Tuy hắn đã đi xin lỗi qua loa nhưng vì hai chữ qua loa này mà đám quan văn vẫn thầm căm phẫn không thôi. Nhữ Nam Vương tất nhiên sẽ không để ý tới, mà cũng chẳng thèm để ý tới thì đúng hơn. Việc sắc phong Thế tử và tiến phong Công chúa đều được tiến hành vô cùng rầm rộ, thể hiện rõ sự xa hoa náo nhiệt tới tột cùng. Khâm Nhân Thái phi nhìn không thuận mắt, từng lén phàn nàn: “Cho dù là khi công chúa gả chồng, e rằng cảnh tượng cũng không được náo nhiệt như vậy, việc này đúng là vượt lễ quá chừng.” Còn Huyền Lăng ngoài miệng tuy không nói gì nhưng trong lòng hắn cũng rất bất mãn với việc gia phong bất đắc dĩ này.
Tôi chẳng làm gì hết, cũng không nói nhiều, chỉ thản nhiên khoanh tay đứng nhìn. Huyền Lăng hiện đã coi Nhữ Nam Vương Huyền Tế như cái gai trong mắt, muốn trừ bỏ cho mau, tôi hà tất phải phí sức đi xúi bẩy kích động làm gì, cứ lựa lúc góp đôi lời là được.
Nhữ Nam Vương gặp việc mừng như vậy, tất nhiên đắc chí vô cùng, gần như quên hết tất thảy. Trong lúc hắn lơi lỏng sự đề phòng, Huyền Lăng liền mượn cớ binh sĩ gác đêm trong mùa đông ở Tử Áo Thành thường xuyên lười biếng ngủ gật hoặc tụ tập đánh bạc, liền cho huynh trưởng của tôi nắm quyền của đội thị vệ Vũ Lâm quân bên cạnh Hoàng đế, giữa mùa đông lạnh thường xuyên phải canh gác nơi cung cấm cùng với binh sĩ. Trong mắt người ngoài, đây kỳ thực là một công việc vất vả mà chẳng được lợi lộc gì.
Tuyết đông vừa lạnh, ánh dương mỏng manh chiếu xuống, rồi cứ thê dần tới mùa xuân. Dường như chỉ sau một trận mưa xuân rả rích, trong Thượng Lâm uyển lập tức xuất hiện cảnh liễu biếc đào hồng, ong bướm bắt đầu bay lượn khắp chốn hậu cung. Ngày tháng trong cung cứ thế chậm rãi trôi đi như dòng nước, chẳng nảy lên dù một gợn sóng nhỏ nào. Hoàng hậu chủ trì mọi việc lớn nhỏ trong hậu cung, Mộ Dung Phi ngoài những dịp lễ lớn đều không bước chân ra khỏi cửa, còn tôi thì cố gắng hết sức đóng vai một sủng phi, cùng các phi tần trong hậu cung chia sẻ sự sủng ái và mưa móc của Huyền Lăng.
Nếu chỉ nhìn vào số lần thị tẩm được ghi chép trong Đồng sử, tôi không phải là người đắc sủng nhất. Sự dịu dàng và khiêm nhường của Lăng Dung dường như được lòng Huyền Lăng hơn, giọng ca cao vút của nàng ta cũng trở thành nét điểm xuyết đẹp nhất cho sắc xuân vô tận giữa buổi đêm trong chốn hậu cung này. Còn tôi, chỉ dành nhiều thời gian ở lại trong ngự thư phòng, khi Huyền Lăng mỏi mệt vì việc nước thì lựa dịp nói chuyện phiếm với y vài câu, giúp y xoa dịu nỗi lòng.
Nhiều lúc, Huyền Lăng thích tôi và Lăng Dung cùng ở bên bầu bạn với y, tôi lặng lẽ xem sách hoặc tập viết chữ theo mẫu; Lăng Dung thì dịu dàng trò chuyện, thỉnh thoảng lại thấp giọng ngâm nga vài câu hát, hầu hạ bên cạnh y.
Khi ở cạnh nhau, tôi rất ít khi nói chuyện với Lăng Dung, có lẽ tự đáy lòng vẫn còn rất để bụng những lời ngẫu nhiên nghe thấy đó. Còn nàng ta cũng luôn ngập ngừng muốn nói lại thôi, thỉnh thoảng lén nhìn tôi một cái, rồi không làm gì khác.
Trong gian phòng nhỏ giữa độ tháng Ba, mấy nhành liễu mềm mại lay động trước cửa sổ, thỉnh thoảng lại có cánh bướm màu hồng phấn bay qua, ánh nắng chiếu xuống mang theo vẻ điềm đạm mà thanh bình. Tôi khẽ cười tủm tỉm, cẩn thận cho một ít mật ong vào chén trà của Huyền Lăng, dùng thìa bạc khuấy nhẹ.
Lăng Dung ngồi bên dưới ô cửa sổ phía bắc, cúi đầu thêu một chiếc túi thơm bằng gấm, thỉnh thoảng lại ríu rít trò chuyện với Huyền Lăng vài câu. Bầu không khí trong noãn các rất tịch mịch, có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng chim én hót véo von bên ngoài và tiếng Huyền Lăng lật sách loạt soạt. Lăng Dung đổ bóng xuống mặt sàn, cái cổ hơi cúi xuống tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, kết hợp với những bông bích đào tràn đầy sức sống bên ngoài cửa sổ liền trở nên có phần yếu ớt, nhưng chính điều này lại càng tôn lên giọng nói mềm yếu và uyển chuyển của nàng ta, ngay đến chiếc áo gấm màu xanh lam trên người nàng ta cũng toát ra một sự quyến rũ khó tả.
Một lát sau, Lăng Dung đứng dậy, mỉm cười e thẹn, nói: “Thần thiếp vừa thêu xong một chiếc túi thơm tặng Hoàng thượng, Hoàng thượng xem thử xem có thích không?”
Huyền Lăng vốn đang tựa người vào ghế đọc cuốn Xuân thu, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn chiếc túi thơm thêu hình bích đào và hỷ thước trong tay nàng ta, nói: “Mấy ngày trước Hoàn Hoàn đã thêu cho trẫm một chiếc túi thơm rồi, trẫm vẫn đang đeo trên người đây, có thêm chiếc nữa thành ra lại thừa thãi.” Vừa nói y vừa hơi ngước mắt lên, nở một nụ cười với tôi.
Tôi tập trung khuấy chén trà trong tay, đồng thời liếc mắt nhìn y cười khẽ, có điều y tỏ ra gần gũi như vậy bỗng khiến tôi cảm thấy có chút không quen. Nhìn sang bên cạnh, tôi để ý thấy ánh mắt Lăng Dung có chút ngẩn ngơ, trong lòng tất nhiên hiểu rõ, kỹ thuật thêu của nàng ta kỳ thực tinh xảo hơn tôi. Sau khi trở lại bầu bạn bên cạnh Huyền Lăng, tôi rất nhanh đã phát hiện những thứ đồ trang sức nhỏ mà Huyền Lăng đeo trên người đều có nguồn gốc từ bàn tay Lăng Dung, qua đó đủ thấy dạo trước Lăng Dung đã được sủng ái đến mức nào.
Lăng Dung mỉm cười dịu dàng, nói: “Thần thiếp tay chân vụng về, Hoàng thượng không chê tâm ý của thần thiếp là thần thiếp đã hài lòng lắm rồi.” Ánh mắt Lăng Dung dừng lại trên chiếc túi thơm thêu hình rồng vàng mây tím mà Huyền Lăng đeo bên hông, chính là chiếc mà tôi thêu, trong mắt lộ vẻ tán thành, nói: “Tay nghề của Hoàn Hoàn tỷ tỷ thật giỏi, rất hợp với khí độ của Hoàng thượng, không như chiếc mà thần thiếp thêu, có phần tủn mủn quá, mong Hoàng thượng thứ tội.” Nói xong liền định cúi xuống hành lễ.
Huyền Lăng vội vàng đưa tay đỡ lấy nàng ta, mỉm cười, ôn tồn nói: “Thế này đâu có gì gọi là tủn mủn, trẫm hiểu tâm ý của nàng, sao có thể trách tội được.”
“Tỷ tỷ!” Lăng Dung ngoảnh lại gọi tôi, thần sắc dịu dàng, điềm tĩnh. “Tài thêu của tỷ tỷ đúng là ngày một giỏi, có điều nếu thêu một chiếc túi thơm hình uyên ương để biểu đạt tình ý thì chắc càng tốt hơn, Hoàng thượng nhất định sẽ rất thích.”
Tôi bưng chén trà lên, tha thướt đi tới đứng bên cạnh Huyền Lăng, mỉm cười nhìn y chăm chú, nói: “Uyên ương cố nhiên là tốt, nhưng Hoàng thượng phải ngày đêm mang theo nó đi lại khắp nơi, như vậy không khỏi có phần quá nhi nữ tình trường, chẳng như đeo loại hình rồng, có thể trổ rõ thiên uy. Còn về túi thơm hình uyên ương…” Tôi nở nụ cười ngọt ngào, cất giọng tinh nghịch: “Thần thiếp thêu thêm một chiếc nữa để Tứ lang đặt dưới gối được chăng?”
Đã lâu rồi tôi chưa gọi y là “Tứ lang”, lối xưng hô này buột ra khỏi miệng một cách hết sức tự nhiên, sự thân mật bên trong lời nói lại càng không có chút gì che đậy. Nét cười và sự mừng rỡ trên mặt y càng thêm nồng, không kìm được chăm chú nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ dịu dàng.
Trong lòng tôi cũng trào dâng một tia kinh hãi, lối xưng hô này biểu trưng cho tình ý nồng nàn ngày xưa, giờ vô tình thốt ra như vậy, ngay đến bản thân tôi cũng thấy bất ngờ. Lẽ nào từ tận đáy lòng tôi, tia tình cảm khó nói với y kia vẫn chưa từng đứt đoạn? Tuy vừa bất ngờ vừa kinh ngạc nhưng khi ngoảnh đầu nhìn y, trên mặt tôi vẫn là một nét vừa mừng vừa thẹn. Bất giác, hai gò má tôi nóng bừng, như được nhuộm màu đỏ của hoa đào.
Lăng Dung thấy tôi và Huyền Lăng có thần sắc như vậy, không khỏi hơi ngơ ngẩn, nhưng rất nhanh đã đưa khăn lên che miệng, cười khúc khích, nói: “Hoàng thượng và Hoàn tỷ tỷ ân ái như vậy, thực đúng là một giai thoại.” Nàng ta nhìn tôi chăm chú, trong mắt thấp thoáng một nét âu sầu và buồn bã vô cùng thành khẩn, nói: “Hoàn tỷ tỷ đúng là tốt phúc, người ngoài có cầu cũng chẳng được.”
Nghe nàng ta nói vậy, tôi bất giác có chút sững sờ. Cùng Huyền Lăng như vậy chính là ân ái và tốt phúc sao? Vậy thì trong cái sự ân ái này, tôi và y mang theo được bao phần tình si, bao phần thật ý đây? Chẳng qua chỉ suy nghĩ vu vơ trong khoảnh khắc, tôi rất nhanh đã tỉnh táo trở lại, đẩy nhẹ cánh tay Huyền Lăng, cười nói: “Hoàng thượng mau đi khuyên giải đi, An muội muội hình như đang ghen kìa.”
Hai má Lăng Dung đỏ bừng, giậm chân, hờn dỗi nói: “Hoàn tỷ tỷ lại trêu muội rồi, muội sao có thể ghen với tỷ và Hoàng thượng được cơ chứ, không để ý tới hai người nữa.”
Huyền Lăng chỉ mỉm cười vui vẻ, thấy nàng ta nói như vậy bèn kéo tay nàng ta lại, nói: “Thôi, thôi! Dung Nhi tính nhún nhường hay thẹn, dù có ghen thì cũng ghen một cách đáng yêu, không làm người ta khó chịu chút nào đâu.”
Thấy y nói năng thú vị như vậy, tôi và Lăng Dung đều không kìm được bật cười. Trong lúc trò chuyện, mọi mối hiềm khích và không vui đều tạm thời gạt sang một bên.
Trung tuần tháng Ba, Huyền Lăng có ý đưa huynh trưởng của tôi vào Bộ binh. Sau mấy lần bàn bạc trong buổi triều sớm, tuy Nhữ Nam Vương có chút không vui, phe phái Mộ Dung cũng cực lực phản đối, thế nhưng dưới sự kiên trì của Huyền Lăng, ca ca tôi vẫn được trao chức chính ngũ phẩm Đốc cấp sự trung, kiêm Phụng Quốc tướng quân.
Chức Đốc cấp sự trung tuy rằng phẩm cấp không cao nhưng quyền lợi trong tay lại khá lớn, nhiệm vụ mà Hoàng đế giao cho các nha phủ làm cứ mỗi năm ngày lại giao cho Lục bộ kiểm tra một lần, nếu có chỗ nào dây dưa hoặc làm việc không hết mình, Đốc cấp sự trung của Lục bộ đều có thể bẩm báo với Hoàng thượng, còn có thể tham gia vào việc điều động quan viên và nghị sự với Hoàng đế. Do đó, sau khi ca ca tôi vào làm quan trong Bộ binh, Nhữ Nam Vương nhất định sẽ sinh lòng đề phòng.
Vì chuyện này mà tôi hết sức lo lắng cho ca ca, Bộ binh gần như là nằm trong tầm mắt của Nhữ Nam Vương, có quá nửa người là tâm phúc của hắn, Huyền Lăng làm vậy rõ ràng là có ý đưa ca ca vào trong hang hổ, chỉ sơ sẩy một chút thôi, e rằng tính mạng mất đi thế nào cũng không biết. Huống chi ca ca còn có trách nhiệm giám sát mọi hành động của Nhữ Nam Vương, trong khi đó, ngay từ đầu huynh ấy đã bị bọn họ đề phòng, sao mà thăm dò ra chuyện bí mật gì được, kết quả cuối cùng rất có thể là chẳng được việc gì, mà nếu không may, thậm chí sẽ còn rút dây động rừng.
Sau khi vào Bộ binh, hàng ngày ca ca đều tỏ ta hết sức dè dặt, chỉ làm những việc trong phận sự của mình. Nhưng Nhữ Nam Vương và ba cha con nhà Mộ Dung đều ở trong Bộ binh, Mộ Dung Thế Lan lại là tử địch của tôi trong hậu cung, bọn họ sao dám sơ sẩy để ca ca có cơ hội lợi dụng. Ca ca và tôi một người sống trong cung, một người ở ngoài cung, nhưng đều bó tay hết cách, vô kế khả thi.
Mà nếu ca ca không thể thành công, cái ngôi hoàng đế mà Huyền Lăng đang ngồi có thể bị Nhữ Nam Vương chiếm đoạt bất cứ lúc nào. Giang sơn tuy không đổi họ nhưng Nhữ Nam Vương lòng dạ hẹp hòi, tính tình hiếu chiến, lại ham việc lớn công to, nếu để hắn nắm thiên hạ, lê dân trăm họ nhất định sẽ phải khổ vì chinh chiến, chẳng có ngày nào được bình yên, thời thịnh thế được khai sáng trong tay tiên hoàng cũng sẽ vì thế mà tan vỡ.
Vì chuyện này, tôi đã phải suy nghĩ rất nhiều, không biết nên làm thế nào mới có thể khiến Nhữ Nam Vương buông bỏ lòng đề phòng với ca ca.
Chính vào lúc ấy, trong nhà tôi truyền tới tin mừng, tẩu tẩu Tiết thị của tôi đã có thai. Chuyện này bất kể với gia tộc hay với cha mẹ tôi đều là một chuyện đáng mừng, thế là tôi vội sai người đi mời tẩu tẩu chọn ngày vào cung gặp mặt.
Hôm nay, tẩu tẩu tôi vào cung bái kiến.
Vừa gặp mặt, tôi đã không kìm được lộ rõ nét mừng, vội vàng ngăn cản tẩu tẩu hành lễ, lại mỉm cười, tự tay tới đỡ nàng ta. “Tẩu tẩu bây giờ đang mang giọt máu của nhà họ Chân trong mình, muội không thể nhận lễ của tẩu tẩu được.”
Tẩu tẩu mặt phấn hồng hào, ngợp đầy một nét thẹn thùng và thỏa mãn. Ngồi xuống tấm đệm mềm, cái bụng của tẩu tẩu thoáng nhô lên, thân hình hơi nghiêng về phía trước, thể hiện tư thế bảo vệ đứa bé trong bụng một cách hết sức tự nhiên.
Tư thế này quen thuộc biết bao, khiến trái tim tôi đau nhói, khơi dậy nỗi chua xót ẩn sâu trong trái tim tôi. Mới một năm trước, cũng trong dịp sắc xuân ngợp đầy như bây giờ, tôi mang theo sự vui mừng và kiêu ngạo của người lần đầu làm mẹ, cũng bảo vệ đứa bé trong bụng bằng một tư thế giống hệt như tẩu tẩu bây giờ, hy vọng sinh mệnh nhỏ bé ấy có thể từ từ lớn lên.
Tôi không thể để nỗi thương tâm của mình làm ảnh hưởng đến tâm trạng của tẩu tẩu, bèn miễn cưỡng thu nỗi thương cảm lại, cười nói: “Nhìn thân hình tẩu tẩu thì chắc đã có thai ba tháng rồi!”
Hai gò má và vầng trán thoáng chút đỏ ửng, tẩu tẩu cúi đầu mân mê mép áo, cười nói: “Nương nương nhìn chuẩn lắm, quả đúng là đã được ba tháng rồi!” Dừng lại một chút, tẩu tẩu tỏ vẻ bất an, nói: “Có điều mẹ nói bụng ta hơi tròn, có khả năng là con gái.”
Tôi vội khuyên nhủ: “Tẩu tẩu không cần lo lắng, tạm chưa xét tới việc con gái thân thiết với cha mẹ hơn, cho dù cái thai đầu tiên là con gái thì cũng sẽ là trước nở hoa sau kết quả, cái thai thứ hai, thứ ba sau này nhất định sẽ là con trai, chỉ sợ đến lúc ấy, tẩu tẩu còn chê bai con trai phiền phức ấy chứ!” Nói rồi ngay bản thân tôi cũng không kìm được bật cười trước.
Trên mặt tỷ tỷ lộ rõ nét lo âu vì việc sinh con dạy cái. “Nếu cứ sinh con gái mãi, không biết có khiến phu quân tức giận không đây?”
Tôi rất không tán đồng, cười nói: “Ca ca của muội không phải loại người như vậy đâu. Dù cha mẹ đều hy vọng có cháu trai bế nhưng cháu gái cũng không có gì là không tốt. Thời Hán Vũ Đế, Hoàng hậu là bà Vệ Tử Phu, mọi người trong thiên hạ cất lời ca rằng ‘sinh con trai chớ vội vui,inh con gái chớ vội buồn, lẽ nào chẳng thấy Vệ Tử Phu’, từ đó có thể thấy rằng nếu sinh được một cô con gái tốt, so với sinh ra một vạn đứa con trai bình thường thì còn tốt hơn nhiều.”
Tẩu tẩu nghe thế liền thoáng vui mừng rồi lại thẹn thùng nói: “Ta thì không sao, chỉ mong phu quân bất kể đứa bé là trai hay gái đều hết lòng yêu thương nó.”
Tôi thở dài than: “Nữ tử trong cung ai cũng mong có thể sinh được một đứa con trai để nương tựa cả đời, sau khi già rồi còn có cơ may trở thành Thái hậu. Nhưng như Cẩn Phi vì có con trai mà chết, còn chẳng bằng sinh được con gái như Hân Quý tần và Tào Tiệp dư. Còn như muội bây giờ, ngay đến một cô con gái cũng chẳng có, những vinh hoa phú quý trong mắt người ngoài chẳng qua chỉ như một cụm bèo không rễ mà thôi!”
Tẩu tẩu thấy tôi nói lời thương cảm, vội vàng an ủi: “Nương nương còn trẻ, ngày tháng còn dài, có sự sủng ái của Hoàng thượng, lo gì không có con cơ chứ? Nương nương cứ yên tâm.”
Tôi khẽ gật đầu rồi nói: “Vậy tẩu tẩu cũng nhớ phải yên tâm mới được!”
Ngoài miệng tuy nói như vậy nhưng hàng lông mày đang nhíu chặt của tẩu tẩu chưa dãn ra, cuối cùng cũng ngập ngừng nói ra mối tâm sự trong lòng: “Chỉ là nếu ta mãi vẫn không có con, chẳng biết cha mẹ có nạp thiếp cho phu quân không.” Thoáng do dự, nàng ta lại nói tiếp: “Thời gian gần đây, phu quân cứ buồn bực không vui, ta cũng không dám tùy tiện nói chuyện này với chàng.”
Lời của tẩu tẩu vốn là nỗi lo lắng trong lòng, còn đối với tôi, sau bao ngày trầm ngâm suy nghĩ mà chẳng ra được sách lược gì, những lời này như đã vạch ra một con đường sáng. Thế là tôi vội nói với tẩu tẩu: “Ca ca là người rất trọng tình trọng nghĩa, dù có thật sự nạp thiếp để sinh con đẻ cái thì địa vị chính thê của tẩu cũng không thể bị lung lay, tẩu bất tất phải lo lắng làm gì. Nếu như sau này có điều hiềm khích, muội nhất định sẽ làm chủ cho tẩu tẩu.”
Tẩu tẩu vui mừng ra mặt, ngay sau đó lại thẹn thùng nói: “Ta cũng không phải loại người chỉ biết ghen tuông, không hiểu lý lẽ nhưng thân là nữ tử, có ai không mong phu quân chỉ yêu một mình mình, không đưa thêm nữ nhân khác về nhà.”
Câu nói ấy như lưỡi dao cứa mạnh vào trái tim tôi, nhưng đối với tôi mà nói, suy nghĩ này giữ lại cũng chỉ làm bản thân thêm phiền muộn, hà tất phải tự giày vò mình, thế là bèn gượng cười một tiếng, nói tiếp: “Tẩu tẩu có biết ca ca buồn bực chuyện gì không?”
Tẩu tẩu suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chắc là vì việc ở Bộ binh, lần này được Hoàng thượng cất nhắc, phu quân hình như chẳng mấy dễ chịu. Có điều ta chỉ là phụ nữ, chẳng thể giúp được gì.”
Tôi khẽ mỉm cười, ra lệnh cho Cận Tịch đóng cửa phòng lại rồi mới nói: “Ca ca quả thực không vui vì chuyện ở Bộ binh, nhưng không phải là vì được Hoàng thượng thăng chức, mà vì lo lắng bản thân không thể hoàn thành ý chỉ của Hoàng thượng. Kỳ thực, tẩu tẩu hà tất phải tự xem nhẹ bản thân, chỉ cần tẩu tẩu có lòng, nhất định sẽ trợ giúp ca ca làm nên một phen sự nghiệp.”
Tẩu tẩu nghe thấy lời này, trên mặt lập tức lộ rõ vẻ mừng rỡ, nghiêm túc nói: “Chỉ cần có thể phân ưu giúp phu quân, dù phải tan xương nát thịt ta cũng nguyện lòng.”
Nhìn thấy tình ý sâu nặng mà tẩu tẩu dành cho ca ca, tôi không khỏi vô cùng cảm phục, bèn nắm chặt tay tẩu tẩu, nói: “Có được người dâu hiền, đảm đang như tẩu tẩu, ấy thực là cái phúc của nhà họ Chân. Ca ca cưới được tẩu về là vận may cả đời khó kiếm của huynh ấy, sao có thể để tẩu tan xương nát thịt được. Tẩu chỉ cần làm thế này thôi…” Sau đó, tôi bèn ghé sát tai tẩu tẩu, thấp giọng dặn dò.
Tẩu tẩu thoạt tiên còn có chút do dự nhưng nghe đến hết thì đã rạng rỡ, tươi cười, gật đầu lia lịa, nói: “Việc này thì có khó gì, ta nhất định sẽ dốc sức hoàn thành.”
Tôi cười, nói: “Quả thực là không khó, chỉ cần tỏ ra chân thành một chút là được. Việc này xin làm phiền tẩu tẩu, muội có lời cảm tạ trước tại đây.”