Hưu Thư Khó Cầu Chương 39


Chương 39
Nửa tháng sau, tôi bệnh nặng mới khỏi.

Quãng thời gian ngọt ngào cũng qua đi, An Lăng Nhiên được Thái tử Huyền Dực tiến cử, một tay cất nhắc lên làm lễ bộ thị lang, quan tam phẩm. Từ đó, lớn đến hiến tế bái tổ, nhỏ có ăn uống hàng ngày của Lạc Diên đế, tiểu ngu ngốc đều phải hỏi đến.

Chức quan này nhìn thì hoành tráng thật, nhưng thực tế cũng phức tạp rắc rối vô cùng.

Thứ nhất, lễ bộ chủ quản nghi chế, từ tế, chủ khách, sắp xếp bữa cơm, đều là những việc nhỏ như hạt vừng hạt thóc, nhưng đều là những việc lớn liên quan đến hoàng đế và hậu cung, chỉ cần có chút sai lầm nhỏ cũng có thể đầu rơi xuống đất. Thứ hai, lễ bộ này chứa không ít con cháu đệ tử của quan lại, giống như tiểu ngu ngốc vậy, tiểu thế tử ca lơ phất phơ cũng có tam phẩm, nhưng người khác vào quan hàm cũng không quá lục phẩm, riêng Huyền Dực thích làm lớn thích công to, hắn tự nhận thủ hạ của mình là không người nào có thể sánh bằng, hai tay chỉ cần xài một chút thủ đoạn nhỏ thôi cũng đủ nhấc cho tiểu ngu ngốc một chức quan cao.

Huyền Dực tỏ ra uy phong thế nào, tất nhiên là không có người nào dám nói, dù sao hắn cũng là thiên tử trong tương lai, thế nhưng lại khổ cho tiểu ngu ngốc nhà tôi – nhận hết sự bàn luận và xem thường.

Nếu chuyện này mà đổi sang xảy ra ở xã hội tự do ngôn luận của hiện đại, tân quan mới nhậm chức hay có mấy nhân viên già hay giở trò xấu, huống chi là giới quan trường người người đều nguy hiểm ở cổ đại này? An Lăng Tiêu cho dù có là quyền lớn che trời, nhưng dù sao cũng chỉ là một “Vương gia bình dân” nửa đường xuất đạo, nên trước mắt tiểu ngu ngốc ở hai thế tổ ở cái lễ bộ “dòng dõi con cháu chính quy” bị không ít xem thường.

Cho nên, nụ cười trên mặt của tiểu ngu ngốc gần đây càng ngày càng ít, mày cũng càng ngày chau càng chặt.

Bản công chúa thấy mà đau lòng, nhưng mà, tôi cũng không có cách gì, có lòng mà không có lực.

Bởi vì, mấy ngày gần đây điểu lão đầu giao cho tôi một nhiệm vụ vô cùng, vô cùng gian khổ.

Tháng sau Nguyệt Nhi đại hôn, nữ tử cổ đại lấy chồng, trước đó ở nhà đều được trưởng bối dạy làm thế nào hiếu kính với cha mẹ chồng, làm thế nào hòa hợp với chị dâu em chồng, làm sai hầu hạ tướng công.

Trong đó có nhiều chỗ khó nói không nói cũng biết, nhưng điểu lão đầu lại bắt một đại tẩu như tôi đi dạy Nguyệt Nhi, về tam tòng tứ đức, mấy cái phẩm chất đối nhân xử thế cũng được đi, tôi chỉ cần ngồi với mấy lão mụ mụ, nghe bọn họ giảng, còn tôi thì mỉm cười gật đầu với Nguyệt Nhi là được rồi.

Mà chết ở chỗ, là cái cuối cùng quan trọng nhất nhất nhất – làm sao hầu hạ tướng công, tôi đối với vụ này rất rắc tối.

Ngay buổi chiều hôm đó, tôi với Nguyệt Nhi vẫn theo lệ đặt một cái bàn trà nhỏ cạnh bờ hồ học phép tắc, bất quá là không có lão bà tử lảm nhảm như mấy ngày trước, chỉ một bình trà, hai cái chén, ba quyển đông cung đồ được đặt sẵn đặt ở giữa. Nhìn mấy quyển đông cung đồ làm như có thật kia, bìa ngoài so với sách giáo khoa còn đứng đắn hơn, trong lòng bàn tay tôi thầm đổ mồ hôi lạnh.

Cái này bảo tôi… lấy gì mở miệng đây? (Chị đây là rõ chê ba cái quyển đông cung đồ kia còn quá trong sáng, bảo chị làm sao nói ấy!)

Cái chuyện hệ trọng như vầy, sao điểu lão đầu không tự mình dạy nữ nhi, mà lại bắt tôi nói chứ?

Nguyệt Nhi trẻ người non dạ, vẫn là dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ, con ngươi trong suốt không thấy đáy gọi tôi: “Chị dâu, sao hôm nay chỉ có chị dạy Nguyệt Nhi thế?”

Tôi thầm lau mồ hôi lạnh, “Mấy lão mụ mụ đều bận cả.”

Nguyệt Nhi gật đầu, “Hôm nay chúng ta nói đến chuyện làm sao hầu hạ tướng công?”

Tôi ngước nhìn bộ dạng thanh thuần như nước của Nguyệt Nhi, thật muốn tán cho mình hai bạc tai, cái này so với dạy hư con nít, phá hoại mầm non của tổ quốc có gì khác nhau đâu?

Tôi nói cho có lệ, “Đúng thế, cái gọi là nam vi dương, nữ vi âm, âm dương phối hợp, cho nên cái này… gọi là ~”

Tôi đang cân nhắc từ ngữ, suy nghĩ xem từ ngữ thanh khiết nào mới có thể đặc tả hết được cái chuyện đen tối ấy, bên này Nguyệt Nhi bị ma xui quỷ khiến thế nào lại mở đông cung đồ ra.

Tôi không kịp ngăn cản, tiểu cô nương xinh đẹp đã nhìn thấy hết mấy hình ảnh hài hòa trong đó.

“A…” An Lăng Nguyệt như nai con lạc đường, hoảng hốt lo sợ, khuôn mặt phiếm phiếm vứt quyển sách trong tay, bụm mặt nói: “Đây, đây là cái gì? Chị dâu, có phải chị lấy nhằm sách rồi không? Sao lại có lẫn mấy cái bức tranh phố phường vào đây được?”

OTZ…

Tôi không nói gì để chống đỡ.

Hóa ra hóa ra, tôi ở trong lòng Nguyệt Nhi chính là một đăng đồ nữ tử chuyên cất chứa mấy bức tranh phố phường, trời xanh chứng giám, rõ ràng mấy cuốn sách chết tiệt này là của điểu lão đầu đưa cho tôi.

Mấy cái tranh tình cảm không sạch sẽ rõ ràng ở trước mặt này, là do lão bản tự mình đưa lên tới cửa cho tôi, lúc đó tôi bị gọi đến tiền sảnh, còn vui rạo rực tưởng đâu điểu lão đầu thấy tôi dưỡng bệnh không tốt, nên lại hầm đồ bổ gì cho tôi.

Kết quả vừa bước vào, không ngờ lại thấy Túc Phượng đang đàng hoàng chững chạc lật một quyển sách nhỏ, lão bản kia lại còn làm như không có gì mà giới thiệu quyển sách, tôi vừa mới thấy, thiếu chút nữa đã hôn mê ngất xỉu.

Ai ngờ, Túc Phượng quả không hổ là phượng trung chi phượng, lại có thể thản nhiên mà kéo tôi lại nói: “Con dâu ngươi mau đến xem này, mấy quyển này hình ảnh của quyển nào chuẩn xác nhất?”

“Chậc, đường nét của quyển này có vẻ không đủ lưu loát lắm, không được không được.”

“Quyển này thì nhân vật không đủ sinh động, không ổn không ổn.”

“Tư thế của nữ tử này sao lại chẳng chân thật thế, kỳ cục kỳ cục.”

“Phải rồi, con dâu, ngươi với Nhiên Nhi có vẻ như đã hòa thuận trở lại? Mau tới đây giúp Nguyệt Nhi chọn một cái mau.”

Tôi buồn rầu sờ sờ cái mũi, suy nghĩ quay về hiện tại.

Nghiêm túc nói với cô ấy, “Nguyệt Nhi, kỳ thật đây là chỗ tinh túy của hầu hầu tướng công.”

Nguyệt Nhi kinh hãi, “Chẳng lẽ hồi trước chị dâu hết lòng chăm sóc ca ca, cũng là chăm sóc như vầy sao?”

Tôi bị chấn động nhất thời không nói được gì, chán nản vô cùng, không biết đáp lời như thế nào.

Nguyệt Nhi hùng hổ dọa người.

“Chẳng lẽ… ca ca với chị dâu cũng đã từng làm những việc dơ bẩn như thế?”

“Hèn gì mấy ngày trước thấy chị dâu bưng thuốc bổ vào phòng xong, lại cùng ca ca đóng chặt cửa phòng lại, Nguyệt Nhi vốn còn tưởng là chị dâu đang hết lòng hầu hạ ca ca làm việc, không ngờ…”

An Lăng Nhiên với vẻ mặt đau buồn kiểu như “quả là bị lừa”, làm cho tôi muốn vò đầu bứt tai, hận không thể kéo An Lăng Nhiên về hành hung ngay lập tức.

Tôi thừa nhận, mấy ngày nay thấy con đường làm quan của hắn không được thuận lợi, tôi có học nấu canh an thần, cũng là có chàng chàng thiếp thiếp ta đút ngươi một ngụm, ngươi đút ta một ngụm, thỉnh thoảng… khụ khụ, là thỉnh thoảng thật, đến lúc tình nòng ý mật, cũng có dùng miệng đút đối phương một ngụm.

Bởi vì sợ mấy bộ dạng trố mắt xem diễn của lão bà tử và bọn nha hoàn làm phiền, nên lúc đó mới đóng cửa phòng lại, nhưng mà, rõ ràng xác thực là không có làm cái việc kia, tôi đây, không phải vẫn còn đang bị thương sao?

Tôi nghẹn không nói nên lời, ngay tại lúc sắp phát điên đến nơi, cứu tinh liền xuất hiện.

Kỳ Nhi nở nụ cười động lòng người bước tới, hành lễ với tôi và Nguyệt Nhi, “Bái kiến công chúa, bái kiến tiểu thư, cô gia tương lai đến đây.”

Nghe vậy, tôi rất vui mừng.

Vỗ tay nói: “Nguyệt Nhi, chị dâu giúp muội đi tiếp đãi vị hôn phu, muội cứ từ từ suy nghĩ.”

Dứt lời, chạy trối chết.

Chần chừ thêm tí nữa, đảm bảo không chịu được tôi cũng chỉ có nước nhảy xuống hồ.

………

Lúc tới tiền sảnh, Văn Mặc Ngọc đã đang ngồi uống tra nóng.

Cái tên vương bát đản này, mấy ngày trước còn hại tôi mất mặt trước mặt Trại Nguyệt và An Lăng tộc, tôi còn chưa kịp tính sổ, hắn lại đưa mình dâng tới cửa.

Tôi trêu chọc nói: “Nhiều lắm cũng chỉ mấy ngày nữa thôi, muội phu sao lại sốt ruột thế? Hôn ước có quy định, không được gặp mặt tân nương tử.”

Điểm này của cổ đại quả biến thái, mặc kệ có quen hay không, cũng phải đợi đến đêm động phòng mới có thể gặp mặt, tôi từng nghĩ, trong nháy mắt giở khăn trùm, khẩn trương nhất định đến độ cực hạn. Hài lòng, về sau là vợ chồng, không hài lòng, đêm nay cũng phải quyết cởi sạch ngươi để khai chi tán diệp.

Tôi rất khó chịu, sao ở cổ đại lại không có ai vì hồi hộp hưng phần quá mà đau tim chết.

Văn Mặc Ngọc vẻ mặt thản nhiên, cười lạnh nói: “Làm sao ta có thể bằng tiểu thế tử và công chúa, dạo này rất thân thiết!”

Tôi trái lo phải nghĩ, sao lại thấy lời này có chút chua nha, chỉ là không biết, vị chua này là hướng về tôi, hay là hướng về tiểu ngu ngốc nữa.

Tôi nói: “Vậy hôm nay muội phu đến đây quả là không đúng lúc rồi, tướng công nhà ta đi vắng, ngươi có muốn nhìn bọn ta thân thiết cũng không được.”

Văn Mặc Ngọc hừ hừ, vẻ mặt có chút không được tự nhiên.

“Hôm nay ta đến, không phải để gặp An Lăng Nhiên, là đặc biệt đến thăm công chúa.”

Tôi ngạc nhiên, tôi có gì đẹp sao?

Văn Mặc Ngọc thấy thế, khóe miệng khẽ nhếch một cái rất nhẹ, tiến đến bên tai tôi nói: “Công chúa, có tiện nói chuyện một lát không?”

“Thuận tiện thì thuận tiện, chỉ là không biết Mặc Ngọc công tử muốn nói chuyện gì?”

Văn Mặc Ngọc cười một cách tà khí nói: “Công chúa ở nhà dưỡng bệnh, chắc là rất buồn chán, Mặc Ngọc là đặc biệt đến đây để kể chuyện cho công chúa nghe.”

Tôi trầm mặc, không tiếp tời.

Mấy câu chuyện kể của Văn Mặc Ngọc trước giờ có cái nào là chuyện tốt đâu, tin rằng bây giờ cũng không ngoại lệ.

Trong đình ở Tây viện, tôi chỉ để lại Kỳ Nhi trông coi ở cửa, đặt một cái bình trà, hai dĩa bánh ngọt, đi thẳng vào vấn đề nói: “Nói đi, Huyền Nguyệt hôm đó đến phủ để làm gì?”

Văn Mặc Ngọc cong cong khóe miệng, “Công chúa rất thông minh.”

Tôi không nói, có ngốc mới tin mấy lời Huyền Nguyệt và An Lăng Nhiên nói hôm nọ, nếu quả thật là muốn làm bộ bất hòa hẳn nên ở trước triều mới đúng, chứ không phải là Huyền Nguyệt giả làm thích khách ám sát An Lăng Nhiên, hơn nữa nếu thật muốn tạo ra tình thế, vì lẽ gì hôm đó lại sợ tôi lớn tiếng kêu to?

Thời gian này tôi không hỏi cũng không có nghĩa là tôi tin thật.

Văn Mặc Ngọc khua khua cây quạt, dịu giọng nói.

Hóa ra, tất cả tất cả đều là một âm mưu.

Âm mưu tình cảm.

Ngày ấy tôi trù tính hãm hại Lý Đình Chính, An Lăng Nhiên thông đồng dọn bàn ra Tây viện, sau đó tự biên tự diễn một màn gọi là “Kế bỏ vợ” (nguyên văn là kế khí thê)

Đầu tiên là hờ hững với tôi, biếm bản công chúa vào lãnh cung triệt triệt để để, tiện đà sau khi tôi bị thương, còn giả làm bộ dạng hiên ngang lẫm liệt không hề gì. Trong khoảng thời gian này, tiểu ngu ngốc cố ý vắng vẻ tôi, khiến cho tôi ở Tây viên thê lương hiểu rõ tình cảm của tôi đối với hắn, cho tôi biết được hắn đối với tôi là quan trọng cỡ nào.

Còn Trại Nguyệt công chúa, chính là thuốc bôi trơn cho tình cảm của tôi và hắn.

Hắn tìm đến Trại Nguyệt, chẳng qua là muốn thông đồng chọc giận tôi, diễn vở bi kịch “chỉ thấy người mới cười, nào thấy người cũ khóc”, đưa vở diễn lên tới cao trào. Sau đó vào lúc tôi bất lực nhất, hoang liêu nhất, phái Huyền Nguyệt đến xoay ngược lại diễn biến đại boss – một hoàng tử, bụng đầy tâm cơ, phản bội đồng minh.

Trước mặt Huyền Nguyệt, biểu hiện của tôi khiến An Lăng Nhiên khá hài lòng, cho dù là dưới tình huống bị mọi người xa lánh, tôi cũng không phản bội hắn, mà là không rời không bỏ bày ra “kế phản gián”. Lúc tôi hung hăng hất văng chén rượu trong tay tiểu ngu ngốc, trong bụng hắn đắc ý thế nào không nói cũng biết. Một khắc kia, hắn đã xác định được tình cảm của tôi đối với hắn, cũng dùng màn lặng yên không một tiếng động này để nói với bản công chúa, hắn không thể ra mặt giúp, tôi không thể lừa mình dối người, là tôi đã thương hắn thật.

Mà buổi tối ngày hôm đó, là chuyện ngoài ý muốn.

Nếu mà theo tình tiết xưa thì phải là “khổ nhục kế”, Mục vương phủ đột nhiên có thích khách, tiểu ngu ngốc bất chấp nguy hiểm cứu vợ, từ đó tôi nhất định mà quyết một lòng đối với hắn, lại không còn chút tâm tư nào mà cầu hưu thư. Nhưng hai cái tên vương bát đản này ngàn tình vạn tính cũng sơ sót một điểm, nữ tử cổ đại bình thường nhìn thấy thích khách sẽ sớm bị dọa đến mất bình tĩnh, không chút an lòng, ngờ đâu tôi lại bình tĩnh như thường, còn lớn tiếng kêu cứu mạng, dẫn bọn gia vệ tới, lúc này mới dẫn đến chuyện đảo ngược thành kịch vui.

Anh hùng cứu mỹ nhân nhân biến thành “Mỹ nhân nguy cơ sớm chiều”, tiểu ngu ngốc vì tôi bị thương mà bị dọa cho chết khiếp, nhưng cuối cùng vẫn trăm phương ngàn kế tìm đến Huyền Nguyệt, ở trước nhuyễn tháp của tôi cố ý nói “giả bộ bất hòa làm Huyền Dực lơi là” vân vân.

Một phen mưu kế, quả là… hao tâm tổn huyết.

Văn Mặc Ngọc giải thích xong, uống một ngụm trà cười nói: “Huyền Nguyệt và An Lăng Nhiên có hơn mười năm giao tình, cô nghĩ cô có thể châm ngòi thật sao? Nói thật cho cô biết, đến cả chuyện Lý Đình Chính cũng nằm trong lòng bàn tay An Lăng Nhiên.”

Tim tôi bỗng nhiên nảy lên, nói: “Nói đi thế nào?”

Văn Mặc Ngọc khoanh tay nói: “Ngày ấy cô tới Văn phủ tìm ta, buổi chiều Huyền Nguyệt và An Lăng Nhiên cũng đạt được thỏa thuận. Thật ra, An Lăng Nhiên bất quá là vì muốn thuận theo ý của cô, chuyển Lý Đình Chính đến nơi khác. Triều đình hiện giờ, có hắn hay không hắn cũng đã sớm nằm trong tầm khống chế của hai người họ.”

Tay của tôi hơi nắm chặt, vết thương đã sớm khỏi từ lâu không khỏi ân ẩn đau.

Nhiều mưu mô quỷ kế thế này, sắp xếp bố trí cơ mật thế này, chỉ là vì có được tôi sao?

An Lăng Nhiên ngươi hao tâm tổn huyết như thế, thật là vì yêu mà không từ thủ đoạn, hay là có tính toán khác?

Ngươi rốt cuộc là bởi vì yêu mà âm mưu, hay là âm mưu mà yêu?

Còn Văn Mặc Ngọc trước mặt, rốt cuộc là có mục đích gì?

Sắp đến ngày thành hôn với An Lăng Nguyệt, nói mấy chuyện này cho tôi, rốt cuộc là nên tin, hay là không nên tin đây?

Một lát sau, rốt cuộc tôi cũng nghe thấy mình nói: “Văn Mặc Ngọc, nói cho ta những chuyện này, ngươi định làm gì?”

Nghe vậy, Văn Mặc Ngọc cong cong khóe mắt, cười đến hồn nhiên rực rỡ.

Cũng giống như cô em chồng thuần khiết không rảnh rỗi của tôi – An Lăng Nguyệt.

——-

Thanh Thanh: Hi vọng chương sau sẽ ngược tơi tả. Mà nếu lại ngọt ngào thì sao nhỉ.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/74090


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận