Hoa Lôi sắc mặt trắng bạch, ngây ngốc nhìn Hy Bình. Người thanh niên đang ôm nàng lúc này, ánh mắt đầy quan tâm, từ miệng phát ra những từ nhẹ nhàng:
"Ta đang ôm nàng!" Đúng, hắn đang ôm nàng.
Chỉ đơn giản một động tác, một lời nói đã làm tim nàng ấm áp hương xuân.
Nàng từ từ hỏi:
"Chàng không phải đã đi rồi sao?" Hy Bình cười nói:
"Nếu như nàng muốn ta đi, ta sẽ đi. Còn như không muốn, ta nghĩ ta nên ở lại." Hoa Lôi đột nhiên lại có sức lực, tránh ra một chút, giận dỗi nói:
"Chàng thật là trái banh xấu xa, đắc ý cái gì? Nếu phải đi thì cứ đi, tại sao còn chưa đi." Ôi, nữ nhân, mồm mép luôn luôn là tật xấu khó sửa.
"Quả thật không có lý do gì để không đi nhưng ta bỗng nhiên lại không muốn đi. Ở lại bồi tiếp nàng qua đêm, được không?"
Hoa Lôi nghe được lời này, mặt đỏ hồng lên, thẹn thùng nói:
"Ai cần chàng ở lại qua đêm chứ?" Hy Bình trợn mắt nhìn nàng, mạnh dạn nói:
"Nàng không phải là Hoa Lôi sao? Ta tưởng nàng muốn lưu ta lại, hiến thân cho ta. Giờ thấy nàng không có ý như vậy, thật làm ta thất vọng một phen. Nếu như vậy thì, thôi ta đi vậy." "Đố chàng dám?" Hoa Lôi nói nhanh, nói xong liền hối hận, hỏi tiếp:
"Ta lưu chàng lại khi nào chứ?" Nói xong rồi quên, tính tình của nữ nhân nam nhân thực sự không thể hiểu thấu. Bởi vậy thế gian chỉ có nam nhân là giữ lời, còn nữ nhân đều không thấy cần phải giữ lời - thật là khó vô cùng, cũng như là bắt bà lão sinh con vậy.
Hy Bình thoáng trầm tư, nói:
"Theo như ta nhớ, không biết bà già nào cởi quần áo của ta vậy kìa?" Hoa Lôi nổi giận hét:
"Hoàng Hy Bình, ngươi dám gọi ta là bà già hả?" Bàn tay mịn như phấn của nàng bắt đầu đánh vào chỗ nhược của Hy Bình. Hy Bình nói nhanh:
"Đánh chỗ nào cũng được nhưng không được đánh vào mặt. Ta hôm nay thật sự đã bị đánh đến trở thành phị ra, lại phải đi giảm phì." Hoa Lôi nói:
"Ai bảo chàng không có bản lãnh lại còn đi kiếm người gây sự? Bị đánh mà không chết, coi như mạng chàng lớn!" Hy Bình nói:
"Ta mà chết rồi, lấy đâu ra chồng cho nàng chứ?" Hoa Lôi nói:
" Ta không lấy chồng." Hy Bình lập tức lấy lại vẻ mặt bình thường, nhìn Hoa Lôi chăm chú rồi lấy thái độ nghiêm chỉnh hỏi:
"Nàng thật sự quyết định suốt đời không lấy chồng sao?" Hoa Lôi giật mình vì thái độ nghiêm chỉnh đột ngột của hắn, một lúc lâu sau mới đáp:
"Bồng ta lên giường đi." Hy Bình chiều ý nàng, bồng nàng đặt lên giường, ngồi kế bên nàng, nói:
"Ta đã để cho nàng suy nghĩ lâu như vậy, lại còn cho nàng gặp lại cha ta. Chính là để nàng cảm nhận rõ trong lòng mình thật sự đang yêu ai. Ta biết cha ta chính là người trong mộng mà nàng đã ấp ủ bấy lâu nhưng dù gì cũng vẫn không phải là sự thật. Sau khi ta mạo muội xâm nhập cuộc đời nàng, ta mới là người thật sự tồn tại trong cuộc đời nàng. Ta nghĩ như thế đấy. Lần trước ta đã gây cho nàng một nỗi đau rất sâu sắc khiến ta hầu như phải hối hận cả đời. Cũng vì vậy ta mới quyết định đền bù cho nàng. Thậm chí nếu sau này nàng vẫn muốn lấy cha ta, ta vẫn sẽ dốc hết sức thành toàn tâm nguyện cho nàng." "Trong tâm tưởng của nàng, ta chỉ là một tiểu hài. Nhưng đã qua hai mươi năm, giấc mộng của nàng dù không thay đổi, đứa tiểu hài mà nàng từng ôm ấp thì đã đổi thay, đã biến thành một nam nhân thật sự, một nam nhân cường tráng. Nếu nàng đồng ý, nam nhân này sẽ biến nàng thành một nữ nhân thật sự, ngay trong đêm nay!" Hoa Lôi không biết nói gì, chỉ trầm mặc.
Hy Bình thở ra một hơi, đứng dậy rồi hướng cửa phòng đi ra.
Ngồi trên giường, Hoa Lôi hốt hoảng hỏi gấp:
"Chàng đi đâu?" Hy Bình không trả lời.
Hoa Lôi nói tiếp:
"Đồ sâu dâm, không phải vừa nói muốn biến ta thành một nữ nhân thật sự sao? Ngươi giờ lại muốn đi sao? Ngươi là đồ nói dối, ngươi chung quy vẫn nói dối Lôi Lôi, người ta không cho ngươi đi!" Hoa Lôi nhảy xuống giường đuổi theo, Hy Bình dừng lại.
Nàng ta lao vào người Hy Bình, nấc lên sau lưng hắn, hai tay ôm chặt hắn từ phía sau hắn, nói:
"Lôi Lôi mọi thứ đều dành cho chàng, chàng không đi được không?" "Ai bảo ta định đi chứ? Ta chỉ muốn đóng cửa thôi mà, nàng không nghĩ rằng trước hết nên đóng cửa sao? Oh, Lôi Lôi ngốc nghếch!" Hy Bình cười lớn thì ra là Hoa Lôi nôn nóng.
Hoa Lôi phát giác là bị lừa liền nhằm Hy Bình phát tiết, đá vào hạ thân của hắn, phẫn hận nói :
"Chàng đúng là người xấu mà, đá chết chàng cái đồ lưu manh!" Hy Bình xoay người lại, chân Hoa Lôi nhắm đúng ngay giữa hai chân hắn. Hai tay hắn lập tức chụp lấy phần giữa hai chân, miệng la lớn, mặt thì không giấu nổi vẻ đau đớn.
Hoa Lôi giật mình hỏi:
"Hy Bình, chàng có làm sao không? Đừng có dọa ta nha!" Hy Bình thống thiết nói:
"Lôi Lôi, nàng hủy sự sống của ta rồi, giờ ta không còn là nam nhân nữa rồi." Hoa Lôi lo lắng đến phát khóc, cúi người xuống kéo tay Hy Bình ra, miệng nói gấp gáp:
"Để ta xem thử, để ta xem thử!" Hy Bình nói:
"Ta nghĩ nó đã bị nàng đá nát rồi. Ai da, uổng cho một người dũng mãnh như ta, giờ lại thành không có trứng!" "Mau lấy tay ra, ta là đại phu, chàng để ta xem qua thử biết đâu cứu được?" Hoa Lôi trong lúc kinh hoàng nhớ ra mình là đại phu, quên cả khóc.
Hy Bình nói:
"Lên giường đi, nàng giúp ta cởi quần ra, xem xem còn có thể cứu vãn được không? Nếu không chắc bọn họ nghiền nàng thành bột mất. Ai da, đau chết mất!" Hy Bình vừa la thảm vừa lom khom đến bên giường nằm xuống. Hoa Lôi chẳng quản ba bảy hai mốt gì cả, vội vàng cởi quần hắn ra, thấy rõ chẳng có chút thương thế nào cả. Tay ngọc liền kiểm tra âm nang của hắn phát hiện hai trứng cũng không có thương tổn gì. Đang lúc ngạc nhiên thì Hy Bình nhịn không được cười lớn. Nàng ta phát hiện lại bị hắn lừa một lần nữa liền lập tức nhổ lông trên thân hắn mà xả giận.
Hy Bình đau đến nỗi ngồi bật dậy, hét:
"Ai da Hoa Lôi, muốn giết ta sao hả?" Hoa Lôi giận nói:
"Chàng ba lần bốn lượt lừa gạt ta? Nhổ một chút lông là còn lịch sự lắm rồi đó." Hy Bình nói:
"Lông của nam nhân có chỗ có thể nhổ, có chỗ không được nhổ. Đó là biểu tượng hùng mạnh của nam nhân, giống như đối với phụ nữ các nàng trinh tiết là của quý vậy! Nàng dám nhổ lông ta như vậy, ta nhất định cướp đoạt trinh tiết của nàng, lão tử ta không thể chịu thua thiệt được." Hắn ôm lấy Hoa Lôi đang đứng cạnh, kéo nằm xuống giường, xoay người ôm chặt nàng ta nói:
"Dám nhổ lông cây gậy thép của ta, lần này nàng phải trả giá thảm rồi." Hoa Lôi bị Hy Bình ôm chặt tới thở không nổi, hai tay đẩy ngực hắn ra nói:
"Chàng nặng quá, đừng đè người ta nữa. Chàng để ta lên trên đi." "Nàng là người chủ động mà!" Hy Bình xoay người ôm nàng đưa lên trên, cười nói:
"Lôi Lôi, tiếp theo thì làm gì hả?" Hoa Lôi rụt rè nói:
"Ta không biết." Hy Bình nói:
"Sao lại như thế? Nàng là đại phu không lẽ không biết tiếp theo phải làm gì sao?" Hoa Lôi nói:
"Không biết là không biết, chàng nói thật thừa. Ta không tiếp tục nữa đâu." Cô nằm xấp xuống, thân người đè lên ngực Hy Bình, miệng cắn nhẹ tai hắn, thỏ thẻ nói:
"Trước kia chắc chàng không nói mấy lời thừa như thế với bọn họ. Ta không biết, không lẽ chàng không biết dạy ta?" Ài, sao lại quên được nhỉ?
Hy Bình nói:
"Được, ta dạy nàng! Lôi Lôi, giúp ta cởi áo đi, đừng chỉ cởi quần. Chúng ta có cả buổi tối nay, cứ từ từ thôi!" Thật là, sao mà mặt đỏ như vậy! Một nữ nhân hơn ba mươi tuổi chưa từng có nam nhân nào, bây giờ như vậy, có lý do để thông cảm.
Hoa Lôi mất một chút thời gian rồi cũng cởi xong áo của Hy Bình. Hy Bình nói:
"Lôi Lôi, giờ có thể cởi bỏ luôn toàn bộ y phục của nàng. Nếu nàng thấy có gì phiền phức, ta có thể giúp nàng xé bỏ chúng đi, sao nào?" "Chàng mà phá hỏng y phục của ta, ta liều mạng với chàng đó. Đúng là lưu manh vô giáo dục mà." Hoa Lôi vừa mắng Hy Bình vừa ngồi dậy cởi bỏ y phục của mình. Tấm thân trắng bạch kiều diễm của nàng dần dần lộ ra trước mắt Hy Bình.
Hy Bình yên lặng nhìn nàng đến khi không còn mảnh vải nào trên người mới nói:
"Nàng giờ đã ngoài ba mươi nhưng mà thân thể nàng thì cứ như một tiểu nữ hài. Thật không đành lòng tàn phá nàng!" Hoa Lôi hét lên:
"Ta mà là tiểu hài tử sao? Ta đã bế chàng từ lúc chàng còn bú sữa đó!" Hy Bình đưa tay chụp lấy nụ hoa trên ngực nàng, xoa xoa nhè nhẹ rồi cười hỏi:
"Ta lúc đó có bú sữa của nàng không vậy Lôi Lôi?" Hoa Lôi nhìn hắn nói:
"Lúc đó ta mới mười bốn tuổi, lấy đâu ra sữa cho chàng chứ? Chàng đúng là lưu manh từ nhỏ mà, khiến Thiến nhi." Nàng ta không nói tiếp nhưng Hy Bình vẫn biết đại để sự tình. Hoàng Dương đã từng nói qua với hắn. Cô nàng Hoa Tiểu Thiến đó có lẽ chính là nữ nhân đầu tiên của hắn. Nàng ta giờ đã trở thành vợ của Triệu Tử Hào, không biết cô ta là nữ nhân như thế nào? Ký ức của hắn về Hoa Tiểu Thiến thì trống không nhưng Hoa Tiểu Thiến thì chắc phải nhớ cái tên tiểu nam hài đã lấy đi đồng trinh của nàng ta lúc đó chứ?
Hoa Lôi thấy hắn lúc lâu không nói gì hỏi:
"Sao vậy? Nói chàng xấu, chàng giận rồi à?" Hy Bình mỉm cười, tay nâng lên, úp mặt vào ngực nàng, miệng ngậm lấy nhũ phong của nàng.
Nàng ta rên lên:
"Hoàng Hy Bình, chàng không còn là con nít đâu." Hy Bình đặt nàng xuống giường, miệng bao lấy đôi môi đỏ của nàng, cùng nàng hôn một lúc lâu rồi nói:
"Nàng cuối cùng cũng chịu thừa nhận ta là đàn ông rồi hả?" Tay hắn xoa nhẹ đồi thịt nơi thầm kín của Hoa Lôi. Hoa Lôi cảm nhận sự kích thích của Hy Bình cũng như sự tấn công của khí tức nam tính trên người hắn. Dục tính trong lòng từ từ nhen nhóm rồi bùng phát. Hai tay nàng bất giác tự động ôm choàng lấy lưng Hi Bình, miệng kề bên tai hắn thở gấp, rên rỉ liên tục.
Trong lúc hai thân thể cứ cọ xát vào nhau, ngón tay Hi Bình thâm nhập vào mật động của nàng, khơi mở dòng nước từ bên trong đó. Đang lúc tình ý nồng đượm, hắn nói:
"Lôi Lôi, ta công thành nhé." Ngay lập tức, Hoa Lôi có cảm giác rõ ràng khẩu pháo của hắn đả đặt ngay trước cổng thành của mình. Cả người nàng rung lên, hông cứ liên tục cựa quậy qua lại, hai tay đẩy Hi Bình ra, la lớn:
"Không được, ta sợ đau lắm!" Hi Bình cảm thấy nỗi sợ của nàng thật là vô cớ bèn hỏi:
"Lôi Lôi à, tại sao phải sợ như vậy?" Hoa Lôi căng cứng người lại, nói:
"Hồi mười bốn tuổi ta đã thấy qua. Nữ hài đó chảy máu rất nhiều. Từ đó trở đi ta rất sợ chuyện đó. Lúc ở bên chàng, nỗi sợ đó còn đặc biệt mạnh mẽ hơn." Hi Bình tỉnh ngộ:
"Nữ hài đó chắc là Hoa Tiểu Thiến. Còn người làm nàng ta chảy máu chính là ta phải không?" "Làm sao chàng biết chứ?" Hoa Lôi kinh ngạc thốt lên. Lúc đó Hi Bình chỉ là đứa trẻ, làm sao nhớ được chuyện đó chứ?
Hi Bình cười nói:
"Là cha ta nói cho ta nghe." Hoa Lôi kinh ngạc:
"Sư ca nói cho chàng những chuyện đó sao? Thì ra ông ta cũng không phải người tốt, không trách lại nuôi lớn một tên sắc lang như chàng." Hi Bình nói:
"Cha ta không có loại bản lĩnh này đâu. Nghe cha ta nói, ta là do trời sanh như thế, số đã định kiếp này phải làm sắc lang. Ài, kể ra không hiếu sắc cũng không được, ai biểu ta hấp dẫn như vầy chứ?" Hoa Lôi nghe hắn nói như vậy, cau có nói:
"Mèo khen mèo dài đuôi!" Hi Bình hôn lên đôi môi khả ái của nàng, nhẹ nhàng nói:
"Bởi vì nàng sợ, ta cũng không dám làm gì. Sau này nàng khóc than rêu rao khắp nơi rằng ta ức hiếp nàng thì thật không hay." Hoa Lôi sững người một lúc rồi nói vào tai hắn:
"Chàng muốn lâm trận rút lui phải không? Không có cửa cho chàng đâu! Chàng để ta lên trên, để ta tự làm, có lẽ sẽ không đau. Chứ chàng thô lỗ như vầy, ta không tin chàng chút nào!" Hi Bình liền trở mình nằm xuống dưới, ngẩng đầu nhìn thấy phía thân dưới như có một cây trụ sắt dựng đứng lên. Hoa Lôi nhìn thấy như hoa mắt, trong lòng phát hoảng. Qua một lúc, nàng mím chặt môi, ngồi lên bụng dưới Hi Bình. Một tay nắm lấy hùng căn của hắn đưa tới vùng thầm kín của mình, khi hai vật chạm vào nhau thì dừng lại.
Hi Bình thấy nàng vẫn không dám liền thở dài một cái. Nàng ta ngượng nghịu nói:
"Ta thật không biết đặt cái thứ đó của chàng vào đâu nữa!" Ôi, thất bại!
"Nàng không phải là đại phu sao, hay đi làm ni cô đi!" Hi Bình không thèm phân trần thêm, vật nàng ta nằm xuống rồi đè lên như một ngọn núi. Đầu thương đặt ngay cửa huyệt, nói lớn :
"Ta không thể chịu nổi nữa!" Ngay lập tức, cây thương to lớn của hắn xâm nhập vào nơi thâm sâu của Hoa Lôi. Lúc đó trong lòng Hoa Lôi chưa kịp chuẩn bị gì, la thảm một tiếng, răng gõ lập cập, mồ hôi đổ ra khắp người.
Hai tay chống lên ngực Hi Bình, bật khóc :
"Không chịu đâu! Ôi, người ta đau quá. Chàng đúng là con sâu dâm mà. Cái đó sao lớn vậy chứ! Lại còn hành động thô lỗ nữa, không nhẹ nhàng với người ta gì hết. Sau này ta không cho chàng làm nữa!" Ngay lúc Hi Bình tiến vào trong người Hoa Lôi liền cảm thấy huyệt đạo của nàng thật bé nhỏ. Trong số chúng nữ của hắn có lẽ khả năng dung nạp của nàng ta là thấp nhất. Có lẽ điều này có quan hệ với cái miệng nhỏ bé của nàng ta. Không trách nàng ta lại sợ sự cường tráng của hắn như thế. Hắn cảm nhận được nhục thể mềm mại của bó sát lấy vũ khí của hắn, như muốn đẩy hắn ra. Cái loại cảm giác bị bó chặt chưa từng thấy như thế khiến hắn phát rên lên.
Hắn không quan tâm đến sự phản đối của Hoa Lôi, bắt đầu nhẹ nhàng chuyển động, đồng thời nói:
"Lôi Lôi, đừng khóc mà. Mới đầu không khỏi bị đau một chút, lần sau sẽ bị nữa." Hoa Lôi kiên quyết nói:
"Không có lần sau đâu! Chàng đúng là thối tha, làm sao mà vừa to vừa dài như vậy chứ? Đau chết người ta rồi! Chàng chậm thôi! Ôi Hoàng Hi Bình, ta phải giết chàng!" Cơ thể nàng không còn khống chế được nữa mà bắt đầu lắc lư qua lại. Hi Bình hoàn toàn không muốn giảm tốc độ lại theo thỉnh cầu của nàng, trái lại càng ngày càng mãnh liệt hơn. Cái thông đạo chật hẹp của người phụ nữ ngoài ba mươi nhưng chưa từng tiếp xúc với nam nhân này làm cho hắn cảm thấy hưng phấn. Mấy ngày nay hắn không dám hành động thô lỗ với Dã Mân Côi và Vưu Túy vì họ có thai, cũng không thể phong cuồng với Tiểu Nguyệt. Tình dục bị đè nén bao lâu giờ đây bạo phát trên người Hoa Lôi. Có thể hình dung được sự cuồng nhiệt đó. Hoa Lôi cảm thấy những cơn đau và luồng khoái cảm trong người nàng cứ ngày càng dâng cao, nửa muốn dừng nửa muốn tiếp tục!
Hai thân thể cứ lên lên xuống xuống suốt một lúc lâu. Hùng căn của Hi Bình cứ ra vào trong lỗ huyệt mềm mại của Hoa Lôi như một người thợ khoan giếng. Từ trong những tường thịt tuôn ra những dòng nước, chảy tràn xuống thân dưới của hai người, thấm ướt cả tấm trải giường.
Tội nghiệp cho tấm trải giường. Lúc nào cũng gặp phải cái chuyện xui xẻo đó. Hết lần này đến lần khác đều bị con người làm ô uế.
Thượng đế sáng tạo ra con người, khống chế ý chí của con người; con người vì vậy sáng tạo ra tấm trải giường, để giày vò nó.
Nếu không phải Hoa Lôi cảm nhận được sự yêu thương trong lòng Hy Bình, có lẽ nàng đã nghĩ rằng mình đang bị hắn cưỡng gian. Cái đồ nam nhân thô lỗ! Làm tình mà cũng thể hiện cái bộ mặt bạo lực của mình. Tuy nhiên nàng ta lại càng ngày càng ưa thích cái khuynh hướng bạo lực của hắn. Dịu dàng chỉ là bước đầu tiên của tình ái. Cái làm cho nữ nhân thật sự thỏa mãn trong tình ái chính là sự xâm phạm cuồng dã đầy thú tính. Bất kể nỗi đau đớn hay niềm hoan lạc đều là những yếu tố mang đến sự phong cuồng của nữ nhân - cái nữ nhân yêu nhất chính là cái bạo lực của nam nhân.
Hoa Lôi tuy biết nam nhân có Cửu dương trọng thể rất mạnh về phương diện này nhưng không ngờ mạnh mẽ đến mức nàng ta rơi vào tình thế không tiếp nhận nổi. Nàng là đại phu, đương nhiên hiểu biết rất sâu sắc về thể chất và tính năng của cơ thể con người. Tuy nhiên nam nhân này lại có những yếu tố thể chất rất không phù hợp với những gì nàng biết mà tính năng cũng rất không tương đồng. Sao lại có nam nhân duy trì được việc này lâu như vậy chứ? Liệu có phải đó chính là cái đáng sợ của Cửu dương trọng thể không? Thêm nữa, cái thứ đó của hắn có thể to, có thể nhỏ, có thể dài, có thể ngắn. Ngay lúc hắn vừa tiến vào cơ thể nàng, tâm linh nàng dường như bỗng tương thông với hắn sao đó? Nàng thích thú cái cảm giác này!
Hoa Lôi cảm thán nói:
"Ta cuối cùng cũng hiểu tại sao chàng có thể cùng lúc phục vụ cho bao nhiêu đó nữ nhân. Chàng thật đáng sợ, chàng không phải con người mà!" "Cái chuyện này. Nếu ta không phải là người sao có thể làm cái chuyện này với nàng chứ?" Hy Bình chịu nổi nữa, tăng thêm tốc độ. Hoa Lôi thật sự đã được hắn đưa đến sự điên cuồng của tình dục. Hắn thì vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn bèn đề nghị:
"Lôi Lôi, ta cho lớn thêm một chút nha?" Hoa Lôi nói lớn:
"Ta liều mạng với chàng!" "Liều mạng thì liều mạng. Tối nay chúng ta cùng thí mạng trên giường đi, ha ha!" Hy Bình cực kỳ đắc ý, dương căn hắn bên trong người Hoa Lôi đột ngột to lên. Thân thể Hoa Lôi điên cuồng nhún nhảy, không chống đở nổi sự công kích mãnh liệt của Hy Bình, chỉ trong khoảnh khắc liền rơi vào trạng thái phong cuồng rồi hôn mê. Cũng như trước đây, khi nữ nhân đạt được đến cực đỉnh tình dục, trạng thái cao trào của Hy Bình cũng tới liền sau đó. Một dòng dương tinh nóng ấm bắn vào trong nội thể của Hoa Lôi. Sau đó hắn ôm thân thể mỏng manh của Hoa Lôi lên rồi nằm xuống giường, để Hoa Lôi nằm ngủ trên người hắn.
Hắn hôn rất lâu lên cái trán với làn da trắng bạch ướt đẫm mồ hôi của Hoa Lôi một lúc lâu rồi khe khẽ gọi:
"Lôi Lôi, tỉnh dậy đi!" Hoa Lôi không tỉnh lại ngay. Hắn bèn vỗ một cái vào cái mông mềm mại của nàng. Hoa Lôi chỉ hơi phản ứng lại. Hắn liền dùng thêm sức vỗ mạnh vào cái mông tròn căng của nàng một cái nữa.
Hoa Lôi la thảm:
"Ai da, cái tên tiểu lưu manh này. Không được đánh vào mông ta như vậy. Đau thật đó." Hy Bình cười nói:
"Nàng không phải muốn liều mạng với ta sao? Sao lại ngủ nhanh như vậy chứ?" Hoa Lôi giận nói:
"Chàng đúng là trâu mà. Chàng không biết mệt còn ta thì mệt chết đi được. Đã biết là ta ngủ sao còn làm ồn phá cho ta tỉnh giấc chứ? Lại còn dùng bạo lực nữa. Chàng muốn gì chứ?" Hy Bình cười cười, rồi vả lả:
"Lôi Lôi, chúng ta làm thêm lần nữa nha?" Hoa Lôi cự tuyệt thẳng thừng:
"Không được." "Lần này ta bảo đảm sẽ hoàn toàn nhẹ nhàng mà." Hy Bình bảo đảm nhẹ nhàng, ai mà tin chứ? Chỉ có đồ ngốc mới tin.
Hoa Lôi đưong nhiên là không tin, giận nói:
"Người ta đau muốn chết được. Dù cho chàng có nhẹ nhàng thế nào đi nữa, tối nay ta không chịu cùng chàng lần nữa đâu. Ta thà có chết cũng không chịu!" Nàng định trở mình vùng vẫy nhưng toàn thân như vô lực, không làm nổi một động tác nào.
Hy Bình ôm nàng xiết nhẹ một cái rồi cười nói:
"Đừng có vùng vẫy mà. Nàng mà nhúc nhích là kích thích ta đó. Nếu như nàng muốn an toàn qua đêm nay, nàng nên yên tĩnh đi hén?" Hoa Lôi lo sợ nói:
"Trừ phi chàng thề đêm nay không động đến ta nữa!" "Được rồi!" Hy Bình đáp ứng:
"Đợi cho nàng khỏe lại đi. Ta nếu tiếp tục làm mạnh với nàng, ta cũng phải cân nhắc nhiều lắm." Mẹ ơi, cái tên tiểu tử này, lại lặp lại câu nói của nàng, cân nhắc cái gì? Tầm xàm!
Hoa Lôi cuối cùng cũng tin hắn - thật ra tên tiểu nam nhân này nói tuyệt đối không thể tin được. Thật ra trong lòng rất khó xử: thật khó tin được a!
Hy Bình véo nhẹ mũi nàng một cái, cười nói:
"Tại sao lần trước khi ta vừa chuẩn bị xâm nhập vào trong nàng, nàng liền tỉnh lại ngay?" Hoa Lôi nói:
"Chàng còn dám nhắc lại nữa sao? Lúc đó chàng đã phát cuồng trên thân thể bọn họ lại còn muốn dùng cái thứ đáng sợ đó tàn phá thân thể trong trắng của người ta. Ta đương nhiên là không thể tiếp thu rồi. Còn nữa, lần sau muốn xâm phạm người ta, làm ơn trước tiên đi tắm đi." "Lạ thật đó?" Hy Bình nhìn chằm chằm vào Hoa Lôi:
"Không ngờ lúc đó nàng lại nghĩ tới những chuyện như vậy. Cuối cùng thì suy nghĩ của nàng cũng chỉ như một tiểu nữ hài thôi, so với Tuyết nhi còn thua đó!" Hoa Lôi giận nói:
"Tiểu nữ hài thì không sợ cái thứ hỗn trướng đó của chàng hay sao?" Hy Bình trầm tư một lúc, đột nhiên nói:
"Từ đầu đến cuối nàng vẫn tỉnh táo phải không? Cái trạng thái mất trí nhớ và điên điên tạm thời của nàng lúc đó chỉ là giả vờ thôi, có phải không?" Hoa Lôi không nói gì.
Hy Bình tiếp tục nói:
"Tiểu Mạn và nhạc phụ nhạc mẫu đều biết rõ, lại còn cùng với nàng hợp mưu lừa ta, đúng không?" "Sao chứ hả?" Hoa Lôi thừa nhận không sợ gì cả:
"Chàng là đồ lưu manh, dám ức hiếp Lôi Lôi. Không để cho chàng biết lợi hại của ta, chàng sẽ còn tiếp tục ức hiếp người ta." Hy Bình đầu to như cái đấu, nói:
"Thì ra là như vậy, nàng thật lợi hại! Tại sao nàng không tiếp tục diễn chứ? Nói thật, nàng diễn xuất thật kinh người, đáng được nhận giải biểu diễn xuất sắc. Nàng không làm diễn viên thật là đáng tiếc." Hoa Lôi khiếp hãi nói:
"Chàng giận rồi à?" "Mẹ ơi!" Hy Bình hét lớn:
"Ta muốn đánh nàng một trận! Sao nàng lại chơi xấu như vậy? Nàng có biết lúc đó ta đau lòng lắm không? Ta gần như vì nàng mà trở nên si ngốc, lo lắng mất bao nhiêu lâu." "Lôi Lôi sẽ bồi thường cho chàng mà, thật đó. Chàng tin ta không?" Hoa Lôi áp sát mặt vào ngực hắn, nức nở nhè nhẹ.
Hy Bình cảm thán nói:
"Cho ta một lý do đi, không quản là hợp tình hợp lý, chỉ cần ta nghe thấy vui là được." Hoa Lôi nói từ từ:
"Ta thật không muốn lừa chàng đâu. Ta chỉ biết nếu ta không làm như thế ta thật không có cách nào để vãn hồi. Ta chỉ có thể làm như vậy mới có thể giữ chân chàng được, mới có thể khiến chàng tiếp nhận ta. Chàng biết không, lúc chàng bóp vỡ tượng gỗ rồi bỏ đi, Lôi Lôi đau lòng lắm. Tại vì Lôi Lôi sợ chàng đi không quay lại; nhưng vào hôm sau chàng quỳ trước mặt người ta, người ta đau lòng vì nỗi buồn của chàng làm tan nát cõi lòng Lôi Lôi. Sau đó, Lôi Lôi vui vì chàng lo lắng cho người ta, yêu nhất là cái vẻ kiêu ngạo không thể chịu nổi của chàng." "Gì chứ?" Hy Bình kinh ngạc ra mặt, nhìn nàng không chớp, nói:
"Nàng nói trước đó nàng đã yêu ta sao?" Hoa Lôi cảm thấy mặt đỏ hồng, nói:
"Ai yêu chàng chú? Lúc đó người ta giận chàng thôi!" "Ồ? Giận cũng là một loại biểu hiện của yêu." Hy Bình ôm nàng đặt xuống giường hỏi:
"Sao lại để ta phải chịu khổ lâu vậy chứ?" Hoa Lôi bình tĩnh trả lời:
"Ta thật không muốn làm khổ ai, tuy nhiên có lẽ ta thật sự đã làm khổ chàng, nhưng thật ra cũng là làm khổ bản thân ta. Ta từ lúc còn nhỏ đã sống cùng với cha chàng. Lúc mười ba tuổi, ta phát hiện đối với cha chàng có một tình cảm đặc biệt. Nhưng tới khi ta mười bốn tuổi, huynh ấy rời khỏi Trường Xuân Đường. Ta chưa từng thổ lộ với huynh ấy. Không ngờ đến khi lớn lên ký ức về huynh ấy vẫn lưu lại trong ta. Nhiều năm trôi qua, cứ mong huynh ấy quay lại nhưng huynh ấy không một lần quay lại. Chỉ có con huynh ấy quay lại thôi." Nàng thở ra một hơi rồi nhìn thẳng Hy Bình, giọng không đổi, nói:
"Chàng đúng là lưu manh, quay lại nhân lúc người ta tắm mà vô lễ." Hy Bình cười nói:
"Cái đó không thể nói là vô lễ, tạm thời gọi là phục vụ. Ta phục vụ cho nàng, nàng còn muốn gì nữa chứ?" Đại pháo cũng phá không nổi da mặt dân Hoàn Sơn thôn. Tính ra hắn thuộc loại kinh điển nhất. Tứ Cẩu phải chịu xếp thứ hai.
"Tuy nhiên huynh ấy quay lại, nhưng Lôi Lôi không có cái cảm giác ngày xưa. Có thể do huynh ấy đã già, cũng có thể do tâm tình của ta nhiều năm qua đã thay đổi. Đối mặt với huynh ấy cũng không thể làm ta khôi phục lại tâm tình như trước, rốt cuộc cũng kết thúc cái nguyện vọng từ thuở nhỏ của ta. Ngược lại, đối diện với đồ lưu manh chàng, ta thật sự không thể nào bình tĩnh được. Có lẽ chính cái cảm giác đó khiến ta hiểu trong lòng ta chàng đã chiếm một phần không thể định rõ được. Ta không biết mình đã yêu chàng chưa vì vậy ta quyết định tốt hơn là chọn yêu phụ thân chàng. Dù sao thì ta đã chờ phụ thân chàng suốt hai mươi năm rồi. Quảng thời gian đó không phải là ngắn. đúng là một thời gian dài mà. Tất cả đều bị chàng phá hết. Lúc chàng bóp nát tượng gỗ bỏ đi, ta thật sự muốn bằng mọi giá lưu chàng lại nhưng ta không dám. Không nói về tuổi tác thì chàng cũng là phu quân của Tiểu Mạn. Thế ta cũng đủ tuyệt vọng rồi. Ta thật không cam tâm. Ta vì phụ thân chàng mộng tưởng mất hai mươi năm. Ta không thể lại vì chàng mà đau khổ thêm hai mươi năm nữa. Chàng từng nói qua, ta đã hơn ba mươi tuổi cũng cần tìm một nam nhân. Chàng còn nói, ta chính là nữ nhân của chàng. Vì chàng muốn ta tìm nam nhân, ta tìm chàng. Ta không muốn tìm nam nhân khác. cuối cùng cũng có một nam nhân. Lại nói, nam nhân khác ta không quan tâm. Chàng là người ta ôm được, có xấu xa, ta cũng thấy thoải mái.." Hy Bình nghe xong nhìn ngây ngốc: Hoa Lôi này thực sự mãnh liệt. Nếu như để nàng bốc thuốc thì người ta chết chắc - chơi toàn đô mạnh mà. Ôi!
Hắn than thở:
"Vậy vì sao nàng lại giả vờ si ngốc như thế với ta?" "Vậy mà cũng phải hỏi à? Đúng là ngu mà!" Hoa Lôi nói:
"Chàng đừng đắc ý vội. Lúc đó ta nãy sinh một ý tưởng, đó là cứ theo sát bên chàng. Do bộ dạng lưu manh và vô số khuyết điểm của chàng, ta sẽ càng ngày càng chán ghét chàng, nhờ đó thoát khỏi tình thế tiến thoái lưỡng nan. Ta cùng đại ca và đại tẩu bàn bạc về ý tưởng này, bọn họ đều tán thành. Có điều khi ta nói với Tiểu Mạn thì nó chỉ cười cười. Về sau ta mới biết mình đúng là mê muội. Đột nhiên tự buộc mình đi nghe mấy bài hát thối tha của chàng. Mà cái đáng giận nhất là lại tạo cho chàng bao nhiêu cơ hội để đối xử xấu xa với ta." Hy Bình không hiểu nổi hỏi:
"Ta đáng ghét vậy sao, sao nàng lại yêu ta sâu đậm như vậy?" Hoa Lôi làm vẻ khinh khỉnh bảo:
"Bởi vì ta muốn giận chàng suốt đời!" "Giận ta là phải theo ta?" Hy Bình hoài nghi hỏi.
Hoa Lôi gật đầu nói:
"Uh, đúng là như vậy." Hy Bình đột nhiên có ý kiến:
"Lôi Lôi, chúgn ta cùng ca nhé?" Đúng là điên mà! Canh ba nửa đêm mà lại muốn ca hát?
Hoa Lôi phát giác ra nam nhân này thật hết thuốc chữa, giận nói:
"Sau này chàng mà ca hát trước mặt ta thì ta sẽ cho chàng một liều thuốc, cho chàng biến thành câm luôn." "Ta tìm nàng đòi mạng!" Có thể là do truyền nhiễm nên Hy Bình tự nhiên lại học theo cách nói chuyện của Hoa Lôi. Ôi, thông qua giao hợp con người còn có thể bị lây lan bệnh gì nữa chứ.
Hoa Lôi cười duyên dáng, thân thể mềm mại trên người Hy Bình lăn qua lăn lại, hơi thở như hoa lan nói:
"Hy Bình, sáng mai chàng tắm cho ta nhé?" Hy Bình thở ra nói:
"Không được." Xong nghĩ lại, nói tiếp:
"Nếu mà là uyên ương tắm chung thì ta chịu." "Không có cửa đâu nha." Hoa Lôi cự tuyệt cái ý định sắc dục của hắn nhưng không cho phép hắn trái ý nàng:
"Sáng mai chàng nhất định giúp ta tắm rửa nhưng trong lúc tắm rửa không được làm gì cả. Nếu trong lúc tắm mà chàng xâm phạm người ta, ta sẽ liều mạng với chàng!" Lại là liều mạng?
Ôi, tối nay ai cũng nhiễm bệnh cuồng mà - hễ đụng tới là đòi liều mạng.
Đáng sợ nhất đúng là bệnh lây qua đường tình dục.
o0o
Chuyện Hy Bình không ngờ tới là hắn bị chính Hoa Tiểu Ba gọi dậy. Hoa Lôi nhìn thấy Hoa Tiểu Ba thì toàn thân đỏ lên như ánh dương buổi sáng.
Hoa Tiểu Ba nhìn trên giường thấy Hoa Lôi nằm đó, nhìn tới Hy Bình, lúc lâu sau nói:
"Đệ gọi huynh là tỷ phu, hay là cô trượng bây giờ?" Hy Bình nói:
"Mẹ nói, gọi quen rồi thì làm sao sửa được nữa chứ? Đưong nhiên là tỷ phu rồi. Dám gọi ta là cô trượng sao? Sao vậy, bộ ta già lắm sao?" Hoa Tiểu Ba nói:
"Tỷ phu nói đúng lắm. Nhưng chính huynh đã làm cô cô của đệ!" Hy Bình bắt đầu làm mặt khỉ nói:
"Không hẳn đâu! Đệ có nhìn thấy lúc ta làm cô cô đệ không? Là nàng ta làm ta, cái này gọi là trâu già gặm cỏ non, hiểu không hả?" "Hoàng Hy Bình, chàng đi chết đi!" Hoa Lôi nằm trên giừơng phản đối theo phản xạ.
Hoa Tiểu Ba nói:
"Tỷ phu, đệ hiểu rồi, trước đây đệ từng bị Lãnh Tinh Oánh làm qua một lần rồi. Ôi!" Hy Bình nói:
"Dừng! Tại sao không nói là đệ ăn bà ta? Quan hệ với nhạc mẫu của ta, rồi giờ còn than trách gì. Đệ đúng là nói sao cũng được mà?" "Không! Đệ thừa nhận, là đệ đã cùng với bà ta, kêu là trâu non gặm cỏ già vậy." Hoa Tiểu Ba nói ngoài miệng nhưng nhủ thầm:
"Huynh không phải đã ăn cô cô đệ rồi sao? Sao lại nói là cô cô đệ ăn huynh? Đúng là thế giới không có công lý mà!" Hi Bình nói:
"Hoa Tiểu Ba, không được thầm phản đối ta, coi chừng ta ký đầu a. Nói đi, tìm ta có việc gì?" Hoa Tiểu Ba đột nhiên trở nên hưng phấn, nói lớn:
"Tỷ phu thật là thông minh, biết đệ tìm huynh vì có chuyện. Tranh thủ lúc các bà vợ đang đi mua sắm, đệ nghe nói ở Long Thành mỹ nữ rất nhiều, biết đâu gặp may, tìm được vài mỹ nữ đem về. Nhưng chuyện như thế đương nhiên không thể thiếu bậc cao thủ trong chuyện đó như tỷ phu được." Hi Bình lập tức bước tới trước tấm gương đồng xem bóng mình trong gương, cười nói:
"May quá, hầu như đã hồi phục rồi." Hoa Tiểu Ba nói:
"Khả năng hồi phục của tỷ phu thật không ai theo kịp. Tối qua mặt còn như heo, giờ đã lấy lại bộ dạng điển trai rồi. Chúng ta lập tức ra ngoài tìm thú vui, ý huynh ra sao hả tỷ phu?" "Còn sao nữa? Đương nhiên là đi rồi!" Hắn vỗ vai Hoa Tiểu Ba chuẩn bị đi.
Hoa Lôi nói:
"Hoàng Hi Bình, chàng đúng là đồ vô tâm mà. Người ta còn chưa khỏe mà trước mặt ta chàng đã bảo phải đi tìm thú vui được sao? Chuyện đó ta cũng không chấp nhưng chàng tắm cho ta xong rồi mới được đi." Hoa Tiểu Ba nói:
"Sao mà phiền phức vậy?" Hi Bình nói:
"Đệ cuối cùng cũng biết rằng cô cô đệ rất phiền phức sao? Hơn nữa, chuyện này nàng ta còn có thể nói trắng như thế thể hiện da nàng ta phải rất dày. Cũng chứng tỏ đêm qua ta bị nàng ta ép uổng." Bị ép uổng bởi người phụ nữ phiền phức này quả là một việc không hay ho gì. Hoa Tiểu Ba cực kỳ đồng tình với Hi Bình. Bất quá giúp không được hắn chỉ còn cách bỏ chạy - cũng là ưu điểm duy nhất của hắn.
"Tỷ phu à, vậy bọn đệ đi trước, ráng tìm kha khá mỹ nhân. Khi đó sẽ không quên chia lại cho huynh một ít. Đệ đi đây, cô cô giao lại cho huynh. Đệ thay mặt cho gia gia và nãi nãi của đệ nói đó, ha ha!" Hoa Tiểu Ba biến mất như một làn khói, để lại Hi Bình đứng một mình lẩm bẩm:
"Cái tên tiểu tử này, sao chỉ nói toàn những việc ngu ngốc vậy?" "Hoàng Hi Bình, chàng đúng là đáng chết mà. Đứng ở cửa như thế ở cửa nhiều gió lắm mà? Còn không vào đây bế ta đi tắm à?" Hoa Tiểu Ba đã đi rồi, Hoa Lôi không còn cố kị nữa.
Hi Bình quay đầu lại nói:
"Nếu không phải là uyên ương tắm chung, thấy vô vị lắm." Hoa Lôi cười lớn một hơi, nói:
"Giờ ta không cho, sau này ta khỏe rồi, thì chàng có thể làm mà! Tiểu lưu manh, người ta mới làm lần đầu mà, chàng không thể tha cho sao? Chàng mà còn không hiểu nữa thì đúng là ngu như bò!" "Thật sao?" Hi Bình lập tức cảm thấy hưng phấn, ôm lấy Hoa Lôi, nói lớn:
"Lôi Lôi, nàng thật là vĩ đại mà! Ta nhịn, ta sẽ giúp nàng tắm. Oh, lúc Ái Vũ ở Trường Xuân Đường, lúc sau này thấy Ái Vũ thật đẹp, là do ta giúp nàng ấy tắm mới được như vậy đó." Sau đó hắn kể lại một cách sống động tình cảnh lúc hắn tắm chung với Ái Vũ, lại còn minh họa cụ thể ngay trên người Hoa Lôi khiến lòng dục của Hoa Lôi cũng nổi lên. Đến khi tắm rửa thật sự, lại bị tên vô sỉ này cuồng bạo. Khi đó nàng ta mới thật sự hiểu rõ: vĩnh viễn đừng bao giờ tin lời nói của tên nam nhân trẻ này.
Hi Bình bế Hoa Lôi lúc đó đã lim dim ngủ đặt trở lại trên giường. Sau khi nàng ta đã ngủ say, hắn rời khỏi phòng. Đang định đến Long Thành tìm bọn Hoa Tiểu Ba thì đột nhiên gặp Vương Ngọc Phân. Hai tiểu nha hoàn của nàng ta lại không có ở bên cạnh.
Hi Bình mỉm cười chào:
"Nhạc mẫu đại nhân, người đi chỉ có một mình thôi sao?" "Oh" Vương Ngọc Phân trả lời:
"Thanh Phong đến Đại Địa Minh có việc. Bọn họ đều đã đi ngoài rồi. Ta nghĩ một mình yên tĩnh nên ở lại. Sao ngươi không đi theo bọn họ?" Hi Bình nói :
"Con thường hay ngủ dậy trễ, giờ mới chuẩn bị khởi hành". Hắn tùy tiện trả lời, tự nói trong đầu - thông minh! Đương nhiên là không thể nói cùng Hoa Lôi chiến đấu đến bây giờ được.
Vương Ngọc Phân hỏi:
"Sao? Ngươi có thói quen ngủ dậy trễ à?" Hi Bình thành thật trả lời:
"Thường như thế." Tối không ngủ được, sáng ra cũng không cho ta ngủ sao? Hắn phát hiện ra thói quen ngủ dậy trễ đã là tập quán không thể cải biến của hắn. Nhiều vợ, tối không thể không làm quá giờ, vậy làm sao không dậy trễ được?
Vương Ngọc Phân nói:
"Ngươi muốn đi, ta cũng không cản trở ngươi. Đi chơi vui vẻ." Hi Bình cười nói:
"Cảm ơn nhạc mẫu. Trong viện không có ai, làm phiền nhạc mẫu trông giúp Hoa Lôi".
Vương Ngọc Phấn ngạc nhiên nhìn Hi Bình, hỏi:
"Hoa Lôi?" "Nàng ta là nữ nhân của nữ tế bảo bối của người, tối qua vừa mới hiến thân cho tình yêu. Hành động hơi bất tiện. Nhạc mẫu nếu không có việc gì xin thay con chiếu cố cho nàng ta?" Hi Bình đã đi qua Vương Ngọc Phân rồi nhưng vì nghe được câu hỏi của Vương Ngọc Phân nên quay đầu lại giải thích.
Vương Ngọc Phân cuối cùng cũng minh bạch, chấp nhận yêu cầu của nữ tế dù trong lòng cảm thấy hơi hồ đồ: Hoa Lôi, không phải là muội muội của Hoa Sơ Khai sao? Làm sao mà con và em của Hoa Sơ Khai đều trở thành nữ nhân của hắn?
Cái thế giới này thật khiến người ta phải hồ đồ.