Trên vách núi Âm Phong hạp cốc.
Quản Hợi đột nhiên phục xuống dán tai xuống đất trong chốc lát ngẩng lên, mặt mày lo lắng nói: " Bá Tề, đến rồi!"
Mã Dược, Công Tôn Toản, Hứa Chử, Công Tôn Phạm, Nghiêm Cương, đều quay đầu nhìn về phía cửa bắc hạp cốc, mỗi người đều lộ vẻ khẩn trương, mong chờ, lo âu, chỉ chốc lát tiếng sát phạt, tiếng kêu la thảm thiết từ phía bắc mơ hồ truyền đến.
Công Tôn Phạm hưng phấn biến sắc nói: " Tới thật rồi!"
Công Tôn Toản, Nghiêm Cương ánh mắt bình tĩnh, lạnh lùng, trong lòng thoáng chút lo ngại khó nói thành lời.
Việc này cho thấy Cao Thuận quả là danh bất hư truyền! Chỉ có hai ngàn bộ binh ngăn cản sự tấn công liên tục của ba vạn kỵ binh Tiên Ti suốt mười ngày trời, có thể nói là do dựa vào địa thế hiểm yếu, tuy nhiên hiện tại chỉ dựa vào hơn ngàn tàn binh có thể vượt qua được sự truy đuổi của hơn vạn kỵ binh Tiên Ti chạy từ hẻm núi A Lạp đến Âm Phong hạp cốc.
Thật sự quá khó thực hiện, phải vượt qua trăm ngàn khó khăn, sự bền bỉ dẻo dai này cũng đủ ngạo thị thiên hạ! Mã Dược là kiếm đâu ra được một viên đại tướng như vậy!?
Bạch sơn, sâu trong con đường núi hiểm trở.
" Rơi nữa rồi."
Một khối đá lâu năm bị sói mòn đột nhiên bị lở, vừa lúc một kỵ binh Ô Hoàn đi đến, khiến cả người lẫn ngựa đều rơi xuống khe núi, từ dưới khe sâu truyền lên tiếng kêu thảm và tiếng kỵ binh nọ chạm đất trầm đục, vang vọng không ngớt trong sơn cốc.
Đi không xa kỵ binh nọ, Tô Phó Duyên sắc mặt âm trầm đi sát vào vách đá, không ngừng quay lại nhắc nhở binh lính đi sau: " Mọi người xuống ngựa đi bộ, đi sát vào vách đá, không được nhìn xuống dưới."
Diêm Nhu đi trước Tô Phó Duyên không xa đang hết sức cẩn thận đi đến một đoạn đường núi dốc xuống, không ngờ trượt chân ngã lăn xuống đất, từ từ lăn theo sườn núi, nhìn thấy có thể lăn khỏi sườn núi rơi xuống vực sâu thì một bàn tay to lớn xuất hiện nắm lấy tay phải của Diêm Nhu.
"Tiên sinh cẩn thận!"
Khâu Lực Cư kéo mạnh Diêm Nhu về, rồi nhẹ nhàng đỡ dậy, Diêm Nhu trong lòng vẫn còn sợ hãi đứng lên, cảm kích xá Khâu Lực Cư một cái: "Nói sơn đạo này thật nguy hiểm, không biết khi nào mới hết đây, chỉ mong sớm đi qua con đường qủy quái này …"
Âm Phong hạp cốc
Cao Thuận và hơn ngàn quân Hán tựa một con thú bằng sắt từ từ tiến vào Âm phong hạp cốc, hơn vạn kỵ binh Tiên Ti giống như đám kiến điên cuồng từ bốn phía liên tục tấn công đội hình của quân Hán, tướng sĩ quân Hán mặc dù rất hăng máu, muốn ra tử chiến nhưng chủ tướng của họ vẫn duy trì được sự tỉnh táo.
Thân là chủ tướng càng những lúc gian nan nhất càng phải giữ cho đầu óc tỉnh táo!
Mà người Tiên Ti cũng chém giết đến đỏ cả mắt. Thân là đại vương Tiên Ti nhưng Khôi Đầu lại bị cảnh chém giết che khuất tâm trí, hoàn toàn không có được sự tỉnh táo của một chủ tướng. Tự nhiên lại tự mình dẫn thân binh đi tiên phong, hơn một vạn đại quân Tiên Ti cùng với quân Hán dần dần đi vào vòng mai phục! Bị cừu hận che lấp lý trí Khôi Đầu căn bản còn chưa thấy được địa thế xung quanh đã thay đổi.
Thác Bạt Khiết Phấn thủ lĩnh bộ lạc Thác Bạt từ trong đám loạn quân tìm được Bộ Độ Căn, vội hỏi: " Bộ Độ Căn đại nhân, Đại vương đâu rồi?"
Bộ Độ Căn đáp: " Đại vương tự mình dẫn hai ngàn dũng sĩ đi trước giết địch rồi, Thác Bạt thủ lĩnh có chuyện gì thế?"
Thác Bạt Khiết Phấn giọng gấp gáp nói: " Bộ Độ Căn đại nhân, đây chính là Âm Phong hạp cốc địa thế hiểm yếu. Quân ta không thể dây dưa với quân Hán ở đây được đề phòng bất trắc."
"A …" Bộ Độ Căn thoáng rùng mình quay đầu nhìn hai bên sườn núi gập ghềnh. Địa thế dù khá bằng phẳng nhưng cũng không có lợi lắm cho kỵ binh di chuyển, nếu như quân Hán ở hai bên sườn núi thiết lập mai phục đại quân Tiên Ti khó mà chạy thoát, hắn liền trầm giọng nói: " Thác Bạt thủ lĩnh lập tức dẫn dũng sĩ dưới quyền rút ra khỏi cốc ta sẽ đi kiếm đại vương ngay."
" Viu.."
Bộ Độ Căn vừa dứt lời một tiếng rít mơ hồ như phá không gian, một mũi tên lửa bắn lên không trung tạo thành một vòng cung chói mắt trên không trung, cuối cùng biến mất ở phía xa.
"Giết ~~ "
"Giết ~~ " Nguồn tại http://truyenyy[.c]om
"Giết ~~ "
"Giết ~~ "
Sau khi mũi tên lửa biến mất, tiếng sát phạt từ bốn phía đông tây nam bắc đồng thời vang lên trong tiếng reo hò đinh tai nhức óc, vô số quân Hán đông như kiến từ hai bên Hạp cốc xông ra, dưới bầu trời nhá nhem tối chỉ thấy vô số mũi tên lửa từ hai bên sườn núi bắn xuống.
Bộ Độ Căn sắc mặt đại biến tức giận nói: " Thật đáng chết, chỗ này có mai phục!"
Thác Bạt Khiết Phấn sắc mặt cũng đại biến, quay sang Bộ Độ Căn nói: " Bộ Độ Căn đại nhân, xin hạ lệnh lập tức rút lui, kéo hết quân ra khỏi cốc đi."
" Không được!" Bộ Độ Căn quả quyết nói: " Đại vương đang ở phía trước, toàn quân phía sau không được tự tiện rút lui!"
" Không còn kịp rồi Bộ Độ Căn đại nhân!" Thác Bạt Khiết Phấn khẩn trương khuyên nhủ, " Xưa nay người Hán vốn giảo hoạt vô cùng, nếu ở trong Âm Phong hạp cốc có đặt mai phục sẽ có cạm bẫy vô cùng lợi hại nếu như tùy tiện vào cốc chỉ sợ sau này không rút lui được nữa. Bộ Độ Căn đại nhân, xin ngài hãy đặt Đại Tiên Ti lên trên hết mau dẫn quân rút lui đi, coi như đại vương Tiên Ti Khôi Đầu chết trận thì Đại Tiên ti cũng còn có ngài là người mang huyết mạch của bộ lạc Hoàng Kim mà."
Thác Bạt Khiết Phấn vừa dứt lời, tên lửa từ sườn núi đã bắn xuống, từ chỗ tên lửa cắm xuống mặt đất các vật dẫn hỏa chôn dưới đất lập tức bùng lên. Chỉ trong chốc lát, trong hạp cốc đã có hơn mười chỗ cháy lớn, hơn nữa ngày càng nhiều tên lửa từ sườn núi vẫn không ngừng bắn xuống.
" Không được! Ta nhất định không thể bỏ rơi Vương huynh được!" Bộ Độ Căn không quan tâm đến thế lửa đang lan ngày một nhanh quả quyết cự tuyệt lời khuyên nhủ của Thác Bạt Khiết Phấn, ngồi trên lưng ngựa hắn vung mã xoa lên lớn tiếng hét: " Hỡi các dũng sĩ Đại Tiên Ti, hỡi các con cháu của Thiên lang thần đã đến lúc khảo nghiệm dũng khí và lòng trung thành của chúng ta, tất cả theo ta…giết…"
"Giết ~~ "
"Giết ~~ "
"Giết ~~ "
Các dũng sĩ bộ lạc Hoàng Kim hô to ba lần hưởng ứng rồi theo sau Bộ Độ Căn xông vào sâu trong hạp cốc.
Thác Bạt Khiết Phấn yên lặng quay ngựa lại, đôi mắt thoáng một tia đau thương, bộ lạc Hoàng Kim của Đại Tiên Ti hôm nay sợ rằng đều chết cả ở đây rồi nhưng không thể vì bộ lạc Hoàng Kim bị diệt vong mà người của bộ lạc Thác Bạt lại đi chịu chết một cách vô ích được.
" Hỡi các dũng sĩ bộ lạc Thác Bạt, chúng ta không chịu chết nhưng chúng ta không thể chịu chết một cách vô ích, Thác Bạt Khiết Phấn giơ cao loan đao vung mạnh ra rồi hét lớn: " Trận chiến ngày hôm nay không còn ý nghĩa gì nữa, chúng ta không cần thiết phải hy sinh tính mạng tại đây, toàn bộ tướng sĩ nghe lệnh ta… rút lui".
" Quay về thảo nguyên".
Hơn ba ngàn dũng sĩ bộ lạc Thác Bạt theo sau Thác Bạt Khiết Phấn vội vàng quay ngựa chạy về hướng bắc, Thác Bạt Khiết Phấn ngồi trên con ngựa đi sau cùng quay đầu nhìn hạp cốc lửa cháy đùng đùng, đôi mắt thoáng một tia đau xót, Đại Tiên Ti hôm nay tổn thất nặng nề trừ năm ngàn người đi theo Kha Bỉ Năng có thể trở về lại nhà, chỉ sợ không có mấy người có thể trở về Đại Mạc.
"Hô ~~ ".
Diêm Nhu thở dài một tiếng đưa tay lau mồ hôi trên trán, thoáng qua một nét khó nói thành lời, rốt cục cũng đã đi qua được đoạn đường núi chết tiệt kia. Giờ đã tới hoang mạc trống trải rồi hắn quay đầu nhìn lại thấy càng ngày càng nhiều tướng sĩ Ô Hoàn đang từ sơn đạo chen nhau đi xuống chân núi, thoáng chốc đã tụ tập được gần ngàn kỵ binh.
Chỉ mong vẫn còn kịp! Diêm Nhu ngẩng đầu nhìn sắc trời tối dần, đôi mắt thoáng tia lo lắng.
" Tiên sinh. Âm Phong hạp cốc chỉ còn cách không đến hai mươi dặm nữa! Bây giờ không xuất phát còn đợi đến bao giờ?"
" À…." Diêm Nhu gật đầu " Hãy chờ tin tức thám mã đưa về đã…"
Diêm Nhu vừa dứt lời, chợt có người hoảng sợ chỉ vào vùng núi ở chân trời phía tây hỏi: " Tiên sinh nhìn kìa có ánh lửa, lửa cháy to quá.."
"Hả!?"
Diêm Nhu, Khâu Lực Cư và Tô Phó Duyên ba người cùng quay nhìn về phía tây, quả nhiên thấy dưới bầu trời nhá nhem một quầng lửa đỏ đang hiện ra chiếu sáng cả nửa bầu trời. Tô Phó Duyên liền biến sắc, quay sang Diêm Nhu nói: " Tiên sinh, nhìn hướng và khoảng cách thì lửa cháy ở Âm Phong hạp cốc, chẳng lẽ đại chiến đã bắt đầu?"
Khâu Lực Cư mắt lộ hung quang trầm giọng nói: " Xem ra, chúng ta đến kịp lúc rồi, hừ hừ, tiên sinh xin lập tức hạ lệnh tấn công đi, lần này nhất định phải cho Mã đồ tể một tin vui bất ngờ! Cái tên đồ tể đáng chết ngàn lần này, ta không bao giờ quên mối huyết thù ba ngàn binh sĩ của ta ở Dĩnh Xuyên, hắn nhất định phải trả bằng ba ngàn cái đầu lâu quân của hắn."
"Ừ!" Diêm Nhu nặng nề gật đầu nói: " Không chờ quân mã tập kết nữa, lập tức bắt đầu tiến công Âm Phong hạp cốc."
" Tuân lệnh!"
Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên cùng quát to thống lĩnh hơn ngàn kỵ binh đã đi xuống khỏi con đường núi, nhằm hướng Âm Phong hạp cốc xông tới. Tiếng vó ngựa nặng nề lạnh băng xéo lên mặt cỏ thảo nguyên thoáng chốc đã nổi lên ầm ầm. Tiếng ầm ầm vang xa làm kinh động hai thám mã trên thảo nguyên.