Vì cửa phòng đang mở, nên tình hình trong này cũng thu hút ánh mắt người bên ngoài. Đám nam nữ vốn đang điên cuồng trên sàn nhảy, lúc này cũng hướng mắt vào phòng bao, không ít người vây quanh phòng.
Đây là quán bar cao cấp, chi phí đắt đỏ, vốn hướng vào đối tượng khách là đám công tử, thiên kim nhà giàu, ở đây hút hít này kia, nên mọi người cũng đều biết điều mà an phận, rất ít khi gây ồn ào. Dù thỉnh thoảng có chút mâu thuẫn nhỏ, thì họ cũng đều nhượng bộ, mỗi người lùi một chút, hoặc kéo nhau ra ngoài giải quyết, tuyệt đối không náo loạn trong này. Ở đây đều có mấy người có thân phận, nếu làm ầm lên, sẽ thu hút sự chú ý của giới truyền thông này kia, đắc tội không ít người.
Cho nên, khi trong phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết, mọi người ở đây đều hoảng sợ, đồng thời cũng khiến một vài người hiếu kỳ, trong lòng thầm đoán, đây là người nhà ai, mà dám gây ồn ào trong quán bar này, là vì sau lưng có chỗ dựa quá vững chắc, hay là… bại não rồi?
“Ồ — tôi còn đang nghĩ không biết là ai?!” Đúng lúc này, một thanh niên nhuộm tóc highlight, xăm hình trên tay bước ra, nhìn người đang ôm tay kêu rên dưới đất, rồi lại nhìn Lật Điền Anh Tử, sau đó kêu lên: “Thì ra là cô nàng Nhật Bản thối tha cô à?”
Vừa nhìn rõ gã ta, mặt Lật Điền Anh Tử vốn đã như phủ mây đen dầy đặc, giờ lại như ăn phải cứt.
“Lâm Hiểu Ba, *** mày nói ít thôi.” Bạn bè ở phía sau Lật Điền Anh Tử đã có người lên tiếng đáp một cách mỉa mai.
Lâm Hiểu Ba và đám Lật Điền Anh Tử là bạn học cùng trường. Lật Điền Anh Tử cũng được coi là đại mỹ nữ trong trường, hơn nữa, sau lưng cô là gia tộc Lật Điền, lúc ở trường đương nhiên cũng có nhiều người theo đuổi. Lâm Hiểu Ba là một trong những người đó. Tuy nhà họ Lâm không đi theo con đường chính trị như họ Lật Điền, nhưng trên phương diện thương mại, thì nhà họ Lâm coi như cũng có máu mặt nhất. Nhất là sản nghiệp ở Nhật của nhà họ Lâm không ít, Lâm Hiểu Ba thực sự rất thích dung mạo của Lật Điền Anh Tử — một cô nàng xinh đẹp như vậy, có đưa đi ra ngoài cùng cũng có thể khiến gã nở mày nở mặt. Mặt khác, nếu có quan hệ với nhà Lật Điền, thì chuyện làm ăn của nhà họ Lâm sau này ở Nhật Bản cũng tốt hơn nhiều.
Cho nên, Lâm Hiểu Ba cố gắng mà theo đuổi, kết quả là, tiểu thư Lật Điền hoàn toàn chướng mắt với gã, còn nói với gã những lời cực kỳ khó nghe, lại trực tiếp chọc vào điểm yếu của Lâm Hiểu Ba, nói là ghét gã không cao, chỉ có 1m7, nếu ở bên gã, thì Lật Điền Anh Tử sẽ chẳng bao giờ được đi giày cao gót.
Cũng vì vậy, mà Lâm Hiểu Ba thẹn quá hoá giận, sau ngày đó, lúc nào cũng nhằm vào Lật Điền Anh Tử.
“Lâm Hiểu Ba, đây là việc của chúng tôi, anh nói ít thôi.” Lật Điền Anh Tử lạnh lùng nhìn gã một cái. Cô cũng biết đây là địa bàn của Trung Quốc, không tiện làm ầm lên.
“Cái gì gọi là chuyện của các người?!” Lâm Hiểu Ba chỉ người thanh niên còn đang ôm cổ tay nằm dưới sàn: “Cậu ta là anh em của tôi, người của cô bẻ gãy cổ tay cậu ấy, cô nói xem, chuyện này phải tính thế nào?”
Lật Điền Anh Tử run người, lúc này mới nhìn rõ tên kia không phải trong đám người bọn họ! Trong quán bar này, tạp nham vô cùng, có nhiều lúc uống say đến không biết trời đất gì, hay là lúc phê thuốc thì y như lọt vào sương mù, sẽ đi nhầm phòng, nhưng mọi người hầu như cũng không so đo gì, có đôi khi còn vì thế mà kết thêm bạn mới.
Chỉ là, tên kia uống nhiều quá, say khướt chạy nhầm vào phòng đám Lật Điền Anh Tử, thấy bên trong đang hít K, cũng đi tới hít vài hơi, sau đó, nhìn dáng vẻ chín chắn của Kỷ Lương, nhất là hai chân thon dài được bộ âu phục bao lấy, khiến lòng hắn ngứa ngáy điên cuồng, mới chạy tới động tay động chân sờ soạng cô…
Sắc mặt Lật Điền Anh Tử cứng lại: “Là cô ấy gây ra”, cô ta chỉ Kỷ Lương đứng bên cạnh: “Để cô ấy nhận lỗi với bạn anh, tôi sẽ trả tiền thuốc men.”
Nói chung, đã đến mức này, hai bên có một bên chịu nhún nhường, thì chuyện cũng nên dừng lại ở đó. Nhưng mà…
Hôm nay, không biết do Lâm Hiểu Ba uống nhiều quá, hay là thật sự không muốn buông tha như vậy, cố tình muốn làm khó Lật Điền Anh Tử. Cho nên, đề nghị của Lật Điền Anh Tử, gã không cần nghĩ nhiều, trực tiếp từ chối ngay.
“F**k! Cô nói quên thì coi như xong à?” Lâm Hiểu Ba đạp chiếc ghế dựa bên cạnh, khiến chiếc ghế gãy rời ra từng mảnh: “*** vậy ông đây đánh gãy chân Lật Điền Trạch Minh, sau đó nói thật sự xin lỗi, rồi trả tiền thuốc men cũng được phải không?”
Nghe gã nói vậy, mọi người hiểu ngay là Lâm Hiểu Ba không muốn bỏ qua dễ dàng như thế.
Vì vậy, hai bên lại bắt đầu chửi mắng nhau, anh một câu, tôi một câu, các loại chửi bới thô tục, từ từ nặng dần lên, tuy cũng chưa đến mức động thủ đả thương người, nhưng mùi thuốc súng nồng nặc cả phòng…
“F**k! Lâm lùn…” Lật Điền Trạch Minh bực tức dựng thẳng ngón giữa, động tác tay thông dụng của quốc tế lên với Lâm Hiểu Ba, còn không chút lưu tình giễu cợt chiều cao của gã.
Đời này, Lâm Hiểu Ba hận nhất là bị người khác chế nhạo chuyện chiều cao, vốn gã định làm ầm lên để cho hai chị em Lật Điền chơi cũng không thoải mái, giờ lại bị câu nói của Lật Điền Trạch Minh chọc giận, hơn nữa, ban nãy đã uống không ít, dưới tác dụng của cồn và sự tức giận thúc giục, gã giơ thẳng chai rượu đang cầm lên, định ném về phía Lật Điền Trạch Minh…
“Lâm Hiểu Ba, thằng nhãi này, *** mày đến phá phách chỗ của ông đấy à?”
Cái chai trong tay còn chưa kịp bay ra, một giọng nói đặc chất Quảng Đông bỗng vang lên. Một người đàn ông trung niên đi từ phòng ngoài vào, trên người đeo một đống vòng vàng thô thiển, bàn tay cũng không ít nhẫn, nhìn là biết, điển hình của mấy tay… nhà giàu mới nổi.
Nhìn thấy người đàn ông trung niên này, sự cay độc còn chưa kịp dâng lên trong mắt Lâm Hiểu Ba liền biến mắt hoàn toàn: “Chú Trần — cháu, cháu đâu dám…” Lâm Hiểu Ba vội vàng bỏ cái chai xuống.
“F**k ***, đừng nói với tao là có hay không.” Tay nhà giàu mới nổi được Lâm Hiểu Ba gọi là Trần Thúc mở miệng chửi một loạt những câu tục tĩu: “***, Mày không biết đây là quán của tao à? ***, cô bé Nhật kia đã muốn giảng hoà với mày rồi, *** sao mày còn cố tình gây chuyện?”
“Trần Hổ Uy, có thể nói là vua vùng Cửu Long này.” Thi Thanh Trạch nhỏ giọng giới thiệu thân phận của nhân vật kia với Kỷ Lương.
“Thật sự xin lỗi, chú Trần, là lỗi của cháu, gây phiền thêm cho chú rồi.” Lâm Hiểu Ba làm gì còn dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi, cúi đầu cúi người liên tiếp nói xin lỗi.
“Chú Trần, cháu xin lỗi, làm loạn chỗ của chú.” Lật Điền Anh Tử cũng đi tới, có vẻ cô ta cũng biết thân phận của tay nhà giàu mới nổi này, kéo em trai mình đến xin lỗi. Có một câu rất đúng, cường long áp bất quá địa đầu xà! (Dù có là người mạnh mẽ, có thế lực đến đâu cũng không thể áp chế được kẻ ác ở địa phương.)
Trần Hổ Uy liếc mắt nhìn họ một cái, trong tay vẫn còn cầm một điếu xì gà, hít sâu một hơi: “Lật Điền, tôi biết bố cô là nhân vật có máu mặt ở Nhật Bản, nhưng đây là Trung Quốc, không phải là Nhật Bản của cô cậu. Thanh niên, nên biết thu mình một chút, nếu không…” Không cần nói hết, nhưng mọi người đều hiểu được ý của lão.
Lâm Hiểu Ba và chị em Lật Điền, cùng mấy thanh niên khác đều ngoan ngoãn thu mình trước mặt Trần Hổ Uy. Trần Hổ Uy cũng là người có máu mặt, biết điều là được rồi, mấy thanh niên này là tài nguyên của lão, lão cũng không muốn quá nặng lời, nên khoát tay luôn, ý bảo mọi chuyện dừng lại ở đây. Vốn đang muốn thổi lửa chiến tranh lên, ai ngờ bị Trần Hổ Uy áp chế, tất cả đành nuốt hết xuống. Lâm Hiểu Ba cũng đưa đám chiến hữu của mình rời khỏi phòng. Trần Hổ Uy nhìn một chút, rồi dừng mắt trên người Hạ Vũ, miệng ngậm xì gà, đi tới.
“Cậu…” Lão chỉ vào Hạ Vũ, sau đó nhìn về phía Kỷ Lương, hỏi: “Người phụ nữ của cậu hả?”
Hạ Vũ nhướng mày, gật đầu: “Đúng vậy!”
“Không tồi!” Thật bất ngờ, lão đi tới chỉ để nói câu đó.
Vừa rồi, qua camera giám sát, Trần Hổ Uy đã nhìn thấy công phu của Hạ Vũ, lão sáng bừng mắt, nhưng khiến lão tán thưởng hơn cả là khí phách sẵn sàng bảo vệ người phụ nữ của mình của Hạ Vũ kia… Nếu ngay cả phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, thì còn gọi gì là đàn ông. Hành động của Hạ Vũ rất hợp với phong cách giang hồ của Trần Hổ Uy.
Cho nên, lão không định gây khó khăn cho Hạ Vũ anh! Tuy rằng, anh chính là đầu sỏ gây nên chuyện ầm ĩ này.
Cuối cùng, Trần Hổ Uy nhìn về phía Thi Thanh Trạch từ đầu tới giờ vẫn rất an phận, môi cong lên: “Ha ha! Nhóc Thi, cậu tới lúc nào thế? Còn không báo cho tôi biết một tiếng, đi nào, đi uống mấy chén!”
Thi Thanh Trạch cũng cười: “Bây giờ tôi đang có nhiệm vụ, bao giờ rảnh sẽ tìm anh.”
Trần Hổ Uy nhìn bọn họ đồng loạt mặc âu phục đen, cũng khẽ gật đầu, nói thêm với Thi Thanh Trạch vài câu rồi rời khỏi phòng.
“Trước kia cũng từng gặp ông ấy vài lần.” Thi Thanh Trạch nói sơ qua chuyện của hắn và Trần Hổ Uy.
Cả đám người ngồi lại phòng bao một lúc, cửa phòng không khoá, cánh cửa bên phòng bao của Lâm Hiểu Ba cũng mở, tuy hai bên đã tách ra, nhưng chỉ cách nhau một khoảng ngắn như vậy, thỉnh thoảng cũng khiêu khích nhau một chút, y như trẻ con…
Sau đó, hai chị em Lật Điền thấy chơi cũng đã đủ, liền dẫn đám bạn rời khỏi quán bar trước. Bọn họ vừa bước chân trước ra khỏi quán bar, thì phía sau đã có người đi theo, không phải chính là đám người Lâm Hiểu Ba sao?!
“Này—-.” Lâm Hiểu Ba đi tới trước mặt bọn họ, mắt đầy vẻ khiêu khích: “Có dám tới đấu một trận không?!”
“Đấu cái gì?” Lật Điền Trạch Minh đứng dậy, vừa rồi máu chiến lại bị Trần Hổ Uy áp chế, nhưng cơn tức trong lòng không mất nhanh như vậy. Bọn họ là công tử con nhà giàu, từ trước đến nay chưa bao giờ phải chịu thiệt, nếu lửa giận này mà không bốc được ra ngoài, thì càng chèn ép sẽ càng cháy to.
Lâm Hiểu Ba chỉ vào chiếc xe thể thao màu vàng của mình: “Đây…”
Đua xe!
Kỷ Lương cảm thấy thái dương mình co rút đến phát đau. Tuy bọn họ chỉ kém cô mấy tuổi, nhưng cô thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của mấy cô cậu vừa hơn hai mươi tuổi này, thực sự khác biệt đến thế sao? Hành vi của mấy người này, ngây thơ đến mức ngay cả anh Duệ cũng phải phỉ nhổ bọn họ!
Không chờ Lật Điền Trạch Minh đáp lại, người quản gia vẫn ở bên cạnh bọn họ đã bước lên trước: “Không được! Tiểu thư, thiếu gia, đua xe quá nguy hiểm. Hai người không thể tham gia. Nếu không, tôi sẽ lập tức gọi về báo với tiên sinh.”
“Quản gia Phúc Điền, ông đúng là thích xen vào việc của người khác.” Lật Điền Trạch Minh cũng không định nghe lời ông, dù sao, cứ tiền trảm hậu tấu đi, trời cao hoàng đế xa, có gì mà lo!
“Này nhóc!” Tiểu Bạch nói: “Nếu là ở trên đất Nhật Bản của các cậu, thì mặc kệ các cậu muốn đua thế này thì đua, đua đến chết đi chúng tôi cũng không quản, nhưng hiện giờ chúng tôi đang chịu trách nhiệm cho sự an toàn của các cậu, nếu các cậu đua xe xảy ra chuyện gì, đến lúc đó, chúng tôi còn phải đi chùi đít cho các cậu nữa…”
“F**k!” Lật Điền Trạch Minh không chịu nghe: “Mấy người các anh không phải chỉ là một đám vệ sỹ thôi à, ít quản chuyện của thiếu gia tôi đi!” Lúc này, tay họ Lâm lại đứng bên cạnh kích động, khiêu khích, khiến Lật Điền Trạch Minh trẻ tuổi nóng tính không thể nào rời khỏi trận đấu: “Chuyện này liên quan đến danh dự của gia tộc Lật Điền chúng tôi, tôi sẽ không chịu nhường!”
“Danh dự là cái gì? Ăn được à?” Kỷ Lương lườm một cái khinh bỉ: “Xảy ra chuyện gì, thì mạng cũng mất, còn danh dự cái rắm gì!” Trong mắt cô, cuộc sống của đám người kia đều quá suôn sẻ, chơi đến không còn gì để chơi, nên lôi mạng sống ra mà đùa cợt, có điều, bọn họ lại chẳng có cái năng lực đó.
“Cô câm đi, chỉ là một vệ sỹ nhỏ mà dám lắm điều, cút sang một bên.” Nói xong, hắn rút chìa khoá xe, đánh xe của mình ra, mấy người khác cũng đi theo.
“Cược gì đây?” Lật Điền Trạch Minh nhìn chiếc Lotus của Lâm Hiểu Ba, khoé miệng khó nén được nụ cười.
Tiểu Bạch nhìn chiếc Ferrari của Lật Điền, rồi lại nhìn chiếc xe thể thao Lotus của Lâm Hiểu Ba, nhỏ giọng nói: “Họ Lâm kia thắng chắc.”
“Vì sao?”
“Nếu xét về tính năng vốn có, thì chiếc Ferrari của đám Nhật chết tiệt kia hơn hẳn chiếc của tay họ Lâm, nhưng mà… chiếc xe của tay họ Lâm đã được cải tiến, nghe tiếng động cơ này, chỉ sợ là trừ xác xe ra, tất cả mọi thứ bên trong căn bản đều đã bị đổi hết, điều chỉnh hết tính năng của chiếc xe rồi, có thể nghe ra được là hơn hẳn chiếc xe của tên Nhật Bản.”
Nghe à? Kỷ Lương cố gắng nghe, nhưng vẫn chẳng nghe ra cái chim gì.
“Cược…” Ánh mắt Lâm Hiểu Ba dừng lại trên người Lật Điền Anh Tử, ngay lúc sắc mặt Lật Điền Anh Tử trầm xuống, đang định mắng Lâm Hiểu Ba đừng có cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, thì ánh mắt Lâm Hiểu Ba lại dời sang bên cạnh, chỉ vào cô gái mặc âu phục đen kia: “Cược cô ấy.” Sau đó, lại quay sang cười giễu cợt Lật Điền Anh Tử: “Sao? Còn tưởng thiếu gia tôi sẽ nói cô à? Cái mùi khai nồng trên người cô làm tôi phát ngấy! Kiểu con gái đàng hoàng như cô ấy, tốt hơn cô nhiều…”
Kiểu con gái đàng hoàng!
Kỷ Lương hung hăng trừng mắt nhìn đám người Hắc Tử, tuy cô cũng hiểu dùng mấy từ ngữ này để miêu tả cô có vẻ không được… hài hoà lắm!
Nhưng trọng điểm không phải ở đó!
Trọng điểm là… tên nhóc họ Lâm kia lại dám lấy cô ra làm phần thưởng cá cược!
Mà quan trọng hơn là… đương sự cô đây còn chưa nói gì, tên nhóc chết tiệt người Nhật lại đồng ý ngay.
Khỉ thật! Cô chỉ nhận nhiệm vụ làm vệ sỹ, đâu phải bán mình cho đám Lật Điền kia chứ!
Cô bước tới, gõ tay vào cửa kính xe Lật Điền Trạch Minh: “Này! Nhóc, cậu nghĩ cậu là ai thế?”
“Yên tâm, tôi nhất định sẽ thắng.” Mặt Lật Điền Trạch Minh đầy vẻ tự tin khiến Kỷ Lương nhìn mà chỉ muốn đập ột quyền vào mặt.
“Nhưng bà đây cũng không tính giao vận mệnh của mình ột tên nhóc tóc còn xanh như cậu.” Kỷ Lương kéo cổ áo Lật Điền Trạch Minh, kéo hắn từ trong xe ra, sau đó nở nụ cười với Lâm Hiểu Ba đang ngồi trong chiếc Lotus: “Này! Cậu muốn dùng tôi làm tiền cược à?”
Tuy cô rất rất không muốn dính vào chuyện của họ, nhưng mà hiện giờ hai chị em họ đang được bọn họ bảo vệ, bọn họ không thể nào để cho hai tên nhóc quỷ này thật sự đua xe với người ta được, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không ổn. Hơn nữa… bọn họ quả thật cũng muốn tìm cơ hội tiếp cận hai chị em kia, đây chính là một cơ hội tốt.
Ánh mắt Lâm Hiểu Ba quét trên đôi chân dài của cô, ngắm nghĩ vài lần, trong đầu bắt đầu nghĩ đến cảm giác ** thế nào khi hai cái đùi này bám trên lưng mình: “Đúng, thắng thì em theo tôi đi.”
Lật Điền Trạch Minh vừa định lên tiếng, một cánh tay từ phía sau lại kéo hắn lại, đám người Tiểu Bạch đứng ở đằng sau rảnh tay bịt miệng tên nhóc Nhật Bản không biết sống chết này lại, hứng trí bừng bừng nhìn BOSS thu hoạch.
“Vậy nếu cậu thua thì sao?” Kỷ Lương khiêu khích nhìn hắn.
Kỷ Lương không phải dạng con gái xinh đẹp, để người ta liếc mắt một cái là thấy kinh diễm. Nhưng cô lại có một cảm giác phong tình rất khác, thuộc loại con gái mà càng nhìn càng thích. Hơn nữa, khoác bộ âu phục kia lên người, khiến cô vừa có khí khái của đàn ông, lại vừa có vẻ dịu dàng của phụ nữ. Ánh đèn chiếu sau lưng cô khiến cô có một vẻ quyến rũ lạ thường, nhất là vừa rồi, cô phô bày khuon mặt thanh lệ, kèm theo một chút khiêu khích, vừa nhìn đã thấy vô cùng mê hoặc. Trước đây Lâm Hiểu Ba chưa bao giờ qua lại với người phụ nữ như vậy, khiến gã nhất thời nhìn cô chằm chằm không rời mắt đi được.
“Tuỳ em.” Lâm Hiểu Ba không nghĩ mình sẽ thua, gã đã bắt đầu ảo tưởng đến một đêm ** với cô nàng trước mặt này rồi.
“Vậy nếu cậu thua…” Hạ Vũ chỉ đám đồng đội sau lưng: “Thì cùng với họ một đêm đi.”
Phía sau anh, đám Tiểu Bạch và Thi công tử vô cùng phối hợp, cố tình ra vẻ mấy anh chàng Gay, chờ mong nhìn Lâm Hiểu Ba, khiến Lâm Hiểu Ba đen mặt, giống như nuốt vào mấy chục con ruồi to vậy.
“Lâm Hiểu Ba, mày có dám không?!”
“Không dám thì giờ nhận thua đi.”
…
Đám người bên phía Lật Điền bắt đầu ồn ào hò hét. Lâm Hiểu Ba vốn là người cực kỳ sĩ diện, nếu không cũng sẽ không vì không theo đuổi được Lật Điền Anh Tử mà xấu hổ thành thù hận. Tình hình chết tiệt bây giờ, chẳng khác nào bị buộc đứng lên vách núi đá, gã tức khí đồng ý ngay: “Sợ gì chứ! Cược thì cược!”
“Cứ quyết định vậy đi.” Hạ Vũ kéo Kỷ Lương sang cạnh mình: “Đây là người phụ nữ của tôi, tôi sẽ đua!”
Kỷ Lương nhìn Lâm Hiểu Ba đã quyết định đánh cược với Hạ Vũ, khoé miệng không nhịn được liền co rút điên cuồng… Tiền cược này… Thôi được, thực sự là lớn hơn cô nghĩ rồi.
Nhưng mà… Hạ Vũ biết đua xe sao?
Nhìn dáng vẻ đứng đắn kia của anh, dù thế nào cũng không thể liên hệ với hai chữ đua xe được.
Kỷ Lương còn đang định nói thì, thì mắt hai người Tiểu Bạch và Hắc Tử đã như toả sáng…