Cửu Vĩ Hồ nói không sai, Cửu vĩ dâm hương căn bản là không hề có thuốc giải, ngoại trừ nam nữ giao hợp. Nếu mình còn trì hoãn thời gian, chỉ sợ khi Lục Thừa Thiên dẫn người tìm tới, nói không chừng Hà Vĩ Thu sẽ ỷ vào danh phận sư huynh giành phần giải độc cho sư tỷ.
Không được, tuyệt đối không thể để Tạ Lâm Lan rơi vào tay Hà Vĩ Thu.
Lăng Phong bế Tạ lâm Lan tới giường đá, thở sâu vài cái, rồi mới đặt nàng xuống. Hắn nhìn kỹ, chỉ thấy Tạ Lâm Lan mặc quần hồng, hình thể ưu mỹ, nhìn vô cùng thoải mái. Hít vào một hơi, hương khí nhàn nhạt trên người nàng lập tức len vào mũi, khiến người ta có cảm giác phiêu nhiên, bay bổng.
Khi ánh mắt Lăng Phong chuyển qua bộ ngực Tạ Lâm Lan, thì tim đập rộn không ngừng. Bộ ngực nàng không thể nói là to, thế nhưng tuyệt đối là rất mê người. Khiến cho người ta nhìn thấy, chỉ muốn lột ngay y phục của nàng mà thưởng thức cho thỏa khát vọng.
Lại nhìn lên trên, khuôn mặt Tạ Lâm Lan bị mái tóc che phủ, Lăng Phong dùng tay khẽ gạt tóc nàng sang một bên, lập tức hiện ra khuôn mặt kiều diễm, mày liễu cong cong, hai má đỏ hồng, mắt phượng nhắm chặt, khóe miệng còn đang mỉm cười, giống như trong mộng gặp được chuyện gì rất vui vẻ.
Tạ Lâm Lan ngoại trừ trúng Cửu vĩ dâm hương, Cửu Vĩ Hồ còn làm cho nàng mê man đi.
Lăng Phong trong lòng có chút do dự, lợi dụng lúc người ta gặp nguy, thật sự không phải là hành vi của bậc quân tử. Hơn nữa một khi Tạ Lâm lan tỉnh lại, mình căn bản không biết làm sao giải thích? Nhưng dưới tình huống này, ngoại trừ cách đó ra, căn bản không còn biện pháp nào khác, càng huống chi trong lòng Lăng Phong đã sớm muốn cưới nàng làm vợ. Đúng vậy, nữ nhân chính là, ngươi không cưỡi lên nàng, tất sẽ có người khác cưỡi. Lăng Phong hạ quyết tâm, thầm nghĩ, ta cứ một lần làm tiểu nhân đi. Dù sao cũng không phải là mình bắt nàng đem tới, chung quy so với rơi vào tay dâm tặc thì còn tốt hơn nhiều.
Lăng Phong trong lòng đã định, mất một chút sức lực mới cởi được áo ngoài của Tạ Lâm Lan, để lộ ra chiếc yếm cùng tiểu đoản khố màu đỏ ở bên trong. Che đậy phía dưới chiếc yếm là hai khối vưu vật, khiến người ta chỉ muốn phạm tội. Trên yếm thêu một đôi uyên ương hý thủy, thực sự là rất mê người. Lại nhìn xuống dưới, tiểu đoản khố lộ ra cặp chân ngọc trắng bạch như tuyết, mịn màng như lụa, khiến Lăng Phong nuốt nước miếng không ngừng.
Mỹ nữ tuyệt sắc như thế, làm sao có thể bỏ qua? Tiếp tục cởi tiểu đoản khố đã ướt đẫm, đôi chân ngọc hoàn mỹ không tỳ vết từng chút từng chút hiện ra trước mắt. Không chỉ có chân, còn có đồn bộ tròn trịa săn chắc, chiếc eo thon nhỏ mượt mà, khối tam giác đen sẫm ẩn hiện phía dưới bao trùm lấy chiếc rãnh nhỏ cực kỳ dụ nhân. Lăng Phong áp tay lên lên chiếc mu nhỏ láng mịn, mới phát hiện nơi này đã nhầy nhụa, ướt át vô cùng. Lăng Phong ánh mắt rốt cục cũng chuyển tới nơi thần bí nhất của nữ nhân, lập tức hắn cảm thấy nhịp tim và hơi thở như ngừng lại.
Tạ Lâm Lan so với Lục Phi Nhi thì thành thục hơn, vì thế cũng hấp dẫn hơn, có lẽ ba năm nữa Lục Phi Nhi mới có thể vượt qua Tạ Lâm Lan, thế nhưng bây giờ mà nói, Tạ Lâm Lan khí chất tuyệt đối là vô cùng thành thục, cũng vô cùng mê người.
Lăng Phong ngừng một chút lấy lại tinh thần, cũng không có vội cởi y phục. Hắn cúi xuống hôn Tạ Lâm Lan, cảm thấy môi nàng có chút lạnh, nhưng rất mềm, rất trơn. Nếu nàng tỉnh lại thì tốt, có thể cùng mình nóng bỏng một phen. Lại nghĩ, như thế sao có thể? Nếu nàng tỉnh lại, chẳng những mình không được hưởng thụ nàng, mà rất có thể còn bị một bạt tai.
Lăng Phong lại duỗi tay ra, chậm rãi vuốt ve bộ ngực nàng. Cảm giác thật thoải mái, vừa mềm, vừa đàn hồi, giống như ấn xuống hai quả cầu da, so với hai trái tiểu cầu của Lục Phi Nhi thì càng thêm nhục cảm. Lăng Phong vô cùng thích thú, vừa nắn vừa xoa, vừa vò vừa miết. Hắn dám thề, từ khi sanh ra tới nay, hắn chưa sờ qua vật gì thích như vậy. Không sai, vô luận là Tử Lăng hay Lục Phi Nhi, so với Tạ Lâm Lan vẫn còn một khoảng chênh lệch, ít nhất trên phương diện phát dục thành thục, thì Tạ Lâm Lan đã là đào tiên chín ngẫu, đặc biệt mê người.
Cứ sờ như vậy, khiến Lăng Phong bắt đầu kích động. Hắn lập tức cởi nốt y phục của Tạ Lâm Lan. Bởi vì bàn tay có phần run rẩy, cho nên hồi lâu mới tháo được chiếc yếm ra. Yếm vừa rớt xuống, lập tức trước mặt sáng ngời, hai khối nãi tử vừa tròn vừa căng, vừa trắng vừa mịn, cao vút ngạo nghễ, phía trên là nãi đầu đỏ hồng như anh đào, khiến cho người ta chỉ muốn ngậm ngay lấy mà mút nút.
Lăng Phong nhìn tới ngây ngốc, miệng lẩm bẩm:
- Thật đẹp, ai thấy mà không muốn ăn." Nói rồi hai tay lại áp tới, tiếp tục nhào nặn. Trực tiếp chạm vào da thịt so với cách một lớp y phục hoàn toàn không giống nhau. Lăng Phong cảm giác bàn tay trơn tuột, vừa láng mịn, lại vừa thoải mái, thật sự là mê người đến chết.
Lăng Phong thấy vuốt ve vẫn chưa đủ, qua một hồi, hắn lại hé miệng ngậm lấy nhũ đầu, tham lam mút nút như trẻ con bú sữa. Loại cảm giác thâu hương cấm kỵ này, càng khiến cho hắn nhiệt huyết sôi trào, vô cùng kích thích. Lúc mới bắt đầu còn một chút bất an, sợ rằng Tạ Lâm Lan tỉnh dậy hay Lục Thừa Thiên dẫn mọi người tìm tới, thế nhưng lâu dần, hắn hoàn toàn chìm đắm vào xuân tình ấm áp, mọi e dè lo lắng đều theo đó mà tan biến hết.
Lúc này hai mắt Lăng Phong đã đỏ bừng, ánh mắt tràn đầy dục vọng. Hắn không còn là Lăng Phong của thường ngày, mà đã trở thành một tên gia hỏa mang theo vài phần thú tính.
Đắm chìm trong dục vọng, Lăng Phong rất nhanh đã lột sạch Tạ Lâm Lan. Mỹ nữ lõa lồ, mị lực đạt tới đỉnh điểm, dục vọng của Lăng Phong cũng theo đó mà trở thành cực đại. Hắn không kịp nhìn nhiều, lập tức đem đôi chân ngọc cảu nàng tách ra.
Lăng Phong gấp gáp đưa tay vuốt ve cặp đùi mỹ nữ, cảm giác thích thú căn bản không cần phải nói. Rất nhanh, bàn tay đã tiến tới địa phương trọng yếu. Lăng Phong gảy gảy nơi đó, thật mềm, thật nóng, nước cũng thật nhiều, hơn nữa còn thoang thoảng mùi hương xử nữ, không hề khó ngửi chút nào. Từa hồ trong ấp áp mang theo một chút tinh vị cùng hương khí.
Ngửi chưa đủ, Lăng Phong đột nhiên lại muốn nếm thử. Vì vậy tách hai chân nàng ra rộng hơn, kéo một chân gác lên cao, sau đó há miệng, hướng thẳng chiếc rãnh nhỏ hôn tới. Hắn say sưa mút nút, khiến Tạ Lâm Lan rên hừ hừ, hiển nhiên trong hôn mê nàng vẫn cảm nhận được khoái cảm.
Tạ Lâm Lan rên như vậy, dọa Lăng Phong giật nảy mình, tưởng rằng nàng đã tỉnh lại. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, thấy nàng vẫn ngủ say như cũ, mới tạm yên lòng. Hắn không dám lãng phí thời gian, lập tức móc ra Thất tinh ngọc châu. Cực phẩm, gân xanh nổi lên, như quần long bàn trụ (rồng quấn quanh cột). Hơn nữa, đầu hướng lên trời, giống như đại pháo sắp khai hỏa vậy.
Lăng Phong hướng về nhục thể thơm ngát, nói:
- Sư tỷ, chớ có trách ta. Ta lần đầu gặp tỷ, trong lòng đã thích tỷ rồi. Ta muốn cưới tỷ làm lão bà. Hơn nữa, tỷ trúng phải Cửu vĩ dâm hương, cho dù ta không làm, tất sẽ có nam nhân khác làm…" Nói ra lời này, Lăng Phong cảm thấy an tâm hơn một chút, lúc này mới nhoài người đè lên người Tạ Lâm Lan.
Lăng Phong cảm thấy thật sảng khoái, so với nằm trên nệm bông còn thích
hơn nhiều. Nhẹ nhàng đâm vào, đã cảm giác được chướng ngại. Hắn dừng lại một chút, sau đó dùng sức đâm mạnh, đã cắm vào tận cùng. Chỉ nghe Tạ Lâm Lan rên rỉ một tiếng, mày nhíu lại, bộ dáng rất đau đớn, tựa hồ như muốn tỉnh lại.
Phượng hoàng điểm đầu? Lại là một cực phẩm nữ nhân danh khí hiếm có, nữ nhân danh khí loại này, ngọc môn (tự tưởng tượng đi (**) ) nhỏ hẹp. Thế nhưng sau khi thông qua quan đạo (phá xử), không lâu sẽ có nhục câu rủ xuống giống như hạt gạo lớn, qua nhục câu, là đã có thể chạm tới miệng hoa tâm rộng lớn dị thường, vị trí có chút lệch đi. Bởi vì kết cấu hơi lệch một chút, cho nên nam nhân một khi cắm vào, không thể nhắm mắt đâm thẳng, nếu không sẽ không thể tiến tới yếu điểm. Chỉ cần cẩn thận chậm rãi đâm nghiêng một chút, đồng thời đem hai chân nữ nhân kẹp chặt lại, hướng về hoa tâm một mạch đâm vào, nhất định sẽ đâm trúng mục tiêu, tìm được diệu xử (nơi tuyệt diệu). Nữ nhân khí đó sẽ sung sướng vô cùng, phát ra tiếng kêu thỏa mãn. Nữ nhân loại này cực kỳ trân quý, bởi vì dưới tác dụng của nhục câu, chỉ cần đạt tới cao triều, nhục câu sẽ sinh ra hấp lực, đưa nam nhân tiến vào mộng ảo. Bởi vậy Phượng hoàng điểm đầu còn gọi là Ưng câu, là một trong Thập lục danh khí ghi lại trong Ngự Nữ tâm kinh.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là, Tạ Lâm Lan vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê, không thể khiến Lăng Phong tận sướng. Bất quá lúc này cũng không quản nhiều như vậy, dù sao mị lực của Tạ Lâm Lan cũng đủ để tiêu trừ tiếc nuối trong lòng hắn. Lăng Phong cảm giác tiểu đệ đệ bị nhục động bao lấy, khoái cảm không cần phải nói. Nơi đó vừa mềm, vừa khít, dâm thủy tràn trề, làm cho hắn tâm hồn như phiêu đãng. Sảng khoái tới mức Lăng Phong nhắm chặt hai mắt, nhịn không được ngửa đầu lên hét một tràng dài; trông thấy nửa tấm sa khố dưới thân Tạ Lâm Lan bị nhuộm đỏ hồng, không khỏi áy náy:
- Sư tỷ là lần đầu tiên, lại bị mình thô bạo làm cho chết đi sống lại, mình thực là không biết thương hoa tiếc ngọc." Trong lòng thầm nghĩ, lại khẽ hôn lên má đào của Tạ Lâm Lan, sau đó trượt dần xuống, ngậm lấy hai tòa nhũ phong cao vút.
Lăng Phong hít sâu một hơi, sau đó theo bản năng tiếp tục chuyển động, tiến xất tiến xuất, càng lúc càng nhanh. Tạ Lâm Lan thân thể bị Lăng Phong thúc đẩy, làm cho cặp nhũ phong lắc lư lắc lư, cực kỳ hấp dẫn, Lăng Phong nhìn vô cùng đã mắt, nhịn không được đưa tay nắm lấy, một bên vuốt ve, một bên nắn bóp. Cảm giác thật khó có thể nói thành lời, nhưng đại khái là rất thích thú.
Tạ Lâm Lan mặc dù là hôn mê, thế nhưng khuôn mặt vẫn như hoa đào, so với vẻ điềm tĩnh vừa rồi thì hoàn toàn không giống. Bộ dáng rất vũ mị, rất mê nhân. Không cần phải nói, chính cử động của Lăng Phong đã khiến nàng thay đổi như vậy. Nhìn lại song nhũ, so với khi nãy tựa hồ cũng lớn hơn. Toàn thân trắng nõn cũng dần biến thành ửng hồng, lộ rõ vẻ phong tình nữ nhân.
Lăng Phong hôn môi nàng, nói:
- Hảo sư tỷ, thân thể tỷ thật đẹp. Ta vừa trông thấy, đã muốn kiền rồi." Nói xong, hạ thân lại dấn tới, từng nhát từng nhát đâm vào. Càng kiền lại càng muốn kiền, càng kiền lại càng thích kiền. (kiền = xxx T.T)
Tạ Lâm Lan ở trong mộng cũng mơ hồ cảm nhận được có ngươi chơi đùa mình. Nàng mặc dù không thể tỉnh lại, nhưng thân thể vẫn còn rất mẫn cảm. Lăng phong kiền vừa nhanh vừa mạnh, khiến nàng bất giác tiết xuất như hồng thủy. Dù đang ngủ cũng thấy vô cùng sảng khoái, trong miệng thanh âm rên rỉ cũng lớn hơn. Lăng phong nghe được thì càng cao hứng, tựa như đó là minh chứng cho thành tựu của hắn.
Vốn hắn còn sợ nàng tỉnh lại, thế nhưng lúc này hắn thật mong nàng có thể tỉnh. Hắn thầm nghĩ, nếu sư tỷ mà tỉnh, hai người thanh tỉnh cùng kiền, như vậy mới thật sảng khoái. Một bên nghĩ, một bên kiền, trên người Tạ Lâm Lan mà đại triển hùng phong. Đồng thời kết hợp song tu, đem chất độc trong người Tạ Lâm Lan toàn bộ bài xuất ra ngoài.
Sau khi Lăng Phong đen tinh hoa bắn thẳng vào nội thể Tạ Lâm Lan, hắn khoan khoái ngả người về phía sau, nằm yên không nhúc nhích. Hai mắt vẫn khép chặt, tận hưởng dư vị còn sót lại, hắn cảm thấy mình so với thần tiên còn sung sướng hơn vạn lần.
Lăng Phong nghỉ ngơi một lát, mới từ từ ngồi dậy, trìu mến hôn môi hôn mặt Tạ Lâm Lan, sau đó nói:
- Hảo sư tỷ của ta, sau này có cơ hội chúng ta lại vui vẻ. Ta nhất định sẽ cưới nàng làm lão bà, khiến nàng cả đời không rời xa ta. Mỗi đêm ta đều cho nàng thoải mái."
Đáng tiếc, Tạ Lâm Lan vẫn còn đang trong mộng, căn bản không nghe được Lăng Phong nói gì, hơn nữa cũng vì an toàn, Lăng Phong thủy chung cũng không có đánh thức nàng dậy.
Lăng Phong nhìn nàng, vô cùng vui sướng, mặc dù vừa rồi chẳng phải quang minh lỗi lạc gì, nhưng dù sao mình cũng bởi cứu người, vả lại trong lòng thích nàng là thật tâm thật ý, không có nửa điểm giả dối.
- Mau đuổi theo, Cửu Vĩ Hồ chạy về phía kia…" Thanh âm của đệ tử Hoa Sơn từ dưới núi truyền đến làm Lăng Phong bừng tỉnh.
Lăng Phong kinh hãi, vội vàng mặc lại y phục, đồng thời cũng giúp Tạ Lâm Lan mặc vào, dù sao cũng là bị mình lột ra, bây giờ mặc vào không tránh khỏi để lại dấu vết, người tinh mắt vừa nhìn đã biết nàng bị làm nhục. Lăng Phong mặc kệ, đem Tạ Lâm Lan ôm lấy, phóng người chạy ngược hướng đệ tử Hoa Sơn đang truy đuổi, sau đó đặt nàng ở một nơi kín đáo trong rừng cây, giải khai huyệt đạo, rồi lập tức rời đi. Lăng Phong tính toán, cho dù đệ tử Hoa Sơn có tìm được Tạ Lâm Lan, ít nhất phải nửa canh giờ, khi đó nhất định nàng đã tỉnh lại rồi, thấy mình bị làm nhục, không biết nàng sẽ phản ứng ra sao?
Lăng Phong trở lại sơn động, đem chiêc chiếu cùng y phục dơ bẩn tất cả ném xuống sơn cốc sâu vạn trượng, sau đó giả bộ như đang diện bích tư quá.
Không đến nửa canh giờ, đã nghe thấy một trận ồn ào từ bên ngoài truyền tới.
Chỉ nghe Đàm Uyển Phượng hét lớn:
- Sư muội, rốt cục là phát sinh chuyện gì? Ngươi muốn đi đâu?"
Tạ Lâm Lan giọng thê lương nói:
- Sư tỷ, tỷ nói một tiếng với sư phụ sư nương, rằng muội không thể báo đáp ân dưỡng dục của hai người." Nói rồi hướng thẳng tuyệt bích huyền nhai trên Tư quá nhai phóng đi.
Lăng Phong thấy thế, vội vàng chạy ra, gọi:
- Sư tỷ, tỷ làm gì?"
Tạ Lâm Lan quay lại nhìn Lăng Phong, hai mắt rưng rưng, nói:
- Sư đệ, chúng ta kiếp sau gặp lại." Nói rồi lập tức gieo mình xuống vực sâu vạn trượng.
Lăng Phong căn bản không có nghĩ tới mình bởi vì thống khoái nhất thời, cư nhiên lại dẫn tới biến cố lớn như thế, lúc này kinh ngốc tại hiện trường, có hối hận cũng không còn kịp nữa.
Hết chương 36. Mời các bạn đón đọc chương 37!