Hương Vị Tình Yêu Chương 5.3


Chương 5.3
Tôi cúi đầu, nói khẽ: “Vâng, tim em không được tốt”.

Bác sĩ sững sờ, lắc đầu nói: “Thật là liều lĩnh, đã biết tim mình không khỏe mà còn chạy 800m, đúng là không biết nguy hiểm gì hết”.

Bên ngoài có tiếng người hét lên: “Ngoài sân có người bị thương, bác sĩ Vương có thể qua đây xem thử không?”. Bác sĩ đáp lời, lấy hộp cứu thương, quay lại nhìn tôi, nói: “Bây giờ không có vấn đề gì lớn, nhưng truyền nước xong, tốt nhất em nên đến bệnh viện kiểm tra một lượt. Tôi ra ngoài trước rồi về ngay, em cứ ở đây nghỉ ngơi”

Tôi cảm kích nói: “Em cảm ơn bác sĩ”.

Thở dài, bác sĩ lắc đầu nói: “May mà không sao, từ sau đừng làm những chuyện thế này nữa”.



Tôi khẽ nhếch khóe miệng, cười miễn cưỡng nói: “Lần sau em sẽ không thế nữa ạ”.
Đợi bác sĩ đi khỏi, tôi mới chú ý đến Lâm Nguyên Nhất, người đang đứng dựa vào cửa. Trong lúc tôi vẫn còn đang hết sức ngạc nhiên thì Lâm Nguyên Nhất đã tiến lại gần như không có chuyện gì xảy ra, dừng lại trước mặt tôi, quay chiếc ghế lại, ôm chỗ dựa sau ghế, ngồi xuống.

Lâm Nguyên Nhất hỏi tôi với vẻ mặt nghiêm túc: “Tim của cậu không được khỏe à?”

Tôi gật đầu: “Ừ”.

“Vậy tại sao còn tham gia chạy 800m?”

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy. Sau khi vận động một chút, hai bên má của Lâm Nguyên Nhất đỏ ửng, phần tóc mái cũng rủ xuống, khẽ động đậy theo cơn gió thổi vào từ bên ngoài cửa sổ.

Nên nói thế nào đây, lẽ nào lại nói với cậu ấy, tôi vì cậu ấy mà tức giận tham gia thi đấu?

“Vì đây là hoạt động của lớp, mình không muốn bị cho là không hòa nhập”. Tôi chỉ có thể giải thích như vậy.

Lâm Nguyên Nhất có chút thất thần nhìn tôi, một lúc lâu sau mới nói: “cậu có thể nói rõ tình trạng của bản thân, lẽ nào cô giáo lại không thông cảm”.

“Thôi được rồi, dù sao cũng không có chuyện gì mà”.

Ánh nắng rực rỡ, những chiếc lá đung đưa trong cơn gió. Tâm trạng đỡ hơn một chút khiến tôi mất cảnh giác.

Đột nhiên điện thoại của tôi rung lên, làm dịu đi sự ngượng ngùng của tôi. Vừa nghe máy, giọng nói nóng nảy của Trình Chân đã truyền đến: “Lý Vi, có phải đầu chị có vấn đề không thế hả! Rõ ràng biết tim mình không khỏe, lại còn đi chạy 800m!”.

Tôi đưa điện thoại ra xa một chút, thở dài: “Liễn Đình đã nói ngay với em rồi à?”

Trình Chân không để ý đến tôi, lạnh lùng hỏi: “Chị đang ở đâu?” Tôi biết không lừa được Trình Chân, khẽ nói: “Phòng y tế”.

Điện thoại “cạch” một tiếng rồi ngắt luôn. Tôi nhìn điện thoại, người tôi cứng ngắc lại.

“Là em trai cậu à?” Lâm Nguyên Nhất nhìn tôi hỏi.

“Ừ”, tôi nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc, nhìn Lâm Nguyên Nhất nói: “Thật ra Liễu Đình mới là chị họ đúng nghĩa, mình cũng không biết, đối với cậu ấy, mình có phải là một người chị không nữa…”

Lá cây ngô đồng nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, có người đi qua, giẫm lên những chiếc lá đã chuyển màu vàng, phát ra những âm thanh sột soạt, giòn tan. Hơi thở mùa đông đã ngày càng rõ rệt hơn.

Loa phát thanh trường đang thông báo tình hình thi đấu trên sân, tiếng hò hét, cổ vũ, không hiểu sao lại tác động đến tận trong lòng tôi. Một cảm giác không diễn tả được bằng lời làm xáo trộn tâm trí tôi.

Lúc sắp truyền dịch xong, bác sĩ quay lại tiêm thuốc cho tôi. Ông còn kê một số loại thuốc cho tôi uống, dặn dò vài câu rồi quay lại sân vận động.

“Cậu không quay lại thi đấu à”. Tôi thu lại ánh mắt vẫn hướng ra bên ngoài cửa sổ, quay sang nhìn Lâm Nguyên Nhất, người ngồi đối diện với tôi, hỏi.

Lâm Nguyên Nhất tỏ vẻ thoải mái nói: “Môn mình tham gia thi đấu vào buổi chiều, bây giờ đang rỗi”.

Lâm Nguyên Nhất nâng cằm, mắt hơi nheo lại, thích thú nhìn trực diện tôi, tôi bối rối quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ phía đại lộ đầy lá rụng, một bóng người dỏng cao đi đến, hòa vào ánh nắng, tôi nhìn thấy rất rõ người ấy chính là Trình Chân.

Cậu ấy đột nhiên dừng lại, cúi đầu hỏi bạn nữ trên đường điều gì đấy, bạn nữ kia với dáng vẻ ngạc nhiên, chỉ về phòng y tế.

Dáng người Trình Chân cao ráo, rắn rỏi, mọi hành động, mọi cử chỉ tỏ ra sự tự tin và khí chất tao nhã. Tim tôi đã loạn đi vài nhịp, như trào lên đợt sóng lớn. Trong chốc lát, ánh mắt của tôi vô tình nhìn theo dáng của Trình Chân.

Một tuần không gặp Trình Chân, đột nhiên tôi nhận ra có chút nhớ mong. Lúc cậu ấy từng bước từng bước tiến lại gần, trong lòng tôi có chút lo sợ bất an, nhưng phần nhiều trong đó là sự chờ đợi. Tôi muốn gặp cậu ấy? Ý nghĩ ấy chợt lóe lên trong đầu tôi.

Tôi cúi đầu không dám nhìn tiếp, tôi sợ những ý nghĩ rối bời này của tôi sẽ bị người khác phát hiện ra.

Lúc Trình Chân đi vào, tôi đang cúi đầu. Lâm Nguyên Nhất nhìn Trình Chân, tiến lại cười cười, nói: “Trình Chân, chúng ta lại gặp nhau rồi”. Nói xong cậu ấy đưa tay ra.

Trình Chân cau mày nhìn tôi, rồi lại nhìn Lâm Nguyên Nhất đưa tay ra, lịch sự bắt tay Lâm Nguyên Nhất, không nồng nhiệt cũng không lạnh nhạt, chỉ bình tĩnh nói: “Cảm ơn anh đã đưa chị tôi đến phòng y tế”.

Tôi nghe thấy cậu ấy cố ý gọi tôi là “Chị” một cách xa lạ, trong lòng lập tức cảm thấy lạnh lẽo, nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn cậu ấy đút tay trong túi quần, đi về phía tôi, ngồi xuống kiểm tra kỹ các vết thương của tôi trước, rồi đứng dậy giữ nửa bên khuôn mặt tôi, cau mày hỏi: “Có đau không?”.

“Đau, bị em giữ như thế đau sắp chết rồi!” Tôi bất mãn nói.

Lúc này Trình Chân mới buông tay ra, tôi nắn nắn mặt, ngẩng lên, nhìn đôi mắt tối sầm lại của Trình Chân.

Trình Chân nhếch miệng cười như đang thở phào nhẹ nhõm nói: “Vẫn  may, không làm sao”.

Trình Chân đột nhiên quay đầu ra nhìn Lâm Nguyên Nhất nói: “Bác sĩ có nói cần đến bệnh viện kiểm tra không?”

Lâm Nguyên Nhất ngẩn ra một lúc, sau đó nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trình Chân mới phản ứng lại: “Ừ, hình như có nói”.

Tôi liền lắc đầu: “Như thế phiền phức lắm, đã tiêm thuốc rồi, chị không đi bệnh viện đâu”. Trong lòng tôi có chút buồn phiền.

Trình Chân rướn lông mày lên nói: “Lý Vi, em hỏi lại chị một lần nữa, có đi đến bệnh viện với em không?”.

Tiểu tử thối, thái độ gì thế không biết! Tôi cố chấp đáp lại cậu ấy: “Không đi!”.

Trình Chân mở điện thoại ra, bắt đầu ấn số, tôi lo lắng hỏi: “Em gọi điện thoại cho ai đấy?”.

Trình Chân là ai cơ chứ? Là người hiểu rõ sự mềm yếu của tôi! Cậu ấy nheo nheo mắt nói: “Em gọi cho bố em, bảo bố em đưa chị đi”.

Đến bệnh viện với chú Trình? Hay là đi cùng Trình Chân? Tôi lập tức quyết định, nhanh chóng trả lời lại: “Đi, đi! Chị đi với em!”. Nói rồi, tôi tự trách bản thân mình, đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.

“Rất tốt” Trình Chân nắm lấy cổ tay tôi, kéo ra ngoài, nhưng Lâm Nguyên Nhất đã nhanh hơn một bước chặn phía trước mặt tôi.

Trong chốt lát, tôi có thể mường tượng ra cảnh phong ba bão táp sắp xảy ra.

Lâm Nguyên Nhất đứng trước mặt tôi, cười cười, nhẹ nhàng thốt ra mấy từ: “Lý Vi, mình cũng có thể đưa cậu đến bệnh viện”.

Tôi ngẩng đầu, yên lặng nhìn người con trai trước mặt.

“Tránh ra! Anh có tư cách gì mà nói những lời này chứ”. Lúc ấy, đôi mắt đẹp đẽ của Trình Chân hiện lên sự tức giận đang cuồn cuộn.

Lúc Trình Chân nắm tay tôi, còn Lâm Nguyên Nhất đứng sánh vai với tôi, tôi nghe thấy Lâm Nguyên Nhất gọi: “Tiểu Vi”.

Tôi dừng bước, tim đập rất nhanh. Lâm Nguyên Nhất, rốt cuộc cậu ấy đang muốn làm gì?

Lâm Nguyên Nhất nói vào tai tôi: “Tiểu Vi, nếu mình nói, mình thích cậu, cậu có đồng ý sẽ suy nghĩ một cách nghiêm túc không?”

Chương 6

Nghe thấy những lời này, đặc biệt là từ miệng Lâm Nguyên Nhất nói ra, nếu nói không rung động thì chỉ là lừa người khác mà thôi. Lâm Nguyên Nhất thực sự rất đẹp trai, trong bảng xếp loại các “trai đẹp” toàn trường của con gái lớp tôi. Cậu ấy luôn đứng đầu. Trước lời tỏ tình của “hot boy” của trường này, tuy bề ngoài tôi tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nhưng thực ra tim tôi sớm đập loạn lên rồi. Tôi cảm thấy có chút bất ngờ, có chút cảm động, và chủ yếu là cảm thấy rất khó tin.

Trình Chân đột nhiên dùng sức nắm chặt tay tôi hơn, lực truyền đến làm tôi bừng tỉnh lại sau sự rung động. Tôi thận trọng nhìn vào mắt Trình Chân. Cậu ấy nheo mắt nhìn Lâm Nguyên Nhất, các đường nét trên khuôn mặt sắc nhọn như dao khắc.

Tôi hít một hơi lạnh, nói với Lâm Nguyên Nhất: “Xin lỗi, đột nhiên cậu nói những câu này với mình, mình không thể trả lời cậu được, vả lại, hiện tại mình cũng không muốn nói chuyện tình cảm gì cả”.

Nói xong, tôi quay ra nhìn Trình Chân, cậu ấy không để ý đến tôi, buông tay tôi ra, quay đầu đi ra ngoài.

“Không muốn nói chuyện tình cảm?”. Lâm Nguyên Nhất đột nhiên nói, “Vậy còn Trình Chân thì sao? Cậu chỉ đơn giản coi cậu ấy như em trai thôi sao?”

Đối mặt với câu hỏi thẳng thắn như vậy, tôi không đưa ra bất kỳ lời ngụy biện nào.

Lâm Nguyên Nhất từng bước tiến lại gần tôi, ánh mắt không che giấu nổi ngọn lửa đang bùng cháy.

“Tránh xa chị ấy ra”. Một cánh tay dài trong phút chốc đưa ra nắm lấy cổ tay Lâm Nguyên Nhất.

Trình Chân quay lại, chặn Lâm Nguyên Nhất, ánh mắt bắn ra sự phẫn nộ không kiểm soát được, như một ngọn lửa nhỏ, có thể bùng cháy bất cứ lúc nào. Từ trước đến giờ, tôi chưa từng thấy Trình Chân tức giận như vậy. Cậu ấy lại còn là Taekwondo đai đen nữa, tôi sợ nếu làm ầm thêm sẽ xảy ra chuyện, không ngừng kéo góc áo của Trình Chân, cau mày nói: “Trình Chân, chị thấy không được khỏe, mau đến bệnh viện thôi”.

Trình Chân nghe xong, hung hãn bỏ tay Lâm Nguyên Nhất ra nói: “Mấy mánh khóe anh dùng để cưa gái thật là lạc hậu” nhìn tôi, cậu ấy nói tiếp: “Quan hệ giữa tôi và Lý Vi, không cần anh phải quan tâm, đối với tôi, chị ấy là một người chỉ thích giả vờ làm người tốt, lại ngốc nghếch, dễ dàng bị người khác lừa. Anh đã từng nói những lời này với bao nhiêu người, tôi không quan tâm, nhưng với chị ấy thì không được!”

Trình Chân nói đúng, tôi luôn là một con ngốc, ví như, đối mặt với tình huống này, tôi không nói được lời nào cả, chỉ có thể trố mắt ra giả vờ ngây ngô.

Có người đã từng nói, nếu có một người thích bạn, sau khi bạn làm những việc ngốc nghếch, người ấy sẽ mắng bạn, sẽ nhắc nhở bạn, sẽ yêu thương bạn, những lúc bạn cần người ấy nhất thì người ấy sẽ xuất hiện bên cạnh bạn, người ấy sẽ mắng bạn ngu ngốc hay ngờ nghệch, nhưng những lời nói độc ác ấy, từ đầu đến cuối tất cả đều là vì muốn tốt cho bạn.

Trong lòng tôi nhất thời có cảm giác kỳ lạ. Tôi có chút mơ hồ không rõ, tại sao Trình Chân lại tức giận như vậy? Lẽ nào là vì tôi?

Trình Chân định kéo tôi đi, nhưng toàn thân tôi đã cứng đờ, bất động đứng nguyên tại chỗ. Cậu ấy quay lại, nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn của tôi.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn Trình Chân, cậu ấy đứng chắn trước ánh sáng, mạnh mẽ, rắn rỏi, tôi nhìn không rõ biểu cảm của cậu ấy. Tôi nhẹ nhàng đưa tay lên ngực, tim tôi hoàn toàn không thể kiểm soát được, đập loạn lên. Tôi thầm hỏi bản thân: “Liệu đây có phải là rung động không?”.

Tôi cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn Trình Chân, để mặc cho cậu ấy kéo tay tôi đi.

Đi ra khỏi phòng y tế, Trình Chân bỏ tay tôi ra. Tôi biết cậu ấy đang tức giận, quay đầu chân thành nói với cậu ấy: “Chị không cố ý đến gần Lâm Nguyên Nhất, vả lại cậu ấy cũng không phải là người xấu”.

Trình Chân như một quả bóng bị xịt hơi, chỉ đứng như vậy, không nói gì, khí thế thúc bách người khác lúc nãy cũng không còn. Cậu ấy không để ý gì đến tôi, quay mặt đi mất.

Mãi đến khi có kết quả kiểm tra của bệnh viện thành phố, cậu ấy vẫn lạnh lùng với tôi. May mà kết quả kiểm tra không có vấn đề gì, chúng tôi thở phào nhẹ nhõm. Trình Chân nói: “Buổi chiều em còn phải đi học, em đưa chị về trường trước”.

“Em bỏ học để đến đây?”. Tôi ngạc nhiên hét lên.

Trình Chân không thèm để ý nói: “Trốn học gì chứ, em xin giáo viên nghỉ rồi”.

Trên đường về, tôi không nghe thấy cậu ấy nói thêm một lời nào nữa. Trong không gian chật hẹp của chiếc taxi, không khí lại càng trầm lắng hơn. Hai người chúng tôi đều đang cố gắng giấu con người thực của mình. Tình cảm giữa chúng tôi không thể giống như trước đây được nữa, không còn đơn giản chỉ là thích hay ghét đơn thuần nữa.

Sau hội thao, tin đồn đột nhiên bùng phát không thể kiểm soát nổi. Có người nói, nhìn thấy Lâm Nguyên Nhất ôm tôi ở chỗ KTV, người khác lại nói nhìn thấy tôi và người khác vì Lâm Nguyên Nhất mà hạ cẳng tay, thượng cẳng chân với nhau; lại còn có người trực tiếp đến hỏi thẳng tôi có phải là bạn gái của Lâm Nguyên Nhất không. Tôi chỉ cười hỏi lại: “Thật vậy à? Sao mình không biết có chuyện như thế nhỉ?”.

Mọi người thấy vẻ không thèm quan tâm của tôi, sau một thời gian cũng thấy mất hứng thú.

Thời tiết ngày càng lạnh hơn, tôi và Liễu Đình ăn lẩu đến mức nghiện luôn. Tối thứ sáu, chúng tôi đang ngồi trong quán lẩu ở tòa nhà quảng trường trung tâm thành phố, Liễu Đình vừa gắp miếng đậu phụ bỏ vào miệng, vừa vui mừng hớn hở nói: “Thời tiết lạnh thế này, ăn lẩu thật là sướng!”.

Tôi cắn đũa nhìn cậu ấy nói: “Nhìn cậu kìa, mồm dính đầy dầu rồi kia kìa”.

“Chính là cái cảm giác này đấy”, vừa nói Liễu Đình vừa lấy khăn giấy ăn lau lau miệng, rồi lấy điện thoại từ trong túi ra nói: “Hôm nay là thứ sáu, đội bóng rổ Nhất Trung phải luyện tập, chắc cũng sắp đến giờ rồi, mình gọi mấy người đấy đến ăn cùng luôn nhé, cũng lâu lắm rồi mình chưa gặp cậu ấy”.

“À, đội trưởng bóng rổ tên là gì?”. Tôi hỏi.

“Lục Minh Vũ”. Liễu Đình nghĩ một lúc nói thêm, “Tiện thể mình bảo cậu ấy gọi luôn Trình Chân đến nhé”.

“Gọi Trình Chân đến làm gì, bọn mình sắp ăn xong rồi còn gì”. Tôi nói.

Liễu Đình khinh khỉnh nhìn tôi nói: “Cậu không muốn gặp Trình Chân à? Cậu và Trình Chân rốt cuộc là thế nào đấy, vẫn đang tức nhau à? Đã lâu như thế rồi”.

Điện thoại gọi cho đội trưởng vừa được kết nối, Liễu Đình đã nói rất ngắn gọn: “Mau đến quán lẩu ở quảng trường trung tâm thành phố đi… gấp…. à, đúng rồi, Trình Chân có đấy không?” Sau đó, Liễu Đình chớp chớp mắt với tôi, chuyển sang giọng sốt sắng nói, “Trình Chân, Tiểu Vi hình như không được khỏe, em mau đến đây đi, nhanh lên!” Sau đó, Liễu Đình ngắt điện thoại, cười lớn.

“Này, cậu đùa hơi quá rồi đấy”.Tôi có chút bực bội, tí nữa Trình Chân đến nhất định không để yên cho tôi đâu.

Không lâu sau, Trình Chân xuất hiện ở cửa quán lẩu, cậu ấy đứng chống nạnh, thở hổn hển, vẫn còn quấn băng cổ tay dùng trong lúc luyện tập, trên người mặc quần áo thể thao, bên ngoài khoác chiếc áo đồng phục màu xanh rất rộng, hình như không phải là của cậu ấy.

Tôi gần như cúi gằm mặt xuống bát mì, khẽ than thở: “Tiêu rồi”.

Liễu Đình nhìn thấy Trình Chân sững người một lúc, cười chế giễu: “Ha ha, em mặc nhầm áo của ai mà chạy đến đây thế này?”

“Lấy bừa một cái rồi đi luôn”. Trình Chân chạy lại, hơi thở hỗn loạn, vẫn chưa bình thường lại, cậu ấy cúi đầu hỏi tôi: “Sao thế, kết quả kiểm tra lần trước không phải vẫn tốt sao, lại có chuyện gì à?”

Cậu ấy đi đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng sờ trán tôi, hại cái mũi tôi và miếng thịt bò nướng vừa gắp lên “tiếp xúc” một cách thân mật. Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, nhưng lại chạm phải ánh mắt lo lắng của Trình Chân. Bừng tỉnh, não tôi đột nhiên lóe lên mấy chữ - dịu dàng mềm mại như làn nước.

Tôi chóng mặt, cúi đầu xuống, cho miếng thịt vào miệng nhai. Kết quả bị nóng quá, đỏ hết cả mặt lên.

“Này, cái tên nhóc này, chậm tí xem nào, Liễu Đình rõ ràng là trêu tụi mình mà…” Đội trưởng từ đằng sau chạy tới, hét lên.

Liễu Đình cười có chút gian xão: “Hai người không phải đang cãi nhau sao? Làm gì mà em quan tâm đến cậu ấy thế?”

Trình Chân không nói gì, ngồi xuống cạnh tôi, còn Liễu Đình và anh chàng đội trưởng thì nói chuyện với nhau rất rôm rả.

Trình Chân nhìn nồi lẩu đã ăn gần hết, càng không nói nên lời, dứt khoát cầm áo, quay đầu sang nói với đội trưởng: “Anh đưa chị họ em về nhé. Ngoài ra, nhắc nhở anh một chút, lúc ở một mình với nhau, nên cẩn thận sự an toàn của bản thân”. Liễu Đình hằm hằm trừng mắt nhìn Trình Chân, cậu ấy coi như không có chuyện gì quay đầu nhìn tôi với ánh mắt “Chị còn muốn ở đây làm kỳ đà cản mũi đến bao giờ nữa”.

“Mình cũng ăn xong rồi, mình đi trước nhé” Tôi hùa theo, đứng dậy chào Liễu Đình.

Tim đập nhanh như thế, tôi vốn cũng không có tâm trạng mà ăn uống.


Lúc đi ra khỏi hàng lẩu cùng Trình Chân, gió buổi đêm thổi nhè nhẹ, hơi lạnh lướt nhẹ qua hai bên má. Hai người cùng nhau đi trên đuờng, trong một lúc không nói năng gì.

Lúc đi qua cửa hàng McDonald, tôi tự nhiên thấy khát nước.

“Muốn ăn à?” Trình Chân để ý thấy ánh mắt của tôi, quay lại hỏi.

“Ừ”, tôi chậm rãi nuốt nước bọt.

Cậu ấy không nói gì, đi đến quầy bán đồ tráng miệng.

Tôi đứng trên đường, đột nhiên nhớ lại một chuyện trước đây. Lúc ấy, Trình Chân vẫn còn là tên đáng ghét trấn tiền tiêu vặt hàng tháng của tôi. Có một ngày, cậu ấy làm hỏng đồ, sợ tôi mách với chú Trình, thế là cậu ấy liền mua một cây kem, nịnh tôi nói: “Tiểu Vi, có muốn ăn kem không?”.

Tuy tôi rất muốn giả vờ không thèm để ý đến cây kem ấy, nhưng ánh mắt thì sớm đã lộ hết ra suy nghĩ của mình.

Trình Chân giơ cây kem trước mặt tôi, nói từng câu từng chữ một: “Nếu chị muốn ăn, thì phải nghe lời em. Không được nói xấu em”.

Lúc ấy, tôi thật sự rất ghét những việc cậu ấy làm, nhưng bây giờ nghĩ lại những trò trẻ con ngày ấy, tôi bất giác mỉm cười.

Thoát ra khỏi những hình ảnh trong ký ức, tôi bắt đầu nghĩ, tình cảm giữa tôi và Trình Chân rốt cuộc là thế nào?

Trình Chân đột nhiên hét lên: “Tiểu Vi, phía trước!”.

Tôi nghe thấy, ngẩng đầu lên, ánh sáng chói lóa chiếu thẳng đến, làm mắt tôi đau nhói. Tôi giơ tay che ánh sáng mới nhìn thấy một chiếc xe đang lao tới. Tim tôi đột nhiên thắt lại, cảm giác hoảng sợ lướt qua. Đúng lúc này, một đôi tay chìa ra, nắm chặt cổ tay tôi, dùng sức kéo mạnh một cái, tôi theo đà ngã vào một vòng tay rất mạnh mẽ.

Trong lúc mơ hồ, bên tai tôi truyền đến tiếng phanh xe sắc nhọn, chiếc xe dừng lại, thời gian như dừng lại trong chốc lát. Tôi mở mắt, hộp kem rơi trên đất, kem màu trắng chảy ra khắp nơi, cổ tay tôi nhói đau. Tôi cúi đầu, thấy mặt Trình Chân trắng bệch, nhợt nhạt.

Không kịp che giấu sự sợ hãi, cổ tay đang run lẫy bẫy nữa, tôi có thể cảm nhận được, lúc ấy Trình Chân đã lo sợ đến thế nào. Hóa ra, Trình Chân cũng có lúc hoang mang.

“Vừa rồi ….chị không nhìn thấy chiếc xe ấy …” Tôi bị làm cho hoảng sợ đến mức không nói năng bình thường được.

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, ánh mắt Trình Chân như có lửa đốt.

Đột nhiên, sự sợ hãi trong ánh mắt cậu ấy chuyển sang phẫn nộ. Tay cậu ấy vẫn đang nắm chặt cổ tay tôi, tôi sợ cậu ấy nổi giận, nới lỏng tay, cậu ấy lại càng nắm chặt hơn nhưng miệng lại chỉ nói hai câu: “Chị muốn dọa chết người khác à? Sau này không được ăn kem nữa!”

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhưng lại không nhìn rõ được biểu cảm của cậu ấy.

Chiếc xe đi một đoạn không xa rồi dừng lại, lái xe từ xe đi xuống, vẻ mặt căng thẳng hỏi: “Có bị thương ở đâu không?”

Trình Chân nổi nóng chửi người lái xe: “Mẹ kiếp, có biết lái xe không thế, đèn xi nhan cũng không bật”.

Trong giây lát, trong đầu tôi hiện ra một câu: “Tôi và cậu ấy có thật sự chỉ đơn giản là chị gái và em trai thật không?”

Lúc chiếc xe lao tới, Trình Chân kéo tôi vào trong lòng cậu ấy, tôi cảm nhận đuợc rõ rệt nhịp tim đập mạnh của cậu ấy, sự lo lắng để lộ ra một cách tự nhiên ấy không giống một người em trai đơn giản đang bảo vệ chị mình.

Lần đầu tiên từ khi sinh ra, tôi đột nhiên có cảm giác không hiểu được mọi chuyện đang xảy ra, việc quen biết cậu ấy bảy năm trước, trong phút chốc đột nhiên bị đảo lộn.

Tôi định nói gì đấy nhưng không tìm được chủ đề, nhìn gương mặt vẫn còn đang hoảng sợ của Trình Chân, cúi đầu ủ rũ nói: “Trình Chân, lúc nãy chị không tập trung, lần sau chị sẽ chú ý hơn”.

“Vẫn còn lần sau?” động tác của Trình Chân đột nhiên dừng lại, quay sang nhìn tôi: “Lý Vi, chị thật là hết thuốc chữa rồi!”

Tôi sững người, không hiểu vì sao cậu ấy đột nhiên nổi giận, có chút không vui nói: “Cũng đâu phải chị yêu cầu em cứu”,

Sắc mặt Trình Chân thay đổi, lùi lại hai bước, nói: “Đúng vậy, không phải chị từng nói, là tự em chuốc lấy. Chị nên biết, không phải lần nào em cũng có thể ở đằng sau kéo chị như thế đâu, có nhiều lúc chị cũng đáng bị thế, nhưng em chính là không chịu được cái vẻ oan ức của chị, vừa nhìn em đã thấy rất bực bội, sẽ không nhịn được mà mắng chị, em thật là thừa hơi mà!”. Trình Chân thất vọng nhìn tôi, rồi quay người bỏ đi.

Trong cái lạnh thấu xương của buổi tối, tôi cảm giác như chân tay mình bị đông cứng lại, rõ ràng là tôi biết Trình Chân luôn tỏ ra khó chịu với tôi, nhưng lần này, tôi vẫn cảm thấy rất đau lòng. Tôi tưởng rằng sự nhớ mong mãnh liệt của tôi đối với Trình Chân chỉ là do sự ỷ lại, do những lúc ký ức còn nhỏ, nhưng sau nhiều lần tiếp xúc, ở gần nhau, tôi mới bắt đầu hiểu suy nghĩ từ tận đáy lòng mình.

Bóng dáng Trình Chân hoà dần vào màn đêm, tôi thậm chí còn không đủ dũng khí để nhìn tiếp, dường như chỉ cần nhìn thêm một cái thì nỗi đau trong lòng tôi sẽ tăng thêm một phần. Tôi cảm thấy đầu đau như búa bổ, những suy nghĩ trong đầu như đang rối hết vào với nhau. Lẽ nào, tôi thật sự thích Trình Chân?

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/51189


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận