Kiếm Vương Triều
Tác giả: Vô Tội
Quyển 1: Đại Nghịch
Chương 12: Vịkẹo chua ngọt, máu trên môi
Dịch: nhóm dịch BNS
Nguồn: bachngocsach.com
Đinh Trữnhìn vào đôi mắt đến chết vẫn chưa chịu nhắm lại của Tống Thần Thư, nói khẽ:
- Thiếu nợ trảtiền là lẽ đương nhiên, lão còn gì đểoán trách chứ?
Vì biết mình còn dư dảthời gian nên Đinh Trữkhông vội đi ngay mà tỉmỉlục lọi từng túi một trên người Tống Thần Thư.
Trong một vịtrí bí mật dưới tay áo lão, hắn tìm thấy vài đồ vật.
Một cuốn bút kí chi chít chữ, một túi tiền, một bình thuốc và hai khối lệnh bài bằng đồng.
Đinh Trữgiở cuốn bút kí, thấy trên đó ghi toàn những điều tâm đắc Tống Thần Thư rút ra khi tu luyện Xích Dương Thần Quyết cùng những suy đoán của lão về con đường tu hành sau này bèn lắc đầu, gấp bút kí lại rồi tiện tay nhét vào ống tay áo.
Túi tiền rất nhẹ, nhưng mở ra Đinh Trữthấy trong đó có mấy đồng Vân M
ẫu Đao (*) của Đại Tần. Loại tiền này dùng vỏ của loài sò có tên Vân M
ẫu cực kì quý hiếm chỉxuất hiện ở vùng biển sâu ngoài hải ngoại chế tạo ra, là thứtiền chỉcó ở Đại Tần, một đồng giá trịnăm trăm vàng.
Đinh Trữchẳng nghĩngợi gì, thu luôn.
Khi mở bình thuốc bằng sứmàu đồng đỏ, hắn hơi gi
ật mình.
Dưới đáy bình, một viên thuốc nhỏ màu trắng nằm lẻ loi, nhìn qua trông tựa như mắt cá chết.
- Chuẩn bịsẵn cho lúc phá cảnh dùng sao? Không ngờlão cũng có viên Ngưng Nguyên Đan nầy, cảm ơn vì chân nguyên, cảm ơn vì Ngưng Nguyên Đan, lão nhé.
Đinh Trữnhìn xác Tống Thần Thư, cảm động nói. Hắn lại nghiêm túc ng
ẫm nghĩmột hồi, quyết định sẽ không dùng hai tấm lệnh bài của kho Kinh Sử, sau đó dùng ngón tay thay kiếm đâm mấy nhát xuống đáy thuyền.
Trên ván gỗ xuất hiện một lỗ to, nước bùn đục ngầu l
ập tức tràn vào, nhanh chóng làm ng
ập khoang thuyền.
Đinh Trữkhom người bước ra, đạp nhẹ chân nhảy lên cây cầu phao bằng gỗ nửa chìm nửa nổi cách đó không xa.
Hắn đã bỏ ra mấy năm quan sát tìm hiểu mới chọn được khu vực này nên không một ai hay biết xác chết của một người tu hành Đại Tần đang từ từ chìm xuống đáy nước cùng chiếc thuyền màu đen.
Xuyên qua mấy bến tàu ven sông, bắt đầu có tiếng người xuất hiện, xung quanh trở nên náo nhiệt hơn.
Đinh Trữbước thong thảnhư người dạo chơi, đi vào một hẻm nhỏ âm u, bỗng hơi thở của hắn trở nên gấp gáp, trên đôi môi mím chặt chợt xuất hiện sắc đỏ như son.
Vịmáu tanh nồng quanh quẩn dưới kẽ răng nhưng sắc mặt Đinh Trữv
ẫn bình tĩnh lạthường, hắn móc tiền ra mua một xâu kẹo hồ lô của người bán rong bên đường.
Hắn hơi cúi đầu, từ từ nhấm nháp vịchua ngọt của viên kẹo, màu đỏ của đường phèn hòa l
ẫn với màu đỏ của máu tứa ra từ kẽ răng, không sợ ai phát hiện ra nữa.
Nghĩđến Tống Thần Thư đang chìm xuống đáy bùn cùng xác thuyền, rác rưởi, nghĩđến bình thuốc trong tay áo, Đinh Trữthấy vui hơn, công sức bỏ ra suốt mấy năm đã không uổng phí, kết quảnh
ận được còn lớn hơn mong đợi, không vui sao được?
Nhưng nghĩtới những chuyện khác, những người khác, những người mà kết cục còn thê thảm hơn cảTống Thần Thư, sống mũi hắn trở nên cay cay.
Hắn ước gì mình có thểl
ập tức bay về căn nhà nhỏ của bà lão bán mực, ăn một tấm bánh rán nóng hổi, nhưng hắn biết còn có việc khác đang đợi mình hoàn thành.
...............................
Con thuyền đã chìm hẳn, chỉcòn bong bóng và bùn rác không ngừng sủi lên.
Một chiếc bồn gỗ bơi tới.
Trong bồn, một người đàn ông tóc dài, ăn mặc kiểu dân chài chừng hơn bốn mươi tuổi ngồi xếp bằng, khi thấy đám bong bóng nước bất thường này, sắc mặt gã trầm xuống. Gã đàn ông nheo mắt quan sát bốn phía, khi chắc chắn không một ai xung quanh mới dùng tay làm mái chèo đẩy bồn gỗ bơi tới cạnh một cọc gỗ cắm trên mặt sông rồi nhổ nó lên một cách nhẹ nhàng.
Cọc gỗ cực nặng, mặc dù quá nửa v
ẫn ngâm trong nước nhưng đủ sức khiến chiếc bồn gỗ gần như chìm hẳn, mép bồn và mặt nước chỉthiếu chút xíu là ngang bằng nhau.
Người đàn ông v
ẫn không thèm đểý, gã mang cọc gỗ trở lại khu vực có bong bóng nước rồi dùng sức nhấn nó xuống.
Nghe tiếng động khác thường vọng lên, gã chắc chắn dưới đó có vấn đề bèn buông chiếc cọc, chỉnháy mắt sau, chiếc bồn lao đi bằng một tốc độ khủng khiếp, đểlại phía sau một dải sóng dài thăm thẳm.
........................
Đinh Trữăn hết xâu kẹo, nuốt hết máu rỉra trong miệng.
Hắn đi không dừng bước, xuyên qua hết khu vực này đến khu vực khác, nhưng nếu một ai đó có bản đồ và đánh dấu những nơi hắn qua sẽ phát hiện ra một điều, kì th
ật hắn đang đi quanh một chỗ duy nhất.
Đó là một bến tàu.
“Cộp”.
Tiếng động khe khẽ vang lên.
Đó là âm thanh va chạm giữa bồn gỗ và cọc buộc dưới bến tàu.
Cách đó một con đường, Đinh Trữđã nghe thấy, hắn bước nhanh hơn. Qua một tiệm rèn, hắn thấy gã đàn ông tóc dài.
Hắn lặng lẽ đuổi theo.
Đây là kế hoạch một đá ném hai chim của hắn.
Ai cũng biết có một bàn tay trong bóng tối đang thao túng vương quốc ngầm này, nhưng sau nhiều năm người ta v
ẫn không biết kẻ đó th
ật sự là ai và sau lưng có bóng dáng nhân v
ật lớn nào.
Hầu như tháng nào Tống Thần Thư cũng tới đây một lần. Dù giấu diếm được người ngoài, nhưng người ở đây chắc chắn sẽ biết thân ph
ận lão.
Một vịquan Đại Tần, một người tu hành bịám sát, chấn động do sự kiện đó tạo ra không thểnhỏ.
Người giao dịch Hỏa Quy Đảm với Tống Thần Thư thấy lão không đến như đã hẹn sẽ nhanh chóng biết có chuyện không hay xảy ra với lão, và loại chuyện không hay này sẽ d
ẫn triều đình tới điều tra, đó thực sự là một thảm họa.
Vì thế, người giao dịch đó phải dùng tốc độ nhanh nhất đến báo tin cho kẻ thao túng khu vực này.
......................
Tâm trạng người đàn ông tóc dài đang hết sức nặng nề, hắn cúi đầu bước vội như chạy mà không ngờcó người đang bám theo phía sau, hơn nữa dường như Đinh Trữcó một loại khảnăng đặc biệt, bóng dáng hắn chưa một lần xuất hiện ở những khoảng cách hoặc vịtrí khiến đối phương nảy ý nghi ngờ.
Gã đàn ông bước vào một tiệm cầm đồ.
Đinh Trữkhông cần tiếp c
ận.
Sau nhiều năm tìm hiểu, trừ một vài đường ngầm trong các ngôi nhà thì hắn nắm rõ mọi ngõ ngách ở Ngư Thịnhư lòng bàn tay.
Hắn biết sau tiệm cầm đồ đó là một cái sân, từ sân có ba lối thoát.
Vì v
ậy, hắn cứtiếp tục đi tới, đi về phía giao lộ có thểkiểm soát cảhai con đường trong khu vực này.
Đột nhiên, lông mày hắn hơi nhướng lên.
Ba người xuất hiện trong tầm mắt.
Con đường ba người đó đang đi cực kì lầy lội, th
ậm chí có thểnghe rõ tiếng bùn bì bõm dưới chân họ.
Vấn đề ở chỗ con đường đó là một trong những lối đi chạy gần tiệm cầm đồ.
Quanh Đinh Trữđang khá đông người, hắn chỉkhẽ xoay đầu, làm bộ như vô tình liếc qua.
Đồng tử hắn chợt co lại.
Vì hắn đã nhìn rõ hình dạng ba người đó.
Một ông già lưng còng tay chống g
ậy trúc màu đen, một gã trẻ tuổi xinh trai dáng thấp bé, một thiếu niên mày r
ậm ăn mặc kiểu người xứkhác.
Ông già lưng còng đi phía trước, khi tới đầu đường lão quay người trở về.
Gã trẻ tuổi xinh trai và thiếu niên mày r
ậm v
ẫn tiếp tục đi tới, bước vào một con hẻm phía sau Đinh Trữ, bóng họ lúc ẩn lúc hiện trong mưa.
Đinh Trữkhông có ý định quan sát thêm ba người, hắn cười gượng rồi hít sâu.
Từ ông lão già yếu hom hem như lúc nào cũng có thểchết ngay đến đôi nam nữtrẻ tuổi đều không có dấu hiệu gì của người tu hành.
Kểcảngười tu hành trên ngũ cảnh quan sát không kĩchưa chắc đã phát hiện ra.
Nhưng Đinh Trữchắc chắn cảba người đó đều là người tu hành hết sức mạnh mẽ.
Bởi vì hắn biết ông già chống g
ậy trúc.
Hai người kia hắn chưa gặp bao giờ, cũng không biết thuộc môn phái nào, nhưng hắn cảm nh
ận được sự kính trọng mà ông già kia dành cho họ.
Có thểkhống chế ngũ khí trong cơ thểđến mức độ hắn không thểcảm nh
ận thấy thì cảnh giới của họ chắc chắn cực kì kinh khủng.
Đinh Trữchợt khựng lại, hắn cảm nh
ận được một luồng khí tức bá đạo nóng rực.
Theo luồng khí tức đó, hắn thấy một cây dù Hoàng Du.
Có vẻ vì không muốn giọt nước mưa nào dính trên quần áo mình nên một gã đàn ông cao gầy quyết định bung dù.
Mặt hắn bịche khuất dưới tán dù, nhưng có thểnhìn thấy những ngón tay đang nắm chặt cán dù của hắn, chúng vừa to lớn vừa cứng cáp, tràn ng
ập sức mạnh.
Đây rõ ràng là một người tu hành.
Đinh Trữhiểu biết khá rộng so với đa số người tu hành khác nên thông qua luồng khí tức bá đạo nóng rực đó, hắn dễ dàng đoán được sư môn của gã đàn ông.
Nhìn phương hướng người này đang tiến tới, Đinh Trữthở dài.
Hôm nay, ngoài thành Trường Lăng sắp có thêm một cái xác.
................................
(*)Đao: một trong những loại tiền lưu hành thời cổ, có hình dạng giống cái đao.
Trích Sử Ký Tư Mã Thiên, phần Bình Chuẩn Thư:
Thái Sử Công nói:
Đểgiao dịch giữa công, nông, thương xuất hiện các thứtiền tệ: vỏ rùa, vỏ sò, vàng, tiền, đao, vải. Nguồn gốc các thứtiền tệ đã có từ lâu. Kểtừ họ Cao Tân trở về trước thì đã xa lắm, không biết gì đểchép......
....Trong thời Ngu và Hạcó ba thứtiền tệ: có thứvàng, có thứtrắng, có thứđỏ. Người ta hoặc dùng tiền hoặc dùng vải, hoặc dùng đao hoặc dùng mai rùa, vỏ sò.