Ngày Của Kiến Chương 91-95


Chương 91-95
Dã ngoại

Để thoát khỏi cái nóng như thiêu của tháng Tám, cảnh sát trưởng Charles Dupeyron quyết định đưa cả gia đình nhỏ bé của mình đi dã ngoại dưới những tán lá nguyên sinh trong rừng Fontainebleau. Các con ông, Georges và Virginie, đi giày leo núi. Vợ ông, Cécile, chịu trách nhiệm chuẩn bị bữa ăn nguội mà lúc này ông đang mang trong một bình đá lớn, dưới cái nhìn ranh mãnh của các thành viên khác trong gia đình.

Sáng Chủ nhật ấy, vào lúc mười một giờ, trời nóng như đổ lửa. Họ đi sâu vào rừng, về phía Tây. Bọn trẻ khe khẽ hát một bài đồng dao được học ở trường mẫu giáo: “Be-bop-a-lula, she is my baby.” Cécile cố gắng để chân không giẫm phải mấy cái ổ gà.

Về phần mình, dù mồ hôi càng lúc càng nhễ nhại, Dupeyron vẫn không thấy bực với vụ bỏ trốn này, không vệ sĩ, không thư ký, không tùy viên báo chí hay bất kể kẻ nịnh thần nào. Những chuyến du ngoạn thiên nhiên luôn hết sức quyến rũ.

Lúc đến chỗ một con suối gần như khô kiệt, ông khoan khoái hít hà không khí tràn ngập hương hoa và đề nghị cả nhà ngồi nghỉ trên bãi cỏ ven suối.

Cécile phản đối ngay lập tức:

- Anh buồn cười thật! Ở đây hẳn phải có cả đống muỗi! Anh làm như không biết em là người thường bị muỗi đốt ấy!

- Bọn muỗi thích máu của mẹ vì máu của mẹ ngọt hơn, Virginie vừa châm chọc vừa huơ huơ cái vợt bắt bướm mà cô bé mang theo với hy vọng có thể làm phong phú thêm bộ sưu tập của lớp mình.

Năm ngoái, bằng cánh của tám trăm con bướm, cả lớp cô bé đã xếp được một chiếc máy bay trên bầu trời. Lần này, chúng kiên quyết phải xếp được trận Austerlitz.

Dupeyron muốn làm hòa. Ông sẽ không phá hỏng một ngày đẹp trời thế này chỉ vì chuyện mấy con muỗi.

- Cũng được, vậy chúng ta đi ra xa hơn nhé. Có vẻ như anh nhìn thấy một khoảng rừng thưa, đằng kia kìa.

Khoảng rừng thưa là một bãi cỏ ba lá rộng như một nhà bếp nên rất râm mát. Dupeyron đặt bình đá xuống, mở nắp và lấy ra một tấm khăn trải bàn xinh xắn màu trắng.

- Ở đây chúng ta sẽ được thoải mái tuyệt đối. Các con, giúp mẹ bày bộ đồ ăn đi nào.

Còn ông bắt tay vào khui một chai Bordeaux tuyệt hảo, thế là ông bị vợ cất lời trách mắng:

- Chẳng lẽ không còn gì gấp hơn phải làm sao? Bọn trẻ đang đánh nhau loạn lên vậy mà anh chỉ nghĩ đến chuyện uống thôi! Anh thực hiện chút nghĩa vụ làm cha đi chứ!

Georges và Virginie đang ném đất vào nhau. Ông vừa thở dài vừa nạt nộ chúng:

- Thôi, đủ rồi đấy các con! Georges, con là con trai, phải làm gương chứ.

Cảnh sát trưởng túm quần cậu con trai và giơ tay dọa thằng bé.

- Con thấy cái này chưa? Nếu còn tiếp tục, con sẽ ăn đủ cả lúc đi lẫn lúc về đấy. Cứ liệu hồn.

- Nhưng bố ơi, có phải tại con đâu, tại nó mà.

- Bố không cần biết tại ai, hễ xảy ra bất cứ chuyện gì thì con sẽ là người lĩnh đòn.

 

Đội đặc công gồm hai mươi lăm lính trinh sát tiến về phía trước, cách xa đoàn quân chủ lực, sục sạo thăm dò mọi hướng. Là những xúc tu của đội quân, chúng mang trong mình các pheromon định hướng giúp toàn thể đoàn kiến thập tự chinh đi đúng con đường tốt nhất.

103 chỉ đạo binh đoàn tinh nhuệ nhất.

 

Gia đình Dupeyron chậm rãi ăn uống dưới tán cây ngột ngạt. Họ phải gắng chịu đựng tới nỗi lúc này, ngay cả bọn trẻ cũng trở nên im lặng. Bà Dupeyron ngước mắt lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh:

- Em nghĩ cả ở chỗ này cũng có muỗi. Dù sao cũng có côn trùng. Em nghe thấy tiếng vo vo.

- Em từng thấy rừng nào không có côn trùng chưa?

- Em tự hỏi liệu chuyến dã ngoại của anh có phải ý tưởng hay ho không, bà thở dài. Chúng ta hẳn sẽ thoải mái hơn nhiều nếu đến biển Normandie. Anh biết là Georges bị dị ứng mà!

- Anh xin em đấy, hãy ngừng cái kiểu bao bọc thằng nhỏ đi. Rồi em cũng sẽ làm nó trở nên yếu đuối thôi!

- Nhưng anh nghe này! Lũ côn trùng ấy, chúng hiện diện khắp nơi.

- Em đừng lo, anh đã nghĩ đến việc mang theo bình xịt chống côn trùng rồi.

- Ồ thế hả... Của hãng nào vậy anh?

 

Tín hiệu đến từ một con kiến trinh sát:

Mùi nồng nặc không xác định ở hướng Bắc-Bắc-Đông.

Mùi không xác định thì chẳng thiếu. Thế giới mênh mông này có tới hàng tỷ mùi. Nhưng ngữ điệu khẩn nài của con kiến phát đi bức thông điệp khiến đội đặc công ngay lập tức phải cảnh giác. Chúng bất động rình chờ. Không khí phảng phất những mùi hương chẳng mấy quen thuộc.

Một con kiến lính nghiến hàm phát ra âm thanh khẳng định mình đã phát hiện được mùi chim dẻ gà. Lũ kiến hội ý râu, tham khảo ý kiến của nhau. 103 nghĩ dù sao vẫn phải tiến lên, dẫu chỉ để nhận dạng con vật. Lũ kiến thuận theo ý nó.

Hai mươi lăm con kiến trinh sát thận trọng lần theo thứ mùi ấy đến tận nơi nó tỏa ra. Cuối cùng, chúng tới một khu vực lộ thiên rộng lớn, một nơi hết sức lạ thường với nền đất trắng lác đác những cái lỗ nhỏ xíu.

Thận trọng là yếu tố đầu tiên được tính đến trước khi tiến hành bất kể việc gì. Năm con kiến trinh sát quay lại để đặt vào cỏ lá cờ hóa học của Liên bang. Chỉ cần vài giọt tetradecylacetat (C6-H22-O2) là đủ để thông báo với cả hành tinh rằng đây là lãnh thổ của Bel-o-kan.

Điều này khiến chúng yên tâm đôi chút. Gọi được tên một xứ sở cũng có nghĩa là biết xứ sở ấy rồi.

Chúng thăm dò.

Hai tòa tháp sừng sững hiện ra. Bốn con kiến trinh sát leo lên đó. Đỉnh tháp tròn và gồ lên cũng lấm chấm lỗ. Từ mấy cái lỗ ấy tỏa ra mùi tiêu mằn mặn. Chúng muốn nhìn thứ chất đó ở khoảng cách gần hơn nữa nhưng các khe hở quá hẹp để chúng có thể đi qua. Chúng thất vọng bò xuống.

Kệ thôi, các nhóm kỹ thuật đi phía sau thế nào chẳng giải quyết được vấn đề này. Chúng vừa bò xuống phía dưới thì lại bị người ta kéo về hướng một điều lạ lùng khác còn kỳ quặc hơn, một chuỗi những quả đồi ngát hương nhưng có hình thù không được tự nhiên lắm. Chúng leo lên đó rồi tỏa ra các thung và các đỉnh. Chúng xem xét, đánh hơi.

Có thể ăn được! con thứ nhất reo lên, nó đã chọc thủng được lớp màng cứng trên bề mặt. Dưới cái thứ mà nó cứ ngỡ là đá ấy là một món tuyệt ngon! Mà chỉ toàn protein với số lượng nhiều vô kể nhé! Nó phát đi thông tin với tần số đầy phấn khích về những thớ thịt giàu dinh dưỡng dành cho các xúc biện ở miệng.

 

- Sau đó chúng ta ăn gì?

- Có thịt xiên đấy.

- Kiểu gì vậy?

- Thịt cừu non, mỡ thỏi, cà chua.

- Không đến nỗi, nhưng ăn với gì?

 

Lũ kiến không dừng lại ở đó. Say sưa với thành công đầu tiên, chúng ních đầy diều một chút rồi tỏa ra khắp tấm khăn trải bàn màu trắng. Một nhóm gồm bốn con kiến trinh sát bị chìm trong một cái hộp đựng đầy gelatin màu vàng. Chúng vùng vẫy hồi lâu rồi chìm hẳn vào thứ chất mềm nhão ấy.

 

- Ăn với gì? Xốt Béarn mua ở cửa hàng đồ ăn sẵn.

 

103 bị lạc giữa một đống khổng lồ những cấu trúc màu vàng, bề mặt cái đống ấy cứ kêu sào sạo và gãy răng rắc sau mỗi bước chân của nó. Rồi cái đống đó đổ sụp thành từng mảng. 103 nhảy lên tứ phía để tránh vụ đổ vỡ, và vừa đứng xuống được nó đã phải nhảy sang chỗ khác để thoát khỏi một cú sụp có nguy cơ dìm nó vào thứ chất trong như pha lê và dễ bở kia.

- Ôi tuyệt cú mèo! Khoai tây chiên!

 

Cuối cùng một cú trượt bất ngờ xuống một thứ giống như bờ dốc phết đầy lipit cũng kéo 103 ra khỏi cơn ác mộng. Bò dọc theo chiếc dĩa, nó tiếp tục công cuộc khám phá của mình. Và thế là nó đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nếm đủ vị ngọt ngào, chua chua, đến hăng hăng, nóng nóng. Nó bì bõm trong một thứ rau xanh, thận trọng tiến lại gần loại kem có màu đỏ.

 

- Dưa chuột bao tử kiểu Nga, xốt cà chua nấm.

 

Râu 103 rung lên trước biết bao khám phá lạ lùng đó, nó băng qua một khoảng rộng màu vàng nhạt, từ đó dậy lên mùi men nồng nặc. Đồng đội của nó lững thững bò và thích thú nô giỡn giữa các lỗ hổng. Thứ này tạo thành một loạt liên tiếp các hang mềm mại hình cầu. Có thể chọc thủng được bằng hàm dưới, và khi bị chọc thủng, bức tường vàng trở nên trong suốt.

 

- Pho mát gruye!

 

103 rất khoái trá nhưng nó không có thời gian bày tỏ cảm xúc với các đồng đội về xứ sở diệu kỳ này, ở đó mọi thứ đều ăn được. Một âm thanh trầm đục, nặng nề như tiếng gió, chợt đổ ụp xuống đầu chúng, gầm lên như sấm.

“Aaaaaaa khó xiến vày.”

Một hình cầu màu hồng nhô lên từ trên trời và nghiền nát tám con kiến trinh sát một cách có phương pháp. Bẹp, bẹp, bẹp. Mọi chuyện thậm chí diễn ra trong vòng chưa đến ba giây. Thật quá sửng sốt. Tất cả những con kiến lính này đều rất to khỏe. Vậy mà chẳng con nào chống cự nổi dù một chút. Bộ giáp ánh đồng cứng của chúng vỡ tan, máu thịt chúng dính vào nhau tạo thành một đống bầy nhầy bẩn thỉu. Chẳng khác gì thứ lụa kếp màu nâu rẻ mạt trên nền đất trắng không tỳ vết.

Đám kiến lính trong đoàn quân thập tự chinh không tin nổi vào các giác quan của mình nữa.

Trên thực tế, hình cầu màu hồng được kéo dài bằng một cây cột. Ngay khi nó kết thúc công việc phá hủy, bốn cây cột khác liền duỗi ra để nhập đoàn với nó. Tổng số chúng là năm!

CÁC NGÓN TAY!

Đó là các Ngón Tay!!!!! Các Ngón Tay!!!!!

103 tin chắc như thế. Chúng ở đó! Chúng ở đó! Cực nhanh, cực gần, cực mạnh. Các Ngón Tay ở đó!!!!! 103 bèn phóng đi các pheromon cảnh báo dễ ngấm nhất.

Chú ý, đó là các Ngón Tay! Các Ngón Tay!

103 cảm thấy nỗi sợ hãi choán lấy mình. Nỗi sợ hãi ấy sục sôi trong não bộ, run rẩy trong chân cẳng nó. Các hàm nó cứ mở ra rồi khép lại một cách vô cớ.

CÁC NGÓN TAY! Đó là CÁC NGÓN TAY! Tất cả hãy đứng im!

Các Ngón Tay nhất loạt hướng lên trời, rồi chụm lại, chỉ để chĩa ra một ngón duy nhất. Ngón đó căng ra như một mỏm đá. Cái đầu màu hồng và bẹt bẹt của nó tiếp tục đuổi theo đám kiến trinh sát và dễ dàng nghiền nát chúng.

Theo bản năng, 103, vốn can trường nhưng không hề liều lĩnh, vội nấp vào một thứ giống như cái hang động rộng lớn màu be.

Mọi chuyện xảy đến nhanh tới nỗi nó không kịp nhận thấy chuyện gì đang diễn ra. Tuy nhiên, 103 nhận ra chúng.

Chúng là các... Ngón Tay!

Nỗi sợ quay trở lại choán lấy nó, còn gay gắt hơn cả lần trước.

Lần này, nó không thể nghĩ đến điều kinh hoàng nào khác để dập tắt nỗi sợ. Bởi nó đang phải đối mặt với điều kinh khủng nhất, khó hiểu nhất, và có lẽ là uy quyền nhất thế giới. Các NGÓN TAY!

Nỗi sợ hãi len lỏi khắp các ngóc ngách trong cơ thể. Nó run rẩy, nghẹn thở.

Thật lạ: lúc mọi chuyện xảy đến nó không hiểu rõ lắm, nhưng giờ đây, khi được bảo vệ trong cái nơi tạm thời mà yên ổn này, nó lại cảm thấy sợ hãi cực độ. Ngoài kia đầy rẫy các Ngón Tay muốn thanh toán nó.

Thế lỡ các Ngón Tay là chúa trời thì sao?

Nó đã coi thường họ, họ đang nổi giận. Nó chỉ là một con kiến khốn khổ sắp chết. Chli-pou-ni có lý khi hoảng hốt như vậy, chưa bao giờ các Ngón Tay lại ở gần Liên bang đến thế! Họ đã vượt qua bờ rìa thế giới và đang xâm chiếm khu rừng!

103 quay vòng vòng trong cái hang màu be nóng rãy. Nó điên cuồng vỗ bằng bụng dưới hòng giải tỏa toàn bộ cơn stress tích tụ từ mấy giây trở lại đây.

Phải mất rất lâu nó mới lấy lại được sự tự chủ, và khi nỗi sợ có vẻ tan biến đôi chút, nó mới thận trọng thăm thú cái hang kỳ lạ có những vòng cung này. Phần trong cái hang được trang trí bằng các bản mịn màu đen. Từ các bản ấy rỉ ra thứ chất mỡ âm ấm nóng chảy. Tất cả cùng tỏa mùi hâm hấp phát buồn nôn ở mức có thể chịu đựng được.

 

- Chặt con gà quay đó đi. Nó mới ngon làm sao.

- Giá mà lũ kiến này để chúng ta yên...

- Anh giết được cả đống rồi đấy.

- Dù sao với cái thiên nhiên của anh ấy mà, em xin can! Đấy, ở kia rồi cả ở kia nữa, vẫn còn.

 

Vượt lên trên cơn ghê tởm, 103 băng qua cái hang động nóng rãy và đứng nép mình bên một bờ rìa.

Nó giương râu về phía trước và chứng kiến Điều Khó Tin. Những khối cầu màu hồng, những kẻ săn mồi kinh khủng, đã vây dồn toàn bộ đồng đội của nó. Chúng đánh bật đồng đội nó ra khỏi đống cốc, đĩa, khăn ăn rồi tước đi mạng sống của đồng đội nó không chút thương tiếc.

Đúng là một vụ tàn sát.

Một số con cố bắn các tia axit về phía kẻ thù. Nhưng vô ích. Các khối cầu màu hồng bay lên, nhảy lên, bật ra tứ phía, không cho những đối thủ tí hon của mình một cơ may nào.

Rồi tất cả trở nên yên tĩnh.

Bầu không khí tràn ngập mùi axit oleic đồng nghĩa với tình trạng chết chóc của đế chế Myrmécéen.

Các Ngón Tay phân thành từng nhóm năm tên lùng sục khắp nơi trên tấm khăn trải.

Những con bị thương bị giết nốt, biến thành các vệt và được lau đi cho khỏi bẩn.

“Em êu, láy họ anh cáy kéo to kia với.”

Bất thình lình, một mũi nhọn khổng lồ xuyên thủng trần cái hang và tách nó làm hai trong tiếng răng rắc chói tai.

103 giật nảy mình. Nó nhảy bật lên phía trước. Nhanh lên. Phải bỏ trốn thôi. Nhanh lên. Nhanh lên. Các chúa trời khủng khiếp đang ở phía trên kia.

103 thử mọi cách. Nó liên tục rẽ vào những chỗ hẹp rồi quay ngược trở lại. Túi tim của nó đập loạn lên nhưng nó vẫn còn sống. Hai cây cột đổ ập xuống trước mặt nó. Qua màng rây của mắt, lần đầu tiên trong đời nó thấy năm hình dáng khổng lồ hiển hiện rõ nơi chân trời. Nó cảm thấy mùi xạ hương của chúng. Các Ngón Tay đang lùng sục.

Khiến người ta có thể phát điên.

Chính lúc ấy, một ý tưởng nảy ra trong đầu nó. Nó hoảng sợ tới nỗi phạm phải điều khó lòng tưởng tượng nổi. Một điều cực kỳ điên rồ. Thay vì bỏ trốn, nó lại nhảy lên những kẻ truy đuổi mình!

Và kết quả vô cùng đáng ngạc nhiên.

Nó trèo nhanh hết sức lên các Ngón Tay. Như một cái tên lửa được bắn đi từ bệ phóng thực sự. Lên đến mỏm núi, nó nhảy vào khoảng không.

Cú nhảy của nó bị các khối cầu màu hồng làm cho chậm lại.

Chúng khép lại để nghiến nát nó.

Nó luồn xuống dưới và lại nhảy lần nữa, lần này thì nhảy vào cỏ.

Rất nhanh chóng, nó nấp dưới một cây cỏ ba lá. Thật kịp thời. Nó thấy các cây cột màu hồng cào cào đám cỏ xung quanh. Các chúa trời Ngón Tay muốn đánh bật nó. Nhưng đám cúc đầu xuân là thế giới của nó. Các Ngón Tay sẽ không tìm được nó nữa.

103 bỏ chạy, trong râu nó sôi sục cả đống những thứ kiểu như suy nghĩ. Lần này, không còn nghi ngờ gì nữa, nó đã thấy, đã chạm vào, thậm chí đã đánh lừa các Ngón Tay.

Tuy nhiên điều đó không giải đáp được câu hỏi chính yếu:

Các Ngón Tay có phải chúa trời không?

 

Cảnh sát trưởng Charles Dupeyron chùi tay bằng chiếc mùi soa kẻ ca rô.

- Đấy, cả nhà thấy đấy, chúng ta có thể xua đuổi chúng mà thậm chí chẳng cần dùng đến thuốc diệt côn trùng.

- Có điều như em đã nói với anh ấy mà, anh yêu, khu rừng này chẳng sạch gì cả.

- Con đã giết được một trăm con kiến! Virginie tự hào.

- Còn anh, nhiều hơn, nhiều hơn em nhiều! Georges kêu lên.

- Trật tự nào các con... Chúng có kịp làm bẩn đồ ăn không?

- Con thấy một con kiến chui ra khỏi món gà quay.

- Con không muốn ăn món gà quay bị kiến làm bẩn nữa đâu! ngay lập tức Virginie gào lên.

Dupeyron nhăn mặt.

- Dù sao chúng ta cũng sẽ không vứt bỏ món gà quay ngon tuyệt chỉ vì một con kiến đã chạm vào nó!

- Nhưng lũ kiến bẩn lắm, chúng truyền bệnh đấy, ở trường cô giáo dạy chúng con thế.

- Dù sao chúng ta cũng vẫn ăn món gà, ông bố kiên trì.

Georges bò lổm ngổm.

- Có một con chạy thoát.

- Thế càng tốt! Nó sẽ nói với những con khác rằng không nên đến đây. Virginie, đừng có nhổ chân con kiến đó nữa, dù sao nó cũng chết rồi.

- Ôi không mẹ ơi! Nó vẫn hơi động đậy đây này.

- Đồng ý, nhưng đừng có để mấy cái mẩu ấy lên khăn trải, ném chúng ra xa đi. Rốt cuộc chúng ta đã có thể yên ổn dùng bữa được chưa?

Bà vừa nói vừa ngước mắt nhìn trời và không rời mắt khỏi đó được nữa, nom bà hết sức sững sờ. Một đám mây bọ hung có sừng, nhỏ nhưng ồn ào, đang bay thành vòng tròn ở phía trên cách đầu bà một mét. Khi thấy chúng lơ lửng trên đó, mặt bà trở nên tái mét.

Chồng bà cũng chẳng tươi tỉnh gì hơn. Ông vừa nhận thấy đám cỏ sạm đen lại: chúng bị một binh đoàn kiến thực sự quây lấy. Số kiến lên tới hàng triệu con!

Trên thực tế, đó chỉ là ba nghìn con kiến lính thuộc đoàn quân thập tự chinh thứ nhất chống lại các Ngón Tay, được Zedi-bei-nakan tăng viện. Chúng kiên quyết tiến lên, toàn bộ hàm dưới nhô ra ngoài.

Người chồng-người cha lắp bắp bằng giọng không mấy chắc chắn:

- Em yêu, đưa cho anh bình xịt diệt côn trùng mau lên...

92. BÁCH KHOA TOÀN THƯ

AXIT FORMIC: Axit formic là một trong những chất quan

trọng cấu thành nên sự sống. Loại axit này có tồn tại trong các tế bào người. Nửa cuối thế kỷ XIX, axit formic được sử dụng để bảo quản thức ăn hoặc xác động vật. Nhưng trên hết, nó được sử dụng để tẩy vết bẩn ở các tấm ga giường.

Vì không biết sản xuất chất hóa học này bằng phương pháp tổng hợp nên người ta trực tiếp chiết xuất nó từ côn trùng. Người ta dồn hàng nghìn con kiến vào một máy ép dầu và quay máy cho đến khi thu được một thứ nước cốt vàng vàng.

Khi được lọc xong, món “xi rô kiến nghiền” sẽ được bán tại tất cả các hiệu thuốc, trong quầy chất tẩy lỏng.

Edmond Wells,

Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối, quyển II.

93. GIAI ĐOẠN CUỐI CÙNG

Giáo sư Miguel Cygneriaz biết rằng từ nay về sau, chẳng điều gì có thể ngăn nổi họ chuyển sang giai đoạn cuối cùng.

Ông có trong tay thứ vũ khí tối thượng chống lại mọi lực lượng bóng tối.

Ông cầm chất lỏng ánh bạc đổ vào một cái chậu. Rồi ông đổ một thứ chất lỏng màu đỏ vào và tiến hành công việc mà ngôn ngữ hóa học vẫn gọi là quá trình đông tụ lần hai.

Thế là chất nền trở nên sặc sỡ sắc màu, tựa như đuôi của một chú công.

Giáo sư Cygneriaz đặt cái chậu vào thùng ủ men. Ông chỉ còn mỗi việc chờ đợi. Giai đoạn cuối cùng chỉ cần thứ chất mà máy móc khó lòng kiểm soát nổi này thôi: thời gian.

94. CÁC NGÓN TAY LÙI BƯỚC

Đang xông lên tấn công thì đột nhiên các hàng lính bộ binh tiên phong bị một đám mây màu xanh ve bao phủ khiến chúng ho dữ dội.

Thế là ở phía trên, đám bọ hung tê giác đâm vào những ngọn núi mù mờ chuyển động. Lúc bay đến ngang tầm mớ tóc rậm rì của Cécile Dupeyron, lũ kiến pháo binh liền tiết ra thứ nước bọt axit của chúng. Hệ quả duy nhất mà hành động ấy mang lại là giết chết ba con rận con đang định làm ổ trên đó.

Một nhóm kiến pháo binh khác tập trung bắn vào một khối cầu màu hồng lớn. Làm thế nào chúng có thể biết được đó là ngón chân cái mập mạp thò ra khỏi chiếc xăng đan của một người phụ nữ?

Cần phải tìm cách khác, bởi trong khi đối với loài người, khả năng ăn mòn của axit formic cũng chỉ như nước chanh thì những đám mây diệt côn trùng màu xanh ve kia lại đang khiến hàng ngũ quân Bel-o-kan bị chia cắt thảm hại.

Hãy tìm các lỗ hổng của chúng, con số 9 thét lên, bức thông điệp nhanh chóng được những con có kinh nghiệm chiến đấu với động vật có vú và loài chim truyền đi.

Nhiều đội quân dũng cảm xông lên tấn công những kẻ khổng lồ. Chúng kiên quyết bám hàm dưới của mình vào từng sợi vải, khiến áo phông bằng cô tông cũng như quần soóc cùng chất liệu bị tổn hại lớn. Thế nhưng áo khoác có mũ của Virginie Dupeyron (30% acrylic, 20% polyamit) lại có vẻ giống như bộ giáp thực sự mà những gọng kìm thuộc đế chế Myrmécéen không thể đạt được bất kỳ kết quả đáng kể nào.

 

- Có một con kiến trong mũi con. Ái!

- Nhanh lên nào, lấy thuốc diệt côn trùng đi!

- Dù sao chúng ta cũng không thể xịt thuốc diệt côn trùng lên người chúng ta được!

- Cứu con với! Virginie rên rỉ.

- Đúng là tai vạ! Charles Dupeyron vừa kêu lên vừa cố dùng tay xua lũ sâu bọ cánh cứng đang vo ve quanh gia đình ông.

- Chúng ta sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi...

 

... chẳng bao giờ thoát khỏi lũ quái vật này. Chúng quá lớn, quá mạnh. Chúng thật khó hiểu.

103 và con số 9 đứng ở chỗ nào đó trên cổ Georges hăng hái tranh luận về tình hình. 103 hỏi liệu chúng có mang các chất độc ngoại lai đi không. Con số 9 trả lời rằng có, đó là nọc ong hoặc ong vò vẽ, và nó sẽ đi tìm ngay lập tức. Cuộc chiến còn trở nên khốc liệt hơn khi nó quay trở lại, trên các đầu chân mang theo một quả trứng chứa đầy thứ chất lỏng màu vàng thường tiết ra từ ngòi ong.

Làm thế nào để truyền được bây giờ? Chúng ta đâu có ngòi.

103 không trả lời, nó chọc hàm dưới vào lớp thịt hồng hồng và chọc sâu hết mức có thể. Nó lặp đi lặp lại nhiều lần hành động ấy bởi lớp đất mềm nhưng rất dai. Cuối cùng cũng được! Nó chỉ còn một việc 1e74 là đổ thứ chất lỏng màu vàng vào lỗ hổng màu đỏ đang sôi sùng sục.

Chuồn thôi.

Cuộc rút lui không được thuận buồm xuôi gió. Con vật khổng lồ co giật, nghẹt thở, rung bần bật và phát ra những ầm thanh ồn ĩ.

Georges Dupeyron gập đầu gối lại rồi nghiêng người ngã sụp xuống.

Georges bị những con quỷ tí hon làm cho khiếp sợ.

Georges ngã quỵ. Bốn đội quân kiến lạc trong mớ tóc nó, nhưng nhiều đội quân khác lại tìm được sáu cái lỗ hổng của nó.

103 bình tâm lại.

Lần này, không nghi ngờ gì nữa. Chúng đã bắt được một tên!

Ngay lập tức nỗi hãi sợ các Ngón Tay ngừng ám ảnh nó. Thật tuyệt làm sao khi một nỗi sợ kết thúc! Nó cảm thấy được tự do.

Georges Dupeyron nằm sõng soài trên đất và không cử động nữa.

Con số 9 lao tới, trèo lên mặt thằng bé và leo khắp cái khối hồng hồng ấy.

Quả thực một Ngón Tay giống hệt như một lãnh thổ trọn vẹn. Nó mới đi được một chút mà đã mất ít nhất một trăm bước chiều rộng và hai trăm bước chiều dài rồi!

Ở đó có mọi thứ: những cái hang, những thung lũng, những ngọn núi và những miệng núi lửa.

Con số 9, vốn có hàm dưới dài nhất trong đoàn quân thập tự chinh, nghĩ rằng Ngón Tay này chưa chết hẳn. Nó leo lên lông mày, dừng lại ở gốc mũi ngay giữa hai mắt, chỗ mà người Hindou vẫn gọi là con mắt thứ ba. Nó nhấc cao đầu nhọn của hàm dưới bên phải.

Đầu nhọn ấy lóe lên dưới ánh mặt trời như thanh kiếm huyền thoại tuyệt diệu của vua Arthur. Rồi bằng một cú chọc sắc gọn, phập! nó đâm sâu hết mức vào bề mặt màu hồng ấy.

Con số 9 rút lưỡi kiếm kitin của mình ra trong thứ tiếng động nghe như tiếng mút.

Ngay lập tức, một dòng nước màu đỏ phọt ra phía trên râu nó.

 

- Anh yêu! nhìn này, Georges có vẻ không ổn chút nào!

Charles Dupeyron buông bình xịt diệt côn trùng xuống đám cỏ và cúi nhìn con trai mình. Hai má thằng bé chuyển sang đỏ lựng, nó thở rất khó khăn. Lũ kiến bò khắp người nó thành từng đàn một.

- Thằng bé bị dị ứng rồi! viên cảnh sát trưởng hét lên. Phải nhanh chóng tiêm cho nó, phải đưa nó đến bác sĩ...

- Chuồn khỏi đây thôi, mau lên nào!

Thậm chí chẳng thèm thu đám đồ dã ngoại lại, gia đình Dupeyron chạy về phía ô tô, Charles bế con trai trên tay.

 

Con số 9 nhảy kịp. Nó liếm máu Ngón Tay còn dính ở hàm dưới bên phải của nó.

Từ nay ai nấy đều hay biết.

Các Ngón Tay không phải không thể bị thương. Chúng có thể gây tổn hại cho các Ngón Tay. Chúng có thể đánh bại các Ngón Tay bằng nọc ong.

95. NICOLAS

Thế giới của các Ngón Tay đẹp tới nỗi không con kiến nào hiểu nổi.

Thế giới của các Ngón Tay yên bình tới nỗi âu lo và chiến tranh đều bị đẩy lùi.

Thế giới của các Ngón Tay hài hòa tới nỗi ai nấy sống trong đó đều thường xuyên cảm thấy ngất ngây.

 

Bọn ta sở hữu trong tay những công cụ cho phép bọn ta không bao giờ phải làm việc.

Bọn ta sở hữu trong tay những công cụ cho phép bọn ta di chuyển rất nhanh trong không gian.

Bọn ta sở hữu trong tay những công cụ cho phép bọn ta ăn uống mà không mất chút công sức nào.

Bọn ta có thể bay.

Bọn ta có thể đi dưới nước.

Bọn ta thậm chí còn có thể rời khỏi hành tinh này để đến phía bên kia bầu trời.

Các Ngón Tay có thể làm mọi thứ bởi các Ngón Tay là chúa trời.

Các Ngón Tay có thể làm mọi thứ bởi các Ngón Tay rất to lớn.

Các Ngón Tay có thể làm mọi thứ bởi các Ngón Tay rất mạnh mẽ.

 

Đó là sự thật

 

- Nicolas!

Cậu bé vội vàng tắt máy và làm ra vẻ đang tra cứu cuốn Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối.

- Vâng ạ thưa mẹ?

Lucie Wells xuất hiện. Nom cô rất gầy yếu nhưng ánh mắt tối sầm của cô lại hết sức sống động nhờ một sức mạnh kỳ lạ.

- Con không ngủ à? Đến giờ ngủ của chúng ta rồi đấy.

- Mẹ biết đấy, đôi khi con tỉnh giấc để tra cứu cuốn Bách khoa toàn thư.

Cô mỉm cười.

- Con có lý. Có vô khối thứ cần học trong cuốn sách đó. (Cô giữ vai con trai.) Nicolas, nói cho mẹ hay, con vẫn không muốn tham dự các buổi họp thần giao cách cảm của chúng ta sao?

- Không, không phải bây giờ. Con nghĩ mình vẫn chưa sẵn sàng.

- Khi nào sẵn sàng, con sẽ cảm thấy sẵn sàng một cách hoàn toàn tự nhiên. Đừng ép bản thân.

Cô ôm con trai vào lòng và xoa xoa lưng cậu bé. Cậu khẽ lách ra khỏi vòng tay mẹ, càng ngày cậu càng trở nên kém nhạy cảm với những biểu hiện tình cảm mẹ con thế này.

Lucie thì thầm vào tai con trai:

- Giờ con không hiểu đâu, nhưng một ngày nào đó...

Hết chương 95. Mời các bạn đón đọc chương 96!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/40076


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận