“Nhà vua chỉ uy phong ở nước mình,
Bậc hiền nhân được tôn kính ở khắp chốn;
Hoa tươi là vật trang trí trong ngày,
Châu báu là trang sức mãi mãi.”
(Cách ngôn Sakya)
Năm 1267 – tức năm Đinh Mão, Âm Hỏa hay năm Rabyong [1] thứ năm theo lịch Tạng – tức niên hiệu Hàm Thuần thứ ba, nhà Nam Tống – tức niên hiệu Chí Nguyên thứ tư, Mông Cổ.
Bát Tư Ba ba mươi ba tuổi, Kháp Na hai mươi chín tuổi.
Bát Tư Ba kinh ngạc thốt lên:
- Yeshe lén quay về Sakya ư?
Tôi kể lại với hai anh em họ thông tin vừa thu lượm được:
Yeshe cung kính đáp:
- Thưa mẹ, sang năm cháu tròn năm tuổi. Cháu rất tinh nghịch, lanh lợi, thông minh, giờ cháu đã có thể đọc thuộc làu cuốn Cách ngôn Sakya của bác Ban Trí Đạt.
Dì năm thốt lên kinh ngạc:
- Giỏi vậy ư? Cháu trai ta sau này nhất định sẽ trở thành một nhân vật cự phách. Chỉ tiếc là đến nay nó vẫn chưa về Sakya, nơi đây mới là gia đình, là cội nguồn của nó.
Yeshe tươi cười ý nhị:
- Cháu còn nhỏ, lúc này mà về Sakya, chỉ e sức khỏe không đủ. Đợi cháu lớn hơn, con sẽ đưa cháu về quê hương nhận tổ nhận tông.
Hai người bọn họ, kẻ tung người hứng, tất cả những người có mặt ở đó đều có thể nhận ra giọng điệu đắc ý trong lời nói của họ. Kháp Na tức tối, Bát Tư Ba điềm tĩnh, trong tiếng pháo rộn ràng, ba anh em họ, mỗi người một tâm trạng, đón nhận những lời chúc mừng năm mới!
Ra Tết, cả hai phái Drikung và Phaktru đều tìm cách trì hoãn việc đưa người thừa kế của giáo phái mình đến Sakya. Bát Tư Ba tiếp tục gửi pháp chỉ thúc giục, cuối cùng thì bọn họ cũng đành cắn răng mà giao “con tin”. Mùa xuân năm đó, Sakya đón tiếp hai đoàn người. Một đoàn đưa rước người thừa kế của hai giáo phái Drikung và Phaktru, một đoàn thợ thủ công đến từ Nepol theo lời mời của Bát Tư Ba để kiến tạo thành trì mới của phái Sakya.
Đoàn thợ người ngoại quốc xa xôi gồm tám mươi người, trong đó người nhỏ tuổi nhất là Anigo mới mười bảy tuổi. Tuy còn trẻ nhưng Anigo là người có tài kẻ vẽ điêu luyện nhất trong đoàn thợ thủ công. Ngắm nhìn những bức bích họa của Anigo, Bát Tư Ba đã hết lời khen ngợi. Hỏi chuyện về kỹ thuật xây dựng, thấy cậu ấy trả lời vanh vách, Bát Tư Ba lại càng kinh ngạc. Thành trì mới còn chưa khởi công, Bát Tư Ba đã giao cho Anigo nhiệm vụ giám sát công trình tháp hoàng kim [2]. Tòa tháp này được xây dựng ven sông Trum-chu, dưới chân đền Sakya. Những người hành hương về Sakya lễ Phật có thể nhìn thấy tòa tháp này từ rất xa.
- Em đến đó mà xem, mọi người đều đang tập trung dưới chân núi để chiêm ngưỡng tháp hoàng kim đó. Tuy vẫn chưa hoàn thiện nhưng đó là tòa tháp đẹp nhất ở Sakya. Anigo thật tài giỏi, đại ca rất hài lòng về cậu ta.
Kháp Na vừa lay gọi vừa ngồi xuống mép giường, xoay gương mặt tôi về phía chàng. Trong khi đó tôi vẫn rất buồn ngủ.
Tôi uể oải gạt tay chàng sang bên, không sao nhấc mí mắt lên được, lẩm bẩm như người mơ ngủ:
- Em buồn ngủ lắm, chàng đi một mình đi, cho em ngủ thêm một lát.
Kháp Na đặt tay lên trán tôi, băn khoăn:
- Không sốt. Thế thì rốt cuộc là làm sao? Thời gian gần đây em thường hay buồn ngủ, ngày nào cũng dậy rất muộn.
Tôi ngáp ngắn ngáp dài:
- Em cũng không biết nữa, chỉ biết là rất thèm ngủ.
- Em có đói không? Có muốn ăn chút gì không?
Chàng rót cho tôi một bát sữa bò, kéo tôi dựa vào vai chàng, dỗ dành tôi uống sữa.
Vừa nhấp một ngụm, bụng dạ tôi bồng cồn cào, khó chịu, tôi không sao kìm nổi, nôn ra khổ sở. Sữa bò bắn vào áo Kháp Na, tôi vội vàng xin lỗi:
- Em không cố ý đâu. Không hiểu sao, uống sữa bò mà em cũng cảm thấy buồn nôn.
Chàng chẳng buồn để ý đến chiếc áo vấy bẩn, chăm chăm nhìn tôi như thể bị điểm huyệt vậy. Tôi ngạc nhiên kéo vạt áo chàng:
- Chàng sao vậy?
- Buồn nôn, thèm ngủ... - Chàng đột nhiên ôm chặt hai vai tôi, giọng chàng run lên. – Tiểu Lam, có phải em có mang rồi không?
Tôi sững sờ, khẽ chạm tay vào bụng:
- Em... em không biết.
Tôi không có bất cứ kinh nghiệm nào về chuyện này, người duy nhất tôi có thể hỏi lại đang ở Trung Đô.
Kháp Na lập tức bật dậy, lao ra ngoài:
- Ta sẽ đi mời thầy thuốc đến khám cho em.
- Không được, Kháp Na! – Tôi vội vã ngăn chàng lại. – Cơ thể của em khác với loài người, em sợ thầy thuốc sẽ phát hiện ra.
Kháp Na sững lại, gãi đầu quay về bên tôi, chau mày hỏi:
- Vậy phải làm sao?
Tôi trầm ngâm:
- Hay để em về Trung Đô hỏi Khabi.
Tôi muốn ra khỏi giường nhưng đầu nặng trịch. Tôi định niệm thần chú nhưng chợt nhật thấy năng lượng không đủ để có thể về được Trung Đô. Tôi sợ hãi kêu lên:
- Kháp Na, vì sao... vì sao linh khí của em lại đột nhiên giảm sút thế này?
Vừa dứt lời, tôi bỗng sững sờ, ngẩng đầu nhìn Kháp Na đầy lo lắng:
- Em biết rồi!
Năm đầu tiên khi tôi vừa hóa thành người, tôi đã vui mừng khôn xiết, vì từ giờ tôi sẽ có thể đến gần Bát Tư Ba. Thế nhưng Khabi đã lập tức giội cho tôi một gáo nước lạnh. Cô ấy nghiêm nghị nói:
- Cô hãy suy nghĩ cho thật kĩ. Yêu loài người tức là sẽ phải chịu đựng mối nghi hoặc canh cánh trong lòng, vì cô không dám chắc anh ta có chung tình với mình hay không; sẽ phải chịu đựng những năm tháng cô đơn dằng dặc sau khi anh ta qua đời; và còn phải vượt qua một cửa ải quan trọng khác: sinh nở.
Tôi sợ hãi gạn hỏi:
- Chúng ta sẽ mang thai chín tháng mười ngày giống con người và cũng phải chịu nỗi khổ sở trong suốt thai kỳ, đúng không?
- Đúng vậy, thậm chí chúng ta còn vất vả, khổ sở và nguy hiểm hơn rất nhiều.
Cô ấy nhếch môi cười, gương mặt kiều diễm bỗng lộ vẻ sợ hãi.
- Kể từ lúc có mang, linh khí trong cơ thể chúng ta sẽ giảm rất nhanh, mọi phản ứng của cơ thể đều trở nên chậm chạp. Tuần tuổi của thai nhi càng tăng, linh khí mất đi càng nhiều. Và thời khắc vượt cạn sẽ là lúc nguy hiểm nhất.
Vẻ mặt của cô ấy khiến tôi hoảng sợ, vội vã hỏi:
- Nguy hiểm thế nào?
- Vì thai nhi của loài người lớn hơn cơ thể của loài hồ ly chúng ta rất nhiều nên khi thai nhi được chừng bảy, tám tháng, chúng ta không thể trở lại nguyên hình, phải sinh đẻ trong hình hài của con người. Lúc vượt cạn, linh khí của chúng ta không còn nữa, cơ thể chúng ta sẽ yếu hơn rất nhiều so với những phụ nữ khác. Chỉ sau khi cai sữa, chúng ta mới có thể trở lại nguyên hình để khôi phục sức khỏe. Vì vậy, trong giai đoạn này, cô phải hết sức thận trọng bởi đây sẽ là thời cơ tốt nhất để kẻ thù tấn công, hãm hại cô.
Những lời nói của Khabi cứ vang vang trong đầu tôi, tôi đột nhiên nhớ lại sự việc hôm đó, tôi làm phép khiến Yeshe bị hôn mê nhưng hắn nhanh chóng tỉnh lại và chạy thoát. Thì ra, không phải do tôi kém cỏi mà vì tôi đã mang bầu. Những ngày vừa qua, ngoài việc đóng giả Kangtsoban, tôi không hề sử dụng linh khí để làm những việc khác nên tôi không phát hiện ra. Tôi cúi xuống nhìn phần bụng phẳng lì của mình, trộm nghĩ, bây giờ là giữa tháng Hai, vậy hẳn là tôi cũng mới có thai.
Tôi gọi khẽ:
- Kháp Na, chàng lại đây.
Kháp Na đến bên, đỡ lấy tôi, lòng dạ như lửa đốt. Tôi đặt tay chàng lên bụng mình, nở nụ cười thật tươi, nhìn vào đôi mắt long lanh của chàng:
- Có lẽ mới được gần ba tháng tuổi. Nếu vậy thì, khoảng cuối tháng Chín năm nay chàng sẽ được làm cha.
Chàng run rẩy, giật mình ngẩng lên nhìn tôi, khóe môi mấp máy nhưng cứ ấp úng, mãi chẳng thành câu:
- Thật... thật vậy không? Em không đùa chứ?
Tôi gật đầu khẳng định, hít một hơi thật sâu, giọng nói run rẩy:
- Là thật đó...
Gương mặt chàng bừng sáng lạ thường, nụ cười mỗi lúc một rạng rỡ, ánh mắt long lanh, chan chứa hạnh phúc. Chàng ngẩng lên, nhìn sâu vào mắt tôi, nụ cười tươi tắn khiến gương mặt chàng càng trở nên tuấn tú. Rồi đột nhiên, chàng bế bổng tôi lên, xoay một vòng, niềm vui vô bờ rộn rã bên tai tôi:
- Tuyệt quá! Cuối cùng cũng đợi được rồi!
Rồi chàng đột ngột dừng lại, đặt tôi lên giường, quấn chặt chăn đệm lên người tôi, lảm nhảm không ngơi nghỉ:
- Ta thật đáng trách, chẳng may làm em va đập vào đâu thì sao? Em nhớ phải giữ ấm, không được làm việc gì quá sức, muốn ăn gì, dùng gì, cứ nói với ta là được.
Tôi kìm lại điệu bộ rối rít của chàng, nói khẽ:
- Kháp Na, em không muốn ở lại trong căn phòng của Kangtsoban nữa, chúng ta dọn về Lang Như Thư Lầu đi.
Thực ra vì tôi lo lắng, thai nhi càng được nhiều tháng, linh khí của tôi sẽ càng sụt giảm, nếu không thể tiếp tục đóng giả làm Kangtsoban nữa, bị người hầu của cô ấy phát hiện ra thì phải làm sao?
Kháp Na gật đầu hoan hỉ:
- Được chứ! Ta cũng không thích chỗ này, hôm nay chúng ta sẽ dọn về đó.
Sau khi chúng tôi về Lang Như Thư Lầu , Kháp Na đã mời Bát Tư Ba đến và thông báo với chàng tin này. Biểu cảm trên gương mặt Bát Tư Ba lúc đầu rất khó hiểu, nhưng ngay sau đó, chàng tỏ ra vui mừng khôn tả:
- Tốt quá rồi! Mong rằng sẽ là con trai, phái Sakya có hy vọng rồi!
Kháp Na nắm chặt tay tôi, tươi cười nói với anh trai:
- Huynh đừng gây áp lực cho Tiểu Lam, con trai hay con gái đều được. Đệ còn trẻ, sau này đệ sẽ sinh cả đàn con.
- Có chuyện này em không thể không nói với hai người. – Tôi suy đi tính lại và quyết định phải cho họ biết. – Trong thời gian mang thai, linh khí của em sẽ suy giảm dần, đến thời điểm vượt cạn thì em sẽ mất hết linh khí và không khác một sản phụ bình thường. Chỉ sau khi cai sữa, em mới có thể khôi phục linh khí đã mất.
Bát Tư Ba kinh ngạc, hàng lông mày xô lại:
- Tức là em không thể tiếp tục đóng giả Kangtsoban nữa và thính giác, khứu giác, thị giác của em sẽ giống hệt người thường?
Lòng tôi thắt lại, nhưng tôi cố gắng an ủi họ:
- Hai người đừng lo, linh khí sẽ biến mất dần theo thai kỳ chứ không biến mất ngay lập tức.
Nói vậy nhưng tôi cảm thấy vô cùng bất an. Tôi đi theo anh em họ ngần ấy năm mà không ai hay biết tôi có thể nói chuyện và hóa phép thành người, tất cả đều là nhờ vào thính giác, thị giác và khứu giác nhạy bén, ngay cả lúc ngủ cũng không ai đến gần tôi được. Nhưng mang thai là cửa ải gian nan, nguy hiểm mà tôi chưa từng trải qua. Tôi không thể tưởng tượng nổi, nếu trong thời gian này có ai đó phát hiện ra sự tồn tại của tôi thì anh em họ sẽ gặp phải phiền phức lớn thế nào.
- Tuyệt đối không được sơ suất. – Vẻ mặt của Bát Tư Ba nghiêm trọng như sắp phải đối đầu với kẻ địch lớn mạnh. – Yeshe vẫn đang ở Sakya. Ta đã cho người canh chừng hắn để kiểm soát mọi việc làm, hành vi của hắn. Chúng ta phải giữ kín tin Lam Kha mang thai càng lâu càng tốt, mong là có thể giữ cho đến khi đứa trẻ chào đời.
Lòng bàn tay Kháp Na đẫm mồ hôi.
- Đệ sẽ không cho bất cứ ai đến gần. Đệ sẽ tự mình chăm sóc, chuẩn bị mọi thứ cho cô ấy.
Bát Tư Ba gật đầu:
- Ta sẽ cử người bảo vệ nghiêm ngặt Lang Như Thư Lầu và không cho phép ai vào đây, ngoại trừ ta và đệ. Đồ ăn thức uống của Lam Kha đều phải có người thử trước.
Chàng nhìn hai chúng tôi, giọng nói chất chứa lo toan:
- Chúng ta phải làm tất cả để bảo vệ đứa bé này.
Tôi và Kháp Na nắm tay nhau thật chặt, gật đầu quyết tâm.
~.~.~.~.~.~
Tôi tấm tắc khen:
- Mùa xuân năm đó, Anigo đã trổ hết tài nghệ, kiến tạo nên tòa tháp hoàng kim đẹp nguy nga, lộng lẫy, có thể coi đó là một tuyệt phẩm của xứ Sakya.
Chàng trai trẻ trầm ngâm suy nghĩ:
- Sao tôi thấy cái tên Anigo này rất quen, chắc chắn đã nghe ở đâu rồi.
- Anigo là kiến trúc sư người nước ngoài duy nhất được sử sách Trung Quốc vinh danh. Sau này, cậu ta đã được Bát Tư Ba tiến cử cho triều đình nhà Nguyên, được Hốt Tất Liệt trọng dụng, phong chức Quang Lộc đại phu, đại tư đồ, ban thưởng vô số của cải. Sau khi qua đời, Anigo còn được phong tước hiệu thái sư, lương quốc công.
Tôi lật mở cuốn sach giới thiệu về các danh lam thắng cảnh của Bắc Kinh, chỉ cho chàng trai trẻ xem các bức ảnh.
- Dù có thể không biết tên tuổi của người này nhưng chắc chắn cậu không thể không biết công trình kiến trúc nổi tiếng nhất do cậu ấy xây dựng: Tháp Trắng ở Bắc Kinh, đó là tòa tháp Phật duy nhất ở thành phố Bắc Kinh.
Vừa nhìn thấy bức hình, chàng trai lập tức nhớ ra:
- Tháp Trắng ở Bắc Hải phải không? Tôi từng tới đó tham quan.
Tôi cười:
- Không phải Tháp Trắng ở công viên Bắc Hải, tòa tháp đó được xây dựng vào thời nhà Thanh, phỏng theo phong cách kiến trúc của tòa Tháp Trắng mà Anigo xây dựng trước đó. Tòa Tháp Trắng do chính Anigo xây dựng nằm ở cổng Phụ Thành, khu phía tây của thành phố Bắc Kinh. Sau khi công trình này hoàn tất, Hốt Tất Liệt đã hết lời khen ngợi, lập tức hạ lệnh xây dựng chùa “Đại Thánh Thọ Vạn An” lấy tòa tháp làm trung tâm. Ngôi chùa này về sau đã trở thành chùa hoàng gia của triều đình nhà Nguyên. Tiếc thay, nó đã bị phá hủy sau một trận hỏa hoạn xảy ra vào cuối triều Nguyên, chỉ còn tòa Tháp Trắng vẫn còn được bảo tồn cho đến ngày nay. Tòa tháp này là một trong số ít các di tích lịch sử từ thời Nguyên còn sót lại.
Tôi lật tiếp vài trang nữa và tìm thấy bức hình chụp tượng điêu khắc Anigo.
- Cậu nhìn này, đây chính là tượng đồng Anigo do người đời sau điêu khắc, nó được đặt ngay bên cạnh Tháp Trắng.
Chàng trai trẻ tấm tắc:
- Tôi nhận thấy, rất nhiều danh nhân triều Nguyên có liên quan đến Bát Tư Ba: Senge, Dampa và cả Anigo nữa, đều được Hốt Tất Liệt trọng dụng.
- Chàng quý trọng người tài, lại giỏi nhìn người, đi đến bất cứ đâu, chàng cũng mong muốn chiêu nạp hiền tài. Gặp được người có tài năng đặc biệt, chàng liền ra sức tiến cử với Hốt Tất Liệt. Đây cũng là chính là lý do vì sao Hốt Tất Liệt lại tín nhiệm và xem trọng chàng đến thế. – Tôi cười buồn. – Nhưng không phải lúc nào chàng cũng đánh giá đúng về người khác. Chàng cũng từng nhìn nhận sai lầm một người, vì thế đã phải trả giá rất đắt.