Quốc Sắc Sinh Kiêu
Tác giả: Sa Mạc
Chương 531: Cuộc sống hướng tới nhất
Dịch: KoCo
Nguồn: Mê Truyện
Cặp môi thơm của Mị Nương hé mở, cũng không nói gì, đôi mi thanh tú nhảy lên, Sở Hoan nhìn vẻ mặt nàng, thở dài:
- Chỉ sợ ngươi cũng không cam đoan tất cả các quan viên ngươi giết đều là ác quan, thương nhân các ngươi cướp đều là ác thương.
Mị Nương khẽ cắn môi, rốt cục nói:
- Chúng đều là tay sai của hôn quân, tự nhiên…!
Không đợi nàng nói xong, Sở Hoan đã ngắt lời:
- Ngươi đừng quên, thiên hạ không chỉ có người làm ruộng, mới là dân chúng, thân hào ở nông thôn cũng là dân chúng. Dân chúng cũng không chỉ là những kẻ nghèo khổ, kẻ có tiền cũng là dân chúng.
Dừng một chút, hắn chậm rãi nói:
- Theo ta biết, kỳ thật có rất nhiều thương nhân hương hào, vẫn tiếp tế cho dân chúng, thiên tai họa nạn, họ vẫn giúp đỡ dân chúng, tuy rằng không phải tất cả thương nhân thân hào đều như thế, nhưng cũng có người như vậy. Thương nhân thân hào có bạc, không có nghĩa họ là ác nhân, có bạc trong người, cho tới bây giờ cũng không phải là tiêu chuẩn đo thiện ác. Thương gia giàu có, thân hào nông thôn, bọn họ cũng là dân chúng bình thường, nhà họ có tiền, cũng là do mồ hôi trí tuệ tích lũy qua bao thế hệ mà kiếm được, trong bọn họ, không phải ai cũng ức hiếp người lương thiện, vì sao lại phải chịu các ngươi cướp bóc? Các ngươi như vậy, có khác gì cường đạo?
Mị Nương căm tức Sở Hoan, nhưng trong nhất thời lại không biết cãi như thế nào.
Sở Hoan có lòng muốn cho Mị Nương rời khỏi Thanh Thiên Vương, cho nên tiếp tục nói:
- Lùi một bước, cho dù các quan viên ngươi giết đều là ác quan, cho dù thân hào Hà Bắc đều là người xấu, nhưng Thanh Thiên Vương tụ họp mười vạn dân chúng, muốn đối kháng triều đình, ngươi cho rằng cướp hết thương nhân thân hào Hà Bắc, thì có thể chống đỡ cho các ngươi phản loạn? Rối loạn, sản xuất đình trệ, dân chúng trôi dạt khắp nơi, mọi người đều muốn ăn cơm, Thanh Thiên Vương gắn khẩu hiệu cứu vớt lê dân, như vậy các ngươi cướp bóc lương thực, là dùng để cứu dân chúng Hà Bắc thoát khỏi nỗi khổ chiến loạn?
Mị Nương lập tức gật đầu nói:
- Đó là đương nhiên.
- Mấy trăm vạn dân Hà Bắc, phải dựa vào các ngươi cướp bóc của thương nhân thân hào duy trì?
Sở Hoan khinh thường nói:
- Đợi đến lúc lương thực cướp bóc dùng hết, ăn cái gì? Có phải là ăn thịt người không?
- Ngươi… Ngươi nói bậy!
Khuôn mặt xinh đẹp của Mị Nương trở nên giận dữ.
Sở Hoan thở dài:
- Ngươi bảo ta nói bậy, coi như là ta nói bậy đi.
Vẻ mặt hắn bỗng trở nên nghiêm nghị:
- Nhưng sự thật là, đội ngũ của các ngươi không có lương thực, thương nhân thân hào đều bị các ngươi giết sạch, vì sinh tồn, kẻ gặp họa kế tiếp chính là dân chúng.
Khóe miệng hắn lộ ra nụ cười trào phúng:
- Rất nhiều người khởi nghĩa, tự xưng là nghĩa quân thay trời hành đạo, nhưng những gì họ làm lại khác xa chữ “nghĩa”. Quan viên ức hiếp dân chúng, tất nhiên dân chúng sẽ oán than dậy đất, nhưng không đến mức lấy mạng dân chúng, nhưng cái gọi là nghĩa quân, vì bổ sung lương thực vật tư, liền giết choc dân chúng, thường thường thôn trang đi qua, chó gà không tha, đơn giản là một đám cường đạo ô hợp mà thôi, so với đám tham quan ô lại, nghĩa quân, thương tổn dân chúng càng nặng..
Mị Nương lập tức cãi lại, nói:
- Chúng ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
- Ta tin tưởng hiện tại các ngươi sẽ không làm như thế.
Sở Hoan bình tĩnh tự nhiên nói:
- Nhưng sau này? Các ngươi muốn chống đỡ quan binh, hiện giờ thế lực của các ngươi bị kìm kẹp tại Hà Bắc. Thương nhân thân sĩ Hà Bắc bị các ngươi giết hại cướp bóc sát hại, sau này các ngươi chạy ra khỏi Hà Bắc, tiếp tục đối nghịch cùng quan binh, tự nhiên cần rất nhiều vật tư, Hồng Xà Hầu, ta mạo muội hỏi ngươi, vật tư này từ đâu đến? Là trên trời rơi xuống hay đào trong đất ra?
Mị Nương nghe trong lời nói của hắn đầy lời châm chọc lập tức cắn chặt hàm răng, vẻ mặt tức giận.
- Đến khi không còn biện pháp, chỉ có thể cướp từ tay dân chúng. Hồng Xà Hầu ngươi không cướp, không có nghĩa là Thanh Thiên Vương không cướp, không có nghĩa là toàn bộ thuộc hạ của hắn không cướp.
Khóe miệng Sở Hoan cười lạnh:
- Thanh Thiên Vương có thể tụ tập một đám ô hợp, không thể phủ nhận những người này phần đông là bị áp bức, bọn họ đi theo Thanh Thiên Vương, ngay từ đầu có lẽ là lòng tràn đầy căm phẫn, muốt giết quan xả hận… nhưng bọn họ đều là người, cũng có tư tưởng của mình, có thể nghe theo hiệu lệnh của Thanh Thiên Vương, cũng là vì Thanh Thiên Vương có thể cho bọn họ no bụng, nếu đi theo Thanh Thiên Vương mà ăn bữa nay lo bữa sau, hoặc có ăn hay không cũng là vấn đề, chẳng lẽ còn có thể nghe theo hiệu lệnh của Thanh Thiên Vương? Chẳng lẽ ngươi nghĩ bọn họ sẽ không cướp của dân chúng để lấp đầy bụng?
Mị Nương không kìm nổi mắng:
- Miệng lưỡi ngươi bén nhọn, Thanh Thiên Vương là đại anh hung, hắn tuyệt sẽ không cướp dân chúng, cũng nhất định sẽ có biện pháp khiến mọi người no bụng.
Sở Hoan biết trong lòng Mị Nương đã buông lỏng, nếu không cũng sẽ không phẫn nộ, nếu nàng phẫn nộ, có nghĩa là những gì mình mói đã khiến nàng xúc động.
Tuy nhiên từ giọng điệu của Mị Nương, có thể thấy nàng vô cùng sùng bái Thanh Thiên Vương, thậm chí có thể nói là một loại kính ngưỡng mù quáng, điều này không trách được Mị Nương, tuy nàng thông minh, nhưng theo bên cạnh Thanh Thiên Vương, chắc Thanh Viên cũng có mị lực cá nhân, nếu con người không có sức hấp dẫn, sẽ không có nhiều kỳ nhân dị sĩ tìm nơi nương tựa trỏ thành bộ hạ của Thanh Thiên Vương, nghe theo hiệu lệnh của Thanh Thiên Vương.
Sở Hoan thản nhiên cười, tiếp tục nói:
- Lui thêm một bước, coi như các ngươi đủ lương thảo binh mã, chống đỡ triều đình, muốn thay đổi triều đại, phải chết mất bao nhiêu người, có bao nhiêu lê dân bách tính sẽ vì chiến tranh mà tan cửa nát nhà?
Mị Nương kiên định nói:
- Có được, thì có mất, muốn có thái bình thịnh thế thì phải có hi sinh đổ máu. Nếu để mặc hôn quân gian thần, thiên hạ vĩnh viễn không ổn định, dân chũng vĩnh viễn phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, có có thể liều chết đánh cược một lần, mới có thể có những ngày tốt lành.
Nàng nhìn Sở Hoan chằm chằm, cười lạnh nói:
- Chỉ có kẻ ngu ngốc trụy lạc, mới có thể để cho hôn quân gian thần ức hiếp, cũng trở thành tay sai của hôn quân!
Lúc này nàng tranh chấp cùng Sở Hoan, bị Sở Hoan nói tới phiền, trong lòng tức giận, xem vẻ thản nhiên của Sở Hoan, trong lòng lại phát hỏa, thanh âm cũng trở lên lạnh lùng.
Sở Hoan thở dài, gặp giọng điệu nghiêm nghị của Mị Nương, cười khổ, thanh âm trở nên nhu hòa, hỏi: “
- Mị Nương, ta hỏi ngươi, nếu các ngươi giết hoàng đế thành công, diệt qun viên Tần quốc, thay đổi triều đại, ngươi sẽ làm gì để dân chúng sống những ngày thái bình?
Mị Nương ngẩn ra, trong lúc nhất thời không trả lời được.
Sở Hoan nói:
- Các ngươi có bao giờ nghĩ tới vấn đề này? Nếu như vậy, các ngươi liệu có thể xoay xở được một quốc gia tan nát ?
Mị Nương ngẫm nghĩ một chút, mới quật cường nói:
- Tự nhiên là làm cho dân chúng sống những ngày tốt lành, không thu thêm thuế, họ muồn gì, chúng ta cho họ cái đó, để cho họ ăn no mặc ấm, đây chính là cái chúng ta muốn!
- Không thu thuế má?
Sở Hoan nói:
- Mị Nương, ngươi đúng là vô cùng nhân từ. ha ha ha!
Mị Nương nghe hắn cười to, cảm giác trong lời nói của mình có vấn đề, có chút xấu hổ, hung hăng trừng mắt nhìn Sở Hoan, vểnh môi nói:
- Ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ ta nói sai hay sao?
- Ngươi có từng nghe qua, lấy thiên hạ dễ, trị thiên hạ khó.
Sở Hoan lấy sức ở eo, vùng dậy, thân thể xoay chuyển, quay sang chỗ Mị Nương, Mị Nương thấy hắn tới gần, cả giận:
- Ngươi chớ tới gần ta.
Nhưng nàng không có chỗ tránh.
- Nếu mỗi người không tranh quyền đoạt thế thiên hạ sẽ thái bình vô sự, nhưng đây chỉ là ý tưởng của một phía, trong thiên hạ này phức tạp nhất là lòng người, nghĩ tới thiên hạ thái bình có, nhưng cũng không thiếu kẻ gây sóng gió, một trăm người không ai giống ai, trong rừng lớn, chim gì cũng có.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Lòng người vốn ích kỉ, nếu không có chế độ, quy tắc trói buộc, càng làm thiên hạ đại loạn. Nếu ngươi không thu thuế má, thật ra là vì lòng tốt, nhưng ta hỏi ngươi nếu quốc gia phát sinh thiên tai, dân chúng chịu khổ, không có thuế má, lấy cái gì cứu nạn thiên tai? Sở cầu làm đường, phá núi xây đê, làm thế nào? Soạn công văn, truyền bá học vấn, chế tác tuyệt phẩm, không có bác làm thế nào? Nếu nước khác xâm phạm, không có bạc, ngươi đưa binh mã từ đâu đến bảo vệ quốc gia? Nước giàu binh mạnh, không có tiền bạc, không nuôi nổi quân đội, không thể tạo thành một đội quân dũng mãnh bảo vệ quốc gia, đợi cho kẻ thù đến xâm lược, chẳng lẽ muốn cho dân chúng cầm cuốc xẻng ra trận?
Dù Mị Nương tâm tư thông minh gian xảo, nhưng kh Sở Hoan đem mấy vấn đề này nói đến, trong lúc nhất thời Mị Nương không biết trả lời thế nào, nửa ngày mới thốt ra vài chữ:
- Thanh Thiên Vương sẽ có biện pháp!
- Hắn là người, không phải thần!
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Dựa vào một mình hắn giành chính quyền trị thiên hạ? Làm sao ngươi biết khi hắn trở thành hoàng đế, sẽ không vì xa hoa phú quý mà quên ước nguyện ban đầu, biến thành hôn quân? Cho dù hắn anh minh một đời, thống trị thiên hạ cần văn thần võ tướng, ngươi dám cam đoan văn thần võ tướng dưới tay hắn mạnh hơn văn thần võ tướng Tần quốc? Ngươi cam đoan dưới sự thống trị của Thanh Thiên Vương, dân chúng có thể giàu có yên vui, thiên hạ thái bình?
Đôi mi của Mị Nương nhíu chặt, trong con ngươi hiện ra thần sắc phiền não, cặp môi thơm hé mở, cũng không nói gì, trong nhất thời có chút loạn óc, hồi lâu mới hỏi:
- Vậy ngươi bảo làm sao bây giờ?
Sở Hoại lại nằm xuống, nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói:
- Nếu ta biết xử lý ra sao, cũng không ngồi tại đây rồi. Bất quá, ngươi rời khỏi Thanh Thiên Vương là đúng, Mị Nương… Cải tà quy chính đi!
Mị Nương cũng nằm xuống, nghiêng mình, kề sát tai Sở Hoan, hạ giọng nói:
- Ngươi muốn ta cải tà quy chính!
- Tất nhiên!
Mị Nương quyến rũ cười, hạ giọng nói:
- Ta không biết Thanh Thiên Vương là ám, hay hôn quân là minh. Ngươi muốn để ta rời khỏi Thanh Thiên Vương, chỉ có một khả năng!
- Cái gì?
- Chạy!
Mị Nương nhìn Sở Hoan, hạ giọng nói:
- Ngươi mang ta chạy đi, từ nay về sau không hỏi thế sự, chúng ta tìm một chỗ sống trên thảo nguyên tìm một cuộc sống mới, ngươi không làm tay sai của hôn quân, ta cũng không tìm Thanh Thiên Vương, chúng ta cùng nhau chăn ngựa thả dê, ngươi làm nam nhân của ta, ta làm nữ nhân của ngươi, ta sinh cho ngươi nhiều đứa nhỏm chúng ta không hỏi thể sự, sống cuộc sống yên bình, ngươi có chịu không?
Sở Hoan ngẩn ra, quay đầu nhìn Mị Nương, nhìn gương mặt xinh đẹp trước mặt, quyến rũ vô cùng, đôi mắt mang theo vẻ đợi chờ, lời nàng nói, tựa hồ không phải nói đùa.
Không hỏi thế sự, mang theo giai nhân, tìm một địa phương tĩnh lặng yên bình sinh sống, chăn dê thả ngựa, sinh vài đứa nhỏ, bách niên giai lão, trong lòng Sở Hoan nhày dựng, phát hiện đây là một chuyện tốt cỡ nào.
Mị Nương dịu dàng nhìn Sở Hoan, khóe miệng mang theo nụ cười ôn hòa, không kìm nổi tiến tới, dán môi mình lên môi Sở Hoan, nhưng chỉ lướt nhẹ một chút, liền rời khỏi, mang thanh âm ôn nhu chưa bao giờ nói ra nói:
- Trong sa mạc, chúng ta đã chết một lần, ta và ngươi ại một lần làm người, ngươi có nguyện ý dẫn ta đi, tìm một cuộc sống mới?
Thanh âm khát khao:
- Đó là chí hướng cuộc sống bây giờ của ta…!