TÔI ĐÁNH MẠNH TAY LÁI sang bên trái. Chiếc Porsche trượt về phía chỗ đỗ xe, sau đó thình lình dừng lại với một cú rơi đánh thịch. Sampson và tôi nhảy ra và bắt đầu đuổi theo Cedric Montgomery.
“Đứng lại! Cảnh sát đây!” tôi quát lên với hắn.
Chúng tôi lao xuống một con hẻm hẹp, ngoằn ngoèo, đuổi theo thằng đâm thuê chém mướn hạng tép riu và khá bất trị. Montgomery là một nguồn tin, nhưng hắn không phải là chỉ điểm. Nhưng hắn biết mọi chuyện. Hắn trạc ngoài hai mươi tuổi; cả Sampson và tôi đều đã suýt soát ngoại tứ tuần. Chúng tôi tập luyện và vẫn còn nhanh nhẹn - ít ra là trong suy nghĩ của chúng tôi.
Tuy nhiên, Montgomery thực sự không thể cất bước được nữa. Hắn là cái bóng mờ phía trước chúng tôi.
“Hắn chỉ là một thằng chạy nước rút thôi, bồ ạ,” Sampson nổi quạu. Anh đang ở bên tôi, ăn thua với tôi từng bước một. “Chúng ta lại giỏi chạy đường trường.”
“Cảnh sát đây!” tôi quát to lần nữa. “Tại sao cậu lại chạy hả Montgomery?”
Mồ hôi đã túa ra trên cổ và lưng tôi. Mồ hôi đang từ tóc tôi chảy xuống. Mắt tôi nổ đom đóm. Nhưng tôi vẫn có thể chạy. Phải vậy không?
“Chúng ta có thể tóm được hắn,” tôi nói. Tôi tăng tốc, mở hết tốc lực. Đó là một thách thức - một hành động thách đố đối với Sampson, một trò chúng tôi đã chơi nhiều năm. Ai có thể? Chúng tôi.
Trên thực tế chúng tôi đang tiến lại gần Montgomery hơn được chút ít. Hắn quay đầu nhìn lại - và không thể tin rằng chúng tôi ở ngay sau lưng hắn. Hai đoàn tàu hàng đang bám đuôi hắn, và hắn không có cách gì chạy thoát.
“Cài hết số đi, bồ!” Sampson nói. “Chuẩn bị va chạm.”
Tôi cài hết số. Sampson và tôi vẫn đang sánh bước. Chúng tôi đang có cuộc đua riêng, và Montgomery là đích đến.
Hai chúng tôi tóm được hắn cùng một lúc. Hắn lăn ra đất như một cầu thủ bắt bóng to xác bị nghiền nát giữa hai cầu thủ phòng ngự cực kỳ nhanh nhẹn. Tôi e rằng hắn sẽ không đứng dậy được nữa. Nhưng Montgomery lăn lộn vài lần, rên rỉ, và sau đó kinh ngạc nhìn chúng tôi.
“Chó chết,” hắn lẩm bẩm. Đó là tất cả những gì hắn nói. Sampson và tôi nhận lời tán dương đó, rồi chúng tôi còng hắn lại.
Hai tiếng đồng hồ sau Montgomery khai báo với chúng tôi tại đồn cảnh sát trên Phố Ba. Hắn thú nhận rằng hắn có nghe được điều gì đó về vụ cướp và giết người ở Silver Spring. Hắn sẵn lòng trao đổi thông tin nếu chúng tôi bỏ qua dăm tép ma túy hắn mang theo khi chúng tôi tóm được hắn trên phố.
“Tôi biết các ông đang tìm ai,” Montgomery nói, và hắn có vẻ rất tự tin. “Nhưng các ông sẽ không khoái nghe tên kẻ đó đâu.”
Hắn nói đúng - tôi không thích những gì hắn nói với tôi. Không thích chút nào.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !