Chương 2 Ký ức Trời đất như tối sầm. Mọi thứ chao đảo, quay vòng khiến cô không thể bước vững được nữa. Đất dưới chân cô như rạn nứt, nhanh chóng lôi cô xuống một vực thẳm sâu hun hút. Không khóc như tối ngày hôm qua nữa, nhưng sao lòng đau gấp bội. Toàn bộ các dây thần kinh như đang căng lên bóp xiết lấy đầu. Trên xe máy, cô phóng thẳng tới hồ nước vắng vẻ mà cô và Hoàng vẫn hay tới mỗi khi muốn có những khoảnh khắc yên tĩnh bên nhau. Chạy thật nhanh ra tới sát mép hồ, cô hét lên “A a a a …”
Rồi ngồi sụp xuống.
….
-Hoàng à hôm nay chán quá. Ngọc cứ hằm hè tớ suốt thôi.
-Có gì đâu. Mặc kệ nó. Nó chỉ ghen tị với cậu thôi mà. Mà cậu có muốn vui vẻ không?
-Bằng cách nào chứ. Cái hồ này chán ngắt mà cậu lúc nào cũng lôi tớ ra đây.
-Coi tớ làm nè.. rồi Hoàng đứng vụt dậy, chạy tới tận đầu bên kia bờ hồ….
Và anh dang hai tay ra, vừa chạy vừa hét lên:
-A a a a a a…. Ly ơi tớ yêu cậu ! A a a a…
Rồi khi anh chạy tới chỗ cũ, nơi đó Ly đang cười rạng rỡ hạnh phúc, anh dừng lại, tay vẫn dang rộng, và ôm cô vào lòng.
Từng nhịp tim, từng hơi thở còn hồng hộc của người con trai này, cô có thể nghe thấy và cảm nhận rõ rang.
Cô đang áp sát vào lồng ngực Hoàng. ấm áp.
Hai trái tim đều đập nhanh hơn. Bao nhiêu chuyện hờn dỗi ở trên lớp với các bạn giờ đây đều tan biến. chỉ còn có Hoàng. Anh luôn ở bên và luôn biết cách làm cô vui vẻ.
-Coi đó. Giờ còn thấy chỗ này chán không?
-Ừ. Không chán. Vì có cậu ở đây
-Đó. Thấy chưa. Bây giờ bắt chiếc tớ, hét to lên, như thế buồn bực sẽ bay đi hết ngay- Hoàng cười trìu mến
-Không cần. Cậu làm tớ hết cả buồn bực rồi, còn gì nữa để mà bay đâu.
Nói rồi, cô lại dịu dàng dựa vào vai Hoàng
……
-A a a a a ………
Cô lại hét lên lần nữa.
“Bắt chước tớ, hét to lên, như thế buồn bực sẽ bay đi hết ngay”.
-A a a a a a …
Cô đã hét lên như vậy mấy lần rồi. nhưng tại sao chả thấy chút buồn nào bay đi, chỉ thấy quá khứ đẹp đẽ ấy đang dày vò cô.
-a a a… tiếng hét nhỏ dần. Cô không còn hét được nữa. Cô khóc. Đau đớn.
Vẫn là nơi đây. Vẫn cái hồ này, vẫn vắng lặng yên tĩnh khác thường. Vẫn bờ đất này, Hoàng đã chạy từ xa lại và ôm lấy cô như thế. Mọi vật vẫn thế, nhưng chỉ còn một chiếc bóng lẻ loi. Một làn gió mát thoảng qua cũng khiến cô rùng mình. Bây giờ Hoàng đang ở đâu? Đang làm gì? Đang ở bên Linh sao? Bây giờ cũng như lần trước, cô cũng thấy buồn bực trong lòng lắm. nhưng tại sao Hoàng không tới giúp cô nữa?
Bởi vì… cô chỉ là người thứ ba.
Người thứ ba.
Ba chữ đó như gào lên trong đầu cô, xé toạc trái tim cô. Tại sao? Cô chỉ là người thứ ba…
Rrr…rrr.. điện thoại rung lên. Là Mai.
-a lô! Ly à, mày đang ở đâu đấy? tao đang ở nhà mày này
-…
-ê, sao thế. Mày đang ở đâu, trả lời tao đi. Mày không ổn rồi. nói đi, chỉ cần nói cho tao biết mày đang ở đâu là được
-h..hồ..nước.
Nói rồi Ly tắt máy luôn. Cô không muốn để Mai nghe thấy mình khóc.
Nhưng Mai thì biết rõ Ly đang khóc. Chỉ nháy mắt cô đã tới đây, và ngay lập tức thấy bóng dáng một con bé đang ngồi bên cạnh bờ.
-Đi nào. Mọi việc sẽ ổn cả thôi…
Ly vẫn bất động. Mắt đã ráo hoảnh cô thẫn thờ nhìn vào một nơi xa xăm vô tận.
Rồi Mai cúi xuống, ôm lấy Ly thật chặt. Nước mắt bỗng tuôn rơi.
-Mai ơi…đau đớn quá…tao ..hóa ra tao chỉ là người thứ ba.
-Không sao đâu. Đừng suy nghĩ nữa. Về với tao nào…
Xa xa đằng kia, mặt trời đỏ rực đang lặn dần. Hoàng hôn buông trùm vạn vật. Mối tình đầu đẹp như mơ của cô gái 18 tuổi phải chăng cũng chấm hết, chỉ còn những kỉ niệm.
Những kỉ niệm ngọt và đắng.
…..
-Tiểu thư xuống ăn cơm đi – cô giúp việc lo lắng gọi vào phòng Ly.
Từ nhỏ tới giờ, người giúp việc trong nhà luôn gọi cô hai tiếng “tiểu thư” như vậy. Điều này làm cô rất khó chịu, có cảm giác mình là người cổ đại thì phải. Nhưng dù cô có nói gì thì họ vẫn không dám gọi khác, vì đây là lệnh của ông chủ. Bố cô. Ông vẫn luôn thích làm mọi việc theo ý mình.
-Cô có ổn không? Cô giúp việc vẫn kiên nhẫn.
-Cô ăn đi. Cháu ăn rồi. Cháu đang ngủ. Cô đừng làm phiền – Ly nói bằng một giọng rất nhẹ, chính xác là không còn đủ sức để nói nữa.
Suốt hai ngày qua, cô không tới lớp. Mai rất lo lắng, gọi điện thì không nghe máy, tới nhà thì cô giúp việc bảo là đi du lịch. Thực tình thì Ly không đi đâu cả. Cô chỉ nằm lì ở trong phòng.
Trên giường, cứ một lúc thì cô lại tuôn lệ. Khóc mãi mấy ngày nay, nước mắt cô cũng chẳng còn đủ để cô khóc cho thỏa nữa. Điều này lại làm cô càng nhức nhối, đập phá mọi thứ trong phòng. Mỗi lần vô tình nghĩ phải điều gì, dù là vui hay buồn về Hoàng, cô đều lặng người một lúc, rồi đôi mắt lại đỏ hoe lên và ngạt thở vô cùng.
Bỗng cô nhìn thấy một thứ. Là chiếc móc khóa đã rất cũ, hai chữ cái H và L lồng vào nhau. Ngày xưa cô mua nó vì nó mang tên cô, và chỉ để treo ở nhà thôi. Một buổi tối đang ngồi học, chán chường cô đem viết vớ vẩn những dòng chữ mang tên mình, rồi kí lung tung đầy giấy nháp. Cô viết H L (Hoàng Ly), rồi vô tình đặt thêm một trái tim xinh xinh ở giữa. Ly giật mình đỏ mặt. Những gì cô vừa viết, có thể hiểu là H loves L – Hoàng loves Ly - rồi lại mỉm cười thích thú, và từ hôm đó treo chiếc móc khóa này vào cặp sách. Lúc đó Hoàng trông thấy mới trêu chọc: “chết nhớ! Yêu tớ quá rồi à? hì hì” thế là Ly tủm tỉm vờ giận dỗi: “tưởng bở à. Là tên tớ chứ bộ!”
Những điều đó như đang hiện lên trước mặt cô lúc này. Mọi chuyện vẫn còn rõ mồn một, in hằn trong tâm trí. Một quyển sách “vô duyên” từ trên giá sách rơi đánh “bộp” làm cô giật mình, đưa cô về với hiện tại. tức thì Ly giận dữ, toan bẻ gẫy chiếc móc khóa. Nhưng như muốn trêu ngươi người khác, chiếc móc ngoan cố cứng đầu, Ly không sao bẻ được.
Cô lại bất lực ngồi gục xuống.
Nước mắt trào lên nơi khóe mi…..
…..
-Ly à, nói cho mẹ nghe, con là ai? Mẹ ôm cô vào lòng, dịu dàng
-Dĩ nhiên con là công chúa Ly Ly, là con gái ngoan của mẹ này – cô cười, một nụ cười trẻ thơ hồn nhiên.
-Thế Ly Ly là tên của ai nhỉ? Ai nghĩ ra cái tên “xấu” thế?
-Không thèm chơi với mẹ nữa. Mẹ đặt con tên Ly là xấu à? Mẹ vẫn nói con là một bông ly trắng đẹp xinh cơ mà.
-Có tự tin quá không cô bé? – mẹ vẫn dịu dàng
-Đấy là mẹ nói thế, còn con không thấy thế.
-Thế con thấy thế nào?
-Con là một bông hoa không chỉ đẹp, thuần khiết mà còn là bông hoa kiêu sa nhất. Tất cả mọi người đều phải ngưỡng mộ con. Con luôn đẹp nhất và giỏi giang nhất, và không thua kém ai cả. Mẹ nhỉ? – Ly vẫn luôn đùa với mẹ như vậy
-Ôi con gái! Con không ngoan gì cả. Mẹ sẽ không chơi với con nữa….mẹ đi đây…
-Ơ, sao mẹ nói thế? Con đùa thôi mà. Mẹ đi đâu thế?
Mẹ không nói thêm nữa mà từ từ xa cô. Mẹ đi như lướt trên sàn nhà, tiến ra phía cửa, và bóng mẹ mờ dần dưới ánh nắng sớm mai ngoài bầu trời rực rỡ kia. Cô không còn thấy mẹ được nữa, dù đã dụi mắt mấy lần.
-Mẹ ơi!!!! – Ly khóc nức nở và gào lên tuyệt vọng. Thế rồi Hoàng tiến vào cửa, ân cần đỡ cô dậy khiến cô cảm thấy thật ấm áp. Nhưng ngay lập tức từ sau tấm rèm cửa, Linh bước ra, rồi Hoàng ôm lấy Linh, hai người đang trao nhau một nụ hôn thật nồng nàn say đắm trước mắt cô…..
Cô quay cuồng điên đảo hét lên:
- KHÔNGGGGG!!!!
Ly choàng tỉnh. Một giấc mơ
Tim đập rất mạnh, nước mắt vẫn ướt đầm hàng mi.
Hóa ra lúc nãy cô đã thiếp đi mà chưa cả trèo lên giường.
-Mẹ ơi!! Cô gọi lại một lần nữa, mặc dù đã kịp nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ. Đúng thế, tất cả chỉ là một giấc mơ thôi. Mẹ cũng vậy, Hoàng cũng vậy. Hai người quan trọng nhất của đời cô sẽ chẳng bao giờ ở bên cô nữa. Mãi mãi… cô đã đánh mất họ rồi.
“Con là một bông hoa không chỉ đẹp, thuần khiết mà còn là bông hoa kiêu sa nhất. Tất cả mọi người đều phải ngưỡng mộ con. Con luôn đẹp nhất và giỏi giang nhất, và không thua kém ai cả” – câu nói này vẫn văng vẳng bên tai cô. Ngày trước khi mẹ còn sống vẫn luôn hỏi cô như vậy, và hầu như lúc nào câu trả lời cũng chỉ có một. Cô đã luôn là một bông hoa không chỉ có sắc mà còn tỏa hương ngào ngạt. Cô đã luôn khiến tất cả mọi người nhìn mình để rồi trầm trồ ngưỡng mộ và thèm khát. Cô luôn mê hoặc tất cả mọi chàng trai ngay từ cái nhìn đầu tiên, đến nỗi rất nhiều con gái ghen ghét. Nhưng sự thực giờ đây là thế nào? Linh – một cô gái bình thường không hơn không kém. Xinh đẹp không, tài năng không. Bông hoa có còn là độc tôn hay không? Cái gì mà “kiêu sao nhất”, “giỏi giang nhất” . “không thua kém ai cả” cơ chứ. Những từ ngữ đó cứ xoáy lấy tâm can cô lúc này.
Ly, cô kém Linh ở điểm gì chứ? Không, phải nói là Linh thì có điểm nào hơn cô? Tại sao Hoàng lại nói thế? Tại sao lại “sẽ không thể sống nổi nếu thiếu Linh”? và tại sao lại còn xin cô đừng nói cho Linh biết? Linh, cô ấy quan trọng và quý giá với cậu đến như thế sao? Thế còn Ly? Rốt cuộc trong mắt Hoàng, cô có quan trọng bằng một nửa như thế không?”.
Nhưng Linh một trong hai người bạn duy nhất của cô. Bạn thân. Cô đã bị bạn thân cướp mất người mình thương yêu hay sao?
Không đúng! Tại sao lại là cướp mất, trong khi cô chỉ là người thứ ba? Linh không hề có lỗi gì cả. Chính Linh cũng sẽ đau lòng biết mấy khi biết Hoàng không chỉ có mình. Chính Ly mới là người đang cướp mất người yêu của bạn thân mình đấy chứ. Thật đáng xấu hổ làm sao!
Ôi “người thứ ba”, cô cảm thấy chua xót và nhục nhã tới mức nào. Cuối cùng thì dù cao ngạo tới đâu, cô cũng chỉ là người thứ ba, kẻ xấu xa phá vỡ hạnh phúc của người khác trong mỗi bộ phim tình cảm sướt mướt.
Lỗi là tại ai?
Tiếng nhạc vang lên. Có lẽ giờ này cô nên để âm nhạc chi phối bản thân.
Lần lượt từng ca khúc vang lên. Trước giờ chúng vẫn luôn là những bài hát mà cô yêu thích nhất. Cô yêu nhạc, nhạc Việt và đặc biệt là nhạc Anh, nhạc Âu Mỹ cổ điển. những bài hát bất hủ ấy dù cho có nghe lại cả trăm lần vẫn thấy hay…Nhắm mắt vào để cảm nhận âm nhạc nhiều hơn, dù sao cô cũng cảm thấy nhẹ bớt phần nào…
“Tựa vào bờ vai ấy, giận mình là người rẽ chia
Rằng em là người thứ ba, mà sao bấy lâu nay em chẳng hay chẳng biết
Giận khi mình luôn hạnh phúc, là giây phút con tim của ai nhói đau
Có lẽ giờ đây, rút lui để thấy nhẹ lòng với trái tim đau thật đau”
Bài “Em muốn chia tay” vang lên khiến cô bất giác giật mình tái mặt. Những câu ca này cứ như sinh ra là để ngày hôm nay cô được nghe chúng vậy.
“Có lẽ giờ đây rút lui để thấy nhẹ lòng với trái tim đau thật đau”
Có lẽ vậy. Cô sẽ chỉ biết nhẹ nhàng rút lui thôi…
*
Tại cửa lớp 12A...
-Này Hoàng! Đứng lại tớ bảo đây! – Mai giận dữ gọi với lại
-Sao thế? Có chuyện gì à?
-Ly nghỉ học đã hai ngày rồi. Cậu thừa biết lí do cơ mà.
-Ừ tớ biết. Thế tóm lại cậu muốn nói gì thì nói nhanh lên. Linh đang chờ tớ.
Bốp!
Trước vẻ y-hệt-như-không-có-gì của Hoàng, Mai cảm thấy ghê tởm. tại sao cậu ta lại có thể tỏ ra như thể mình không liên quan gì tới Ly như thế?
-Cậu làm cái trò gì đấy? – Hoàng bất ngờ và tức giận sau khi lãnh trọn cái tát
-Tại sao cậu có thể nói như thế? Ly vì cậu mà buồn bã, đau khổ thậm chí không muốn tới lớp, không cả gặp tôi… thế mà mấy hôm nay cậu có thèm gọi cho nó lấy một cuộc điện thoại hay không?
-Dạo này học bận lắm. Thôi có gì lúc khác nói chuyện. Chào nhé!
Nói rồi cậu ta chạy thật nhanh xuống sân trường, nơi mà Linh vẫn đang sốt ruột nhìn lên Hoàng và Mai.
Mai cảm thấy khiếp sợ con người tệ bạc của Hoàng và thương Ly cực kì. Ly mà biết cậu ta như thế này thì liệu có đứng lên được nữa không?
Tại nhà cô. Ông Nam khẽ khàng gõ cửa phòng con gái mình.
-Con à, mở cửa cho bố nào.
Cửa khóa, và cô thì chỉ lặng im.
-Cô Vân gọi điện nói cho bố. Con không được khỏe sao? Mở cửa cho bố đi nào.
-...
-Nếu con không mở cửa thì con biết là bố vẫn có chìa khóa sơ-cua cơ mà – giám đốc vẫn kiên nhẫn hết sức nhẹ nhàng trước sự im lặng của con.
Và chỉ nửa phút sau, Ly đã ra mở cửa. Ông nhìn con gái mà thấy đau lòng. Một cô gái 18 tuổi mà quên soi gương chải tóc, để mớ tóc rù lên và bốc mùi vì lâu không gội, gương mặt hốc hác và đôi môi tái nhợt. Đặc biệt là đối mắt cô không đen láy sáng trong như mọi ngày nữa. Đôi mắt ấy giờ đây chỉ còn lại một sự mệt mỏi và chán chường. Ông băn khoăn điều gì đã khiến con mình có thể thay đổi như thế này?
-Chào bố.
-Để bố vào phòng con nhé.
Ly không nói gì mà chỉ quay vào giường. Căn phòng xinh xắn bây giờ là một đống đổ nát không hơn không kém. Tất cả đã bị Ly tháo gỡ và đập tan.
-Có chuyện gì mà con lại thế này?
Hỏi vậy thôi nhưng ông thừa hiểu rằng lí do chỉ có thể là vì một chàng trai. Ông quả thật là người bố hiểu con nhất, và cũng có thể là người chiều con nhất trên đời. Đặc biệt, ông cũng không quá khắt khe cấm đoán việc tình cảm của lũ trẻ như nhiều vợ chồng khác.
-Không có gì đâu bố…..
-Nếu con không muốn nói bố cũng không ép. Chỉ có điều là bố không thể để con sống một mình như thế này được. Sang ở với bố và dì con nhé .
Ly chả muốn tranh cãi nhiều. Cô không còn đủ sức nữa. Hai ngày không ăn gì mấy khiến cô phát lả đi được.
Từ đó, cô trở nên vô cảm một cách đáng sợ. dù bố cô có cố gắng làm bất kì cách nào thì cũng kho0ong mua được của cô một nụ cười. cô không chịu tới lớp nữa mặc dù chỉ còn hơn hai tháng nữa là thi Đại Học. Tối đến cô lại lao vào các hộp đêm, các quán Bar. Mỗi tối cô đều trở về trong tình trạng say khướt và nồng nặc mùi rượu. Cô ngốc nghếch tin rằng rượu sẽ làm cô quên được Hoàng. Quên mãi mãi.
Bố cô là chủ tịch tập đoàn địa ốc NLL hàng đầu. Việc công ty đã làm ông bận rộn cả buổi sáng, thì tối về lại chỉ gặp con gái sau 12 giờ đêm và trong bộ dạng say mèm. Mặc dù ông đã hết lời quan tâm chia sẻ nhưng tình hình Ly vẫn chẳng thể khá hơn. Mai thì quá bận học cho kì thi quan trọng của đời mình nhưng vẫn không quên gọi điện cho Ly, nhưng mỗi lần như vậy thì chỉ thấy cô bảo là không sao rồi ậm ừ vài câu là tắt máy.
Ly cảm thấy cô đơn tột đỉnh. Bủa vây quanh cô lúc này chỉ còn một màn đêm tối đen. Lúc nào cô cũng cảm thấy lạnh lẽo như cái đêm mưa rào đầu hạ đó. Cô những tưởng mình sẽ chết đi, để không phải chịu đựng những tháng ngày khổ sở này nữa. Nhưng mỗi lần bố cô bên cạnh quan tâm an ủi, cô lại cảm kích vô cùng và không nỡ để bố phải buồn khổ nếu cô không còn trên cõi đời này nữa. Dù thế cô vẫn không thể vui lên. Lòng cô lúc nào cũng nặng trĩu một mặc cảm. Cô hận mình là người thứ ba, hận mình vì chút nữa đã cướp đi hạnh phúc của bạn mình, và cô hận Hoàng. Anh đã lừa dối cô một cách ngoạn mục. Đàn ông khó tin đến vậy sao?
Bố cô hầu như phải gác lại công việc của công ty. Ông đưa cả vợ và hai con (Ly và cậu con của dì) đi picnic để khuây khỏa. nhưng suốt buổi đi Ly cũng chẳng cười một lần. Rồi một tối, ông gọi con lên phòng. Cô lên ngay. Từ ngày về sống với bố, cô nghe lời ông một cách kì lạ. Ban đầu ông rất lấy làm vui, nhưng sau thì không. Ông muốn con gái mình như trước, ương bướng, hay cãi lại tất cả những gì ông nói, không bao giờ làm theo những gì ông muốn, nhưng đó là một con gái ông biết nghĩ và làm việc theo cách nghĩ của mình. Ông gọi cô đến công ty, cô cũng tới. ông gọi cô ăn cơm, cô cũng xuống ngay… mọi việc thay đổi quá sức tưởng tượng.
-Con à, liệu con không thể tặng bố một nụ cười sao? - Ông trìu mến dịu dàng nói.
Ly nghe lời bố. Mỉm cười. một nụ cười gượng.
-Con đừng bắt bố phải nhìn cái nụ cười giả tạo đó - Ông đau lòng xót xa
-Vậy thì con xin lỗi. – Ly cũng chẳng nói nhiều.
-Thôi không nói chuyện đó nữa. Hôm nay bố muốn nói với con một việc. Con biết rõ, tập đoàn NLL của ta, sau này là con thừa kế. Đó là công sức cả đời của bố. Bố muốn sau này con là người quản lí tốt.
-Vâng – cô vẫn ngoan ngoãn đáp, không nói thêm một lời.
-Lâu nay con không đến trường. Bố cũng không cản. Nhưng con không thể như thế mãi. Bố muốn con sẽ đi Mĩ du học, được chứ? Học bổng của con vẫn đang treo mà
-Được ạ, tùy bố.
Ông Nam thở dài. Ông có cảm tưởng bây giờ Ly biến thành một con robot chỉ biết nói “yes”
-Bao giờ con có thể đi thì nói cho bố nhé.
-Ngày mai ạ – cô đáp và quay đi, ra khỏi phòng ngay.
Có lẽ rời xa mảnh đất này, rời xa Hoàng, rời xa Linh, cô sẽ tìm lại được sự yên bình của tâm hồn mình chăng?
“Mai à. Cảm ơn mày vì đã quan tâm tới tao suốt thời gian qua. Xin lỗi vì không còn đi chơi cùng mày được nữa. Mai tao sẽ đi Mỹ. Đừng lo cho tao, ở lại mạnh khỏe nhé” – cô rút điện thoại, nhắn một tin nhắn cuối cùng rồi tắt máy. Nhắm mắt vào, cô ép mình nghĩ rằng, xa rời con người độc ác kia, cuộc sống của cô sẽ vui vẻ biết mấy.
Phòng cách ly đầy người với những vali lỉnh kỉnh. Bố cô muốn tiễn nhưng cô từ chối. Vài phút nữa thôi, cô sẽ bay.
-Ly! Ly ơi! – Mai mừng rỡ gọi hét lên khi nhìn thấy bóng người mảnh mai của bạn mình.
-Qua đây làm gì, đang giờ học cơ mà.
-Sao mày lại bỏ đi như thế? Sao chỉ vì một thằng con trai mà phải sợ hãi trốn chạy như thế? Ly! mày có còn là mình nữa không? Sao lại ngốc như thế hả?
Ly sững người trước những lời gay gắt của Mai. Phải rồi, cô đang trốn chạy hiện thực tàn nhẫn này. Sống mũi cô đã bắt đầu cay lên
-Trời. có gì đâu. Tao không muốn thi đại học thì đi du học cho vui thôi mà.
-Đừng dối tao! Nghe tao đi, ở lại nhé.
Tiếng loa của sân bay vang lên, nhắc nhờ các hành khách nhanh chóng lên máy bay, thúc giục cô gái nhanh chóng quyết định
-Thôi mà. Không phải thế đâu. Thấy đấy, mày làm trễ chuyến bay của tao mất. Thôi nhé, ở lại mạnh khỏe, chăm sóc bản thân….- nói rồi cô choàng tay ôm cổ Mai, một dòng lệ rơi làm cổ họng ứ nghẹn – chăm sóc mình thật tốt, và… quan tâm tới Hoàng…dùm tao…
Nói rồi cô bước đi, không dám quay mặt lại dù chỉ một lần
Mai vẫn đứng chết sững ở đó, lòng đau như cắt, nước mắt thấm đẫm hàng mi.
...
“Vĩnh biệt” – Ly nhìn ra cửa sổ. mọi thứ đã mở đi dưới làn mây, mắt cô cũng đã mờ đi trong làn nước.
Mời các bạn theo dõi tiếp!