"Công tử, cứ để cho người Tiêu gia bình yên rời đi vậy sao?" Lăng Thần nhíu mày, cất tiếng hỏi.
"Ừm" Lăng Thiên cười cười nói. "Tiêu gia sở dĩ rời đi bởi vì bọn họ nghĩ lần đến Thừa Thiên này đã đạt được hết các mục đích. Liệt Thiên Kiến tái hiện đã hấp dẫn sự chú ý của thiên hạ, tất dẫn đến một hồi tranh đoạt kịch liệt. Tại dự tính của bọn họ, bất kể thế lực nào đoạt được Liệt Thiên Kiếm, sớm thì năm ba tháng, muộn nhất thì một năm sẽ thừa thế mà quật khởi. Tiêu gia lần này quay về chính là chuẩn bị toàn lực cho chiến tranh. Nhưng điều bọn họ không ngờ đến chính là thế lực đoạt được Liệt Thiên Kiếm lần này chính là thế lực duy nhất mà cả đại lục không ai muốn trêu chọc đến, hơn nữa đó cũng là thế lực duy nhất không hề có dã tâm tranh hùng. Sự biến hóa vi diệu này không phải thứ mà người bình thường có thể tính toán ra được!"
gật gật đầu, nói :
"Nhưng lần này thả cho Tiêu Phong Dương rời đi, thực sự có chút đáng tiếc"Lăng Thiên cười nói :
"Tiếc gì chứ? Thả hắn đi, Tiêu gia ngược lại sẽ tạm thời bình ổn xuống. Thiên hạ không loạn thì Tiêu gia cũng tuyệt đối không dám động. Mà thiên hạ bây giờ trong một khoảng thời gian nữa chắc chắn sẽ không loạn, biến hóa vi diệu này đã lệch xa khỏi tính toán của Tiêu gia. Cho nên làm vậy sẽ giúp chúng ta tranh thủ được khá nhiều thời gian" Lăng Thiên lại cười ha hả :" Liệt Thiên Kiếm nếu thực sự bị thế lực nào khác lấy đi, vậy huynh dù có phải trả giá lớn thế nào cũng phải giết chết Tiêu Phong Dương tại Thừa Thiên này, chặt đi một lực lượng quan trọng của Tiêu gia. Nhưng tiếc thay, Tiêu gia lại không biết rằng, Liệt Thiên Kiếm đã rơi vào tay của Vô Thượng Thiên! Kế hoạch của Tiêu gia vốn vô cùng kỹ lưỡng, không hề có sơ hở. Nhưng tiếc thay kín ngàn chỗ vẫn hở một chỗ, không ngờ đến có Vô Thượng Thiên tham gia vào kế hoạch! Không ngờ lại có thêm một biến số mới, ha ha, sự việc giờ đã trở nên vô cùng thú vị!"
Lăng Thần chợt hiểu ra, bất giác nở nụ cười :"Không sai, trong thiên hạ bất kể một thế lực nào không kể có thực lực tranh hùng thì cũng có dã tâm tranh phách thiên hạ. Chỉ duy có Vô Thượng Thiên tuy có thực lực cực mạnh nhưng lại là thế ngoại siêu nhiên, không hề có dã tâm tranh phách thiên hạ. Vì vậy lần này Liệt Thiên Kiếm rơi vào tay Vô Thượng Thiên thì cũng coi như biến mất vĩnh viễn trên thế giới này! Tiêu gia nếu muốn dùng Liệt Thiên Kiếm dẫn động sự phân tranh của đại lục, kế hoạch này coi như tiêu tan, đúng không công tử?"
Lăng Thiên cười ha hả nói :"Không sai! Tiêu gia giờ đang ngồi chờ người cầm Liệt Thiên Kiếm quật khởi, lúc đó thiên hạ đại loạn, là thời cơ tốt để đục nước béo cò…Có thể trả giá ít nhất mà đại được kết quả mỹ mãn. Đáng tiếc là người tính không bằng trời tính, cuối cùng đã bị thất bại. Mà như vậy cũng không phải là không tốt, nếu người của Vô Thượng Thiên nghĩ rằng Tiêu gia dẫn động đại lục phân tranh, là thủ phạm làm cho sinh linh đồ thán, thì lúc đó Tiêu gia mới thực sự đẹp mặt!"
Lăng Thần cười theo :
"Như vậy mà nói, Tiêu gia khổ công chờ đợi, cuối cùng là tay trắng? Thậm chí còn là tai nạn!"Lăng Thiên mỉm cười, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn về phương xa:
"Không sai, chờ đến khi Tiêu gia phát hiện ra chuyện này, tin rằng cũng ít nhất phải một năm sau. Đến khi Tiêu Phong Hàn phát hiện ra thì thiên hạ cũng đã khác xa lúc này rồi! Mà lúc đó thì Lăng Thiên cũng không còn là Lăng Thiên bây giờ! Ha ha, một năm mặc dù không dài, nhưng cũng đủ cho chúng ta thiết lập một cục di!""Chính vì vậy mà Tiêu Phong Dương giờ không được chết!" Lăng Thiên kết luận :" Không những hắn không được chết, mà ta còn cần cầu khấn cho hắn an toàn, không tổn hao một sợi tóc quay về Tiêu gia. Thế sẽ tránh cho Tiêu gia chó cùng nhảy tường, bất ngờ phát động chiến tranh! Hơn nữa lần này đấu giá đại hội, người được lợi lớn nhất phải là chúng ta mới đúng. Chúng ta lấy được noãn ngọc ngàn năm, Băng Tinh Hỏa Liên cũng có liên quan đến đại hội lần này. Thêm nữa diệt được đại bộ phận của Thiên Phong chi Thủy tại Thiên Tinh đại lục, bắt sống được Thủy Thiên Nhu, xử lý gọn Tây Môn thế gia! Lại còn giúp chúng ta tranh thủ được thời gian trước mắt. Vì vậy nếu không giúp bọn họ bình an quay về nhà, thì chúng ta không phải quá tệ sao? Thần nhi nhỉ ?!" Nói xong Lăng Thiên nhè nhẹ vuốt má Lăng Thần, cười cười.
Khuôn mặt Lăng Thần lại đỏ lên, không nhịn được cười. Trong lòng không khỏi thấy tiếc cho Tiêu gia! Tiêu gia kế hoạch cẩn thận, sâu xa như vậy cuối cùng…Bao nhiêu hi vọng trông chờ, giờ tất cả tiêu tan, thành ra để người khác thu lợi! Mà buồn ở chỗ là Tiêu gia không hề biết tí gì, giờ vẫn đang hết sức phấn khởi…
Thực sự cao minh chính là công tử nhà mình mới đúng!
Lăng Thiên ngừng cười, đột nhiên nói :
"Thần nhi, tiến cảnh của muội thế nào rồi?"Trên mặt Lăng Thần hiện lên vẻ hưng phấn, vui vẻ nói :
"Công tử, người luyện chế Đại Hoàn Đan quả là thần dược, Thần nhi trong khi dùng không hề trải qua sự hung hiểm gì, chỉ cần lấy hàn băng chân khí không ngừng hóa gải dược lực là xong…Cuối cùng không chỉ nội lực tinh thuần hơn mà hàn băng thần công cũng đã đột phá chướng ngại tầng thứ bẩy, tiến vào trung đoạn của tầng bẩy, quả thực là rất thần kỳ!"Ách! Lăng Thiên há hốc mồm, không thể ngậm lại được!
Lần này luyện chế cực phẩm Đại Hoàn Đan không ngờ lại nhiều bất ngờ như vậy. Lăng Thiên chính mình cũng thí nghiệm qua nhưng tuyệt đối không được như Lăng Thần tiến bộ một cách
"biến thái". Nghĩ đến việc mình suýt chết đi sống lại mới có thể hấp thu phần nào dược lực của Đại Hoàn Đan, vậy mà Lăng Thần lại chẳng có chuyện gì cả. Lăng Thiên lúc này không ngờ đột nhiên có một cảm giác muốn đập đầu vào tường!
Hàn băng thần công trung đoạn tầng thứ bẩy?! Lăng Thần không phải mới ở tầng thứ năm sao? dùng có một khối Đại Hoàn Đan mà tăng lên hơn hai tầng!!! Thật sự là quá đáng mà! Lăng Thiên không nói nổi cái gì nữa.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com"Tăng lên nhanh thế sao?" Lăng Thiên chợt nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt lo âu đưa tay nắm lấy cổ tay Lăng Thần, đưa một luồng nội lực vào thăm dò, trong nháy mắt chạy khắp kinh mạch cơ thể nàng. Thế nhưng ngoài ý muốn hắn lại phát hiện ra tất cả kinh mạch đều thông suốt, nội lực ôn hòa, thuần hậu và tinh thuần vô cùng, hoàn toàn không có chút gì khác thường, hắn không khỏi kinh ngạc kêu lên một tiếng. Lăng Thần cười nói :"Không biết tại sao, lúc đầu dược lực chuyển hóa tăng công lực cảm giác vô cùng cuồng bạo, nhưng sau khi vận hành trong thân thể một vòng thì không sao nữa, ấm áp vô cùng, không hề khác gì nội lực vốn có của muội. Mà khối noãn ngọc công tử cho, muội để ở ngực dường như trong lúc muội vận công nó không ngừng truyền một luồng khí ấm chảy vào kinh mạch, khiến cho nội lực vốn đang tăng cuồng bạo kia đột nhiên trở nên ôn hòa hơn rất nhiều. Thực sự là thần kỳ, hi hi hi.."
Noãn ngọc ngàn năm! Lăng Thiên đột nhiên nhớ ra món đồ này. Trách sao Lăng Thần lại có thể tăng trưởng công lực kinh người như thế! Nàng có noãn ngọc ngàn năm hộ thân, vĩnh viễn không sợ tẩu hỏa nhập ma, chỉ một lòng lo tiêu hóa nội lực, tiến cảnh bảo sao không nhanh? Lại thêm thân thể nàng là thuần âm chi thể, lại tu luyện Hàn băng thần công, kết hợp với tính dương cuồng bạo trong Đại Hoàn Đam, âm dương điều hòa đương nhiên sẽ làm ít mà hưởng thì nhiều. Thậm chí còn có thể đột phá cửa tầng thứ bẩy khó khăn, tiến tới cả mức trung đoạn, quả thực là vận khí quá tốt! Lăng Thần nguyên bản ở tầng thứ năm đỉnh, đột phá vào tầng thứ sáu không nói, nhưng dưới dược lực của cực phẩm Đại Hoàn Đan và sự bảo hộ của noãn ngọc ngàn năm, không ngờ lại tiến một mạch đột phá cả tầng thứ bẩy! Đây quả là đặc biệt!
"Thì ra là thế." Lăng Thiên gật gật đầu.
Lăng Thần hăng hái bừng bừng mà nói:
" Công tử, Đại Hoàn Đan này quả là tốt, người nói Thần nhi ăn thêm vài viên nữa, liệu có thể đột phá lên tầng chín, đạt tới cảnh giới cao nhất của Băng hàn thần công không?"Lăng Thiên bị dọa sợ nhảy dựng lên, khiển trách nói :"Vạn lần không được. Đại Hoàn Đan vốn là vật nghịch thiên, phản lại đạo lý dần dần tiến triển của nội lực. Công lực tăng nhanh như vậy mà nói đối với kinh mạch sẽ gây tổn hại rất lớn. Nếu ăn thêm một viên nữa, chỉ sợ sẽ phản tác dụng, kinh mạch toàn thân vỡ tan mà chết. Cái này không đùa được! Lấy tiến cảnh của muội, ít nhất phải năm năm nữa mới có thể dùng viên Đại Hoàn Đan thứ hai! Mà còn phải xnăm năm này, tiến cảnh nội lực của muội có đạt cảnh giới yêu cầu không rồi mới có thể quyết định được. Hơn nữa dù có dùng viên thứ hai, công hiệu cũng giảm bớt rất nhiều. Từ phía huynh mà nói, thực sự huynh không muốn muội dùng thứ này, dùng ngoại lực để tăng trưởng tự thân nội lực, không phải là chính đạo!"
Lăng Thần mở to mắt, sợ hãi ôm lấy bộ ngực cao vút, trong lòng hoảng hốt hỏi :
"Hả? Có chuyện này ư? May mà muội chỉ dùng một viên, định dùng thêm viên thứ hai thì nhớ đến lời khuyên của công tử, phải cố gắng tu luyện, không được ỷ lại vào thần dược!"Trên đầu Lăng Thiên mồ hôi đã chảy ròng ròng. Nha đầu này thật là, nghĩ đó là kẹo đường chắc?? Đau tim quá! Lăng Thiên tưởng tượng ra cảnh nếu nha đầu này chén 2 viên liền, vậy chắc khi mình quay về chỉ còn có thể thấy cảnh một mỹ nhân tiêu tan vong mạng. Hắn không nhịn được kéo nàng lại, Lăng Thần thất thanh kêu lên một tiếng đã bị Lăng Thiên kéo nằm sấp xuống, vung tay lên tét liền mấy phát vào cặp mông đầy đặn của nàng.
Lăng Thần liên tục kêu đau, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ cười vui.
Lăng Thiên hừ một tiếng, nói :
"Xem huynh thu thập muội thế nào nhé, không ngờ lại dám có dũng khí cãi lời huynh!" Lăng Thần nằm sấp trên đùi Lăng Thiên, ngẩng đầu lên nói :
"Công tử là muốn dạy muội tiến cảnh võ công sao? Muốn Thần nhi bồi tiếp công tử vài chiêu không? Lâu rồi không cùng công tử giao thủ đó!" Nha đầu này nội lực tiến nhanh, đang nóng lòng muốn thử sức.
Lăng Thiên cười gian tà, hai tay đã tiến vào trong vạt áo nàng, nắm lấy hai ngọn núi tuyệt trần trong đó, miệng
"hừ" một tiếng nói :
"Ngày mai muội tìm Lăng Kiếm mà đấu, còn hôm nay, chúng ta đấu việc khác, xem công tử thu phục muội đây!"Vẻ mặt Lăng Thần đỏ bừng, đang muốn đứng lên tránh thì lại bị Lăng Thiên kéo ngã, đành phải nhắm chặt hai mắt, mạnh mẽ kiềm chế cảm giác sướng khoái đang tăng dần trong cơ thể, rên rỉ nói :
"Công tử, giờ đang là ban ngày đó…"Lăng Thiên dùng lực, ôm lấy thân thể nàng bế vào trong phòng, miệng cười ha ha nói :
"Ban ngày thì làm sao? Có ai quy định ban ngày không được "đấu
" hả?"Lăng Thần
"ưm" một tiếng, khuôn mặt nóng bừng giấu vào trong lòng hắn, thân thể nhưng lại không tránh né nữa, ngoan ngoãn nằm im để hắn ôm vào
Lăng Thiên hôm nay bị Thủy Thiên Nhu dẫn động dục hỏa, lúc quay về lại bị Ngọc Băng Nhan làm cho gần như bị dục hỏa thiêu cháy nhưng lại không có cách nào phát tiết được, mạnh mẽ kiềm chế mãi. Sau đó gặp Tiêu Nhạn Tuyết đến tạm biệt, trong lòng đang buồn bực chỉ muốn ngửa cổ hú hú vài tiếng như sói tru thôi. Nay tìm được cơ hội tốt, cần gì quản ban ngày hay đêm tối, lập tức cùng Lăng Thần
"giao đấu" một hồi!
Bên trong phòng không ngừng truyền ra tiếng hai người.
"Công tử, ngày mai muội có thể đánh được Lăng Kiếm không?""Ừm…" "Vậy ngày mai muội phải giáo huấn hắn thật tử tế! Phải đánh cho tiểu tử đó thành đầu heo, hừ hừ…""Tùy muội, càng nặng càng tốt…" Giọng Lăng Thiên giống như đang bận rộn
"làm gì đó"…
"Công tử, vậy ngày mai muội nên…" Lăng Thần tiếp tục líu lo không ngừng.
"Câm miệng!" Lăng Thiên cuối cùng cũng tức giận điên người. Cô nàng ngốc nghếch này, thật là phá hoại
"khung cảnh tốt đẹp" mà!
"Ôi.. á…đừng mà…" chiếc miệng nhỏ nhắn như anh đào dường như bị cái gì đó chặn lại, trong phòng dần dần trở nên yên tĩnh…
Quyển 4