Quân Lâm Thiên Hạ
Tác giả : Khai Hoang
-----oo0oo-----
Chương 219: Đỉnh Quảng Lăng Sơn.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Trong quảng trường trước Truyền Pháp điện, mọi người lại yên lặng. Rất nhiều người tâm thần vẫn còn chìm đắm trong chiêu kiếm vừa rồi, cho dù có thanh tỉnh cũng không có ai mở miệng phản bác.
Gọi là đệ tử bí truyền tông môn, thật ra trên đãi ngộ chỉ xê xích một chút với đệ tử chân truyền.
Nhưng xê xích như vậy vẫn cao hơn đệ tử chân truyền một cấp. Đó là điều mà toàn bộ những cường giả Nguyên Anh cảnh trong tông môn đều thừa nhận, là người được truyền thừa đạo thống chân chính của Quảng Lăng Tông. Một khi tông môn gặp phải nguy cơ, sẽ được ưu tiên bảo hộ cùng rút lui, là thành viên trọng yếu nhất trong tông môn.
Về việc nhân số hạn chế cũng càng thêm hà khắc. Mỗi mười năm chỉ có hai người, mà không ai không phải là từ Kim Đan cảnh trở lên.
Lấy tiêu chuẩn này đến xem, tuổi tác của Nhạc Vũ thật sự còn quá trẻ. Nhưng những người có mặt lại không có người nào có được lý do để phản bác, lại càng không có ai nguyện phản bác.
Làm cho tuyệt kỹ của tông môn từng biến mất mấy ngàn năm tái hiện hậu thế, công lao này không thể lường được. Bản thân lại nắm giữ được kiếm kỹ kinh thế, lại có ngộ tính kinh người như vậy, cũng đã đủ tư cách thừa thụ truyền thừa cho tông môn!
- Nếu không ai có ý kiến, vậy chuyện này cứ định ra như thế, sau này xin người của từ đường tổ sư đem tên của hắn ghi vào bên trong tông phổ Quảng Lăng Tông.
Nói đến đây, lão nhân tóc bạc lại quét mắt nhìn bốn phía. Sau đó trong ánh mắt lóe lên sát khí nghiêm nghị:
- Chuyện về Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, quan hệ hưng vong trong tương lai của Quảng Lăng Tông. Nông Dịch Sơn này không thể không thận trọng xử trí, sau này sẽ mời chư vị trưởng lão ban xuống khẩu lệnh. Những gì gặp được trong hôm nay, sẽ là bí mật lớn nhất của tông môn. Ngày sau mọi người nên giữ gìn cẩn thận, vạn vạn không được tiết lộ. Một khi vi phạm, Nông Dịch Sơn ta nhất định xin Hình Điện truy cứu, cũng nghiêm trị không tha!
Lão nhân nói dứt lời, cũng không đợi mọi người kịp trả lời liền giẫm mạnh chân, đem phù điêu thần thú dưới chân chia lìa cùng mặt đất, cất vào trong nhẫn trữ vật của mình. Sau đó ôm Nhạc Vũ ngự kiếm nhanh chóng rời đi. Lưu lại ánh nhìn chăm chú của mọi người, có người liền vội vàng đuổi theo thân ảnh Nông Dịch Sơn, bay vút vào trong tầng mây trên bầu trời. Có người tự biết mình không có tư cách tham dự chuyện tiếp theo, cho nên vẫn dừng lại nguyên chỗ, vẫn luôn bồi hồi chìm đắm trong chiêu kiếm của Nhạc Vũ không quên.
Mà ở một góc khác, khóe môi Trầm Như Tân bật ra một tia máu, ngửa đầu nhìn chằm chằm thân ảnh Nông Dịch Sơn cùng Nhạc Vũ đang từ từ biến mất nơi chân trời.
Vừa rồi khi Thanh Sang kiếm thừa nhận trọng áp, thần hồn của hắn ít nhiều bị đánh sâu vào. Ngay khi huyền binh tùy thân vỡ vụn, lại càng làm nội tâm hắn quặn đau.
Nhưng Trầm Như Tân cũng không quá mức để ý tới việc này, hắn biết tông môn nhất định sẽ bù đắp lại. Nói không chừng qua hôm nay, người bên Chế Khí Điện sẽ đem huyền binh mới luyện chế trả vào trong tay hắn.
Mà lần này làm cho hắn để ý nhất vẫn chính là Nhạc Vũ đã được chưởng giáo chân nhân mang đi.
- Hắc! Quảng Lăng Tuyệt Kiếm này, không ngờ thật sự bị hắn ngộ ra được. Thật sự không biết ngày sau vị này sẽ bái nhập môn hạ vị chân nhân nào?
Nhớ tới Đoan Mộc Hàn mang theo thần sắc lo lắng vội vã rời đi, khóe môi Trầm Như Tân nhất thời nhếch lên, thầm nghĩ vị tiểu sư cô này của hắn nếu muốn đem chuyện Nhạc Vũ bái nhập vào Tiểu Quan Phong xác định xuống, chỉ sợ phải bỏ nhiều công sức hơn mới được. Nhưng chuyện này các ngọn núi khác cũng nhìn thấy rõ, Tiểu Quan Phong suy kém đã lâu, nhu cầu cấp bách phải có người mới bổ sung, chưa chắc đến mức hoàn toàn không còn hi vọng.
Nghĩ tới đây, Trầm Như Tân lại đưa mắt nhìn bên cạnh. Chỉ thấy Hoành Dĩ Ninh vẫn đang tâm thần hoảng hốt, hắn bật cười một tiếng, phất tay xoay người rời đi. Hắn nghĩ thầm, lần này xem như cho ngươi biết, tư chất của biểu đệ ngươi Trưởng Tôn Tử Vận, cũng không phải trên thế gian ít có, dưới đất khó tìm!
Cùng một thời gian, hơn vạn dặm ngoài Quảng Lăng Tông, Huống Vân Hoa đang quay đầu nghi ngờ nhìn về phương hướng Quảng Lăng sơn.
- Rốt cục là người nào đang đánh nhau bên kia, linh lực ba động không quá kịch liệt nhưng lại có thể dẫn động chư thiên tinh thần trên trời hưởng ứng, thật sự hiếm thấy!
Hắn quan sát một lúc, lại lắc đầu thu hồi tầm mắt. Thật ra biên độ linh lực chấn động cũng chỉ đạt tới Linh Hư cảnh đỉnh phong, trình độ tu sĩ ngụy đan, hắn vốn không cần để ý. Nhưng cũng không biết vì sao, nhìn thiên địa dị biến, trong lòng hắn luôn tồn tại cảm giác bất an. Nhưng tiếc là tu vi của hắn còn chưa đạt tới Nguyên Anh cảnh giới, không cách nào căn cứ vào tâm huyết dâng trào mà suy tính được tương lai.
Huống Vân Hoa khẽ lắc đầu, nhìn xuống bên dưới, sau đó chân mày lại nhướng lên. Hắn chứng kiến trong vòng ngàn dặm, chỉ có nơi này có khả năng xảy ra chuyện nhất, hai đệ tử của hắn có bảy thành khả năng vẫn lạc tại nơi này!
Nhưng đối với suy đoán này, bản thân Huống Vân Hoa cũng không thể nào xác định. Người tru diệt đệ tử của hắn tương đối giảo hoạt, khi chiến đấu bởi vì cương khí chấn động mà bẻ gãy cây cối, tuyệt không thể hồi phục trở lại như cũ. Vì thế người nọ dứt khoát lựa chọn đốt núi. Chung quanh nơi này, có dấu vết hỏa hoạn khắp nơi, khiến cho cả hiện trường thật sự biến thành khó bề phân biệt.
Làm cho hắn càng cảm giác kỳ quái chính là người hạ thủ vì sao phải tỉ mỉ che giấu đến như thế? Chẳng lẽ có chuyện gì không muốn bị hắn biết? Hay là người nọ xuất thân từ những tôn môn của Phượng Hà sơn mạch, vì thế mới muốn che giấu?
Ngay khi Huống Vân Hoa cảm thấy đau đầu, chợt thấy một thân ảnh từ phương xa đang bay tới, nhìn thấy bóng người, chính là đệ tử của hắn.
- Tình hình như thế nào? Người của Quảng Lăng Tông rốt cục trả lời ra sao?
Chỉ nhìn tình hình đối phương quay về tay không, Huống Vân Hoa liền biết không lạc quan. Nhưng trong lòng hắn mơ hồ vẫn ôm theo chút hi vọng.
Người kia chính là một trung niên mập mạp hơn ba mươi tuổi, đi tới bên người Huống Vân Hoa, lại hạ kiếm quang. Sau đó đem bàn tay che tai trái buông xuống, chỉ thấy nơi đó rõ ràng là một vết thương máu chảy đầm đìa. Mà trung niên mập mạp lại cười khổ một tiếng.
- Sư tôn, người của Quảng Lăng Tông thật sự không dễ tiếp xúc! Đồ nhi chỉ mới nói một câu với họ, đã bị họ dùng một kiếm cắt tai trái. Họ còn nói Phù Sơn Tông chúng ta bất quá chỉ là một phái nhỏ, Quảng Lăng Tông có thể chứa chúng ta náu thân tại Phượng Hà sơn mạch đã là ân điển. Lại còn dám đến sơn môn của họ đòi người, thật sự là được mũi lên mặt. Không dùng một kiếm chém đệ tử, đã xem như rất khách khí.
- Hắc hắc! Hay cho Quảng Lăng Tông rầm rĩ bá đạo, Phù Sơn Tông ta có thể chiếm cứ Phù sơn, chính là dựa vào bản thân mình, có quan hệ gì tới bọn hắn? Rõ ràng là kết quả bị chư phái bức vua thoái vị, vẫn còn dám tự cao tự đại như thế, ta xem cuộc sống bọn hắn chỉ kéo dài không được mấy trăm năm!
Sắc mặt Huống Vân Hoa xanh mét, tâm tình phiền não. Hắn liếc nhìn vết thương của đệ tử, chân mày nhíu lại thành một đường thẳng.
- Được rồi, lần này không phạt ngươi, ngươi không cần tiếp tục diễn cho ta xem.
Trung niên mập mạp co rụt cổ, buông ra ước thúc chân khí bản thân. Sau khi tu sĩ đạt tới Linh Hư cảnh, lực khôi phục của thân thể đã cực mạnh. Vừa rồi sở dĩ hắn cố ý giữ lại vết thương, cũng chỉ vì muốn làm ra bộ dáng đáng thương, xem như chạy trốn bị trừng phạt mà thôi.
Lúc này tâm tư Huống Vân Hoa đã chuyển hướng nơi khác. Hắn thầm nghĩ vận khí của tiểu tử kia thật tốt, với tư chất của hắn bái nhập vào Quảng Lăng Tông, đột phá Kim Đan cảnh ít nhất đặt tới tám thành. Chẳng lẽ lần này thực sự bị lão tiểu tử Nhạc Uyên Hồng trở mình hay sao?
Chuyện hôm nay tới đây thì thôi, cũng chỉ đành nhìn xem sau này thế nào. Dù sao vẫn còn sáu mươi năm, ngươi chẳng lẽ trốn mãi trong Quảng Lăng Tông không đi ra! Cho dù mạo hiểm bị Quảng Lăng Tông truy cứu, ngày sau nhất định phải đem hắn giết chết!
Giờ phút này Huống Vân Hoa cũng không biết, ở sau hắn, trên Phù sơn, một vị nam tử trung niên anh tuấn mặt trắng có hàm râu đẹp đang chắp tay nhìn lên bầu trời. Trong mắt của hắn nổi lên vẻ kinh nghi bất định, vì sao theo tinh tượng biến hóa, tương lai vốn đã từ từ rõ ràng mạch lạc, lại lần nữa trở nên hỗn độn không rõ? Chẳng lẽ hắn còn cần vì chuyện này hao phí tâm thần thôi diễn tương lai lại lần nữa sao?
Trong cùng một thời gian, bên trong Phượng Hà sơn mạch, cơ hồ tất cả tu sĩ Nguyên Anh cảnh cũng đều dừng công việc trong tay, cũng ngửa đầu lên xem bầu trời.
Nhạc Vũ mơ mơ màng màng tỉnh lại. Hắn cảm giác toàn thân mình đang có mười mấy cỗ nhiệt lưu ấm áp đang lưu động chung quanh. Trong lòng hắn ban đầu thoáng kinh hãi, lại bắt đầu phân tích thân thể của mình, sau đó cảm giác được có một cỗ nhiệt lực tinh khiết khổng lồ đang rót vào bên trong kinh mạch, sau đó chữa trị những vết thương dày đặc bên trong.
Lúc trước sở dĩ Nhạc Vũ dám sử dụng chiêu đó vẫn biết rõ là kiếm pháp phải vận dụng linh lực cực lớn, cũng bởi vì hắn có tu vi Ngưng Dịch kỳ.
Sở dĩ tiên thiên cường giả có thể sử dụng bí pháp, cũng bởi vì họ đã ngưng đọng chân khí tới trình độ nhất định, đã không còn làm tổn hại tới kinh mạch. Mà ở phương diện này Nhạc Vũ còn mạnh hơn bọn họ.
Nhưng đến cuối cùng, chân khí lưu kia cũng hoàn toàn bị mất khống chế, Nhạc Vũ không còn cách nào phòng ngừa, vì thế tạo thành thương tổn khắp kinh mạch bản thân.
Không biết loại dược vật này lại là loại đan dược nào, có thể cung cấp nguyên lực khổng lồ như thế. Khi đang chữa trị kinh mạch cho hắn, vẫn còn thừa lực lượng tiếp tục khai thác kinh mạch thuộc hỏa hệ cùng mộc hệ.
Lúc này Nhạc Vũ rốt cục nhớ tới, cũng bởi vì nội tức hao tổn hết, tâm lực mệt mỏi tiều tụy, tựa hồ đã bị hôn mê tại chỗ.
Hắn chợt mở mắt ra, sau đó chỉ thấy mình đang nằm trong một đại điện phong cách cổ xưa, đang dựa lưng vào một ghế dài. Mà hai bên người, có hơn mười vị nam tử mặc đạo bào, ánh mắt sáng rực nhìn hắn. Trong đó có nhiều lão giả, còn có hai nữ tử, nhưng người nào cũng có khí độ ngưng trọng.
Áp bách lớn nhất với hắn, chính là vị lão nhân tóc bạc trước nhất, tựa hồ là người vừa giúp đỡ hắn.
Mà trong mắt lão nhân kia đang tràn ngập vẻ dò hỏi điều tra.
- Tiểu tử, vì sao ngươi hiểu được Quảng Lăng Tuyệt Kiếm này?
Nhạc Vũ thở ra một hơi, đứng dậy đi tới ngay giữa hai hàng ghế ngồi, dùng đao đâm xuống sàn nhà. Nhưng ngay sau đó ánh mắt hắn chợt ngẩn ra, sàn nhà cũng không hề có dấu vết, mà Lôi Âm Đao trong tay hắn cũng bị bắn ngược quay về.
Lão nhân kia thấy thế buồn cười, tiện tay ném ra một vật:
- Ngươi vẽ đi.
Khi quang mang màu tím làm mọi người trong điện đều đưa mắt nhìn chăm chú, đều ánh mắt lẫm liệt, chỉ thấy đó chính là thanh binh khí tùy thân của chưởng giáo chân nhân Quảng Lăng Tông!