Quan Thần
Tác giả: Hà Thường Tại
Chương 704: Cùng thi triển bản lĩnh nguồn tunghoanh.com
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
- Triệu tổng, nói thật, lợi nhuận hai mươi phần trăm (20%) đã là giới hạn của tôi, cơ bản có thể nói, tôi là vì ngài phục vụ miễn phí. Tôi và Bí thư Phó chẳng những không có lợi nhuận được chia, còn có khả năng phải tự bù vào một phần lợi nhuận của chính mình...
- Ha ha, tôi và Tiên Phong cũng là bạn bè nhiều năm, làm sao có thể không biết xấu hổ mà để cho các vị phải bù lợi nhuận? Hai mươi tám phần trăm (28%) là được rồi, tôi cũng thẳng thắn một lần, kể cả các vị kiếm được ba mươi phần trăm (30%), năm mươi phần trăm (50%), cũng là việc của các vị, tôi chỉ lấy một phần tôi nên được, tuyệt không tham lam.
Triệu Tiểu Phong vốn định lại bắt chẹt một phen, thấy Nguyên Minh Lượng quả thật hơi sốt ruột, biết đã chạm đến tới cận dưới rồi, cũng nên thu hồi nếu đã đạt được chuyển biến tốt, nếu không kinh doanh không được cũng là tổn thất.
Triệu Tiểu Phong cũng hiểu rõ Nguyên Minh Lượng mới là người chủ sự một cách cụ thể, Phó Tiên Phong chỉ là người chủ sự sau màn, giữa hai người là quan hệ hợp tác, không phải quan hệ lệ thuộc, làm Nguyên Minh Lượng nổi giận, cũng không phải kế sách hợp tác lâu dài.
Nguyên Minh Lượng thấy Triệu Tiểu Phong lại tiện thể ra vẻ thông minh, trong lòng vô cùng khó chịu, nghĩ thầm rằng Phó Tiên Phong kéo đến không phải là một nhà đầu tư, mà là một kẻ khó chiều, phải, về sau nói không chừng còn khoa tay múa chân đối với sắp xếp của y.
Nguyên Minh Lượng đối với việc cuốn sạch lợi nhuận ở quận Hạ Mã rốt cuộc là bao nhiêu, trong lòng cũng có tính toán đại khái, chắc chắn cao hơn nhiều so với hai mươi phần trăm (20%). Nhưng y sở dĩ chặn lại chỉ hai mươi phần trăm (20%) không nhượng bộ, cũng là bởi vì y thấy hiện tại với khoản vốn đầu tư 10 tỷ tài chính, đã gần bão hòa, lại thêm hơn 3 tỷ, cũng không thể mang đến lợi nhuận cao hơn, nhất định sẽ có hiệu ứng đầy tràn. Căn cứ tính toán bước đầu của y, nguồn vốn 3 tỷ của Triệu Tiểu Phong nhiều lắm mang đến cho y lợi nhuận ba mươi phần trăm (30%), hơn nữa còn có khả năng không đạt được. Nếu chẳng may có chút sai lầm, thì có khả năng kinh doanh không lời không lỗ.
Phải tính đến cả rủi ro thất bại, phương pháp phản chế sau khi bị Hạ Tưởng phát hiện ý đồ, vân vân.
Hai mươi tám phần trăm (20%) là được rồi, Nguyên Minh Lượng cũng có nhiều ý tưởng nhiều bằng hữu, coi như là miễn phí phục vụ Triệu Tiểu Phong.
Triệu Tiểu Phong cũng nhìn ra Nguyên Minh Lượng đối với y có chút bất mãn, tuy nhiên y đã đạt được lợi ích thực tế, nên phải bày tỏ mới đúng, liền chủ động kính Nguyên Minh Lượng một ly:
- Nguyên tiên sinh, kính ông một ly, vẫn nghe Tiên Phong nói ông có đại tài. Hôm nay vừa nhìn, quả nhiên là anh tài hiếm thấy.
Nguyên Minh Lượng lại tức giận, trong trường hợp xã giao cũng phải nghiêm chỉnh, cũng liền cụng một ly với Triệu Tiểu Phong:
- Triệu tổng quá khen, so sánh với ngài, tôi vẫn còn kém độ lửa.
Ý là khiêm tốn, trên thực tế lại có ý tức giận bất bình.
Triệu Tiểu Phong cũng không giận, cười ha hả:
- Tính toán của Nguyên tiên sinh hết sức cao minh, tuyệt đối là ý tưởng kỳ diệu. Tuy nhiên không biết ông có nghĩ tới nếu mọi việc ở quận Hạ Mã suôn sẻ, bước tiếp theo phải đi hướng nào?
Nguyên Minh Lượng lắc đầu:
- Việc kinh doanh trong tay còn chưa thành công trước mắt, tôi thông thường không suy xét bước tiếp theo quá xa, để tránh phân tâm.
- Nói cũng phải, vừa lúc tôi có một ý tưởng, muốn nói ra cho ngài xem xét một chút.
- Xin mời nói.
Nguyên Minh Lượng cũng biết Triệu Tiểu Phong cố ý thể hiện thiện ý, cũng liền thỏa đáng điều chỉnh tâm tính.
- Tài nguyên than đá tỉnh Tây vô cùng phong phú, nhưng lại cung không đủ cầu. Hơn nữa lỗ hổng than đá trong nước càng lúc càng lớn, có thể đoán được chính là, giá cả than đá sẽ tăng liên tục. Với lại tỉnh Tây có rất nhiều mỏ than lậu phi pháp, bất kể là than đá từ các nhà máy khai thác than đá lớn, hay là mỏ than lậu trực tiếp đầu tư, đều rất có triển vọng.
Triệu Tiểu Phong híp mắt, vẻ mặt ý cười, chậm rãi mà nói ra ý tưởng của y.
Nếu lần đầu tiên nghe ý kiến bàn luận về đầu cơ than đá, Nguyên Minh Lượng cũng sẽ không cảm thấy có gì kinh ngạc, nhưng y vừa mới nghe từ miệng Phàn Bính Nghĩa về đầu cơ than đá, hiện tại lại nghe Triệu Tiểu Phong nhắc tới, trong khoảng thời gian ngắn hai người ở địa điểm khác nhau đều có kết luận giống nhau, khiến cho y thận trọng.
Tuy nhiên tình hình hôm nay không quá thích hợp đi sâu vào đàm luận vấn đề giá trị than đá tăng, phải nói tính cách Nguyên Minh Lượng quả thật là theo như lời của y, nếu hiện tại chuyên tâm và bất động sản, thì một lòng làm tốt công việc trong tay rồi mới nói. Người khác là làm một việc yêu một việc, y là đầu cơ một việc yêu một việc. Về phần than đá, chỉ là kế hoạch lâu dài.
Nhưng nếu quan điểm của Triệu Tiểu Phong và Phàn Bính Nghĩa không mưu mà hợp, chờ có thời gian sẽ thảo luận một chút với Phàn Bính Nghĩa, tỉ mỉ hiểu biết một chút về hiện trạng tài nguyên than đá tỉnh Tây rồi hãy nói. Nếu có thể, y cũng có thể cung cấp một ít ý kiến tham khảo cho Phàn Bính Nghĩa. Phàn Bính Nghĩa tuy rằng không còn ủng hộ y về tài chính, nhưng y cũng rất xem trọng sự trợ giúp của Phàn Bính Nghĩa, bởi vì hơn 10 tỷ tài chính của y hiện nay, cũng có một phần là Phàn Bính Nghĩa trợ giúp gom góp.
Triệu Tiểu Phong hướng Nguyên Minh Lượng nói về than đá xong, lại xoay người hướng Phó Tiên Phong nói về ngành sản xuất sản phẩm sữa:
- Tiên Phong, giai đoạn hiện tại trong nước tình hình tiêu thụ và lợi nhuận ngành sản xuất sản phẩm sữa, như thế nào?
Phó Tiên Phong lắc đầu:
- Bình thường, lợi nhuận không lớn, chủ yếu là do hiện tại sữa bột nước ngoài tiến nhập thị trường trong nước, gây ra ảnh hưởng không nhỏ đối với ngành sản xuất sản phẩm sữa trong nước. Sữa bột nước ngoài có hàm lượng kỹ thuật cao, được biết đến với nguồn dinh dưỡng phong phú, tuy rằng giá cả tiêu thụ cao, nhưng vẫn bán chạy. Nếu so sánh, sữa bột trong nước chất lượng tốt và giá cả phù hợp hơn, nhưng lại bị chiếm đoạt không ít thị phần.
Triệu Tiểu Phong vẻ mặt tự tin tươi cười:
- Tôi có một biện pháp, có thể đảm bảo nâng cao sản lượng tiêu thụ sữa bột thương hiệu nội địa...
Phó Tiên Phong biết thân phận của Triệu Tiểu Phong có điều kiện rất tiện lợi, y biết không ít người của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển và cục Giám sát kỹ thuật, biết rất nhiều tin tức, liền cười nói:
- Biết anh lúc thao túng trên thị trường rất có tài, mau nói ra nghe một chút.
Triệu Tiểu Phong ha hả cười:
- Cái gì mà gọi thao túng thị trường, nói sai rồi, cái này gọi là chỉ đạo thị trường. Thị trường hình thành như thế nào? Cũng chính là dưới sự chỉ đạo có tình ý của Chính phủ, do các chuyên gia và giáo sư ra sức gào thét, lại dưới sự dốc sức tuyên truyền của truyền thông, cuối cùng lời đồn đại lại trở thành chân lý! Mấy trăm năm trước, nhân loại còn kiên định mà cho rằng Địa Cầu là trung tâm vũ trụ, vì thế tổ chức tôn giáo có thế lực khổng lồ còn thiêu sống các nhà khoa học. Cho nên, đúng là bởi vì biết một số nhân sĩ bất lương rắp tâm khoác áo khoác tôn giáo, đến quốc nội không phải để truyền giáo, mà đến để khống chế lòng người thao túng dân ý, quốc gia mới nghiêm khắc khống chế hoạt động của bọn họ, thật sự đạo lý giống với thâm nhập lĩnh vực kinh tế.
Nguyên Minh Lượng lập tức mở to hai mắt, Triệu Tiểu Phong tuy rằng hơi tham lam, nhưng quả thật có thực học, cũng không phải hạng người hời hợt, vừa rồi y nói mấy câu, nêu trúng vấn đề, gãi trúng chỗ ngứa, đối với nhận thức chính trị, kinh tế thậm chí tôn giáo, cũng có chỗ độc đáo, không khỏi khiến y nhìn Triệu Tiểu Phong với cặp mắt khác xưa.
Điều Triệu Tiểu Phong muốn chính là người khác có thái độ xem trọng đối với thấy Phó Tiên Phong và Nguyên Minh Lượng đều bị lời nói của y hấp dẫn, liền tiếp tục nói:
- Kỳ thật sữa bột nước ngoài cũng chưa chắc tốt như thế, chẳng qua bọn họ thông minh ở chỗ có chất phụ gia, là có thể quang minh chính đại mà đánh dấu dinh dưỡng toàn diện. Ngành sản xuất sữa bột trong nước rất truyền thống, quả thật tăng thêm nhiều chất phụ gia hơn một chút nữa cũng không sao, gia tăng dinh dưỡng, lại ăn không chết người. Có tác dụng phụ hay không, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể nhìn thấy được. Về phần ảnh hưởng lâu dài về sau... Ai có thể nhìn xa xôi như vậy? Ngay cả hiện tại cũng đang âm thầm phát triển lúa biến đổi gien...
Triệu Tiểu Phong đến đó thì thôi, không nói thêm nữa, bưng ly rượu lên:
- Uống rượu, uống rượu.
Nguyên Minh Lượng lại đặc biệt quan tâm đến vấn đề lúa biến đổi gien, không khỏi hỏi thêm một câu:
- Biến đổi gien đối với cơ thể con người có hại hay không, hiện tại nhà khoa học còn chưa có kết luận chắc chắn, vì sao không thể phát triển?
Triệu Tiểu Phong do dự một chút, trả lời câu hỏi của Nguyên Minh Lượng:
- Có nguy hại hay không bây giờ còn chưa nói được, nhưng có vài chuyên gia Bộ Nông nghiệp hợp tác với phía Mĩ, lén gieo trồng ở một số địa phương dùng để thí nghiệm, cũng thu được một ít thành quả. Quốc gia đối với việc áp dụng kỹ thuật biến đổi gien chính là cách làm vừa không ủng hộ lại không phản đối, quả thật là ngầm thừa nhận một vài thí nghiệm. Nói về bản chất, Châu Âu không cho phép tiêu thụ bất kỳ một sản phẩm biến đổi gien nào, cũng không cho gieo trồng. Nước Mỹ lại là diện tích gieo trồng rộng lớn, nhưng lại tuyệt đối không lưu hành trong chính đất nước mình, toàn bộ xuất khẩu giá thấp tới các nước đang phát triển, và một vài công ty y dược Mỹ ở ngoài mặt thì cung cấp miễn phí dược phẩm cho các quốc gia nghèo ở châu Phi, trên thực tế so với việc bọn họ thực hiện thí nghiệm trên chuột bạch, không khác biệt là mấy... Nói nhiều rồi, nói nhiều rồi, đến đây, uống rượu, uống rượu.
Nguyên Minh Lượng cũng không hỏi gì thêm, dù sao cũng có phần xa vời đối với y. Không khí sau đó liền sinh động trở lại, uống rượu, nói đùa, dường như giống như chưa phát sinh sự việc không thoải mái vừa rồi.
Phó Tiên Phong lại thận trọng, thỉnh thoảng lại cúi đầu trầm tư, hiển nhiên là đang suy tư cái gì, hẳn là ngôn luận của Triệu Tiểu Phong về sữa bột đã làm y động tâm.
Khoảng 10 giờ tối, buổi họp kết thúc, Nguyên Minh Lượng và Trịnh Nghị quay về khách sạn, Phó Tiên Phong lại vội vàng đi tới địa điểm giao ước, nói chuyện mặt đối mặt với Mai Thái Bình, Khâu Tự Phong.
Phó Tiên Phong và Mai Thái Bình, Khâu Tự Phong bàn luận về cái gì, người ngoài đương nhiên không thể nào biết được. Hạ Tưởng cũng không phải vô cùng rõ ràng, nhưng so sánh với thu hoạch lớn của Phó Tiên Phong đêm nay, hắn và Vu Phồn Nhiên, Lý Đinh Sơn cùng Cao Hải gặp mặt, cũng là thu hoạch không nhỏ.
Ít nhất trong cuộc gặp mặt đêm nay, Vu Phồn Nhiên lần đầu tiên đề xuất mọi người phải tay trong tay ứng phó với cục diện mới của thành phố Yến sắp tới, Lý Đinh Sơn và Cao Hải không hết sức tán thành, nhưng cũng không tỏ vẻ phản đối, mà là biểu hiện vẻ lạc quan thận trọng.
Chẳng khác nào nói, quan hệ giữa Vu Phồn Nhiên và Lý Đinh Sơn, Cao Hải, đang rất nhanh tiến về phía trước.
Cũng là hiệu quả mà Hạ Tưởng dồn hết tâm trí dẫn dắt và muốn đạt được.
Phó Tiên Phong một khi đã nhậm chức Thị trưởng, để tăng cường lực khống chế đối với bộ máy Chính phủ, ắt sẽ điều chỉnh thích hợp phân công công việc của Phó thị trưởng. Vu Phồn Nhiên là Phó thị trưởng thường trực, Cao Hải là Phó thị trưởng Ủy viên thường vụ, phân công công việc của hai người bọn họ không có điều chỉnh gì trọng đại, nhưng là có khả năng sẽ bị Phó Tiên Phong tách ra hai bộ phận trọng yếu nhất cho người của y, bởi vậy, Vu Phồn Nhiên rất cần thiết phải cùng phát ra thanh âm đồng bộ với Cao Hải trong bộ máy chính quyền, để hình thành sự kiềm chế hữu hiệu đối với Phó Tiên Phong.
Hạ Tưởng đã biết Phó Tiên Phong đảm nhiệm chức Thị trưởng là một chuyện không thể ngăn cản, cũng chỉ biết trước khi sự việc trở thành sự thật, tận khả năng mà vì Thị Trưởng Phó Phó Tiên Phong sắp xếp đại cục thật tốt. Phải dọn xong toàn bộ thế trận mới có thể biểu hiện sự coi trọng đối với việc nhậm chức của Thị trưởng Phó, và lúc Thị trưởng Phó mới bắt đầu nhậm chức, khi bỗng nhiên phát hiện, tất cả những cấp dưới trước mặt đều là những người có ý kiến chính trị bất hòa, không biết y sẽ phát biểu cảm tưởng gì?
Hạ Tưởng mới sẽ không tin tưởng hứa hẹn của Phó Tiên Phong. Nhân vật chính trị, từ trước đến nay đều là ngoài miệng nói tốt đẹp, chớp mắt đã quên ngay. Đương nhiên, sự việc hắn quan tâm nhất không phải Phó Tiên Phong đàm phán như thế nào với hai nhà Khâu, Mai, mà là Nguyên Minh Lượng rốt cuộc dưới sự dẫn dắt của Phó Tiên Phong, đang làm cái gì ở Bắc Kinh?
Sau khi Hạ Tưởng gặp mặt với Vu Phồn Nhiên, Lý Đinh Sơn, Cao Hải, đã là hơn 10 giờ tối. Về đến nhà, hắn một chút buồn ngủ cũng không có, ngồi ở phòng sách trong chốc lát, lại nhấn số điện thoại của Hồ Tăng Chu.
Tính ra hẳn là trong khoảng thời gian ngắn lần thứ hai giữa đêm khuya gọi điện thoại cho Hồ Tăng Chu.
Hồ Tăng Chu hiển nhiên cũng chưa ngủ, điện thoại vừa gọi đã thông, giọng của ông ta vô cùng minh mẫn:
- Tiểu Hạ, có động tĩnh gì?
Ông ta có thể đoán Hạ Tưởng nửa đêm gọi điện thoại cho ông ta, chắc chắn là vì vấn đề của ứng cử viên Thị trưởng thành phố Yến. Bởi vì ông ta cũng nhận được điện báo của Bắc Kinh, biết đêm nay ở Bắc Kinh triển khai một ván cờ lớn.
- Lãnh đạo, tôi vừa mới ăn cơm với Phó thị trưởng Vu, Trưởng ban thư ký Lý, Phó thị trưởng Cao xong. Bọn họ đối với việc ngài tiếp nhận chức vụ Bí thư tỏ ra rất vui vẻ tự đáy lòng.
Hạ Tưởng bắt đầu đã tặng cho Hồ Tăng Chu một phần đại lễ.
Bên trong bộ máy Chính phủ, Vu Phồn Nhiên từ trước đến nay độc lập, Cao Hải là người của Trần Phong, Hồ Tăng Chu đối với bọn họ lực ảnh hưởng có hạn. Nếu sau khi ông ta đảm nhiệm chức Bí thư, có lẽ nói thế cục hiện tại, cho dù Vu Phồn Nhiên và Cao Hải tiếp tục nhất trí duy trì bất hòa với Phó Tiên Phong, quan hệ cũng vẫn không thân thiết với ông ta. Lực ảnh hưởng ông ta đối với bộ máy Chính phủ mặc dù không có bất kỳ thay đổi gì, cũng vô cùng khó xử.
Hiện tại quá tốt, Hạ Tưởng giúp ông ta xử lý những vấn đề khó khăn, thật sự là một người trẻ tuổi khó có được. Đương nhiên nếu Hồ Tăng Chu tự mình ra mặt tìm Cao Hải thảo luận, lôi kéo Cao Hải, có lẽ cũng có thể thu được hiệu quả tương tự. Nhưng ông ta cũng hiểu rõ chính mình chưa chắc có thể thuyết phục được Vu Phồn Nhiên. Vả lại mà nói, để ông ta ra mặt tất nhiên không tốt bằng Hạ Tưởng ra mặt, thứ nhất là ông ta ngay lập tức cuối cùng cũng là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy, lôi kéo Vu Phồn Nhiên và Cao Hải, may mắn thành công thì tốt, nếu không thành công, thật mất mặt, truyền ra, cũng không có lợi cho hình ảnh lãnh đạo của ông ta.
Bất kể Hạ Tưởng xuất phát từ phương diện gì để suy xét, những gì hắn đã làm đều có lợi đối với ông ta, Hồ Tăng Chu liền âm thầm cảm kích, cười nói:
- Phó thị trưởng Vu và Phó thị trưởng Cao năng lực công tác rất xuất sắc, tôi cũng rất nể trọng tài năng của bọn họ...
Điểm một chút, tỏ rõ quan điểm của ông ta, rồi chuyển đề tài,
- Trưởng ban Khâu trong đêm quay về thủ đô, cũng phải chú ý an toàn một chút, dù sao lái xe trong đêm, vẫn nguy hiểm hơn so với ban ngày.
Hạ Tưởng mỉm cười, Hồ Tăng Chu đang tìm hiểu ý đồ Khâu Tự Phong quay về Bắc Kinh trong đêm, hắn liền hơi hé ra một chút tình hình thực tế:
- Thật ra Trưởng ban Khâu lúc sắp đi có gọi một cú điện thoại cho tôi, nói là phải gặp mặt cùng Trưởng ban Mai. Rốt cuộc là chuyện gì, thời gian của ông ấy khá vội nên không nói, tôi cũng không hỏi. Đoán chừng ngày mai sẽ biết. Ngày mai lúc nào ngài có thời gian, tôi muốn đến chỗ ngài báo cáo công việc một chút.
Hồ Tăng Chu biết ngày mai mây di chuyển khắp nơi, tuyệt đối sẽ có tin tức trọng đại truyền đến. Hạ Tưởng đến Thành ủy đúng là chuyện tốt, Thành ủy có Hạ Tưởng, các nhân tài cùng đoàn kết một chỗ cũng tốt.
- Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh, chỉ cần tôi ở Thành ủy, cậu cứ trực tiếp tìm tôi là được.
Tương đương Hồ Tăng Chu cho Hạ Tưởng quyền bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào đều có thể hướng ông ta báo cáo công việc. Nói cách khác, những người đứng đầu, đứng thứ hai các quận khác muốn gặp Thị trưởng, nhất định phải được thư ký báo cáo, tâm trạng Thị trưởng rất tốt mới có thể gặp. Hạ Tưởng thì không cần, hắn có thể ở bất kỳ thời điểm gì, trực tiếp gõ cửa chính của phòng Hồ Tăng Chu.
Hạ Tưởng khách khí vài câu, ngắt điện thoại. Nhìn đồng hồ, biết ở phía Bắc Kinh hẳn là có lẽ chưa quá nửa đêm, muộn một chút nữa không chừng còn sẽ có người gọi điện thoại cho hắn, hắn cũng chưa ngủ vội, ngồi ở bên trong thư phòng đọc sách.
Lúc sắp đến 12 giờ, quả nhiên điện thoại vang, là Khâu Tự Phong.
- Biết ngay anh chưa ngủ, có phải đang chờ tin tức hay không?
Trong giọng nói của Khâu Tự Phong lộ ra vẻ thoải mái, còn có một tia trêu chọc.
- Đêm dài đằng đẵng, không lòng dạ nào mà ngủ. Tôi không phải không muốn đi ngủ, nhưng biết sau khi ngủ còn phải bị người khác đánh thức, so với ngủ rồi lại tỉnh, chi bằng không ngủ.
Hạ Tưởng cũng cười ha hả, còn rất nhàn nhã.
- Gặp mặt Phó Tiên Phong rồi, thảo luận cũng coi như vừa lòng, trên cơ bản đạt tới kết quả mong muốn.
Trong giọng nói Khâu Tự Phong để lộ ra có phần mỏi mệt,
- Mệt quá, thật sự là kiệt sức. Tuy nhiên bố vợ của anh có khả năng đêm nay phải mất ngủ...
Xem ra, Phó Tiên Phong đảm nhiệm Thị trưởng đã ngã ngũ, Khâu gia nắm được chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy cũng chắc chín phần mười, nhưng trong lòng Hạ Tưởng vẫn có nghi hoặc chưa giải đáp, liền hỏi:
- Rốt cuộc bố trí ai xuống dưới đảm nhiệm chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy?
Khâu Tự Phong lại ra vẻ thần bí mà cười:
- Ha ha, tạm thời giữ bí mật, đến lúc đó anh sẽ biết, tuyệt đối sẽ khiến anh kinh ngạc.
- Ha ha...
Hạ Tưởng mỉm cười,
- Khiến tôi kinh ngạc, chẳng lẽ là từ tỉnh Yến đề bạt ngay tại chỗ?
- Coi như anh thông minh.
Khâu Tự Phong cười ha ha,
- Anh thật đúng là một yêu quái, vừa đoán đã chuẩn, tôi cũng phục anh luôn.
- Đoán cái gì mà chuẩn, tôi cũng không nghĩ ra Khâu gia tại tỉnh Yến còn có người nào thích hợp đảm nhiệm chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, chẳng lẽ còn có lực lượng ngầm vẫn chưa trồi lên mặt nước?
Hạ Tưởng tức giận nói.
- Đã nói anh đừng hỏi, đến lúc đó sẽ biết, cũng khoảng hai ba ngày, đừng phí trí óc.
Khâu Tự Phong cũng có ý tứ, vẫn không nói cho Hạ Tưởng biết rốt cuộc người được đề bạt là ai.
Lúc chuẩn bị cúp điện thoại, Khâu Tự Phong mới chợt nhớ tới một chi tiết, nói cho Hạ Tưởng:
- Phó Tiên Phong hẳn là vừa cùng ai uống rượu, lúc y cùng chúng tôi gặp mặt, trên người có mùi rượu.
Có thể là ai nữa, không nghi ngờ gì là cùng với Nguyên Minh Lượng làm cái gì đó. Có Nguyên Minh Lượng xuất hiện, chắc chắn là có liên quan tới thị trường bất động sản quận Hạ Mã. Lại nói tiếp, động tĩnh của Nguyên Minh Lượng mới là tiêu điểm Hạ Tưởng quan tâm nhất.
Tuy nhiên Khâu Tự Phong còn giữ một điều bí ẩn cho hắn, cũng có ý tứ, thật sự nếu nói từ tỉnh Yến đề bạt ngay tại chỗ, rốt cuộc là ai? Hạ Tưởng đem mọi người đạt điều kiện trong tầm mắt loại bỏ một lần, có vài người phù hợp điều kiện đề bạt, nhưng hắn hiểu rõ bọn họ và Khâu gia không có một xu quan hệ. Có người có khả năng có quan hệ với Khâu gia, nhưng cấp bậc rất thấp, không phù hợp điều kiện đề bạt. Hạ Tưởng suy nghĩ cả buổi, không nắm được mấu chốt, chỉ lắc đầu cười, suy nghĩ nhiều chi cho mệt, mặc kệ tất, đi ngủ thôi.
Không nghĩ tới muốn ngủ cũng không dễ dàng như vậy, điện thoại lại vang.
Không ngoài dự tính, là Mai Thái Bình.
- Biết ngay cậu chưa ngủ, đang đợi tin tức?
Câu nói đầu tiên của Mai Thái Bình và Khâu Tự Phong, giống y chang, Hạ Tưởng không kìm nổi cười.
- Tôi vừa ngủ, Trưởng ban Mai, hiện tại đã rạng sáng, ngài có cái gì chỉ thị xin mời chỉ bảo.
Hạ Tưởng mở một câu vui đùa.
- Tôi không có chỉ thị gì, chỉ thông báo cho anh biết, đàm phán coi như thuận lợi. Ngày mai tôi và Khâu Tự Phong sẽ lưu lại Bắc Kinh, muộn nhất là ngày mốt có thể quyết định đại cục. Còn có một việc cậu hẳn là nên biết một chút, tôi có tin tức từ một nguồn khác, Phó Tiên Phong vừa mới gặp mặt với Triệu Tiểu Phong, còn có cả Nguyên Minh Lượng và Trịnh Nghị.
Nguyên Minh Lượng và Trịnh Nghị có mặt, Hạ Tưởng không giật mình, hắn giật mình chính là:
- Triệu Tiểu Phong là ai?
- Con trai của Triệu Tuyền Tân!