- Ha ha! An Dịch Vương gia không tin ta lấy được Hồn Ấn Đỉnh?
Nghệ Phong mỉm cười nhìn An Dịch.
- Vậy ta mỏi mắt mong chờ!
An Dịch cũng hướng Nghệ Phong cười cười. Hắn cũng rất muốn nhìn một chút, Nghệ Phong có bản lĩnh gì nhúng tay vào Hồn Ấn Đỉnh!
- An Dịch Vương gia ở chỗ này nói chuyện phong nguyệt, hay là cùng ta đi xem một chút, xem ta rốt cuộc là làm sao lấy Hồn Ấn Đỉnh?
Nghệ Phong hướng An Dịch nói.
- Lẽ nào đến Kim Lâu một lần, lại không nói chuyện phong nguyệt sao, như vậy sao xứng với thân phận nam nhân.
đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
An Dịch sang sảng cười nói, không có ý tứ chuẩn bị rời đi.
Nghệ Phong cười cười, hướng Dung Mị nói:
- Gọi Triệu Hải an bài cho An Dịch Vương gia!
Dung Mị gật đầu, vỗ vỗ tay, một nữ tử Mị Tông chập chờn đi vào, Dung Mị ở bên tai nàng thấp giọng vài câu, nàng kia gật đầu đi ra bên ngoài.
- Có muốn ta nói cho Phong thiếu gia biết ta phái mấy nhóm người hấp dẫn ánh mắt hay không?
An Dịch cười nói.
Nghệ Phong cười nói:
- Sợ là tất cả những thế lực ở đế đô đều biết An Dịch Vương gia phân ba đợt đi ra ngoài. An Dịch Vương gia gióng trống khua chiêng như vậy, để những người kia ra khỏi thành, không phải là muốn hấp dẫn ánh mắt người sao. Chỉ là ta rất bội phục sự tàn nhẫn của An Dịch Vương gia, cư nhiên phái thủ hạ ra chịu chết!
An Dịch biến sắc, hắn hít sâu một hơi, ha ha cười to nói:
- Thảo nào ngươi có thể bắn rơi nhiều thế lực của đế đô như vậy, chỉ cần cái thông minh này, không phải hai cháu trai ta có thể so sánh được. Ngươi đoán không sai, ta là phái bọn họ đi chịu chết. Chỉ là bọn họ chết, có thể để đám người chú ý Hồn Ấn Đỉnh tàn sát lẫn nhau, là chết có ý nghĩa.
Nghệ Phong cười cười, đáy lòng cũng bội phục thủ đoạn của An Dịch, tàn nhẫn mà thông minh, sợ là mọi người cho rằng An Dịch muốn mang linh khí rời khỏi đế đô, lúc tàn sát người An Dịch phái ra, khẳng định có một phương cho rằng bên kia chiếm được linh khí, chuyện tình tàn sát lẫn nhau là không thể tránh né.
Nghệ Phong cười cười, hướng An Dịch nói:
- Hồn Ấn Đỉnh sẽ chỉ ở hai địa phương, một là trên người An Dịch Vương gia, một chính là An Dịch vương phủ. Không biết ta đoán đúng hay không?
An Dịch nghe Nghệ Phong nói, hắn không thể phủ nhận cười cười, hướng Nghệ Phong nói:
- Ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết sao?
- Ha ha! Vậy An Dịch Vương gia hưởng thụ đi! Ta cũng muốn nhìn, An Dịch Vương gia làm sao bảo trụ Hồn Ấn Đỉnh.
Lúc Nghệ Phong nói xong, hướng Dung Mị gật đầu, dẫn theo Dung Mị đi ra. Nghệ Phong cũng không tin hắn có thể đoán sai, An Dịch ở trong đế đô, hắn có thể để thứ đó rời đi sao?
Nghệ Phong vẫn hoài nghi An Dịch đưa thứ đó đến hoàng cung, vậy thực sự là phiền phức. Chỉ là, nhìn dáng dấp của An Dịch, chuyện tình ngôi vị hoàng đế năm đó cũng không phải như đồn đãi, Nghệ Phong nhịn không được vui vẻ lên, nếu không phải như đồn đãi? Vậy hắn sẽ không cần cố kỵ hoàng đế Trạm Lam, sợ là lão gia hỏa kia ước gì hắn càng làm lớn càng tốt!
Nghệ Phong vừa ra khỏi cửa phòng riêng, liền phân phó một thị vệ của Kim Lâu, thị vệ kia nhanh chóng chạy ra khỏi Kim Lâu.
- Nghệ Phong sư huynh!
Nghệ Phong và Dung Mị tới một phòng khác, Nghệ Phong dựa vào ghế, lẳng lặng đợi thời gian trôi qua, thanh âm dịu dàng của Dung Mị vang lên bên tai.
Nghệ Phong mở mắt, nghi hoặc nhìn Dung Mị nói:
- Có việc sao?
- Nghệ Phong sư huynh phái người đi phủ Thân vương tìm đồ không tốt lắm đâu.
Dung Mị nghe Nghệ Phong vừa mới phân phó thị vệ kia, hướng Nghệ Phong nói.
- Có cái gì không tốt, nếu An Dịch muốn đấu trí với ta, đấu dũng, vậy sẽ đấu cùng hắn. Ta muốn nhìn hắn giữ Hồn Ấn Đỉnh như thế nào?
Trong mắt Nghệ Phong tràn đầy vẻ tự tin.
- Thế nhưng kia dù sao cũng là phủ Thân vương a, nếu như truyền đi ra, đối với bộ mặt Hoàng gia sẽ có tổn hại, sợ là Hoàng thất sẽ không đơn giản buông tha huynh!
Dung Mị có chút lo lắng hỏi.
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Ngươi yên tâm, không có tin tức có thể để lộ ra ngoài. Sẽ không ai biết, ta tìm đồ trong phủ Thân vương!
Dung Mị nghe Nghệ Phong nói, tuy rằng không rõ vì sao Nghệ Phong tự tin như vậy, thế nhưng nàng vẫn thở dài một hơi.
- Nghệ Phong sư huynh, Mị nhi múa một bài cho huynh xem được không?
Dung Mị bỗng nhiên hướng Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong ngẩn ra, nhìn nữ nhân mị ý mười phần, kiều diễm dị thường trước mặt này, cảm giác nhiệt độ có chút lên cao, hắn nhanh chóng dùng Lăng Thần Quyết áp chế, không khỏi nhíu mày, hướng Dung Mị nhàn nhạt nói:
- Dung Mị, chút mị thuật ấy của ngươi, không nên thi triển trước mặt ta!
- Hi hi...
Ánh mắt Dung Mị đảo qua giữa hai chân Nghệ Phong, nhìn thấy vật kia có phản ứng, nàng hi hi cười nói:
- Nguyên lai Nghệ Phong sư huynh cũng không phải đối với Mị nhi một điểm cảm giác cũng không có. Nếu như Nghệ Phong sư huynh muốn, Mị nhi cũng sẽ không cự tuyệt!
- Xin lỗi! Không có hứng thú!
Nghệ Phong dùng Lăng Thần Quyết ngăn chặn những lời câu dẫn này của Dung Mị, nhàn nhạt trả lời, nhưng đáy lòng không thể không thừa nhận nữ nhân này cực kỳ mị hoặc.
- Phải không?
Dung Mị cười hi hi, bỗng nhiên ngã xuống trên người Nghệ Phong, tay vừa vặn đụng phải chỗ kia của Nghệ Phong, làm cho Nghệ Phong thiếu chút nữa khó chịu hừ một tiếng. Thân thể mềm mại trong ngực, phảng phất như không có xương, ôn nhu cực kỳ.
Nghệ Phong ngửi thấy mùi thơm của nữ nhân động lòng người, hắn cau mày nói:
- Ngươi đối với nam nhân nào cũng như vậy sao?
Dung Mị nghe lời nói Nghệ Phong cực kỳ xem thường, nàng hơi chấn động, động tác cũng ngừng lại.
Nghệ Phong đưa tay đẩy Dung Mị ra, không ngờ cánh tay ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa vào ngay ngực mềm mại của Dung Mị.
- A...
Trên mặt Dung Mị chợt lóe mà qua đỏ ửng, đáy lòng hừ một tiếng nói:
- Nam nhân không có một người tốt!
Dung Mị bị Nghệ Phong đẩy ra, nàng cũng không có thi triển mị thuật nữa, nhãn thần thẳng tắp nhìn Nghệ Phong nói:
- Lẽ nào Mị nhi không được Nghệ Phong sư huynh để vào mắt?
Nghệ Phong nhìn lướt qua thân hình xinh đẹp ướt át của Dung Mị, nói:
- Không! Ngươi rất đẹp, đẹp đến mức bản thiếu gia cũng muốn đẩy ngã ngươi. Chỉ đáng tiếc, đẹp cũng không phải tất cả!
Nghệ Phong không có nói ra câu hắn chán ghét nữ nhân thối nát!
Tuy Nghệ Phong không có nói rõ, thế nhưng thông minh như Dung Mị đâu đoán không được, nàng nhìn Nghệ Phong cười hi hi nói:
- Ở trong mắt Nghệ Phong sư huynh, Mị nhi chính là loại nữ nhân này sao?
Dung Mị thấy Nghệ Phong không có trả lời, mà tiếp tục nhắm mắt dựa vào ghế. Nhìn khuôn mặt bình tĩnh kia, ánh mắt Dung Mị vẫn không nhúc nhích, khóe miệng lập tức vung lên một tia đau khổ, trong mắt toát ra hận ý!
- Ha ha, nguyên lai Mị nhi ở trong mắt Nghệ Phong sư huynh chính là người như thế! Nghĩ đến, chỉ có sư muội Thi Đại Nhi, ở trong mắt Nghệ Phong sư huynh mới là tồn tại hoàn mỹ?
Dung Mị cười cười, dẹp loạn tâm tình một chút, nàng biết lấy tính tình của Nghệ Phong sẽ không giải thích cái gì.
- Ta thích nữ nhân biết tự ái một chút!
Nghệ Phong mở mắt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Dung Mị nói:
- Chỉ là, ngươi không phải muốn múa một khúc sao? Vậy nhảy đi. Ta muốn nhìn xem, mị thuật của Mị Tông phối hợp với vũ đạo, rốt cuộc sẽ ra sao?
Dung Mị nghe Nghệ Phong nói, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười, thân ảnh nàng mạnh mẽ lóe lên, bay tới giữa sân, thanh âm nhàn nhạt truyền ra:
- Sẽ không để Nghệ Phong sư huynh thất vọng đâu!
Nói xong, Dung Mị bắt đầu chuyển động thân thể, nguyên bản quần áo cũng không che hết các đường cong của thân thể, lúc này vì theo vũ khúc mà lay động lên. Da thịt trắng noãn như ẩn như hiện, toả ra khí tức vô cùng mị hoặc. Dung Mị lúc này, cũng là lần đầu tiên ở trước mặt Nghệ Phong, chăm chú thi triển mị thuật như vậy!