Vương Ngọc Phân cùng với vợ chồng Hoa Sơ Khai quay về Phong Nhân Viện. Sau khi Đỗ Thanh Phong và Hoàng Dương chia tay liền đi tìm Độc Cô Tuyết. Đi cùng họ, ngoài Hoàng Đại Hải và huynh đệ họ Triệu, còn có Minh Nguyệt Phong Mộng Hương và Bảo Nguyệt. Tuy nhiên đáng kể nhất là Mộng Tình, sư phụ của hai nàng.
Mộng Tình xuất hiện tại Đại Địa Minh không những làm Đại Địa Minh kinh động mà gần như làm cả võ lâm đều kinh động. Nguyệt nữ ngày trước được tôn xưng là võ lâm đệ nhất mỹ nữ, hầu như đã hai mươi năm nay không đi lại trên giang hồ, nay xuất hiện tại Đại Địa Minh làm nhiều người ngạc nhiên và suy đoán. Nhưng cũng làm cho thanh quang Đại Địa Minh tăng không ít.
Trở về Phong Nhân Viện, chúng nữ một số người nhận ra Mộng Tình, liền chạy tới hỏi han.
Xuân Yến gặp được Mộng Tình, không kìm được thần tình xúc động. Bà chạy tới trước mặt Mộng Tình, nhìn vào bà rất lâu, thì thầm nói:
"Tiểu, tiểu… người có nhận ra em không? Em là Tiểu Yến tử đây!" Chúng nhân kỳ quái nhìn họ, kín đáo hỏi nhau: Sao bọn họ lại biết nhau?
Khuôn mặt đẹp như vẽ của Mộng Tình cũng đang kích động. Hai mắt nàng đẫm lệ, nói:
"Năm đó thật khổ cho cô. Ta cứ tưởng cả đời này không thể gặp cô được nữa! Ai, nháy mắt đã hai mươi năm trôi qua, nó vẫn khỏe chứ?" Xuân Yến gật đầu, cúi đầu nói.
"Em đã không quản được nó tốt như lời dặn của người. Nhưng nó vẫn tốt. Thật ra, chúng em cũng nhờ nó mà vinh dự." Bốn ánh mắt của Mộng Hương và Bảo Nguyệt hai người cứ hết nhìn Mộng Tình lại quay sang nhìn Xuân Yến. Họ không dám tin rằng sư phụ bọn họ và người phụ nữ trung niên mỹ lệ này lại quen biết nhau. Vậy nữ nhân tên là Tiểu Yến tử này thật ra là ai vậy? Bọn họ sao trước đây lại chưa từng nghe sư phụ nhắc đến con người này?
Hoa Sơ Khai cười nói:
"Các bà đừng khiến những người khác phải hồ đồ chứ. Có chuyện gì, sau này hai người hãy nói riêng với nhau. Đừng ở đây nói chuyện, làm ảnh hưởng đến mọi người xung quanh! Mộng Tình, ta và Chân Chân đều nói rằng nó vẫn rất tốt, sao bà lại không tin? Giờ nghe Xuân Yến nói, bà đã an tâm chưa?" Mộng Tình lau nước mắt, cùng mọi người ngồi xuống. Mọi người lần lượt giới thiệu.
Mộng Tình đặc biệt cẩn thận nhìn kỹ Dã Mân Côi, Vưu Túy, Thi Nhu Vân, Đỗ Quyên, Tiểu Nguyệt năm người. Sau đó mỉm cười, khẽ gật đầu rồi hướng về phía Tiểu Nguyệt nói:
"Nguyệt nhi, lại đây cho a di ôm một cái." Tiểu Nguyệt lúc ở Trường Xuân Đường đã gặp Mộng Tình. Lúc này nàng nghe thế liền tiến tới trước mặt bà.
Mộng Tình ôm lấy nàng hỏi nhỏ:
"Đại ca ngươi đâu?" Tiểu Nguyệt đáp:
"Huynh ấy đi Đại Địa Minh chưa về. A di, sao người biết mẫu thân?" Mộng Tình cười nói:
"Chuyện này ta sẽ nói cho con biết sau, được không?" Tiểu nguyệt ngoan ngoãn đáp:
"Vâng." Mộng Tình buông nàng ra. Tiểu Nguyệt trở về chỗ của mình. Mộng Tình hướng về Hoa Sơ Khai nói:
"Sơ Khai, không phải ngươi nói Tiểu Lôi cũng có đến? Sao ta không thấy nàng ta?" Vương Ngọc Phân nói:
"Nàng ta hành động bất tiện, hiện giờ vẫn còn nằm trên giường." Mộng Tình cả kinh hỏi:
"Nàng ta bị thương à?" Vương Ngọc Phân nói:
"Việc này không biết nói như thế nào đây? Thị bị thương nhưng không phải thương thế bình thường. Ai, ở đây không nói rõ được. Đại nương tự mình đi xem sẽ hiểu." Kỳ thật có rất nhiều người biết rõ, chỉ là thương thế đó nói ra không hay lắm. Giống như một người đánh rắm, nói chung đều thấy không hay lắm khi phải thừa nhận rằng mình phóng độc khí. Cũng cùng một nguyên lý thôi.
Xuân Yến đứng dậy nói:
"Ta đưa đại nương đến xem, thế nào?" Mộng Tình lập tức vui mừng đứng lên nói:
"Yến tử, tốt lắm! Chúng ta đến xem. Có lẽ ta có thể trị được thương thế." Vương Ngọc Phân than:
"Thương thế của cô ta không cần phải chữa trị cũng có thể lành. Huống hồ chính bản thân cô ta cũng là một đại phu. Chỉ có điều…, ai, vấn đề của cô ta quả thực là khó xử lý - tiểu tử đó, nữ nhân nào cũng dám làm, đúng là loạn!" Hoa Sơ Khai cùng Âu Dương Chân nhìn nhau, hai phu phụ mặt đều đỏ hồng lên.
Mộng Tình cùng Xuân Yến rời khỏi đại sảnh. Xuân Yến nói:
"Tiểu thư, cuối cùng cũng được gặp người. Xuân Yến rất nhớ người!" Bà ta lao vào lòng Mộng Tình thổn thức. Mộng Tình bèn ôm lấy bà ta rồi chầm chậm tiếp tục đi.
Xuân Yến nói tiếp:
"Tiểu thư, em để nó xuất hiện ngoài giang hồ. Người không nổi nóng với em chứ?" Mộng Tình vuốt mái tóc nàng ta, nói:
"Mấy năm nay, thật cực khổ cho muội phải không, Yến Tử?" Xuân Yến nói:
"Tiểu thư, em sống rất tốt. Chỉ có tiểu tỳ mới hiểu được quyết định của tiểu thư nhưng kết quả cuối cùng lại không được như ý. Tiểu thư, người không trách em chứ?" Mộng Tình than:
"Có lẽ đây là số mệnh. Nguyên lai nó đã thuộc về giang hồ. Cho dù ta ngàn lần không muốn thì nó vẫn khiến cho giang hồ phải thất bát náo loạn. Trước đây đặt tên cho nó là Hy Bình là hi vọng nó vĩnh viễn bình an và bình tĩnh an phận sống đến hết đời. Đến giờ mới biết đặt cái tên đó thực là một sai lầm. Có lẽ hiện tại nó vẫn bình an nhưng làm sao có thể bình tĩnh được chứ. Bất quá chỉ trong vòng có nửa năm ngắn ngủi, nó đã khiến giang hồ nháo nhào cả lên. Ai, nếu để người trong giang hồ biết được nó thực sự là con của ai thì có lẽ nó sẽ không được may mắn như vậy nữa." Xuân Yến nói:
"Tiểu thư, đã bao nhiêu năm rồi, người có tin tức gì về Lâm công tử không?" Mộng Tình trả lời:
"Từ sau trận chiến đó, ta không còn biết một tin tức gì về hắn nữa. Cũng không biết rằng hắn còn sống hay đã chết. Có lúc ta rất hận hắn vì không ngó ngàng gì đến hai mẹ con ta. Nhưng nếu gặp được hắn chắc ta cũng không biết phải làm gì. Hiện tại ta cũng không còn trẻ, đại cuộc võ lâm đối với ta đã không còn quan trọng nữa, ôi!" Xuân Yến than:
"Kỳ thực em luôn tin rằng Lâm công tử là người đã dám làm thì dám chịu. Chàng đã từng nói không giết chưởng môn nhân của Võ lâm tứ đại thế gia thì chắc chắn chàng không giết. Nếu như quả thực là chàng giết, với tính cách của mình, chàng tuyệt đối sẽ không phủ nhận." Mộng Tình nói lại:
"Có lẽ mọi người đã sai lầm." Xuân Yến lại hỏi:
"Dường như lúc đó Lạc U Nhân tỷ không tin tưởng Lâm công tử?" "Yến tử, chúng ta không nói về vấn đề này nữa." Mộng Tình từ chối tiếp tục vấn đề này. Bà đổi sang một chủ đề khác:
"Thằng Hy Bình trông giống ai?" Xuân Yến trả lời:
"Về thân thể hình dáng Hy Bình trông rất giống Lâm công tử nhưng về khuôn mặt thì nó giống tiểu thư hơn! Chỉ có điều là cặp mắt của nó với Lâm công tử hầu như như nhau. Nhưng điểm kỳ quái là thường mọi khi nó trông rất giống tiểu thư, chỉ trong khi giao đấu thì nó mới có ánh mắt như của Lâm công tử. Nói về tính tình thì nó bị ảnh hưởng của lão đầu tử của muội, không có một tí gì giống so với của hai người. Bất kể thế nào nó là một thằng quấy rối luôn làm người khác phải đau đầu." Mộng Tình nói:
"Ta sợ nó cũng sẽ giống như phụ thân hắn trước đây vì thế mới không cho phép nó bước chân vào giới võ lâm. Xem ra trong lòng nó cũng được di truyền sự lãnh khốc và tàn nhẫn từ phụ thân. Ta thực sự lo rằng nó có thể trở thành một tên sát nhân cuồng ma như cha nó. Kỳ thật từ tổ phụ cho đến phụ thân của nó đều vấy máu của giới võ lâm. Nó có thể là ngoại lệ chăng?" Xuân Yến nói:
"Hy Bình mặc dù thích đánh nhau nhưng nó chẳng bao giờ giết người. Rm nhìn nó lớn lên nên em hiểu nó. Tiểu thư, nó rất xấu tính nhưng nó không thích giết người. Có lẽ điều này là do trong người nó còn có một nửa dòng máu của tiểu thư. Lúc bình thường nó rất thiện lương. Thật vậy đó, Yến tử không nói dối tiểu thư đâu. Nếu tiểu thư nhìn thấy nó nhất định sẽ rất vui. Dù gì đi nữa, nó thủy chung vẫn là cốt nhục của tiểu thư mà." Mộng Tình buồn buồn đáp:
"Đúng thế, nó vốn là do ta sinh ra. Trước đây, ta thật sự phải nén lòng để ngươi mang nó đi. Bao năm trôi lúc nào cũng đều nhớ đến nó. Nếu mọi thứ có thể quay trở lại, ta nguyện dù có phải chịu muôn ngàn sự trừng phạt, cũng không để nó rời khỏi ta." Xuân Yến nói:
"Tiểu thư, có nên kể sự thật với nó không?" Mộng Tình trả lời:
"Để sau hẵng tính. Ta sợ nó không có đủ can đảm để đối mặt. Hơn nữa, ta cũng như nó có nỗi khổ tâm khi đối mặt với nó. Trước sau gì ta cũng nợ nó quá nhiều. Không biết nó có tha thứ cho người mẹ nhẫn tâm này hay không?" Nói xong, hai hàng lệ từ từ lăn xuống khuôn mặt mỹ lệ của bà.
Xuân Yến nức nở:
"Tiểu thư, nó nhất định sẽ hiểu người cũng có nỗi khổ tâm của người." Mộng Tình gượng cười hỏi:
"Yến tử, chung quy nó có bao nhiêu vợ vậy?" Xuân Yến suy nghĩ một lát, nói:
"Muội cũng không rõ, chắc đã nhiều lắm thì phải?" Mộng Tình lại nói:
"Ta vẫn định nhận hai đứa Mộng Hương và Bảo Nguyệt làm con dâu. Bây giờ xem ra chắc không nên làm hại bọn nó mới đúng." Xuân Yến nói thêm:
"Tiểu thư, Tiểu Nguyệt của chúng em cũng là nữ nhân của nó!" "Thật không?" Mộng Tình kinh ngạc nhiên hỏi lại.
"Chúng không phải là huynh muội sao? Sao lại phát sinh cớ sự như thế?" Xuân Yến đã nghe nói về sự tình éo le của Tiểu Nguyệt và Hy Bình, bèn nói:
"Hy Bình và Tiểu Nguyệt vốn từ thuở nhỏ đã phân ly cũng chẳng có tình huynh muội gì cho lắm. Đến khi gặp lại chúng không nhận ra nhau, nhưng lại cùng nhau làm cái việc kia. Đến khi nhận ra nhau thì Nguyệt nhi đã có cảm tình nam nữ sâu đậm với Hy Bình rồi. Bọn em cũng đành mắt nhắm mắt mở làm ngơ thôi." Mộng Tình nói:
"Những người khác có biết không?" Xuân Yến nói:
"Chuyện của chúng, chỉ có hai vợ chồng muội biết mà thôi. Ngoài ra, muội nghĩ thê tử của Hy Bình chắc cũng biết rõ. Bất quá bọn chúng không nói, cứ để mặc cho huynh muội chúng duy trì mối quan hệ đặc biệt này. Cũng không biết bọn chúng nghĩ thế nào." Mộng Tình thở dài:
"May thật!" Hai nàng vừa đi vừa bàn luận, cũng vừa lúc đến trước cửa phòng của Hoa Lôi.
Vừa gõ cửa phòng, bên trong vọng ra giọng nói của Hoa Lôi:
"Ai đấy?" Xuân Yến nói:
"Lôi Lôi, là ta." Hoa Lôi im lặng một lúc, rồi nói:
"Mời vào, cửa chỉ khép thôi." Hai nàng đẩy cửa bước vào. Hoa Lôi vừa thấy Mộng Tình, hai mắt mở to đờ ra, ngạc nhiên kêu lên:
"Mộng Tình tỷ tỷ?" Mộng Tình vừa nói vừa mỉm cưởi:
"Muội có khỏe không, tiểu tinh linh của ta?" Hoa Lôi đỏ mặt nói:
"Muội vẫn khỏe, tỷ đến khi nào?" Mộng Tình và Xuân Yến ngồi xuống giường bên cạnh Hoa Lôi. Mộng Tình trả lời:
"Vừa được một lúc, liền đến thăm muội đây. Sao vậy, vẫn còn tưởng nhớ sư huynh của muội không chịu xuất giá sao? Muội đã không còn là tiểu tinh linh thuở nào nữa rồi nha!" Hoa Lôi mặt càng đỏ hơn, giận dỗi nói:
"Tỷ tỷ, tỷ đừng chọc ghẹo người ta." Mộng Tình nói:
"Ta nghe nói cái tên tiểu tử hư hỏng đó luôn quấy rầy khiến muội phải tức giận." Hoa Lôi nhất thời không kịp phản ứng, hỏi:
"Tên tiểu tử hư hỏng nào?" Mộng Tình vừa mỉm cười vừa nói:
"Muội đã có lần nói rằng, những cái mê người của nó đánh đổ không biết bao nhiêu phụ nữ, muội không nhớ sao?" Hoa Lôi nói gấp:
"Cái tên hỗn đản đó,…e hèm,…!" Nàng đột nhiên đổi giọng:
"Tỷ tỷ, tỷ nói Hy Bình à? Hắn không dám quấy rầy muội đâu. Muội là trưởng bối của hắn mà!" "Thật sao?" Xuân Yến cười:
"Ta nghe nói hắn đã giúp muội tắm, phải hay không, Lôi Lôi?" Hoa Lôi sợ hãi nói:
"Làm sao tỷ biết? Ôi, không phải, không có chuyện ấy. Nhất định là người khác đặt điều." Xuân Yến nói:
"Muội không cần giấu diếm. Ta đã biết Hy Bình ở đây với muội cả đêm qua. Hôm nay muội lại không thể ra khỏi giường. Sau này muội phải cùng Hy Bình gọi bọn ta là nhạc nương, được hay không?" Hoa Lôi nhẹ giọng:
"Không được, chuyện này vô cùng hổ thẹn. Lôi Lôi không gọi đâu, chỉ gọi là tỷ tỷ thôi." Nàng cuối cùng cũng thừa nhận giữa nàng và Hy Bình có quan hệ. Cũng không còn cách nào khác - cả giang hồ điều biết, không thừa nhận cũng không được.
Xuân Yến vừa mỉm cười vừa nói:
"Việc xấu hổ muội cũng đã làm rồi, còn sợ cái điểm nhỏ đó sao?" Hoa Lôi đỏ mặt tía tai cãi lại:
"Nhưng mà…, nhưng mà…, đều tại cái tên hỗn đãn đó mà nên. Hắn đã trở về chưa? Muội không thể tha thứ cho hắn. Hôm qua hắn cưỡng ép muội. Món nợ này không thanh toán không được, hừm!" Mộng Tình nói:
"Có thật là nhi tử của bọn ta đã cưỡng ép muội không? Ồ, trước kia lúc muội bồng nó cứ hôn liên tục vào má bé xíu của nó. Ta cũng từng nói với muội là, có vẻ muội rất thích nó. Chờ nó lớn lên, rồi lấy nó thật là tốt. Cũng không ngờ được khi nó lớn lên, nó lại đến với muội mà giương cung bá vương. Xem ra muội không lấy nó thì không được. Ta nghĩ, muội đã nhận thấy nó có cái gì đó giống giống với đứa bé mà muội thường hôn nó, ha ha!" Xuân Yến cũng cười theo.
Hoa Lôi e thẹn:
"Tỷ tỷ, mấy tỷ đừng nói cho hắn biết muội từng hôn hắn nhé. Nếu không hắn sẽ lại càng đắc ý." Mộng Tình nói:
"Được, bất quá muội cứ gọi bọn ta một tiếng "nương
" trước. Bọn ta nghe xong cảm thấy vui vẻ, tất sẽ không nói, sao nào?" Hoa Lôi lúng túng. Bọn họ bất quá chỉ cách nhau vài năm tuổi, kêu một tiếng
"nương" bảo nàng làm sao kêu được? Nhưng tiểu tướng công của mình là con trai bọn họ. Điều này chẳng phải khiến nàng thêm bối rối sao?
Hoa Lôi đột nhiên chui vào chăn. Xuân Yến tức thì không bỏ qua cho nàng, nhấc cái chăn lên, nói:
"Cái chăn này chưa được thay, muội lại ấp vào đó. Chẳng lẽ lại muốn hoài niệm tư vị đêm qua à?" Hoa Lôi giận dữ nói:
"Bà xấu xa như vậy, không ngạc nhiên tại sao lại dạy dỗ ra một tên phôi đản như thế." Xuân Yến nói:
"Lôi Lôi, muội nói đúng, là ta dạy hắn lừa bịp muội! Nếu hắn không làm vậy, không phải muội cứ cùng ta tranh giành lão quỷ chết tiệt đó sao? Nói thật lòng, sư huynh của muội không thể có bản lĩnh khiến muội nằm trên giường suốt mấy ngày liền như thế. Hiện tại ngay cả ta hắn cũng ứng phó không lại, làm sao có thể buộc muội theo ta chịu khổ. Bởi vậy ta gọi nhi tử xuất thủ hỗ trợ phụ thân của hắn, bảo hắn vô luận thế nào cũng phải đưa muội lên giường. Hắn quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của ta." Hoa Lôi nghe vậy liền tối tăm mặt mũi, nói:
"Hắn đã lấy đi sự trinh trắng của muội. Sau này muội phải làm thế nào?" Lưỡng nữ lập tức hiểu được tâm tư đó của nàng, Xuân Yến cười nói:
"Nhìn cái bộ dạng của cô kìa, cô đừng chối nữa! Cô không nghĩ rằng, khi nó lần đầu tiên xông bừa vào phòng tắm của cô, ta đâu có biết nó đến Trường Xuân Đường. Với cá tính đó của nó, lại nhìn thấy cô là một đại mỹ nữ như vậy, lại còn cần ta phải ra lệnh cho nó nữa ư?" Hoa Lôi mỉm cười sáng lạng, nói:
"Tỷ tỷ đã biết hắn là tên háo sắc. Muội nói hắn cưỡng ép người ta, các tỷ tin chứ." Xuân Yến nói:
"Tin chứ, sao lại không tin? Bất quá, hình ảnh đẹp đẽ của nó không hề cường bức muội khờ khạo quấn lấy hắn sao?" "Là ai đã nói cho hai tỷ biết? Đại ca muội à? Thật là xấu hổ chết được a." Hoa Lôi chợt bật khóc thành tiếng, pha lẫn trong đó là tiếng cười không cố ý của Mộng Tình và Xuân Yến.