Hổ Lang Chi Sư Chương 180: Đánh chết tướng tài, thắng trận thứ hai (Trung)

Cửa Tây thành Tây Kinh.

Tiếng vó ngựa hỗn loạn vang lên, Mã Tứ Phong và một đám khinh kỵ binh xuất hiện bên trong cửa thành, vừa tới cửa thành việc đầu tiên Mã Tứ Phong làm là quét mắt nhìn qua một lượt đám dân chạy nạn đang ngồi im thin thít. Sau đó hắn mới quay đầu lại hỏi tên kỵ binh chịu trách nhiệm ở cửa này:

- Tiểu Cửu, không có người nào đi ra cửa này chứ?

Tên khinh kỵ binh chịu trách nhiệm giữ cửa Tây giục ngựa tiến tới, lớn tiếng đáp:

- Tướng quân yên tâm, một con ruồi cũng không bay qua được!

- Vậy thì tốt!

Mã Tứ Phong gật đầu, gằn giọng nói:

- Canh giữ chặt chẽ chỗ này cho ta, nếu ai dám xông ra khỏi thành, giết chết không tha!

Đám khinh kỵ binh giữa ở cửa Tây ầm ầm đáp lại, tên nào cũng lập tức rút chiến đao ra khỏi vỏ tạo nên một tràng tiếng leng keng.

Thấy một mảng ánh đao lạnh lẽo chói mắt, mấy trăm dân chạy nạn bị chặn lại bên trong cửa thành lại càng kinh hãi, Thu Phong Kính lẫn giữa đám đông càng gục đầu sát ngực, sợ rằng bọn khinh kỵ binh hung thần ác sát này phát hiện ra thân phận của hắn. Hiện tại chuyện duy nhất mà Thu Phong Kính thầm van xin trong lòng là bọn khinh kỵ binh của địch đừng giết chóc tàn sát ở thành Tây Kinh, cầu cho mau mau qua tai kiếp mà trốn thoát.

Thu Phong Kính còn đang cảm thấy thấp thỏm bất an, một tràng tiếng vó ngựa hỗn loạn đột nhiên vang lên, bất quá lần này là từ trong thành truyền đến.

Đứng giữa đám đông, Thu Phong Kính cố gắng nhìn qua khoảng trống nhỏ hẹp, phát hiện một đám quân của đế quốc Quang Huy đang chạy trên đường dẫn đến đây. Một tên trung niên đang giục ngựa dẫn đầu, tên trung tiên này mày rậm mắt to, dung mạo anh tuấn, bộ râu năm chòm lất phất tung bay theo gió, thoạt nhìn có phong thái của một văn sĩ xuất trần, có lẽ là một kẻ sĩ tài cao phong nhã.

Bất giác Thu Phong Kính cau mày, dường như tên này có vẻ hơi quen mặt, dường như đã gặp ở đâu thì phải???

Đang giục ngựa phi như bay, tên trung niên dẫn đầu đám quân của đế quốc Quang Huy dường như có mắt sau gáy, đang giục ngựa đột ngột quay đầu nhìn lại, cặp mắt sáng ngời như tia chớp quét về phía Thu Phong Kính đang đứng. Ánh mắt của hai người thoáng chốc gặp nhau, Thu Phong Kính nhất thời giật mình kinh hãi, vội vàng cúi đầu né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt tên trung niên kia lâu hơn nữa.

Tên trung niên dung mạo anh tuấn kia dường như hơi sửng sốt, nhưng sau đó lắc đầu tiếp tục giục ngựa thẳng về phía trước.

Đang dặn dò thuộc hạ, Mã Tứ Phong nghe tiếng vó ngựa vang lên phía sau vội giục ngựa xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy phó tham mưu trưởng của Mạnh Hổ là Cổ Vô Đạo đang dẫn theo mấy mươi kỵ binh Man nhân giục ngựa chạy tới, liền nhanh chóng tiến lại ngồi trên lưng ngựa ôm quyền cười nói:

- Cổ tiên sinh, có chuyện gì mà phải phiền tới đại giá của ngài đến cửa Tây này vậy?

Cổ Vô Đạo ôm quyền đáp lễ:

- Tướng quân Tứ Phong quá lời rồi, ha ha!

Mã Tứ Phong giục ngựa nhường đường:

- Cổ tiên sinh cứ việc yên tâm, hai vạn kỵ binh của ty chức đã bao vây Tây Kinh đến nỗi một giọt nước cũng không chảy lọt, dù là một con chuột cũng không thể trốn đi!

Cổ Vô Đạo khoát tay:

- Là thế này, tướng quân lo lắng trong hoàng cung Minh Nguyệt có mật đạo thông ra ngoài thành, vạn nhất để hoàng đế của đế quốc Minh Nguyệt theo địa đạo trốn đi, vậy thì hỏng hết đại sự. Cho nên muốn xin tướng quân Tứ Phong phái ra du kỵ binh lui tới tuần tra trong phạm vi ba mươi dặm bên ngoài Tây Kinh, để đảm bảo không còn sơ xuất!

- Ôi chao!

Mã Tứ Phong nghe vậy lấy tay vỗ trán, mặt toát mồ hôi:

- Nếu không nhờ tiên sinh nhắc nhở, ty chức suýt nữa làm hỏng đại sự của tướng quân rồi, người đâu!

Một tên cận vệ giục ngựa tiến lên:

- Tướng quân có chuyện gì dặn dò?

Mã Tứ Phong lớn tiếng:

- Truyền cho các liên đội kỵ binh, lập tức xuất ra hai đại đội tuần tra trong phạm vi ba mươi dặm bên ngoài Tây Kinh, trong khu vực này không cho phép bất cứ sinh vật nào chạy trốn, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!

- Dạ!

Tên cận vệ quân ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.

Mã Tứ Phong vừa hạ lệnh xong, quay lại cười hỏi Cổ Vô Đạo:

- Tiên sinh còn dặn dò gì không?

Cổ Vô Đạo lắc đầu, cau mày như có điều suy nghĩ:

- Mới vừa rồi tại hạ hình như thấy trong đám đông có bóng người quen thuộc, nhưng khi nhìn kỹ lại thì không thấy đâu nữa, thật là quái lạ!

- Người quen?

Mã Tứ Phong ngạc nhiên:

- Tiên sinh có người quen ở đây sao? Tiên sinh có nhìn lầm không?

- Cũng có thể!

Cổ Vô Đạo lắc lắc đầu ra vẻ không xác định:

- Ở đế quốc Minh Nguyệt tại hạ vốn không có mấy người quen, có lẽ thật sự đã hoa mắt nhìn lầm.

- Ài…

Mã Tứ Phong suy nghĩ một chút rồi nói:

- Không phải tướng quân đã nói rồi sao, thà rằng giết làm còn hơn thả lầm, không cần biết có phải là người quen của tiên sinh hay không, dù sao hiện tại cũng không có chuyện gì, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp xác định. Người mà tiên sinh vừa thấy là nam nhân hay là nữ nhân? Là lão nhân, người trưởng thành hay còn bé?

Cổ Vô Đạo nghĩ qua một lượt, sau đó nói với vẻ khẳng định:

- Là nam nhân, hơn nữa là người trưởng thành!

- Tốt!

Mã Tứ Phong ngang nhiên rút chiến đao ra, mũi đao sắc bén chỉ vào đám dân chạy nạn của đế quốc Minh Nguyệt phía trước, gằn giọng quát to:

- Hiện tại mọi người nghe cho kỹ, tất cả nam nhân đứng nguyên tại chỗ, số còn lại bước qua một bên! Nghe cho rõ ràng, nếu nữ nhân mà đứng nguyên tại chỗ, hoặc là nam nhân mà cố tình bước đi, lập tức giết chết không tha!

Mã Tứ Phong vừa dứt lời, mấy trăm tên kỵ binh phía sau đồng thời giơ cao chiến đao trong tay, lớn tiếng quát:

- Giết chết không tha!

Mấy trăm dân chạy nạn bị giữ lại ở cửa thành nhất thời náo động hẳn lên, mặc dù những nữ nhân tỏ ra hoảng sợ, nhưng vẫn biết điều đi tới khu vực mà Mã Tứ Phong chỉ định. Tuy nhiên trong số người đứng nguyên tại chỗ có không ít nam nhân là chồng, cha, con của những nữ nhân ở đó, họ nghĩ rằng đám quân của đế quốc Quang Huy sắp sửa giở trò cầm thú, ai nấy tức giận đến nỗi mắt như đổ lửa, nhưng nhìn quân địch tên nào cũng lăm le chiến đao trong tay, không ai dám phản kháng.

Không cần biết già trẻ lớn bé, xinh đẹp hay xấu xí, cho đến khi tất cả mọi người đã qua hết khu vực chỉ định, Mã Tứ Phong mới hài lòng gật đầu, lại nói:

- Bây giờ, tất cả người già và trẻ con, bước qua đây, tất cả nam nhân trưởng thành từ mười tám đến bốn mươi ở nguyên tại chỗ không được động đậy, vẫn câu nói kia, ai không nghe lệnh, giết chết không tha!

Tất cả nam nhân dưới mười tám tuổi và lão nhân trên bốn mươi tuổi đều đã đi tới khu vực chỉ định, ở nguyên tại chỗ chỉ còn lại có hơn trăm nam nhân trưởng thành.

Thu Phong Kính trà trộn trong đó nhất thời cảm thấy bất an mãnh liệt, hắn có cảm giác sẽ xảy ra chuyện, bởi vì hắn đã nhớ ra người trung niên kia là ai! Không phải người trung niên kia chính là quân sư tâm phúc của Hoàng Thái tử Tần Trường Vệ đế quốc Tinh Hà mấy năm trước từng đi sứ qua Tây Kinh hay sao? Hình như tên là Cổ gì đó, mặc dù không nhớ rõ họ tên, nhưng phong thái anh tuấn tuyệt thế kia cũng đã khiến cho Thu Phong Kính nhớ mãi, thậm chí sau khi gặp Thu Phong Kính vẫn cảm thấy hơi đố kỵ nữa là!

- Ừ!

Mã Tứ Phong nhìn chằm chằm hơn trăm tên nam nhân trưởng thành kia như con sói đói nhìn thấy con mồi, gằn giọng quát:

- Tất cả đứng thẳng người, ngẩng đầu lên!

Một tên nam nhân trưởng thành đứng gần Mã Tứ Phong nhất khẽ lắc đầu, hừ mũi một tiếng. Sát cơ lập tức toát ra trong mắt Mã Tứ Phong, hắn quay đầu lại nhìn Cổ Vô Đạo một cái, Cổ Vô Đạo lắc đầu, chiến đao trong tay Mã Tứ Phong liền hung hăng bổ về phía tên nam nhân kia. Máu tươi bắn vọt, đầu người tung bay, tên nam nhân kia thậm chí không kịp phát ra tiếng hét nào đã bị chia lìa thân thể.

Đám nam nhân của đế quốc Minh Nguyệt xung quanh thấy vậy thất kinh, lập tức nhốn nháo hẳn lên. Mã Tứ Phong ngang nhiên giơ cao chiến đao, lớn tiếng quát:

- Tất cả không được nhúc nhích, nếu không giết chết không tha!

Mấy trăm tên kỵ binh phía sau Mã Tứ Phong ào ạt xông lên, vây quanh hơn trăm nam nhân của đế quốc Minh Nguyệt, giương đao quát lớn:

- Giết chết không tha!

Đối mặt với chiến đao sắc bén, hơn trăm nam nhân của đế quốc Minh Nguyệt không ai dám khinh thường vọng động.

Mã Tứ Phong cười gằn hai tiếng, lại quát lên:

- Tất cả đứng thẳng người, ngẩng đầu lên!

Lần này không ai dám ngoan cố chống lại, gần như tất cả nam nhân của đế quốc Minh Nguyệt đều đứng thẳng người, ngẩng đầu lên một cách biết điều. Chỉ có Thu Phong Kính trà trộn trong đám người lại không dám ngẩng đầu lên, thật ra hắn chỉ lo sợ hão, nếu hắn thật sự ngẩng đầu lên, bằng vào mặt mày sưng húp của hắn hiện tại, Cổ Vô Đạo cũng chưa chắc đã có thể nhận ra. Nhưng hắn vì lo sợ trong lòng nên không dám ngẩng đầu, chính vì vậy càng lộ ra sơ hở lớn bằng trời.

Ánh mắt hung hãn của Mã Tứ Phong thoáng chốc đã chú ý đến Thu Phong Kính, lập tức quát lớn:

- Ngươi, bước ra đây!

Thân người Thu Phong Kính run lên cầm cập, nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, lập tức có hai tên kỵ binh vẹt đám người ra vọt tới trước mặt Thu Phong Kính, một trong hai tên đưa tay chụp lấy ngực áo Thu Phong Kính, xốc hắn lên kéo ra khỏi đám người. Sau khi ra khỏi, tên kỵ binh nọ liền thả tay ra, Thu Phong Kính lập tức ngã nhào trên mặt đất.

Mã Tứ Phong nhìn Thu Phong Kính từ trên xuống dưới một lần, đột nhiên quay đầu lại nhìn Cổ Vô Đạo.

Cổ Vô Đạo tung mình xuống ngựa, đi xung quanh Thu Phong Kính hai vòng, đột nhiên hỏi:

- Ngươi là ai?

Thu Phong Kính không kịp đề phòng, theo bản năng đáp lại:

- Trẫm là…Ách…

Đến lúc Thu Phong Kính hiểu ra mọi chuyện không ổn thì đã chậm, chữ "Trẫm" từ miệng hắn thốt ra đã làm hỏng hết đại sự.

Cổ Vô Đạo mừng vượt quá kỳ vọng, ngửa mặt lên trời cười dài:

- Ha ha ha, trẫm sao? Ngươi tự xưng là trẫm? Nói như vậy ngươi chính là hoàng đế của đế quốc Minh Nguyệt Thu Phong Kính hay sao?

Thu Phong Kính thở dài ảm đạm, tự biết hôm nay không thể nào thoát khỏi kiếp nạn này, chỉ biết sửa sang quần áo, bới lại mái tóc đã xổ tung, ngậm ngùi thở dài:

- Vua mất nước không dám ngẩng đầu, ta quả thật đã từng là hoàng đế của đế quốc Minh Nguyệt. Bất quá từ lúc Tây Kinh thất thủ, ta đã không còn là hoàng đế của đế quốc nữa!

- Ha ha ha!

Cổ Vô Đạo cười to:

- Người đâu, lập tức mang hoàng đế bệ hạ đi rửa mặt cho sạch sẽ, sau đó dẫn hắn đi gặp tướng quân! Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY

Mã Tứ Phong cũng hết sức mừng rỡ nói:

- Tiên sinh, nếu đã bắt được hoàng đế của đế quốc Minh Nguyệt, vậy vòng vây bên ngoài thành Tây Kinh có thể bỏ đi được rồi phải không? Dù sao, để các huynh đệ không ngừng lui tới tuần tra ngoài thành cực khổ như vậy cũng là không phải, lại nói đây là cơ hội khó được, các huynh đệ của sư đoàn kỵ binh cũng muốn vào thành kiếm chút gì đó phát tài, hắc hắc hắc!

Ý của Mã Tứ Phong rất rõ ràng, mắt thấy các tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ phát hoạnh tài bên trong thành Tây Kinh, bọn sư đoàn kỵ binh của Mã Tứ Phong cũng cảm thấy đỏ mắt, cũng muốn vào thành kiếm chác một ít. Nhưng dù sao sư đoàn kỵ binh của Mã Tứ Phong cũng thuộc quân đoàn Bắc Phương, không phải là dòng chính của Mạnh Hổ, nói về quan hệ so ra kém xa bốn sư đoàn của quân đoàn Tây Bộ, thậm chí còn thua kém cả đám kỵ binh Man nhân của Hùng Bá Thiên.

- Chuyện này…

Cổ Vô Đạo suy nghĩ một chút:

- Cần phải xin lệnh của tướng quân trước mới được!

- Cũng tốt!

Mã Tứ Phong chép miệng, mặt lộ vẻ buồn bã:

- Ôi, ai bảo chúng ta là người của quân đoàn Bắc Phương, không phải là người của quân đoàn Tây Bộ chứ, không thể so sánh với người ta!

Tuy Cổ Vô Đạo trong lòng ghi nhớ cẩn thận, nhưng ngoài mặt không để ý tới Mã Tứ Phong, sau khi bảo người cho Thu Phong Kính tắm rửa qua loa thay y phục, lập tức dẫn tên tù binh vô cùng hấp dẫn này đi gặp Mạnh Hổ. Hành tung của Thu Phong Kính, Mạnh Hổ vốn không biết rõ cho nên vô cùng nôn nóng, không thể để cho lão Đại nôn nóng được, phải không?!

--------------

Phía Bắc thành Tây Kinh ba trăm dặm.

Tổng đốc Sóc Châu Yến Thập Tam của đế quốc Minh Nguyệt đang suất lĩnh tám vạn khinh kỵ binh của quân đoàn Sóc Châu hoả tốc xuôi Nam.

Lúc đại quân Sóc Châu của Yến Thập Tam còn cách Đao Kiếm hạp một trăm dặm về phía Nam thì nhận được bồ câu đưa thư của Thu Vũ Đường. Bởi vì bồ câu truyền thư chỉ trở về được một tổ cố định mà thôi, cho nên trước tiên Thu Vũ Đường phải cho bồ câu đưa thư tới thành Vân Đính ở Vân Châu, sau đó thành Vân Đính mới cho khoái mã đưa tin tới cho Yến Thập Tam. Sau khi nhận được tin tức của Thu Vũ Đường, Yến Thập Tam không dám chậm trễ, lập tức gia tăng tốc độ hành quân, đi suốt đêm xuôi Nam về cứu viện đế đô.

Một tràng tiếng vó ngựa từ phía sau truyền đến, Yến Thập Tam quay đầu lại thì thấy con trai lớn của mình là Yến Thập Tứ đang chạy tới.

Yến gia ở Sóc Châu có một phong tục kỳ lạ, chính là mỗi đời con trai lớn của Yến gia phải lấy số hiệu làm tên, thí dụ như gia chủ đời thứ nhất của Yến gia tên là Yến A Đại, gia chủ đời thứ hai là Yến A Nhị, sau đó là Yến A Tam, Yến A Tứ, đến đời cha của Yến Thập Tam là Yến Thập Nhị. Đời con của Yến Thập Tứ chính là Yến Thập Ngũ, nếu như Yến Thập Tứ không có con, vậy Yến Thập Tam sẽ chọn con trai thứ hai của mình là Yến Trùng Thiên kế thừa danh hiệu Yến Thập Ngũ, trở thành một đời gia chủ của Yến gia.

Yến Thập Tứ giục ngựa đuổi theo Yến Thập Tam, trầm giọng nói:

- Phụ thân, tuyết đọng quá sâu, như vậy hành quân sẽ rất hao sức ngựa, cho dù đại quân chạy tới Tây Kinh e rằng cũng không còn lực chiến đấu. Hài nhi cho rằng hay là trước tiên phái một cánh tinh khinh kỵ binh chạy suốt đêm tới cứu viện đế đô trước, sao đó phụ thân sẽ suất lĩnh đại quân chủ lực đi như bình thường xuôi Nam, vậy có được không?

- Không ổn!

Yến Thập Tam khoát tay, nghiêm nghị nói:

- Ngươi không nhìn ra sao, tin tức mà Thu Vũ Đường cho bồ câu đưa tới, lời lẽ trong ấy vô cùng nghiêm trọng, gần như không cho chúng ta con đường sống mà quay về. Nếu như lần này ta không liều mạng già xuôi Nam cứu viện đế đô, chờ sau khi thu thập xong đại quân của đế quốc Quang Huy, Thu Vũ Đường nhất định sẽ quay đầu thu thập Yến gia ở Sóc Châu chúng ta!

Yến Thập Tứ như có điều suy nghĩ:

- Phụ thân, theo cha lần này Thu Vũ Đường có thể thu thập được đại quân của đế quốc Quang Huy hay không?

- Còn phải hỏi!

Yến Thập Tam nói với giọng vô cùng chắc chắn:

- Loạn Thất vương ba năm trước đây, Thu Vũ Đường chỉ là một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, nhưng chỉ bằng vào hai quân đoàn tân binh chưa từng trải qua huấn luyện còn thu thập được ba trăm vạn quân phản loạn. Bây giờ Thu Vũ Đường không còn là một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa nữa, thủ hạ dưới tay toàn là nhân tài. Đại quân của đế quốc Quang Huy nhìn qua thì uy vũ, bất quá chỉ là một đám doạ người mà thôi, cũng chỉ có tên Mạnh Hổ kia có chút bản lãnh thật sự, chỉ tiếc rằng Mạnh Hổ không được cầm đại quân trong tay, ngươi nói bọn chúng làm sao có thể là đối thủ của Thu Vũ Đường?

- Phụ thân nói rất có lý!

Yến Thập Tứ lộ vẻ đồng tình:

- Xem ra lần này chúng ta không thể chỉ làm qua loa cho xong chuyện được!

- Cố nhẫn nhịn đi, hài tử!

Yến Thập Tam thở dài:

- Chỉ cần Thu Vũ Đường còn sống, Sóc Châu Yến gia chúng ta tuyệt đối không có cơ hội phục quốc đâu… Coi thường vọng động chỉ tổ tạo cớ cho người ta mang cả gia tộc chúng ta ra tru diệt mà thôi!

Yến Thập Tứ nghiêm nghị nói:

- Hài nhi ghi nhớ lời cha dạy, chỉ cần Thu Vũ Đường còn sống, Yến gia chúng ta tuyệt đối không vọng động mà nghĩ đến chuyện phục quốc!

--------------

Phía Nam Tây Kinh hai trăm dặm.

Tổng đốc U Châu Công Tôn Hạng của đế quốc Minh Nguyệt, đang suất lĩnh sáu vạn bộ binh của quân đoàn U Châu đi suốt ngày đêm về cứu viện Tây Kinh.

Giống như Yến Thập Tam, Công Tôn Hạng cũng nhận được bồ câu đưa thư của Thu Vũ Đường, bất quá lời lẽ trong thư ôn hoà hơn nhiều. Dù sao tình hình của U Châu cũng không giống Sóc Châu, mấy trăm năm trước đây, U Châu đã sớm trở thành lãnh địa của đế quốc Minh Nguyệt, không giống như Sóc Châu chỉ mới gia nhập đế quốc Minh Nguyệt gần năm mươi năm.

Bất quá thế lực của Công Tôn gia ở U Châu cũng không kém chút nào so với Sóc Châu Yến gia.

Tổng đốc U Châu Công Tôn Hạng có một ưu thế ngạo nhân độc nhất cả đế quốc Minh Nguyệt, đó chính là hắn có mười ba đứa con trai, người ta hay gọi là mười ba cây thương của U Châu Công Tôn gia, phóng mắt nhìn khắp cả đế quốc Minh Nguyệt, không vị Tổng đốc nào là không hâm mộ. Nói về nhiều con, không phải ai cũng so sánh được với Công Tôn Hạng, còn nếu muốn giống như mười ba người con trai của Công Tôn Hạng, ai ai cũng có tiền đồ, vậy càng khó khăn hơn nhiều.

Con trai lớn Công Tôn Ngao giục ngựa đi tới bên cạnh Công Tôn Hạng, trầm giọng nói:

- Phụ thân, đi về phía Bắc không tới hai trăm dặm nữa là đến đế đô, bất quá các tướng sĩ sau khi hành quân cả đêm đã sức cùng lực kiệt, có nên nghỉ ngơi hồi phục nửa ngày rồi mới tiếp tục hành quân hay không? Nếu không cho dù miễn cưỡng chạy tới đế đô cũng không còn lực chiến đấu!

- Không được!

Công Tôn Hạng lắc đầu, giọng đầy vẻ lo lắng:

- Mặc dù trong thư Nguyệt vương điện hạ không nói nhiều, nhưng ta hiểu rất rõ ràng, lúc này ở đế đô gần như không còn binh lực, trừ ra ba ngàn Ngự Lâm quân bảo vệ hoàng thành miễn cưỡng còn có thể ra chiến trường, cũng chỉ có mấy ngàn đội cảnh vệ thủ hộ chín cửa thành mà thôi, nhưng đội cảnh vệ đều là quân ô hợp, căn bản là không chịu nổi một kích. Cho nên bằng bất cứ giá nào, chúng ta cũng phải về cứu viện đế đô nhanh nhanh một chút, cho dù biết rõ cả quân đoàn sẽ bị tiêu diệt toàn quân cũng phải đi hết tốc lực về cứu viện!

Công Tôn Ngao hoảng sợ:

- Phụ thân…

Công Tôn Hạng khoát tay cắt lời Công Tôn Ngao:

- Ngao nhi ngươi phải nhớ kỹ, một khi đế đô Tây Kinh thất thủ, tất sẽ là một sự tàn phá chưa từng có từ trước đến nay đối với cả đế quốc, hậu quả sinh ra ác liệt khó có thể tưởng tượng. Thân là quân nhân của đế quốc, chúng ta không thể dễ dàng chấp nhận tình hình nghiêm trọng như vậy xuất hiện, có hiểu chưa?

Công Tôn Ngao hít sâu một hơi, nghiêm nghị đáp:

- Hài nhi đã hiểu!

--------------

Phía Đông Tây Kinh hai trăm dặm.

Tổng đốc Thanh Châu Tư Đồ Duệ của đế quốc Minh Nguyệt đang suất lĩnh tám ngàn tàn binh Thanh Châu sống sót ngày đêm chạy về cứu viện Tây Kinh.

Tư Đồ Duệ cả đời sống trên lưng ngựa, chinh chiến vô số, đã vì đế quốc Minh Nguyệt lập không biết bao nhiêu công lao mà kể. Thoạt nhìn thì lần cứu viện Tây Kinh này bất quá chỉ là một lần chinh chiến trong kiếp sống trên lưng chiến mã của hắn mà thôi. Bất quá Tư Đồ Duệ có một dự cảm rất xấu, lần cứu viện Tây Kinh này rất có thể là lần chinh chiến trên lưng ngựa cuối cùng của hắn!

Mặc dù chưa từng nói ra với ai, nhưng trong lòng Tư Đồ Duệ hiểu rất rõ ràng, thế cục của đế đô xem ra không sáng sủa chút nào!

Trông cậy vào ba ngàn Ngự Lâm quân và mấy ngàn đội cảnh vệ ở đế đô ngăn cản sự tấn công mãnh liệt của quân đoàn Mãnh Hổ ư? Quả thật chỉ là mơ tưởng viễn vông mà thôi, chỉ có kẻ ngu mới có ý nghĩ ngây thơ như vậy trong đầu. Tư Đồ Duệ đã đánh nhau với Mạnh Hổ không biết bao nhiêu bận, biết rất rõ sự lợi hại của Mạnh Hổ, trước mặt quân đoàn Mãnh Hổ, quân thủ thành Tây Kinh tuyệt đối không thể sống quá ba ngày!

Hiện tại hy vọng duy nhất của Tư Đồ Duệ chính là quân thủ bên trong thành Tây Kinh có thể chịu đựng được ba ngày!

Ba ngày, chỉ cần ba ngày, tám ngàn tàn binh Thanh Châu hẳn là có thể chạy tới Tây Kinh. Tư Đồ Duệ hiểu rõ, tám ngàn tàn binh Thanh Châu của hắn tuyệt đối không thể nào đánh bại cánh quân như hổ như lang dưới tay Mạnh Hổ. Tư Đồ Duệ chỉ hy vọng có thể giữ chân được Mạnh Hổ, sau đó chờ hai đại quân đoàn Sóc Châu, U Châu chạy tới, chỉ cần hai quân đoàn kia chạy tới, cục diện sẽ hoàn toàn cải biến!

Các chương khác:

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/ho-lang-chi-su/chuong-180/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận