Chương bảy mươi ba
Ám triều
Nguồn: http://4vn.eu/forum/index.php
Dịch: vienmobo
“Người là người phương nào?” Đao hoàng trầm giọng nói, mang theo địch ý nhìn về hướng bắc nơi Tây Môn Y Bắc xuất hiện . Nơi này đột nhiên xuất hiện một bạch y kiếm khách khiến cho Đao hoàng một loại cảm giác bất an, loại cảm giác bất đồng khi đối mặt với Kiếm ma. Nam tử áo trắng tuấn vĩ trước mặt này làm cho người ta cảm giác giống như một thanh kiếm tùy lúc chuẩn bị rút ra khỏi vỏ, chỉ cần không cẩn thận có thể sẽ phơi thây tại nơi này. Loại nguy cơ này Đao hoàng trước kia chưa bao giờ cảm giác được, Đao hoàng vô thức ngưng tụ chân khí toàn thân, cực độ khẩn trương.
Tây Môn Y Bắc ngẩng đầu điềm nhiên liếc mắt nhìn Đao hoàng, sau đó hững hờ đáp:”Tây Môn Y Bắc!”
Tây Môn Y Bắc từng bước đạp hư không, lọt vào trong mấy ngàn đệ tử đao vực, đám người dày đặc tự động tránh ra tạo thành một con đường, mỗi người đều thấy toàn thân căng ra, hoảng hốt, lo sợ, nhìn thấy khí độ của Tây Môn Y Bắc không ai dám phát ra tiếng động.
Tây Môn Y Bắc như đi vào chỗ không người, xuyên qua các hàng đao vực đệ tử, không nhanh không chậm đi tới chỗ Phong Vân Vô Kị, đứng cùng với Độc Cô Cầu Bại, tạo thành một áp lực lên người Đao hoàng.
Hai tuyệt thế cao thủ, một sắp hoàn toàn khôi phục tu vi cũng đạt đến kiếm hoàng cảnh giới, tu vi cao cường như Đao hoàng cũng không khỏi cảm thấy bị uy hiếp.
“Các người đều là cao thủ cấp kiếm hoàng, chẳng lẽ lại 2 đánh 1?” Đao hoàng âm thanh lạnh lùng nói.
Tây Môn Y Bắc tóc dài trên trán tung bay, chậm rãi ngẩng đầu lên, giương mắt nhìn đao hoàng, trầm mặc một lát rồi lạnh lùng nói:” ngươi và chúng ta đều là cao thủ, không phải loại ngu ngốc, không nên hỏi những vấn đề loại này”.
Đao hoàng khuôn mặt khẽ biến sắc, có chút xấu hổ, lo ngại. Tây Môn Y Bắc ý tứ vô cùng rõ ràng, ta với ngươi đều giết người ta, không cho phép 2 đánh một, nơi này còn nói đạo lý đó sao?
Ám vực Ma quân sắc mặt cũng trở nên khó coi, trong lòng không ngừng chửi rủa:”Đám người vừa mới thành lập Kiếm vực lại nhiều siêu cấp cao thủ như vậy?” Mẹ nó, khi ta đến đây, vì cái gì không có lấy một người nhắc nhở ta? Chỉ nói có một người mới phi thăng không lâu tiến nhập cảnh giới kiếm hoàng?!!”
Ngay cả đứa ngốc cũng thấy tu vi hai người trước mắt đó tuyệt đối không kém gì Kiếm hoàng Phong Vân Vô Kị, một kiếm hoàng có thể tiêu diệt 1 vạn dạ tộc, vậy 3 kiếm hoàng có thể tiêu diệt bao nhiêu người?
Mồ hôi lạnh từ người Ám vực Ma quân và Ma vực tứ tướng chảy xuống, Lôi ma tướng trên mặt co rúm lại vì khiếp sợ:”Ta đã hiểu vì sao Thủy ma trước khi đi đột nhiên lại quyết định không đến!...”
Phía trước tòa Kiếm các cao trăm trượng uy nghi sừng sững, bốn phía vây quanh đầy người của Ma vực, Đao vực, Kiếm vực. Ở giữa khoảng đất trống to lớn rộng khoảng ngàn thước, 4 vị tuyệt thế cao thủ đang đứng đối lập. Độc Cô Cầu Bại và Tây Môn Y Bắc khí thế giáp công, Đao hoàng cũng đang không ngừng tăng cường khí thế của mình, chân khí vận khởi nhẹ khiến cho cát vàng xoay tròn phân tán.
Dưới sự đốt cháy năng lượng cảm ứng, 3 người ai cũng không dám vọng động, mỗi người đều đốt cháy năng lượng đến mức cao nhất, nếu ai đó dịch chuyển một chút sẽ phải tiếp ngay một chiêu nhất phá kinh thiên, ba người tất có một người không chết cũng nhất định trọng thương. Độc Cô Cầu Bại và Tây Môn Y Bắc hai người liên thủ mặc dù chiếm thế thượng phong nhưng cũng không dám khinh cử vọng động. Dù sao Đao hoàng cũng đã thành danh hơn nhiều năm, sớm đã tiến nhập hoàng cấp cảnh giới không phải mới chỉ một, hai năm, nếu là liều chết một kích có thể dẫn đến lưỡng bại câu thương, khiến một trong hai người bị trọng thương.
“Tối nay thật sự náo nhiệt a!...” một giọng nói lãnh đạm từ phía sau đao vực đệ tử hướng Tây Môn Y Bắc truyền đến. Mọi người cả kinh quay đầu nhìn lại, một gã tử bào nam tử 2 mắt trống rỗng xuất hiện cách đó vài trăm thước, ngón tay thon dài trắng nõn đang nhẹ nhàng mơn trớn một thanh kiếm dài màu tím. Thân kiếm màu tím kia không biết đã thấm biết bao máu tươi mới trở nên như thế.
Bỗng nhiên tử bào nam tử thân hình đột nhiên rung lên, hóa thành một đạo quang ảnh lướt qua đầu đao vực đệ tử, thanh trường kiếm màu tím trong tay như một tia chớp hướng sau lưng Đao hoàng công kích…
Cảm giác được người nọ xuất hiện phía sau, Đao hoàng nhất thời như rơi vào hố băng. Người vừa xuất hiện tựa hồ đã đạt đến kiếm hoàng cảnh giới, thực lực tuyệt đối không dưới Kiếm hoàng Phong Vân Vô Kị, kẻ khiến người khác cảm thấy sợ hãi chính là Chưởng môn nhân Tử Hoàng. Người này mặc dù có thực lực cao thủ, nhưng chưa bao giờ thực sự ra tay như một cao thủ. Nếu không giết được tuyệt đối sẽ không chính diện ra tay! Hắn là thủ lĩnh Kiếm phái, đột nhiên chỉ một mình xuất hiện tất nhiên gây ra sự nghi ngờ chú ý. Đao vực, Ma vực đối với loại người tự kiến lập được một phương thế lực này cũng không quá quan tâm, đã cùng kiếm phái của Tử Hoàng giao chiến mấy trăm trận lớn nhỏ, nhưng chính diện giao chiến lại rất ít!
Ba người vốn đang ở trạng thái cân bằng vi diệu, mắt thấy sự cân bằng này bị Tử Hoàng phá vỡ, trong 3 người tất có 2 người bị mất mạng, Tây Môn Y Bắc trong mắt ánh lên một tia sát ý.
Trường kiếm của Tử Hoàng khi còn cách lưng Đao hoàng 3 tấc thì bị hai ngón tay thon dài nhẹ nhàng chặn lại, không thể tiến thêm được, dường như bị giáp trụ kiềm lại.
“Tốt lắm, Tử Hoàng chưởng môn, có thể thu tay lại!” một thanh âm hùng hậu truyền tới, hiện ra trong mắt Tử hoàng kiếm ảnh kia là Quân Lan.
Tất cả mọi người đều sợ tới mức ngây ngốc, ngay cả người trong Đao vực cũng kinh ngạc không thôi, không ai nghĩ tới kẻ chỉ luôn dựa vào uy thế của Đao hoàng, Quân Lan lại có thực lực như thế. Chỉ nhẹ nhàng dùng 2 ngón tay lại có thể cản một kiếm của Tử Hoàng, người đã đạt đến kiếm hoàng cảnh giới!
Lúc này Quân Lan khí thế so với lúc trước hoàn toàn bất đồng, đó là một loại khí thế mà chỉ có cường giả cao thủ mới có được, khí thế bá đạo mà uy nghiêm, ánh mắt càng toát ra màu sắc tang thương.
“Không nghĩ tới Đao đế giá lâm, thật không ngờ được!” Tử Hoàng cười hì hì, tay phải phất lên thu hồi trường kiếm.
‘Quân Lan’ cũng tựa hồ vô tình ngăn cản, Tử Hoàng tùy ý thu hồi trường kiếm lạnh lùng nói:”ngươi về điểm này thật có tâm tư, ta cũng biết ngươi ẩn dấu thực lực, nhất định có ý đồ, chỉ không tưởng tượng được ngươi có khả năng đột nhiên đạt đến hoàng cấp cảnh giới”.
Quân Lan xoay người về phía Độc Cô Cầu Bại và Tây Môn Y Bắc, lưng hướng về phía Tử Hoàng, vẻ mặt thản nhiên, không hề lo lắng Tử Hoàng sẽ xuất thủ.
Độc Cô Cầu Bại và Tây Môn Y Bắc lập tức thần sắc đại biến, Quân Lan này tuyệt đối có thực lực uy hiếp bọn họ, đây không phải là điều hai người mong muốn.
Một cỗ kiếm ý cường mãnh triển khai tới, Phong Vân Vô Kị vốn không có động tĩnh đột nhiên mở mắt. Ánh mắt bạo xuất thần quang, kiếm ý cùng với khí tức của Phong Vân Vô Kị không ngừng tăng mạnh. truyện copy từ tunghoanh.com
Độc Cô Cầu Bại lúc này trong lòng từ từ thong thả, hắn cảm thấy một tia quen thuộc trong kiếm ý, trong khí tức kia. Chỉ là hắn vừa mới tương trợ Phong Vân Vô Kị một ít chân lực, vậy mà gã đã thu nhận được, hiểu được kiếm ý?!! Độc Cô Cầu Bại vừa mừng vừa sợ, đồng thời cũng rất kinh hãi: “người này mới phi thăng 400 năm đã đột phá cảnh giới kiếm hoàng, thành tựu này không phải ngẫu nhiên mà có, ngộ tính như vậy thật kinh thế hãi tục”.
“chậm đã…” Quân Lan hướng tới phía Phong Vân Vô Kị vừa mới tỉnh lại, cảm nhận được một tia sát ý thù địch, vội vàng lùi lại nói:”ta có một đề nghị…”