"Trừng!"
Nhìn ma trảo của tiểu nam hài này hướng trước ngực mình từ từ vươn tới, thân thể của nàng theo bản năng co rụt lại, thân thể lui về sau một bước cố gắng tránh thoát hắn xâm nhập. Nhưng là nàng tựa hồ quên mất phía sau mình chính là một cái giường lớn có thể đủ cho sáu bảy người nằm xuống! Chỉ thấy nàng này đụng phải mép giường, bỗng nhiên chao đảo ngã về phía sau.
"Ôi."
Hai tay của nàng chới với cố gắng bắt được cái gì, nhưng phía trước lại không có vật gì.
Phanh! Thân thể mềm mại mà tràn đầy co dãn ngã trên mặt giường lớn phát ra một thanh âm trầm thấp, nhưng là ở hoàn cảnh như vậy làm cho người ta cảm giác được nồng đậm mập mờ. Hoàn cảnh như vậy, nghe mỹ nữ thấp giọng rên rỉ. người đàn ông nào có thể khống chế được thú tính?
Nhật Bản, Tokyo.
Mười mấy nam tử mặc Tây phục màu đen chỉnh tề đứng hai bên tạo thành một lối đi trang nghiêm. Lúc này trên lối đi là một nữ nhân mặc áo gió lớn màu đen, dù chiếc áo gió cổ cao đã che nửa khuôn mặt nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt thanh tú cùng dôi mắt sắc sảp. Giày cao gót đạp trên mặt đất phát ra âm thanh "Khanh khách ". Text được lấy tại truyenyy[.c]om
Mái tóc dài ở sau ót, ánh mắt của nàng lộ ra vẻ nghiêm túc mà lạnh như băng: "Các ngươi chuẩn bị xong chưa..., chúng ta hiện tại tựu xuất phát."
Nữ nhân này lúc nói chuyện mang khí lạnh vô hình làm cho người ta cảm thấy thuyết phục và có chút áp lực.
"Đại tiểu thư, không chờ Nhị tiểu thư sao?" Một người trong đó bỗng nhiên thấp giọng nói: "Nàng rất mong đợi chuyến đi này!"
"Đủ rồi!" Nữ nhân xinh đẹp bỗng nhiên lạnh lùng nói: "Chúng ta lần này cũng không phải là đi chơi! Để tiểu nha đầu kia ở lại Tokyo đi. Hiện tại chúng ta lên đường." Vừa nói nàng vừa cất bước lên xe con đã chờ sẵn
"Ai! Chờ ta một chút! Chờ ta một chút!" Đang lúc này mấy chiếc xe con định rời đi, một thanh âm trong trẻo lại ở phía sau vang lên khiến nữ nhân kia không khỏi chau mày, bất quá nàng vẫn nói " Xuất phát, không cần để ý đến nàng."
Mà trong cùng lúc đó, ở thành phố Hoa Hải, Tần Nhã đã đón nhận được tin tức "Đồng minh " sắp đến.
"Diệp Hi? Chớ có trách ta, muốn trách thì trách ngươi là tôn tử của Diệp Long!"
Tần Nhã nhìn trong tay mình một phần đó tài liệu, trong lòng vẫn đang suy nghĩ một kế hoạch. Có lẽ, nghĩ muốn trả thù một người, có đôi khi để cho hắn từ từ lâm vào tuyệt vọng so với một súng bắn vỡ đầu của hắn càng thêm thống khổ hơn!
Lúc này, Diệp Hi hắn không biết, mình đã trở thành mục tiêu của nữ nhân điên kia! Lúc này hắn đang bị mỹ phụ ngã trên mặt giường lớn hấp dẫn lấy! Từ Lâm ngã xuống giường, để cho cặp đùi đẹp mặc tất chân màu đen nhẹ nhàng mà đung đưa.
Hơn nữa lúc này hai tay của nàng đặt sang hai bên, để cho y phục trước ngực trở nên chật chội. Thở hổn hển khiến cho cặp nhũ phong bị trói buộc giãy dụa, kịch liệt run rẩy! Từng đạo sóng ngực, từng trận mùi thơm mê người, thật sâu kích thích thị giác cùng khứu giác thần kinh của Diệp Hi!
"Ực ực..."
Hắn khó khăn nuốt nước miếng của mình, từ từ đi về phía trước một bước, nhưng ánh mắt lại thủy chung không có dời khỏi mỹ phụ!
"Ngươi... Có một nữ nhi?" Diệp Hi đột nhiên hỏi.
Lộp bộp! Thấy tiểu nam hài này tiến đến, để cho Từ Lâm vốn muốn đứng lên giãy dụa chạy trốn liền ngây ngẩn cả người! Nàng còn nhớ rõ, mục đích mình đi vào gian phòng nà! Chính là vì con gái của mình! Đúng, là con gái của mình!
"Trả lời ta!"
Thanh âm Diệp Hi trở nên càng ngày càng khàn giọng! Ở trên người Hàn Tuyết không có được phát tiết thú tính, ở trên người Diệp Thần Linh bị kích thích tà tính, tựa hồ vào giờ khắc này toàn bộ đều tập trung trên người mỹ phụ này!
"Có..." Lúc này Từ Lâm hai tay nắm chặt chăn đơn phía dưới, nàng cắn môi dưới thật chặt không để cho chính hắn thấy bộ dáng đáng thương của mình!
"Đừng động." Diệp Hi bỗng nhiên nói, hắn từng điểm từng điểm mà nhích tới gần, cho đến sát mép giường mới ngừng lại.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
Nàng thật khó có thể tưởng tượng, tiểu nam hài này là "Khách nhân " tối nay, chỉ cần nghĩ đến bị tiểu nam hài thấp hơn một cái đầu áp lên thân thể, tách ra hai chân của mình, Từ Lâm cảm giác được một trận thật sâu khuất nhục!
Nhưng là, bây giờ không phải là rất tốt sao?
Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cái thanh âm an ủi: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn đi vào là nam nhân càng thêm thấp, vô cùng mập mạp? Hoặc là một tên biến thái tới giày xéo ngươi? Tiểu nam hài này không tốt sao? Có thể, hắn cái gì cũng không biết đâu!"
"Ngươi rất thiếu tiền?" Làm cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn chính là, tiểu nam hài này chỉ đem thân thể nhích lại gần, nhưng cũng không có ý gì xâm phạm nàng.
"Đúng vậy." Từ Lâm cắn môi dưới, nhưng lại cúi đầu không dám nhìn Diệp Hi, giống như mất đi hy vọng bình thường: "Ngươi... Nếu muốn thì nhanh một chút..."
Nàng cứ như vậy nằm xuống, nhưng là hai tay của nàng lại thật chặt mà nắm lấy chăn đơn, một trái tim vẫn đang kịch liệt nhảy lên, thế cho nên ánh mắt của Diệp Hi, lần nữa rơi vào trước ngực của nàng! Bầu vú phình trướng đỉnh nhọn lên y phục để cho Diệp Hi cảm nhận được từng đợt miệng đắng lưỡi khô!
"Ngươi muốn bao nhiêu tiền?" Diệp Hi cố nén dục hỏa đã lan khắp toàn thân mà khản giọng nói, nhưng là mang theo chút châm chọc: "Chẳng lẽ ngươi rất cần tiền để mua quần áo xinh đẹp sao? Hoặc là đồ trang điểm?"
"..." Từ Lâm không nói lời nào, nhưng là vẫn nằm im không nhúc nhích.
"Ngươi muốn bao nhiêu tiền?" Diệp Hi lần nữa hỏi. Bỗng nhiên, Từ Lâm mở cặp mắt đang nhắm, lúc này vành mắt đã ướt đẫm, nhiều tia nước mắt theo bên khóe mắt chảy xuống không ngừng.
"Ba trăm vạn!"
Từ Lâm lại từ từ mà nhắm mắt lại. Lúc này nàng cảm thấy mình là thiên hạ đệ nhất tiện nhân! Thân thể của mình, tựu trị giá ba trăm vạn? Ba trăm vạn! Diệp Hi trên mặt hốt nhiên đột nhiên lộ ra một nụ cười khổ, đừng nói là ba trăm vạn, coi như là ba trăm đồng, trên người của mình cũng không có! Cho dù là mẫu thân một năm tiền lương cũng chừng mười vạn. Gia gia của hắn, có thể nhiều hơn một chút.
Bất quá, ba hắn là có tiền! Tập đoàn IT Diệp Ngạo Dương, giá trị bản thân vượt qua trăm tỷ USD! Quan trọng nhất là, không nói gia gia, chỉ cần mẹ hắn nói một câu, có thể cũng chỉ cần chính bản thân Diệp Hi mở miệng, tùy thời sẽ có người cam tâm tình nguyện mà đưa lên ba trăm vạn!
Hơn nữa đừng nói là ba trăm vạn, coi như là ba trăm triệu, cũng sẽ có người nguyện ý xoay đủ, vị, chẳng qua là cùng Diệp gia nhận lấy một cái giao tình! Cho nên, Diệp Hi chưa bao giờ thiếu tiền.
"Ngươi muốn nhiều tiền như vậy, làm như vậy là vì cái gì?"
"Ta vì căn bệnh của nữ nhi." Từ Lâm lúc này vẫn nhắm hai mắt, nàng đang đợi thân thể của mình bị tiểu nam hài này đè lên! Cảm thấy thẹn thùng, lén lút, tội ác! Tất cả cảm giác, đánh thẳng vào trái tim của nàng!
"Lão công, thật xin lỗi!"
"Ta... Thật không có biện pháp nào khác!"
Diệp Hi bỗng nhiên phát giác, cho dù Từ Lâm hành động giống như một kỹ nữ mà ai cũng có thể lấy làm chồng, nhưng là tựa hồ so sánh với mình, nàng ít nhất còn có tâm hồn thuần khiết. Nhưng còn mình thì sao? Rất tà ác. Thật không biết từ lúc nào bắt đầu, mình đã trở nên đọa lạc rồi!
"Ba trăm vạn, ta cho ngươi!"
Diệp Hi bỗng nhiên nói, nhưng là, hắn cũng từ trên mặt giường lớn đứng lên, quay lại hướng cửa phòng đi tới, vừa đi lại vừa nói: "Hiện tại, ngươi có thể trở về nhà theo theo nữ nhi của ngươi! Tiền ta sẽ đưa đến trên tay ngươi!"
"Ngươi..."
Từ Lâm bỗng nhiên mở cặp mắt của mình ra, tiểu nam hài trước mắt thành thật mà nói, ở trong mắt của mình hắn cũng không cao. Bởi vì mình so với hắn cao hơn một cái đầu. Nhưng Từ Lâm lại bỗng nhiên phát giác, bóng lưng của hắn không ngờ lại trở nên cao lớn như vậy.
"Vì... Cái gì?"
Diệp Hi bỗng nhiên xoay đầu lại, cười khổ nói: "A di, ngươi đã quên sao? Lần trước ở trung học Hoa Long, chúng ta đã gặp mặt rồi! Ta là đồng học của Đình Đình!"
Oanh!
Một khắc kia, trên mặt Từ Lâm bỗng nhiên trở nên tái nhợt! Mà Diệp Hi đã từ từ mà xoay người sang chỗ khác, nhưng trong lòng lại âm thầm trách mắng mình: thật con mẹ nó dối trá, mình thế nhưng làm xú quân tử! Buông tha một mỹ nữ như vậy, đó là tiếc nuối lớn bực nào a!
Nhưng đúng lúc hắn định bước ra ngoài, lại bỗng nhiên bị Từ Lâm từ phía sau ôm lấy! Hắn cảm thấy, trên lưng bị một đôi nhục cầu co dãn, thật sâu đè xuống, nhàn nhạt mùi hương thục nữ từ phía sau truyền tới khiến tâm hồn rung động!