Quỷ Hô Bắt Quỷ Chương 34: Diễn kịch

Quyển 5: Thế giới điên cuồng
Chương 34: Diễn kịch
Người dịch: Hanumanqn
Biên dịch: No_dance8x
Biên tp: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: Tàng Thư Viện
Cp nht lúc 20:18:16 ngày 9/12/2014, tổng số chữ: 1979

-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

Lễ hội văn hóa mỗi năm một lần, chuyến du lịch đầu mùa hè và lễ trung thu là ba hoạt động được sinh viên hoan nghênh nhất.

Trong đó, lễ hội văn hóa trường có lịch sử lâu đời và thường diễn ra vào mùa xuân.

Vì lễ kỷ niệm thành lp trường được tổ chức mười năm một lần nên lễ hội văn hóa trong chín năm còn lại được sắp xếp vào ngày thành lp trường đểmọi người không nhàn rỗi mà quên bẵng đi mất.



Tht ra nội dung của lễ hội văn hóa không có chiều sâu cho lắm, chẳng khác nào lễ hội mà học sinh trong trường đứng ra tự tổ chức. Những ai hơi ngây thơ thì sẽ thích đi nhà ma, da mặt dày hơn thì ngồi cảngày ở quán cà phê maid. Quầy hàng bán đồ ăn vặt cũng rất được hoan nghênh, bởi vì khó lắm mấy thiếu gia và tiểu thư mới được một ngày thử cảm giác hầu hạngười khác.

Trong ngày này, sân trường Tường Dực mở cửa cho người ngoài nên công tác an ninh lại càng được đặt nặng hơn hết. Mấy kẻ ăn mặc luộm thuộm và trộm vặt đều được bảo vệ lọc bớt.

Thời gian nhanh chóng trôi tới buổi chiều, thời điểm câu lạc bộ kịch diễn xuất đã đến.

Vương Hủ mặc đồ diễn, thò đầu nhìn ra từ trong hu trường.

Lúc này, dưới sân khấu tụ tp không ít khán giả. Trong đám người, hắn tìm thấy vài gương mặt không hay.

Người đứng mũi chịu sào là Miêu Gia.

Gã đàn ông này tới đây chẳng khác nào mọi người gặp phải tai nạn. Nếu nói đến việc hắn yên ổn xem hết vở kịch thì xác suất xảy ra cực kỳ thấp.

Ngồi bên cạnh Miêu Gia là HạVăn Hồng và Tôn Tiểu Tranh. HạVăn Thành gặp được vào mấy ngày trước không hề tới.

Ngày hôm ấy, Vương Hủ vất vảlắm mới tìm thấy đường sống dưới loạn thương của Hạbiểu ca, nào ngờhôm nay là “oan gia ngõ hẹp”.

Đối với HạVăn Hồng, trong lòng Vương Hủ có chút áy náy vì hắn rất ủng hộ sự si tình bất biến của HạVăn Hồng. Tiếc rằng bản thân mình đang đứng trên lý lẽ nên không thểlùi bước, bằng không sẽ tổn thương thêm nhiều người khác.

Còn có một người khác thu hút sự chú ý của Vương Hủ. Người này ngồi gần Miêu Gia, bên cạnh là Albert. Hắn không hề che đy linh thức. Từ lúc xuất hiện trong tầm mắt Vương Hủ, gã này luôn trong trạng thái hưng phấn. Dường như bất cứchuyện gì cũng có thểkhiến hắn lên tinh thần.

“Gã đó tên là Lưu Hàng.”

Khuôn mặt như lá bài của Tề Băng đột ngột xuất hiện sau lưng khiến Vương Hủ git nảy mình.

Vương Hủ ngoảnh lại hỏi: “Bạn của ngươi à?”

Tề Băng than thở: “Ta rất ghét hắn nhưng ai hắn cũng xem là bạn.”

Dường như Vương Hủ nhớ tới chuyện gì: “Này, cái tên Lưu Hàng có hơi quen tai. Hình như ta đã từng nghe qua ở đâu đó.”

“Hắn là quán quân Đánh Giá Lính Mới, có thểxem là cùng lứa với ta.”

“Ồ, thì ra là một gã lợi hại hơn ngươi. Phải rồi, tại sao gần đây ta cảm thấy nhiều người có linh thức mạnh như hắn xuất hiện ở thành phố S vy?”

Tề Băng nhìn hắn hai giây: “Chẳng lẽ lời đồn Hào Long Đảm hiện thế mà ngươi cũng không biết?”

Vương Hủ ngẩn ra: “Gì cơ? Hào Long Đảm à? Ô hay, chẳng phải ngươi đang nói đến cây thương bạc của Triệu Tử Long đó sao?”

Mặt Tề Băng vn không thay đổi: “Chính là nó.”

"Ặc, ta không hay biết gì cả."

Tề Băng ngoảnh mặt bỏ đi: "Không biết cũng chẳng hề gì, ngươi không dùng thương nên chuyện này không liên quan tới ngươi."

Vương Hủ chợt cảm thấy mình như là người ngoài. Chuyện lớn thế kia diễn ra ở thành phố S mà chỉcó mình hắn không biết.

Buồn thì buồn đấy, có điều hắn không còn lòng dạđâu mà đểtâm nhiều. Mấy ngày nay, chuyện tình cảm vây quanh khiến phiền phức thi nhau kéo đến. Hắn không rảnh chú ý đến những chuyện khác.

"Vương Hủ." Yến Ly bước tới gọi hắn một tiếng.

Vương Hủ ngoảnh lại nói: "Chuyện gì?"

Dường như Yến Ly cũng đang có tâm sự. Nàng ngp ngừng muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉnói một câu: "Sắp bắt đầu rồi, ngươi mau chuẩn bịđi."

Vương Hủ m ừ một tiếng rồi vung vẩy đuôi rút xuống hu trường.

Ánh đèn sân khấu tối dần. Thính phòng lặng ngắt như tờ.

Vở kịch sắp bắt đầu.

Màn sân khấu hé mở một góc, Yến Ly từ từ bước ra sân khấu. Hôm nay, nàng mặc váy dài ngang thắt lưng theo kiểu phụ nữthời Trung Âu. Ánh đèn pha chiếu ngay trên người khiến ánh mắt linh động như mèo và vẻ đẹp lạnh lùng thu hoạch được không ít trái tim của khán giảnam. Rất ít người dn chuyện làm được điều này khi chưa đọc bất cứlời thoại nào.

“Lona tươi đẹp, nơi câu chuyện của chúng ta diễn ra.

Trèo lên đỉnh vinh quang, bàn tay quốc vương nhuộm đầy máu đỏ.

Công chúa xinh đẹp nhất, nhưng lại mang số phn bất hạnh nhất.

Tội lỗi của cha, con gái phải trả.

Ma quỷ trấn giữtòa thành, tràn ngp và phủ khắp rừng mn gai.

Nữphù thủy đểlại lời nguyền, dùng tình yêu chân thành đánh thức trái tim say ngủ.

Hoàng tử ở vương quốc xa xôi, sẽ tới vùng đất số phn.

Cùng bảo kiếm và bạch mã, chàng dũng cảm không nề hà.

Tính mạng của quốc vương, niềm tin của dân chúng.

Đã đến lúc xuất chinh, đường đi dài đằng đẵng.

Mời quý vịcẩn thn theo dõi, chăm chú lắng nghe.”

Nàng nâng váy hành lễ rồi im lặng lui ra hu trường.

Sau phút chốc yên lặng, khán giảvỗ tay như sấm. Lời dạo đầu như vy tốt hơn nhiều so với dự liệu của họ. Mấy giây đầu, ai nấy đều ngẩn ra. Đến khi phản ứng thì Yến Ly đã lui vào hu trường. Điều đó càng làm tiếng vỗ tay đến chm càng nhiệt liệt hơn nữa.

Albert nói bên tai Miêu Gia: “Tường Dực xứng đáng là trường học nổi tiếng. Sinh viên ngành tâm lý mà cũng có trình độ diễn xuất như thế này.”

Miêu Gia là người duy nhất không vỗ tay. Hắn quay sang nói với Albert bằng bộ mặt ngái ngủ: ”Tht ra đoạn mở màn này là do ta viết. Có lần ta và Yến uống trà tán gu. Cô nàng cảm thấy hứng thú với trình độ sáng tác của ta nên nhờviết dùm một đoạn. Sau đó, ta nhân lúc ngồi trên bồn cầu mà tiện tay nhắn tin qua.”

Ngồi bên cạnh, Lưu Hàng nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ nên quay sang quàng lên cổ Albert: “Anh bạn, ngươi gặp phải một bi kịch lớn”.

Khóe miệng Albert co git hai cái: “Giờta đã hiểu được lời khuyên chân thành của Vương tiểu ca...”

Lúc này, cảnh đầu tiên đã bắt đầu.

Ngay khi bức màn sân khấu được kéo ra, sự chú ý của khán giảđều bịhấp dn.

Sở Phàm đẹp trai lên sân khấu. Đây là cảnh quốc vương và thần dân đưa tiễn hắn. Những người tham gia phân đoạn này đều chú trọng quy củ đểthúc đẩy nội dung cốt truyện. Trong khi đó, Sở Phàm lại tỏ ra hơi yếu kém. Một mặt là hắn cố ý gây nên, một mặt là do hôm nay hắn tht sự rất phấn khởi.

Vì vy, sau màn đưa tiễn hoàng tử thì sắp tới phần diễn quái vt của Vương Hủ.

Băng qua sa mạc, vượt qua núi tuyết, có một con quái vt ở đầm lầy sâu trong khu rừng rm hắc ám.

Tất nhiên Vương Hủ không phải là Sherk, mà là... một con rồng to.

Bề ngoài là một con Godzilla thu nhỏ nhưng ở chỗ cái cổ lại xẻ một cái lỗ, mặt Vương Hủ nằm ở nơi này.

Thiết kế nhân vt thế này mà vào anime thì chẳng rõ là máy móc hay là người máy nữa.

Từ phần thiết kế đến hoàn thiện mô hình quái vt đều là do Vương Hủ gánh vác một mình.

Đây là bộ đồ phụ sau khi phương án thiết kế quái vt “Cột Chống Trời” phiên bản thứnhất tuyên bố phá sản vì phần biến hình trong kế hoạch vô cùng khó khăn. Đương nhiên, khi biết được kế hoạch của hắn thì Yến Ly đã nói: “Nằm mơ đi.” Có lẽ là do hắn từ chối nhn ý kiến nên kết quảmới ra thế này.

Nói tóm lại, cảthính phòng lp tức cười ồ lên khi Vương Hủ vẩy đuôi bước ra. Có chăng không phải là cười nhạo, bọn họ cho rằng Vương Hủ cố ý gây cười nên sau khi âm thanh lắng xuống thì không ít tiếng vỗ tay vang lên.

HạVăn Hồng khó chịu nói: "Như gã ngốc."

Nhưng Tôn Tiểu Tranh lại bình lun: "Trông đáng yêu mà."

Vương Hủ rống hai tiếng trên sân khấu, sau đó đọc lời kịch: "Trời rạng sáng luôn làm ta bực bội, nhất là lúc này."

Bấy giờ, Dụ Hinh bước ra sân khấu. Khoảnh khắc vịphù thủy này xuất hiện, đàn ông ngồi phía dưới nuốt nước miếng ừng ực. Cho dù nàng mặc quần áo phù thủy hơi rộng so với cỡ người nhưng lòng tha thứcho người đẹp vn luôn là vô hạn.

"Quái vt ơi quái vt, ta có một tin tức xấu muốn nói cho ngươi biết. Đó là có người muốn giết ngươi."

Vương Hủ nói: "Ta là bá chủ khu rừng này, bất cứai can đảm khiêu chiến đều sẽ táng thân ở lâu đài dưới đầm lầy."

"Nhưng lần này hoàng tử bạch mã ở phương xa muốn tới cứu công chúa."

Vương Hủ lại rống lên: "Hắn tự tìm đường chết!"

Dụ Hinh sững lại nhưng nửa giây sau lại tiếp tục lời kịch.

Tuy khán giảbên dưới không nhn ra nhưng Miêu gia lại mỉm cười rồi khẽ nói với Elbert: "Ngươi xem, thằng nhóc này quên lời kịch rồi. Cứtưởng rằng rống to thì sẽ câu được một chút thời gian nhưng kết quảvn không nhớ ra nổi."

Elbert chợt vỡ lẽ.

Lưu Hàng ngồi cạnh cũng nghe thấy nên tranh thủ che miệng đểkhông cười thành tiếng.

Miêu Gia lại nói: "Đừng cười vội, trò hay vn còn ở phía sau."

-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

QC: Phong Vân - Big Update - Long Thành Chiến


Nguồn: tunghoanh.com/quy-ho-bat-quy/quyen-5-chuong-34-Qbobaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận