Ngọc Lan Ma Chương 3

Chương 3

Cô Thùy cười:

- Biết rồi! Em yên tâm đi, bây giờ em có thể nắm chắc chín mươi phần trăm rồi đó, vì chị với chị ấy là chỗ thân tình mà, em lại là đồng nghiệp cùng trường với chị, làm sao mà chị ấy không vị tình được chứ?

Tối hôm đó, Khoa nghỉ tạm ở nhà thầy Phong mà lòng cứ nôn nao chờ sáng để biết tin tức từ cô Thùy.

Vì vậy nên sáng hôm sau mặc dù không có giờ lên lớp, Khoa vẫn thay quần áo tươm tất và vào trường thật sớm.

Cô Thùy vừa dựng xe, vừa cười toe toét nói với Khoa:

- Trưa nay em phải khao chị bữa cơm đó nhe! Bà chủ đồng ý rồi đó!

Khoa mừng rỡ:

- Vậy hả chị? Trời ơi, em mừng quá, có khao chị suốt cả tuần cũng đáng mà! Trưa nay chị dạy xong là tiết mấy để em đón?

Cô Thùy cười.

- Nói giỡn chơi với em thôi chứ ai lại đòi một chú nhóc mới ra trường chưa có được đồng lương nào dẫn đi ăn chứ? Thôi, chị ghi sổ để đó, chờ đến lúc em nhận tháng lương đầu tiên đã.

Rồi như sực nhớ ra cô Thùy hỏi:

- Sáng nay em không có giờ dạy phải không? Vậy em có thể dọn tới đó ở luôn được rồi đó! Để chị đưa chìa khóa cho em, bạn chị đã giao quyền “giám sát” lại cho chị rồi nè!

Vừa nói cô Thùy vừa lục cập lấy đưa cho Khoa một chùm chìa khóa nhỏ và nói:

- Em cứ tra thử chìa nào vừa thì mở, bạn chị cũng chẳng nhớ chìa nào cửa nào đâu, tại lâu rồi nó cũng đâu có lên thăm.

- Em cảm ơn chị thật nhiều! Nếu không có chị, chắc hôm nay em phải dọn tới cái xóm lao động ồn ào phức tạp đằng kia để ở rồi quá, vì chỉ có nơi đó là giá thuê tương đối thấp, còn các chỗ khác thì, hì hì… đồng lương của em không thể nào với tới nổi!

Khoa nhìn lấy chìa khóa, nhìn cô Thùy với vẻ biết ơn chân thành.

Cô Thúy trừng mắt:

- Không được nói chuyện ơn huệ gì nữa nghe không? Mình là đồng nghiệp, là chị em có gì giúp được thì giúp lẫn nhau thôi, em không nên nói thế…

Thùng… thùng… thùng!

Tiếng trống vang lên báo hiệu giờ học bắt đầu. Cô Thùy vội vã xách cặp đi xuống lớp:

- Chị đi dạy nhe, em coi dọn đồ đạc rồi nghỉ ngơi cho khỏe. Mai bắt đầu dạy rồi phải không?

Khoa gật đầu và đứng nhìn theo cái dáng vẻ vội vàng của người chị mới quen nhưng thật gần gũi và đáng kính.

Sau khi xin phép vợ chồng thầy Phong, Khoa vác chiếc va ly to đùng để lên xe rồi rồ ga chạy một mạch về hướng nghĩa trang, đi tắt về nơi sẽ ở trọ.

Buổi sáng, không khí nơi này thật trong lành, mặc dù nó là nghĩa trang, nó vừa bị đào xới lên để người ta dời mộ, nhưng Khoa vẫn cảm giác được sự tinh khiết trong lành của những giọt nắng sớm đang chan hòa khắp lối đi.

Tiếng chim hót líu lo trên ngọn cây khiến lòng Khoa bất chợt nghe cảm xúc dâng trào…

Vừa chạy xe, Khoa vừa đưa mắt nhìn lướt khắp nơi và hình dung ra quang cảnh lúc nơi này còn là nghĩa trang. Các ngôi mộ nằm san sát vào nhau, cái cao cái thấp, lô nhô như nhà cửa của người sống ở các thành phố lớn. Bất chợt, Khoa nhớ lại bài thơ của một người bạn văn nghệ viết trong một chiều ở nghĩa địa mà có lần tình cờ đọc được Khoa đã cười ngất trêu chọc bạn, nhưng rồi ngay sau đó Khoa cảm nhận được nỗi xót xa, cay đắng trong từng câu chữ, cảm nhận được nỗi niềm day dứt của thân phận một con người…

Bài thơ đó, dù đã mấy năm rồi nhưng hôm nay bất chợt trong khung cảnh này Khoa lại nhớ thật rõ.

Nguồn: truyen8.mobi/t102693-ngoc-lan-ma-chuong-3.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận