"Đại trượng phu có việc không thể không làm" Lăng Thiên ngang nhiên nói:
"Ta là Lăng Thiên, nếu chỉ vì sợ hãi mà không có dũng khí đến, như vậy ta đã không phải là Lăng Thiên. Lăng Thiên ta sao có thể như vậy!" Nói xong, Lăng Thiên hơi có chút nhạo báng nhìn hắn
"Lại nói, các hạ võ công mặc dù cao nhưng liệu các hạ có khẳng định là giết được ta?"Người áo xanh giật mình nhìn Lăng Thiên, trong mắt sát khí chợt hiện nhưng Lăng Thiên lại không để ý, hắn không nhanh không chậm nói
"Ngươi có dám khẳng định là lúc này có thể giết được ta"Người áo xanh võ công có cao nhưng dù sao cũng là con người. Sau khi Mính Yên Lâu độc chiến quần hùng, ngàn dặm truy sát, không ngừng giết người vừa lại không ngừng liều mạng với cao thủ... Lăng Thiên không tin hắn không có nửa điểm hao tổn công lực cho nên, tại thời khắc này trong tâm Lăng Thiên lại dâng lên sát khí mạnh mẽ. Nếu như có thể giết chết người áo xanh mà nói, thì lúc này không nghi ngờ gì nữa là cơ hội trời cho, tuyệt đối là cơ hội ngàn năm khó gặp.
ười áo xanhđột nhiên cười to. Lấy tính cách của hắn mà lại đột nhiên cười to như thế thật là ngoài dự liệu của Lăng Thiên.
"Lăng Thiên không thẹn là Lăng Thiên!" Người áo xanh tán thưởng nói:
"Không ngờ trong lúc này võ công lại vừa có đột phá! Khó trách khi đối mặt với ta mà lại cuồng ngạo như thế."Lăng Thiên bĩu môi nói:
"Đa tạ đã khen ngợi! Lăng Thiên trời sinh đầu khớp xương cứng rắn, trời sanh tính này, chính mình cũng cảm giác được có chút điên rồ"Người áo xanhn lắc lắc đầu, sắc mặt đột nhiên nhất biến quay về vẻ lạnh như băng ban đầu, lãnh đạm nói
"Đáng tiếc ngươi đã sai rồi! Ngươi cho rằng lúc này ta giết không được ngươi ư? Không phải là không giết được mà là không giết thôi. Cho dù là ngay bây giờ, nếu muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay!""Ha ha ha." Lăng Thiên cười to:
"Tôn giá quá tự tin đó. Lăng Thiên muốn được lĩnh giáo cao minh."Lăng Thiên không tin, Lăng Thiên quyết không tin một người chạy hơn ngàn dặm, tinh lực đại hao tổn mà lại có dư lực giết chết chính mình!
Ngươi cho là ngươi là thiên hạ đệ nhất cao thủ sao.
Người áo xanh đưa mắt nhìn Lăng Thiên chậm rãi nói:
"Ngươi muốn giết ta?!" Bỗng nhiên tựa hồ chính hắn cũng cảm giác được bất khả tư nghị vừa lại hỏi lại một lần:
"Ngươi không ngờ dám nổi sát khí với ta?" rồi đột nhiên khí thế cuồng nổi lên.
Lăng Thiên lẳng lặng nhìn hắn, cố gắng đề tụ toàn bộ bộ công lực, lãnh đạm nói:
"Đúng. Sự tồn tại của ngươi có mối uy hiếp thật sự rất lớn đối với ta! Cơ hội trước mắt rất ngắn, ta không muốn bỏ qua!" người áo xanh lục thức nhạy cảm đã phát hiện Lăng Thiên trong tâm bắt đầu xuất hiện sát cơ lành lạnh, nếu như Lăng Thiên ngoài miệng phủ nhận thì cũng không có ý nghĩa gì mà lại càng mất thân phận cao thủ.
"Ha ha a." người áo xanh cười lên. Trong tiếng cười lại tràn ngập sự vui vẻ cùng một tia hoài niệm
"Đã gần mười năm qua rồi, gần mười năm không có người nào có dũng khí trước mặt ta nói ra hai chữ giết ta. Hôm nay chung quy lại lần nữa nghe thấy." Hắn hài hước nhìn Lăng Thiên:
"Xem đến hôm nay không cho ngươi nếm thử một lần thì ngươi vẫn không c
"Như vậy ngươi cho ta giết ngươi một lần ư?
" Lăng Thiên nói tựa như một nông phu đang mặc cả mua thức ăn ở chợ, thêm hai bớt một? Cảm giác như đang mua bán vậy. Trong tâm hắn chuyện sinh tử giết chóc giữa hắn cùng người áo xanh đã thực sự sớm đã cực kỳ bình thường, cực kỳ bình thản, không có gì quan trọng.
Nhưng ngắn ngủi vài câu nói này lại tựa hồ như phân giới giữa sinh cùng tử.
"Được!
" người áo xanh khi nói một chữ này thì rất thận trọng, rất trầm trọng "Ta sẽ cho ngươi nếm thử một lần!
"
Lăng Thiên đang súc lực chờ phát động, sau khi nghe thấy câu nói này thì đồng dạng rất thận trọng nói một chữ: "Đa tạ
"
Người áo xanh ha ha cười, nhãn thần từ từ lăng lệ lên "Sớm đã nghe danh Lăng Thiên từ năm năm trước bất quá gần một tháng gần đây ta mới để tâm đến
". Giọng nói của hắn trầm trọng, tựa hồ ẩn chứa một loại vận luật kỳ lạ."Có thể được Diệp Khinh Trần tán thưởng, đích xác là không tệ. Chẳng qua ta lại không phải là Diệp Khinh Trần!"
Ngay lúc người áo xanh nói xong Lăng Thiên đột nhiên cảm giác khoảng không bốn phía tựa hồ trong nháy mắt ngưng đọng lại, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn. Thiên địa trong lúc này đột nhiên như ngưng tụ thành một thể. Lăng Thiên cảm giác chính mình tựa như một con cá đang bơi trong hồ nước thì đột nhiên nước trong hồ bị đông kết thành một khối băng, đem chính mình phong ấn ở bên trong! Cảm giác muốn động một ngón tay cũng khó khăn.
Đây là dạng cảnh giới gì! Nhân lực có thể đạt tới cảnh giới này ư!
Người áo xanh hai tay chắp sau lưng, hai mắt nhìn Lăng Thiên trông giống như hồ sâu không thấy đáy. Mặc dù chưa làm ra động tác gì nhưng khí thế của hắn đã làm cho thiên địa cũng phải biến sắc!
Lăng Thiên hừ một tiếng, trong tâm mặc dù cả kinh nhưng ý bất loạn. Kinh Long Thần Công toàn lực vận chuyển tựa hồ trong nháy mắt liền đem cửu trọng Kinh Long Thần Công vận hành đến cực trí! Hai mắt không chút né tránh nhìn chăm chú vào mắt người áo xanh, trên người khí thế bàng bạc đột nhiên nhiên phát ra!
"Ba" một tiếng xé gió nhẹ vang, hai luồng khíliền như hai viễn cổ thần chỉ, mang theo thiên địa thần uy đụng vào nhau ầm một tiếng.
Tựa hồ trong sát na này không gian đột nhiên yên lặng! Khoảnh khắc sau, ầm một tiếng vang lên trong phương viên mười trượng xung quanh tất cả cây cỏ và bùn đất cuồng bạo bắn nhanh ra bốn phía. Trong rừng vang lên tiếng phốc phốc phốc loạn hưởng không ngừng.
Lăng Thiên thân thể có chút nhất hoảng, thân thể nghiêng về phía sau. Mặc dù hắn cứng rắn chống lại nhưng trên khuôn mặt trắng như ngọc đột nhiên lộ vẻ đỏ hồng rồi chợt tán đi.
"Quả nhiên là rất cao, không trách Lăng Thiên có lòng tự tin!
" Người áo xanh khen ngợi rồi đột nhiên thân thể nghiêng về phía trước một chút.
Lăng Thiên đột nhiên cảm giác như cả bầu trời xanh theo cái cúi xuống này của hắn mà đè xuống. Lăng Thiên như điên cuồng vội vàng thúc giục nội lực, trên đầu bỗng nhiên khói trắng bốc lên, hai mắt như phát ra lôi điện không lùi bước chút nào! Trong miệng hắc hắc cười lạnh nói: "Tốt, chẳng qua tất cả còn ở phía sau".
Người áo xanh trong miệng 'ô' một tiếng, tựa hồ đối việc Lăng Thiên có thể ngăn cản được công kích khí thế của mình mà cảm thấy kinh ngạc! Chân phải đột nhiên bước lên, tựa hồ mang theo lực đạo ngàn cân, có vẻ rất thong thả nhưng lại để lại hư ảnh mà lại bước ra có nửa bộ!
Mặc dù chỉ là nửa bước nhưng trong mắt người ngoài thì lại giống như trong nháy mắt đã bước ra hàng ngàn cái nửa bước.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com"Ầm!" Chân phải của người áo xanh giẫm mạnh trên mặt đất! Tại cảm giác của Lăng Thiên, một cước này rơi trên mặt đất khiến cho không chỉ hắc tùng lâm mà tựa hồ cả Thừa Thiên quốc, cả thiên hạ cùng run rẩy chấn động!
Nhưng bốn phía lại không có nửa điểm động tĩnh. Lăng Thiên biết, lực đạo nửa bước vừa rồi của người áo xanh thực tế cũng không có tạo thành tiếng vang động lớn, thậm chí một con kiến đen đang vội vã bò bên cạnh chân người áo xanh cũng không chịu ảnh hưởng gì.
Lăng Thiên cảm giác chấn động thực tế là do tâm linh của hắn bị động tác của đối phương làm cho chấn động kịch liệt! Động tác của người áo xanh đã làm rung động tâm linh, thậm chí nghiêm trọng hơn là quấy nhiễu sự mẫn cảm của lực
"Phốc!" một ý niệm chợt nổi lên Lăng Thiên quyết đoán nghiến răng căn mạnh vào đầu lưỡi, sau một trận đau nhức phun ra một ngụm máu tươi thì bỗng nhiên thấy thần trí cuối cùng toàn bộ khôi phục thanh minh. Trong mắt chứng kiến đất màu vàng cây cỏ màu xanh, tùng lâm che trời không khác lúc trước. Trong tâm sợ hãi đồng thời thở phào một hơi.
Võ công người áo xanh đã đến trình độ đoạt thiên địa tạo hóa, cộng nhật nguyệt, tức là cảnh giới thiên nhân hợp nhất.
"Ha ha ha." Người áo xanh thoải mái mà cười rồi đột nhiên đứng thẳng dậy! Dưới tình huống Lăng Thiên sử dụng toàn thân công lực chống lại mà thân thể đang cúi xuống đột nhiên đứng thẳng dậy.
Muốn công liền công, muốn thối liền thối! Công thủ tự nhiên, thu phát tùy tâm và nắm giữ toàn bộ thế chủ động.
Lăng Thiên cảm giác núi non bốn phía như đang tạo thành tường thành cứng như sắt thép đột nhiên tiêu tan mất! Toàn lực công kích của hắn lại đột nhiên tiêu tan mất! Không những thế mà phía trước tựa hồ như có một cái lỗ đen cự đại như suối chảy kéo thân thể hắn về phía trước! Chân phải Lăng Thiên không trụ được bước lên một bước! Ầm một tiếng, một cước này của Lăng Thiên mang theo toàn thân công lực! Trong rừng hắc tùng che trời đột nhiên kịch liệt lay động một trận mà bầu trời đột nhiên biến thành màu đen. Nguyên nhân là do dưới một cước này của hắn lá tùng thi nhau rơi xuống che kín cả bầu trời.
Dùng toàn thân lực lượng, Lăng Thiên cuối cùng mới trụ được thân thể không ngã về phía trước, tránh cho một phen mất mặt.
Người áo xanh cười nhìn hắn, tựa hồ chưa có sự tình gì phát sinh qua: "Xem ra bằng vào ngươi khẳng định không giết được ta
"
Lăng Thiên khóe miệng lộ ra một tia khoái ý: "Không sai. May mắn là ta lại giết không được ngươi.
"
"Ân, xác thực là may mắn
" Người áo xanh trong mắt vẻ vui mừng càng đậm" Đáng được ăn mừng.
"
Hai người nhìn nhau một chút rồi đột nhiên không hẹn mà đồng thời ha ha cười to.
rất không tệ!" Người áo xanh nói:
"Ta rất muốn chờ ngươi hai mươi năm, khi đó trận chiến hôm nay nhất định là càng đặc sắc hơn! Trên thế giới hiện nay, dạng người như ta thật sự rất ít, nhất định là rất tịch mịch, thật đáng tiếc, đáng tiếc…" Người áo xanh tiếc hận lắc lắc đầu: "Ngươi trưởng thành thật sự rất nhanh, có người nhất định không nhẫn nại được. Nếu như ngươi không phải là thiên kim chi tử thì đôi khi có thể sống lâu hơn.
"
"Ồ?" Lăng Thiên nhíu mày cuồng ngạo nói:
"Hai mươi năm? Quá dài. Ngươi cảm giác ta cần thời gian dài như vậy sao? Ta sẽ không để cho ngươi tịch mịch lâu như vậy đâu!"Người áo xanh bình tĩnh đánh giá hắn nửa ngày rồi đột nhiên cười:
"Hoặc đối với ngươi mà nói chắc cũng không lâu lắm".
Nói xong hắn đột nhiên thở dài nói
"Ta nên đi thôi." Người áo xanh thân thể không thấy nhúc nhích mà đột nhiên tiêu tan mất vô ảnh vô tung:
"Ta đã nghĩ rằng sẽ đến giết ngươi vì có người không muốn cho ngươi sống. Nếu như có thể chết dưới tay ta cũng là vận khí của ngươi, ngươi nói có phải không? Ta rất chờ mong một ngày nọ vừa lại hy vọng ngày nọ đến chậm một chút. Có phải là rất mâu thuẫn không?"Thanh âm mơ hồ truyền đến, khi câu cuối cùng truyền vào tai Lăng Thiên thì độ lớn vẫn không thay đổi mà người thì đã biến mất từ bao giờ.
"Khinh công thật tuyệt diệu!" Lăng Thiên lẳng lặng nói:
"Nội công thật tinh thuần!" rồi đột nhiên tràn ngập tín tâm cười:
"Bất quá có một ngày ngươi chết tại tay ta cũng không nên cảm thấy oan uổng mới đúng."Xa xa trong gió tựa hồ truyền đến một tiếng cười nhỏ.
Quyển 4