Hình Trường Phong!
Nhất định là Hình Trường Phong!
Nghĩ đến đây, Tần Tiêu dừng chân lại, lớn tiếng kêu lên:
- Hình Phong, là ngươi sao?
Thân ảnh phía trước đột nhiên dừng lại, ngây ngẩn, chậm rãi xoay người.
Tần Tiêu cẩn thận quan sát thân hình người kia, cùng vầng trán lộ ra – là hắn, thật là hắn!
Hắc y nhân lại đột nhiên lao tới, rút ra thanh đao hướng đầu Tần Tiêu bổ qua!
Ta kháo, hay là nhận lầm người? Trong lòng Tần Tiêu căng thẳng, vung kiếm đón nhận – “đương” một tiếng, đốm lửa bắn ra tung tóe!
Tần Tiêu ngăn cản một đao, tránh sang bên cạnh, hắc y nhân lao theo lại chém xuống một đao.
Tần Tiêu xoay người tránh thoát, bay lên không chém xuống một kiếm, hắc y nhân hự một tiếng vung đao ngăn lại mũi kiếm – lực đạo thật lớn khiến cho hắn bật lui ra sau hai bước.
Tần Tiêu không đợi lực đạo giảm xuống, liền bứt ra phóng lên, một kiếm đâm qua. Hắc y nhân không giám lơi lỏng, dùng đao ngăn cản kiếm thế, đột nhiên nghiêng người tung chân đá thẳng vào thắt lưng Tần Tiêu.
Trong lòng Tần Tiêu mừng rỡ, con mẹ nó, còn không thừa nhận mình là Hình Trường Phong? Loại thối pháp này chính là động tác dấu hiệu của ngươi!
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Tiêu vui vẻ - nhiều năm không gặp, gặp mặt liền đấu võ, được rồi, cùng ngươi chơi một chút!
Mắt thấy một cước sắp đá trúng mình, Tần Tiêu không lùi tiến tới, khuỷu tay trái biến thành đòn bẩy chín mươi độ, đột nhiên vung lên, bắn ra một kích!
Không chút dao động!
Tần Tiêu nhếch miệng cười:
- Muốn đánh người, trước phải học bị người đánh! Đây gọi là vững như Thái Sơn!
Vừa dứt lời, Tần Tiêu đột nhiên quay người đá tới, thẳng vào mặt hắc y nhân!
Hắc y nhân mới đá ra một cước, đao mới xuôi bên người, chỉ cảm thấy trên mặt có cơn gió ập tới, không kịp suy nghĩ khuỷu tay trái cũng làm ra cùng động tác, ngăn chặn một cú đá của Tần Tiêu!
Đằng đằng đằng, bật lui ra ba bước!
Tần Tiêu cắm kiếm xuống đất, phóng túng cười to:
- Trường Phong huynh đệ, trường kình không nhỏ ah!
Hắc y nhân cũng cất tiếng cười to, kéo khăn đen che mặt:
- Thân thủ đại đô đốc không kém năm xưa, bảo đao chưa lão!
Quả nhiên chính là Hình Trường Phong!
Hắn cũng đem đao cắm dưới đất, quỳ một gối, trầm giọng nói:
- Trường Phong vô lễ, đại đô đốc thứ tội!
Tần Tiêu vội vàng kéo hắn đứng lên:
- Chúng ta là hảo huynh đệ thôi, ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Hơn nữa ta cũng không phải đại đô đốc gì, chỉ là hương dã thôn phu, bình dân thôi – có thể cùng Sùng Võ Thai Trung Thừa, Thiên Binh Giám đại nguyên soái so chiêu, cũng là tam sinh hữu hạnh!
Hình Trường Phong xấu hổ nở nụ cười:
- Đại đô đốc đừng giễu cợt...cái gì trung thừa, đại nguyên soái gì đó, tôi vừa nghe người khác gọi như vậy trong lòng vô cùng khó chịu, huống chi là đại đô đốc gọi như thế!
Hai người cười vang, đều cầm binh khí đi tới núi đá ngồi xuống.
Tần Tiêu nhìn Nhạc Lộc sơn nguy nga bàng bạc mệnh mông trong bóng đêm, gió thu trận trận, không khỏi vô cùng cảm khái.
Gió nhẹ thổi qua, tâm tư mỗi người đều dễ dàng tản mạn.
Tần Tiêu lấy ra một mảnh da hươu, nhẹ nhàng lau Thuần Quân kiếm, có chút tự giễu nói:
- Trường Phong huynh đệ, chứng kiến bộ dáng của ta, có phải có chút kinh ngạc hay không?
Hình Trường Phong vẫn thật lễ độ cung kính như trước, mỉm cười nói:
- Sao đại đô đốc lại nói lời ấy? Trường Phong nhìn 2f76 thấy cuộc sống của đại đô đốc thật an ổn, thật phong phú, rất hài lòng, thật có chút không đành lòng quấy rầy!
Tần Tiêu ha ha cất tiếng cười to đứng lên:
- Huynh đệ, ngươi nói gì đây? Có được huynh đệ tốt như ngươi tới thăm ta, trong lòng ta quả thật cao hứng vô cùng!
Kỳ thật trong lòng Tần Tiêu vô cùng rõ ràng, hiện tại Hình Trường Phong thân ở chức vị quan trọng, địa vị hiển hách, đâu có thời gian nhàn rỗi đến tiểu địa phương như Trường Cát thăm mình, khẳng định còn có nguyên nhân khác.
Hình Trường Phong có chút ngượng ngùng cười nói:
- Kỳ thật không dối gạt đại đô đốc, Trường Phong đã đến Trường Cát mấy ngày, vẫn không dám đến quấy rầy đại đô đốc...
Tần Tiêu cười:
- Vì thế ngươi đi gặp Kim tiên sinh sư phụ của ngươi đúng không? Còn ở lại trên đảo.
Hình Trường Phong lắc đầu cười rộ lên:
- Ta đã nói qua, quả nhiên không có chuyện gì giấu diếm được đại đô đốc.
- A, việc này còn không phải oán ngươi sao, tự mình làm lộ hãm.
Tần Tiêu cười nói:
- Mỗi lần ta đi tới đảo, nhất định là muốn tìm hắn làm những đồ vật kỳ quái, làm cho hắn vô cùng phiền toái. Vì vậy hắn thấy ta liền giống như trốn ôn dịch. Lần này lại chủ động ra mặt, còn gọi ta lên đảo, khẳng định là có chuyện mà thôi!
Hai người lại cười, nhất thời không nói chuyện. Giống như có thật nhiều lời trong lòng nhưng nhất thời không biết phải bắt đầu nói từ đâu.
Tần Tiêu phá vỡ yên lặng nói:
- Huynh đệ, nếu đã đến thì tới nhà của ta ở một đêm. Chúng ta uống vài chén rượu, tán gẫu suốt đêm thế nào?
- Tốt, muốn tìm cũng tìm không được!
Hình Trường Phong vui mừng nói:
- Có thể cùng đại đô đốc đối ẩm, là nguyện vọng lớn nhất của Trường Phong!
Tần Tiêu thản nhiên mỉm cười, đứng dậy dẫn hắn đi về hướng trang viện, trong lòng nghĩ thầm:
- Nói như vậy ngoại trừ “nguyện vọng lớn nhất này” còn có ý đồ khác sao?
Hai người trở lại trong trang viện, gia đinh nhìn thấy Hình Trường Phong mặc hắc y ban đầu còn kinh ngạc cả kinh, sau đó thấy rõ là ai, liền thở ra một hơi. Hình Trường Phong nhất nhất chào hỏi Lý Tiên Huệ các nàng, không ngừng xưng hô “tẩu phu nhân” thật nhanh nhẹn gọn gàng.
Hình Trường Phong trở thành quan lớn, vẫn mang theo hiệp khí lễ tiết chu đáo như ngày trước. Không hề có chút cái giá của người làm quan, rất dễ dàng tạo hảo cảm.
Tần Tiêu lấy ra một bộ quần áo của mình cho hắn thay, hai người ngồi tại đình nghỉ mát trong hậu viện. Hai bên có ánh đèn lồng, trong phòng bếp làm chút thức ăn đơn giản, hai người ngồi xuống bắt đầu uống rượu nói chuyện phiếm.
Lý Tiên Huệ các nàng vui buồn mỗi nửa có chút bất an ngồi trong phòng, xuyên qua cửa sổ nhìn họ trò chuyện. Trong lòng mỗi người đều nghĩ một vấn đề: Là hoàng đế, là triều đình để cho hắn đến đây sao?
Cùng lúc đó bên trong đình viện Hình Trường Phong cũng vô cùng thẳng thắn nói:
- Thật không dám giấu diếm đại đô đốc, đích thật là hoàng đế phái Trường Phong tới!
Tần Tiêu cầm chén rượu, mỉm cười nhìn rượu trắng bên trong, hờ hững nói:
- Ta biết, hoàng đế sớm hay muộn sẽ có ngày tìm tới. Ba năm, qua ba năm mới tìm, đích xác đã rất có tính nhẫn nại.
Hình Trường Phong nói:
- Đại đô đốc không hỏi xem hoàng đế phái Trường Phong tìm đại đô đốc là có chuyện gì sao?
Tần Tiêu thản nhiên cười:
- Trường Phong là hảo huynh đệ của ta, có lời gì nhất định đều nói cho ta biết, không cần ta nhiều lời.
Hình Trường Phong không khỏi cười sang sảng, nâng chén cụng ly với Tần Tiêu, như có suy nghĩ nói:
- Mấy năm nay có thể nói hoàng đế hạ một phen công phu cực nhọc, làm được nhiều đại sự ích nước lợi dân.
Tần Tiêu nói:
- Hình như là vậy, thật sự hắn đang cố gắng làm một hoàng đế tốt. Tuy rằng ta ở sơn thôn xa xôi, nhưng cảm giác được Đại Đường đang triệt để biến hóa.
- Phải, bệ hạ đích thật là hoàng đế tốt.