Đến thì đến, tận tâm chiêu đãi, đi thì đi, có lẽ còn có người cảm thấy càng thoải mái. Nhưng hiện tại ngay cả những hài tử cũng thường xuyên lại hỏi:
- Cậu đi đâu rồi vậy?
Tần Tiêu mỉm cười đáp:
- Cậu đi về nhà, nếu có rảnh sẽ lại đến chơi.
Nhưng mãi cho tới hết tháng giêng Lý Trọng Tuấn cũng không tiếp tục xuất hiện. Đầu năm, Tần Tiêu thân là địa chủ cũng không tránh khỏi một trận bận rộn, hơn nữa sau mưa tuyết mùa đông thật sự không tiện ra ngoài, vì vậy hắn cũng không mang theo lão bà hài tử đi lên Kết Tử Châu Đầu.
Thẳng đến một ngày, Kim Lương Phượng trong ngày thường không thích ra ngoài nhưng lại đột nhiên xuất hiện trong sân viện, tuy rằng hắn là sư phụ của Đại Đầu nhưng dạy vỡ lòng luôn giao cho Thượng Quan Uyển Nhi đi làm, vì vậy chưa từng trực tiếp chỉ dạy Đại Đầu lần nào.
Hôm nay hắn đến cũng mang theo tin tức làm Tần Tiêu có chút khiếp hãi, hoàng đế cải trang giá lâm, cần tuyên gặp Tần Tiêu!
Kim Lương Phượng đặc biệt nhấn mạnh, đừng phao tin, chỉ đến một mình là được.
Trong lòng Tần Tiêu nhảy dựng, âm thầm nghĩ:
- Kết Tử Châu Đầu đúng thật là vùng đất phong thủy trù phú, người nào cũng chạy đến. Ngay cả hoàng đế vốn trăm công ngàn việc lại cũng xuất hiện ở nơi này!
Không kịp nghĩ nhiều, Tần Tiêu tùy tiện viện cớ đi cùng Kim Lương Phượng ra ngoài.
Đi tới cửa thôn, Tần Tiêu rốt cục không còn nhịn được đem một câu nín thật lâu trong lòng nói ra:
- Kim tiên sinh, ra tháng giêng, hẳn là có thể mắng chửi người rồi chứ?
Kim Lương Phượng có chút khó hiểu:
- Quân tử nên cẩn thận mà làm việc, vô sự mắng chửi người làm gì?
- Cẩn thận? Cẩn thận cái mao ngươi, ngươi là lão mũi trâu!
Tần Tiêu tức giận mắng:
- Ngay vừa mới bắt đầu, ngươi là đến theo dõi đi? Ngươi là người của hoàng đế, đúng hay không? Mấy năm nay từng sinh hoạt của ta, ngươi đều hội báo hoàn toàn có phải hay không? Ngươi là đại gian tế!
Kim Lương Phượng nhìn dáng vẻ lưu manh của Tần Tiêu, không khỏi vuốt râu cười ha ha:
- Đại gian tế? Vì sao lại nói như vậy, chẳng lẽ ngươi cùng hoàng đế là đối địch?
Tần Tiêu được lý không buông tha người, hùng hổ trừng mắt nhìn Kim Lương Phượng:
- Nói như thế ngươi thừa nhận vậy?
- Ha ha! Mỗi người đều nói Tần Tiêu tinh tế hơn người, mắt sáng như đuốc, quả nhiên là không giả!
Kim Lương Phượng cười to nhìn Tần Tiêu:
- Kỳ thật ngay lúc ban đầu ngươi đã biết thân phận của ta đúng không? Sau đó lại làm bộ dạng biểu lộ ra một ít tâm tính cùng ý tưởng, để cho ta chuyển cáo cho hoàng đế. Cao minh, ngươi thật sự là cao minh!
Tần Tiêu chợt nở nụ cười:
- Lão mũi trâu, ta thật đúng là xem thường ngươi, việc này mà ngươi cũng nghĩ ra được. Được rồi, hòa nhau! Nhưng những lời này cũng không thể nói cho người thứ ba biết, bằng không hai chúng ta sẽ bị tội khi quân!
- Việc này đương nhiên bần đạo hiểu được!
Kim Lương Phượng lại cười gian trá, giả vờ làm ra vẻ đạo mạo:
- Kỳ thật từ hơn mười năm trước, ta chính là mật liêu thiếp thân của Tương Vương cũng chính là đương kim thái thượng hoàng, nhưng chưa từng xuất hiện trước mặt người khác. Thái thượng hoàng xưa nay yêu thích dị thuật xem tướng cùng đoán số tử vi vận mệnh, vì vậy thật xem trọng ta. Ta vốn không muốn dấn thân vào nhà danh môn, nhưng bất đắc dĩ thịnh tình không thể chối từ! Ngươi biết không, năm đó đám người Trương Giản Chi bị giáng chức ta đã hiểu được ý tứ của thái thượng hoàng, đem Hoàn Tử 2eb9 Đan giao cho ngươi. Bằng không vốn không quen biết, ta lại có thể đem người quan trọng như thế giao cho ngươi sao? Cái gọi là Thuần Quân bảo kiếm, kỳ thật do thái thượng hoàng chuyển tặng, bần đạo chỉ là thuận nước giong thuyền. Về sau thái thượng hoàng đương nhiên không cam lòng thả ngươi rời khỏi triều đình đi ra thiên hạ, vì vậy đem ta ném tới bên cạnh ngươi thôi!
Tần Tiêu không khỏi bĩu môi dè bỉu:
- Quả nhiên đủ gian! Không nói, đi gặp hoàng đế thôi! Thật kỳ quái, hoàng đế vì sao lại xuất hiện tại Giang Nam lúc này? Tính theo lộ trình, hắn hẳn từ đầu tháng giêng đã rời Trường An. Nhưng trong tháng giêng tại triều đình có nhiều lễ nghi trọng đại cùng hiến tế, hắn làm sao tách ra ngoài?
Kim Lương Phượng khẽ cười nói:
- Không có gì đáng kỳ quái. Kỳ thật hơn một năm nay hoàng đế cũng không ở trong Trường An. Quốc gia đại sự đều do Trương Cửu Linh, Diêu Sùng, Tống Cảnh xử lý, thái thượng hoàng cùng Tống Vương ở lại triều trấn thủ.
Tần Tiêu không khỏi ngạc nhiên:
- Vì sao ta không hề nghe được chút tin tức nào?
- Loại chuyện này đương nhiên càng ít người biết thì càng tốt chứ sao! Cụ thể trong triều an bài như thế nào ta cũng không rõ ràng lắm.
Kim Lương Phượng nói:
- Kỳ thật ta cũng vừa mới biết được tin tức này.
Tần Tiêu không khỏi buồn bực:
- Suốt một năm không lưu trong triều, đi chơi sao, hẳn là không đến mức đi?
Trong lòng Tần Tiêu không tránh khỏi bất an, nhiều cảm xúc giao tạp, cùng Kim Lương Phượng lên thuyền đi tới Kết Tử Châu Đầu. Quả nhiên ở bờ bắc ngừng ba chiếc thuyền lớn.
Tuy rằng không quá hoa lệ nhưng nhìn vào cũng biết là hoàng gia xuất hành, thuyền như vậy xem như đã rất lớn. Trên đảo cũng không có gì khác với trước kia, nhưng ở gần đạo quan xuất hiện mười mấy thị vệ đang giới nghiêm.
Tần Tiêu nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của Thạch Thu Giản đang suất lĩnh binh lính hoàng thành ngự suất ti thân dật phủ!
Những người kia nhìn thấy Tần Tiêu, quả nhiên thần sắc vô cùng kích động lẫn hưng phấn, vui sướng không cần nói cũng hiểu. Nếu không phải còn cách một đoạn đường, chỉ sợ họ đã kích động kêu to lên.
Tần Tiêu vẻ mặt ý cười gật đầu chào bọn họ, sau đó đi vào trong đạo quan. Ngay cửa sương phòng có hai binh lính uy phong lẫm lẫm đang đứng, thấy Tần Tiêu cùng Kim Lương Phượng đi tới, gương mặt không chút thay đổi đi ra ngoài đạo quan.
Tần Tiêu hít sâu một hơi, đi tới trước cửa phòng, đang chuẩn bị vái chào, cửa chợt mở.
Vẻ mặt Lý Trọng Tuấn đầy ý cười nói:
- Đi vào nói sau.
Kim Lương Phượng thật biết điều chắp tay vái chào:
- Bần đạo xin được cáo lui trước.
Lý Trọng Tuấn kéo Tần Tiêu vào phòng, quay người liền đóng cửa lại.
Trong phòng thật ấm áp, đốt một lò than lớn.
Lý Long Cơ mặc một bộ trang phục công tử ca ngồi cạnh bàn, cười dài, ánh mắt hài lòng vui sướng lẫn phức tạp nhìn Tần Tiêu, trong tay còn cầm một chén rượu.
Nhìn hắn thật mập, so với trước kia còn mập hơn vài lần. Tần Tiêu phức tạp lẫn cảm khái cười, khoát vạt áo định bái chào:
- Thảo dân Tần...
- Không được bái!
Lý Long Cơ đột nhiên lớn tiếng quát:
- Hôm nay ở trong căn phòng này, chỉ có huynh đệ, không có vua tôi!
Tần Tiêu khẽ cười, nheo mắt nhìn Lý Long Cơ:
- Thật sao?
Lý Long Cơ không cam lòng yếu thế nhìn hắn cười:
- Quân vô hí ngôn! (Vua không nói chơi).
Lý Trọng Tuấn ở bên cạnh cười ha ha:
- Hắn nói đúng, hôm nay ở trong này chỉ có huynh đệ, không có vua tôi. Tần huynh đệ biết không, trước khi ngươi đến ta cùng A Man đã uống hết bầu rượu, hàn huyên suốt một canh giờ.
A Man?
Thật sự, vẫn là A Man sao?
Trong lòng Tần Tiêu nhủ thầm, tâm thần giống như lại nhớ tới chuyện sáu bảy năm trước, lần đầu tiên ba người gặp mặt tại Trường An.