Khí Thiếp Vương Gia Chương 134: Chờ mong cả đời

Hôm sau, Âu Dương Thanh Minh nhổ trại, Thiên Tình được an bài trong 1 xe ngựa hào hoa rộng rãi, Âu Dương Thanh Minh cũng không mang hết binh lính theo, chỉ dẫn theo 3 vạn tinh binh, việc chính là ổn định trở về, không muốn bị hiểu nhầm thành mang binh đoạt quyền

” Khụ khụ……” Thiên Tình đột nhiên ho khan 2 tiếng, dọa chết Âu Dương Thanh Minh, hắn lập tức quan thiết [quan tâm + tha thiết] hỏi “Làm sao vậy?”

” Không có việc gì!” Thiên Tình cười an ủi hắn.” Vương gia, ta không có việc gì, chàng không cần lúc nào cũng ở bên ta!”

Âu Dương Thanh Minh lúc này mới thở phào, cũng may không ho ra máu, bằng không sẽ dọa chết hắn “Ta cũng đang rãnh rỗi, không muốn cưỡi ngựa! Ngồi trên xe thoải mái hơn!”

” Ân!” Thiên Tình cười cười “Ta có chút mệt! Muốn đi ngủ!”

” Ngủ đi!” Âu Dương Thanh Minh ra ý bảo nàng nằm xuống. Ưu tư trong mắt biến mất, hắn ôm nàng vào trong ngực, làm cho nàng gối lên đùi hắn

Lạc Đình Nam bước lên xe ngựa, trong tay cầm thuốc, vén cửa màn liền nhìn thấy Thiên Tình đang ngủ, hỏi “Nàng ngủ?”

” Ân!” Âu Dương Thanh Minh gật gật đầu.” Mới vừa ngủ!”

” Đây là giải dược!” Lạc Đình Nam đưa cho Âu Dương Thanh Minh “Chỉ là, không thể giải độc hoàn toàn, chỉ có thể tạm thời ổn định độc tố khuếch tán, ta còn vài cách, chỉ mong lần này trở về có thể bắt được người kia, như vậy, có lẽ có thể sẽ được giải dược!”

“Lần này trở về, ta phải bắt được ả!” Trong lòng Âu Dương Thanh Minh đã có chủ ý

“Trước khi đến, ta đã nói Bạch phu nhân điều tra!” Lạc Đình Nam nhẹ giọng nói “Có lẽ chúng ta trở về thì đã điều tra được hung thủ rồi!”

“Mai Nhi điều tra?” Âu Dương Thanh Minh nhíu mi

” Làm sao vậy?” Lạc Đình Nam hỏi.

” Không có gì!” chỉ là Âu Dương Thanh Minh đột nhiên nghe thấy tên của Bạch Mai Nhi thì có chút kỳ quái “Đúng rồi, có lẽ nên đón Liên nhi về đây! Cho nàng ta ở cùng Thiên Tình, như vậy nàng sẽ không buồn chán!”

“Bây giờ ngươi thật sự thay đổi quá nhiều, ta có chút khó tin!” Lạc Đình Nam lắc lắc đầu “Đây vẫn là biểu ca mà ta quen biết sao?”

“Lúc trước không phải ngươi thấy không quen, vẫn gọi là là vương gia đó sao? Bây giờ đều sửa thành biểu ca, có nghĩa trong lòng ngươi cũng nhận thức ta!” Âu Dương Thanh Minh bật cười “Các ngươi đều là người lương thiện!”

“Ta và Thiên Tình sao?” Lạc Đình Nam hỏi

” Ân! Ta cứ nghĩ nàng sẽ không tha thứ cho ta, không ngờ nàng lại rộng lượng như vậy, ta thật sự cảm thấy có lỗi với nàng!” Ngữ khí của Âu Dương Thanh Minh lộ ra 1 hương vị tang thương

“Vậy thì hãy đối xử với nàng thật tốt! Trước hết đánh thức nàng dậy, cho nàng uống giải dược đi!” Lạc Đình Nam biết Thiên Tình lúc này đã nhận được sự đồi đãi thật tình của Âu Dương Thanh Minh

Thiên Tình vừa mới ngủ đã bị đánh thức, kinh ngạc hỏi “Làm sao vậy?”

Lạc Đình Nam và Âu Dương Thanh Minh đều cười “Uống giải dược! giải dược này chỉ có thể tạm thời ổn định độc tố trong người nàng khuếch tán, nào, uống đi!”

“Chỉ là có thể tạm thời ổn định có cũng không thể giải hoàn toàn, phải không?” Thiên Tình sâu kín nói “Có lẽ, có lẽ ta thật sự không sống được lâu, phải đi gặp hoàng huynh rồi!”

” Nói bậy!” Âu Dương Thanh Minh ôm nàng,” Sẽ không đâu! Đình Nam rất lợi hại! ta nghĩ chúng ta trước hết ổn định độc tố khuếch tán, qua mấy ngày sẽ luyện ra giải dược!”

Tầm mắt của Lạc Đình Nam dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Thiên Tình “Đương nhiên, nàng phải tin tưởng ta, không được xem thường ta như vậy! Không cứu sống được nàng, chẳng phải ta quá vô dụng?”

Nói xong, phất tay áo, Lạc Đình Nam nhảy xuống xe ngựa, chuyển qua kỵ mã. Hắn không nhẫn nại ở lại nhìn bọn họ thân mật, bởi vì trong lòng thật sự rất đau

Thiên Tình hít 1 hơi, vốn trong lòng vẫn còn 1 tia ảo tưởng, có lẽ nàng sẽ không chết, nhưng chỉ có thể ổn định, trong lòng nàng vẫn không thực yên, sinh mệnh chỉ thật cũng chỉ là ngẫu nhiên, nghĩ nhiều càng thêm thương tâm. Chậm rãi ngẩng đầu, thở ra 1 hơi thật dài, xua đi ưu sầu trong trái tim “Vương gia, nếu ta chết, có thể an táng ta ở nơi gần nhất với hoàng huynh không?”

” Thiên Tình!” Âu Dương Thanh Minh trong lòng căng thẳng “Không cần như vậy, sao nàng lại nghĩ như vậy? Đình Nam nhất định sẽ cứu nàng!”

Hắn vẫn thật cẩn thận bảo vệ nàng, sợ nàng nghĩ loạn, kỳ thật trong lòng hắn cũng trăm ngàn dậy sóng

” Ta chung quy vẫn cảm thấy mình không sống được lâu nữa!” Thiên Tình nuốt viên thuốc vào, cau mày “Kỳ thật, cho dù bây giờ có chết đi, ta cũng thấy rất thỏa mãn! Đời này có chàng ôn nhu với ta, ta cũng không tiếc nuối!”

Nghe nàng nói như thế, trong lòng hắn nhói đau, nàng bị tổn thương quá nặng, tâm đã vỡ nát, lòng nàng lại dễ dàng thỏa mãn như vậy! Thật là 1 nữ tử lương thiện! vì sao lúc trước hắn có thể nhẫn tâm làm tổn thương nàng?

Áp chế sóng tình cuồn cuộn trong lòng, tay nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng, ôm nàng vào trong lòng, tiếng nói thanh đạm, như gió xuân thổi qua, ấm lòng người “Thiên Tình, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng, nếu cảm thấy mệt, bờ vai ta lúc nào cũng có thể cho nàng dựa vào, trong nàng đau khổ, cứ để ta cùng chia sẻ với nàng, hoàng thượng ra đi, ta cũng rất thương tâm, nàng phải kiên cường, biết không? Nàng còn có ta!”

” Vương gia!” Thiên Tình nhẹ giọng gọi 1 tiếng, giờ phút này, cảm động làm cho nàng trong khoảng thời gian ngắn không biết phải nói gì cho phải “Ta không có nghĩ loạn, ta chỉ cảm thấy trong lòng bất an, không biết có chuyện gì sẽ phát sinh!”

Âu Dương Thanh Minh thản nhiên cười lên, nụ cười sống như ánh sơ dương [mặt trời lúc mới mọc] có thể làm tan chảy băng tuyết, làm ấm lòng nàng, xua tan nỗi lo lắng trong đáy lòng nàng. Nước mắt mới vừa ngừng lại chảy ra, trong lòng như có 1 tiếng kêu, nàng không thể phụ thâm tình của hắn. Hắn nói chăm sóc nàng cả đời, vậy cả đời này nàng sẽ không nhắc đến chuyện chết chóc trước mặt hắn “Ta sẽ sống thật tốt!”

Trong lòng Âu Dương Thanh Minh tràn đầy vui sướng, vuốt ve mái tóc nàng, đầu ngón tay cảm thụ sự mềm mại, môi nhẹ nhàng ấn lên đỉnh đầu nàng, ôn nhu nói “Vậy là đúng rồi!”

“Ta sẽ ở bên vương gia cả đời, cho đến khi chàng chán ghét Thiên Tình, đến lúc đó, chàng chỉ cần nói với Thiên Tình 1 tiếng, chàng chán ghét, ta sẽ rời đi!” Nàng lại thương cảm nói

” Thiên Tình! Ta sẽ không chán ghét nàng!” Âu Dương Thanh Minh vội vàng biện giải “Sẽ không, cho đến khi đầu bạc, ta cũng sẽ không chán ghét nàng! Cứ tin tưởng ta, được không? Ta gọi người đi đón Liên nhi, để nàng ta chăm sóc nàng, làm bạn với nàng, các nàng cùng nhau lớn lên, đến lúc đó tâm tình của nàng sẽ tốt lên!”
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/khi-thiep-vuong-gia/chuong-134/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận