Quan Khí Chương 88 : Có chút danh tiếng 

Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 88: Có chút danh tiếng 

Nguồn: sưu tầm


- Lần này đoàn giao lưu của thành phố Hoa Khê đến thành phố Hà Thị. Tôi đại biểu 6 triệu quần chúng nhân dân thành phố Hà Thị cảm ơn đoàn thành phố Hoa Khê.
Vẻ mặt Bảo Hữu Quân rất phong phú, nói xong liền dẫn đầu vỗ tay.

Hai bên đều tỏ rõ sự thân thiện, hài hòa. Không khí này tràn ngập cả hội trường.

- Từ sau khi thành phố Hoa Khê và thành phố Hà Thị kết thành anh em đến nay, cán bộ giữa hai thành phố không ngừng tiến hành trao đổi, xúc tiến sự phát triển của song phương. Đặc biệt thành phố chúng tôi nhờ sợ giúp đỡ của thành phố Hoa Khê nên mấy năm gần đây các phương diện đều phát triển rất nhanh. Tôi thay mặt thị ủy, chính quyền thành phố Hà Thị cảm ơn thành phố Hoa Khê.



Bảo Hữu Quân nói vô cùng khiêm tốn, nói xong khiến mọi người bên dưới không ngừng vỗ tay.

Lãnh đạo nói rất có trình độ, khả năng lý luận rất cao, lý lẽ cũng đầy đủ. Vương Trạch Vinh ngồi ở vị trí phía sau quan sát quan chức các bên, vừa nhìn hắn liền thấy một chuyện khá thú vị.

Bởi vì đây là hoạt động giao lưu giữa hai thành phố, nên đài truyền hình tỉnh, thành phố đều cử không ít người đến đưa tin, ghi hình. Càng có không ít người đưa máy điện thoại di động lên chụp ảnh.

Không hổ là lãnh đạo, lãnh đạo thành phố Hà Thị có thể nói mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng. Vương Trạch Vinh không khỏi than thở trong lòng như vậy.

Mỗi khi camera của phóng viên nhắm đến lãnh đạo thì đều có một hiện tượng đặc biệt xảy ra.

Vương Trạch Vinh thấy vậy nên mới thú vị.

Khi máy quay nhắm vào Bảo Hữu Quân, Bảo Hữu Quân tuy vẫn không ngừng nói nhưng cơ thể lại có một động tác. Vương Trạch Vinh thấy Bảo Hữu Quân vốn đang hơi tùy ý thì ngay lập tức đứng nghiêm chỉnh. Sau khi có tiếng chụp ảnh vang lên, Bảo Hữu Quân lại khôi phục vẻ vốn có.

Xem ra lãnh đạo vào bất cứ lúc nào cũng phải giữ hình tượng bản thân.

Ngoại trừ Bảo Hữu Quân ra, các lãnh đạo khác đều có động tác như vậy.

Vương Trạch Vinh càng xem càng thấy thú vị. Hắn thiếu chút nữa phì cười. Các lãnh đạo này đúng là biết cách biểu diễn.

Lãnh đạo hai bên nói khá lâu, nhưng đều là cảm ơn bên này, cảm ơn bên kia. Vì chẳng có nội dung cụ thể gì nên Vương Trạch Vinh chỉ có thể tìm chuyện thú vị mà quan sát.

Ngoại trừ lãnh đạo tạo hình tượng ra, Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy bội phục các đồng chí bên tuyên giáo, truyền thông.

Càng xem Vương Trạch Vinh càng cảm thấy ở đâu mình cũng có thể học tập.

Các đồng chí bên ban Tuyên giáo cũng cầm máy chụp ảnh, máy quay. Theo kinh nghiệm trước đây của Vương Trạch Vinh thì tùy tiện chụp mấy bức ảnh là được. Vương Trạch Vinh cũng đã trải qua việc này. Lúc trước khi làm trong Văn phòng Đảng chính mỗi khi có lãnh đạo đến, Vương Trạch Vinh đều cầm máy ảnh chụp lung tung. Thực ra các bức ảnh được chụp rồi in phần lớn đều vứt trong ngăn tủ. Đây coi như là lãng phí tài sản.

Nhưng hôm nay hắn thấy một tình huống khiến hắn hiểu rõ trong này cũng cần kiến thức nhất định. Mình trước đây đúng là phạm sai lầm mà không biết.

Ví dụ như đồng chí đang chụp ảnh thì từ đầu đến giờ vẫn rất chăm chú. Đầu tiên sau khi chụp xong Bảo Hữu Quân liền di chuyển một bước nhỏ, chụp ảnh lãnh đạo bên trái đồng chí bí thư thị ủy. Điều này chưa xong, đồng chí này lại đi thêm hai bước nữa chụp lãnh đạo phía bên phải bí thư thị ủy Bảo Hữu Quân. truyện copy từ tunghoanh.com

Theo suy nghĩ của Vương Trạch Vinh thì cách chụp có ý nghĩa khá đặc biệt. Thực ra chỉ cần bức ảnh đầu tiên là được, dù sao mọi người đều chui hết vào bức ảnh đó rồi, hơn nữa đều là một cảnh như vậy. Chẳng qua người này lại rất cẩn thận chụp từng lãnh đạo ngồi ở bàn chủ tịch, hơn nữa còn dựa theo vị trí của từng lãnh đạo mà chụp theo thứ tự. Sau khi có phát hiện này, Vương Trạch Vinh liền thấy các lãnh đạo rất phối hợp. Trong nháy mắt khi chuẩn bị chụp ảnh, các lãnh đạo đều chỉnh lại tư thế của mình.

Trong lòng vừa thầm than làm vậy là lãng phí, nhưng chỉ trong nháy mắt Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện ở cách chụp ảnh cũng có đạo lý. Lãnh đạo nào lại muốn bị người ta coi thường. Cái này mặc dù là lãng phí nhưng lại được các lãnh đạo đồng ý, đây là có thu hoạch nhất định. Lãng phí tiền nhà nước có gì chứ. Chỉ cần lãnh đạo tán thành công việc của mình, như vậy thì sẽ tốt hơn bất cứ thứ gì khác.

Bội phục. Vương Trạch Vinh cảm thấy mình coi như làm ở Văn phòng Đảng chính mấy năm là công cốc. Mấy năm đó mình không thể tiến bộ thì không thể oán trách cấp trên. Đây là do thái độ của mình gây ra.

Cuộc giao lưu đã được lãnh đạo hai bên bàn bạc từ trước, kể cả đại hội này cũng vậy. Vương Trạch Vinh thầm nghĩ Lộ Minh Vân nói rất đúng, đây chính là một hoạt động để mọi người tăng cường giao lưu.

Sau khi đại hội kết thúc, mọi người cùng nhau ăn trưa. Sau khi ăn trưa xong, Vương Trạch Vinh ngồi nói chuyện với mấy người cùng đi. Ngoại trừ hắn, Lộ Minh Vân, Diệp Ny Na thì còn có thêm Triệu Cao Sơn – phó cục trưởng cục Công an thành phố. Triệu Cao Sơn là quân nhân xuất ngũ nên cách nói chuyện rất trực tiếp và rõ ràng, hơn nữa cũng khá thân thiện. Vương Trạch Vinh thông qua Diệp Ny Na nên nhanh chóng quen thuộc với Triệu Cao Sơn.

Triệu Cao Sơn cũng đã nghe nói đến Vương Trạch Vinh. Đối với Vương Trạch Vinh mới hai mấy tuổi đã làm bí thư đảng ủy xã, Triệu Cao Sơn cảm thấy tên này rất được. Vì thế hắn vỗ vỗ vai Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Vương lão đệ, bây giờ đã giữ chức bí thư đảng ủy xã, tiền đồ sẽ không thể định trước.

Khi hai bên đang vui vẻ nói chuyện thì điện thoại di động của Vương Trạch Vinh vang lên. Hắn lấy ra cầm thì là do thư ký của phó bí thư thị ủy Thôi Minh Hà gọi tới.

Sau khi nghe điện, thư ký của Thôi Minh Hà - Mã Ngân Lâu nói:
- Bí thư Vương, phó bí thư Thôi gọi anh đến phòng của ngài một chút. Số phòng là 506.

- Phó bí thư Thôi gọi tôi đi một chút.
Nghe điện xong, Vương Trạch Vinh không thể làm gì khác hơn là nói ra với đám người Triệu Cao Sơn.

- Hả, phó bí thư Thôi gọi ư. Vậy mau đi đi.

Triệu Cao Sơn cười ha hả vỗ vỗ vai Vương Trạch Vinh rồi nói.

Phó bí thư thị ủy Thôi Minh Hà gọi nên Vương Trạch Vinh đâu dám chậm trễ, rất nhanh hắn đã đến được phòng.

Phòng này sang trọng hơn phòng Vương Trạch Vinh ở rất nhiều.

- Tiểu Vương, theo kế hoạch ngày mai thì cậu phải tiến hành trao đổi về công tác xây dựng nông thôn mới. Tài liệu đã được ban Tuyên giáo thị ủy sửa vài chỗ. Cậu phải nói rõ công tác xây dựng Đảng mới được.
Thôi Minh Hà nói với Vương Trạch Vinh.

Trước khi đi, trên huyện đã yêu cầu Vương Trạch Vinh viết một bản báo cáo về kinh nghiệm trong công tác xây dựng nông thôn mới, nói là do trên thành phố yêu cầu để tiến hành đọc ra trong hội nghị ở thành phố Hà.

Thực ra bản báo cáo này không cần chuẩn bị quá nhiều. Gần đây không thiếu các cuộc giao lưu học tập kinh nghiệm nên Tiểu Giang chỉ cần sửa lại một chút nội dung sẵn có là gửi được lên huyện. Tiểu Giang cũng đã đưa cho Vương Trạch Vinh một bản. Nhưng không ngờ thị ủy lại coi trọng như vậy, còn chuyên môn sửa lại một chút.

 Tiểu Vương, hội nghị ngày mai sẽ tiến hành trao đổi theo nội dung mà cậu đọc. Cậu phải làm nổi bật tác dụng trung tâm của tổ chức Đảng. Đây là bản báo cáo mà ban Tuyên giáo thị ủy đã sửa vài chỗ. Cậu cầm lấy đọc qua.
Thôi Minh Hà đưa một bản tài liệu cho Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh cung kính nhận lấy bản báo cáo mà Thôi Minh Hà đưa cho bằng hai tay.

Vương Trạch Vinh không biết đợt trao đổi kinh nghiệm lần này vốn có một nội dung khác, không phải là trao đổi về xã Hoàn Thành. Nhưng kết quả công tác xây dựng nông thôn mới, xây dựng Hợp tác xã ở xã Hoàn Thành được các lãnh đạo chủ yếu của tỉnh ủy chuyên môn điểm danh khen ngợi trong hội nghị thường ủy. Vì thế mới khiến thị ủy thành phố Hoa Khê quyết định tiến hành điều chỉnh, đưa công tác này của xã Hoàn Thành thành trọng điểm trao đổi. Vì chuyện trao đổi kinh nghiệm xây dựng nông thôn mới ở xã Hoàn Thành, các đồng chí ban Tuyên giáo thị ủy đã phải bận rộn khá nhiều.

Thôi Minh Hà nhìn Vương Trạch Vinh ngồi ngay ngắn ở đó không khỏi thầm gật đầu. Tên Vương Trạch Vinh này rất được.

Lần tước Thôi Minh Hà đã cùng Trương Tất Trường đến xã Hoàn Thành. Vì thế Thôi Minh Hà cũng hơi có cái nhìn với Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh có thể trong thời gian ngắn làm tốt công tác như vậy, điều này nói rõ năng lực bản thân là rất tốt.

Về phần vấn đề quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Trương Tất Trường, Thôi Minh Hà chỉ có chút kinh ngạc lúc đầu rồi không để trong lòng. Vương Trạch Vinh có vấn đề gì với Trương Tất Trường hay không thì không liên quan đến hắn. Đến cấp bậc như Thôi Minh Hà thì chỉ tôn trọng chứ không đến mức sợ một phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy. Sau lưng ai mà chẳng có chỗ dựa, Thôi Minh Hà cũng có chỗ dựa trên tỉnh mà.

Thôi Minh Hà thực ra cũng nghe thấy chuyện thái độ đối xử của một vài lãnh đạo huyện Khai Hà với Vương Trạch Vinh. Hắn có khi cũng cảm thấy buồn cười. Vương Trạch Vinh có quan hệ với lãnh đạo tỉnh ủy hay không thực ra không quan trọng. Quan trọng là bản thân hắn có năng lực làm việc.

Đương nhiên nếu Vương Trạch Vinh có quan hệ gì đó với Trương Tất Trường, thì khi cần thiết Thôi Minh Hà cũng có thể chiếu cố một chút. Khi lên tỉnh nếu như Trương Tất Trường biết mình đối tốt với Vương Trạch Vinh, thì dù Vương Trạch Vinh có quan hệ với Trương Tất Trường hay không thì Trương Tất Trường vẫn sẽ cảm ơn mình. Đây không phải là nịnh bợ Trương Tất Trường, mà đó là cách đầu tư tình cảm.

- Phó bí thư Thôi, sau khi về tôi sẽ cẩn thận ghi nhớ nội dung.

Vương Trạch Vinh nói.

Đưa cho Vương Trạch Vinh một điếu thuốc, vẻ mặt Thôi Minh Hà cũng đã thả lỏng đi nhiều.

Vội vàng châm thuốc cho Thôi Minh Hà, Vương Trạch Vinh cũng không châm thuốc của mình mà ngồi ra vẻ chăm chú lắng nghe. Lãnh đạo đưa thuốc đó là muốn gần mình hơn. Nếu mình không biết điều lại ra vẻ trước mặt lãnh đạo, đặc biệt lại còn châm thuốc lên hút đối đầu với lãnh đạo thì kẻ đó sẽ bị lãnh đạo ghi nhớ với ấn tượng không tốt.

Thôi Minh Hà cũng không bảo Vương Trạch Vinh châm thuốc hút. Thấy Vương Trạch Vinh có hành động này, Thôi Minh Hà càng cảm thấy Vương Trạch Vinh tốt hơn.

- Tiểu Vương, đối với thành tích xây dựng nông thôn mới của huyện Khai Hà, thị ủy rất khẳng định, cũng sẽ ủng hộ mạnh mẽ. Lãnh đạo tỉnh ủy cũng đã khen ngợi. Các cậu phải dựa vào cơn gió đông này mà tiến hành thêm bước tiếp theo của công tác xây dựng nông thôn mới.
Hút một hơi thuốc, Thôi Minh Hà nói.

- Xin phó bí thư yên tâm. Có sự ủng hộ của phó bí thư và thị ủy, chính quyền thành phố, công tác xây dựng nông thôn mới của xã Hoàn Thành sẽ được triển khai càng lúc càng tốt hơn.
Trong lòng Vương Trạch Vinh bây giờ đang rất kích động. Trong giọng của Thôi Minh Hà đã lộ ra không ít tin tức. Đầu tiên chính là lãnh đạo tỉnh ủy khen ngợi. Điều này nói rõ mình lọt vào mắt xanh của lãnh đạo tỉnh ủy. Điều này có thể nói có tác dụng rất lớn đối với bước phát triển tiếp theo của mình. Nội dung thứ hai là thị ủy, mà một điều cụ thể là phó bí thư thị ủy Thôi trước mặt đang ủng hộ mình. Đương nhiên thị ủy mà Thôi Minh Hà nói chính là bí thư thị ủy Lý Gia Hòa ủng hộ. Đây là tin tức tốt. Nội dung thứ ba đó là xây dựng nông thôn mới không còn trong nội bộ xã Hoàn Thành nữa, mà là sẽ được mở rộng trong phạm vi toàn huyện Khai Hà. Nếu quả thật như vậy thì mình là người tiến hành công tác đầu tiên ở xã Hoàn Thành có phải sẽ được thăng lên làm lãnh đạo huyện?

Vương Trạch Vinh thầm quan sát quan khí của mình thì thấy quan khí vốn dừng lại không tăng tiến thì bây giờ đã biến hoá rất nhiều. Quan khí màu trắng càng trở nên chắc chắn, mà trong đó lại có thêm vài tia quan khí màu đỏ nữa.

- Tiểu Vương, ngày mai phải chú ý phát biểu. Bí thư thị ủy thành phố Hà Thị – Bảo Hữu Quân cũng muốn nghe một chút kinh nghiệm xây dựng nông thôn mới của xã Hoàn Thành các cậu.
Thôi Minh Hà cười nói.

Ra khỏi phòng Thôi Minh Hà nhưng trong lòng Vương Trạch Vinh vẫn vô cùng kích động. Nói chuyện với Thôi Minh Hà làm cho hắn khó có thể bình tĩnh ngay được. Không biết từ lúc nào mình đã có chút danh tiếng. Nếu như tận dụng tốt thì dù không dựa vào tấm da con cọp Trương Tất Trường thì mình vẫn có thể tiến bộ thêm bước nữa.

Không ngồi nói chuyện với mọi người như lúc nãy, Vương Trạch Vinh về thẳng phòng mình. Sau khi vào phòng hắn cẩn thận đọc lại bản báo cáo mà các đồng chí ban Tuyên giáo thị ủy đã chỉnh sửa lại. Hắn quyết định cố gắng ghi nhớ hết bản báo cáo này.

Bản báo cáo được sửa rất tốt, rất nhiều nội dung càng thể hiện rõ công tác xây dựng Đảng. Nhớ lại nội dung bản báo cáo trước đây, Vương Trạch Vinh cảm thấy những chỗ được sửa càng làm rõ vấn đề, càng nói sâu hơn.

Có lẽ công tác xây dựng nông thôn mới chính là thành tích vô cùng quan trọng để mình phát triển. Trái tim Vương Trạch Vinh cũng nóng lên.

....

Trong hội trường, Vương Trạch Vinh tiến hành báo cáo về công tác xây dựng nông thôn mới, xây dựng Hợp tác xã của xã Hoàn Thành trước mặt cán bộ của hai thành phố. Ngày hôm qua sau khi đã cẩn thận đọc và ghi nhớ nội dung khiến trình độ lý luận của hắn tăng lên nhiều, lúc nói cũng rất lưu loát và rành mạch.

Từng vấn đề được đưa ra, một loạt các số liệu trước và sau khi thực hiện được nêu để so sánh. Đặc biệt quần chúng nhân dân lấy hình thức góp cổ phần để tham gia các hạng mục của Hợp tác xã, mỗi tháng không ngừng có các khoản thu mới. Điều này khiến mọi người ngồi đây thấy rất lạ.

Khi nhắc đến tổ chức Đảng trong công tác xây dựng nông thôn mới, Vương Trạch Vinh đã hoàn toàn phát huy hết nội dung mà ban Tuyên giáo thị ủy đã viết, hơn nữa còn tốt hơn cả những gì đã sửa. Hắn phát hiện trong mắt phó trưởng ban Tuyên giáo thị ủy Lật Tuấn Tường hiện ra một tia khen ngợi.

Công tác xây dựng Đảng và xây dựng nông thôn mới của xã Hoàn Thành đúng là rất có hiệu quả. Tổ chức Đảng trong Hợp tác xã đều đi đầu trong mọi hoạt động. Trong các Hợp tác xã đều thấy được các tấm gương Đảng viên xuất sắc, khắp nơi đều có các Đảng viên ưu tú. Các ví dụ mà Vương Trạch Vinh đưa ra rất sinh động, mọi người càng nghe càng chăm chú.

Nguồn: tunghoanh.com/quan-khi/chuong-88-Yxbaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận