Hẹn Hò Với Châu Âu Truyện ngắn 9

Truyện ngắn 9
Đôi dòng cho Paris ngày mưa

Paris không phải là một nàng tiên bí ẩn. Có lẽ vì nàng quá nổi tiếng nên có cảm giác vẻ đẹp của Paris đã phơi bày hết trong tranh, trong sách, trong ảnh và trong những câu chuyện mất rồi. Tôi không yêu Paris ngay từ lần đầu tiên đến, bởi hành trình mải miết khám phá những địa danh nổi tiếng của Paris như Place de Bastille, Champs-Élysées, Khải Hoàn Môn, đại lộ Montaigne, đồi Monmatre và sự chật chội của hệ thống metro chằng chịt ở Paris khiến tôi mệt mỏi, như kiểu tiếp nhận quá nhiều thông tin để rồi không biết phải xử lý thế nào. Chưa kể, tôi đến Pháp mà không biết tiếng Pháp hình như là một cái tội.  Tôi không gặp được sự chỉ dẫn ân cần hay ít ra sự chào đón nồng nhiệt nào ở đây khi thật thà khai báo mình chỉ biết tiếng Anh và Đức. Paris của lần đầu tiên tôi đến có phần kiêu hãnh và xa lạ.

Tôi chỉ bắt đầu yêu Paris vào lần thứ hai hay thứ ba đến đây, khi được chầm chậm lang thang đi dạo bất định với một người bạn, ngắm vẻ đẹp phớt đời của những quán cà phê, thăm những hiệu sách lâu đời đồ sộ và ngắm đường phố sau màn mưa. Đặc biệt, tôi được truyền tình yêu Paris từ những người bạn đã sống và học tập ở đây mấy năm. Họ  đã ở lâu đủ để hiểu Paris như bản chất của một thành phố văn hóa lâu đời chứ không phải một nàng công chúa kiêu kì, đỏng đảnh.

Trong những câu chuyện vãn với bạn mình, tôi chợt nhớ và kể lại câu chuyện cười “rất kiêu kiểu Pháp” mà tôi đã đọc đâu đó trên báo:

Người ta đố nhau: “Có điểm gì giống và khác giữa Paris và một trinh nữ”.

Giống: Đương nhiên là đẹp, là lãng mạn, là tinh khôi, là đỏng đảnh, là nhiều thứ để khám phá.

Khác: Paris mãi mãi là Paris (có cần nói thẳng ra là trinh nữ thì không không nhỉ?).

Đúng, Paris mãi mãi là Paris cho dù không thiếu những biến động lịch sử đã đi qua thành phố này.

Không hiểu sao tôi đi Paris ba lần vào hẳn ba mùa khác nhau vậy mà lần nào cũng mưa. Những cơn mưa gột sạch đường phố, trải một lớp nước óng ánh lên những tòa nhà, những con phố xinh đẹp, những cơn mưa lành lạnh khiến người ta chỉ muốn nép vào nhau. Và tôi chợt nhận ra, Paris đẹp đến nao lòng khi mưa, vẻ đẹp khác hẳn cái hào nhoáng, phú quý thường ngày.

Đương nhiên, tôi không phải là Parisiene để có thể hiểu Paris đến tận chân tơ kẽ tóc, tôi cũng không như các bạn đã “quá rành” về Paris, tôi chỉ là một người khách phương xa đến đây, trót “để quên con tim” khi rời Paris và cũng mang về từ Paris những nhung nhớ cả đời không thể quên được.

Viết về Paris, tôi luôn cảm thấy thiếu và thừa, thiếu những ngôn từ chính xác để biểu lộ hết những điều mình cảm nhận, thừa vì đã có biết bao người đến Paris để rồi sẵn sàng trải lòng mình qua những trang viết, những bài thơ, hay những giai điệu lãng mạn như tôi. Văn hóa Pháp không quá xa lạ với người Việt Nam để mỗi khi nhắc đến những địa danh nổi tiếng ở Paris, ai cũng biết và cũng tìm tới khi đến đây. Tôi cũng đi nhưng là đi vào một ngày mưa. Và rồi khi theo chân những người bạn lang thang qua vài ngõ nhỏ phố nhỏ, tôi đã thấy một Paris khác với sách du lịch giới thiệu, một Paris càng ngắm càng yêu. Tôi chỉ dám nói về Paris những ngày mưa và mượn những bức ảnh để nói hộ lòng mình.

 

Mưa thường khiến trời buồn, đất buồn và lòng người cũng dâng lên nỗi buồn man mác nhưng mưa ở Paris thì khiến người ta trở nên lãng mạn. Khi cơn mưa về, người ta vào nhà thờ Đức Bà Notre Dame chứ không chỉ đứng ngoài chụp ảnh, và rồi chợt chùng lòng trong tiếng kinh cầu để tưởng tượng lại câu chuyện Nhà thờ Đức Bà Paris với sự bi thương của nàng Esméralda xinh đẹp.

Khi mưa về, từng hàng người xếp hàng để được lên tháp Eiffel. Những hàng ô nhiều màu sắc, xanh đỏ tím vàng. Trời mưa bao nhiêu cũng đợi. Có lẽ vì ai cũng nghĩ rằng nhìn toàn cảnh Paris dưới màn mưa là đẹp nhất.

Khi cơn mưa ào xuống, người ta cũng vội vã, hối hả chạy mưa, xô nhau vào các bến metro, thế nhưng có những người không chạy, họ đứng giữa cầu che ô cho nhau, thật là tình cảm.

Và có mưa hay không thì người ta vẫn cứ đợi nhau như vậy. Nếu làm nền cho dáng người đứng chờ cúi đầu (vì mưa, vì suy nghĩ) là những công viên thơ mộng của Paris như Parc Royal hay vườn Luxembourg, thậm chí chỉ là tòa nhà mái xám đặc trưng của Paris, thì khung cảnh còn trở nên dịu dàng và cảm động hơn nữa.

Mưa rơi ướt tóc, đáng lẽ nắm tay nhau đi dạo thì người ta lại nắm tay nhau trong quán cà phê . Quán cà phê lý tưởng nhất là những quán sát hè đường ở Palace St Michelle. Thế là vừa ngắm nhau vừa ngắm mưa vừa ngắm phố đông người qua lại. Tách cà phê thì nóng nhưng bàn tay tình nhân thì ấm và bánh croissant nóng rất thơm. Nếu quên đi giá cả của cà phê ở đây thì thế là quá đủ nhớ cho một chiều Paris rồi còn gì.

Sau cơn mưa không khí mới thật là đẹp!

Mọi thứ vẫn như trước nhưng trong trẻo lạ thường. Mặt đường đọng những vũng nước mưa nho nhỏ, tuy hơi vướng chân nhưng lại là những chiếc gương tự nhiên in vẻ đẹp của Paris xuống đường phố. Người ta lại nắm tay nhau đi dạo hoặc ngồi nói chuyện bên những chiếc ghế gỗ dọc bờ sông Seine. Sông bình thường không đẹp như trong các bài hát và cũng khá nhiều rác, nhưng cơn mưa đã xóa đi tất cả. Những người bán báo, tạp hóa, đồ lưu niệm lại dọn hàng ra, tuy còn hơi ướt nhưng còn hơn là đóng quầy để đó. Thế là những bức tranh Paris nét vẽ đen trắng, những mảnh gốm in dòng chữ “Paris, Je t’aime” để khách du lịch mua về treo trong nhà cũng điểm xuyết những hạt mưa. Những người chơi đàn lại hòa lên những bản nhạc giữa phố, say đắm và trong trẻo. Những em bé bỏ ô, tháo tung cả ủng và áo mưa xanh đỏ để chạy nhảy, cười lí lắc, chân dẫm lép bép lên những vũng nước còn đọng lại.

Mưa hết rồi nhưng trời còn lạnh, lúc này mà mò lên quận Mười ba ăn phở hoặc lang thang đâu đó kiếm bánh crepe nhân socola ăn nóng thì thật là tuyệt. Đấy là chưa kể những người sang hơn có thể nhâm nhi ly vang và thưởng thức bữa chiều nhẹ với chút pho mát “mốc xanh”.

Trời đã về chiều mà nắng lại lóe lên cuối trời sau cơn mưa làm cảnh vật long lánh như pha lê và để lại những mảng ráng chiều thật đẹp.

Vậy là Paris đã đi hết ngày mưa rồi đấy!

Lần sau tôi đến Paris, trời liệu có mưa nữa không?!  Điều này tôi chưa biết, nhưng chắc chắn tôi sẽ đến quán cà phê Les Deux Magots, điểm hẹn mà vì nhiều lý do lần trước tôi đã không ghé qua. Nghe nói ngày xưa, mỗi sáng Jean Paul Sartre và Simone de Beauvoir thường ngồi viết liên tục ở đây hàng giờ, chỉ thỉnh thoảng họ mới ngẩng đầu lên nói chuyện với Ernest Hemingway, một khách ruột khác của quán.

Paris là thế, góc nhỏ nào cũng lịch lãm và mang tính lịch sử như thế, lẽ nào bạn không đến, cho dù là đến vào một ngày mưa.

Nguồn: truyen8.mobi/t78538-hen-ho-voi-chau-au-truyen-ngan-9.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận