VỤ CƯỚP NHÀ BĂNG THỨ HAI phát nổ như một trái bom hẹn giờ sáng sớm ngày hôm đó tại thành phố Falls Church, Virginia, khoảng mười dặm bên ngoài Washington.
Ngôi nhà của giám đốc nhà băng vẫn còn giữ được khá tốt dáng dấp thời thuộc địa trong một khu phố êm đềm, nơi mọi người có vẻ quý mến nhau một cách chân thành. Bằng chứng về tình yêu trẻ có ở khắp nơi: đồ chơi của hãng Tyco, xe đạp, một chiếc lưới bóng rổ, những chiếc xích đu, chiếc quầy nước chanh di động. Một khu vườn tuyệt đẹp phủ đầy những khóm hoa. Bầy chim đậu trên chiếc chong chóng chỉ hướng gió kỳ dị - một mụ phù thủy cưỡi chổi - đặt trên mái gara. Sáng ngày hôm đó người ta hầu như có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích của mụ phù thủy.
Tên Trùm đã lệnh cho nhóm tay chân mới của hắn chúng sẽ tìm thấy những gì và cần tiến hành như thế nào. Từng đường đi nước bước đã được lên kế hoạch và tập dượt cẩn thận.
Đám bộ hạ mới cao tay hơn vợ chồng Parker. Phải nôn ra một nửa số tiền từ phi vụ Citibank mới làm chúng quan tâm, nhưng cũng bõ công. Chúng gọi nhau là Mr. Red, Mr. White, Mr. Blue và Ms. Green. Chúng để tóc dài và trông giống một ban nhạc rock, nhưng chúng là một nhóm hiệu quả, ngón nghề rất cừ.
Mr. Blue đến chi nhánh First Union vào giờ mở cửa ở trung tâm Falls Church. Ms. Green cũng có mặt ở đó cùng y. Cả hai đều có vũ khí bán tự động trong bao súng đeo vai bên dưới áo gió của chúng.
Mr. Red và Mr. White đến nhà giám đốc. Katie Bartlett nghe thấy tiếng chuông cửa và nghĩ đó là cô giữ trẻ. Khi mở cửa trước, nhìn thấy một gã đàn ông mang vũ khí, đeo mặt nạ, bộ ống nghe điện đài với chiếc micro nhô ra dưới cằm mặt bà tái dại và chân khuỵu xuống ngay. Phía sau y là tên thứ hai cũng mang vũ khí.
“Quay vào! Nhanh lên!” Red hét to qua chiếc mặt nạ. Mũi súng của y gần sát mặt bà.
Red và White dồn người mẹ và ba đứa con nhỏ của bà vào phòng gia đình ở tầng chính. Căn phòng này là trung tâm giải trí của gia đình, và một cuốn băng video thể dục nhịp điệu Tae Bo đang chạy. Một ô cửa sổ lớn nhìn ra mặt chiếc hồ nhỏ, phẳng lặng, nhưng không ai có thể nhìn thấy chúng, trừ phi người ta có một chiếc thuyền, mà không có con thuyền nào trên hồ buổi sáng ngày hôm đó.
“Nào, chúng ta sẽ làm một cuốn phim gia đình,” Mr. Red giải thích cho bà Bartlett và lũ trẻ. Y nói với họ một cách thản nhiên, gần như thân thiện.
“Ông không được làm đau bất kỳ người nào,” Katie Bartlett bảo y. “Chúng tôi sẽ hợp tác với các ông. Làm ơn cất khẩu súng đi. Tôi xin ông.”
“Tôi nghe bà, Katie. Nhưng chúng tôi phải cho chồng bà thấy rằng chúng tôi nghiêm túc và rằng trên thực tế tôi có mặt trong ngôi nhà này cùng với bà và lũ nhóc.”
“Chúng có hai, ba, bốn đứa,” người mẹ nói. Bà bắt đầu khóc, nhưng rồi có vẻ bà dằn lòng câm nín. “Chúng chỉ là những đứa trẻ. Các con tôi.”
Mr. Red đút súng vào bao. “Nào, nào! Tôi không muốn làm đau bọn nhóc. Tôi hứa sẽ không làm chúng đau.”
Cho đến lúc này y vẫn hài lòng với phi vụ. Katie có vẻ thông minh và lũ trẻ cư xử lễ phép. Nhà Bartlett là một gia đình nề nếp. Đúng như tên Trùm đã nói.
“Tôi muốn bà là người dán băng keo vào mồm lũ nhóc,” Mr. Red bảo Katie Bartlett. Y chìa ra một cuộn băng dính dày cộp.
“Chúng sẽ im lặng, tôi hứa,” bà nói. “Chúng là những đứa trẻ ngoan.”
Mr. Red cảm thấy thương hại bà. Bà là một phụ nữ xinh đẹp và tử tế. Y nghĩ về cặp vợ chồng và lũ con trong cuốn phim Cuộc sống tươi đẹp. Mr. Red nói thẳng với bọn trẻ, “Đây là băng keo, và chúng ta sẽ chơi một trò chơi với nó. Sẽ dễ chịu thôi,” y nói.
Hai trong số bọn trẻ nhìn y trừng trừng, nhưng đứa bé ba tuổi toét miệng cười. “Băng keo con vịt ạ?”
“Phải rồi. Băng keo con vịt. Quạc, quạc, quạc, quạc. Nào, bây giờ mẹ sẽ dán băng keo con vịt vào miệng tất cả mọi người. Sau đó chúng ta sẽ làm một cuốn phim gia đình cho bố xem các cháu trông ra sao.”
Mr. Red phá lên cười. Còn Mr. White phải kiềm chế cái cười ngớ ngẩn. Lũ nhóc đáng yêu quá. Y hy vọng không phải giết đứa nào trong ít phút nữa.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !