Y Lạc Nguyệt cười khổ lắc đầu nói: "Thì ra là như vậy... Ngươi nhìn những người giao chiến này, bên ta tất cả đều nhất lưu cao thủ trong phủ ta, tu vi ngay cả phần lớn so sánh với chín đại hộ của ngươi yếu nhược hơn nhưng mười vị thống lĩnh của ta thì tu vi tuyệt đối là không kém bọn họ, thậm chí còn hơn 1 bậc... Nhưng giờ phút này, lấy mười người kia cầm đầu, suất lĩnh hơn ba trăm tên thuộc hạ mà lại bị chín người của ngươi khiên chế trụ! Thậm chí, ở trong thời gian ngắn còn rơi vào hạ phong!"
Mộc Thiên Lan cười lạnh nói: "Nga?"
"Ta rốt cuộc hiểu rõ, bọn họ đau khổ tu luyện, không ngừng tỷ thí để có được thực lực cùng với việc ở trong quân đội không ngừng ở trên chiến trường chém giết rèn luyện thực lực... đó hoàn toàn là 2 việc không thể so sánh nổi!"
Y Lạc Nguyệt thở dài nói : "Trong quân đội, cao thủ bách chiến ngoài ý thức chiến đấu, kinh nghiệm cùng một ít khí thế hung hàn không sợ chết ra còn có 1 loại hành động gần như bản năng rồi, những điều này thủ hạ của ta không có được!"
"Người của ngươi, tránh né sinh tử thương tổn đã thành một loại bản năng rồi, ở trong giao chiến căn bản là không cần suy tư mà có thể rất tự nhiên tránh thoát đi, tiến tới đánh trả! Mà người của ta lại cần dùng kinh nghiệm, dùng võ học, dùng thân pháp để suy nghĩ một chút, suy tư một chút! Đây chính là sự khác biệt! khác biệt khổng lồ!"
"Cái sự khác nhau này thật sự quá khổng lồ..." Y Lạc Nguyệt ưu nhã ngẩng đầu, nhìn Mộc Thiên Lan nói : "Thì ra ngươi ở trăm vạn năm trước cũng đã nghĩ đến có ngày hôm nay! Mộc Thiên Lan... Ngươi quả nhiên là tâm tư thâm trầm, mưu tính sâu xa, Vực Ngoại Thiên Ma lựa chọn ngươi làm gian tế nội ứng, quả nhiên là không có chọn lầm người!"
Mộc Thiên Lan nhàn nhạt cười, tràn đầy giễu cợt nói : "Đối với việc ai mới là thiên ma gian tế... Lão phu vốn khinh thường cùng ngươi tranh luận... Bất quá, lời ngươi lúc trước là hoàn toàn sai lầm! Triệt đầu triệt đuôi ngộ phán!"
"Lão phu cũng không có tâm cơ sâu như vậy, có thể tò thật sớm đã dự liệu được biến hóa giờ này ngày này! Nhưng lão phu là quân nhân!"
"Chiến tranh vốn chỉ thuộc về quân nhân! Tuyệt không thuộc về giang hồ!"
"Hơn không thuộc về những người khác!"
"Trước khi quân nhân chúng ta chết đi nếu để những người khác tham chiến, đó chỉ có thể là sỉ nhục của chúng ta!"
"Bảo vệ quốc gia, bảo vệ lãnh thổ, đó vốn chính là chức trách của quân nhân chúng ta! Nếu chiến tranh còn muốn dựa vào những thứ giang hồ cao thủ này xuất lực, như vậy, quân nhân chúng ta tồn tại làm gì?"
Mộc Thiên Lan kiêu ngạo rồi lại có chút tinh thần chán nản nói: "Y Lạc Nguyệt, những sự kiêu ngạo này ở trong xương quân nhân, ngươi những người này sẽ không hiểu đâu! Chúng ta lúc bình thường có thể là binh lính càn quấy, cũng có thể có người phạm pháp, thậm chí có người bị bỏ tù, bị chặt đầu!"
"Nhưng chỉ cần chiến tranh tới, người thứ nhất xông lên nhất định là chúng ta, chỉ có thể là chúng ta mà thôi!"
"Cũng chỉ có chúng ta!"
"Ngay cả chúng ta lựa chọn thần phục đối tượng sai lầm nhưng chúng ta lựa chọn bảo vệ Mặc Vân Thiên là không có sai!"
"Chúng ta từng người từ lúc thiếu niên nhập ngũ, một đường đánh đấm, qua trăm vạn năm tháng đi tới, đã sớm không biết trả giá bao nhiêu rồi, bao nhiêu người đã chết đi, bao nhiêu huynh đệ chôn xương cát vàng, thiên chuy bách luyện thì chúng ta mới ngưng tụ ra được quân hồn như hiện tại! Ngưng tụ như hiện tại, những chiến sĩ còn sống này là bất bại chiến sĩ!"
"Chúng ta vốn là cường đại nhưng cuối cùng ngọn nguồn cũng đến từ chính cao tầng! Cho hôm nay tất cả cố gắng của chúng ta đã biến thành một trò cười rồi! Một cái thiên đại truyện cười!"
Mộc Thiên Lan ha hả cười to, thanh âm bi thương nói : "Những thứ nà Lạc Nguyệt, ngươi là thiên ma! Cho nên ngươi sẽ không minh bạch được!"
"Chúng ta, quân nhân không có nhiều tâm cơ như vậy, tò đầu tới đuôi chúng ta chỉ là vì một cái kiên trì, một cái kiêu ngạo! Phần kiêu ngạo này thuộc về quân nhân! Không người nào có thể thay thế được!"
Mộc Thiên Lan tự hào chỉ vào chiến trường nói: "Thủ hạ của ngươi nhân số hơn xa chúng ta, hơn nữa cao thủ ngang cấp cũng nhiều hơn chúng ta, bên ta đây bên tổng cộng chỉ có chín người! Nhưng ngươi có dám cá với ta hay không? Đánh cuộc xem cuối cùng ai có thể thắng được!"
"Không dám!" Y Lạc Nguyệt lại đàng hoàng lắc đầu, mỉm cười nói: "Bởi vì ta có thể nhìn ra được, nếu ta không có những thứ thủ đoạn khác, hôm nay tại trận chiến này, người thắng cuối cùng tất nhiên là chín đại hộ vệ của ngươi!"
"Quản chi đến cuối cùng, bọn họ còn có một người có thể thở nhưng bên ta đây bên mọi người tất nhiên cũng đã biến thành tử thi rồi!"
Y Lạc Nguyệt nói. Lời này là rất thành khẩn!
"Ha ha ha ha..." Mộc Thiên Lan kiêu ngạo mà bi thương cười to nói: "thằng hề Thiên ma kia! Ngươi có thể biết được, chiến hồn Cửu Trọng Thiên Khuyết ở nơi đâu không? Ngươi có thể biết, sự kiêu ngạo của Cửu Trọng Thiên Khuyết ta ở đâu sao!"
"Ngay cả chúng ta phát sinh nội chiến! Ngay cả chúng ta tự giết lẫn nhau! Ngay cả chúng ta bất mãn với thực tế như thế nào nhưng... Chỉ cần khi đối mặt với các ngươi, chúng ta mỗi người cũng là chiến sĩ! Cũng là kiêu ngạo!"
"Chúng ta kiêu ngạo, Cửu Trọng Thiên Khuyết ở trong lòng của ta!"
"Trong lòng chúng ta có Thiên Khuyết!! " Mộc Thiên Lan rống to một tiếng.
"Ta bất bại!!" Chiến đến đây, chín đại hộ vệ hiện tại thân thể mấy người đã vết thương chồng chất nhưng vào giờ khắc này, chỉnh tề vang dội trả lời!
Đây là lần đầu tiên từ khi bọn hắn giao chiến tới nay lên tiếng!
Cũng chỉ có ba chữ!
Cũng chỉ có chín người!
Phân khí thế này cũng là khí thế ngất trời, uy phong lẫm lẫm như có trăm vạn đại quân đồng nhịp xung phong, phong duệ không thể đờ!
Mộc Thiên Lan hài lòng, dũng cảm cười to nói : "Y Lạc Nguyệt, ngươi cơ nghe rõ không? Ngươi cũng biết, quân đội của ta qua 127 vạn năm chiến đấu sa trường, môi một cuộc chiến, bất kể địch nhân là người nào nhưng trong lòng chúng ta đều coi đó chính là thiên ma!"
"Chính là các ngươi... Thiên ma các ngươi!" Mộc Thiên Lan đưa tay, ngón tay thẳng tắp chỉ vào Y Lạc Nguyệt, thanh âm giống như sét đánh nổ vang nói!
Y Lạc Nguyệt vẫn là không tức giận chút nào, chẳng qua là vẫn bình tĩnh nhìn Mộc Thiên Lan rồi đột nhiên cười một tiếng nói: "Mộc Thiên Lan, ta biết ngươi đang ở tranh thủ thời gian, thật ra thì ta cũng vậy! Nhưng đây... Hiện tại ta phải cần thời gian để tranh thủ, ngươi còn có sao!?"
Đột nhiên hắn lăng không phi lên, áo bào xanh ào ào nhẹ giọng quát lên nói: "Giết!"
Một tiếng ầm vang, bốn phương tám hướng, đột nhiên có ngàn vạn nhân mã đồng thời lao đến! Sóng người mãnh liệt, phía sau còn có không biết bao nhiêu người, nhìn không thấy cuối.
Thân ảnh Y Lạc Nguyệt ưu nhã đầu tàu gương mẫu bay về phía Mộc Thiên Lan, hai tay vung lên, mười đạo ngân quang chợt xuất hiện, tựa như là có sinh mệnh quanh quẩn bay múa bay về hướng Mộc Thiên Lan. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Trong mỗi một đạo ngân quang cũng ẩn chứa một lực lượng gần như có thể hủy thiên diệt địa.
"Mộc Thiên Lan, ngươi đợi xem đi, mỏi mắt mong chờ, nhìn xem tận mắt chín đại hộ vệ của ngươi toàn bộ chết trận nơi đây!" Y Lạc Nguyệt cười to một tiếng rồi ngay sau đó giảm thấp thanh âm nói : "Hiện tại người vọt tới tất cả đều là đồng bào Mặc Vân Thiên của ngươi, ha ha ha... Đồng bào, các ngươi rất hỉ hoan sử dụng cái từ này, chẳng qua là, không biết khi các ngươi vung Đồ đao đối mặt với các đồng bào không rõ chân tướng thỉ các ngươi còn có thể chém xuống hay không đây? Ha ha ha..."
"Thiên ma ma nghiệt, hèn hạ vô sỉ!" Mộc Thiên Lan động thân đón nhận, thân thể lao qua rồi trong tay bông nhiên xuất hiện một đạo thải hồng. Trên khuôn mặt cũng lộ ra vẻ lành khốc nói: "Ở trước phải trái rõ ràng, bất luận kẻ nào đối lập với chúng ta đó chính là địch nhân của chúng ta! Giết chết bọn họ mới chân chánh cho bọn hắn quy túc!"
Hắn cười lạnh một tiếng nói : "Y Lạc Nguyệt, ngươi nếu là muốn xem ta khó có thể lựa chọn hoặc là tiến thối lưỡng nan thì như vậy ngươi tính sai rồi!"
Y Lạc Nguyệt cười ha ha nói: "Đến đây, trăm vạn năm qua chúng ta ở Mặc Vân Thiên cũng là một văn một võ, thủy chung cũng không có phân ra cao thấp, vào hôm nay, làm ra kết luận cuối cùng đi!"
Đang khi nói chuyên, kình khí của hai người ở trên không trung ngang nhiên tiếp xúc.
Trong lúc bất chợt, dưới đất ba đùng ba rồi xuất hiện từng đạo khe sâu quỷ dị vỡ ra. Trên không trung, từng đợt hắc quang loạn chuyển, đó là bởi vì kình khí giao kích mà không trung xuất hiện từng đạo không gian vết rách!
Mặt đất cùng không trung, đám người đang giao chiến cả đám đều giống như gặp gió mạnh mà ngã trái ngã phải!
"Y Lạc Nguyệt!" Mộc Thiên Lan quát to một tiếng, râu tóc dựng đứng nói : "Lấy ra Thiên ma bí kỹ của ngươi đi, nếu không sử dụng ngón này, ngươi chưa phải là đối thủ của lão phu!"
Y Lạc Nguyệt mặc dù đang ở trong chiến đấu kịch liệt sống mái với nhau mà vẫn duy trì được phong độ thanh tao lịch sự, hào hoa phong nhã cười nói: "Chỉ sợ chưa chắc như vậy!"
Hai người ở trên không trung quay cuồng cuốn vào nhau thành một đoàn, không thể tách rời ra!
Trên mặt đất, chín đại hộ vệ tình thế càng ngày càng là nguy hiểm, địch nhân càng ngày càng nhiều, đã không thể tự do di chuyển như lúc trước nữa; cơ hồ bất cứ lúc nào đều có thể bị bao phủ ở trong sóng người.
Những người này nếu có thể được Y Lạc Nguyệt chọn lựa trước để đối phó Mộc Thiên Lan, làm sao có thể có tư vi thấp kém được! Dù là ai cũng là nhất đẳng cao thủ!
Mộc Thiên Lan nhất nhất nhìn thấy trong mắt mà lòng như có lửa đốt nhưng hắn bây giờ đà không có biện pháp gỉ. Bởi vì Y Lạc Nguyệt kia với một thân tu vi mạnh mẽ đang sít sao quấn lấy hắn, quả nhiên là hữu tâm vô lực, có khóc cũng không làm gì được.
Theo chiến đấu giằng co, sắc trời dần tối đi nhưng chém giết nơi đây cũng càng ngày càng kịch liệt!
Rốt cục, trong thành khói bụi nổi lên bốn phía, tựa hồ có vạn mã thiên quân ở một chỗ đang bị điều động!
Từ nhiều vị trí bất đồng cùng hướng về cửa nam cuồn cuộn kéo đến.
Không nghi ngờ chút nào, đó là chúng quan tướng ra lệnh đà có hiệu quả, các cấp quan quân cũng bắt đầu có động tác hành động!
Bởi vì... sự kiện này cần bí mật xâu chuỗi, mặc dù thoạt nhìn thời gian có chút muộn nhưng có thể trong thời gian ngắn như vậy đem toàn bộ phát động, cái này đã hoàn toàn có thể nói rõ trong quân đội địa vị của Mộc Thiên Lan tất nhiên là không thể dao động!
Mà Y Lạc Nguyệt tâm tư kín đáo hiển nhiên cũng phát hiện ra điểm này, hắn cau mày nghiêng đầu nhìn lại như có điều suy nghĩ.
Mộc Thiên Lan đối với cái lão đồng nghiệp trăm vạn năm này há không biết nông cạn nên lập tức thét dài một tiếng, lớn tiếng quát lên nói : "Chín hộ vệ!"
Phía dưới, chín đại hộ vệ vết thương chồng chất đồng thời đáp ứng nói: "Có!"
Y Lạc Nguyệt hiển nhiên là dự cảm được biến hóa, hắn cơ hồ ở đồng thời lớn tiếng cảnh giới nói: "Ngăn cản bọn họ! Liều mạng công kích!"
Nhưng chỉ chậm một ly mà chênh lệch đã có thể thành rất nhiều, Y Lạc Nguyệt cảnh báo đã chậm.
"Kết trận! Phá vòng vây!" Mộc Thiên Lan quát to một tiếng, thanh động toàn trường, rung động bầu trời đêm!