Ai rời xa ai thì cũng chỉ cảm thấy trái tim mình như bị ai đó khoét sâu một lỗ, thế giới không vì thế mà nổ tung.
Cuộc sống cũng vẫn tiếp diễn.
Trong phòng cô chất đầy các thể loại tạp chí ẩm thực.
Một ngày nọ, Cảnh đột nhiên nghĩ ra, muốn chữa bệnh chán ăn cho cô cách tốt nhất là làm cho cô có hứng thú với thức ăn, thế là, cậu mua một đống tạp chí ẩm thực để cô mỗi ngày nhìn thấy thức ăn mà có cảm giác thèm ăn.
Có lẽ hình đồ ăn trong mấy quyển tạp chí đó chụp quá đẹp, nên dần dần cô tìm lại cảm giác thèm ăn thật.
“Hôm nay ăn món jambon hun khói, thế nào?” Gần nhà mới mở một quán ăn mới, vô cùng đắt khách.
Đang cầm bút viết được một nửa, cô vội vàng lật tới trang giới thiệu món jambon Ý hun khói trong tạp chí.
“Nó mặn hơn, cháy hơn món jambon hun khói của các nhà khác một chút, rất vừa miệng, nhưng có điều mỡ nhiều quá, tôi không thích!”
“Thế miếng bánh ga tô này thì sao?” Cảnh cười, chỉ miếng bánh kem cô đã ăn được một nửa.
Cô nở nụ cười, “Nó đến từ thiên đeờng.”
“Xem ra rất hợp ý chị nhỉ, cho bao nhiêu điểm?” Cảnh âm thầm ghi nhớ, cô thích điểm tâm của nhà hàng này.
Cô nghiêng đầu nghĩ ngợi, “95 điểm!”
“Rất tốt! Là điểm số cao nhất mà tôi nghe được cho đến bây giờ, xem ra, là No.1 của chị rồi!” Nhìn cô tươi tỉnh, Cảnh cũng thở phào.
Một tháng trước, cô ngồi trong taxi ôm chặt bình giữ ấm, cứ khóc mãi khóc mãi, khóc đến nỗi trái tim chảy máu, khóc đến nỗi mất cả tiếng, hạ đường huyết lả đi.
Lúc đó, cậu rất lo lắng.
Nhưng không ngờ, cô rất kiên cường đứng lên.
Nụ cười của Chức Tâm, khựng lại vài giây. “Chắc là vậy.” Cô đáp bừa một tiếng.
“Chờ đợi bài viết về món ngon của chị.” Cảnh làm động tác cầm bút, cổ vũ cô viết bài.
Trong một tháng nay, chỉ cần ăn được món nào ngon, cô đều ghi chép lại, từ chỉ một vài câu sơ sài ban đầu, bây giờ đã suôn mượt và đầy cảm hứng. Đó là những suy nghĩ, cảm nhận rất chân thực của cô, khiến bây giờ Cảnh cũng hình thành thói quen đọc “tác phẩm” do cô viết ra.
Cô cười, tiếp tục viết.
“Chức Tâm, chị chuẩn bị ngày mai đến tòa soạn thật à?” Cảnh hỏi cô.
“Ừm. Tôi đã nghỉ phép một tháng rồi, cơ thể cũng đã hồi phục rất nhiều, dĩ nhiên có thể trở lại đi làm được rồi!” Cô không ngẩng đầu lên.
“Chị không ngại sao?” Cảnh hỏi cô.
Chuyện cô bị lãnh trọn một cái tát vào mặt vì bị nghi ngờ là người thứ ba, cậu cũng biết.
“Vì sao tôi phải ngại chứ?” Cô ngước mắt lên, có chút man mác.
“Anh Từ…” Cậu cũng là gần đây mới biết, thì ra hồi trước Từ Nhân Thư đã theo đuổi Chức Tâm rất khổ sở.
Anh Từ…
Chức Tâm ôm đầu, cố vắt óc suy nghĩ.
Cô biết Cảnh đang nói đến ai, nhưng sao cô không nhớ ra tên đối phương thế nhỉ.
“Tên anh ấy là…” Cô hỏi lại Cảnh.
“Từ Nhân Thư, chị gọi anh ấy là lão đại.” Cảnh ngớ ra.
Ồ ồ ồ, Từ Nhân Thư! Nhưng câu hỏi lại được lập lại, “Sao tôi lại phải ngại?”
Cô là bị mắc chứng biếng ăn mới nghỉ phép ở nhà, có liên quan gì đến ngại cơ chứ?
“Chị quên rồi à? Vợ của anh Từ mắng chị là hồ ly tinh, còn bạt tai chị nữa.” Cảnh nhắc cô.
Cô cũng ngẩn ra, ngẩn ra mấy phút cô mới từ từ nhớ lại sự việc.
Má cô đỏ lên, trí nhớ của cô quá kém.
Là do thuốc ư? Mấy hô m nay, tinh thần của cô hồi phục rất nhanh, vô cùng lạc quan, nhưng trí nhớ lại sút giảm, đến khả năng tính toán cũng giảm đi rất nhiều.
“Chức Tâm, bên công ty cho rằng scandal đã lắng xuống rồi, bảo tôi quay lại.” Cảnh không bận tâm lắm, tiếp tục trò chuyện với cô.
Scandal? Là chuyện gì?
Chức Tâm nhìn cậu, suy nghĩ hồi lâu mới từ từ nhớ lại.
“Chúc mừng!” Cô cười.
“Chỉ mới nói chuyện thôi mà.” Cảnh băn khoăn, “Tôi còn chưa biết có nên quay lại giới đó không nữa.”
“Vì sao?” Cô thấy khó hiểu, “Cậu không phải rất thích viết nhạc sao?” Thời gian này, cô thường nhìn thấy cậu ở trong phòng viết gì đó.
“Tôi không thích đứng trước mặt người khác lắm.” Cậu cười nhạt.
“Nhưng cậu còn phải gửi tiền cho Thiên Tinh và các đứa trẻ trong cô nhi viện nữa.” Chức Tâm trả lời thay cậu.
Cuộc sống luôn có những chuyện chẳng đặng đừng, luôn phải biết hy sinh.
“Đúng.” Cảnh gật đầu.
Hai người nói chuyện một phút nữa, sợ ảnh hưởng cô nghỉ ngơi, Cảnh chúc cô ngủ ngon rồi rời phòng cô.
Chức Tâm bây giờ, có lẽ do sức khỏe không tốt, cô rất muốn ngủ, một ngày ngủ ít nhất mười hai tiếng trở lên mới có tinh thần.
Bên ngoài đang tí tách mưa thu.
Cô đứng dậy định đóng cửa sổ, nhưng lại nhìn thấy, một chiếc xe sang trọng quen thuộc đang dừng ở đầu hẻm.
Mỗi tối, chiếc xe đó, đậu dưới lầu nhà cô một tới hai tiếng đồng hồ.
Cô dừng lại bên cửa sổ, tâm trạng bỗng chốc căng thẳng.
Có lẽ, ánh mắt của cô và người ngồi trong xe chạm nhau trong tích tắc.
Có lẽ, anh đã nhìn thấy cô.
Ngay sau đó, cô đóng cửa sổ lại, kéo rèm cửa.
Cô biết, tất cả đã kết thúc rồi.
Nếu cô còn do dự không quyết, tất cả sẽ trở lại vạch xuất phát.
Cô không cho phép mình dao động.
Xốc lại tinh thần, cô bước nhẹ nhàng đến bên giường, uống một viên thuốc rồi nằm xuống.
* * *
Ngày hôm sau.
Vừa ra khỏi cửa, cô thấy nhà dì Hoàng bên cạnh đang dọn nhà.
Vì là hàng xóm mười mấy năm trời, thế là nói chuyện vài câu.
“Bây giờ bất động sản đang trượt dốc, tôi lại gặp may mắn, vừa hạ quyết tâm bán nhà đã lập tức có người mua ngay, đã vậy còn trả tiền luôn một lần.” Dì Hoàng rất vui.
Con trai dì Hoàng đã lớn, muốn đổi một căn nhà mới, lần này coi như thỏa nguyện.
Cái chung cư cũ này, bán được nhanh như vậy quả thật là rất may mắn.
Cô đến tòa soạn.
“Chức Tâm, chị đến rồi à?” Đồng nghiệp Tiểu Quang thân mật chào hỏi cô.
Còn những đồng nghiệp khác cũng lần lượt chào cô.
Mọi người đều tỏ ra rất khách khí, nhưng thực ra, cô nhìn thấy rất nhiều ánh mắt quan sát cô.
“Lão đại có ở đây không?” Đặc biệt là, khi cô thốt ra câu này, ánh mắt của các đồng nghiệp đều lập tức trở nên kỳ lạ.
“Có, có! Anh ấy ở trên lầu!” Tiểu Quang đáp lại.
Cô lên lầu.
Dù từng có chút bốc đồng muốn chứng tỏ bản thân, nhất định không để đối phương được sống bình yên, nhưng, cô thông cảm cho người phụ nữ đó, đặc biệt là sau khi trải qua mọi chuyện.
Lùi một bước, biển rộng trời cao.
Cô không hy vọng, những gì mình để lại sẽ giày vò mình cũng giày vò người khác, cho dù cô không hề có chút ý nghĩ muốn phá hoại gia đình người khác.
Cô gõ cửa.
“Mời vào.” Bên trong tiếng Từ Nhân Thư vọng ra.
Cô đẩy cửa bước vào.
Từ Nhân Thư nhìn rõ người mới vào xong, nét mặt vốn đang thẫn thờ bỗng khựng lại, ngượng ngùng.
Ngược lại, cô đã khôi phục lại nụ cười thường ngày, môi nở nụ cười, cô bước tới, ngồi xuống đối diện với anh.
“Lão đại, tôi đến để xin nghỉ việc.” Cô nói ra mục đích của mình, đưa đơn xin nghỉ việc ra.
Cầm lấy đơn xin nghỉ việc của cô, Từ Nhân Thư bỗng lóng ngóng, ấp úng, “Xin... xin nghỉ việc là... là... do tôi sao?”
Cô cũng không muốn vòng vo, gật đầu nói thẳng, “Lão đại, hôm qua tôi đã suy nghĩ suốt đêm, cảm thấy mình trước mắt không thích hợp để ở lại tòa soạn, tôi nghĩ, với tình trạng hiện tại, chúng ta rất khó để tiếp tục là bạn bè, cũng khó trở thành cấp trên và nhân viên.”
Sắc mặt Từ Nhân Thư có biểu hiện rất phức tạp.
“Chức Tâm, chuyện đó...”
“Tôi còn nhớ, tôi không chỉ một lần nói với anh, chúng ta không thể nào.” Thứ cô sợ nhất lúc đó chính là cục diện ngày hôm nay.
“Tôi chỉ hy vọng mình sẽ trở lại thời độc thân, có thể quanh minh chính đại, có thể tự tin theo đuổi em!” Từ Nhân Thư không ngờ lại có kết cục hôm nay.
Xuất phát điểm của anh là chính đáng, nhưng không ngờ lại phát triển thành ra thế này.
“Từ Nhân Thư anh thật sự thích tôi sao? Con cá mất là con cá to, tình cảm bây giờ của anh có thể chỉ là sự tiếp nối mối tình vô vọng của thời sinh viên mà anh luôn cảm thấy nó chưa bao giờ ‘nhạt’ mà thôi.” Cô nói ra những lời trong lòng mình, “Có lẽ sau khi đã bỏ ra quá nhiều tình cảm, để nó lên men trong trái tim mình, khuếch đại ‘sự quý mến’ thành ‘tình yêu’, anh mới có cảm giác yêu đến mê mẩn, yêu đến điên cuồng như thế. Nhưng khi tình cảm cuồng nhiệt đó qua đi thì sao? Anh sẽ phát hiện, Thẩm Chức Tâm thì ra chỉ có thế mà thôi, lựa chọn của ngày hôm nay là một sai lầm lớn!” Đàn ông mãi mãi có những thứ quan trọng hơn tình yêu.
Nút thắt này, hy vọng có thể cởi ra.
“Tôi không phải như vậy! Tôi luôn yêu em!” Anh thề thốt phủ nhận.
“Thế còn vợ anh thì sao, lúc anh lấy vợ, chẳng lẽ không có chút tình cảm nào sao?” Cô kiên nhẫn, hỏi từng chút một.
Từ Nhân Thư ngớ ra, sau đó tỏ ra bối rối trong chốc lát.
“Tính lùi lại thời gian vợ anh có thai, đó là sau khi tôi đã vào làm ở tòa soạn, nếu anh thật sự yêu tôi như anh tự nhận, anh có thể đụng đến cô ấy không?”
Bị sự thật đanh thép dồn ép, anh càng bối rối hơn, “Đàn ông... không giống với phụ nữ...”
Sự thôi thúc về sinh lý của đàn ông quyết định tất cả.
Cô mỉm cười, không nói nhiều nữa, “Lão đại, đứa con cần có một người cha toàn tâm toàn ý vì gia đình.”
Ánh mắt Từ Nhân Thư giằng xé.
Anh sao có thể không biết mẹ anh làm nghề gì. Từ nhỏ đến lớn, anh đã nghe rất quen tai. Anh càng không thể không biết, một gia đình đầy đủ quan trọng thế nào đối với một đưa trẻ.
Nhưng, nhưng...
“Lão đại, cho dù trước đây anh không yêu vợ mình thì cũng mong anh vì con mình mà học yêu cô ấy, hai người có nền tảng là gia đình sẽ yêu đối phương dễ dàng hơn.” Cô chân thành khuyên nhủ.
“Chức Tâm, em...” Anh rất lung lay.
“Tôi chuẩn bị rời khỏi đây, có lẽ sẽ đến thành phố mà cha mẹ tôi đang làm việc xem có cơ hội tìm được công việc khác không.” Cô nói ra dự tính của mình.
Tính cô thật ra rất lưu luyến gia đình.
“Chức Tâm, thật ra em không cần phải nghỉ việc, tòa soạn chắc sẽ đổi chủ.” Từ Nhân Thư thở dài, cuối cùng cũng học được cách từ bỏ.
Lần này, đến lượt cô ngẩn ra.
“Tháng này, chúng ta hoàn toàn không nhận được đơn đặt hàng quảng cáo, những quảng cáo vốn có cũng lần lượt dỡ bỏ, hai tháng nữa nếu còn tiếp tục thế này, chúng tôi không thể gắng gượng nổi nữa.” Từ Nhân Thư chọn cách nói sự thật, “Em chắc cũng biết, tòa soạn chi tiêu rất nhiều, nếu chỉ dựa vào lượng phát hành thì rất khó chèo chống được.”
“Sao có thể như thế?” Tuy quy mô tòa soạn không lớn nhưng họ luôn có khá nhiều đơn đặt hàng quảng cáo.
Thấy cô có vẻ hoàn toàn không biết chuyện gì, Từ Nhân Thư lại thăm dò, “Có người có hứng thú với tạp chí của chúng ta, muốn mua lại với một giá rất hợp lý.”
Người này, có mối quan hệ rất rộng, tất cả những gì anh ta muốn đều dễ như trở bàn tay.
Tim Chức Tâm nhói lên, nhưng cô cảm thấy s ự phỏng đoán này tuyệt đối không thể nào, cô biết Hứa Cấn Lễ kỵ nhất điều gì, Hứa Ngạn Thâm nếu muốn lập nghiệp riêng đã không cần đợi đến ngày hôm nay, cũng không thể trong thời khắc then chốt này tự lòi đuôi mình ra cho người ta nắm.
“Thế anh quyết định thế nào?” Chức Tâm lo lắng hỏi.
Đây có lẽ chỉ là quan hệ cạnh tranh thông thường.
Cô quả nhiên không biết.
Nhớ đến lời cảnh báo của người đó, Từ Nhân Thư cũng không dám quá khinh suất, vì dù gì, trong ngành này, thế lực của anh ta rất mạnh.
“Có thể gồng được tới đâu thì gồng thôi, còn không gồng được nữa thì đành thỏa hiệp.” Từ Nhân Thư cười đau khổ.
Tòa soạn do anh một tay sáng lập nên, anh dĩ nhiên là không nỡ, nhưng con người phải đối diện với thực tại, thực tại không gánh nổi áp lực thì đành thỏa hiệp.
Hơn nữa, giá tiền mà người đó đưa ra quả thật rất hợp lý.
“Nếu tòa soạn này đổi chủ, tôi có thể sẽ di dân.” Từ Nhân Thư nói cho cô biết dự tính tiếp theo của mình.
Chức Tâm quá bất ngờ.
Mới trong vòng một tháng ngắn ngủi, sao lại thành thế này?
“Hai vợ chồng cùng đi chứ?” Cô thận trọng hỏi.
“Ừ, cùng đi, cha mẹ cô ấy ở nước ngoài, từ lúc kết hôn cứ thúc giục chúng tôi ra nước ngoài định cư.” Thật ra, Hiểu Văn vì sợ anh ở lại Trung Quốc sẽ lại dao động tình cảm nên mới hạ quyết tâm di dân.
Hôm đó, thái độ của Hiểu Văn quả thực rất hung hăng, nhưng trước mặt người đó, cô lại bảo vệ anh, khiến Nhân Thư cảm động.
“Có dịp để vợ chồng chúng tôi mời em một bữa cơm, Hiểu Văn muốn xin lỗi em.” Khi nghe tin Hiểu Văn mang thai, anh đã biết mình không còn tư cách để theo đuổi mối tình này nữa.
Trước khi kết hôn, anh đã sai khi không đủ kiên nhẫn để chờ đợi, sau khi kết hôn anh đã sai vì không thể giữ mình. Thế là, tình yêu của anh từ đây về sau sẽ mãi mãi chôn vùi dưới đất.
“Không cần đâu.” Cô lắc đầu.
Cô không muốn làm ai khó xử, nhưng cô cũng không muốn mình chịu ấm ức khi phải nhẫn nhịn sự thù hằn của kẻ khác.
Điều này sẽ khiến cô tiêu hóa không tốt.
Từ Nhân Thư vẫn không đáng để cô nhịn nhục vì anh.
“Chuyện nghỉ việc, em suy nghĩ lại đi, tổng biên tập mới có lẽ em sẽ thích.” Từ Nhân Thư ngồi tựa vào ghế, trả lại đơn xin nghỉ việc cho cô, “Đến lúc đó, em hẵng quyết định là có cần phải từ chức hay không nhé!”
Hứa Ngạn Thâm gia đình lớn sự nghiệp lớn, dù có mua lại tòa soạn thật, cũng không thể tự mình quản lý. Nhưng, anh tin, với mắt nhìn người của Hứa Ngạn Thâm, tổng biên tập mới nhất định sẽ có năng lực phi phàm.
Đến lúc đó, “Tạp chí Thành Đô” chắc sẽ giở sang một trang mới, rực rỡ hơn.