Ngàn Năm Gặp Lại Chương 103


Chương 103
Kế Hoạch Bất Thành- Bảo Nhi Rước Họa -Chấm Dứt ???

Buổi tối.Cung Thừa Càn

Ánh nến len lói từ khung cửa sổ chiếu sáng khắp căn phòng.Trên chiếc bàn gỗ là một tập sách bày xung quanh mặt bàn.Sau khi mài mực,anh cầm một tờ giấy trắng viết lên vài nét chữ rồi gập lại kẹp vào quyển sách

- Hoàng thượng,Liên cô nương xin cầu kiến ! - Tiểu Nghịch Tử từ ngoài cửa bước vào bẩm báo

- Để nàng vào ! - Anh trầm giọng

- Dạ ! - Tiểu Nghịch Tử lặng lẽ lui ra

Liên Tư Ảnh sau khi chỉnh lại bộ y phục và vuốt lại mái tóc dài bồng bềnh mới tự tin bước chân qua cánh cửa kèm theo phía sau là hai nha hoàn bưng đồ ăn tới.



- Tùy Phong ! Ta có món này ngon lắm,ngươi ngừng một chút dùng thử đi - Liên Tư Ảnh để nha hoàn bưng hai vò rượu cùng một đĩa thịt nướng lên mặt bàn,tiến lại gần nơi anh đang làm việc,tay đang định giật phăng quyển sách trên tay anh nhưng anh đã nhanh nhẹn túm lấy cánh tay nàng ta,Liên Tư Ảnh được đà giả bộ ngã vào người anh,đưa hai cánh tay mảnh khảnh chạm lên bờ vai của anh

- Tránh ra ! - Anh lạnh lùng đẩy Liên Tư Ảnh ngã lăn xuống đất

- Tùy Phong...ngươi sao vậy ?

- Liên Tư Ảnh,nếu không còn việc gì thì ngươi về đi !

- Không lẽ ngươi định thức suốt đêm ?

- Đúng vậy !

- Nhiều việc đến thế sao ?

- Ừ !

- Ta sẽ thức cùng ngươi ! Đêm còn dài,ngươi mau lại bàn thử món thịt nướng của ta đi - Liên Tư Ảnh cười gian trá

- Lát nữa ta sẽ ăn - Anh không kiên nhẫn đáp

- Ăn nóng sẽ ngon hơn - Liên Tư Ảnh ngoan cố

- Ngươi không để hoàng đế vào trong mắt hay sao ? Ta đã nói rồi không phải sao ? Cút khỏi đây trước khi ta nổi cáu !! - Anh trừng mắt nhìn Liên Tư Ảnh

- Tùy Phong,mùi thịt nướng ở đâu thơm quá ? Ta muốn ăn !! - Giọng nói làm nũng của cô từ ngoài cửa vọng vào (Ruby : mũi chị thính còn hơn cả con cún =_=)

Liên Tư Ảnh đỏ mặt vì tức giận.Song,nàng ta vẫn cố gắng kiềm chế dù biết rằng,một khi cô đã xuất hiện ở đây thì kế hoạch khó có thể thành công,tốt nhất bản thân nên xách dép rút lui khỏi đây,bại lộ hết kế hoạch không phải sẽ lỗ to hay sao ? Liên Tư Ảnh vội vã sai nha hoàn bưng đĩa thịt nướng cùng hai vò rượu rời đi được vài bước thì cô đã kịp thời mở cửa chặn ngay đằng trước,cô tròn mắt nhìn chăm chăm vào đĩa thịt nướng,bàn tay không nghe lời cầm luôn một xiên thịt đưa vào miệng nhai ngấu nghiến

- Âu Dương Bảo Nhi,sao giờ này ngươi còn chưa đi ngủ ? - Anh có chút tức giận nhìn cô

- Cái đó...không thể ăn...- Hai giọng nói cùng đồng thanh vang lên,Liên Tư Ảnh biết đã quá muộn để nói ra câu đó,nàng ta vội chạy nhanh đến,một tay vỗ mạnh vào lưng cô - Mau nôn ra cho ta,ngươi không thể ăn cái này

- Khụ khụ...ngươi làm gì vậy ? - Cô ho sặc sụa,mặt nhăn nhó đẩy Liên Tư Ảnh lùi lại vài bước

- Ta nói ngươi không thể ăn ! Vì món đó là do tự tay ta làm,không phải ai muốn ăn đều được - Liên Tư Ảnh hằm hằm sát khí bước lên một bước,tay đã muốn ra chiêu,nội lực nằm trong hai bàn tay,co lại rồi đẩy về phía trước

Thấy tay Liên Tư Ảnh đang đánh về phía mình.Bảo Nhi luống cuống không biết làm gì,đành đưa ánh mắt cầu cứu nhìn anh.Chỉ trong chớp mắt,anh đã chặn được chiêu thức của Liên Tư Ảnh,đưa tay đẩy Bảo Nhi về phía sau lưng mình

- Nàng thích ăn thì cứ để nàng ăn,ngươi cần gì phải phân biệt ? Bảo Nhi của ta đang mang thai,vậy mà ngươi dám ra tay với nàng ? Liên Tư Ảnh,ngươi muốn bị chém hay bị giết ? Ta lập tức thành toàn cho ngươi !!

- Tùy Phong,ta chỉ muốn tốt cho nàng ta thôi - Liên Tư Ảnh run rẩy nói

- Tốt cho nàng ? Ngươi vừa làm gì nàng vậy ?

- Nóng ! Nóng quá ! - Cô khó chịu cầm tay lên y phục xé rách một mảng,khuôn mặt đỏ hồng nhìn anh,toàn thân ập đến một luồng nóng bức như lửa đốt

- Xuân dược ? - Khi anh phát hiện ra sự thay đổi của cô,lập tức nhận ra cô đã trúng xuân dược - Liên Tư Ảnh,ta thật không ngờ ngươi dám hạ xuân dược với ta ?

- Tùy Phong...ta...ta xin lỗi...- Liên Tư Ảnh túm lấy vạt áo của anh,nước mắt từ khóe mi tràn xuống

- Hiện tại không phải lúc ngươi nên nói câu đó ! Mau đưa thuốc giải ra đây ! - Anh lạnh lùng nhìn Liên Tư Ảnh

- Ta không có thuốc giải !!

- Nóng quá đi mất ! Liên Tư Ảnh,tại sao ngươi phải làm thế ? Tùy Phong,ta chịu không nổi rồi !! - Đôi mắt cô đỏ hoe như sắp khóc,tay tiếp tục xé từng lớp y phục trên người.Anh thấy vậy liền nhanh nhẹn điểm huyệt đạo của cô,xoay người ra lệnh cho Tiểu Nghịch Tử gọi Song Vô Ngân đến

- Hoàng thượng,đêm hôm khuya khoắt gọi ta làm gì ? - Cậu nhóc ngáp ngủ,đưa tay vò mái tóc rối bù

- Mau đưa thuốc giải xuân dược ra đây !! - Anh trầm giọng

- Thuốc giải ? Xuân dược ? Chỉ có vậy thôi mà gọi ta đến ? Muốn cứu người thì chỉ cần làm cái chuyện kia là được !! Sao phải lằng nhằng ? - Cậu nhóc mơ màng

- Song Vô Ngân ! Bảo Nhi đang trúng xuân dược,nàng đang mang thai,đây không phải là lúc sinh hoạt vợ chồng !! Ngươi rốt cuộc đã tỉnh ngủ chưa hay cần ăn một cú đấm của ta ? - Anh tức giận cằn nhằn

- Sao ? Tỷ tỷ của ta trúng xuân dược ? - Cậu nhóc lập tức mở to đôi mắt,tay lấy trong áo ra một bọc vải,nhanh nhẹn cởi nút với lấy một lọ xứ màu trắng đổ ra một viên thuốc đưa cho anh

- Nhắc đến Bảo Nhi,không nghĩ tới ngươi lại quan tâm như vậy ! Nhưng ngươi nên sửa lại câu nói,vì nàng không phải của ngươi ! - Anh cầm viên thuốc đút vào miệng cô,tay điểm huyệt đạo cho cô

- Nếu không còn việc gì,ta đi trước - Cậu nhóc chẳng thèm trả lời,buộc bọc vải đút vào trong áo rồi xoay người chạy biến

Liên Tư Ảnh đứng đó nãy giờ cũng đang định chuồn thì anh lên tiếng :

- Ngươi định đi đâu ?

- Ta...ta về cung của ta !

- Nói cho rõ chuyện này trước đi !!

- Ta không có gì để nói !

- Ta biết kế hoạch của ngươi ! Liên Tư Ảnh,ngươi trở nên nham hiểm như vậy từ lúc nào ?

- Tùy Phong ! Từ khi Âu Dương Bảo Nhi xuất hiện,ngươi chưa từng để ta ở trong mắt.Trước đây,cha ta tìm cách tạo phản,bị tiên hoàng phát hiện và đem Liên gia ra pháp trường,không phải là ngươi đã cứu ta rồi đem ta đến Chu Tước quốc bỏ trốn hay sao ? Bao nhiêu năm nay ta cứ nghĩ rằng,khi ngươi đăng cơ sẽ trở lại Chu Tước quốc tìm ta,nhưng không,ngươi không hề tới ? Tại sao ? Vì Âu Dương Bảo Nhi xuất hiện chen ngang cuộc sống của chúng ta có đúng hay không ? - Liên Tư Ảnh ấm ức kể lể

- Lúc đó vì ta biết ngươi không liên quan đến việc tạo phản.Ta không đến Chu Tước quốc tìm ngươi vì muốn ngươi có được một cuộc sống yên bình,ta biết khi ngươi sống trong hoàng cung sẽ bị đám phi tần khi dễ ! Từ trước đến nay,ta chỉ coi ngươi là muội muội,còn về phần tình yêu,trong ta không hề có ngươi !! Bảo Nhi không liên quan đến việc này,vì cho dù nàng không xuất hiện,ta vẫn không yêu ngươi - Anh nhàn nhạt giải thích

- Tùy Phong,tại sao chứ ? Thậm chí ta còn xinh đẹp hơn ả ta gấp bội ! Con tiện nhân ấy vì cớ gì có thể câu dẫn được ngươi ? Mặt mày thì ngốc nghếch hết chỗ nói,đã thế còn khờ dại,tính cách thì giống như một hài tử,có gì là hay ho ? - Liên Tư Ảnh bức xúc

- Ta không cho phép ngươi nói nàng như vậy ! Từ đây,chúng ta không còn quan hệ,ngươi tốt nhất cút khỏi hoàng cung,càng sớm càng tốt !

- Được ! Rồi ngươi sẽ phải hối hận !! Vì khi ta bước qua cánh cửa này,sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra mà ngươi thì không thể lường trước được - Liên Tư Ảnh nói xong,chân nhanh nhẹn bước ra khỏi cửa

Còn cô sau khi uống xong thuốc,nãy giờ ngồi bệt ở đất vẫn chưa tỉnh hẳn.Anh nhìn cô cười nhẹ,tiến lại gần ôm cô vào lòng.Liên Tư Ảnh đã thay đổi quá nhiều,chắc chắn nàng ta sẽ tìm đủ mọi cách để HÃM hại cô.Nhưng anh sẽ không để chuyện đó xảy ra,cô cùng hài tử đều phải được an toàn.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/3649


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận