Lục Tiên
Tác giả: Tiêu Đỉnh
Chương 79: Đánh Cược truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
Dịch giả: Tiểu Băng
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
"À....Thật ra cái ta muốn chính là Dưỡng Khí Đan".
Bộ dạng Thẩm Thạch vô cùng trung thực khi nói ra những lời này. Nhưng lúc hắn ngẩng đầu nhìn sang, vẻ mặt Chung Thanh Lộ vẫn hờhững. Tất nhiên, cô không tin hắn nửa lời. Thẩm Thạch bất đắc dĩthở dài: " Đan đường trên Thanh Ngư tập, ta mua một viên Dưỡng Khí Đan thì phải mất mười viên Linh Tinh. Giá này thật sự quá mắc. Ta vốn dĩđi tìm ngươi là muốn hỏi xem, ngươi có thểnào bán rẻ hơn cho ta một chút không a!"
Chung Thanh Lộ nghĩchuyện của tối hôm qua. Cô liền g
ật g
ật đầu. Trong lòng thầm nghĩthì ra tối qua hắn vì chuyện này mà đến. Ngay sau đó cô liền cười lạnh nói với Thẩm Thạch: "Chuyện này mới lạà nha, một viên Dưỡng Khí Đan rõ ràng có thểbán được mười khối Linh Tinh. Tại sao ta phải bán hời cho người như thế? Giao tình của ta với ngươi cũng không tốt như v
ậy!"
Thẩm Thạch trầm ngâm một lúc mới nói: "Dưỡng Khí Đan do ngươi luyện ra, nếu bản thân ngươi không sử dụng bán cho Đan Đường, nhiều nhất cũng chỉđổi được năm khối Linh Tinh thôi!"
Chung Thanh Lộ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thẩm Thạch: "Cảchuyện này ngươi cũng biết?".
Thẩm Thạch cười cười nói: "Th
ật ra chuyện này cũng không có gì là bí m
ật. Ta đi Đan đường tùy tiện nghe ngóng một chút. Chỉcần nói có Dưỡng Khí Đan muốn đổi một ít Linh Tinh ta liền biết được mọi chuyện".
Chung Thanh Lộ hơi ngẩng đầu bĩu môi. Cô dường như đã chấp nh
ận lời nói của Thẩm Thạch. Nhưng ngay l
ập tức cô lắc đầu nói: "Không đúng, ta không tin là ngươi không biết luyện đan sẽ thường xuyên thất bại. Ngươi đem Linh Tinh cho ta luyện đan, chuyện này nói sao v
ẫn không thểtin được!".
Thẩm Thạch đứng trầm ngâm th
ật lâu. Sau một lút mới ch
ậm rãi đáp: "Nếu như ta nói ta coi trọng ngươi, ngay từ đầu muốn cùng với người có khảnăng rất lớn trở thành Luyện Đan Đại sư như ngươi tạo trước một mối quan hệ tốt đẹp. Ngươi có tin ta hay không?"
Chung Thanh Lộ hờhững đáp: "Không tin".
Nhìn Thẩm Thạch hắn cười như mếu: "Thôi được, ta nói th
ật cho ngươi biết v
ậy. Th
ật ra ta cũng vừa mới nghĩra việc này. Lúc trước đi tìm ngươi chẳng qua là muốn mua một ít Dưỡng Khí Đan rẻ hơn ở chỗ ngươi. Những ngày này ta muốn đi bắt yêu trên Yêu đảo nhưng đạo hạnh của ta quá thấp. Linh Lực trong người chỉđủ phát ra ba lần Thủy Tiễn Thu
ật. Sau đó muốn khôi phục Linh Lực phải mất tới sáu canh giờ. Nửa ngày còn lại th
ật không thểlàm gì thêm. Nhưng nếu có được một viên Dưỡng Khí Đan trong người thì ta chỉmất hai canh giờliền có thểkhôi phục. Như v
ậy trong một ngày ta có thểbắt yêu thêm lần nữa, thu hoạch nhất định cũng sẽ tăng lên nhiều".
Sắc mặt Chung Thanh Lộ không khỏi thay đổi. Đồng thời ánh mắt của cô nhìn về phía Thẩm Thạch thêm phần trịnh trọng: "Khó trách vừa ta thấy ngươi ngưng ra thủy tiễn...Bây giờngươi bất quá chỉmới là Luyện Khí cảnh trung giai thôi, v
ậy ngươi cũng dám đi Yêu đảo bắt yêu. Nếu ta nhớ không lầm đây hẳn phải là nhiệm vụ ghi trên bảng đỏ a".
Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn th
ật sâu vào trong màn đêm yên tĩnh. Không biết qua bao lâu hắn mới khẽ g
ật đầu nhìn cô đáp: "Hôm qua là lần đầu tiên ta đi Yêu đảo bắt yêu, thu hoạch là hai cái Thiết Giáp Quy Dư. Hai cái giáp Dư này trên Thanh Ngư T
ập có thểđổi được bốn khối Linh Tinh. Nếu như ta có Dưỡng Khí Đan trong người, thu hoạch ít nhất cũng sẽ tăng gấp đôi".
Bên cạnh, Chung Thanh Lộ t
ập trung tinh thần lắng nghe những gì Thẩm Thạch nói. Đôi mắt cô như hai ngôi sao lấp lánh không ngừng chớp động giữa bầu trời đêm. Hiển nhiên, cô cũng đang suy nghĩđến điều gì đó. Ánh trăng trong veo từ trên cao không ngừng chiếu xuống thân ảnh hai người họ, Thẩm Thạch bỗng nhiên cảm thấy vịthiếu nữnày xem ra cũng không đến nỗi nào, có chăng là đôi má có chút béo thôi.
"Ta được biết, nếu muốn luyện chế một lò Dưỡng Khí Đan cần bốn loại Linh Tài. Đểmua hết những thứnày cần phải bỏ ra mười khối Linh Tinh. Nếu không tính đến những lần luyện đan thất bại chẳng phải là Đan Đường đã bán đắt hơn năm lần so với giá gốc sao? Đây đúng là một món lợi kết sù a!". Dứt lời hắn liền ch
ậc lưỡi hai tiếng, nhìn bộ dáng của hắn th
ật giống như một tên gian thương không hơn không kém.
Chung Thanh Lộ hừ nhẹ: "Được, ta thừa nh
ận ngươi nói rất có đạo lý, ta đồng ý hợp tác với ngươi. Nhưng ngươi có từng nghĩqua, ngươi đưa Linh Tinh cho ta mua Linh Tài luyện đan. Lỡ như luyện đan thất bại thì phải làm sao đây?".
Thẩm Thạch suy nghĩmột lúc mới nói: "Nếu như thất bại thì tất nhiên vốn gốc không về. Nhưng nếu thành công một lần thì không phải là ta đã được lợi gấp năm hay sao. Ta nghĩlần này có thểcược một kèo".
Chung Thanh Lộ đột nhiên cảm thấy hơi tức gi
ận, cô cau mày nói với hắn: "Cược gì cược, ngươi không nghĩra sao, người mạo hiểm trong canh bạc này không phải là ta mà là ngươi a........" Thanh âm của cô bỗng nhiên nhỏ. Dường như cô cảm thấy trong lời nói của mình có gì đó không bình thường, ngay l
ập tức hai má cô liền ửng đỏ.
Chỉlà Thẩm Thạch bên cạnh dường như cũng không phát hiện ra, hắn g
ật đầu nói với cô: "Đúng v
ậy, ta cũng biết điều này xem ra có hơi ngu ngốc. Đánh cuộc lần này đúng là đặt lên khảnăng luyện đan, năng lực th
ậm chí là.....sự may mắn của ngươi. Chẳng qua ngươi đã nghĩđến hay chưa, lần này hai người chúng ta đánh cược, cơ hội thắng là ngày càng lớn đấy".
Chung Thanh lộ ngẩng ngơ một lúc, cô mơ màng hỏi hắn: "Ý ngươi là sao?"
Thẩm Thạch nhìn cô cười cười nói: "Sau mỗi lần luyện đan có phải hay không ngươi trở nên thành thục hơn so với trước? Ta đi Yêu đảo thêm một lần không phải cùng yêu thú quen thuộc hơn trước sao? Mười ngày nửa tháng, thêm ba tháng nửa năm đạo hạnh của hai người chúng ta tăng tiến không ít nha. Mỗi người chúng ta ai làm việc người đó không phải mọi thứdần dần cũng sẽ tốt lên sao?" Hắn khoan thai bước vài bước đến bên cạnh Chung Thanh Lộ: "Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, ngươi cuối cùng cũng sẽ nắm giữphương thức luyện chế Dưỡng Khí Đan. Mỗi lần ngươi luyện đan cũng đều sẽ thành công. Mỗi ngày ở trên Yêu đảo ta cũng thu hoạch càng nhiều, đem những thứthu được về đổi lấy Linh Tinh, đem Linh Tinh mua th
ật nhiều Linh Tài cho ngươi luyện chế. Ngươi luyện chế ra th
ật nhiều......".
"Được, được, ngươi đừng nói nữa..........!" Chung Thanh Lộ c
ật lực lắc lắc đầu. Đôi mắt cô lúc này đã th
ật sự lấp lánh, nét mặt của cô cũng đã thay đổi. Hiển nhiên, cô đã hoàn toàn tin vào lời hắn nói.
Thẩm Thạch mỉm cười nhìn cô:"Ngươi thấy sao?"
Chung Thanh Lộ cắn nhẹ môi mềm, cô liếc hắn: "Ngươi nói th
ật dễ nghe, nếu mọi thứđều như lời ngươi nói thì tất nhiên là ta sẽ đồng ý. Nhưng nếu không có ngươi một mình ta cũng có thể...".
"Ngươi nhất định làm không được!" Thẩm Thạch thản nhiên nhìn cô không chút bối rối.
Khuôn mặt thanh tú của Chung Thanh Lộ hơi cuối xuống, thanh âm của cô như tiếng muỗi kêu: "Tại sao ngươi nói như v
ậy?".
Thẩm Thạch im lặng một lúc mới nói: "Luyện đan hao phí quá lớn đặc biệt đối với người mới học nghệ như ngươi càng khó khăn. Một mình ngươi vừa muốn luyện đan vừa muốn tìm cách mua Linh Tài. Hơn nữa luyện đan tỷ lệ sai sót v
ẫn còn cao. Chỉcần ngươi sơ ý thất bại một lần thì phải mất mười ngày nửa tháng, th
ậm chí là lâu hơn mới có thểthu th
ập đủ số Linh Tài cần thiết cho lần tu luyện sau. Ngươi nghĩxem ta nói có đúng không?".
Chung Thanh Lộ im lặng không trảlời.
Thẩm Thạch v
ẫn nhìn vào cô, không lâu sau hắn tiếp tục nói: "Cứnhư thế trở về sau, dù là ngươi có thiên phú tốt đến đâu đi nữa thì cũng phải hao mất không ít thời gian tìm kiếm Linh Tinh. Bên trong Lăng Tiêu Tông, tại sao các vịĐan đường sư huynh không có mấy người trở thành Luyện Đan Đại sư? Cho dù sau đó họ có đạt đến Ngưng Nguyên Cảnh cũng là như thế? Đơn giản là vì ngay từ lúc mới bắt đầu, họ đã phải mất không ít thời gian đi tìm Linh Tài. Ngươi....có muốn giống như họ không?".
Chung Thanh Lộ hít vào một hơi th
ật sâu. Lúc này, đôi mắt xinh đẹp của cô đang chăm chú nhìn vào hắn, cô muốn đánh giá th
ật kỹ tên tiểu tử này. Th
ật lâu sau đó, cô nói với hắn từng lời từng lời th
ật trịnh trọng: "Tại sao chọn ta?".
Thẩm Thạch hơi cúi đầu xuống, hắn khẽ nói không dám nhìn cô: "Đúng là có mấy cái nguyên nhân....Thứnhất.....Tối hôm qua ta quấy rầy ngươi luyện đan làm hại ngươi bịhư mất lò đan".
Ngay l
ập tức một tiếng hừ nhẹ thanh thúy vang lên, Chung Thanh Lộ đang đứng bên cạnh trừng mắt liếc nhìn hắn.
Thẩm Thạch cười cười với cô, sau đó tiếp tục nói: "Thứhai, ta cũng chỉmới nghĩra biện pháp này. Bên trong tông môn, các vịĐan đường sư huynh nếu có chút thành tựu nhất định sẽ không thèm đểý đến ta. Trong số đệ tử mới nh
ập môn, ngươi không phải là người đầu tiên luyện ra Dưỡng Khí Đan sao? Ta không chọn ngươi chẳng lẽ đi tìm mấy tên ăn hại kia sao?".
"Xùy..." Chung Thanh Lộ không nhịn được cười. Nhưng ngay l
ập tức cô đã lấy vẽ lãnh đạm thường ngày. Cô hơi ngẩng đầu, đưa ra khuôn mặt không vui không buồn, sau đó mới nói với hắn: "Ngươi nói b
ậy nói bại, cái gì là ăn hại? Những vịkia đều là đồng môn sư huynh đệ, bọn họ không kém gì ta cả, chỉcó điều số lần t
ập luyện ít hơn ta thôi! Nói không chừng trong tương lai có thành tựu hơn xa ta thì sao!".
Thẩm Thạch cười cười lắc đầu. Sau đó hắn trầm mặc một lúc mới nói: "Còn một lý do cuối cùng.............th
ật ra là....." Thần thái trên khuôn mặt hắn đột nhiên trở nên kỳ quái. Dường như trong đầu hắn vừa nghĩra điều gì đó. Chung Thanh Lộ thấy hắn bỗng nhiên dừng, cô nhịn không được hỏi: "Cuối cùng là tại sao?".
Thẩm Thạch hít vào một hơi th
ật sâu mới nói: "Ngươi có biết, cha ta là một thương nhân không?".
Chung Thanh Lộ mờmịt lắc đầu. Bên cạnh, Thẩm Thạch đang cười cười nhìn cô. Không lâu sau hắn tiếp tục nói, trong thanh âm hắn phát ra dường như mang theo chút hoài niệm: "Cha ta trước kia từng nói với ta, khi ngươi tham gia vào một vụ buôn bán, điều quan trọng nhất ngươi cần có chính là khảnăng quan sát. Nếu như ngay từ đầu ngươi đã nắm trong tay những thứtốt nhất người khác không nhìn thấy, tương lai nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền!".
Khi nghe những lời này, Chung Thanh Lộ liền nhíu mày suy nghĩ. Th
ật lâu sau cô mới chỉvào mình hỏi hắn: "Ngươi muốn nói, nếu nắm được ta trong tay thì tương lai sẽ kiếm được nhiều tiền sao?".
Thẩm Thạch b
ật cười, khẽ lắc đầu. Sau đó, Thẩm Thạch ch
ậm rãi đi đến trước mặt Chung Thanh Lộ. Ánh trăng trong veo soi vào đôi mắt hắn làm lộ ra những tia sáng lấp lánh như sao. Chung Thanh Lộ ngước nhìn hình bóng người thiếu niên trước mắt. Cô đột nhiên cảm thấy một chút hồi hộp không biết nguyên do. Trong vô thức, cô liền lui về sau nửa bước. Cùng lúc đó, Thẩm Thạch đã ch
ậm rãi nói tiếp: "Trong tương lai ngươi có thành tựu trên con đường luyện đan hay không thì không ai dám chắc. Nhưng lúc này đây, ngươi đang bước những bước đầu tiên trên con đường ngươi đã chọn. Đây là lúc khó khăn nhất, cũng là lúc ngươi cần người giúp đỡ nhất.Ta nghĩ, đây chính là thời khắc người khác nhìn không ra sự lợi hại của ngươi. Xem ra ta có thểđánh cược một lần. Còn ngươi, ngươi có muốn cược cùng ta một ván không? ".
Một khắc này, thời gian như đọng. Một khắc này, cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt hắn. Ánh mắt ấy phản phất như tỏa ra vô vàn những tia sáng sắt như dao, những tia sáng ấy đâm vào mắt khiến cô có chút đau nhức. Nhưng chỉtrong chốc lát, cô kiên cường ngẩng đầu...ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào hắn, ngẩng đầu bướng bỉnh nói với hắn:
"Có gì ta không dám! Dù gì Linh Tinh cũng đều là của ngươi a!".
Thẩm Thạch cười hặc hặc. Hắn vừa g
ật đầu vừa xòe bàn tay của mình ra trước mặt Chung Thanh Lộ. Chung Thanh Lộ nhìn nhìn một chút bàn tay kia, sau đó liếc hắn nói: "Ý gì đây?".
"Vỗ tay ước định!".
Chung Thanh Lộ nhịn không được xùy cười, cô trừng mắt liếc hắn: "Ai đi chạm tay với tên xú nam nhân như ngươi chớ!".
Thẩm Thạch không khỏi ngẩn người. Một lúc lâu sau, hắn mới đem bàn tay bịchê cười kia rụt trở về. Cùng lúc đó, Chung Thanh Lộ đứng đối diện bỗng nhiên nói: "Ngươi đưa tay qua đây!"
"Ơ?" Thẩm Thạch đưa tay ra phía trước hai người. Trong nhất thời hắn cũng không hiểu nổi, không hiểu vịthiếu nữtính tình kì quái này rốt cuộc là muốn làm gì. Nhưng ngay sau đó hắn liền có câu trảlời. phía trước, Chung Thanh Lộ xòe bàn tay xinh xắn của cô ra đánh không ngừng lên mu bàn tay hắn.
"ÚI da!" Thẩm Thạch càng hoảng hồn, từ mu bàn tay hắn cảm thấy từng cơn đau nhức truyền tới. Hắn ngạc nhiên hỏi cô: "Ngươi làm cái gì z
ậy?".
"Muốn vỗ tay ước định....ừ thì cứnhư v
ậy đi!".
"Được, .....được...v
ậy là được!"
&&&
Giữa đêm dài vắng lặng, ánh trăng trong veo chiếu xuống bờbiển, lặng yên kéo dài bóng dáng của hai thân ảnh nho nhỏ.
Màn đêm hoàn toàn yên tĩnh, tiếng sóng vỗ khẽ quyện vào trong gió đêm, dường như cũng chỉcó âm thanh hai người bọn họ quanh quẩn nơi đây. Âm thanh kia như làn khói nhẹ âm thầm đến, sau đó lặng lẽ rời đi, cuối cùng là tiêu tán trong bầu trời đêm bao la bát ngát. Cũng không biết nhiều năm về sau, có người còn nhớ hay không một đêm này, nhớ rõ hay không cái lần đầu tiên ấy, Ôi chao!....nhầm!.....nhớ hay không lúc ban đầu cùng nhau ước định! (lời tác giả).
Lời nói lúc thiếu thời, ai sẽ là người khắc cốt ghi tâm, ai sẽ là người mãi mãi không bao giờquên!
---
Hai người họ tiếp tục bàn một chút về những việc sẽ làm sau này, th
ật ra đa phần đều là do Thẩm Thạch nói, Chung Thanh Lộ chỉlắng nghe thôi. Họ bàn về việc lúc nào Thẩm Thạch sẽ cấp một phần Linh Tinh cho Chung Thanh Lộ mua Linh Tài luyện đan, luyện thành công sẽ cho hắn bao nhiêu Dưỡng Khí Đan......Chung Thanh Lộ nghe kỹ những lời hắn nói. Nhưng dường như cô cũng không quá quan tâm đến những điều này, dù sao cô chỉcần luyện đan cho tốt là được.
Sau khi nói xong một số chuyện lặt vặt thì đêm cũng đã khuya, hai người họ liền đi về phía động phủ.
Tiếng bước chân gi
ẫm trên cát vang lên th
ật rõ ràng, Chung Thanh Lộ đột nhiên cảm thấy như đang say mộng. Tâm tình cô vốn dĩkhông tốt, lúc trời tối liền muốn đi đến bờbiển giải sầu. V
ậy khi trở về, không hiểu ra sao cô có thêm một cái ước định a!
Nhưng, điều kiện hắn đưa ra.......th
ật là tốt quá a. Từng câu từng chữdường như véo đúng vào chỗ đau của cô khiến cô không thểkhông đáp ứng.
Lúc cô đang suy nghĩmiên man bỗng nhiên nghe thấy Thẩm Thạch đi bên cạnh hỏi: "Chung sư muội, lò đan hôm qua của ngươi có giá bao nhiêu Linh Tinh?".
Chung Thanh Lộ không khỏi ngẩng người, dường như cô cũng không ngờrằng Thẩm Thạch hỏi điều này. Tuy nhiên, cô v
ẫn trảlời hắn: "Hai trăm Linh Tinh, lò đan là thứđắt tiền nhất....dù lò kia là loại nhỏ nhất đấy!".
Nhìn Thẩm Thạch dường như đang tính toán suy nghĩ, một lúc sau mới nghe hắn nói: "Nhưng ta cảm thấy nhiều Linh Tinh như v
ậy, dùng thù lao của ngươi ở Đan đường dường như không đủ đểmua một cái lò đan đắt như v
ậy nha. Hơn nữa, hằng ngày ngươi còn phải mua Linh Tài luyện đan a".
Chung Thanh Lộ lơ đễnh đáp: "Tất nhiên là không đủ, cho nên ta phải mượn của người khác một nửa!".
Thẩm Thạch không khỏi sững sờ: "Ai có nhiều tiền như v
ậy?".
Chung Thanh Lộ chỉcười cười nhún vai. Dường như sau khi nói chuyện với nhau một đêm, quan hệ giữa cô với hắn đã trở nên gần gũi hơn trước không ít. Lúc này, một ít hành động tùy ý cũng đã thểhiện ra. Cô cười nói với hắn: "Ta cũng không có quen ai khác a, chính là đường muội Thanh Trúc của ta!".
Thẩm Thạch khẽ gi
ật mình, sau đó hắn liền im lặng không nói. Hai người họ sóng vai nhau bước ch
ậm về phía trước, Thẩm Thạch có hơi cúi đầu. Trong tầm mắt, cái bóng của hắn không biết từ lúc nào đã in thành một mảng nho nhỏ trên bờbiển. Nó làm cho những hạt cát bé li ti hoàn toàn bịbao phủ bởi màn đêm u ám, dường như một chút ánh sáng cũng không thểnhìn thấy.