Tư Mộ là giận mà không dám lên tiếng!
Tức giận nhìn chằm chằm Ngôn Mặc Bạch, hận không thể dùng ánh mắt đem anh ta ra đâm hai lỗ.
Người này vừa bá đạo lại vừa muốn bị đánh, khốn kiếp!
Nếu không phải là nhà tôi cần các người cứu giúp, nếu không phải là cha anh ta có tiền, thật sự tôi sẽ không hầu hạ anh, thật vậy!
Chỉ là trong lòng Tư Mộ cũng âm thầm tự nhủ: Quân tử báo thù mười năm không muộn, sau này tôi sẽ trở về đấy!
Ngược lại, Ngôn Mặc Bạch không nhìn Tư Mộ bằng ánh mắt giết người, cư thế thản nhiên ăn bữa ăn sáng, thong thả ung dung, khí chất tao nhã cao quý.
Người bên cạnh cố nhịn không được cười ha ha, anh chống một tay trên bàn che kín sắc mặt, một tay điên cuồng vỗ bàn. Anh cảm nhận được cuộc sống sau này của Ngôn Mặc Bạch sẽ rất thú vị.
Cố Khuynh dám chắc điều này, làm cho Tư Mộ sợ hết hồn, vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn, sau lại dần dần biến chuyển thành ánh mắt đồng tình, trời ơi, yêu mà không được, điên rồi!
Ngôn Mặc Bạch cũng không quan tâm cứ ăn điểm tâm, không thèm để ý cái tên điên này.
Tư Mộ ngồi đó có chút lo lắng thấp thỏm, thật muốn đi nhanh một chút !
Mặc dù Tư Mộ cảm thấy thời gian một phút trôi qua dài dằng dặc giống như một năm, nhưng mà cô cảm thấy kinh ngạc vì tốc độ ăn của Ngôn Mặc Bạch. Chỉ là 5 phút, đã ăn toàn bộ một bàn lớn thức ăn sáng.
Sức ăn nhiều, tốc độ nhanh. Nhưng có thể ưu nhã ăn được nhanh như vậy, vừa có chuyện gì xảy ra sao?
Thật sự là tướng con mèo, sức ăn con heo nha!
Ngôn Mặc Bạch uống không hết sữa bò, vừa dùng khăn ăn lau miệng, vừa sử dụng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tư Mộ, nói "Uống!"
Mặc dù Tư Mộ nhân mạnh lần nữa là cô đã ăn rồi, hơn nữa ăn rất no, nhưng mà quản lý ăn uống tại đại sảnh còn mang cho cô thêm một ly sửa nóng.
Tư Mộ nghe hai chữ lạnh buốt của Ngôn Mặc Bạch, thân thể run lên, giống như là nói "Giết", làm cho cô sợ hãi.
Cô nhìn ly sữa bò trắng sệt thơm nồng trước mặt, cảm giác dạ dày đang kháng cự.
Anh anh anh —— thật sự uống không trôi!
Làm một người tham ăn, nếu như không phải thật sự là ăn không vô nữa, thế nào cô cũng không chống chọi được thức ăn ngon dụ hoặc. Huống chi cái này là sữa bò, cái này không phải mấy đồng tiền là có thể mua được trong siêu thị, là từ New Zealand vận chuyển bằng máy bay tới, trừ chi phí đắt đỏ không nói, cái này rất là mới mẻ, thiên nhiên, sữa bò an toàn vô hại đó!
Tư Mộ ưu thương nhìn chằm chằm vào ly sữa bò, sau đó ngẩng đầu nhìn Ngôn Mặc Bạch, nói: "Tôi, có thể bỏ vào túi xách sao?"
Hiện tại ăn không vô, nhưng mà một hồi nữa luôn có thể ăn được! Ngàn vạn lần không được lãng phí!
Sắc mặt của Ngôn Mặc Bạch trầm xuống, lại muốn phát tác.
Anh ta chưa từng nghĩ tới một cô gái sẽ có bụng nhỏ đến uống liền một ly sữa bò cũng uống không nổi, càng không nghĩ tới cô gái này uống không nổi còn nghĩ đến bỏ vào túi xách mang đi giống như là chuyện thường tình.
Cô gái này, thật là khiến cho anh ta căm tức!
Mẹ, lần sau lão tử dẫn ngươi tới nơi này, cái gì cũng không cho phép ăn, để cho ngươi uống hết sữa bò này, uống chết ngươi! Ngôn Mặc Bạch hừ lạnh nghĩ tới.
Ở một bên chăm chú xem cuộc chiến mà cười đến co lại vào dưới bàn. Cho nên Ngôn Mặc Bạch bắt đầu lôi Tư Mộ đi như chạy ra ngoài cửa, đem sự chú ý để lại nơi đó, để cho anh tự sanh tự diệt đi!
"Tự tôi đi!" Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch thô lỗ nắm cánh tay, nhiệt tình làm cho cô đau muốn chết, nhưng phải làm gì để thoát ra, cô có chút nổi nóng hỏi: "Đi chỗ nào?"
Ngôn Mặc Bạch ngu sao mà không biết là mình ra tay quá mạnh đã làm tổn thương cô thế nào, tự giác buông bàn tay đang nắm cánh tay của cô, ngược lại một tay mò lên hông của cô, cường thế bá đạo không để cho cô kháng cự.
Mới vừa là một trước một sau, hiện tại chuyển thành đi song song.
Ngôn Mặc Bạch cao hơn 1m8, chân dài tay dài. Anh ta dùng cánh tay thật dài như là tùy ý chụp tới, là có thể đem cô cố định vững vàng ở bên người hắn. Mà anh ta đi bộ bước đi vừa nhanh, Tư Mộ căn bản là theo không kịp, cho nên cô liền thay đổi thành Tư Mộ trực tiếp dựa vào người anh ta, bị anh ta ôm đi.
Tư Mộ nhất thời cảm thấy,dáng người cao một mét sáu mấy của mình đi bên bên anh ta như thế này, quả thật là yếu kém hơn!
Thật ra thì chiều cao chênh lệch không phải là điều quan trọng, chủ yếu là toàn bộ khí thế của người đàn ông cao lớn này, có loại áp đảo tất cả điệu bộ, xung quanh mặc kệ cao thấp, đều có một phần ngưỡng vọng!
Cái tư thế này động tác này, mập mờ được một tháp hồ đồ, lại mất thể diện được một tháp hồ đồ.
Khi Tư Mộ vừa bực tức lại vừa đỏ mặt thầm mắng hắn khốn kiếp, chỉ nghe trên đỉnh đầu truyền đến tiếng của Ngôn Mặc Bạch: "vào trong xe, có chuyện muốn nói với em."
Tư Mộ chỉ có thể ngậm miệng, bị anh takéo đi.
Nói chuyện một chút ······ nói đi! Vừa đúng có chuyện ra mà nói.
Đi tới trước Maybach màu đen, Ngôn Mặc Bạch mở cửa xe, đem Tư Mộ nhét vào ghế trước, hung hăng đóng sầm cửa xe, hắn cau mày không vui đi vòng qua lên xe, nhưng không có đóng cửa xe.
Tư Mộ bị những động tác thô lỗ của hắn làm cho bực bội, tạo sao người đàn ông này lại thô bạo như vậy chứ?
Vẻ mặt cô trở nên âm trầm nhìn người đàn ông này, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.
Anh ta sẽ không ra tay đánh cô chứ? Hơi sợ ——
Ngôn Mặc Bạch nhíu mày, không vui nói: "Ai cho em tự xịt nước hoa ở trên xe tôi? Thúi chết!"
Cái gì?
Tư Mộ sững sờ một chút, hít mũi một cái, quả nhiên là mùi nước hoa.
Thế nhưng có mùi vị rất được mà, ở chỗ nào thúi?
Không biết thưởng thức, người đàn ông chết tiệt!
Chỉ là Tư Mộ có chút chột dạ, nhưng không dám cãi lại.
Cái xe này là Tư Mộ đưa đến chỗ rửa xe để rửa, đó là nhà bạn học của cô mở tiệm rửa xe. Vẫn là bạn học của cô tự tay giúp mình rửa xe, tuyệt đối sạch sẽ an toàn vô hại, hơn nữa cũng tuyệt đối sạch sẽ đế từng góc cạnh, không có bỏ sót.
Nước hoa này đoán chừng là cô bạn học ấy phun lên, giống như là dùng nước hoa của cô ấy, nhưng lòng tốt lại thành lòng lang dạ thú rồi.
Ngôn Mặc Bạch vô cùng thích sạch sẽ, còn không thích mùi nước hoa , cho nên lúc trước hắn rất là ghét phụ nữ, đặc biệt là những cô gái xịt nước hoa như muốn làm sặc chết một con trâu.
Lần trước trong thang máy, lần đầu tiên có phụ nữ dựa vào hắn gần như vậy, anh ta đều có thể cảm thấy nhiệt độ ấm áp của cô. Mùi hương của cô gái này làm hấp dẫn anh ta, chỉ cảm thấy mùi hương dễ chịu.
Hắn nghĩ, thì ra là phụ nữ còn có mùi vị thu hút này.
Cái mùi này anh ta không ghét, thậm chí say mê nó. Cô gái này, anh ta không chán ghét, cho nên mới muốn cùng cô kết hôn.
Nhìn Tư Mộ cúi đầu im lặng không lên tiếng, hắn cũng có vẻ tức giân ngồi ở chỗ đó, một chân duỗi ra ngoài xe, thân thể cũng tận có thể ra bên ngoài co lại.
Anh tanghĩ, có nên kéo cô gái này lên lầu nói chuyện.