Quan Thương Chương 57: Tỉnh Lại

Quan Thương
Tác giả: Cảnh Tục
Q.3 - Chương 57: Tỉnh Lại
  
Ads
Trương Đào ở lại Tĩnh Hải hai ngày nhưng Lâm Tuyền chưa tỉnh lại, đành cùng Điền Lệ về trường trước.

Qua Điền Lệ, Trương Đào biết quan hệ giữa Trần Vũ và Lâm Tuyền, khi nghe thấy Trần Vũ là công chúa tp đoàn Lệ Cảnh cũng cảkinh:

- Lão Đại lần này bịkích thích lớn, nghe thấy tin này hoảng sợ cho nên mới xảy ra tai nạn.

Điền Lệ nhớ lại câu nói của Lâm Tuyền trước khi hôn mê, lòng đầy bi thương:

- Em không nói gì cả, nhưng Lâm Tuyền hình như hiểu hết rồi, liên hệ với Tiểu Vũ nhưng không được.

Trương Đào đấm mạnh vào tường, tức tối nói:

- Hừ, giờcô ta có về thì cũng được tích sự gì, Lão Đại bịnhư thế chẳng phải do cô ta hại hay sao?



Điền Lệ đá hắn một cái, bênh bạn:

- Tiểu Vũ không phải hạng con gái như thế, cô ấy muốn cắt đứt mọi dây dưa với Trương Giai Minh cho nên mới đi Anh học. Đó là giới hạn cô ấy hứa với cha mình, Tiểu Vũ là cô gái mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn cảchúng ta.

- Được được, chúng ta cãi nhau làm gì nữa, chuyện đã đủ phiền lòng rồi.

Đến ngày thứtư Lâm Tuyền vn chưa tỉnh, Trần Nhiên bất chấp mọi người khuyên can tới bệnh viện thăm cháu, nhìn cụ già 70 tuổi, da mặt nhăn nheo cầm tay cháu trai, không ai không cảm động.

Ngày thứnăm ngay cảchuyên gia ở Yến Kinh cũng được mời tới hội chẩn, trong phòng bệnh của Lâm Tuyền, mọi người căng thẳng ngồi đợi kết quả, lúc Lâm Minh Đạt đi nói chuyện với chuyên gia về tất cảđồng loạt đứng dy, nhìn sắc mặt ông, mọi người đều hiểu tình hình có lẽ không khảquan.

Trần Tú sốt ruột hỏi :

- Chuyên gia Yến Kinh nói sao ? Bao giờTiểu Ba có thểtỉnh lại?

Lâm Minh Đạt chầm chm lắc đầu nói:

- Các chuyên gia nói phương pháp điều trịcủa bác sĩTĩnh Hải là chuẩn xác, Tiểu Ba không còn lo lắng nguy hiểm tính mạng nữa … Chỉcó điều không biết khi mới có thểtỉnh lại, tất cảphụ thuộc vào ý chí người bệnh.

- Nói thế có khác gì không nói chứ… còn bảo chuyên gia gì nữa.

Tiểu Sơ nghe xong gạt nước mắt, đi tới bên giường bệnh, đưa tay vuốt ve gò má gầy gò của Lâm Tuyền, giọng tuy nhỏ mà kiên quyết:

- Nếu Tiểu Ba không tỉnh dy nữa, con sẽ cưới anh ấy, làm vợ anh ấy, cảđời này ở bên cạnh chăm sóc anh ấy.

Không một ai nghi ngờlời này của Tiểu Sơ, Lâm Tĩnh Di nước mắt ngắn dài mắng em:

- Đừng có nói gở, Tiểu Ba chắc chắn sẽ tỉnh lại thôi, Tiểu Ba xuất sắc như thế chắc chắn sinh ra đểlàm việc lớn, làm sao có thểnằm đây được. Chỉlà nằm nghỉthôi phải không, Tiểu Ba?

Tới cảLâm Minh Đạt vốn kiên cường cũng phải nhỏ những giọt nước mắt đầu tiên từ khi Lâm Tuyền xảy ra tai nạn. Đứa con này của ông sao số phn lại khổ như thế.

Thời gian cứvy trôi đi, trái đất không vì thiếu vắng một ai mà ngừng quay, thấm thoắt Lâm Tuyền đã nằm đó được tròn hai tuần, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự bình phục.

Một ngày chủ nht nắng ấm, ánh nắng chan hòa khắp phòng bệnh sạch sẽ, quanh phòng đặt đủ các loại bùa chú, những con vt may mắn kỳ dịmà Tiểu Sơ kiếm được. Phương Nam vn như mọi khi bê châu nước ấm tỉmỉlau người cho Lâm Tuyền, chuyện này cô không đểai khác làm, cứlặng lẽ hết ngày này tới ngày khác khiến người ta xót xa.

Lau người cho Lâm Tuyền xong, Phương Nam lại ngồi xuống thì thầm:

- Tình lại đi, rất nhiều người đang lo lắng cho cu đó biết không …

Phương Nam ngồi đó ánh mắt thất thần, không hề biết rằng Lâm Tuyền từ từ mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đp vào mắt là một nữnhân mặc áo sơ mi ngắn tay, cánh tay trắng trơn như sứ, bầu ngực tròn trịa đầy đặn tạo nên đường con tuyệt mỹ, khẽ rung động theo nhịp thở, dung nhan diễm lệ như bao phủ sương khói mờảo. Vừa mới khôi phục ý thức, đầu óc Lâm Tuyền thực ra không tỉnh táo lắm, nhìn không rõ ai, nghe cũng không rõ là giọng của ai, nhưng linh cảm lại rất mạnh, khó khăn cười cười không ra tiếng, giọng yếu ớt vô cùng:

- Đừng khóc, em không muốn thấy chịkhóc.

Phương Nam ngỡ ngàng nhìn lại Lâm Tuyền, cô còn tưởng mình nghe nhầm, hay ngủ mơ, mất khoảng mười giây, cô mới xác định Lâm Tuyền tỉnh dy rồi, đột nhiên gục đầu lên ngực Lâm Tuyền khóc rống lên.

Tiếng khóc kinh động mọi người ở gian nhỏ kế bên, hôm nay là chủ nht, người Lâm gia đều tới đông đủ, vì Phương Nam lau người cho Lâm Tuyền nên mới ngồi ở đây đợi, tất cảbịtiếng khóc thất thanh của Phương Nam làm git mình.

- Tiểu Ba!

Trần Tú nghe tiếng khóc thì toàn thân run lên, thời gian qua với Lâm gia mà nói hết sức nặng nề, dù bác sĩnói Lâm Tuyền không nguy hiểm tới tính mạng nữa, nhưng nhìn y nằm đó, ai cũng sợ một ngày y bất ngờra đi. Hai tay Trần Tú bấu chặt lấy tay Lâm Minh Đạt, móng tay bấu vào da thịt chồng bt máu, Lâm Minh Đạt chẳng thấy đau, vội vàng đứng dy chạy sang phòng bên.

Mở cửa phòng bệnh ra, hai vợ chồng lâm Minh Đạt thấy Lâm Tuyền đang nhẹ nhàng vuốt tóc Phương Nam, Trần Tú mừng như điên, nước mắt lã chã gọi to:

- Bác sĩ, bác sĩ…

Lâm Tuyền thoát ra khỏi từ lằn ranh sinh tử, nhìn căn phòng bệnh vô trùng trắng như tuyết, cảm giác đã trải qua cảthế kỷ rồi, trước mặt là những khuôn mặt hạnh phúc của người thân, còn có Quách Bảo Lâm, Lão Quý, trong bọn họ ai nấy đều tiều tụy phờphạc, chẳng lẽ gặp phải chuyện gì sao? Vừa mới tỉnh lại, đầu óc Lâm Tuyền còn chm chạp lắm.

- Gọi Tiểu Sơ đi, con bé sẽ mừng lắm.

Lâm Minh Đạt trấn tĩnh lại trước tiên, bảo Lâm Tĩnh Di đi gọi em gái đang dn Tiểu Tư Vũ dạo chơi bên ngoài sân.

Mọi người lục tục đi vào, đầu tiên là một vịbác sĩtrung niên và một cô y tá mặc áo màu phấn hồng, Lâm Tuyền còn tường là Trần Á Cầm, đến khi nhìn kỹ mới phát hiện là cô gái khác, có điều dung mạo xinh đẹp không kém.

Tiểu Sơ cười toét miệng, nhưng nước mắt chảy không ngừng, Tiểu Tư Vũ, ba chưa bế con được đâu, mẹ và chịTĩnh Di má hõm lại, nước da cũng xanh xao quá, sao tóc cha lại bạc thế kia, chẳng lẽ ngủ một giấc, mọi người đều thay đổi rồi.

Bác sĩ khám bệnh rất nhanh, cười vui vẻ công bố kết quả:

- Không vấn đề gì nữa rồi, hiện giờchỉcần bệnh nhân tĩnh dưỡng vài tháng là khỏi hẳn.

Bác sĩđi rồi, Lâm Tuyền cũng tỉnh táo hơn, ý thức được tình trạng của mình, nhìn từng khuôn mặt xung quanh, lòng ấm áp khôn tả:

- Mẹ, con đói quá, con nhớ món canh ngó sen của mẹ.

Trần Tú nghe xong kích động vô cùng, Lâm Tuyền xưa nay vn gọi bà là mẹ, song lần đầu tiên bà được nghe tiếng mẹ đầy tình cảm như thế từ Lâm Tuyền, lần đầu tiên Lâm Tuyền có thểhiện đứa con làm nũng mẹ, gt đầu lia lịa:

- Mẹ sẽ làm canh ngó sen với tht nhiều sườn cho con, con muốn ăn gì cũng được.

Rồi òa một tiếng khóc lớn, khiến Phương Nam và Tiểu Sơ lại khóc theo.

Khôi phục rất chm chạp, cho tới tn trung tuần tháng tư, Lâm Tuyền mới được phép có cử động mạnh một chút, hai cái chân gãy xương, khôi phục càng chm. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

Cuộc sống của mọi người dần quay lại quỹ đạo bình thường, song người tới thăm vn không ngớt, Lâm Tuyền cũng đã có sức lực đểxử lý một số việc rồi, Lâm Tuyền giữPhương Nam lại chăm sóc mình, đểcô hiệp trợ xử lý việc của công ty, sống ở gian phòng bên cạnh, Tiểu Tư Vũ mỗi ngày từ nhà trẻ về cũng coi đây như nhà của mình.

Tt xấu khó bỏ Lâm Tuyền vừa bình phục được một chút đã hỏi tới công việc, tất nhiên mọi người đều ngăn cản, nhưng Lâm Tuyền cố chấp, vảlại thời gian thiếu vắng Lâm Tuyền dù Trương Bích Quân, Cố Lương Vũ ra sức lèo lái, nhưng Tinh Hồ vn có chuệch choạc nhất định, vài quyết định quan trọng không thểthiếu Lâm Tuyền, đành thỏa hiệp cho y làm việc dưới sự giám sát chặt chẽ của Phương Nam.

Nguồn: tunghoanh.com/quan-thuong/quyen-3-chuong-57-dPmbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận