Ngạo Khí Hoàng Phi Chương 69


Chương 69
Trận cười dữ dội vẫn tiếp tục, có điều lần này cười là giọng nam. Hắn cười đến mức đứng không vững, chỉ thiếu chút nữa là lăn lộn trên mặt đất!

"Dật vương, ngươi cười đủ chưa?" Hắn vừa thuyết minh lai lịch vết thương trên mặt thì Dật vương liền cười không ngừng.

"Chưa đủ, nhị ca, ngươi rất buồn cười. Đường đường là một hoàng đế lại bị đám thôn cô đánh thành như vậy...hì hì...rất buồn cười, ta cười đến chết mất thôi, ta muốn báo cho tam ca, hắn nhất định cũng sẽ cười theo, ta đã lâu không thấy tam ca cười rồi...ha ha ha..."

"Ngươi thử cười trẫm thêm lần nữa xem!" Chính Hiên giận, trừng mắt nhìn hắn, uy hiếp.

"Không cười, không cười nữa." Dật vương im bặt, ngừng cười, hoàng huynh hắn mà nổi giận lên thì hắn tuyệt đối không chịu nổi. Nhưng nhịn cười rất dễ bị nội thương lắm ấy. "Hoàng huynh, hoàng tẩu thực sự nhẫn tâm trơ mắt nhìn huynh bị đánh cũng không cứu thật à?"

Chính Hiên trắng mắt liếc hắn, chuyện này còn phải nói sao? Chính nàng hãm hại hắn thì làm sao lại cứu hắn được?

"Xem ra hoàng tẩu rất hận huynh, muốn nàng hồi cung rất khó." Hoàng tẩu không trở về cung, hắn cũng thảm theo. Mẫu hậu luôn bắt hắn mang "bạn gái" về gặp lão nhân gia nàng, nhưng hắn tìm đâu ra mà cho nàng gặp đây.

"Bớt nói vớ vẩn đi. Trẫm gọi ngươi đến không phải để nghe ngươi nói mấy câu vô nghĩa này."

"Hoàng huynh, ngươi yên tâm. Có Dật vương lỗi lạc ở đây, ta đảm bảo ngươi có thể ôm mỹ nhân về." Dật Hiên vỗ vỗ ngực bày ra bộ dáng đã đoán trước được. Người khác không biết còn tưởng hắn là bà mối, không phải, là ông mối mới đúng.

"Nói kế sách của ngươi đi." Chính Hiên một câu quyết định, gần đây sao lại có nhiều người dông dài thế chứ? Một Tây Môn Phong vừa đi thì lại tới một Âu Dương Dật Hiên nữa.

"Hoàng huynh, chúng ta sẽ..." Dật Hiên ghé sát lỗ tai hắn khoa tay múa chân một phen.

"Như vậy được chứ?" Thái độ của Chính Hiên không tin tưởng cho lắm mà lại có điểm khó xử, dù sao hoàng đế làm mấy chuyện này vẫn là có điểm là lạ.

"Nghe ta, chuẩn luôn đấy. Hoàng tẩu nhất định sẽ ngoan ngoãn về cung cùng ngươi, rồi còn dịu dàng săn sóc, ngàn theo trăm thuận ngươi nữa."

Hắn không mong Vũ Tình có thể giống như Dật vương nói, nếu Tình Nhi nà như vậy thật thì trừ phi trời sụp! Hắn cũng không mong gì nhiều, chỉ mong Tình Nhi để ý đến hắn là tốt lắm rồi.

"Nhưng trẫm rất lo, Tình Nhi thông minh như vậy, nàng mà biết thì phải làm sao bây giờ? Nàng sẽ càng hận trẫm thêm." Hắn cũng không muốn phụ lòng tin tưởng mà lừa gạt thêm lần này nữa.

"Hiện tại chỉ còn cách này thôi, ngươi cũng không muốn hoàng tẩu cả đời hận ngươi, không để ý tới ngươi đúng không?" Dật vương liều mạng dụ dỗ. Chiêu này của hắn vạn thí vạn linh(thí: thử, linh: linh nghiệm), từ trước tới giờ chưa bao giờ thấy bại. Nào là tiểu thư khuê các, tiểu nữ tử, nữ nhân gợi cảm ai cũng bị hắn dỗ dành thành ngoan ngoãn hết.

Tiêu Vũ Tình ra ngoài tản bộ đột nhiên hắt xì một cái, cảm giác như có người đang giăng bẫy nàng. Mới đi được vài bước, trước mắt liền xuất hiện vài người ăn mặc cổ quái, dáng vẻ lưu manh.

"Cư... cướp đây." Long độc nhãn dẫn đầu cà lăm nói, tay còn đang hơi run run. Hắn bình tĩnh lại một chút mới nói xong một câu đầy đủ:"Cây này do ta mở, đường này do ta trồng, muốn từ nay về sau đi qua đây thì phải để lại tiền mua cây!"(=]] bất tài quá)

Trong đầu Vũ Tình hiện ra một loạt dấu chấm hỏi: Cây này do ta mở? Đường này do ta trồng? Người này bản lĩnh lớn thật, có thể mở cây, trồng đường? Kỳ tài! Nhưng phải để lại tiền mua cây á, ta có muốn mua đâu. Nói năng bừa bãi... Tò mò nhìn sang bốn phía, xác định một chuyện, đó là người này nếu không phải mù thì nhất định bị cận thị, nơi này chỉ là một ngõ nhỏ, cây ở đâu ra.

"Thực ra là cây này là ta trồng, đường này do ta mở, từ nay về sau nếu muốn đi qua thì phải để lại phí mãi lộ." Vũ Tình tốt bụng sửa lại đúng cho hắn. Liệu có phải đợi chút nữa sẽ có người đến anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó nàng sẽ lấy thân báo đáp không? Đây có phải là phim đâu, người nào vớ vẩn nghĩ ra thế không biết?

Độc nhãn long lúc này mới tỉnh ra:"Đa tạ nương... Cô nương chỉ giáo."

Có tên cướp nào lễ phép thế không? Đúng là hiếu học ghê! Trẻ nhỏ dễ dạy, nếu được nàng không ngại dẫn hắn đi vào con đường đúng đắn, như vậy coi như là tạo phúc cho Long Hiên.

Một thủ hạ của độc nhãn long đi lên đẩy hắn một cái, vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép(ý nói chán đời cái lão này):"Lão đại, chúng ta đang là cướp đấy!"

"A, đúng rồi, chúng ta đang đi cướp! Ít... Ít nói lời vô nghĩa đi, mau đưa toàn bộ tiền của ngươi ra đây." Nói thật, hét lên với nàng hắn thật sự hơi sợ. Nhưng đành vậy, ai bảo hôm qua hắn rút thăm bị thua chứ!

"Nếu ta nói không có tiền thì sao." Xin đi, bây giờ nàng là người nghèo mà, được chưa?

"Nếu không có tiền thì, ta sẽ..." Độc nhãn long bày ra một vẻ hung tợn, thực ra hắn trong lòng đang rất sợ hãi, sau lưng toát hết cả mồ hôi lạnh.

Thủ hạ lại đi lên, hiến kế nói:"Lão đại, ngươi xem nàng đẹp như vậy, chi bằng mang về làm áp trại phu nhân chẳng phải là tốt sao? Nếu ngày nào đó đại ca không cần nàng nữa thì hãy thưởng cho các tiểu đệ, các huynh đệ nhất định sẽ vô cùng cảm kích."

Vũ Tình đột nhiên cảm thấy vị trí lão đại này nên dành cho một nhân tài, gặp chuyện gì cũng bình tĩnh, biết cách ứng phó. Sao lại để cho tên độc nhãn long nhát cáy này làm thế không biết?

Độc nhãn long nghe vậy, híp mắt tiến đến:"Oa, quả nhiên đúng là đẹp thật. Lão tử(bố mày) hôm nay xem như kiếm được, Nhất Hữu Tài, hay bảo người của ngươi đến xem kĩ đi."

Cái gì? Ta mà phải kiểm tra á? Kỳ quái, độc nhãn long này hình như là cố ý giả vờ nheo nheo mắt chứ thật ra hắn cũng không dám nhìn ta. Có sơn đại vương nào như thế sao? Rất quá, quá kém bản lĩnh...

Độc nhãn long cười dâm đãng nói:"Tiểu mỹ nhân, ngoan ngoãn đi theo bổn đại gia đi, đại gia ta bảo đảm ngươi sẽ yêu chiều ngươi, nào." Nói xong vươn bàn tay run run đến trước mặt Vũ Tình, một lúc lâu không có phản ứng tiếp.

Người này hình như là ngày đầu tiên đi làm cướp thì phải, lá gan bé tí.

Độc nhãn long do dự mãi vẫn không đủ to gan đành phải buông tay. Nói với bọn thủ hạ:"Các ngươi bắt nàng lại cho ta..."

Bọn thủ hạ nhìn nhau, ai cũng không dám động thủ. Có người lòng đầy căm phẫn đứng lên:"Không phải đã nói trước rồi sao? Là ngươi bắt cơ mà, sao bây giờ lại không làm?"

"Ta là lão đại, các ngươi phải nghe ta chứ."

"Nhưng chúng ta rõ ràng đã thống nhất là ngươi tự tay bắt, sao lại bảo bọn ta tróc. Ngươi định trốn đấy hả..."

Vũ Tình choáng váng, bộ dạng nàng quá khủng bố hay là sao đây? Bắt nàng cũng phải thương lượng lâu như vậy, thôi tốt nhất là đừng có bắt nữa. Đỡ phải lãng phí thời gian quý giá của nàng.

"Các ngươi rốt cuộc có gan bắt ta không hả?" Tiêu Vũ Tình ra tay trước, tóm lấy cổ tay độc nhãn long.

"Ngươi mau thả tay ta ra, cứu mạng... Mau thả ta ra!" Vũ Tình chưa dùng nhiều sức mà hắn đã kêu oai oái lên rồi, khiến người ta hoài nghi rốt cuộc là ai đùa giỡn ai? Người không biết còn tưởng rằng Vũ Tình bắt nạt một tiểu đệ đệ.

Chính Hiên đột nhiên bay ra bảo vệ trước mặt Vũ Tình,"Tình Nhi, ngươi không phải sợ. Ta sẽ bảo vệ ngươi."

Vũ Tình bất đắc dĩ bĩu môi, ai cần hắn bảo vệ chứ, đồ xen vào việc của người khác.

"Ngươi là ai? Dám quản chuyện của lão tử(bố mày)." Độc nhãn long nhìn thấy người tới, khí thế tăng lên không ít, nói chuyện cũng không còn ấp úng nữa mà rất rành mạch, rất có phong thái lão đại. Như thể người đến là để trợ giúp hắn chứ không phải là địch nhân vậy.

"Ta là chồng của nàng, các ngươi muốn động vào nàng thì trước hết qua được cửa này của ta đã." Chính Hiên biểu thị công khai quyền sở hữu của mình.

Trong trường hợp này, nếu là một nữ tử bình thường nhất định sẽ cảm kích tận tâm khảm vị đại anh hùng đã cứu nàng, còn sinh lòng ái mộ hắn, nhưng nàng là Tiêu Vũ Tình, trò xiếc cỏn con ấy nàng lại không nhận ra sao? Nàng lẳng lặng lui về một bên, xem xem Âu Dương Chính Hiên còn có thể giở trò gì?

"Tiểu tử, ta khuyên ngươi đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ngươi mau tránh ra cho lão tử, đừng có làm hỏng chuyện tốt của ta." Độc nhãn long phô trương thanh thế.

"Nói khoác không biết ngượng. Các ngươi có biết ta là ai không?"

"Một tên vô danh tiểu tốt, đại gia ta không cần biết." Độc nhãn long nhãn nháy mắt ra hiệu với Chính Hiên.

"Ngươi phải biết. Ta...là người yêu nàng nhất trên đời này, các ngươi muốn thương tổn nàng trừ phi bước qua xác ta."

"Hay cho một nam nhi si tình, cô nương, ngươi thực hạnh phúc, có người chồng đối xử tốt với ngươi như vậy! Báu vật vô giá trên đời khó được một người chồng nặng tình. Cô nương, ngươi hãy quý trọng cho tốt! Được rồi, nể ngươi si tình như vậy, hôm nay ta sẽ bỏ qua cho hai người các ngươi."

Giả quá đi! Vũ Tình cảm thán trong lòng! Không thể giả hơn được nữa.

"Tình Nhi, ta đã nói tình cảm giữa chúng ta đủ để cảm động trời đấy mà. Ngươi xem ngay cả sơn tặc cũng bị chúng ta làm cảm động rồi." Chính Hiên kích động nắm tay Vũ Tình.

"Sau đó thì sao?" Tiếp theo nói gì đây, nói tha bọn họ, sau đó ta liền mang ơn ngươi, cuối cùng là lấy thân báo đáp hả?

Chính Hiên bị nàng hỏi choáng váng:"Cái gì sau đó?"

"Sau đó thế nào? Ngươi định thả bọn họ?" Từ lúc bọn độc nhãn long vừa xuất hiện, nàng đã biết ngay bọn họ không phải cướp thật sự. Bọn họ thậm chí ngay cả một câu thô tục cũng không mắng, có sơn tặc như vậy sao? Thế chả quá có phong độ quân tử à?!

"Thả bọn họ không được sao?" Làm thế này quả nhiên có thể tạo đề tài, Vũ Tình đã rất lâu không dùng vẻ mặt ôn hoà nói chuyện với hắn rồi.

"Đó là phạm tội mà, ngươi không định xử lí à?" Ta cứ cố tình không làm theo kế hoạch của các ngươi đấy.

Chính Hiên và độc nhãn long nhất thời không phản ứng lại được, chẳng lẽ Tiêu Vũ Tình đã nhìn thấu mưu kế của bọn họ?

"Việc này...nếu hắn có ý sửa đổi thì tha cho hắn cũng được mà?"

"Không được. Người như thế đáng chết!" Vũ Tình hung dữ nói, kế tiếp nên là: Người đâu, đem hắn xuống chém cho ta.

Độc nhãn long bị dọa đến nhũn cả chân ra, thiếu chút nữa thì khuỵu xuống, quả thật muốn kêu lên: Nương nương tha mạng... May mà thủ hạ của hắn nhanh tay lẹ mắt đỡ được hắn.

"Ngươi không ra tay thì để ta." Vũ Tình nói, đi về phía độc nhãn long.

Chính Hiên nháy mắt với độc nhãn long một cái, độc nhãn long lập tức khôi phục sức sống, ồm ồm nói:"Con mẹ nó, đúng là đồ không biết xấu hổ. Lão tử tha cho các ngươi đi, các ngươi còn ngại tam ngại tứ, các ngươi muốn chết thật rồi!" Nói xong liền giơ tay lên nâng lên.

"Cuồng vọng!" Chính Hiên uy phong nghiêm nghị nói, bảo vệ Vũ Tình ở phía sau, bay đến giữa bọn cướp đánh nháu với bọn họ.

Chiến trạng đúng là gay cấn, xem kìa, Chính Hiên có vẻ đang cố hết sức. Vũ Tình không cho là đúng nhướng mày, võ công của Âu Dương Chính Hiên không phải nàng chưa từng thấy, vài tên cướp vặt có thể khiến hắn cố sức như vậy có mà lừa quỷ.

Chém giết hồi lâu, Chính Hiên rốt cục cũng trấn áp được bọn họ, chính hắn thoạt nhìn hình như cũng bị trọng thương. Hắn bịt miệng vết thương trên cánh tay, lết từng bước đi đến trước mặt Vũ Tình:"Tình Nhi, ngươi đừng sợ, bất luận lúc nào và ở đâu, ta đều sẽ bảo vệ ngươi, vĩnh viễn... sẽ không để ngươi bị tổn thương nữa. Dù có phải liều cái mạng này, ta cũng sẽ không để bất cứ kẻ nào làm thương tổn đến ngươi."

"Cảm động quá đi mất." Vũ Tình cố ý khoa trương nói, lập tức lạnh lung ra mặt:"Nhàm chán, lần sau muốn đùa thì xin hãy đề cao phần hành động rồi nói sau." Nói xong đi đến bên cạnh độc nhãn long, rút lệnh bài đại nội thị vệ từ thắt lưng hắn ra, ném về phía hoàng đế,"Ít nhất cũng bỏ cái này đi chứ!" Trò anh hùng cứu mỹ nhân kém nhất thế kỷ.

Lạnh lùng nhìn hắn một cái, không chút lưu tình chạy đi. Dám lừa nàng, còn dùng chiêu kém cỏi, cũ rích như vậy để lừa nàng, tưởng nàng là nữ tử ngây thơ không biết gì chắc?

Nhìn bóng dáng Vũ Tình kiên quyết rời đi, Chính Hiên đứng ngây ngốc. Hắn đã sớm biết chiêu này căn bản không lừa được Vũ Tình, kết quả này hắn có thể đoán trước được. Nhưng hắn vẫn muốn thử, chỉ cần có một tia hy vọng hắn cũng không sẽ không bỏ qua. Kết quả kém nhất chính là giống như bây giờ, Vũ Tình không thèm để ý đến hắn.

Kỳ tích này, người chết sống lại! Đống tử thi to đùng lăn lông lốc vừa rồi đứng dậy. Độc nhãn long vẻ mặt xấu hổ:"Hoàng thượng, thuộc hạ vô dụng!" Nương nương nói đúng, là do hành động của hắn quá tệ. Ai cũng biết hoàng thượng quý trọng vị nương nương ra sao, hắn nào dám động vào nàng, huống chi hoàng thượng còn đang ngồi một bên như hổ rình mồi nữa.

"Không liên quan đến các ngươi, đi xuống lĩnh thưởng đi!"

"Tạ ơn hoàng thượng." Hoàng thượng không hổ là thánh chủ anh minh, tất cả thị vệ đều cảm thán!

Dật Hiên từ một bên đi ra, chậc chậc cảm thán:"Hoàng huynh ngươi nói đúng, hoàng tẩu thực không phải thông minh bình thường." Chỉ là hắn không chịu thừa nhận chiêu của mình tồi thôi.

"Sao ngươi còn ở đây?"

"Hoàng tẩu còn chưa tha thứ cho ngươi, sao ta có thể đi chứ?" Thật ra là hắn không có chỗ mà đi. Tức giận với người nào đó, cố ý muốn lạnh nhạt với nàng, cho nàng hiểu Dật vương hắn sẽ không vì bất cứ nữ tử nào mà dừng lại. Nàng cũng không phải ngoại lệ, hắn đối với nàng cùng lắm là hơi đặc biệt một chút thôi.

"Ngươi tốt thế ư?" Tính của đệ đệ hắn sao hắn không hiểu rõ chứ.

"Hoàng huynh, nghe ngươi nói kìa, ta không có tình nghĩa huynh đệ như thế sao?"

"Xưa nay vẫn vậy." Chính Hiên một câu vạch trần hắn.

"Ai da, hoàng huynh ngươi... Còn nói đùa được, xem ra vấn đề không lớn lắm! Chiêu anh hùng cứu mỹ nhân này vô dụng với hoàng tẩu thì đổi chiêu khác là được mà."

"Ngươi lại có chủ ý tệ hại gì thế?" Mấy chiêu của Dật vương hắn không dám khen tặng.

"Cái gì mà chủ ý tệ hại? Ý kiến của ta vốn vạn thí vạn linh, chỉ là hoàng tẩu quá khó khăn nên vất vả một chút thôi. Hoàng huynh, ta nói với ngươi này..."

Lông mày Chính Hiên nhíu lại thành một đường:"Như vậy thật sự có thể chứ?"

"Yên tâm đi, tuyệt đối có thể. Nữ tử cương trực sợ nhất là nam tử quấn lấy, chỉ cần ngươi không sợ mất mặt, sống chết bám riết, hoàng tẩu một ngày sẽ bị ngươi làm cảm động."

Đúng vậy, chỉ cần hắn không từ bỏ, Vũ Tình một ngày nào đó sẽ cảm nhận được chân tình của hắn.

Trong đại lao bộ Hình

Truyền đến giọng nữ thê lương và tiếng chửi rủa:"Các ngươi lớn mật, dám đánh bản cung, bản cung là hoàng hậu, ta sẽ ban các ngươi tội chết, tịch thu nhà các ngươi, tru di cửu tộc..."

Mộng phi gầm rú, chọc giận đến cai ngục, bọn họ càng xuống tay ác hơn, mắng:"Đồ nữ nhân ti tiện, đã vào đây một năm rồi còn tự coi mình là hoàng hậu chứ, ngươi mà là hoàng hậu thì chúng ta chính là thái thượng hoàng."

Bọn cai ngục cười ha hả. Điều này khiến Mộng phi cảm thấy rất nhục nhã, trước kia cho dù nàng không phải hoàng phi, hoàng hậu, tốt xấu cũng là thiên kim tiểu thư phủ tướng quân. Phụ thân nàng trước kia nói muốn đánh nàng cũng chỉ là nói mà thôi, nàng nào có bị người khác đánh như vậy bao giờ?

"Đau quá... Các ngươi lũ dân đen này, đợi đến khi bản cung ra ngoài nhất định phải trị các ngươi tội chết, đau quá. Hoàng thượng hắn nhất định sẽ đến cứu ta... A..." Mộng phi miệng lưỡi lợi hại, nàng ta vẫn tin chắc việc nàng bị đánh hoàng thượng nhất định không biết, bằng không làm sao có thể để nàng bị người khác ức hiếp mà mặc kệ .

"Các ngươi đừng đánh nàng nữa, muốn đánh thì đánh ta đi!" Nam Cung Quân trơ mắt nhìn nữ nhân yêu thương bị đánh mà bất lực, trong lòng đau đớn không thôi, đây chính là hiệu quả hoàng đế muốn. Những kẻ từng khiến hắn làm hoàng thượng đứng nhìn Vũ Tình chịu khổ mà không thể cứu, nay hắn sẽ bắt họ phải chịu gấp trăm, gấp ngàn lần. Cố ý sắp xếp cho bọn họ cùng nhà tù nhưng lại nhốt riêng ra, mỗi ngày cho bọn họ gặp nhau nhưng không thể ở cùng nhau. Còn muốn bọn họ nhìn nhau chịu khổ lại chỉ có thể đứng lo lắng suông!

Những lời này là lời Nam Cung Quân nói mỗi ngày, nhóm cai ngục đã sớm nghe đến ghét, hét lớn:"Nói nhao nhao lên, ầm ỹ cái gì mà ầm ỹ? Đợi một lát khác đến phiên ngươi, vội gì hả?"

Mộng phi bị đánh cho tê liệt ngã xuống. Cai ngục tay cầm roi còn muốn đánh tiếp nhưng lại bị một thị vệ khác ngăn cản:"Hoàng thượng đã ra lệnh, không được đánh chết nàng."

"Mộng Nhi, Mộng Nhi..." Nam Cung Quân loạng choạng nắm lấy lan can nhà tù muốn xông ra. Có điều lan can được xây từ loại sắt tốt nhất, dù hắn có khoẻ đến đâu cũng không lay nổi nửa phần.

"Ngươi kêu cái gì? Đều là lỗi của ngươi! Ngươi đã đi rồi, tại sao còn muốn trở về? Nếu ngươi không trở lại, ta sẽ không hãm hại Tiêu phi như vậy, sẽ không rơi vào kết cục như bây giờ. Lẽ ra ta đã có cuộc sống cẩm y ngọc thực, hưởng thụ vinh hoa phú quý, hoàng thượng cũng sẽ không vứt bỏ ta, đều tại ngươi, đều tại ngươi..." Mộng phi cuộn mình ở góc, trút hết tức giận lên người Nam Cung Quân.

"Cái gì? Mộng Nhi, lúc trước ta không chịu hãm hại Vũ Tình, ngươi cầu xin ta thế nào, ngươi thậm chí lấy cái chết để ép ta. Ngươi đã nói, ngươi sẽ yêu ta cả đời, ngươi căn bản không yêu hoàng thượng. Nay ngươi lại nói như vậy, ngươi..." Nam Cung Quân quả thực không thể tin được Tư Đồ Mộng dịu dàng nhu mì ngày xưa lại biến thành như vậy, trở thành một người hoàn toàn xa lạ với hắn.

"Ta nói ngươi tin luôn ư, ngu như lợn vậy. Ngươi nhìn lại ngươi đi, ngươi có điểm nào có thể so được với hoàng thượng. Luận tài, luận thế, luận vẻ ngoài, ngu ngốc cũng biết ta sẽ chọn ai. Ngươi nghĩ rằng ta thật sự yêu ngươi sao? Nói cho ngươi biết, ta luôn luôn chỉ lợi dụng ngươi mà thôi, ta cho tới bây giờ không hề yêu ngươi, người ta yêu từ trước tới giờ cũng chỉ có hoàng thượng, từ lúc còn rất nhỏ ta đã thích hắn rồi. Ngu ngốc, sao ta có thể yêu ngươi được, ta chỉ lợi dụng ngươi thôi."

'Ngu ngốc, sao ta có thể yêu ngươi được, ta chỉ lợi dụng ngươi thôi' những lời này cứ văng vẳng trong đầu hắn, bóp nát trái tim hắn. Hắn vì nàng làm chuyện trái với thiên lí, không cần cả sinh mệnh, liên lụy người nhà, một năm nay nhận hết khổ hình, nàng lại chỉ lợi dụng hắn. Hắn làm tất cả những chuyện này rốt cuộc là vì cái gì?

"Mộng Nhi, sao ngươi lại biến thành thế này? Ngươi không phải như thế! Không phải!" Nam Cung Quân lắc đầu, không chịu tin.

"Ta vốn chính là như vậy, ngươi căn bản không hề hiểu gì về ta." Nàng chỉ là muốn tìm một người có thể bảo vệ mình, có quyền thế, thỏa mãn lòng ham muốn hư vinh, có gì không thể? Tại sao hoàng thượng không thể đối xử với nàng bằng thâm tình như Nam Cung Quân? Tại sao hoàng thượng lại yêu Tiêu phi không có gì tốt đẹp kia? Tại sao người nàng yêu không yêu nàng mà người nàng không yêu lại dành cho nàng tình cảm sâu đậm như vậy?

"Tư Đồ Mộng, ta thật sự đã nhìn lầm ngươi." Uổng phí tình cảm sâu đậm của hắn, kết quả lại bị chế giễu, Mộng phi hẳn là đã cười thầm hắn sau lưng?

Mộng phi quay đi, không thèm nhìn hắn. Nàng không cần hắn yêu!

"Cẩn vương giá lâm!"

Mộng phi như nhìn thấy cứu tinh, ngã xuống chỗ gần Cẩn Hiên nhất, cầu xin:"Vương gia, vương gia, ta muốn gặp hoàng thượng, cầu xin vương gia cho ta gặp hoàng thượng. Ta bị oan, vương gia!"

"Ngươi bị oan?" Cẩn Hiên cười lạnh nói:"Ngươi kêu oan với bổn vương? Nói vậy chắc ngươi không biết, năm đó chứng cứ vạch tội ngươi là do bổn vương trình lên."

Mộng phi mở to hai mắt:"Là ngươi? Tại sao ngươi lại đối xử với như vậy? Ta với ngươi có thâm thù đại hận gì mà ngươi lại làm vậy với ta?"

"Ngươi hãm hại người khác, bổn vương mặc kệ, nhưng ngươi không nên hãm hại Vũ Tình."

Những lời này Mộng phi nghe quen tai, hình như hoàng đế cũng từng nói với nàng hệt như thế. Nàng càng cảm thấy không công bằng, tại sao ông trời lại không công bằng như vậy, người như Tiêu Vũ Tình dựa vào cái gì mà có người nhiều thích nàng thế chứ?

"Ta muốn gặp hoàng thượng, ta muốn gặp hoàng thượng..." Mộng phi gào thét lớn. Đã một năm, hoàng thượng chắc cũng đã nguôi giận rồi.

"Bổn vương sẽ cho ngươi được gặp. Tất cả mọi chuyện cũng nên chấm dứt!" Cẩn Hiên chậm rãi nói.

Mộng phi mềm nhũn gục xuống. Tìm được Tiêu Vũ Tình rồi? Vậy chắc lúc chết của nàng cũng không còn xa nữa?

Nam Cung Quân nghĩ như thế cũng tốt, một năm nay hắn bị cảm giác cắn rứt vì tội ác đã làm tra tấn đến sắp không chịu nổi nữa rồi. Mọi chuyện có thể giải quyết hắn lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn cũng nên đi đối mặt, chuộc lại những gì mình đã làm.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/83859


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận