Mối lương duyên trời đánh Chương 5


Chương 5
Trời đã vào thu, mấy tên nam sinh biến thái này tại sao vẫn còn dâm đãng đến mức tên nào tên nấy trên người chỉ mặc đúng chiếc quần sịp rồi lông nhông khắp nơi thế này chứ?

Trước khi đi khỏi, cô không quên đưa tay sờ lên chiếc cằm của anh lần nữa, nháy mắt đầy tình ý, tặng một nụ hôn gió, sau đó thân người uốn éo chẳng khác gì con rắn tiến ra khỏi nhà hàng.

Một lúc sau, Tằng Tử Kiều cuối cùng cũng có thể nén cười lại được, vỗ vai cô rồi nghiêm túc nói: “Cậu nói xem phải chăng chuyện đó thật sự không thể nào hóa giải được? Ngay từ đầu mình đã cảm giác thấy bà dì nhà cậu đúng là một người phụ nữ thần kì, thế nhưng hình như từ sau chuyện đó, cậu thật sự là …vô cùng xui xẻo thì phải”.

Viên Nhuận Chi đanh mặt lại, bực bội nói: “Bà dì của mình không phải là người phụ nữ thần kì, mà trong thị trấn Đào Hoa của bọn mình thật sự có truyền thuyết đó. Nếu không, mình làm sao lại thê thảm đến mức độ này? Cứ đi lại cùng người bạn trai nào là y như rằng bị phản bội. Có điều, nói ra thì tất cả cũng tại cậu hết!”

“Này, này, này, rõ ràng là do cậu lười biếng chứ bộ. Nếu như cậu đi vào kí túc xá nam sinh từ cửa chính, giao bức thư đó cho anh mình thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra hết”.

Viên Nhuận Chi không còn biết nói gì, mỗi lần nói chuyện Tằng Tử Kiều luôn luôn là người có lý.

“Thật sự không có cách nào hóa giải sao? Nếu không, hôm nào hai đứa mình đến chùa thắp hương xem sao?”

“Dì mình nói rằng không được bái phật tầm bậy, thắp hương lăng nhăng”.

“Cậu đúng là nhỏ mọn”.

Vừa nhắc đến “chuyện đó”, Viên Nhuận Chi liền cảm thấy vô cùng ảo não, lại còn bị Tiểu Kiều nói là nhỏ mọn nữa …

Lần đầu tiên cô gặp Kỷ Ngôn Tắc là do đồng xu bị anh ta dẫm dưới đế giầy.

Lúc đó Viên Nhuận Chi mới là một tân sinh viên, còn Kỷ Ngôn Tắc đã là sinh viên năm hai. Tuy rằng Viên Nhuận Chi không kịp nhìn xem tướng mạo của anh ta ra sao, nhưng ba chữ “Kỷ Ngôn Tắc” kể từ ngày hôm đó đã in đậm trong trí óc của cô, đương nhiên, đó không phải là hình tượng tốt đẹp gì cho cam.

Nghe nói Kỷ Ngôn Tắc là người đại lãn, ngạo mạn, không thích đám đông, hay ngủ gật, không có chí tiến thủ, cái miệng độc địa đã khiến không biết bao nhiêu nữ sinh phải bật khóc. Có điều một người với phẩm hạnh tệ hại như vậy lại nằm trong top ba bảng xếp hạng các mỹ nam của Đại học H; tất cả chỉ vì khuôn mặt điển trai và đặc biệt là đôi mắt đan phụng màu hổ phách.

Với Viên Nhuận Chi, Thẩm sư huynh phái băng sơn (Tính tình lạnh lùng) hay Tằng sư huynh ở phái hỏa sơn (Tính tình vui vẻ) trong bảng xếp hạng này đều đẹp trai gấp bội so với cái tên ác ôn Kỷ Ngôn Tắc kia, họ hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Từ trước đến nay cô chẳng thể nào hiểu được, có bao nhiêu nữ sinh theo đuổi đều vô vọng, ngược lại còn chịu xỉ nhục, vậy mà vẫn có người liều mạng xông tới, chẳng hiểu đầu óc có vấn đề gì không nữa?

Tằng Tử Kiều, tên thân mật Tiểu Kiều, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nữ Đại học H, ẩn dưới khuôn mặt thiên sứ là một trái tim “tà ác” vô song. Nếu như không phải Tằng Tử Kiều nhờ cô mang bức thư tình sang cho Tằng sư huynh, có lẽ cô đã không phải gặp lại Kỷ Ngôn Tắc sớm như vậy.

Cô vẫn còn nhớ, lúc mới gặp Tằng Tử Kiều, thái độ của cô lạnh giá như núi băng ngàn năm, ngay cả con người tính tình nhiệt huyết, vui vẻ như Viên Nhuận Chi cũng chẳng thể nào hóa giải.

Người xưa có câu: là người ai cũng yêu cái đẹp. Cô thật sự biến thái đến mức bất cứ chuyện gì cũng hâm mộ, bám theo Tằng Tử Kiều. Một hôm khiến cho Tằng mỹ nhân nổi giận, thế là mỹ nhân liền nhét một bức thư cho cô, nhờ cô đem giao cho Tằng Tử Ngao, người anh trai đang học năm thứ ba của mình. Lúc này, Viên Nhuận Chi vẫn chưa biết Tằng sư huynh với Tằng mỹ nhân là anh em một nhà, lại còn tưởng Tằng mỹ nhân cũng giống như những nữ sinh khác ái mộ Tằng sư huynh nằm trong top ba mỹ nam của trường.

Cô vẫn luôn hiếu kì không biết bức thư đó viết những gì, có điều Tằng mỹ nhân mặt mũi lạnh lùng, không chịu tiết lộ lấy nửa lời, bình thản nói với cô, chỉ cần đưa thư là được.

Hôm đó, mặt trời chói chang, nghe đài báo là một ngày cát tường đại lợi.

Bởi vì trước đó đã từng sang kí túc xá nam sinh một lần để mượn bóng rổ, cô suýt nữa ngất vì mùi vị hỗn hợp khủng khiếp trong khu này, nên đã thề rằng cả kiếp này không bao giờ đặt chân vào đây lần nữa. May mắn, Tằng sư huynh ở ngay phòng 107 trong tòa lầu kí túc, cô có thể nhét thư cho Tằng Tử Ngao thông qua phần ban công phía Nam mà không cần bước chân vào kí túc, vừa hay có thể tránh được tai mắt thế nhân, nếu không lúc đó lại truyền bá khắp nơi tin đồn cô ái mộ Tằng sư huynh, rồi gây ra một trận sóng gió trong trường học.

Cô cầm bức thư trong tay, nhanh bước đi vào tòa lầu của nam sinh, vòng qua phía Nam, thông qua ban công nhìn xem gian phòng 107 ở đâu. Đúng vào lúc cô đang tập trung tinh thần quan sát số phòng, bỗng nhiên cảm thấy có gì ươn ướt nhỏ lên đầu mình. Cô nhíu chặt đôi mày, đưa tay lau đi, quả nhiên là có nước nhỏ xuống, đúng lúc cô ngẩng đầu lên đang định nhìn xem rốt cuộc có chuyện gì, thì một vật nguồn gốc bất minh rơi từ trên cao xuống, ấp thẳng vào mặt. Tất cả mọi thứ bỗng nhiên tối sầm lại.

Lúc này, cô chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng của nam sinh ở phía trên vọng xuống: “Chết toi, làm sao lại rơi xuống rồi!”

Khóe miệng cô co giật liên tục, vơ vội lấy vật bất minh kia, muốn nhìn xem rốt cuộc đó là thứ gì. Khi nhận ra đó là một chiếc quần sịp của con trai với nhãn hiệu CK to oành trên đó, máu huyết toàn thân cô dâng trào dữ dội.

Khi thi đỗ vào trường Đại học H, đúng vào ngày lên đường nhập học, bà dì đã dặn dò cô kĩ lưỡng, trong thị trấn Đào Hoa có một truyền thuyết: Các hoàng hoa khuê nữ thân còn trinh trắng, cấm kị không được động đến quần sịp của đàn ông, nếu không người con gái đó cả đời đừng mong tìm được đàn ông, cho dù là tìm được thì đó cũng không phải là một người tốt lành gì.

Quần sịp! Quần sịp tam giác! Không ngờ chính là quần sịp tam giác của con trai!

Cô, Viên Nhuận Chi, một hoàng hoa đại khuê nữ đường đường chính chính, cuộc đời tươi đẹp, tiền đồ vô lượng, không ngờ lại chạm vào quần sịp tam giác của bọn con trai thối tha sao? Điều này đồng nghĩa với việc cả cuộc đời này cô đừng mong tìm được đàn ông tử tế, cứ đợi đó mà làm bà cô già!

Chiếc quần sịp đáng nguyền rủa này rốt cuộc là của thằng khốn kiếp nào? Ngay việc phơi quần cũng mẹ nhà nó, phơi không có trình độ chút nào!

Đôi mày của cô nhíu chặt, nhìn thấy một dáng nam sinh lén la lén lút ở tầng ba đang co rúm người lại, sau đó là một tên nam sinh thò đầu ra do thám rồi lại rụt vào trong.

302, chiếc quần sịp này đích thị là của phòng 302.

Chẳng để tâm đến mùi vị hôi hám trong kí túc nam sinh, cô nhất định phải đem chiếc quần sịp đáng nguyền rủa này chụp lên đầu tên nam sinh đáng chết kia.

Á … thật sự là quá đáng, tại sao lại có thể bị một chiếc quần sịp nam chụp lên mặt đúng vào lúc cuộc đời đang huy hoàng nhất, sáng chói nhất chứ?

Viên Nhuận Chi mặt mày sầm sì, nộ khí đùng đùng xông thẳng vào kí túc nam.

“Á ….”

“Á ….”

Tiếng thét của nam sinh liên tiếp vang lên đầy thảng thốt, hoảng sợ, thẹn thùng.

Trời đã vào thu, mấy tên nam sinh biến thái này tại sao vẫn còn dâm đãng đến mức tên nào tên nấy trên người chỉ mặc đúng chiếc quần sịp rồi lông nhông khắp nơi thế này chứ?

Viên Nhuận Chi đùng đùng sát khí xông thẳng lên tầng ba, đi vào phòng 302. Cô giơ cao bàn tay đang cầm chiếc quần sịp CK, xông thẳng vào căn phòng đang có đám nam sinh ngồi đánh bài, thét như sư tử gầm: “Chiếc quần sịp này là của ai làm rơi?”

Mấy người nam sinh đang đánh bài chết lặng trong vài giây, sau đó đồng loạt, nhất quán chỉ về hướng cửa sổ. Một nam sinh đang dùng sách che mặt để ngủ, tư thế vô cùng nho nhã.

Cô nắm chặt chiếc quần sịp CK, xông lại gần rồi thét lớn vào mặt tên nam sinh kia: “Này, chiếc quần sịp màu đen này có phải của anh đánh rơi không?”

Kỷ Ngôn Tắc nghe thấy tiếng rống ầm ĩ, cau mày đầy bực bội, lúc nãy chẳng qua mượn cuốn sách che mặt để ngủ đôi lát, còn chưa kịp ngon giấc thì đã bị giọng thét kinh hoàng này làm tỉnh dậy.

Anh bỏ cuốn sách che mặt xuống, mở to mắt nhìn thấy một nữ sinh đang đứng bên giường, cắt quả đầu ngắn trông bù rù, rối rắm. Chỉ nhìn thấy người nữ sinh ấy giơ cao chiếc quần sịp hiệu CK, mặt mũi sầm sì, thái độ hung dữ, bặm trợn đứng ngay ở đầu giường anh chất vấn.

Anh nheo mắt lại, chiếc đầu tổ chim bù rù, loạn xạ này hình như đã gặp ở đâu rồi. A, anh đã nhớ lại, chính là người hôm trước ngớ nga ngớ ngẩn ôm lấy đùi anh chỉ vì một đồng xu lẻ.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/946


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận