Nghệ Phong và Lý U ngồi ở ghế trên, cũng không có việc gì tùy ý xả vài câu. Ánh mắt vẫn dừng lại ở trên người Liễu Mộng Nhiên. Đến cuối cùng, Liễu Mộng Nhiên hướng Nghệ Phong với ánh mắt xin lỗi, Nghệ Phong cũng không khỏi nở nụ cười khổ, chỉ có thể hướng Liễu Mộng Nhiên gật đầu. Tuy rằng Nghệ Phong thiếu Liễu Mộng Nhiên cũng có chút phiền muộn. Chỉ là người nhà Liễu Mộng Nhiên muốn giữ nàng lại, Nghệ Phong chung quy không thể không đồng ý.
Nghệ Phong thấy Liễu Mộng Nhiên ngồi ở hàng ghế Lý gia, lúc này mới quay đầu ghé vào lỗ tai Lý U. Lời nói thấm thía hướng Lý U nói:
- Lý U, ngươi là người kế thừa của một đại gia tộc, ngươi thủy chung phải nhớ kỹ, tất cả chân lý đều là chính mình lục lọi ra. Thủ đoạn thích hợp với sư phụ, cũng không nhất định thích hợp với ngươi. Cũng không phải mỗi người đều suất như sư phụ ngươi!
Nghệ Phong nói làm trong lòng Lý U xem thường vạn phần, nhưng trên mặt lại tràn đầy thần sắc cung kính. Gật đầu với Nghệ Phong coi như lãnh giáo, thấy Nghệ Phong nửa ngày không nói một câu, lúc này mới ngượng ngùng rời đi, trong lòng cũng bắt đầu tính toán ở trước mặt gia gia hắn cáo trạng tên bỉ ổi kia.
Nghệ Phong thấy rốt cục tiểu tử đáng ghét này rời đi, lúc này mới cảm giác được an tĩnh. Rất khó tin vì sao Liễu Mộng Nhiên có tính tình như vậy lại có một đệ đệ dở hơi tới mức này.
Quốc yến còn chưa có bắt đầu, người tới cũng không nhiều. Trừ Lý gia là đại thế gia tới sớm ra, rất nhiều người ngồi đây đều là tiểu quý tộc hoặc các thế lực nhỏ.
Ánh mắt Nghệ Phong mỉm cười nhìn Liễu Mộng Nhiên bên kia, thấy bộ dáng một bàn Liễu Mộng Nhiên tương giao rất vui vẻ. Đáy lòng Nghệ Phong cũng an ủi, mặc dù hắn một mình hơi cô độc một chút, chỉ là Liễu Mộng Nhiên vui vẻ là hắn cũng cảm thấy đáng giá, nữ nhân kia trong mắt Nghệ Phong là rất đáng trìu mến.
Thời gian chậm rãi chuyển dời, hiện trường quốc yến cũng dần dần náo nhiệt. Đám người lục tục ngồi vào vị trí của mình. Bên cạnh Nghệ Phong cũng tới một Bàn Tử (tên mập mạp), Nghệ Phong không nhận ra hắn, chỉ là nhãn thần Bàn Tử này rất khôn khéo, làm cho Nghệ Phong chú ý một chút.
Bàn Tử này tựa hồ rất hay nói, thấy Nghệ Phong người một mình, hắn vỗ vỗ bả vai Nghệ Phong:
- Huynh đệ, ngươi lăn lộn được tới yến tiệc này, mà lại làm mất đi giá trị bản thân. Cư nhiên ngay cả nữ bằng hữu cũng không có!
Nghệ Phong bật cười, quay đầu nhìn về phía Bàn Tử, quả nhiên mang theo một nữ nhân cao gầy tịnh lệ, cũng coi như là mỹ nhân như hoa.
Bàn Tử thấy Nghệ Phong nhìn về phía nữ bằng hữu của hắn, hướng Nghệ Phong có chút tự hào nói:
- Phu nhân ta có đẹp không?
- Không tồi! Lệnh phu nhân rất đẹp!
Nghệ Phong mỉm cười nhìn Bàn Tử, trong ngôn ngữ thật ra rất thành khẩn, nhưng nữ nhân bên cạnh Bàn Tử có chút ngượng ngùng, chỉ bất quá hình như nàng trải quá rất nhiều trường hợp như vậy, mặc dù có chút mặt đỏ, nhưng vẫn tự nhiên cười cười với Nghệ Phong.
Nghệ Phong đối với nữ nhân này cũng chú ý thêm một chút, dung mạo nữ nhân này đi cùng với Bàn Tử, thật là có cảm giác hoa lài cắm bãi phân trâu.
- Huynh đệ a! Ngươi là tước vị gì. Theo lý thuyết mọi người đến quốc yến đều là nhân vật nhất lưu a. Vì sao ngay cả một nữ bằng hữu cũng không có, có muốn ca ca giới thiệu cho ngươi hay không?
Bàn Tử rất nhiệt tình, vỗ vai Nghệ Phong nói.
- Ha ha! Cảm tạ huynh đệ có ý tốt. Ta là người tương đối ngại ngùng, thấy nữ nhân sẽ rất xấu hổ. Sợ sẽ làm mất mặt huynh đệ.
Nghệ Phong tùy ý nói.
Nữ nhân bên người Bàn Tử nở nụ cười, chỉ cần ánh mắt rất nam nhân của Nghệ Phong vừa mới quan sát nàng trên dưới, nàng nhìn không ra Nghệ Phong ngại ngùng ở chỗ nào.
- Huynh đệ a, ngươi như vậy là không được rồi, đối phó nữ nhân không thể nghi ngờ là hoa ngôn xảo ngữ, châu bảo kim tệ, cộng thêm da mặt dày một chút. Hầu như nữ nhân gì đều có thể đối phó. Năm đó đại tẩu ngươi chính là chết vì ta liều mạng theo đuổi.
Bàn Tử truyền lại kinh nghiệm của mình cho Nghệ Phong, phu nhân hắn hiển nhiên biết Bàn Tử là đức hạnh gì, tuy rằng sắc mặt có chút nóng lên, thế nhưng cũng mỉm cười nhìn Bàn Tử.
Nghệ Phong thấy nhãn thần trìu mến của nữ nhân này, khẽ cười cười, nhưng thật ra rất ước ao có diễm phúc như Bàn Tử, nữ nhân này đối với Bàn Tử rất thương yêu. Cũng là thuộc về nữ nhân truyền thống!
- Ha ha!
Nghệ Phong nở nụ cười, thật không ngờ vừa mới giáo dục Lý U làm sao đối phó nữ nhân, nghĩ không ra hiện tại lại có người đến dạy hắn, Nghệ Phong sớm biết như vậy, để Lý U học tập Bàn Tử.
- Vì sao lại cười? Huynh đệ ngươi không tin sao? Nếu không phải ta đã có đại tẩu, hiện tại ta sẽ biểu diễn một phen, để ngươi biết danh hào tình thánh của ta ở đế đô không phải hư danh.
Bàn Tử có chút nổi giận.
- Tình thánh Đế đô?
Nghệ Phong suýt nữa phun trà ra ngoài, Bàn Tử này thật đúng là dọa người a.
Nữ tử tịnh lệ thấy Nghệ Phong nhẫn nhịn đến khổ cực, nàng cười hướng Nghệ Phong nói:
- Tiểu huynh đệ đừng để ý đến hắn nói, hắn hay thổi phồng như vậy. Làm quen một chút, ta là Trương Diễm, đây là phu quân ta Chu Bằng.
- Ha ha, tẩu tẩu chê cười, Chu đại ca có thể cưới được nữ nhân như tỷ làm vợ, danh hào tình thánh quả thật không ngoa!
Thật ra Nghệ Phong thật có chút bội phục Bàn Tử, lấy tướng mạo bên ngoài của hắn, có thể làm Trương Diễm theo hắn khăng khăng một mực như vậy, quả thực có vài phần bản lĩnh. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
- Ha ha, tiểu huynh đệ nói làm ta rất thích nghe! Đại tẩu ngươi năm đó cũng coi như một bông hoa của đế đô, rất nhiều vương công quý tộc cũng truy cầu nàng, cuối cùng không phải bị ta cướp được sao!
Bàn Tử đắc ý nói:
- Chỉ là tiểu huynh đệ ngươi khiêm tốn thái quá, có cơ hội ta để đại tẩu ngươi giới thiệu mấy tỷ muội cho ngươi làm quen. Đại tẩu ngươi nhận thức rất nhiều mỹ nữ a!
- Vậy cảm tạ Chu đại ca rồi!
Nghệ Phong mỉm cười hướng Chu Bằng nói, cũng không muốn cùng hắn tiếp tục lời vô ích.
Trương Diễm cũng nhìn ra Nghệ Phong không muốn cùng Chu Bằng nói chuyện này quá nhiều, nàng hướng Nghệ Phong nói:
- Không biết gia thế tiểu huynh đệ làm sao?
Người có thể đến quốc yến, đều có một chút thế lực, tuy rằng Nghệ Phong ngồi cuối, Trương Diễm cũng không dám xem thường. Nếu có thể vì lão công nàng mượn hơi một minh hữu, sau này sẽ có rất nhiều chỗ tốt.
- Ha ha! Quý tộc thế tập mà thôi. Chỉ bất quá truyền tới đời ta, chỉ có thể ngồi cuối cùng!
Nghệ Phong cười cười, tùy ý nói xạo một câu, ánh mắt như trước nhìn qua bàn Liễu Mộng Nhiên.
Trương Diễm nghe Nghệ Phong nói quý tộc thế tập, nàng cũng lộ ra vẻ thất vọng. Quý tộc thế tập chỉ có thể ngồi cuối, kia nói rõ gia tộc thực sự bị suy sụp. So với những thương nhân bọn họ cũng không bằng. Nếu không phải danh hiệu quý tộc thế tập, sợ là quốc yến cũng vào không được.
- Ha ha, nhìn tiểu huynh đệ khí vũ phi phàm, tương lai nhất định có thể trấn hưng gia tộc huy hoàng.
Trương Diễm an ủi Nghệ Phong nói:
- Chu đại ca ngươi ở đế đô cũng chỉ là một thương nhân, tương lai nếu như cần Chu đại ca ngươi hỗ trợ mà nói, có thể nói một tiếng.
Trương Diễm đối với thiếu niên thoạt nhìn có chút xuất trần này rất có hảo cảm, cũng muốn chiếu cố quý tộc nghèo túng như Nghệ Phong này một chút.
Nghệ Phong có chút kinh ngạc, phu phụ Trương Diễm cư nhiên có thể lấy thân phận thương nhân tiến nhập quốc yến, tuy rằng chỉ là ghế cuối, thế nhưng cũng đủ làm cho người ta kinh ngạc. Nghệ Phong bỗng nhiên nghĩ đến Lâm Hạo Nhiên, hắn thuộc về thế gia thương nghiệp. Nghĩ đến yến hội này gia tộc hắn sẽ có ghế. Chỉ bất quá còn chưa thấy hắn tới!
- Kia cảm tạ tẩu tẩu!
Nghệ Phong hướng Trương Diễm chắp tay, khóe miệng mỉm cười nói.
Bàn Tử không thèm để ý thân phận quý tộc nghèo túng của Nghệ Phong, như trước cùng Nghệ Phong nói chuyện thiên nam địa bắc, đương nhiên chủ đề Bàn Tử không có rời khỏi nữ nhân. Trương Diễm tựa hồ cũng biết tính tình trượng phu nàng, nên chỉ im lặng ngồi một bên, nghe phu quân chém gió.
Mặc dù Bàn Tử thổi phồng rất lợi hại, thế nhưng phải thừa nhận. Nghệ Phong rất thích tính cách như Bàn Tử, hai người cùng nhau chém gió rất hắng say, chỉ bất quá Bàn Tử luôn ở vị trí lão sư, giáo dục Nghệ Phong dùng phương pháp gì mới có thể làm nữ nhân phục tùng nhanh nhất.