Chương 749: Về quê (3)
Rời Thẩm gia đại viện, Thẩm Mặc lại tới nhà cha vợ chơi không về nhà, sức khỏe Ân lão gia tốt hơn nhiều, nhưng cô đơn một mình, khó tránh khỏi buồn tẻ. Thẩm Mặc ở thêm với ông hai ngày, tối cùng uống rượu, ban ngày ra sân đánh "chủy hoàn".
Chủy hoàn gọi là "thôi hoàn", "bộ đả", đây là trò hoạt động ngoài trời cực thịnh thời Đường Tống Nguyên, tới triều Minh có hơi lắng xuống, nhưng ở phương bắc vẫn rất mê, nhất là hoàng thất, Tuyên Đức, Chính Đức đều là cao thủ món này.
Thẩm Mặc cũng chơi qua vài ván, có thể nói là đánh Golf kiểu Trung Quốc, bắt nguồn từ trò chơi trên thảo nguyên, thậm chí Thẩm Mặc cho rằng rất có khả năng năm xưa Thành Cát Tư Hãn tây chinh mang thứ này tới Châu Âu, thực sự vì nó quá giống nhau.
Mặc kệ nguồn gốc nó ra sao, nói chung nó là trò vận động quý tộc, mục đích là dùng cây gậy khác nhau đánh bóng vào lỗ. Mấy năm qua Ân lão gia mê mẩn món này, cả ngày mùa gậy, hôm nào thời tiết mưa gió không đánh cầu được thì nghiên cứu (hoàn kinh), (bộ đả), những bảo điển của trò chơi, để lần sau giành phần thắng.
Nếu người trẻ tuổi mê mẩn như thế đương nhiên thì lo ham chơi quên chí, nhưng tới tuổi Ân lão gia chỉ có lợi không có hại, sức khỏe tốt hơn, tâm tình tốt hơn, nên phu thê Thẩm Mặc hết sức ủng hộ ông.
Lần này về nhà, quà y tặng cho nhạc phụ là một bổ gậy Golf cao cấp, đúng một bộ 10 gậy, chế tác cực kỳ tỉ mỉ, yêu cầu khắt khe về chất liệu làm gậy cũng như công nghệ chế tác.
Ân lão gia thích tới cầm mỗi cây gậy mêm mê hồi lâu, hai mắt sáng rực.
Tháng giêng bạn chơi đều bận ăn năm mới, Ân lão gia sớm ngứa tay lắm rồi, lập tức kéo tay con rể :- Đi nào, chơi vài ván.
Thẩm Mặc cười:- Cung kính không bằng tuânlệnh, có điều con không có trang bị.
- Về nhà còn lo không có trang bị?Ân lão gia nói đầy tự phụ, dẫn y tới gian phòng cạnh phòng ngủ, đẩy cửa ra xem, khủng khiếp, đầy một phòng gậy, đủ loại treo trên tường. Lão nhạc phụ hưng phấn nói:- Tùy chọn.
Hai người thay trang phục đánh bóng, ống quần ống áo cực kỳ gọn gàng, cùng người hầu mang gậy, tới hoa viên.
Ân lão gia biến cả hoa viên thành sân golf, có hố cát, có ao nước, có đồi nhỏ , đủ các loại chướng ngại vật, còn có lỗ cờ cắm cờ màu khác nhau.
Mặc dù không phải lần đầu chơi trò này nữa, nhưng Thẩm Mặc có ảo giác, cho rằng mình lại xuyên việt, cùng chơi Golf với vị giám đốc nào đó.
- Bắt đầu.Lão nhạc phụ đã đứng ở chỗ phát cầu, hai tay nắm gây, chuẩn bị tinh thần phát cầu.
- Vâng...Thẩm Mặc bấy giờ mới tỉnh lại, nói:- Mời nhạc phụ đánh trước.
- Ngươi đánh trước đi.Lão nhạc phụ rất có phong độ đại tướng.
- Vậy cùng đánh.Thẩm Mặc cười vung gậy, bóng bay thật xa vẽ lên đường cong tuyệt đẹp, rợi bịch xuống ... hố cát, Ân lão gia cười tới vung gậy suýt trẹo lưng.
Hai người đấu với nhau, Thẩm Mặc kỹ thuật chẳng ra sao, chỉ biết đánh cơ bản, Ân lão gia sức khỏe không đủ, kỹ thuật cực tốt, đánh lệch, bóng xoáy dùng rất thành thạo, làm Thẩm Mặc vỗ tay khen hay luôn miệng.
Phải thừa nhận trò chơi này rất có ma lực, ban đầu Thẩm Mặc chỉ muốn bồi tiếp nhạc phụ chơi cho vui, về sau thành mê, bắt đầu nhờ nhạc phụ dạy cho vung gậy ra sao, tính sức gió thế nào, Thẩm Mặc học rất nhanh , ngày hôm sau đã ra dáng lắm rồi.
Sau một lần phát bóng đi, hai người thong thả đi trên cỏ, Ân lão gia như tùy ý hỏi:- Khuê nữ của ta không làm con phải đau đầu chứ?
- Không ạ.Thẩm Mặc cười, tay vô thức đưa lên gãi đầu.
- Vậy thì tốt, ta không có nhi tử, nên dạy nó như nam tử, về sau sức khỏe không tốt, để nó gánh vác gia nghiệp sớm, tạo thành cái tính cao ngạo, cố chấp, háo thắng.
- Bình thường không nhận ra.Thẩm Mặc cười khổ:- Nhưng sống lâu thì con nhận ra đúng là vậy thật.
- Cái tính này nam nhi thì không sao.Ân lão gia thở dài:- Nhưng với một nữ nhân có chồng thì không hay ... Giờ nghỉ lại, đúng là không nên cho nó nắm gia nghiệp.
- Cũng chẳng có gì mà không hay, qua vài năm nữa, tâm tư nàng ấy đặt hết lên bọn nhỏ, ham mê sự nghiệp sẽ không còn lớn thế nữa.
Ân lão gia đi tới bên bóng, nhắm chuẩn vào lỗ, nghe vậy dừng gậy:- Con nói thế là tránh nặng tìm nhẹ rồi.
Xem ra mặc dù cách xa ngàn dặm, lão nhạc phụ vẫn phát hiện ra hai vợ chồng họ có vấn đề, nghĩ một lúc rồi nói:- Thực sự là không có gì, bọn con không còn là trẻ nhỏ nữa, nhạc phụ đừng lo, con không để Nhược Hạm chịu ủy khuất đâu.
Loại chuyện này Ân lão gia chỉ nói tới là ngừng:- Ta tin hai đứa sẽ giải quyết tốt vấn đề.Nói xong vung gậy đánh bóng đi.
- Vâng, sẽ tốt thôi ạ.Thẩm Mặc cũng đánh bóng đi.
Sau cuộc nói chuyện ngắn, hai người tập trung tinh thần chơi bóng, có người tới phía sau cũng không nhận ra.
Mãi đến khi hết lỗ, Thẩm Mặc mới thấy Từ Vị đã đứng đó rất lâu, lên tiếng chào :- Tới mà không nói một tiếng. truyện được lấy từ website tung hoanh
Ân lão gia vui vẻ nói:- Văn Trường tiên sinh tới rồi.
- Thấy hai vị so tài đặc sắc, tại hạ không dám quấy nhiễu.Từ Vị nói xong thi lễ với Ân lão gia.
Ân lão gia nhận lấy khăn mặt người hầu đưa tới, lau mồ hôi nói:- Thong thả nói chuyện nhé, lão già này đi nghỉ một chút.
Hai người liền tiễn ông đi, Thẩm Mặc giờ mới cười hỏi:- Kỳ tân hôn sao còn có tâm tình chạy ra đây ... Chậc chậc, trông khác nhé, là Từ Văn Trường mà đệ quen đây sao?
Từ Vị nhìn mình, thấy rất bình thường:- Khác chỗ nào?
- Sạch sẽ.Thẩm Mặc không nhịn được cười.
Từ Vị đỏ mặt :- Đừng trêu ta.
- Còn trở nên ôn nhu nữa.Thẩm Mặc càng trêu già:- Trước kia đã đốp chát lại rồi, giờ lại đỏ mặt.
- Đệ ghen tị thì có.Bị trên một hồi, Từ Vị khôi phục lại bình thường:- Đây là bệnh chung của kẻ quanh năm ở ngoài, có vợ bằng với không vợ.
Thẩm Mặc đấm hắn một cái, nghiêm túc hỏi:- Sao, cuộc sống tân hôn hạnh phúc chứ?
- Không tệ.Từ Vị cười:- Lấy về mời biết, có phải là người mình muốn hay không chẳng khác biệt lắm.Tuy nói thế vẫn nghe ra sự gượng gạo trọng nụ cười của hắn.
Từ Vị kết hôn rồi, nhưng tân nương không phải Lữ tiểu thư. Tuy hắn si tình khó quên, nhưng Lữ tiểu thư rất kiên quyết dứt bỏ hồng trần, Từ Vị theo Thẩm Mặc nam hạ, tìm tới chỗ nàng, đợi ngoài phòng nàng bảy ngày bảy đêm nhưng mãi không đợi được tới lúc rèm cửa vén lên.
Sau bảy ngày Từ Vị tâm tàn ý lạnh bị người ta vác xuống núi, bệnh nửa năm trời, tới khi khỏe lại đã vào mùa đông, hắn vốn định lập tức tới Cống Nam với Thẩm Mặc, nhưng Thẩm lão gia được Thẩm Mặc ủy thác tổ chưc hôn sự cho hắn, còn phía Thẩm Mặc chiến cục đã định, tránh hiềm nghi tới chia chác, hắn liền ở lại Thiệu Hưng kết hôn.
Mặc dù đã 39 tuổi, nhưng Từ Vị vang danh thiên hạ, hôn sự này không thể qua loa, trừ tu sửa nhà cũ của hắn, Thẩm Mặc còn nhờ phụ thân tặng cho Từ Vị khu trang viên ngoài thành , làm quà hôn lễ.
Trang viên đó rộng mười mẫu, có ao cá, có vườn quả, mặc dù không rộng cũng không xa hoa lắm, nhưng đầy vị điền viên, Từ Vị rất thích, kết hôn xong liền mang thê tử tới đó mỗi ngày kéo lưới nướng cá, ngắm cảnh uống rượu, sống rất sung sướng.
Thấy Từ Vị cuối cùng có nhà của mình, thoát khỏi mối tình rối rắm đau khổ, Thẩm Mặc cũng mừng cho hắn, trở về tới nhà mới của hắn, hai người uống rượu đêm, nhớ lại ngày tháng cũ.
Từ Vị cảm kích nói:- Nếu không có đệ, sợ rằng ta thành hồn ma vất vưởng ở đâu đó rồi.
Thẩm Mặc lắc đầu:- Tái ông thất mã, ai biết huynh gặp đệ lại mất đi thứ gì?Đó không phải khiêm tốn, vì gặp y, vị thiên tài nghệ thuật 500 mới có một lần này cuộc đời đã biến đổi, biết bao tác phẩm nghệ thuật truyền đời không còn xuất hiện nữa.
Nhưng Thẩm Mặc cho rằng lưu danh thiên cổ là hư ảo, những thứ đó chẳng đem lại gì lợi lộc cho Từ Vị, cho nên y chẳng hề cảm thấy áy náy, mặc dù thi thoảng cũng lo không biết hơn trăm bức thư họa Từ Vị mà mình cất giữ sau này còn có giá trị hay không?
-o0o-