mông Địa Tạp La, đối đầu với trận chiến đấu đầu tiên mà bọn họ tổ chức chuẩn bị từ trước tới nay. Trong cuộc hành quân vượt Tử Vong đạo. Bọn họ đã trả một cái giá bằng sinh mạng của hơn bốn mươi người để viết nên một trang sử mới, để nhận được sự biểu dương từ Dương Túc Phong, thế nhưng, cuộc chiến đấu thực sự còn đang ở trước mắt, cuộc khảo nghiệm chính thức cũng còn ở trước mắt, nếu như trận này đánh không tốt, sau này quân đoàn số hai của hải quân lục chiến Lam Vũ sẽ không còn vẻ vang được như thế nữa.
Quân đoàn số một của hải quân lục chiến đã tỏ rõ uy quyền trên quần đảo của mình trong trận chiến tại đảo Sùng Minh, đánh cho quân đội nước Mã Toa răng rơi đầy đất, cho mãi đến bây giờ còn chưa ngóc đầu lên được. Hơn nữa bây giờ bọn họ đang ráo riết mài đao rèn kiếm để tiến về đảo Lữ Tống. Muốn tạo nên chiến công lẫy lững hơn nữa, trên đảo Lữ Tống có xấp xỉ ba mươi vạn lục quân tinh nhuệ của nước Mã Toa, nếu như bọn họ thành công trong việc chinh phục hòn đảo này, thì quân đoàn số một của hải quân lục chiến đứng đầu bảng là điều đương nhiên không có gì phải hổ thẹn.
Quân đoàn số ba của hải quân lục chiến trong cuộc chiến ở cảng Lỗ Đạt mặc dù không phát huy tốt như mong muốn, nên bị Dương Túc Phong phê bình, nhưng dù sao sau khi trải qua đúc kết kinh nghiệm sâu sắc, được tổng kết kinh nghiệm và giáo huấn tỉ mỉ, trong các trận chiến về sau đã biểu hiện càng ngày càng tốt. Huynh đệ chiến sĩ của quân đoàn số ba đều nung nấu một quyết tâm sắt đá trong lòng, muốn tìm một cơ hội thích hợp để tỏ rõ thực lực của mình. Nếu như quân đoàn số hai một phút sơ suất, sợ rằng danh tiếng của mình sẽ bị quân đoàn số ba che lấp.
Mặc dù quân đoàn số bốn của hải quân lục chiến không trực tiếp tham gia chiến đấu, nhưng họ sắp triển khai kế hoạch chiến đấu đẫm máu với bọn hải tặc Ca Âu. Chưa cần xét đến những mặt khác, chỉ riêng bốn chữ Hải tặc Ca Âu này cũng làm cho họ thực sự hãnh diện, can đảm đối mặt chiến đấu với chúng ngang tài ngang sức, đều là những đấng hảo hán. Đợi đến lúc tiêu diệt được bọn hải tặc Ca Âu, không chỉ quan tư lệnh hạm đội Bắc Hải, mà đích thân Dương Túc Phong sẽ tự mình trao tặng huân chương.
Da Luật Cao Phi nheo nheo mắt đầy ẩn ý ngó Trần Kiếm Phi một cái.
Trần Kiếm Phi cẩn trọng gật đầu.
Hai người họ đều cùng một tâm trạng lo lắng bồn chồn. Đó chính là đội quân thứ hai của hải quân lục chiến. Nếu như muốn có một vị trí vững vàng giữa các huynh đệ chiến sĩ, thì phải xem trận này đánh có ra gì hay không. Bằng không, trải qua bao nhiêu gian khổ vượt qua Tử Vong đạo, lại phải trả một cái giá đắt, mà cuối cùng lại bỏ mạng dưới chân thành Mông Địa Tạp La, đây quả là một đòn trí mạng.
Tường thành Mông Địa Tạp La mặc dù rất cổ xưa, nhưng đều xây bằng đá hoa cương và đá cẩm thạch, vô cùng kiên cố, hơn nữa bề mặt còn trơn nhẵn vô cùng, ngay cả một khe hở nhỏ xíu cũng không có. Đạn Bách Kích pháo bắn trúng bề mặt, chỉ có thể làm sứt mẻ một chút trên bề mặt, chứ không cách nào hữu hiệu phá hủy được tường thành. Đạn bắn vèo vèo hơn mười phút, ngoại trừ đuổi binh lính của quân đội Lỗ Ni ra khỏi thành, thì không hề gây ra bất cứ hư hao trầm trọng nào cho tường thành.
“Lão Trần, ta thấy đằng nào cũng phải dùng đến bao thuốc nổ.” Da Luật Cao Phi cau mày nói.
Trần Kiếm Phi đồng ý với đề nghị của hắn.
Bách Kích pháo đang nã dồn dập vào tường thành đã nhanh chóng dừng lại, chuyển sang khống chế lộ tuyến hành động của kẻ thù.
Dưới sự che chở của Bách Kích pháo cùng hỏa lực của súng, sáu tiểu đội phá hủy từ các hướng khác nhau từ từ đến gần sông phía dưới thành Mông Địa Tạp La. Bọn họ ôm bao thuốc nổ, mục tiêu chính là cửa thành phía Nam, chỉ cần đem bao thuốc nổ chất đống ở bên trong, mới có thể dễ dàng làm nổ tung cửa thành.
Nhưng tại vị trí con sông bên ngoài tường thành, sáu tiểu đội phá hủy đều gặp phải một rắc rối nhỏ, đó chính là lúc đối phương bắn cung tên, những mũi tên bay dày đặc trong không trung, dường như đều muốn cắm thẳng xuống dưới. Mũi tên sắc bén bị lực hút của quả đất nên cắm xuống rất mạnh, có tính sát thương cao. Mới một chốc thôi, mà đã có vài chiến sĩ quân Lam Vũ bị trúng tên ngã xuống, giãy dụa một hồi, lại bất hạnh bị nhiều mũi tên găm trúng hy sinh oan uổng.
Trần Kiếm Phi mặt trầm ngâm, ngắm ống dòm thật cẩn thận, truy tìm vị trí kẻ bắn tên nhưng không phát hiện mục tiêu, cung tên đều phát ra từ phía sau thành tường một cách bí mật. Qua suy đoán của một vài người, Trần Kiếm Phi tin chắc rằng phía sau tường thành của Mông Địa Tạp La, cấm vệ quân của Quân đội Lỗ Ni đã bố trí sẵn một lực lượng lớn cung tiễn thủ, trước đó bọn họ đã đo đạc một vị trí tốt để tiến hành công kích, chỉ cần cung tên từ từ ngắm lên trời, nghiêng khoảng tám mươi độ, rồi bắn lên không trung, sau đó tốc độ thẳng tiến rồi dần dần hạ xuống.
Ngay bên dưới lớp cung tên dày đặc, tiểu đội số một trong sáu tiểu đội phá hủy bị tổn thất hầu như không còn một mống, trong khi đó cung tên còn đang bắn xuống không ngừng. Xem ra quân đội Lỗ Ni trước hỏa lực của quân Lam Vũ, không thể an bài một trạm canh gác quan sát một cách hữu hiệu, nếu không sẽ không để lãng phí cung tên như vậy.
Trần Kiếm Phi hạ giọng mắng một câu: “Con mẹ nó!” Sau đó quay đầu đi tự mình chỉ huy bắn Bách Kích pháo.
Song, bởi vì cung tiễn thủ đều ẩn núp tại gần vị trí thành tường, cho dù dùng Bách Kích pháo cũng không còn cách hữu hiệu nào để công kích bọn họ. Đạn pháo sẽ rơi vào trên tường thành, sẽ rơi vào phía sau tường thành. Khoảng cách mục tiêu vẫn có điểm xa, ngược lại làm nổ tường thành như đá vụn, có thể bị thương không ít cung tiễn thủ của quân Lỗ Ni. Nhưng giằng co như vậy dù sao cũng không phải là biện pháp hay.
Đao Vô Phong chỉnh sửa lại mũ sắt trên đầu, lạnh lùng nói: “Cứ để cho bọn ta đi trước.”
Trần Kiếm Phi cũng lạnh lùng nhìn hắn, có chút không cam lòng ngập ngừng nói: “Thép tốt thì phải để dành rèn lưỡi đao, các ngươi phải đợi đến phút cuối cùng. Ba liên đội trưởng, hãy tập hợp cho ta một đội quân cảm tử, cùng ta đi trước!”
Mặc dù trong suốt chặng đường hành quân, quan hệ phối hợp tác chiến vô cùng ăn ý, nhưng dù sao lục quân vẫn là lục quân, hải quân lục chiến dù sao vẫn là hải quân lục chiến, mọi người phối hợp với nhau nhưng đồng thời cũng cạnh tranh lẫn nhau về quân đoàn. Nếu như cuộc chiến của hải quân lục chiến lại phải để lục quân đặc chiến đứng ra giải quyết, lan truyền ra ngoài thì nhất định là chuyện rất mất mặt. Từ điểm này mà nói, bất luận là Trần Kiếm Phi, hay là Da Luật Cao Phi, đều tuyệt đối không thể chấp nhận.
Da Luật Cao Phi trầm giọng nói: “Ngươi không thể đi! Để ta đi đi, ta rất có kinh nghiệm với những chuyện thế này...”
Trần Kiếm Phi rút khẩu Bác Xác ra, vẫy vẫy, tập hợp toàn bộ thành viên của đội cảm tử lại, mất kiên nhẫn nóng nảy nói: “Ta biết ngươi muốn đi, nhưng ngươi là chỉ huy quân sự cao nhất nơi đây, nếu ngươi đi, Phong thống lĩnh nhất định sẽ tước chức vị của ngươi ! Ngươi không sợ thì cứ nhào tới giành với ta đi!”
Da Luật Cao Phi không thể làm gì khác hơn là trừng mắt quát: “Mẹ kiếp, ngươi lại lấy Dương Túc Phong ra để dọa ta à... đội súng đâu, các ngươi ngây người ra đó làm gì? Sẵn sàng hỏa lực yểm hộ!”
Pằng pằng pằng......
Pằng pằng pằng......
Hơn mười tay súng thi nhau khạc lửa, đạn bắn chíu chíu biến đất đá trên cửa thành Mông Địa Tạp La văng tứ phía, ngay cả một con chuột nhắt cũng trốn không thoát, ngay trong lúc đó, phía trên cửa thành Mông Địa Tạp La tuyệt không thấy bóng dáng tăm hơi của một tên cấm vệ quân của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á.
Trần Kiếm Phi tự mình dẫn theo hơn mười chiến sĩ hải quân lục chiến, nhúng ướt chăn bông tùy thân, mỗi người quấn ba cái, bao bọc thật kín thân thể của mình, sau đó ôm bao thuốc nổ, tiến thật nhanh về phía cửa thành phía Nam của Mông Địa Tạp La. Thỉnh thoảng lại có mũi tên bắn trúng vào lớp chăn bông ướt sũng, phát ra âm thanh nặng nề, nhưng lại không có xuyên qua, khiến cho bọn Trần Kiếm Phi đi qua trót lọt, chỉ có điều trên lớp chăn mền quấn quanh mỗi người đều cắm đầy tên, cả lũ giống như một đàn nhím đang chuyển động.
Trận mưa tên từ trên trời giáng xuống, hơn nữa cứ tập trung ở khu vực gần cửa thành, cứ như từng loạt từng loạt trút xuống, trên mặt đất mũi tên găm chi chít, thậm chí có cái chỉ lộ ra được nửa phần đuôi, quả thực ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có. Rất nhiều mũi tên cắm trên mặt đất, phía sau lại bị một mũi tên khác xuyên vào giữa, chẻ ra làm đôi, từ đó có thể thấy được uy lực kinh người của từng mũi tên.
Nhưng Trần Kiếm Phi không có lựa chọn lộ tuyến cửa thành, mà là đi đường vòng , đi nép vào hai bên cửa thành, nơi mà cung tên thưa thớt hơn. Dưới sự che chở của một lớp chăn bông, bọn họ thành công lướt qua con sông để bước lên tường thành. Bọn họ đi tới bên dưới bức tường thành, cung tên của Quân đội Lỗ Ni cũng gặp vấn đề giống Bách Kích pháo của quân Lam Vũ, chính là không có cách nào hữu hiệu để sát thương chiến sĩ Lam Vũ ở bên dưới tường thành, mặc dù trên đỉnh đầu mũi tên gào thét, âm thanh làm người khác sợ hãi, nhưng trên thực tế lại thực sự an toàn.
Nhanh như điện xẹt, Trần Kiếm Phi đã vọt đến sát cửa thành.
Tám giờ hai mươi mốt phút sáng. Bao thuốc nổ toàn bộ đã được sắp đặt xong.
Tám giờ hai mươi bảy phút sáng, Trần Kiếm Phi ẩn mình trong dòng sông trước mặt thành, ngòi nổ vừa cháy hết kéo theo một loạt tiếng nổ long trời lở đất vang lên, cửa thành phía nam của Mông Địa Tạp La hoàn toàn bị nổ sập. Vô số đất đá vỡ vụn rơi ào ào xuống sông, khiến cho quân Lam Vũ không hề muốn ngoi lên khỏi mặt nước lần nữa. Một khối đá lớn văng vào không trung văng trúng vào bắp chân của Trần Kiếm Phi. May là hắn nhanh tay lẹ mắt, vội vàng nhảy tránh, mới không bị đập vỡ đầu gối, có điều bị như vậy vẫn khiến hắn phải đi tập tễnh.
Trong khói lửa tràn ngập, chiến sĩ hải quân lục chiến Lam Vũ khom người, tì súng vào ngang vai, vừa quét súng bắn vừa ùa vào như ong vỡ tổ.
Song, cấm vệ quân Lỗ Ni phòng thủ thành cũng đã đoán trước được kế hoạch của quân Lam Vũ, bọn họ linh tính được vị trí cửa thành có nguy cơ thất thủ. Vì vậy dồn sinh lực tập trung thật kỹ lưỡng ở phía sau cửa thành, phần lớn đều là cung thủ Lỗ Ni, lúc cửa thành bị nổ sập, bọn họ đồng loạt bắn tên như mưa từ trong bắn ra, hàng loạt mũi tên bén nhọn bay vọt về phía chiến sĩ Lam Vũ phía trước bị bất ngờ không kịp phòng ngự. Ngã xuống không ít, các chiến sĩ còn lại lập tức nổ súng mãnh liệt bắn trả, song phương đều không ngừng có người ngã xuống, đạn và tên va vào nhau giữa không trung, bắn lên vô số tia lửa dày đặc lóa mắt. Cuối cùng. Những chiến sĩ Lỗ Ni này úa ra như ong vỡ tổ muốn xáp lá cà vật lộn cùng quân Lam Vũ.
“Mẹ ơi, thiếu chút nữa là bị nuốt chửng rồi.” Trần Kiếm Phi trong lòng vẫn còn sợ hãi thốt lên.
Tinh thần dũng cảm không màng sống chết của chiến sĩ Lỗ Ni dũng mãnh. Quả thực làm hắn vô cùng ngưỡng mộ.
“Chúng ta là ai à? Muốn bao vây giết chết bọn ta, ở đâu có chuyện dễ dàng như vậy chứ.” Da Luật Cao Phi cười gằn, hạ lệnh triệu tập hỏa lực.
Dưới sự bố trí của Da Luật Cao Phi, toàn bộ hỏa lực của súng trường và Bách Kích pháo đều tập trung ở tại khu vực lân cận cửa thành phía nam, lúc này đây, nơi này nhanh chóng trở thành một cơn bão đạn. Vô số đạn pháo bay vèo vèo, mỗi một viên đạn lại nhằm trúng một dũng sĩ Lỗ Ni, găm chặt từng tên một xuống mặt đất, mà pháo đạn thì giã xuống như mưa không ngớt, thi thể chất đống trên mặt đất lại bị nảy tung lên hết lần này đến lần khác. Cứ như cơm rang nổ lép bép trong chảo vậy.
Nhưng cả ngàn vạn dũng sĩ Lỗ Ni vẫn như cũ không chịu khuất phục, anh dũng lao tới. Bọn họ bị đống thi thể phía trước cản đường, thế là bọn họ cứ thế đạp lên thi thể mà vọt qua, dẫm lên vũng máu ngập đến tận thắt lưng, tiếp tục tấn công quân Lam Vũ.
Cho dù vài chục năm sau, những ai còn may măn sống sót nhất định sẽ không quên được cảnh tượng thảm thiết này, dũng sĩ Lỗ Ni quả thật đã không để mất đi một chút khí phách anh dũng và kiêu hãnh của bọn họ, cho dù ở trong hoàn cảnh khó khăn, bọn họ cũng không lùi bước, mà không một chút chần chờ tiếp tục lao về phía trước, so với bọn chiến sĩ Lỗ Ni chỉ biết giơ tay đầu hàng nơi tiền tuyến, thì bọn bọ mới thật sự là dũng sĩ Lỗ Ni chân chính. Thế nhưng, chính vì bọn họ không tiếc bất kỳ giá nào để bảo vệ sự oai dũng cũng như không biết sợ ai của mình, mà bọn họ đã đem toàn bộ sinh lực của mình đổ sông đổ biển nơi lân cận cửa thành, trở thành bia đỡ đạn cho hỏa lực của quân Lam Vũ, vô hình chung đóng góp vô chiến lợi phẩm cho quân Lam Vũ, giảm đáng kể phiền toái cho quân Lam Vũ sau khi xâm nhập được vào thành.
Khi chiến sĩ Lỗ Ni cuối cùng đã gục xuống bên cạnh cửa thành, thì tiếng súng mới từ từ ngớt. Bọn Trần Kiếm Phi bất giác phát hiện, con sông phòng thủ hai bên cửa thành phía nam đã bị chất đầy bởi thi thể người chết, ngay trước cửa thi thể chất thành đống cao tới ba bốn thước, chiến sĩ Lỗ Ni đã dùng chính thân xác của bọn họ làm vật cản ngăn trở bước tiến của quân Lam Vũ, con đường này căn bản không cách nào đi qua được nữa.
Một mặt thì than thở, mặt khác Trần Kiếm Phi nhanh chóng tổ chức một tiểu đội phá hủy, cho nổ sập một đoạn tường thành gần cửa thành phía nam, lại phải trải qua một phen kịch chiến dữ dội, quét sạch những chiến sĩ Lỗ Ni đang bám trụ nơi này, thì những chiến sĩ hải quân lục chiến Lam Vũ mới có thể thuận lợi tiến vào.
Về phần đội lục quân đặc chiến của Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu, bọn họ đều nai nịt quần áo siêu nhẹ, từ sớm đã đạp lên đống thi thể chiến sĩ Lỗ Ni chất cao như núi mà tiến vào thành, bọn họ chẳng màng đến máu chảy thành sông ngấp nghé dâng đến tận bắp đùi của họ. Bọn họ chấp hành nhiệm vụ ám sát, phải nhanh chóng tìm ra được quốc vương Lỗ Ni Lợi Á là Tô Lai Mạn Tứ Thế, giết chết hoặc là bắt sống hắn mang về.
Giữa tiếng đạn pháo long trời lở đất hòa lẫn với tiếng kêu gào thê thàm, cư dân bên trong thành Mông Địa Tạp La đã sớm hiểu được chuyện gì đang xảy ra, tất cả mọi người đều co rúm lại trốn vào một góc trong nhà mình, kẻ nhát gan thì không ngừng lảm nhảm đọc kinh niệm phật, cầu trời khấn phật phù hộ độ trì cho bản thân và gia đình không bị trúng tên rơi đạn lạc, tai qua nạn khỏi, kẻ bạo gan hơn một chút thì nhấm nước bọt dùi thủng một lỗ nhỏ từ cửa sổ dán giấy, he hé dòm trộm những chiến sĩ hải quân lục chiến Lam Vũ đang hàng hàng lớp lớp rầm rập kéo quân đi qua trên các ngả đường.
Mặc dù chiến tranh đã diễn ra được mấy tháng rồi, nhưng đối với đại bộ phận cư dân Mông Địa Tạp La, quân Lam Vũ đều rất xa lạ, phần lớn bọn họ, đều lần đầu tiên chứng kiến hung thần ác sát giết người không nháy mắt là quân Lam Vũ.
Trong mắt bọn họ, quân Lam Vũ chẳng hề giống với ấn tượng vốn có, bọn họ đối với bất kỳ lực lượng quân đội nào, bọn họ không mang khôi giáp sáng choang, không mang chế phục tề chỉnh hiên ngang, không có tấm khiên và vũ khí hầm hố. Trang phục rằn ri của bọn họ thoạt nhìn thấy là lạ, nhìn bẩn bẩn, rất khó phân biệt, mũ giáp của bọn họ quá nhỏ, căn bản không có cách nào ngăn cản cung tên, hơn nữa lúc bọn họ đi tới cũng không phải ngửa đầu ưỡn ngực hiên ngang đến, mà luôn thích rụt vai rụt cổ lom khom đi tới, hết nhìn đông tới nhìn tây, thò đầu thụt cổ, chẳng khác nào một lũ ăn trộm đang tính leo tường dỡ ngói ăn trộm nhà người ta vậy.
Càng làm cho người ta thấy kì quái hơn chính là,các chiến sĩ của hải quân lục chiến Lam Vũ, mỗi người trên lưng đều đeo một cái ba lô to tướng nặng trịch, cho dù trong lúc chiến đấu kịch liệt cũng không để đánh rơi, không biết bên trong có chứa vật gì quan trọng, mà không lúc nào thấy họ để rời khỏi người. Bọn họ lưng đeo ba lô chiến đấu, nhìn từ xa thấy xanh biếc như con ốc sên, chỉ là động tác so với con ốc sên thì mau lẹ hơn.
Trên đường phố không có nhiều cấm vệ quân Lỗ Ni, cho nên chiến đấu cũng không kịch liệt, chỉ có tiếng súng lác đác.
Những tên cấm vệ quân còn sót lại đều thối lui cố thủ ở bên trong hoàng cung.
Đội hải quân lục chiến Lam Vũ cũng rất nhanh đã tràn tới bên ngoài hoàng cung, hơn nữa dựa theo kế hoạch tác chiến, thực hiện sách lược ba mặt vây quanh một mặt công kích đối với hoàng cung. Đội lục quân đặc chiến của Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu kịch liệt đọ súng cùng đội phòng thủ hoàng cung, hoàng cung vệ đội dựa vào hỏa lực của hơn mười khẩu đại pháo đang bắn liên tục đùng đùng đùng, mặc dù sử dụng hỏa dược màu đen, nhưng uy lực quả thực không kém, mỗi một khối pháo đạn cũng có thể đủ làm nổ tung trên mặt đất thành một cái hố. Những khẩu đại pháo đều được mua từ vương quốc Cáp Lạp Lôi, mặc dù là tiền trang pháo, nhưng đường kính nòng pháo lại rất lớn, đạt tớ mười lăm tấc Anh (cỡ 360 mm), lúc pháo đạn rơi xuống nổ tung rất dữ dội, có thể thổi bùng một tiểu đội người lẫn ngựa tan xác.
Đội hộ vệ hoàng cung vệ được trang bị một số lượng lớn súng trường, hơn nữa bọn họ cũng đã học xong cách bắn tam đoạn thức, luân phiên nhau bắn, phối hợp tựa hồ quân số đông cuồn cuộn, duy trì liên tục hỏa lực mãnh liệt. Đội lúc quân đặc chiến của Đao Vô Phong mấy lần muốn xuyên qua tuyến phòng thủ của kẻ thù nhưng không thành công , ngược lại còn có mấy chiến sĩ bị thương, đang ở bên cạnh xử lý vết thương. Những chiến sĩ bị thương đều có vẻ rất không cam tâm, liên tục giãy dụa muốn tiếp tục đứng lên chiến đấu, nhưng vết thương đau đớn khiến bọn họ chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất nổ súng, tạm thời trở thành tay súng bắn tỉa.
Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu thất thế là thất thế ở chỗ bọn họ không mang theo vũ khí hạng nặng, bởi vì lần này là hành quân đường dài với khoảng cách quá xa xôi, thời gian gấp rút, cho nên không có mang theo Bách Kích pháo, cũng không kịp trang bị súng hỏa tiễn, không có cách hữu hiệu nào để đối phó với mục tiêu kiên cố cố định này, không thể làm gì khác hơn là chờ đợi hải quân lục chiến trợ giúp mang hỏa lực đến. Nhất là với loại đại pháo nòng loại lớn này, mỗi một khẩu là một pháo đài đồ sộ vô cùng chắc chắn, súng ống loại thường căn bản là không có cách nào tổn hại được đến chúng.
Mười mấy phút sau, Bách Kích pháo của đội hải quân lục chiến Lam Vũ tới, rất nhanh đã được lắp đặt điều chỉnh xong, bắt đầu triển khai tranh chấp cùng pháo chiến của Quân đội Lỗ Ni. Đạn pháo của Bách Kích pháo trúng ngay trận địa đại pháo của quân đội Lỗ Ni, nổ tung bọn pháo thủ văng tứ phía, vội vàng tìm chỗ núp, nhưng mười khẩu đại pháo vẫn không hề hấn gì, dù cho pháo đạn của Bách Kích pháo nổ dữ dội đến đâu, sau khi khói bụi tan hết vẫn đứng sừng sững như cũ. Cho mãi đến lúc chiến sĩ hải quân lục chiến Lam Vũ chiếm lĩnh được các khẩu đại pháo này, tống vào bên trong mỗi một nòng đại pháo một khối thuốc nổ mạnh mới có thể phá hủy toàn bộ số đại pháo này. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Dưới sự che chở của Bách Kích pháo, đội lúc quân đặc chiến của Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu trước tiên là phá tan phòng tuyến phòng ngự, đột nhập thành công vào hoàng cung. Trong trận hỗn chiến ở hoàng cung, là lúc bọn họ như cá gặp nước, không mất bao nhiêu sức lực, các binh lính của đội lục quân đặc chiến đã biến mất vào các góc. Mỗi người trong bọn họ đều có nhiệm vụ cụ thể, cần phải tranh thủ từng giây từng phút để hoàn thành.
Đã không còn đại pháo Cáp Lạp Lôi che chở, cấm vệ quân Lỗ Ni bắt đầu sa sút tinh thần lẫn ý chí, lực chiến đấu cũng bắt đầu suy giảm. Đương nhiên, đòn trí mạng chính là cái chết ngoài dự đoán của chỉ huy tối cao của cấm vệ quân, Vưu Nhĩ Tư Mạn, khiến cho cấm vệ quân từ lúc đó bắt đầu rơi vào chỉ huy lộn xộn. Bộ phận sĩ quan cao cấp của cấm vệ quân mặc dù anh dũng đứng ra đảm đương trách nhiệm chỉ huy, nhưng trong vấn đề phối hợp lẫn nhau thì lại có vấn đề. Dưới nhiều mũi nhọn tấn công sắc bén của quân Lam Vũ, bọn họ thường nảy sinh ý kiến bất đồng, ai cũng không chịu ai, vì vậy không thể làm gì khác hơn là mạnh ai nấy đánh, làm cho lực chiến đấu lại mất đi một phần.