Đôi mắt anh nhìn chằm chằm chiếc kẹp tóc trong tay. Trong mắt lóe ra tia đau lòng, hối hận, ưu thương. Rốt cuộc anh đã biết, rốt cuộc cũng hiểu rõ trái tim của mình. Trong khoảng thời gian này, anh ôm Lâm Mộng Tuyết, nhưng mà, trong đầu thỉnh thoảng lại hiện lên tấm thân sạch sẽ trắng noãn cùng khuôn mặt nhỏ nhắn vui mừng, đau lòng, quật cường.
"Tuyết Thần, em ở đâu, tình yêu của anh đã tới chậm, em sẽ còn tiếp tục yêu sao?" Thanh âm của Phàm Ngự sao mà tang thương vô lực như vậy. Nắm thật chặt kẹp tóc trong tay.
Ngày tiếp theo, tối hôm qua Phàm Ngự làm việc cả đêm ở thư phòng. Bởi vì anh không biết nên đối mặt với người phụ nữ mà mình yêu thương bằng cả tính mạng như thế nào.
Buổi sáng, Lâm Mộng Tuyết nhìn thấy bên giường trống không, khuôn mặt không vui, sau đó tức giận đi xuống lầu, cũng không nhìn thấy Phàm Ngự. Sau đó tức giận hô to: "Ngự ơi? Anh ở đâu?"
Vú Trương bưng điểm tâm lên, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lâm Mộng Tuyết đang tức giận. "Sáng sớm thiếu gia đã đi đến công ty rồi."
"Vậy sao. Giúp tôi chuẩn bị một phần bữa sáng, tôi muốn đưa đi." Nói xong, vui mừng chạy lên lầu. Vú Trương chau mày lại, nhìn Lâm Mộng Tuyết, từ lúc nào cô ấy bắt đầu thay đổi rồi, trở nên không hề đơn thuần nữa, không hề khéo hiểu lòng người nữa. Ác độc - sắc bén như thế là Tuyết Nhi sao? Vú Trương đành chịu, thở dài.
Công ty — —
Lạc Trạch ngồi đối diện. "Trạch, giúp tớ điều tra xem cô ấy đang ở đâu?"
Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự, miệng đầy trêu chọc: "Thế nào, không chuyên tâm đối đãi với Tuyết Nhi của cậu, tìm người đã bị cậu giết làm gì?" Rất rõ ràng, Phàm Ngự bởi vì mấy chữ cuối cùng này, dùng sức cầm cây bút trong tay.
"Ngự, em tới đưa cho anh bữa sáng này." Lâm Mộng Tuyết liếc mắt nhìn Lạc Trạch, sau đó trở về bên người Phàm Ngự, đưa tay ôm cổ anh.
Phàm Ngự nhíu nhíu mày, nhưng chỉ hơi hơi, thật nhỏ khiến Lâm Mộng Tuyết không chút phát hiện. Chỉ là, Lạc Trạch lại nhìn thấy trong mắt, vẻ mặt cương quyết, cười cười đứng dậy.
"Tớ sẽ cố hết sức" Dứt lời, liền sải bước rời khỏi công ty của Phàm Ngự để giải quyết công việc, lưu lại hai người kia.
Khuôn mặt Lâm Mộng Tuyết nghi hoặc nhìn Phàm Ngự. "Ngự, anh làm sao vậy, ngày hôm qua, anh bắt đầu rất khác lạ"
Phàm Ngự chỉ là kéo cánh tay đang treo trên cổ mình xuống, sau đó lạnh nhạt mở miệng: "Em trở về trước đi, anh còn đang bận."
Lâm Mộng Tuyết, nhìn tay mình bị Phàm Ngự kéo xuống, sau đó chau mày lại. Không vui nói: "Ngự, rốt cuộc anh sao vậy, sao hôm nay lại lạnh nhạt như vậy. Có phải em đã làm gì sai không?"
Nhưng Phàm Ngự chỉ đảo mắt nhìn tài liệu trong tay, cũng chưa từng nhìn cô ta một cái: "Không, chỉ là không thích người khác đến phòng làm việc của anh nói chuyện riêng. Em cũng biết rồi đó."
Lâm Mộng Tuyết nghe Phàm Ngự nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn uất ức thanh âm nức nở nói: "Nhưng mà, người ta nghe nói anh chưa ăn điểm tâm, đặc biệt mang tới cho anh. Anh thế nào?"
Phàm Ngự dừng việc lật xem tài liệu trong tay, lông mày anh tuấn nhìn bộ dạng đáng thương của Lâm Mộng Tuyết, phụ nữ, thật sự là đoán không ra. Tối độc phụ nhân tâm, quả nhiên không sai, bề ngoài nhìn thế nào cũng không giống. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn uất ức, trong đầu lần nữa hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường. Nét mặt không khỏi ấm áp rất nhiều. Cô ở đâu? Cô có hận anh không?
Lâm Mộng Tuyết nhìn nét mặt hòa hoãn của Phàm Ngự, bên trong ẩn chứa tình cảm cưng chiều, lúc này Lâm Mộng Tuyết mới cười vui vẻ. Cô ta lại gần Phàm Ngự.
"Nè, em biết ngay Ngự là người hiểu rõ em nhất, vậy em đi về trước, ở nhà chờ anh." Nói xong, vẩy mái tóc dài, giẫm chân lên sàn nhà, cao ngạo rời đi.
Phàm Ngự lắc lắc đầu, sau đó đưa ngón cái cùng ngón trỏ lên, nhẹ nhàng day day huyệt thái dương. Nhớ tới tình cảnh dưới đêm mưa hôm đó, nhất là những câu nói của cô.
"Tuyết Thần, đây chính chuyện sẽ làm cho anh hối hận sao? Đây chính là tư vị mà em nói khi bị chính người mình yêu thương nhất lừa gạt – phản bội sao? Sao anh không cảm thấy, ngược lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, ngược lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Em rất hận anh sao?" Những lời này anh chỉ có thể nuốt vào trong bụng, anh - Phàm Ngự cũng có ngày hôm nay. Thật là châm chọc. Lúc nào thì anh muốn bị một người phụ nữ đùa bỡn trong tay. Mỗi ngày nhìn khuôn mặt tương tự, hiện tại, rốt cuộc ai là thế thân của ai?
Nước Mĩ — —
"Tuyết Thần, sau này cậu sẽ đi học chung vớiLệ Lệ ở đây. Tớ đã giúpLệ Lệ chuyển trường, tất cả cậu cứ yên tâm." Lãnh mang theo hai người đi tới học viện âm nhạc Neu¬sic Newyork (gọi tắt NYS) nổi tiếng nhất nước Mĩ, giọng nói vui mừng giới thiệu trường học.
An Tuyết Thần nhìn sân trường trước mắt hùng vĩ tràn đầy khí tức cổ xưa của học viện âm nhạc. Trong đôi mắt to trong veo như nước của An Tuyết Thần chảy ra nước mắt. Khuôn mặt cảm kích nhìn Lãnh, ngoài cảm ơn thì cô không biết phải nói gì nữa rồi. Dọc theo con đường này, không biết cô đã nói bao nhiêu rồi.
"Liệt, tớ thật sự vô cùng cảm ơn, mặc dù nói cái gì, nhưng mà thiên ngôn vạn ngữ, cám ơn cậu. Liệt." An Tuyết Thần vọt vào trong ngực Lãnh. Mặc ình khóc thút thít. Cô thật sự rất cảm động, tất cả những gì cậu đã làm cô đều nhìn thấy trong mắt. Chẳng lẽ chỉ là báo đáp ân cứu mạng sao?
Lãnh nhìn An Tuyết Thần nhào vào trong ngực của mình lớn tiếng khóc, thật sự ngẩn người, không nghĩ tới người bình tĩnh và chững chạc nhất như An Tuyết Thần cũng có lúc mất hình tượng như vậy.
Lãnh dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt đầu An Tuyết Thần. Trong mắt là vô số dịu dàng: "Đứa ngốc, tớ đã nói rồi, cậu không cần cám ơn tớ. Tớ đều là cam tâm tình nguyện, tớ cũng rất vui vẻ, chỉ cần cậu vui vẻ thì tớ cũng rất vui vẻ."
An Tuyết Thần núp ở trong ngực Lãnh Liệt gật gật đầu. GiangLệ Lệ đứng một bên, nước mắt cũng rớt ra ngoài. Người đàn ông này thật sự là quá tốt, mình cũng có thể từ con quạ biến thành phượng hoàng.
Mấy ngày sau — —
"Ngự, có chuyện muốn nói với anh." Vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc nhìn Phàm Ngự đối diện bận tối mày tối mặt, nhàn nhạt mở miệng.
Phàm Ngự buông tư liệu trong tay ra, bởi vì ngữ điệu của cậu ta không phải đùa giỡn.
"Chuyện gì?"
"Tớ điều tra ra, nhưng mà cô ấy giống như đang biến mất vậy, căn bản không có ở trong nước, cũng không có trong tư liệu xuất cảnh, đêm đó chỉ có người nhìn thấy cô ấy được một chiếc xe sang trọng đưa đi, biển số xe đã bị tiêu hủy, xem ra, hình như có người cố ý không muốn cho chúng ta tìm thấy cô ấy." Một tay Lạc Trạch sờ lên cằm vừa nhìn Phàm Ngự vừa nói.
Phàm Ngự không nói gì, nhưng mà đôi tay đã nắm thành quyền, đủ biết anh đang tức giận, mạch máu trên mu bàn tay có thể thấy rõ. Sau đó từ từ buông ra.
"Trạch, điều tra cho tớ, nhất định phải tra cho ra, những chuyện khác, trước hết cậu tạm gác lại. Giúp tớ điều tra chuyện này." Phàm Ngự nâng mắt nhìn Lạc Trạch, nói.
Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự, hai tay đan vào nhau. "Tớ sẽ cố gắng hết sức, Ngự, hiện tại tớ cũng không phải là người rỗi rãnh rồi, tớ muốn cai quản Lạc thị. Cũng rất bận, chẳng qua tớ sẽ giúp cậu điều tra thật tốt."
"Ừ, buổi tối đi uống một chén chứ? Đế Vương"
"Ừ, được." Lạc Trạch nói xong, thuận tiện đứng dậy rời đi. Thời điểm bàn tay cầm tay nắm cửa, dừng một chút.
Phàm Ngự nhíu mày."Có lời cứ nói, không sợ nghẹn chết."
Lạc Trạch xoay người lại, vẻ mặt trêu chọc, nói: "Ha ha, người hiểu tớ chỉ có Phàm Ngự. Lâm Mộng Tuyết, cô ấy đã thay đổi rồi. Lần này trở về tuyệt không đơn giản như vậy. Trở về cũng không thể đúng dịp như vậy. Cậu nên cẩn thận một chút. Tối độc phụ nhân tâm."
Phàm Ngự không nói gì, nhìn thẳng, gật đầu một cái.
Lạc Trạch nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Phàm Ngự, mở miệng lần nữa: "Từ xưa anh hùng cũng khó qua cửa mỹ nhân. Khó nhất là hưởng thụ mỹ nhân à? Ha ha"
Lạc Trạch mang theo tiếng cười thoải mái rời khỏi Phàm thị. Phàm Ngự lười biếng dựa vào sau, làm quay cái ghế. Nhìn thế giới bên ngoài qua cửa sổ sát đất.
Em có khỏe không? Thân thể đã bình phục chưa? Anh đã rõ, mặc kệ biện pháp gì, anh nhất định sẽ tìm thấy em. Ngược lại, cho dù em không thuộc về anh. An Tuyết Thần, em mang theo thương tích đầy mình, mang theo căm hận rời đi, em làm sao biết được, cái đêm mưa đó em cũng trộm trái tim của anh mang theo mất rồi. Chỉ trách anh phát hiện quá muộn.
Ban đêm — —
"Ngự, tại sao không trở về nhà với cục cưng của cậu. Không sợ cô ấy biết cậu uống ở đây?" Vẻ mặt phóng đãng của Lạc Trạch bất giác nói ra, trong ngực ôm cô gái, gương mặt trêu đùa nói.
"Trạch, cậu quá nhiều lời, có muốn chặn miệng của cậu lại không?" Phàm Ngự uống Foster, từ từ đem tầm mắt băng lãnh rời đến trên người của Lạc Trạch.
"Cắt, đến đây, các cô đem Phàm thiếu của chúng ta phục vụ cho tốt vào." Lạc Trạch một lần lần mò lên người cô gái, một lần phóng đãng nói.
Phàm Ngự nhìn cô gái nằm ở trên người mình, không đáp lại cũng không cự tuyệt. Cô gái nhìn người được xưng là Phàm thiếu, người đàn ông này không có phản ứng, cô gái càng ra sức khoe khoang sự lẳng lơ của mình.
Cô gái cởi hết những trang phục trên người mình ra, Phàm Ngự nhìn cô gái lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết. Bàn tay hung hăng vuốt ve, chọc cho cô gái phát ra tiếng kêu dâm đãng.
"Ừ, anh thật là hư, người ta không chịu nổi." Nói xong, liền bĩu môi mình lên. Phàm Ngự cười lạnh, hưởng thụ việc trêu đùa trên người cô gái. Ngay tại thời điểm cô gái chịu công kích cuối cùng.
"Ngự, anh, sao anh có thể đối xử với em như vậy." Khuôn mặt của Lâm Mộng Tuyết vì tức giận mà trở nên vặn vẹo, gắt gao nhìn chằm chằm cô gái đang nằm trên người Phàm Ngự.
Tiến lên nắm lấy tóc cô gái, kéo cô ta từ trên người Phàm Ngự xuống. Lạc trạch mắt lạnh nhìn tất cả, hiệu quả tốt chính là chỗ này.
Phàm Ngự cũng không có chút bối rối nào, mắt liếc cô gái đang khiêu khích Lạc Trạch, liền hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Phàm Ngự nhìn người phụ nữ trước mắt, đây mới chính là cô. Lâm Mộng Tuyết nhìn ánh mắt Phàm Ngự, mới phát hiện ra hành động của mình, trên mặt không khỏi hơi lúng túng, sau đó ngồi ở trong lòng Phàm Ngự.
"Ngự, em quá tức giận nên mới động thủ." Vẻ mặt của Lâm Mộng Tuyết uất ức vùi ở trong ngực Phàm Ngự. Nghẹn ngào nói.
Phàm Ngự chỉ nhẹ nhàng đẩy cô ra. Đứng dậy: "Về nhà" Phàm Ngự liếc mắt nhìn Lạc Trạch đang ngồi một bên xem kịch vui, sau đó rời đi.
Lâm Mộng Tuyết nhìn theo bóng lưng rời đi của Phàm Ngự, trong mắt không khỏi có vài phần ác độc, trừng mắt với người cùng nhau lớn lên - Lạc Trạch.
"Trạch, tôi cảnh cáo anh, không được dạy hư Ngự."
Lạc Trạch, vuốt ve hai đùi cô gái, sau đó cười nói: "Còn mang theo tôi?"
Lâm Mộng Tuyết trừng mắt liếc anh ta một cái, sau đó liền theo sát sau lưng Phàm Ngự, rời đi.
Lạc Trạch đẩy cô gái đang quấn chặt trên người như con rắn ra. Cô gái bị anh ta đẩy ra vội vàng mở miệng: "Lạc thiếu, sao vậy, có phải em phục vụ không tốt?"
Lạc Trạch vuốt ve gương mặt của cô gái, mở miệng cười: "Ngoan, trước tiên hãy uống ly rượu này."
Cô gái nhìn cái ly trong tay Lạc Trạch, không nói hai lời liền cầm lấy uống vào. Thân thể lạnh băng nóng lên.
Lạc Trạch nhìn cô gái trước mắt, sắc mặt càng ngày càng hồng, tư thế càng ngày càng lẳng lơ, lúc này mới móc ra cự long của mình nhắm ngay cửa động đâm vào.
Không biết tại sao, kể từ khi đụng chạm với cô gái kia, cư nhiên không có người phụ nữ nào làm cho anh hưng phấn, cho nên chỉ có thể khiến mấy cô gái này ăn xuân dược mới có thể làm anh giải trí, thoải mái. {Người phụ nữ kia làLệ Lệ, ha ha, cũng mong đợi ngày bọn họ gặp mặt}
Phàm Ngự về đến nhà cũng không giải thích, khuôn mặt Lâm Mộng Tuyết tức giận nhìn Phàm Ngự, cho rằng anh sẽ giải thích với cô, ai biết được anh lại trực tiếp đi đến phòng của cô gái kia, hôm nay còn bảo người hầu quét dọn. Chẳng lẽ cô gái kia quan trọng như vậy.
"Ngự, anh không muốn nói gì với em sao?" Vẻ mặt tức giận của Lâm Mộng Tuyết đứng ở cạnh cửa căn phòng trước kia của An Tuyết Thần, nhìn Phàm Ngự bước ra từ phòng tắm.
"Không có, còn nữa, sau này không cho phép em vào trong căn phòng này." Phàm Ngự căn bản không để ý tới vẻ mặt tức giận của Lâm Mộng Tuyết. Chỉ là nằm ở trên giường, hưởng thụ, giống như cô vẫn còn bên cạnh. Trên giường đều là hơi thở của cô.
Lâm Mộng Tuyết nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Phàm Ngự, tiến lên, hướng về phía anh quát to: "Ngự, chẳng lẽ anh yêu cô gái kia, đối với cô ta là nhớ mãi không quên, anh quên cô ta đối xử thế nào với em rồi sao, làm thế nào đem em từ…. "
"Cô ấy đối xử với em rốt cuộc thế nào, em nên rõ ràng." Phàm Ngự mở hai mắt ra, nhìn bộ mặt dối trá của cô ta. Hiện tại, anh đối với cô ta chỉ đơn thuần là em gái thanh mai trúc mã. Nhưng mà không muốn tổn thương cô, dù sao mình yêu nhiều năm như vậy.
Lâm Mộng Tuyết lùi lại mấy bước, nhìn Phàm Ngự. Khuôn mặt kinh ngạc: "Ngự, anh, anh nói gì vậy, em không hiểu."
"Đi ra ngoài, sau này không cho phép vào đây."
Lâm Mộng Tuyết nhìn Phàm Ngự, cuối cùng vẫn đi ra khỏi căn phòng.
Lâm Mộng Tuyết nằm trên giường lớn trong phòng Phàm Ngự, nghĩ tới lời nói mới vừa rồi của anh, chẳng lẽ anh đã biết rồi sao? Không thể nào, không thể nào? Chuyện gì xảy ra? Cô hoảng hốt, chẳng lẽ biểu hiện gần đây của anh là bởi vì anh đã biết? Nhưng mà, coi như anh biết rồi, sao anh không làm gì cô? Anh còn yêu cô mà. Lâm Mộng Tuyết nghĩ tới đây, lộ ra một nụ cười tự an ủi, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nước Mĩ — —
Từ đó, họ ở nước Mĩ bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới. Chờ đợi ngày mình thành công.