Phong Lưu Tam Quốc Chương 15-16: Tàng Bá

Điêu Thuyền thoải mái hưởng thụ sự vuốt ve của Trương Lãng, lúc này cảm giác phía dưới mình có vật gì đó cứng cứng, thỉnh thoảng chọc vào phần phía dưới của mình, vừa cứng vừa nóng, khiến cho nàng chống cự không nổi, bèn ôm chặt lấy Trương Lãng, thở gấp nói:

- Lão công, nhanh lên.

Trương Lãng không khỏi cười gian xảo, đặt thân hình các nàng ra, sau đó nói:

- Các nàng mở mắt mà nhìn ta.

Đt và Mỵ Hoàn không biết Trương Lãng muốn gì. Đợi đến lúc thấy động tác của hắn, khuôn mặt một lần nữa lại đỏ lên, lần này khiến các nàng xấu hổ vô cùng, tim đập bình bịch không ngừng, hóa ra Trương Lãng bỏ chiếc quần cuối cùng của mình ra cho các nàng xem.

Hai người nhẹ nhàng mà thẹn thùng nói:

- Chàng thật xấu.

Trương Lãng cười haha một tiếng, ôm chiếc cổ đầy xuân tình của Điêu Thuyền nói:

- Ta đến đây.

Vừa nói xong trong nháy mắt, hai người rốt cục đã hợp thành một thể.

Những giọt nước mắt vui mừng chảy ra trong mắt phượng của Điêu Thuyền.

Ba người cứ long phượng triền mien như vậy, bị lăn đi lăn lại nửa đêm, giống như hạn hán đã lâu không có mưa, tinh khiết và mê người.

Chỉ tới canh năm, Trương Lãng mới như sinh long hoạt hổ rời khỏi phòng đt, coi như vẫn chưa thỏa mãn, bỏ lên giường của Văn Cơ. Nhưng Trương Lãng không đụng vào nàng, chỉ ôm Văn Cơ nói chuyện tình cảm một đêm, đến sáng hai người mới đi ngủ.

Mười ngày sau, Trương Lãng hoàn toàn được bên cạnh đám thê thiếp, cười cười nói nói vô cùng hạnh phúc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com

Đến lúc này, Trương Lãng mới nhớ tới Cao Lãm, Chân Mật, Quách Huyên ba người vẫn không có chút tin tức, không khỏi có chút lo lắng ảo não. Không biết Cao Lãm có thể thừa cơ bắt được Chân Mật, Quách Huyên quay trở lại Hà Bắc lần nữa?

Nhưng lại nghĩ một cách khác, Chân Mật tuy là phận nữ lưu, nhưng thân thủ bất phàm, Cao Lãm có thể bắt được cô ta hay không không phải là vấn đề, mặc kệ bọn họ. Trương Lãng lúc hoàn toàn mê lạc vào trong ái tình. Ngay cả mỹ nữ sắc nước hương trời như Chân Mật rời khỏi tầm quan sát của mình cũng không cảm thấy gì.

Thời gian vui vẻ cũng trôi qua nhanh, mới đấy mà Trương Lãng đã trở về gần nửa tuần.

Ngày hôm đó, Trương Lãng chiêu tụ tất cả các nhân tài, mở một cuộc họp cao cấp. Mà hội nghị lần này là định hướng xác định mục tiêu chiến lược phát triển cao thấp ở Giang Đông. Vì đến cuối cùng ba nước đã xác định trụ cột kiên cố.

Trong cung điện tráng lệ, quan văn quan võ hai bên nghiêm túc xếp thành một hàng chỉnh tề.

Trương Lãng ngồi trên tỏa bảo tọa, thân áo giáp Ô Kim thật là uy vũ.

Đứng bên cạnh là Dương Dung cao quý và Triệu Vũ đáng yêu, lúc này cũng trấn tĩnh nhìn Trương Lãng.

Hai mắt sắc của Trương Lãng nhìn qua một lượt, thấy cả đại điện im lặng chờ đợi mình nói. Bèn bình tĩnh nói:

- Từ khi Lãng rời khỏi Giang Đông, các vị có thể quản lý Giang Đông ổn định rõ ràng, bách tính an vui thật sự là công vô cùng lớn, Lãng xin tạ ơn mọi người.

Nói xong bèn đừng dậy, hướng xuống phía triều bái một bái thật sâu.

Mọi người lập tức xôn xao, ai nấy đều kêu to lên, lại thấy Trương Lãng đã đứng dậy, lúc này mới giơ tay đáp lễ, lúc này cả điện lại yên tĩnh rất nhanh, Trương Lãng cười nói:

- Các vị không cần khách khí, đây là điều nên làm. Tốt rồi, tiếp theo muốn cùng mọi người thương lượng một chút.

Cac võ tương bên dưới đường lại vểnh tai lên, vô cùng hiếu kỳ.

Phải biết rằng sau khi Trương Lãng trở về, có thể triệu tập toàn bộ các nhân vật quan trọng để tiến hành hội nghị đầu tiên. Điều này ám chỉ rằng sau khi hắn lui về Giang Đông, nhất định có chuyện trọng đại quyết định, đánh một mẻ lớn. Có lẽ chính là muốn lật lại hưng binh của Lưu Biểu, hay thừa dịp đại chiến quân Tào của Lý Thúc. Tiến quân về Hoàng Nông, vườn không nhà trống, một lần hành động xuống Hứa Đô, Duyện Châu, cũng có khả năng bắt đầu chính sách chèn ép xuống phía Tôn Sách một tí.

Các kiểu suy đoán đều xẹt qua trong lòng mọi người.

Trương Lãng nhìn quanh, ánh mắt dừng trên người Triệu Vân, sau đó nhẹ gật đầu, lại ngồi trên bảo tọa da hổ.

Triệu Vân tinh thần chấn động, lập tức ra khỏi hoàng. Ánh mắt mọi người lại tập trung trên người hắn.

Chỉ thấy Triệu Vân tinh thần vô cùng phấn chấn nói:

- Các vị đồng liêu, hôm nay chúa công triệu tập mọi người tới đây chính là hy vọng mọi người có thể thoải mái thảo luận phương hướng mục tiêu chiến lược phát triển xuống Giang Đông sau này, bình định chư hầu các nơi mà đưa ra những lực lượng một phần non nớt.

Lời vừa nói ra, mọi người dưới đường lại bắt đầu xúm xụm lại, xì xào bán tán, cùng nhau thảo luận.

Rất nhanh bèn có một vị tướng ra khỏi hàng, giọng nói cực kỳ hùng tráng nói:

- Mạt tướng cho rằng, Giang Nam vững vàng bên trong hôm nay, các dân tộc khác nhau đều quy thuận, dân chúng mấy năm liên tục được mùa thu hoạch, lương thực chồng chất, quân tư trang vô số. Mà binh sĩ không quản ngày đêm khổ luyện, chiến lực không tầm thường, nếu có thể đụng trực tiếp vào quân Tào tấn công Trường An là một thời cơ lớn, chúa công có thể nắm được thời cơ xuất binh về Hoài Tứ, Từ Châu, như một cơn lốc nắm lấy Duyện Châu, giành lấy Trung Nguyên.

Mọi người nhìn tới, cùng đồng ý với Trương Lãng về việc khởi binh của đại tướng quân Cao Thuận.

Không ít tướng sĩ giỏi sau khi nghe xong tỏ vẻ đồng ý gật đầu, cho rằng cách của Cao Thuận không tồi.

Nhưng cũng không thiếu người phản đối, văn sĩ Thái Ung lại nói:

- Cao tướng quân, chuyện đó còn chờ thương lượng. Thế lực của Trung Nguyên sau này giống như thế răng lược, kéo một phát động toàn bộ, chủ lực quân Tào tuy xa phía Quan Trung đại chiến quân Lý Thúc, vốn Tào túc trí đa mưu, nhất định sẽ để lại chỗ trống lớn cho chúng ta chui vào sao? Hơn nữa một khí chúa công chiếm Duyện Chây, Viên Thiệu tất nhiên sẽ không ngồi bang quan, đến lúc đó Viên Thiệu cùng với quân tào sẽ dùng thế kìm kẹp, nếu xử lý không tốt có thể sẽ bị hai mặt tấn công giáp lá cà, được không bù mất.

Không ít người không hẹn trước mà cùng gật đầu, thể hiện lời của Thái Ung là không sai?

Cao Thuận nhìn quét ngang sang, thấy Thái Ung nhát gan sợ phiền phức trong lòng có chút bất mãn, không hề yếu thế nói:

- Cố tiên sinh phải chăng nghĩ rằng, lúc này quân Tào và Viên Thiệu đại chiến một khi nổ ra, hai phe đều không có tâm trạng và năng lực để cấm chế bên ta, hơn nữa chúa công và Lữ Bố như môi hở răng lạnh, đã đến lúc không phải bí mật, đến lúc đó với sự tinh nhuệ của quân Giang Đông, sự dũng mãnh của Lữ Bố, tất nhiên có thể dễ dàng tiến xuống Duyện Châu. Cho dù quân Tào nghĩ đến việc phản công cũng phải chờ bọn hắn xuống Hoằng Nông, Trường An diệt Lý Thúc, Quách Tỷ, Trương Tể rồi, bằng không giỏ trúc múc nước công dã tràng.

- Cao tướng quân cũng đánh giá quá thấp năng lực quân Tào rồi.

Lúc này một vị nho giả từ bên cạnh Thái Ung đi ra, tướng mạo gầy gò, trán đầy đặn, ánh mắt phiêu dật. Người này là danh sĩ Giang Đông: Trương Chiêu.

- Trương tiên sinh có cao kiến gì?

Tàng Bá có mối tương giao với Cao Thuận không tồi, không khỏi như kiểu bè thêm.

Mặc một thân áo giáp màu xanh mũ sắt càng khiến cho hắn trở nên uy mãnh, lộ ra vẻ vô cùng mạnh mẽ.

Nho giả kia đúng là Trương Chiêu, trước khí thế của Tàng Bá trước mặt vô hình dung càng khiến hắn thờ ơ, mỉm cười nói:

- Cao tướng quân, Tàng tướng quân, các vị cho rằng quân Tào thật sự sẽ gây chiến với quân Viên Thiệu sao? Chỉ cần suy nghĩ mọi người sẽ hiểu. Với sự giảo hoạt tính toán của quân Tào, tất nhiên sẽ tìm cách dẹp đi sự bất mãn về Viên Thiệu đồng thời toàn lực tiến quân về phía Quan Trung Tam Phụ.

Tàng Bá và Cao Thuận cùng nhìn nhau, đồng thời tức giận nhìn Trương Chiêu đã ví von hai người thành kẻ ngu ngốc.

Tàng Bá không phục nói:

- Như thế không phải càng tốt sao, quân Tào để ý tới Quan Trung, chúa công càng dễ dàng tiến xuống Duyện Châu hơn.

- Haha.

Trương Chiêu cười lớn hai tiếng.

Âm thanh này truyền vào hai tai người, phát ra chói tai đến dị thường.

Trương Chiêu lắc lắc đầu nói:

- Hai vị tướng quân còn chưa hiểu ý của tại hạ, quân Tào vì sao phải tranh thủ toàn lực xuống vùng Tam Phụ, Quang Trung? Đơn giả noi theo Hán cao tổ Lưu Bang, trước đoạt lấy Quan Trung, sau đoạt lấy Tây Xuyên, lại chiếm lấy lộ tuyến Trung Nguyên. Dùng kho lúa thiên hạ Ba Phụ làm căn cứ, nếu như cố thủ xây dựng, lui thêm một bước có thể vững như Thái Sơn. Hàm Cốc, Hổ Lao, Đồng Quan và các vùng ngoại tuyến khác, có thể ổn định chi binh Hà Bắc.Mà Trần Thương, Vũ Công, Hán Hưng yếu địa có thể ngăn chặn lương thảo rộng lớn của Tần Xuyên. Chỉ cần thời cơ chín muồi, không chỉ có thể phát binh Quan Trung mà còn có thể xuất binh Ngọ Cốc, Lạc Cốc, Tà Cốc, thẳng tiến về Ba Thục giàu có tài nguyên thiên nhiên, liên tục chiến đấu ở chiến trường các nơi. Cho nên nói ra dù quân Tào có ném đi Duyện Châu thì cũng không có gì. Ném đi hạt vừng, nhặt lại được trái dưa hấu vẫn còn kiếm lời hơn.

Trương Chiêu sợ hai người vẫn chưa rõ ý mình, bèn giải thích tiếp:

- Duyện Chây, quân Tào dùng nó nhiều lắm cũng chỉ là nơi cư ngụ tạm thời. Chỉ cần Tào bình định Quang Trung, như vậy cho dù Diện Châu để lại cho chúa công chiếm giữ hắn cũng không có tổn hại gì lớn. Hơn nữa ngược lại bất lợi với chúa công, đưa mình vào nơi quân phiệt, ai nhìn được đây? Đến lúc đó chỉ sợ xung đột cùng một chỗ thì đây chính là vấn đề lớn. Cùng chiến với quân Tào, lại không thể không đề phòng quân Viên Thiệu, lại thêm tên bội bạc Lưu Biểu, nghĩ đến đã đau đầu.

Nói tới cùng, Trương Chiêu thấm thía nhìn Cao Thuận và Tàng Bá, trong mắt sớm hiện ra ánh mắt cười nhạo.

Trương Chiêu lại được một phen thao thao bất tuyệt, khiến cho Cao Thuận, Tàng Bá nghe xong đỏ mặt nhìn nhau ngậm miệng im lặng. Hai người vốn là xuất thân võ tướng, không thấu hiểu hoàn toàn phân tích như của quan văn.

- Quan trọng hơn là chiến lược thoát ly mà chúa công định ra ngày đó: trước tiên nắm lấy Giang Hoài, bóp chặt Trường Nam làm căn cứ điểm, mượng cơ hội tiến binh Kinh Tương, chỉ cần vượt qua Ba Giang, Ba Thục dễ như trở bàn tay rồi. Sau đó mới chiến đấu ở các chiến trường Trung Nguyên. Nếu như lúc này tham gia quá sớm vào Trung Nguyên thì cũng không phải là chuyện tốt.

Thái Ung bổ sung thêm.

Hai người lại thêm một tràng lí luận đặc sắc, lại khiến cho ý niệm sớm tiến vào Trung Nguyên của các quan viên bị dẹp bỏ.

Cao Thuận bèn hỏi:

- Chẳng nhẽ thật sự để mặc quân Tào sao, để cho hắn tự do phát triển lớn mạnh?

Trong ánh mắt Trương Chiêu hiện lên một nét cười đầy quỷ quyệt, tràn đầy từ tin nói:

- Vấn đề này chưa tới lượt chúng ta phải lo, tin chắc rằng Viên Thiệu còn gấp hơn so với chúng ta. Mọi người nói đúng không?

- Trương đại nhân đúng là cao kiến.

Lúc này bên cạnh có một người không nhịn nổi bèn cất giọng khen ngợi.

Mọi người quay đầu lại nhìn, chính là Từ Tuyên.

Trương Chiêu mỉm cười gật đầu với Từ Tuyên, lúc này mới thỏa mãn lui về vị trí cũ.

Từ Tuyên rời khỏi hàng, tiểu sinh non nớt trông thư sinh trái lại chậm rãi nói:

- Trương đại nhân nói rất là có lý, chúa công lúc này không nên tham gia quá sớm vào Trung Nguyên, ngược lại Kinh Châu Lưu Biểu, Dự Châu Tôn Sách chắc chắn sẽ tận diệt trước.

Vệ Tinh cùng là đồng hương với Từ Tuyên cũng ra khỏi hàng nói:

- Từ đại nhân nói rất đúng, thuộc hạ cũng cho rằng như thế.

Trương Lãng có chút hứng thú nhìn về phía Từ Tuyên, Vệ Tinh nói:

- Nói lý do của các ngươi ra.

Từ Tuyên bình tĩnh nói:

- Không nói đến chuyện dứt bỏ ân oán cá nhân của chúa công ở Quan Trung, trước tiên phải định Giang Nam, sau đó lấy Kinh Tương làm chiến lược phương châm, Lưu Biểu là người đứng mũi chịu sào. Nếu như muốn thực hiện mục tiêu này, tám quận Kinh Châu tình thế bắt buộc mà đại quân lại muốn gây ra chiến tuyến. Tôn Sách ở Dự Chân dựa vào vùng đất phía nam, không thể nghi ngờ là vùng chiến lược vô cùng quan trọng, chẳng những với Giang Hạ, Sài Tang và những thành trấn ở cùng hạ lưu Trường Giang tăng thêm nguy cơ công kích, hơn nữa còn có thể chia nhiều tuyến xơi tái địa bàn của Lưu Biểu.

Nói đến đây, Từ Tuyên mới dừng lại, nhìn xem mọi người phản ứng thế nào, thấy bọn họ nghe vô cùng nhập tâm cho nên càng nói rất chân thành:

- Cho nên thuộc hạ cho rằng, nắm lấy Tôn Sách, chiếm lấy các thành trấn quan trọng ở vùng hạ lưu Trường Giang, vì tiến quân vào Kinh Tương Ba Thục, làm tốt công tác chuẩn bị.

Trương Lãng kinh ngạc càng thể hiện ra ánh mắt thành thục và nhạy cảm, không khỏi vui mừng khẽ gật đầu.

- Không tồi, hơn nữa muốn sâu thêm một phần nữa, con trai của Tôn Sách là Tôn Kiên, cùng chiến đấu dũng mãnh gan dạ như cha của hắn, lâu ngày tất nhiên sẽ là một kình địch. Thừa dịp hắn còn chưa phát triển dùng toàn lực chèn ép, bằng không thì là nuôi hổ gây họa, đến lúc nào phản bị cắn trúng một miếng.

Thấy Từ Tuyên nhận được sự chú ý của Trương Lãng, Vệ Tinh bèn cả gan bổ sung thêm.

Trương Lãng chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nói lên suy nghĩ của mình.

Hai người thấy Trương Lãng cúi đầu trầm tư, trên mặt cũng không biểu lộ ra điều gì bèn có chút thất vọng lui qua một bên.

Ngược lại các quan tướng quân đều cho rằng xuất binh Lưu Biểu kết cục đã định.

Lúc này lại có người ra khỏi hàng, giọng nói có phần lo lắng nói:

- Chúa công, Giang Đông mấy năm chinh chiến tiền bạc của cải hao tốn vô số, có lẽ nên nghỉ ngơi lấy lại sức một thời gian, vẫn chưa tới lúc gióng trống khua chiêng, khuếch trương địa bàn. Nếu như thật sự muốn hưng binh, ngu kiến của thuộc hạ là chi bằng bình định trên cơ sở vùng Giang Nam, triệt để ởvùng Sơn Việt tộc, để Giang Đông ổn định, trở thành một trụ cột vững chắc.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/phong-luu-tam-quoc/chuong-228/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận