Khu Vườn Xương Chương 23


Chương 23
Đó là một sai lầm.

Norris nằm trên giường, cân nhắc xem sáng nay anh nên làm gì với vị khách của mình. Trong một phút giây tốt bụng đến không ngờ, anh đã thực hiện một trách nhiệm mà thực ra anh không cần thiết phải làm. Đó chỉ là hành động nhất thời, anh tự hứa với bản thân mình như thế, sự sắp đặt này không thể tiếp tục nữa. Ít nhất thì Rose cũng đã làm tốt khi ở lại một cách kín đáo. Cô đãyên lặng đi lên cầu thang phía sau anh, cố gắng không gây động tĩnh, để không một ai trong tòa nhà này biết được là anh đang lén giấu một người phụ nữ lạ mặt. Rose cuộn mình lại trong góc nhà, giống như một con mèo con bị kiệt sức và ngay lập tức chìm vào giấc ngủ. Norris thậm chí còn không thể nghe thấy tiếng thở của cô. Chỉ khi nhìn ngang quanh căn phòng, thấy cái bóng của cô trên sàn nhà, anh mới sực nhớ ra sự có mặt của cô. Anh nghĩ về những thách thức trong cuộc sống của anh - chúng vẫn nhỏ bé hơn khi so sánh với những điều mà Rose phải đối mặt hàng ngày trên phố.

Nhưng tôi chẳng thể làm được gì cả. Cuộc đời là bất công và tôi không thể thay đổi được cuộc đời.

Khi Norris đón chào ngày mới thì Rose vẫn đang ngủ. Anh đã nghĩ đến việc đánh thức cô và gửi trả cô về với con đường cô chọn, trừ khi anh không có trái tim. Cô ngủ rất say giống như trẻ nhỏ. Trong ánh sáng ban ngày, bộ quần áo cô mặc trông còn rách rưới hơn trước. Cái áo choàng rõ ràng đã được vá lại nhiều lần, còn viền của cái váy thì lấm tấm bùn đất. Ngón tay cô đeochiếc nhẫn có đính những viên đá nhiều màu sắc. Một trong những loại nhẫn nhiều màu, rẻ tiền mà anh đã từng thấy trên tay của nhiều phụ nữ, trong đó có cả mẹ anh. Một thứ đồ giả tồi tàn, chỉ là đồ trang sức mạ thiếc dành cho bọn trẻ con. Anh thấy thật kỳ cục khi Rose đeo đồ nữ trang rẻ tiền vậy mà cô không thấy xấu hổ. Như thể cô rất tự hào khi thể hiện sự nghèo khó của mình trên ngón tay vậy.

Rose nghèo khổ nhưng khuôn mặt cô thật xinh đẹp và mịn màng. Ánh sáng mặt trời chiếu vào mái tóc màu hạt dẻ của cô làm nó ánh lên một màu đồng tuyệt đẹp. Nếu cô nằm ngủ trên chiếc đệm nhung lụa trang trí đăng-ten, thay vì là đống giẻ rách này, trôngcô còn đẹp hơn bất kỳ cô nàng nào ở đồi Beacon. Nhưng thời gian vẫn trôi đi, sẽ thật là lâu trước khi tuổi thanh xuân của cô gáiBeacon trôi qua, sự nghèo khó vẫn làm mờ đi khuôn mặt đẹp rực rỡ của Rose Connolly.

Cuộc đời thật bất công và mình không thể thay đổi được cuộc đời.

Mặc dù đang khan hiếm tiền bạc nhưng Norris vẫn để lại bên người Rose một ít đồng lẻ, nó có thể nuôi sống cô được mấy ngày. Khi anh rời khỏi căn phòng, cô vẫn ngủ.

Dù Norris chưa bao giờ tham gia vào dịch vụ của Reverend William Channing nhưng anh đã nghe nói đến danh tiếng của người đàn ông này. Quả thật là không thể không biết đến Channing, người có những bài thuyết giáo như bỏ bùa mê, thu hút biết baongười đến theo dõi nhiệt tình tại nhà thờ Unitarian nằm bên phố Federal. Tối qua, tại buổi tiệc tiếp đón của bác sĩ Grenville, chị em nhà Welliver đã hát vang những lời cầu nguyện của Channing.

- Đó là nơi bạn sẽ tìm thấy những người có vai vế, địa vị vào sáng chủ nhật - Kitty Welliver phun ra một tràng - Tất cả chúng tôi sẽ ở đó vào ngày mai - Kingston, Lackaway và cả Holmes nữa, dù anh ấy là người theo thuyết Can-vin. Anh đừng nên bỏ lỡ nó, anh Marshall ạ. Những bài giảng của ông ấy rất ấn tuợng và vô cùng sâu sắc. Rồi anh sẽ thấy.

Norris nghi ngờ về cái suy nghĩ sâu sắc vừa chợt nảy ra trong đầu của Kitty Welliver, nhưng anh không thể phớt lờ lời gợi ý của cô, vì thế anh sẽ tham dự. Tối qua, anh đã nhìn thấy nhóm người mà anh hy vọng một ngày nào đó sẽ được gia nhập và giờ thì nhóm người giống như thế đang ngồi trên ghế dài của nhà thờ phố Federal.

Ngay khi bước vào bên trong, anh nhận ra những gương mặt quen thuộc. Wendell và Edward đứng ngay ở phía trước, anh tiến bước về phía họ. Nhưng một bàn tay vỗ nhẹ vào vai anh và anh chợt nhận ra mình đang đứng bên cạnh chị em nhà Welliver.

- Ồ, chúng tôi nghĩ là anh sẽ đến - Kitty nói - Tại sao anh lại không ngồi cùng chúng tôi nhỉ?

- Đúng đấy - Gwendolyn nói - Chúng tôi thường ngồi ở tầng trên.

Anh theo họ lên tầng trên. Anh có một ghế ngồi ở ban công, bị kẹp giữa hai cô nàng, bên trái là váy của Kitty và bên phải là váy của Gwendolyn. Anh mau chóng khám phá ra tại sao hai cô nàng này lại thích chỗ ngồi cao và riêng biệt như thế này. Vì ở đây, họ có thể thoải mái nói chuyện tầm phào trong khi Reverend Channing đang thuyết giảng.

- Nhìn kìa, đó là Elizabeth Peabody! Hôm nay trông cô ta thật xấu xí - Kitty nói - Cái váy đó thật là kinh khủng. Phải nói là quá xấu.

- Em có nghĩ là Reverend Channing sẽ cảm thấy chán và không muốn quan hệ với cô ta nữa không? - Gwendolyn thì thầm.

Kitty huých khuỷu tay về phía Norris.

- Anh chưa nghe những tin đồn phải không? Tin đồn về cô nàng Peabody và Đức cha. Nghe nói họ có quan hệ thân mật. Hết sức thân mật - Kittry nhấn mạnh một cách ranh mãnh.

Từ trên ban công, Norris nhìn chăm chú vào người phụ nữ đang là trung tâm của mọi lời đồn đại và một người phụ nữ khác ăn vận giản dị, không cuốn hút, biểu lộ sự đáng sợ.

- Đó là Rachel. Tôi không biết cô ấy đã trở về từ Savannah - Kitty nói.

- Đâu?

- Người đang ngồi cạnh Charles Lackaway. Chị đừng nói rằng hai người họ...

- Chị không thể tưởng tượng được. Em có nghĩ hôm nay Charles trông thật kỳ lạ không? Trông như thế bị ốm vậy.

- Tối qua anh ấy bảo anh ấy bị sốt mà. Có thể rốt cuộc anh ấy cũng biết nói thật - Kitty nghiêng về phía trước.

- Hoặc có thể Rachel vẫn đang phải chịu đựng sự dối trá đó.

Norris cố gắng tập trung vào bài giảng của Reverend Channing, nhưng có vẻ điều đó là không thể, khi mà những cô nàng ngungốc này vẫn tiếp tục buôn chuyện. Tối qua tinh thần vui vẻ, phấn chấn của họ khá là quyến rũ thì hôm nay họ đã khiến anh bực mình vì họ chỉ biết nói về việc ai ngồi cạnh ai, cô nào xinh, cô nào xấu, cô nào tối dạ, cô nào là mọt sách...

Đột nhiên anh nghĩ đến Rose Connolly, ăn mặc rách rưới, mệt mỏi đang cuộn người ngủ trên sàn nhà. Anh đang tưởng tượng xem những cô nàng này sẽ nói những điều xấu xa gì về cô ấy. Không biết Rose có phí hơi sức buôn chuyện về quần áo của những cô gái khác hay việc yêu đương lăng nhăng của các mục sư như thế này không? Tất nhiên là không, vì cô ấy chỉ bận tâmđến những chuyện đơn giản như là làm thế nào để lấp đầy cái dạ dày hay ở đâu có chỗ trú ẩn để tránh bão - những điều mà bất kỳ loài vật nào cũng lo ngại.

Vậy mà hai chị em nhà Welliver vẫn thực sự nghĩ họ là những người lịch lãm, vì họ có những bộ váy đẹp và rất thảnh thơi khi dành cả buổi sáng chủ nhật trên ban công của một nhà thờ.

Norris dựa người vào lan can, hy vọng sự tập trung lắng nghe của anh sẽ là dấu hiệu đủ để Kitty và Gwendolyn yên lặng, không nói chuyện nữa. Nhưng họ vẫn tiếp tục trò chuyện qua lại bên tai anh.

- Không biết Lydia kiếm ở đâu ra cái mũ gớm ghiếc kia nhỉ? Chị có nhìn thấy cái cách mà Dickie Lawrence nhìn cô ta không? À, sáng nay cô ấy đã nói với em mấy chuyện khá thú vị. Lý do thật sự mà anh trai của Dickie phải về nhà gấp từ New York. Đó là vìmột cô gái trẻ...

Trời ơi là trời, Norris nghĩ. Liệu có chuyện gì mà các cô nàng này không biết? Liệu có cái nhìn trộm nào mà họ không bắt gặp không?

Họ sẽ nói gì về chuyện Rose Connolly đang ngủ trong phòng anh?

Khi Reverend Channing kết thúc bài giảng của mình, Norris vẫn chưa thể thoát khỏi hai chị em nhà Welliver, vì họ vẫn tiếp tụcngồi đấy, và anh vẫn bị mắc kẹt giữa họ. Mọi người bắt đầu nối đuôi nhau ra về.

- Ôi, chúng ta chưa thể ra về bây giờ - Kitty vừa nói vừa kéo Norris ngồi lại xuống ghế khi cô thấy anh cố gắng đứng dậy - Từ trên này, anh có thể nhìn thấy mọi thứ rõ hơn.

- Nhìn thấy cái gì mới được chứ - Norris bực tức hỏi.

- Rachel gần như nép người về phía Charles.

- Cô ta theo đuổi Charles từ tháng sáu. Chị nhớ cuộc picnic ở Weston chứ? Ở trang trại của bác Charles ấy? Charles đã phải bỏ chạy vào trong vườn để thoát khỏi cô ta.

- Tại sao họ vẫn ngồi đấy nhỉ? Chị nghĩ Charles hẳn đang cố gắng để thoát khỏi đấy.

- Có thể Charles không muốn thoát khỏi đấy thì sao, Gwen? Có thể cô ta đã cưa đổ được anh chàng. Chị có nghĩ đó là lý do tạisao Charles không đến thăm chúng ta vào tháng ba không? Charles đã bị rơi vào móng vuốt của cô ta.

- Ái chà, họ đứng dậy rồi kìa. Hãy nhìn cái cách cô ta vòng tay quanh Charles... - Kitty bỗng ngừng lại - Có chuyện gì xảy ra vớianh ta vậy?

Charles bước đi loạng choạng từ ghế ngồi ra lối đi giữa nhà thờ và dừng lại ở chiếc ghế dài. Trong giây lát, người anh loạng choạng. Rồi đôi chân anh như nhũn ra và anh ngả dần xuống sàn nhà.

Chị em nhà Welliver đều há hốc miệng vì kinh ngạc và cùng bật dậy. Bên dưới rất đông giáo dân đứng vây quanh Charles khiến quang cảnh trở nên khá hỗn loạn.

- Cho tôi qua nào - Wendell nói lớn.

- Tôi hi vọng là không có chuyện gì nghiêm trọng - Kitty nức nở thảm thiết.

Lúc Norris vội vã lao xuống cầu thang và chen vào trong đám đông cũng là lúc Wendell và Edward vừa quỳ xuống bên cạnhCharles.

- Tôi ổn - Charles thì thào - Tôi ổn thật mà.

- Trông cậu không khỏe đâu, Charles - Wendell nói - Chúng tôi sẽ thông báo cho bác của cậu.

- Không cần phải báo cho ông ấy chuyện này đâu.

- Trông cậu xanh như tàu lá ấy. Nằm yên nào.

- Ôi lạy Chúa. Tôi sẽ không bao giờ quên việc này - Charles rên rỉ.

Norris chợt chú ý vào cái băng vết thương trên tay trái của Charles. Cái đầu ngón tay thò ra từ băng quấn đã bị đỏ lên và sưng phồng. Anh quỳ xuống và giật mạnh cái băng vết thương ra.

- Đừng động vào nó - Charles kêu khóc và cố gắng kéo giật trở lại.

- Charles! - Norris nói - Tôi phải xem nó thế nào. Cậu biết là tôi cần phải làm thế mà.

Và Norris từ từ kéo cái băng vết thương ra. Khi phát hiện ra thịt ở dưới cái băng đã đen lại, anh đổ sụp xuống sàn vì khiếp sợ.Anh nhìn thấy Wendell lắc đầu trong im lặng.

- Chúng tôi cần đưa cậu về nhà, Charles ạ - Norris nói - Bác cậu sẽ biết phải làm gì.

- Đã mấy ngày rồi kể từ hôm cậu ấy bị cắt vào tay trong buổi diễn tập giải phẫu - Wendell nói - Cậu ấy biết tay mình sẽ gặp nguy hiểm. Vậy mà tại sao cậu ấy lại chẳng nói với ai, kể cả bác cậu ấy chứ?

- Phải thừa nhận rằng cậu ấy thật vụng về và không có năng khiếu - Edward nói.

- Chưa bao giờ cậu ấy muốn theo ngành y cả. Charles tội nghiệp sẽ chỉ thật sự hạnh phúc khi cậu ấy dành thời gian của cuộc đời cho việc sáng tác những bài thơ.

Wendell đứng bên cửa sổ phòng khách nhà bác sĩ Grenville nhìn theo chiếc xe tứ mã vừa chạy qua.Vừa mới tối qua, căn nhànày còn vang lên tiếng cười và tiếng nhạc, thì bây giờ, nó trở nên yên lặng đến kỳ lạ. Chỉ có tiếng bước chân lên xuống cầu thang và tiếng lửa cháy bập bùng trong lò sưởi phòng khách.

- Cậu ấy không hề có khả năng để theo đuổi ngành y và tất cả chúng ta đều biết điều đó. Các cậu có nghĩ là bác cậu ấy sẽ chấp nhận điều đó không.

Đó là điều rất rõ ràng với người khác, Norris nghĩ, không sinh viên nào không biết sử dụng dao thành thạo, không một ai không sẵn sàng để khắc phục những thực tế khắc nghiệt trong nghề nghiệp đã chọn. Phòng thí nghiệm giải phẫu là một trong nhữngthứ mà bác sĩ nào cũng phải đối mặt. Sẽ còn có nhiều thử thách khác phải vượt qua: mùi hôi thối của bệnh sốt Rickettsia, những tiếng kêu la inh ỏi trên bàn mổ. Mổ xẻ tử thi chẳng là gì cả, những người đã chết không oán trách gì hết. Nỗi khiếp sợ thật sự chỉ nằm ở trong những người còn sống.

Họ nghe thấy tiếng gõ cửa. Bà quản gia Furbush hối hả chạy về phía đại sảnh để chào đón vị khách mới đến.

- Ôi, bác sĩ Sewall! Cảm ơn Chúa vì ông đã tới! Bà Lackaway đang phát điên lên. Còn bác sĩ Grenville đã lấy máu cậu ấy đến hai lần rồi nhưng nó không làm giảm cơn sốt và giờ ông ấy đang nóng lòng chờ ý kiến của ông.

- Tôi không chắc vào khả năng của mình lắm đâu.

- Biết đâu khi nhìn thấy tay của cậu ấy ông sẽ đổi ý.

Norris nhìn bác sĩ Sewall khỉ ông đi ngang qua cửa phòng khách, mang theo túi dụng cụ và nghe thấy tiếng chân ông đi lên tầng. Wendell cất tiếng gọi bà Furbush khi bà ấy đang chuẩn bị theo ông bác sĩ lên gác.

- Charles giờ sao rồi thưa bà?

Bà Furbush nhìn họ qua cửa và đáp lại bằng cái lắc đầu buồn bã.

- Mọi việc bắt đầu trở nên tồi tệ rồi đây - Edward thì thầm.

Trên tầng hai vọng xuống tiếng những người đàn ông nói chuyện và tiếng bà Lackaway nức nở. Chúng ta nên về thôi, Norris nghĩ, chúng ta không nên làm họ buồn thêm. Nhưng hai người bạn của anh lại không có ý định ra về dù trời đã ngả sang chiều.

Người hầu phòng mang cho họ thêm một ấm trà khác và một khay bánh khác. Wendell không động gì tới chúng. Anh ngồi trênghế bành và nhìn chăm chăm vào đống lửa đang cháy.

- Cô ấy bị sốt thai sản.

- Ai cơ? - Edward hỏi.

- Tử thi cậu ấy đã giải phẫu ngày hôm đó, khi mà cậu ấy cắt phải tay mình. Đó là một phụ nữ và bác sĩ Sewall nói cô ấy bị chết vì sốt thai sản.

- Thật sao?

- Cậu nhìn thấy tay cậu ấy mà.

- Trường hợp đáng sợ nhất của chứng viêm - Edward lắc đầu.

- Đó là biểu hiện của chứng hoại tử, Eddie ạ. Giờ cậu ấy bị sốt và máu cậu ấy bị nhiễm trùng bởi cái mà hẳn là cậu ấy đã nhận được khi bị dao khía một vết nhỏ. Cậu có nghĩ việc người phụ nữ đó cũng chết vì một cơn sốt đột ngột chỉ là tình cờ không?

- Nhiều phụ nữ đã chết vì nó. Chưa có tháng nào lại nhiều như tháng này.

- Và phần lớn họ được bác sĩ Crouch chăm sóc - Wendell nói. Một lần nữa, anh lại đưa mắt nhìn vào đống lửa.

Họ nghe thấy bước chân nặng nề đi xuống cầu thang và bác sĩ Sewall xuất hiện. Thân hình to lớn của ông che khuất cả cái cửa ra vào. Ông nhìn ba chàng trai trẻ đang ngồi tụ tập trong phòng khách rồi nói.

- Anh, Marshall! Và cả anh nữa, Holmes. Cả hai anh lên trên tầng.

- Chuyện gì vậy thưa thầy? - Norris nói.

- Tôi cần các anh giữ bệnh nhân.

- Thế còn em? - Edward hỏi.

- Anh có nghĩ là mình đã thực sự sẵn sàng cho chuyện này không, anh Kingston?

- Em... Em tin là mình làm được, thưa thầy.

- Vậy thì đi nào. Chúng tôi sẽ có việc cho anh đấy.

Ba chàng trai trẻ theo bác sĩ Sewall lên tầng. Nỗi sợ hãi trong Norris tăng lên theo từng bước chân vì anh có thể đoán được điều gì sắp sửa xảy ra. Bác sĩ Sewall dẫn họ đi dọc hành lang tầng hai. Norris đưa mắt liếc qua và thấy ngay những bức chân dung gia đình được treo trên tường. Một hành lang dài trưng bày toàn chân dung của những quý ông đạo mạo và những quý bà xinh đẹp. Họ bước vào phòng của Charles.

Mặt trời dần lặn xuống, những tia sáng cuối cùng của buổi chiều mùa đông đang le lói bên cửa sổ. Quanh chiếc giường ngủ, năm ngọn đèn được thắp lên. Ở giữa Charles đang nằm, trông tái nhợt như một thây ma. Tay trái anh được che dưới một tấm rèm. Trong góc phòng, mẹ anh ngồi như pho tượng, hai tay cuộn chặt vào nhau, đôi mắt hoảng loạn. Bác sĩ Grenville ngồi bên đứa cháu trai, đầu ông gục xuống trong sự cam chịu. Hàng loạt các dụng cụ phẫu thuật được đặt trên bàn: mấy con dao và một cái cưa xương, một ít chỉ khâu và một miếng băng gạc.

- Con xin mẹ. Mẹ đừng để họ làm vậy - Charles vừa khóc thút thít vừa nói.

Eliza quay sang nhìn con trai với ánh mắt tuyệt vọng.

- Không còn cách nào khác sao anh Aldous? Biết đâu ngày mai nó sẽ khá hơn. Chúng ta có thể đợi mà.

- Nếu nó cho chúng ta biết chuyện về cái tay sớm hơn thì anh đã có thể ngăn chặn việc này - Bác sĩ Grenville nói - Ban đầu trích máu có thể làm tiêu biến sự nhiễm trùng. Nhưng giờ thì quá muộn rồi.

- Nó nói đó chỉ là một vết cắt nhỏ. Chẳng có gì nghiêm trọng cả.

- Tôi đã thấy vết cắt nhỏ nhất bị mưng mủ và đã chuyển sang hoại tử - Bác sĩ Sewall nói - Khi mà việc đã xảy ra thì ta không còn sự lựa chọn nào khác đâu.

- Đừng mà mẹ - Charles đưa mắt nhìn những người bạn học của cậu - Wendell, Norris! Đừng để họ làm điều đó. Đừng để họ làm vậy.

Norris không thể hứa hẹn với Charles được vì anh biết mình bắt buộc phải làm việc gì. Anh nhìn con dao và cái cưa xương nằm trên bàn rồi nghĩ: Lạy Chúa, con không muốn phải chứng kiến chuyện này. Nhưng anh vẫn đứng vững vì anh biết sự trợ giúp của anh mang tính sống còn.

- Nếu bác cắt bỏ nó, cháu sẽ không bao giờ có thể làm bác sĩ phẫu thuật được - Charles nói.

- Bác muốn cháu uống một liều morphine nữa - Bác sĩ Grenville vừa nói vừa nâng đầu Charles dậy - Cháu uống đi nào.

- Cháu sẽ không trở thành một người như bác muốn.

- Uống đi, Charles. Uống hết chỗ đó.

Charles nằm xuống gối và khẽ nức nở.

- Đó là tất cả những gì cháu muốn. Để bác cảm thấy tự hào về cháu.

- Bác luôn tự hào về cháu, cháu yêu ạ.

- Anh cho nó uống bao nhiêu thế? - Bác sĩ Sewall hỏi.

- Giờ là bốn liều. Tôi không dám cho nó uống thêm nữa.

- Hãy làm đi, Aldous.

- Mẹ? - Charles cầu xỉn.

Bà Eliza đứng dậy và tóm lấy tay con trai một tách tuyệt vọng.

- Các anh không thể đợi sang hôm khác được sao? Làm ơn đi mà, chỉ hôm sau thôi.

- Bà Lackaway - bác sĩ Sewall nói - Để sang hôm khác sẽ là quá muộn.

Ông nhấc tấm màn phủ tay bệnh nhân lên, để lộ bàn tay sưng phồng rất đáng sợ. Nó sưng lên như một quả bóng và da đã chuyển sang màu đen lục. Thậm chí từ chỗ Norris đứng anh cũng có thể ngửi thấy mùi thịt đang thối rữa.

- Nó đã vượt ra khỏi chứng viêm quầng đơn thuần, thưa bà - Bác sĩ Sewall nói - Đây là chứng hoại tử. Các mô tế bào đã bị chết, và chỉ trong thời gian ngắn từ lúc tôi tới đây đến giờ, nó đã sưng phồng hơn trước, đầy ắp khí độc. Vệt đỏ từ trên cánh tay hướng tới khuỷu tay này là biểu hiện của sự nhiễm khuẩn đang lan rộng. Đến ngày mai, có thể nó sẽ lên đến tận vai nữa. Và sau đó thì không còn gì có thể cứu được, trừ việc phải cắt cụt cả cánh tay đi.

Eliza đứng lặng người, lấy tay che miệng và không rời mắt khỏi Charles.

- Chẳng lẽ không còn cách nào khác? Không còn cách nào ư?

- Tôi đã tham gia rất nhiều ca như thế này. Nhiều người đã phải cắt bỏ chân tay do bị tai nạn hoặc bị đạn xuyên thủng. Tôi họcđược rằng một khi đã bị hoại tử thì thời gian để hành động là có hạn. Đã quá nhiều lần tôi hoãn lại vì thấy thương tiếc. Tôi họcđược rằng tốt hơn hết là phẫu thuật cắt bỏ càng sớm càng tốt - Sewall ngừng lời, giọng ông nhẹ nhàng hơn - Mất đi một bàn tay không phải là mất đi một con người. Bà vẫn may mắn khi còn giữ được cậu con trai của mình, thưa bà.

- Nó là con trai duy nhất của tôi - Eliza thì thào trong nước mắt - Tôi không thể mất nó được, tôi sẽ chết mất.

- Không có ai phải chết cả.

- Ông hứa chứ?

- Số mệnh của con người do bàn tay Chúa sắp đặt, thưa bà. Nhưng tôi sẽ hết sức cố gắng - Sewall ngừng lời và nhìn Grenville.

- Tốt hơn hết là để bà Lackaway đợi ở bên ngoài.

Bác sĩ Grenville gật đầu.

- Em ra ngoài đợi đi, Eliza. Đi đi.

Eliza chần chừ trong giây lát, mắt dán chặt vào Charles. Mí mắt cậu ấy đã nhắm nghiền dưới tác dụng của thuốc mê.

- Đừng để mắc sai lầm nào nhé, anh Aldous - Bà nói với bác sĩ Grenville - Nếu chúng ta để mất nó, sẽ chẳng có ai chăm sócchúng ta lúc về già. Không một ai có thể thay thế được nó đâu - Eliza nức nở rời khỏi phòng.

Bác sĩ Sewall quay lại nói với ba cậu sinh viên của mình.

- Marshall, tôi nghĩ là anh nên bỏ áo khoác ra nếu không sẽ bị dính máu đấy. Holmes, anh chịu trách nhiệm giữ tay phải. Kingston, anh lo giữ chân. Còn Marshall và bác sĩ Grenville lo giữ tay trái. Mặc dù Charles đã uống bốn liều morphine nhưngchừng đó sẽ không đủ để chịu đựng đâu, cậu ấy sẽ đánh lại chúng ta đấy. Việc giữ cố định bệnh nhân đóng vai trò sống còn trong ca phẫu thuật này. Cách duy nhất để thể hiện lòng nhân từ của mình là thực hiện nó thật nhanh, không để ngắt quãng hayphí tí sức nào. Hiếu rồi chứ, các chàng trai?

Các sinh viên đều gật đầu. Không nói lời nào, Norris cởi bỏ áo khoác và đặt nó trên chiếc ghế. Anh đứng sang phía bên trái của Charles.

- Tôi sẽ cố gắng giữ lại những phần nào có thể giữ được - bác sĩ Sewall vừa nói vừa đặt một chiếc khăn xuống dưới cánh tay Charles để tránh cho sàn nhà và tấm đệm bị dính máu - Nhưng tôi e là sự nhiễm trùng đã lan quá nhanh để tôi có thể giữ lại cáicổ tay. Trong một vài trường hợp, các chuyên gia phẫu thuật, như bác sĩ Larrey chẳng hạn, luôn luôn cho rằng sẽ thuận lợi hơn khi cắt bỏ đến chỗ cẳng tay ở trên, ở phần có nhiều thịt. Và đó là việc mà tôi dự định sẽ làm bây giờ.

Ông buộc cái tạp dề và nhìn Norris.

- Anh sẽ đóng vai trò quan trọng trong việc này, Marshall. Vì anh xuất hiện trước mắt tôi với việc là người khỏe nhất và có thần kinh vững nhất, tôi muốn anh chịu trách nhiệm giữ cẳng tay, ngay trên nơi tôi sẽ tiến hành rạch nó. Bác sĩ Grenville sẽ điều khiểnbàn tay. Khi tôi mổ, anh sẽ là người lật sấp và lật ngửa cẳng tay. Đầu tiên da sẽ được rạch, sau đó nó sẽ được tách ra khỏi tay. Sau khi tôi chia các bắp thịt, tôi sẽ cần anh đưa cái banh miệng vết mổ, để tôi có thể thấy được các xương bên trong. Rõ cả rồi chứ?

- Vâng thưa thầy - Norris lí nhí trả lời.

- Anh không cần phải run sợ. Nếu anh nghĩ việc đó vượt quá khả năng của mình thì anh nói cho tôi biết nào.

- Thưa thầy, em làm được.

Sewall nhìn Norris thật lâu. Rồi khi cảm thấy yên lòng, ông lấy cái băng gạc. Đôi mắt ông không có vẻ gì sợ sệt hay thoáng chút nghi ngờ nào về việc mà ông sẽ làm. Ở Boston không có một bác sĩ phẫu thuật nào giỏi hơn Eratus Sewall. Sự tự tin của ông thể hiện trong hiệu quả làm việc. Ông quấn băng gạc quanh phần cánh tay trên của Charles, phía trên khuỷu tay. Ông đặt miếng lót trên động mạch cánh tay và không ngừng quấn cho chặt, ngăn mọi sự lưu thông của máu xuống cánh tay.

Charles tỉnh lại sau giấc ngủ vì thuốc mê.

- Không - Anh rên rỉ - Đừng làm vậy mà.

- Các chàng trai, vào vị trí nào.

Norris tóm chặt lấy cánh tay trái và ghì chặt khuỷu tay xuống đệm.

- Cậu là bạn tôi cơ mà - Charles hướng ánh nhìn van xin về phía Norris, người đang đứng đối diện với anh - Tại sao cậu lại làmthế này? Sao cậu để họ làm đau tôi?

- Dũng cảm lên, Charlie - Norris nói - Sẽ ổn thôi mà. Chúng tôi đang cứu lấy mạng sống của cậu.

- Không. Cậu là kẻ phản bội. Cậu chỉ muốn gạt tôi ra khỏi con đường của mình - Charles gồng người lên nhưng Norris giữ chặt lấy anh, ấn mạnh tay trên làn da lạnh và ẩm ướt. Charles cố gắng hết sức, cơ bắp nổi rõ trên tay, gân căng như dây thừng.

- Mọi người muốn tôi chết - Charles hét lên.

- Đó là biểu lộ của morphine - Sewall bình tĩnh lại gần cái dao mổ.

- Nó chẳng có ý nghĩa gì cả - Ông nhìn bác sĩ Grenville - Aldous?

Bác sĩ Grenville nắm lấy bàn tay đã bị hoại tử của cậu cháu trai. Dù Charles đang nhăn nhó vùng vẫy, anh cũng không thể đánh bại họ. Edward giữ chặt mắt cá chân. Wendell giữ chặt vai phải. Chẳng có sự vùng vẫy hay lời van xin nào có thể dừng con daolại được.

Bác sĩ Sewall rạch nhát dao đầu tiên. Charles kêu la inh ỏi. Máu chảy xuống tay Norris và thấm vào tấm vải lót ở dưới. Bác sĩ Sewall tiến hành công việc rất mau lẹ chỉ trong có vài giây. Khi Norris quay đi, như để trốn tránh, ông đã hoàn thành đường rạchvòng quanh cẳng tay. Khi Norris nhắc nhở mình phải tập trung vào ca phẫu thuật, ông đã tách xong da ra khỏi các mô, tạo thành hình cái nắp. Sewall làm việc với quyết tâm không gì lay chuyển được, không quan tâm đến việc máu đang vấy vào áo của ông hay tiếng kêu la đau đớn quằn quại, cái âm thanh đáng sợ đang làm Norris dựng cả tóc gáy. Máu đang xối xả chảy trên cánh tay. Charles đang chiến đấu hệt như một con thú dữ, giành giật lấy tự do khỏi sự tóm chặt của Norris.

- Chết tiệt. Giữ chặt lấy nó đi nào! - Sewall gầm lên.

Norris xấu hổ nắm chặt Charles hơn nữa. Không có thời giờ cho sự nhẹ nhàng. Norris coi như điếc trước những lời kêu gào của Charles. Anh không ngừng giữ chặt, ngón tay anh ấn sâu như thể có móng vuốt vậy.

Sewall bỏ dao mổ xuống và lấy một con dao to hơn, đế phân chia các cơ bắp. Với khả năng tàn bạo của một người mổ xẻ, ông thực hiện vài vết cắt sâu xuống đến tận xương.

Charles la hét nức nở.

- Mẹ ơi! Ôi trời ơi, con đang chết đây này!

- Anh Marshall!

Norris nhìn xuống cái banh miệng vết mổ mà bác sĩ Sewall vừa đặt vào vết thương.

- Cầm lấy!

Tay phải anh ấn chặt tay Charles xuống. Tay trái anh kéo mạnh cái banh miệng vết mổ. Ở dưới đó là một tấm vải lót đầy máu, các sợi mô tế bào và màu trắng của xương. Xương quay, Norris nghĩ, nhớ lại hình minh họa môn giải phẫu trong sách của Wistar mà anh đã nghiên cứu rất kỹ lưỡng. Anh nhớ tới cái khung xương anh được học trong phòng thí nghiệm. Nhưng những cái xương đó khô và dễ gãy, khác hẳn cái xương đang còn sống này.

Bác sĩ Sewall cầm lấy cái cưa.

Khi bác sĩ Sewall bắt đầu cưa, Norris cảm thấy có sự rung chuyển dọc theo cánh tay anh đang giữ. Tiếng cưa vang lên soàn soạt. Có những mảnh nhỏ rơi ra.

Và anh nghe thấy tiếng kêu thét của Charles.

Chỉ trong giây lát, mọi chuyện cũng đã kết thúc. Phần tay còn lại nằm trong tay bác sĩ Grenville, chỉ còn giữ lại phần cánh tay bị cụt. Công đoạn tồi tệ nhất của ca mổ đã hoàn thành. Việc tiếp theo phải làm là một nhiệm vụ dễ dàng hơn - nối những mạch máu vào với nhau. Norris theo dõi, cảm thấy kinh sợ động tác khéo léo và thuần thục của Sewall khi ông tiến hành gỡ xưong quay, xương trụ và các động mạch giữa các xương, rồi thắt tất cả chúng lại bằng chỉ khâu.

- Các chàng trai, tôi hy vọng là các anh đều tập trung quan sát - Bác sĩ Sewall vừa khâu vết mổ vừa nói - Vì đến một ngày nào đó, chính các anh sẽ phải chịu trách nhiệm thực hiện những ca phẫu thuật. Và có thể nó không chỉ đơn giản như thế này đâu.

Norris đưa mắt nhìn Charles, đôi mắt anh đang nhắm lại. Tiếng kêu thét lúc trước giờ chỉ còn là tiếng khe khẽ rên rỉ vì kiệt sức.

- Nó không thế đánh gục em dễ dàng như thế, thưa thầy - Anh khẽ nói.

- Nó ư? - Bác sĩ Sewall cười và nói - Nó chỉ là một cái cẳng tay thôi mà. Tồi tệ hơn là một cái vai hoặc một cái đùi. Không chỉ băng gạc là đủ. Mất kiểm soát xương đòn hoặc động mạch đùi, anh sẽ bị bất tỉnh vì mất quá nhiều máu chỉ trong có mấy giây ngắn ngủi.

Sewall sử dụng cây kim khéo léo chẳng kém gì một người thợ may gắn khít miếng vải lại còn đây là lớp da của con người, chỉ để lại một kẽ hổng nhỏ làm lỗ dẫn lưu. Đường khâu của ông đã hoàn thành. Ông nhẹ nhàng băng vết thương lại và nhìn bác sĩ Grenville.

- Tôi đã làm xong những thứ tôi có thể làm được, Aldous.

Grenville hài lòng gật đầu.

- Tôi không tin tưởng giao cháu trai mình cho bất kỳ ai, trừ anh, Sewall ạ.

- Hy vọng niềm tin của anh đặt đúng chỗ - Sewall đặt những dụng cụ dính đầy máu của mình vào chậu nước - Số mệnh của cháu trai anh lúc này đang nằm trong bàn tay của Chúa.

- Có thể sẽ có những biến chứng - Sewall nói.

Những ánh lửa phát ra từ lò sưởi phòng khách. Norris vừa thưởng thức mấy cốc rượu vang đỏ tuyệt hảo của bác sĩ Grenville.Nhưng anh dường như không thể làm giảm đi nỗi ớn lạnh vẫn đọng lại sau những việc anh vừa chứng kiến. Anh mặc lại áo khoác vào người, kéo trùm ra ngoài để che đi những vết máu dính trên áo trong. Nhìn xuống cái cổ tay lộ ra từ ống tay áo vest,anh có thể thấy những đốm nhỏ do máu của Charles bắn vào. Dường như Edward và Wendell cũng cảm thấy run sợ, vì thế họ kéo ghế của mình vào sát lò sưởi, nơi mà bác sĩ Grenville đang ngồi. Chỉ còn lại bác sĩ Sewall là không quan tâm gì đến sự ớnlạnh đó. Những cốc rượu vang đỏ làm mặt ông hồng lên, người thả lỏng và bắt đầu ba hoa. Ông ngồi đối diện với đống lửa, vẻ hồng hào của ông lấp đầy chiếc ghế, đôi chân to khỏe dang ra phía trước.

- Có quá nhiều thứ để có thể mắc sai lầm - Sewall vừa nói vừa cầm chai rượu đổ vào cốc của mình - Mấy ngày hôm nay thậtđáng sợ - ông đặt chai rượu xuống và nhìn Grenville - Bà ấy không biết, phải không?

Họ đều hiểu rằng ông đang nhắc đến Eliza. Họ có thể nghe thấy giọng bà từ trên gác vọng xuống. Bà đang hát ru cho đứa con trai đang ngủ. Từ lúc Sewall hoàn thành xong ca phẫu thuật, bà không rời khỏi phòng của Charles. Norris chẳng nghi ngờ gì về việc bà ấy sẽ ở bên Charles suốt cả đêm nay.

- Không phải em gái tôi không biết về những khả năng có thể xảy ra. Từ trước tới giờ, những người sống xung quanh nó đều là bác sĩ cả. Vì thế nó biết rõ là chuyện gì có thể xảy ra.

Sewall hớp một ngụm rượu và nhìn những cậu sinh viên của mình.

- Các chàng trai, khi tôi phụ trách ca phẫu thuật đầu tiên, tôi chỉ lớn tuổi hơn các anh một chút. Các anh đã có một khởi đầu nhẹnhàng. Các anh chứng kiến nó trong những điều kiện lý tưởng, một căn phòng êm ái, ánh sáng tốt với nước sạch và các dụng cụ chuyên biệt trong tay. Bệnh nhân được chuẩn bị tốt với khá đủ morphine. Khi tôi đối mặt với nó ở North Point không có những điều kiện tốt như thế này.

- North Pơint? - Wendell ngạc nhiên - Thầy đã chiến đấu trong trận Baltimore ư?

- Không phải trong trận chiến. Tôi không phải là chiến sỹ và tôi không muốn làm mấy nhiệm vụ ngu ngốc đó, một cuộc chiến tồi tệ. Nhưng tôi đã ở Baltimore vào mùa hè, khi tôi ghé thăm bác và dì tôi. Lúc ấy tôi vừa tốt nghiệp ngành y nhưng các kỹ năng để trở thành bác sĩ phẫu thuật thì chưa được thử nghiệm. Khi hạm đội của quân Anh tới và bắt đầu ném bom bắn phá Fort McHenry, quân Maryland Militia cần có gấp nhiều bác sĩ phẫu thuật. Tôi phản đối cuộc chiến từ khi nó bắt đầu nhưng tôi không thể phớt lờ trách nhiệm đối với người dân quê hương - ông uống một hơi dài rượu vang đỏ rồi thở dài - Cuộc tàn sát đẫm máu nhất diễn ratrên một cánh đồng trống trải gần Bear Creek. Bốn trăm quân lính Anh tiến quân bằng đường bộ, hy vọng tiến tới Fort McHenry.Nhưng tại nông trường Bouden, ba trăm quân ta đang đợi họ.

Sewall nhìn chằm chằm vào đống lửa đang cháy, như thể lại nhìn thấy cánh đồng đó, quân Anh đang tiến lên còn quân MaryMilitia đang đứng trên vùng đất của họ.

- Nó bắt đầu với tiếng súng đại bác nổ ra từ hai phía. Rồi họ tiến sát lại, những tiếng súng trường nối lên. Các anh còn quá trẻ,các anh hoàn toàn không thể thấy được nguy hiểm của một viên đạn ảnh hưởng thế nào tới cơ thể con người. Nó không chỉ xuyên thủng mà còn nghiền nát thịt da. Khi trận đánh kết thúc, lực lượng dân quân có hai chục người chết và gần một trăm người bị thương. Quân Anh chịu tổn thất gấp hai lần.

Sewall ngừng lại. Ông uống thêm ngụm rượu nữa.

- Chiều hôm đó, tôi thực hiện ca phẫu thuật đầu tiên của mình. Đó là một ca khó và tôi không cho phép mình phạm bất kỳ sai sótnào. Hôm đó tôi đã mổ cho rất nhiều người, nhiều đến nỗi tôi không nhớ là mình đã thực hiện bao nhiêu ca phẫu thuật trên cánh đồng đó nữa. Trí nhớ con người có xu hướng cường điệu mọi thứ vì thế tôi nghi ngờ chắc nó không đến nỗi nhiều như tôi tưởng tượng. Tất nhiên là tôi không đạt được con số mà Baron Larrey quả quyết đã tiến hành với quân của Napoleon trong trậnBorodino. Hai trăm ca phẫu thuật trong một ngày, ông ấy đã viết vậy - Sewall nhún vai - Ở North Point, có lẽ tôi chỉ phẫu thuật được chục ca, nhưng đến cuối ngày tôi thấy rất tự hào về bản thân mình, vì phần lớn các đối tượng tôi mổ đều sống sót - ông đặt cốc vang đỏ xuống và lại tóm lấy chai rượu - Tôi chẳng biết điều đó có ý nghĩa gì nữa.

- Nhưng thầy đã cứu họ - Edward nói.

Sewall khịt mũi.

- Trong một, hai ngày. Cho đến khi những cơn sốt xuất hiện - Ông đưa mắt nhìn Edward - Anh biết chứng nhiễm trùng máu là gì phải không?

- Vâng, thưa thầy. Đó là hiện tượng máu bị nhiễm độc.

- Đúng thế, có mủ ở trong máu. Đó là cơn sốt đáng sợ nhất, khi mà vết thương bắt đầu chảy ra nước mủ màu vàng. Một vài bácsĩ phẫu thuật cho rằng mủ là một dấu hiệu tốt - nghĩa là cơ thể đang tự hàn gắn. Nhưng tôi không đồng ý với suy nghĩ đó. Thựcra, đó là dấu hiệu sắp phải chuẩn bị quan tài. Nếu không có mủ sẽ không có những điều ghê sợ khác. Hoại tử. Viêm quầng. Uốn ván - ông đưa mắt nhìn khắp căn phòng, dừng lại ở ba cậu sinh viên của ông - Đã có ai trong các anh được nhìn thấy sự bùng phát của bệnh uốn ván chưa?

Cả ba đều lắc đầu.

- Nó bắt đầu với cái hàm bị khóa lại, miệng kẹp chặt lấy khoang miệng. Tiếp theo đó, bất ngờ hai cánh tay uốn lại, hai chân duỗi thẳng. Các cơ bụng trở nên cứng như một tấm ván. Những cơn đau đột ngột khiến thân trên gập xuống, nó dữ dội đến nỗi có thể bẻ gãy các xương. Khi cơn đau qua đi, người bệnh tỉnh lại và phải hứng chịu cơn đau tim đến cực độ - ông bỏ cái cốc không xuống - Các chàng trai, phẫu thuật cắt bỏ chỉ là nỗi khiếp sợ đầu tiên thôi. Những thứ khác còn đáng sợ hơn - Ông nhìn các sinhviên của mình và nói tiếp - Anh bạn Charles của các anh đang phải đối mặt với nguy hiểm. Tất cả những cái tôi đã thực hiện là cắt bỏ tay gây khó chịu. Tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì thì hoàn toàn phụ thuộc vào thể trạng và quyết tâm sống của cậu ta. Và phụ thuộc vào ý trời nữa.

Ở trên gác, Eliza đã thôi không hát ru Charles nữa. Nhưng họ có thể nghe thấy tiếng ván sàn kêu cót két khi bà bước đi trong phòng ngủ của Charles. Từ bên này sang bên kia. Rồi lại quay lại. Đi đi lại lại mãi không thôi. Nếu tình yêu của người mẹ có thể cứu sống đứa con thì sẽ chẳng có liều thuốc nào có sức mạnh hơn việc mà bà Eliza đang làm - thể hiện trong từng bước đi bối rối, từng tiếng thở dài khắc khoải.

Liệu mẹ tôi có lo lắng, hết lòng tận tụy bên giường bệnh của tôi như thế này không? Norris chỉ còn một kí ức mơ hồ về mẹ, thứcdậy trong sự choáng váng vì cơn sốt, nhìn thấy một cây nến đơn lẻ được thắp bên giường, Sophia ghé đầu xuống, vuốt tóc anh và thì thầm: “Tình yêu của mẹ.”

Mẹ nói thế nghĩa là thế nào? Tại sao mẹ lại bỏ con mà đi?

Có tiếng gõ ở cửa trước. Họ nghe thấy tiếng người hầu phòng chạy xuống phòng lớn mở cửa nhưng bác sĩ Grenville không hềcó ý định đứng dậy. Sự kiệt sức đã kéo ông xuống chiếc ghế, ngồi yên lặng, tai lắng nghe cuộc nói chuyện ở cửa trước.

- Tôi có thể gặp bác sĩ Grenville được không?

- Tôi xin lỗi, thưa ngài - người hầu phòng trả lời - Nhà chúng tôi hôm nay xảy ra một chuyện khủng khiếp và bác sĩ không sẵn sàng tiếp khách bây giờ đâu. Nếu được, ngài có thể để lại danh tính, có thể ông ấy sẽ tiếp ngài sau ạ.

- Hãy nói với ông ấy có Pratt của đội tuần tra đêm đến tìm ông ấy.

Bác sĩ Grenville vẫn ngồi sụp trên ghế, lắc đầu mệt mỏi trước sự ghé thăm của vị khách không mời này.

- Tôi tin là ông ấy sẽ rất vui khi tiếp đón ông vào dịp khác - Người hầu phòng nói.

- Việc này chỉ mất có vài phút thôi. Ông ấy sẽ muốn nghe tin này đấy.

- Ông Pratt - người hầu phòng nói - Xin ông hãy đợi một chút, để tôi đi báo với bác sĩ.

Pratt xuất hiện ở cửa phòng khách và đưa mắt nhìn tất cả những người đàn ông đang tụ tập trong phòng.

- Bác sĩ Grenville - người hầu phòng nói với vẻ bất lực - Tôi đã nói với ông ấy là ông không muốn tiếp khách.

- Không sao, Sarah - bác sĩ Grenville nói và đứng dậy - Chắc hẳn ông Pratt đây có chuyện gì đó rất khẩn cấp đến nỗi phải xông vào nhà ta như thế này.

- Vâng, thưa ngài - Pratt nói và đưa mắt nhìn chăm chú vào Norris - Vậy ra anh ở đây, anh Marshall. Tôi tìm anh mãi.

- Anh ta ở đây cả chiều nay - bác sĩ Grenville nói - Cháu trai tôi bị ốm nặng và anh Marshall tốt bụng đây đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.

- Tôi tự hỏi tại sao anh lại không có ở phòng trọ của mình? - Pratt nói, mắt vẫn nhìn không dứt vào Norris.

Norris bỗng cảm thấy lo sợ. Có phải người ta đã tìm thấy Rose Connolly trong phòng anh? Có phải đó là lý do khiến Pratt cứ nhìn chằm chằm vào anh?

- Đó là lý do của sự phá bĩnh này? - Bác sĩ Grenville hỏi, ẩn chứa sự khinh bỉ. Đơn thuần là để xác minh lại xem Marshall đang ở đâu sao?

- Không, thưa bác sĩ - Pratt nói và hướng ánh mắt về phía Grenville.

- Vậy thì tại sao nào?

- Ông chưa được nghe tin này, phải không.

- Cả ngày hôm nay tôi đã quá bận đầu về chuyện thằng cháu tôi. Tôi thậm chí còn chẳng có thời gian để rời khỏi nhà.

- Chiều nay - Pratt nói - Hai cậu bé đang chơi đùa dưới gầm cầu phía tây Boston đã phát hiện ra cái gì đó giống như bọc giẻ rách trong đống bùn. Khi chúng tiến lại gần, chúng nhìn thấy đó không phải là giẻ rách mà là xác của một người đàn ông.

- Cầu phía tây Boston ư? - Bác sĩ Sewall nói, ngồi thẳng trong ghế lắng nghe cái tin giật gân.

- Vâng, thưa bác sĩ Sewall - Pratt nói - Tôi mời các ông đến để tự kiểm tra cái xác. Nhưng chắc chắn các ông cũng sẽ có cùngkết luận với tôi, dựa trên những vết thương đó. Thực sự nó rất rõ ràng với tôi và bác sĩ Crouch rằng…

- Crouch đã xem nó rồi ư? - Grenville hỏi.

- Bác sĩ Crouch đang ở phòng trực khi cái xác được đem tới bệnh viện. Thực sự đó là một tình thế khá may mắn vì ông ấy cũnglà người đã khám nghiệm cho Agnes Poole. Ngay lập tức ông ấy phát hiện ra điểm giống nhau giữa các vết thương. Đó là những vết cắt theo hình hoa văn kỳ lạ gì đó - Pratt nhìn Norris - Chắc anh biết tôi đang nói về cái gì, anh Marshall.

Norris nhìn Pratt.

- Hình một dấu thập? - Norris khẽ hỏi.

- Đúng thế. Mặc dù đã bị... phá hủy nhưng hoa văn đó vẫn có thể thấy rõ.

- Bị cái gì phá hủy? - Bác sĩ Sewall thắc mắc.

- Chuột, thưa ông. Cũng có thể là những con vật khác. Rõ ràng cái xác đã được để ở đó khá lâu rồi. Rất logic khi cho rằng ngàyanh ấy bị sát hại chính là ngày anh ấy biến mất.

Không khí trong căn phòng đột nhiên chùng xuống. Không một ai nói câu nào. Norris có thể nhận ra sự sững sờ trên từng khuôn mặt.

- Vậy là các ông đã tìm thấy anh ta - Bác sĩ Grenville thốt lên.

Pratt gật đầu.

- Đó chính là xác của bác sĩ Nathaniel Berry. Anh ấy đã không bỏ trốn như chúng ta tưởng. Anh ấy đã bị sát hại.

 

 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/66931


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận