Hàm Cốc quan.
Cuộc tàn sát của máy bắn đá liên quân Quan Đông vừa mới chấm dứt, Giả Hủ được mười mấy tên thân binh hộ vệ xuất hiện trên lâu thành. Cao Thuận dẫn hơn mười bộ tướng tiến tới nghênh đón, hắn cung kính nói: "Quân sư".
Giả Hủ khẽ gật đầu hỏi: "Cao Thuận tướng quân, tình hình thế nào?'
Cao Thuận chỉ tay ra ngoài quan ải trả lời: "Những tháp phá thành của quân Quan Đông đã bắt đầu tấn công".
"Ừ" Giả Hủ nghiêm giọng nói: "Xem ra đã tới lúc cho kỵ binh Tây Vực xuất trận rồi".
Cao Thuận đột nhiên quay người, cánh tay phải còn lại của hắn giơ cao, hắn trầm giọng quát to: "Quân sự có lệnh, kỵ binh Tây Vực chuẩn bị".
Bên trong quan ải, Trưởng Sử Tây Vực Vương Uyên đội chiếc mũ sắt nặng nề lên đầu rồi hắn nhảy lên ngựa, tay hắn vung cao một thanh Trảm mã đao dầy. Lưỡi đao sắc bén phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Ngay lập tức trong lúc đó Quốc tướng ba mươi sáu quốc gia Tây Vực đã liên tiếp nhảy lên ngựa, vung cao đủ loại vũ khí trong tay mình.
"Hí luật luật ~~ "
"Rầm…".
Tiếng ngựa hí, tiếng người la hét, tiếng binh khí va chạm vào nhau tạo thành những âm thanh vang dội khắp quan ải. Ba vạn quân Hồ kỵ Tây Vực đã triển khai thế trận trên con đường rộng lớn bên trong quan ải. Trong mắt Giả Hủ hiện lên sự lãnh lẽo rất khó hiểu. Dùng kỵ binh ở một địa hình khá hẹp như bên ngoài Hàm Cốc quan để tiến hành tấn công là một quyết định hoàn toàn không sáng suốt chút nào.
Thế nhưng hiện tại quân Tây Lương cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Trước khi rút lui vào Hàm Cốc quan, Giả Hủ đã thầm tình toán hết thảy lợi, hại của quyết định này. Nếu như sau khi chiếm lại Lạc Dương, liên quân Quan Đông tiếp tục tiến về phía tây, đánh chiếm Hàm Cốc quan như vậy ở Hàm Cốc quan sẽ xảy ra trận quyết chiến cuối cùng với liên quân Quan Đông. Lợi dụng địa hình hiểm yếu của Hàm Cốc quan để ngăn cản liên quân Quan Đông không phải là không thể được.
Thế nhưng chắc chắn cũng phải trả một cái giá vô cùng nghiêm trọng.
Có lẽ trong trận đánh ở Hàm Cốc quan này, bảy vạn quân trấn thủ quan ải (hai vạn hàng binh, ba vạn Hồ kỵ Tây Vực, hai vạn quân đồn trú tinh nhuệ) rất có thể sẽ thiệt hại nặng nề. Cũng may Hồ kỵ Tây Vực không phải là thuộc dòng quân đoàn Lương Châu chính thống. Cho dù là Mã Dược hay Giả Hủ cũng đều không mảy may chớp mắt khi hy sinh đám quân không chính thống này.
Giả Hủ thản nhiên kiễng chân nhìn trận tháp phá thành đang chậm rãi tiến lên, hắn lãnh đạm nói: "Mở cổng thành. Kỵ binh xuất trận'.
"Quân sư có lệnh, mở cổng thành".
Tiếng quát như sấm của Hứa Chử vừa vang lên, quân sĩ thủ thành đang chờ đợi lập tức khởi động dây tời. Âm thanh cót két vang lên. Cánh cổng thành nặng ngàn cân chậm rãi được kéo lên, khi cánh cổng được kéo lên tới đỉnh, thanh Trảm mã đao của Vương Uyên hung hăng chỉ về phía trước. Trong âm thanh reo hò dữ dội tới long trời lở đất, Hồ kỵ Tây Vực sớm đã lập trận nghiêm chỉnh ầm ầm xuất kích.
Bên ngoài Hàm Cốc quan.
Tào Tháo dưới sự hộ tống của Quách Gia đang quan sát cuộc chiến thì thấy cổng Hàm Cốc quan rộng mở, kỵ binh đông nghìn ngịt điên cuồng xông ra ngoài quan ải. Quách Gia đang phe phấy ống tay áo cũng đột nhiên nghiêm mặt lại.
Tào Tháo thoáng ngạc nhiên, hắn nhìn tả hữu nói: "Độc sĩ Giả Hủ một đời thông minh cũng có lúc hồ đồ. Mặc dù địa hình bên ngoài Hàm Cốc quan bằng phẳng nhưng không rộng rãi, đại quân kỵ binh rất khó triển khai, bây giờ hắn cho kỵ binh xuất trận phản kích không phải là dùng sở đoản tấn công lại sở trường của quân ta sao?'
"Đúng thế, ưu thế của thiết kỵ Tây Lương cũng không phải là đột kích chính diện mà là tập kích vu hồi thế nhưng địa thế Hàm Cốc quan là cho quân thiết kỵ Tây Lương không thể nào đánh vu hồi" Trình Dục cũng cảm thấy khó hiểu nói: "Nếu như đại quân hai bên đường đường triển khai một trận quyết chiến chính diện, bộ binh quân Quan Đông chỉ cần dùng quân trường thương ở phía trước, trọng trang bộ binh áp trận, cuối cùng là quân trường cung bắn ở cự ly xa, quân thiết kỵ Tây Lương kiêu dũng, thiện chiến không thể nào giành thắng lợi".
"Ngao ô ngao ô ngao ô ~~ "
Trình Dục vừa nói xong, liên quân Quan Đông đã có phản ứng. Các tháp phá thành vốn đang chậm rãi tiến lên phía trước đột nhiên rút lui về phía sau. Hơn một trăm trận hình vuông của trọng trang bộ binh lại bắt đầu kết thành đại trận, thành một trận hình chữ nhật khổng lồ, bảo vệ vững chắc chính diện của thế trận liên quân.
"Thình thịch thình thịch"
Trong tiếng bước chân vang lên không ngừng, hai vạn tên trường thương binh tinh nhuệ và hai vạn tên cung thủ trường cung tinh nhuệ đang hùng dũng xuất trận.
"Ngao a"
Lữ Bố giơ cao Phương Thiên Hoạ Kích, hắn ngửa mặt lên trời gào to.
"Cạch cạch".
Trong âm thanh ầm ầm vang lên, hai vạn tên trường thương binh dừng lại. Sau đó chúng dựng cán của cây trường thương dài sáu trượng ra sau lưng, mũi trường thương dựng nghiêng một góc bốn mươi lăm độ. Thoáng chốc hai vạn mũi trường mâu sắc bén lập loè hàn quang rét lạnh giống như một tử vong lâm.
Lữ Bố lại thu lại Phương Thiên Hoạ Kích. Hắn ngửa mặt lên trời gào to.
"Rống rống rống~~
Trong tiếng hò vang động hai ngàn tên cung thủ trường cung nhanh chóng triển khai ra hai cánh, gần sát thế trận Cự mã của quân trường thương, hình thành thế trận Tán xạ. Ánh mắt lạnh lùng, không chút cảm xúc của quân cung thủ chăm chú nhìn quân Hồ kỵ Tây Vực đang mãnh liệt xông tới. Trường cung đã giương lên, những mũi tên sắc bén đã căng dây.
Trên Hàm Cốc quan.
Ánh mắt Giả Hủ lạnh lùng như sương giá của mùa đông khắc nghiệt. Hắn đứng ở một góc khuất trên lâu thành không ai chú ý. hay tay hắn chắp sau lưng, mười ngón tay bấu chặt vào nhau. Nhưng ngón tay thon dài của hắn đã trở nên trắng bệch vì máu không lau thông.
Trước mặt các tướng sĩ Lương Châu, Giả Hủ luôn phải giữ thái độ ung dung, binh tĩnh, ngay cả khi trời sập, núi lở, tuyết tan thì hắn vẫn không biến sắc nhưng trên thực tế Giả Hủ cũng giống như các tướng sĩ Lương Châu bình thường. Hắn cũng là con người, hắn cũng có sự căng thẳng. Điều duy nhất khác nhau là Giả Hủ có thể che giấu được cảm xúc của mình.
Ba vạn Hồ kỵ Tây Vực. Một lần xuất trận xa hoa như thế một độc sĩ như Giả Hủ cũng phải cảm thấy nóng lòng.
Trước trận Hồ kỵ Tây Vực.
Vương Uyên cưỡi ngựa phi trước nhất. Chiến mã bắt đầu tăng tốc đạt tới tốc độ phi nước đại. Mặt đất dưới chân bắt đầu rung lên cuộn sóng như nước triều rút. Trong lúc đó trong người Vương Uyên bốc lên một cảm giác nóng rực làm hắn cũng cảm thấy khó thở, một cảm giác kích động, hung tàn quay cuồng trong lồng ngực hắn.
Chiến mã phi như bay. Hai mắt Vương Uyên dần dần trở nên đỏ ngầu, màu đỏ như màu máu.
Đột nhiên Vương Uyên quay đầu lại sau. Phía sau hắn đầu ngựa nhấp nhô, tiếng vó ngựa ầm vang như sấm rền, ba vạn kỵ binh Tây Vực bám sát ngay sau Vương Uyên. Điều làm người khác phải kinh hoàng đó chính là mắt của ba vạn quân kỵ binh Tây Vực cũng giống như của Vương Uyên. Toàn bộ đỏ ngầu, giống hệt như mắt của loài ác lang.
Mồm há rộng trông giống như một cái khay máu, răng nanh khủng khiếp nhe ra, gầm gừ rồi điên cuồng xông tới cắn xé con mồi. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com
Bên ngoài Hàm Cốc quan.
"Là Hồ kỵ Tây Vực, không phải là thiết kỵ Tây Lương" Hạ Hầu Uyên nắm chặt tay. Sát khí tràn ngập chiến trường làm máu trong người hắn sôi trào, hắn hét lên: "Xông lại đây. Quân Hồ kỵ Tây Vực đáng chết kia hãy xông lại đây. Hãy lại đây để chịu chết! Bắn, mau bắn chết cái lũ man di đáng chết này đi".
Gương mặt Tào Tháo không biểu lộ bất kỳ sự kích động nào. Hắn quay lại dùng ánh mắt trao đổi sự lo lắng và nghi ngờ với Quách Gia. Trong ánh mắt của Quách Gia, Tào Tháo nhận thấy có ánh mắt âu lo hiếm thấy. Hiển nhiên ngay cả Quách Gia cũng không ngờ Độc sĩ Giả Hủ lại giở chiêu này ra, một cuộc tấn công thoạt nhìn như là tự sát vô ích nhưng chắc chắn bên trong còn có ẩn ý khác nữa.
Độc sĩ Giả Hủ không phải là người ngu ngốc hắn tuyệt đối sẽ không để mấy vạn Hồ kỵ Tây Vực tấn công tự sát mà không đạt được mục đích gì cụ thể.
Thế nhưng quân Hồ kỵ Tây Vực kia chỉ có ba vạn quân. Giả Hủ thật sự cho rằng chỉ dựa vào ba vạn kỵ binh này cũng đủ để đột phá Cự mã trận của liên quân Quan Đông, tiến tới phá huỷ tháp phá thành của liên quân sao? Chỉ e khi chúng chưa tiến tới trước trận Cự mã ba vạn kỵ binh kia đã thương vong gần nửa. Trước sự thương vong nặng nề như thế những kỵ binh còn lại liệu có còn dũng khí để tiếp tục xông tới trước hay không?
Dù sao đây cũng chỉ là Hồ kỵ Tây Vực mà không phải là thiết kỵ Tây Lương tinh nhuệ nhất dưới trướng Mã đồ phu. Khi quân đội hai bên giao chiến với nhau. Sức mạnh của ý chiến chiến đấu cùng với sự liều mạng, quên mình có ý nghĩa quyết định rất lớn.
Trước trận Hồ kỵ Tây Vực.
"Ngao ngao ngao ~~ "
Vương Uyên giục ngựa, vung đao. Trong mắt hắn hiện lên dã tính của thú vật vô cùng bạo ngược. Phía sau Vương Uyên, ba vạn Hồ kỵ Tây Vực hô to hưởng ứng ba lần, thanh thế rung trời. Sát khí nóng rực giống như một lò lửa bốc lên ngùn ngụt.
Trước trận của liên quân Quan Đông.
"Bắn tên…".
Phương Thiên Hoạ Kích trong tay Lữ Bố lại hung hăng chém xuống, hắn gào lên một tiếng vang động khắp chiến trường.
"Bắn tên!"
"Bắn tên!"
"Bắn tên!"
Hơn một trăm tên tiểu giáo Quan Đông hung hăng vung theo bội kiếm trong tay. Hai vạn tên cung thủ trường cung đột nhiên buông dây cung. Trong tiếng dây cung bật tanh tách lạnh lùng, hai vạn mũi lang nha tiễn sắc bén đã bay vút lên trong không trung, dầy đặc giống như một tử vong lâm sau đó nhắm đầu quân Hồ kỵ Tây Vực bắn tới dày đặc như mưa sa.
"Hưu hưu!"
Hai mũi lang nha tiễn lạnh như băng từ trên không trung rơi xuống, xuyên thủng lồng ngực của Vương Uyên, thò ra đằng sau lưng. Một dòng máu đỏ thẫm nhỏ xuống từ đầu mũi tên nhưng Vương Uyên vẫn chưa phát giác ra, hắn vẫn điên cuồng giục ngựa chạy tiếp, Trảm mã đao dầy cộm trong tay hắn vẫn vung lên loạn xạ. Hai mắt hắn đỏ ngầu những vằn máu, ánh mắt càng lúc càng trở nên cuồng loạn.
"Phịch!".
Chiến mã vẫn tiếp tục lao tới trước hơn mười bước. Hai mắt vằn máu của Vương Uyên lúc này mới trở nên ảm đạm sau đó thân hình cường tráng của hắn khẽ giật lên một cái rồi hắn nặng nề ngã xuống chân ngựa. Gót sắt tràn qua, bụi đất bốc lên, thân thể của vương Uyên vừa ngã ngựa lập tức bị vó ngựa của Hồ kỵ Tây Vực giẫm nát nhừ.
"Ngao a "
"A…".
"Ách "
Tiếng gào thảm thiết vang lên khắp bãi chiến trường, trong cơn lốc cuốn tới Hồ kỵ Tây Vực người ngã, ngựa đổ, chỉ trong nháy mắt mấy ngàn Hồ kỵ Tây Vực trúng tên ngã ngựa bị vó ngựa của đồng bạn mình đang xông lên như nước triều lên giẫm nát nhừ. Tuy nhiên có vẻ như Hồ kỵ Tây Vực không chút sợ hãi khi chủ tướng Vương Uyên và mấy ngàn đồng bạn chết trận, ngược lại chúng càng gào lên những âm thanh điên cuồng rồi kiên cường xông tới trước.
Trước trận của liên quân Quan Đông.
Trị Lệnh quan Lữ Bố hung hăng chém Phương Thiên Hoạ Kích xuống, hắn ngửa mặt lên trời gào to: "Bắn tên!".
"Bắn tên!"
"Bắn tên!"
"Bắn tên!"
Cùng với tiếng gào khàn cả giọng của tiểu giáo Quan Đông, hàng loạt tên bay vút lên không trung nhằm quân Hồ kỵ Tây Vực bắn tới. Hồ kỵ Tây Vực đang mãnh liệt xông tới ngã nhào hàng loạt. Chỉ trong chốc lát Hồ kỵ Tây Vực đã tổn thất hơn một vạn kỵ binh. Thế trận kỵ binh vốn vô cùng dầy đặc và mênh mông nhưng giờ đây đã vơi đi không ít.
Tuy nhiên điều là người khác kinh hãi chính là Hồ kỵ Tây Vực lại thể hiện một ý chí chiến đấu kiên cường không kém gì thiết kỵ Tây Lương. Thương vong nặng nề như vậy cũng không làm giảm sút ý chiến chiến đấu trong đầu bọn chúng. Trong khi Tào Tháo và các chư hầu Quan Đông đang dự đoán Hồ kỵ Tây Vực sẽ sớm tam rã thì chúng đã đồng loạt tru lên như sói rồi lại mãnh liệt xông tới trước.
Bên ngoài Hàm Cốc quan.
"Cái này… sao có thể được chứ?" Hạ Hầu Đôn trợn tròn hai mắt, hắn gào lên như nhìn thấy quỷ: "Bọn man tử Tây Vực cũng trở nên hung hãn không sợ chết từ lúc nào vậy? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!".
Mắt Tào Tháo hiện lên sự lo lắng đến tột cùng. Hắn lặng lẽ quay đầu nhìn Quách Gia.
"Không thể nào như vậy" Quách Gia khẽ lắc đầu, hắn nói khẽ: "Hồ kỵ Tây Vực chỉ là kỵ binh chư hầu của Mã đồ phu, hơn nữa chúng cũng mới bị chinh phục không lâu. Cho dù là sức chiến đấu, cùng lòng trung thành chúng đều không thể so sánh với thiết kỵ Tây Lương của Mã đồ phu. Không thể có lý do gì để bọn man di Tây Vực này liều mạng như vậy".
Trên Hàm Cốc quan.
Nhìn thấy Hồ kỵ Tây Vực ngã xuống từng mảng lớn, không khí trên tường thành quan ải lập tức trở nên tĩnh mịch, nặng nề. Giả Hủ thì lại thở ra một hơi thật dài, hắn khẽ nhếch miệng cười xảo trá và ngoan độc. Hiển nhiên liên quân Quan Đông không thể ngờ Hồ kỵ Tây Vực lại liều mạng như vậy. Cho dù một trận này Hồ kỵ Tây Vực không thể phá huỷ toàn bộ tháp phá thành của liên quân Quan đông nhưng ít ra cũng gây cho chúng thiệt hại vô cùng nặng nề.
Chỉ cần liên quân Quan Đông thiệt hại nặng nề tháp phá thành, khi đó cơ hội phòng thủ Hàm Cốc quan lại tăng lên. Tới khi liên quân Quan Đông chế tạo lại tháp phá thành, chỉ e lúc đó đã qua thời gian hai tháng, tin tức đại quân của Mã Dược đang tàn sát bừa bãi cả vùng Từ, Dương cũng đã lan tới đại doanh của liên quân Quan Đông, khi đó thì tới lượt liên quân Quan Đông phải trả giá nặng nề.
"Rầm!".
Sau khi trả giá bởi hơn một nửa thương vong, Hồ kỵ Tây Vực giống như một cơn sóng dữ rốt cuộc cũng hung bạo tiến tới trước cự mã trận của liên quân Quan Đông. Trong khoảnh khắc Cự mã trận của liên quân Quan Đông bị nghiền nát. Lúc này Hồ kỵ Tây Vực hoàn toàn dùng phương thức đột kích tự sát. Hàng trước của Hồ kỵ Tây Vực kiên quyết dùng thân thể của mình xông vào mở một con đường để hàng sau của kỵ binh Tây Vực tiến lên. Chỉ trong nháy mắt hàng ngàn tướng sĩ của hai bên đã mất mạng oan uổng.
Đây là chiến tranh, hơn nữa đây còn là một cuộc chiến tranh cô cùng tàn khốc. Mạng người trong lúc này chỉ là một con số vô nghĩa, không hơn không kém.