Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ Chương 126: Hắn thường ngược đãi ta

Ngày thứ hai, Nhan Nhiễm Y và Diệp Linh Cẩm thức dậy sớm, lại phát hiện Trương tẩu đã chuẩn bị bữa ăn sáng mà Hương Nhi mang cái băng ghế nhỏ ngồi kế bên nàng, nói chuyện luyến thoáng.

"Ngày hôm qua ngủ ngon giấc không. . . . . ." Trương tẩu nhìn thấy hai người, hỏi.

Diệp Linh Cẩm mỉm cười nhìn nàng, nói: "Ngủ rất thoải mái. . . . . . Trương tẩu, cần ta giúp ngươi không. . . . . .". Trước kia Diệp Linh Cẩm cũng không phải là người cái gì cũng không biết.

Trương tẩu nhìn hai người cũng không có làm ra vẻ, cảm thấy ở chung rất tốt, nhưng cũng cảm thấy không tốt, nói: "Cô nương là khách, sao có thể để cho ngươi làm …. Nhìn xem, đã gần xong rồi. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm nói: "Gọi ta Cẩm nhi hoặc là trực tiếp kêu muội tử là tốt rồi … Như vậy lần sau có thể phải để cho ta giúp ngươi nhé. . . . . ."

Trương tẩu mỉm cười, nói: "Được. . . . . ."

Bốn người ngồi trước bàn, ăn bát cháo và bánh.

Diệp Linh Cẩm bắt đầu cảm thấy có chút không quen, chỉ ăn rất ít, cũng cảm thấy có lỗi. Nàng lo lắng chính Nhan Nhiễm Y yêu cầu rất cao, liệu có ăn được không. Nhưng mà, nàng nhìn Nhan Nhiễm Y một cái, lại thấy hắn tự nhiên uống bát cháo, một cái tay khác cầm bánh, còn thỉnh thoảng chia một ít nhi cho Hương Nhi. Xem ra. . . Nàng lo lắng quá nhiều. . . . Nếu để cho Nhan Nhiễm Y biết, sợ là hắn sẽ chê cười.

Hương Nhi phát ra tiếng cười khanh khách, thoạt nhìn rất vui vẻ. Trương tẩu có lẽ là bởi vì chồng có hi vọng rồi, vẻ mặt so với hôm qua cũng thoải mái rất nhiều.

Ăn xong điểm tâm, Nhan Nhiễm Y vào phòng chữa bệnh cho chồng Trương tẩu, nàng vừa nhìn Trương tẩu làm việc, vừa nói chuyện phiếm với nàng ta.

Trương tẩu mười bảy tuổi đã gả cho chồng của nàng, sinh ra Hương Nhi, hôm nay cũng đã hai mươi bốn tuổi. Nhà bọn họ, vốn dĩ chồng của nàng ta đi ra ngoài làm làm công kiếm sống, cuộc sống tuy rằng kham khổ nhưng hết sức vui vẻ.

"Trương tẩu gả cho người sớm như vậy, sẽ không cảm thấy chơi đùa chưa đủ chứ . . . ." Diệp Linh Cẩm chậm rãi hỏi. Bởi vì nàng cảm thấy, chừng hai mươi tuổi phải đi chơi khắp nơi, kết hôn quá sớm, trên người sẽ bắt đầu có trách nhiệm, phải học chăm sóc đối phương, không có tự do giống như trước kia.

Trương tẩu ngừng công việc trong tay, kỳ quái nhìn nàng một cái nói: "Muội tử đang nghĩ cái gì …. Ngươi không phải đã sớm gả cho Nhan huynh đệ sao . . . Chẳng lẽ …. Hắn đối đãi ngươi không tốt?". Vẻ mặt Trương tẩu không thể tưởng tượng nổi.

A, . . Không phải. . . . Chúng ta rất tốt. . . . Ta chỉ là tùy tiện nói một chút. . . . . ." Nàng quên thời xưa, thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi phải lấy chồng, cả đời căn bản cũng vì gia đình, vì chồng mình.

Thật sao. . . Nhan huynh đệ thoạt nhìn là một người tốt, ta nói thế . . . Làm sao có thể đối đãi ngươi không tốt được . . ." Trương tẩu mỉn cười, tay tiếp tục công việc.

“……..” Hắn thường ngược đãi ta đấy …. Diệp linh Cẩm trong lòng rơi lệ. Trương tẩu cho là Diệp Linh Cẩm xấu hổ, lại cười, nói: "Ngượng ngùng cái gì. . . .

“…….” Ta thật sự không có ngượng ngùng. . . . . . Trong lòng nàng, tiểu Diệp Linh Cẩm cắn khăn tay. Tại sao. . . . . . Nàng không còn giả bộ ngốc nữa nhưng tiểu Diệp Linh Cẩm lại muốn lên sân khấu biểu diễn . . . . . .

Diệp Linh Cẩm không muốn tiếp tục vấn đề rối rắm này, đột nhiên nghĩ đến một việc khác, liền nói: "Trương tẩu, ngươi và Trương đại ca có y phục nào có thể cho chúng ta mượn mặc một chút. Chúng ta căn bản không mang theo y phục. . . ." Bọn họ lúc trước đi quá tự nhiên, căn bản thật không đem theo cái gì.

Trương tẩu mỉn cười, nói: "Đương nhiên là có, nhưng y phục này vải thô, hơi rách các ngươi không chê là tốt rồi. . . . . ."

Diệp linh Cẩm triều nàng nói: "Làm sao có thể. . . . . ."

Nàng cảm thấy Trương tẩu là người rất thiện lương, hai người xa lạ đến nhà của nàng, nói có thể cứu chồng nàng, không biết là thật hay giả, liền để cho bọn họ ở lại, tuy rằng nhà nàng quả thật rất kham khổ, lại tuyệt không lo lắng cho bọn họ ăn không, ở không.

"Đi thôi …. Ta hiện tại liền dẫn ngươi đi lấy …" Nói xong, nàng xoa xoa tay, đứng dậy. Diệp Linh Cẩm đi theo nàng vào phòng của nàng, trong phòng có một giường lớn, một cái bàn, một hộc tủ cũ rách, còn sót lại một chút vật linh tinh.

Trương tẩu mở hộc tủ, lấy ra bộ y phục cho Diệp Linh Cẩm nói: "Đây là trước lúc ta xuất giá, mẹ ta làm cho ta, sau đó không có mặc, lao động cũng không còn cơ hội để mặc, bây giờ uội tử ngươi mặc thôi. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm có chút ngượng ngùng nhận lấy y phục, đây là một bộ y phục vải bông màu đỏ dưa hấu, nhìn qua vẫn còn mới, xem ra Trương tẩu rất ít mặc.

"Cái này là tốt mà. . . . . ."

"Ngươi không chê là tốt rồi, dù sao ta cũng không mặc, để lâu ngộ nhỡ bị côn trùng đục thì không thể mặc. . . . . ."

Sau đó, Trương tẩu lại tìm một bộ y phục của chồng mình cho nàng. Chờ lúc các nàng đi ra, Nhan Nhiễm Y đã ở trong sân cùng Hương Nhi chơi đùa.

Lúc trước cho dù Nhan Nhiễm Y cười ôn hòa, cũng làm cho Diệp Linh Cẩm cảm thấy có chút không thành thật, mà bây giờ hắn chơi đùa với Hương Nhi, cũng nụ cười đó nhưng nhìn rất hấp dẫn . . .

Trương tẩu mỉm cười, nói: "Muội tử ngớ ngẫn này ..." Diệp Linh Cẩm lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng.

Lúc này Nhan Nhiễm Y nhìn thấy bọn họ, dắt Hương Nhi đi tới.

"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ." Hương Nhi cười ôm lấy chân Trương tẩu.

"Ngoan. . . . . ." Trương tẩu dịu dàng sờ sờ đầu của nó.

Diệp Linh Cẩm đột nhiên cảm thấy bức tranh trước mặt có chút quen thuộc … dường như Nhan Nhiễm Y cũng thường vuốt đầu của nàng, nói "Ngoan", chẳng lẽ, lúc người khác nhìn đúng là hình ảnh như vậy? bỗng nhiên có chút buồn nôn.

"Nhan huynh đệ. . . . . . Hương Nhi bám lấy ngươi như vậy thật không phải . . . ."

"Không sao, Hương Nhi thật đáng yêu, làm người khác rất ưa thích. . . ." Nhan Nhiễm Y cười cười, sau đó lại nói: "Theo tình hình này, chưa tới bốn, năm ngày nữa Trương đại ca có thể tỉnh. . . . ."

"Thật sao?" Trương tẩu môi có chút run rẩy, "Vậy …ta đi vào nhìn hắn một chút".

"Mẹ. . . . . . Ta cũng vậy muốn vào nhìn cha một chút. . . . . ."

"Tốt. . . . . ." Trương tẩu mang theo Hương Nhi đi vào phòng.

Diệp Linh Cẩm nhìn họ dáng vẻ vui mừng, trong lòng cũng thật vui mừng.

"Làm gì. . . . . ." Quay đầu lại, Diệp Linh Cẩm nhìn thấy Nhan Nhiễm Y đang nhìn mình nở nụ cười. Nhan Nhiễm Y lắc đầu một cái.

Vẻ mặt Diệp Linh Cẩm không giải thích được, sau đó giơ giơ y phục trên tay, nói: "Y phục ta mượn tới rồi. . . . . ."

Hai người trở về phòng, Nhan Nhiễm Y không đầu, không đuôi hỏi một câu: "Buổi sáng ăn còn chưa quen?"

Diệp Linh Cẩm ngẩn người, sau đó mới phản ứng được, trong lòng có chút ấm áp, trên mặt lại bình tĩnh nói: "Ngươi có thể ăn được, ta làm sao không quen chứ............."

Nhan Nhiễm Y cười cười, nói: "Vậy thì tốt".

Diệp Linh Cẩm chợt cảm thấy Nhan Nhiễm Y quan tâm nàng như vậy, làm cho nàng rất không quen ….. Đột nhiên cảm thấy, Nhan Nhiễm Y tổn hại nàng giống như trước đây, dường như thoải mái hơn …… thói quen bị mẹ kế ngược đãi. . . Diệp linh Cẩm cảm thán trong lòng, mình thật không cứu nổi.

"Thay y phục đi. . . . . . Ta ra ngoài. . . . . ." Diệp Linh Cẩm ném y phục cho Nhan Nhiễm Y liền đi đến phòng Trương tẩu thay y phục.

Chờ thay y phục xong, không ngờ lại vừa người, Diệp Linh Cẩm soi gương nhìn một chút, cảm giác mình như vậy thật sự có mấy phần giống người phụ nữ đã chồng, nét mặt mình trong gương lại tràn đầy nụ cười.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/ngoc-luu-lac-giang-ho/chuong-126/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận