Quan ThanhTác giả: Cách Ngư
Quyển 2: Bút danh
Chương 129: Lưu Ngạn phỏng vấn (4).
Dịch: Koco
Nguồn: metruyen.com
Lưu Ngạn đi theo Trương Khánh Húc và năm công nhân viên chức cũ của dệt len số 2 vào căn hộ hai gian phòng tản ra mùi mốc nhàn nhạt của Trương gia. Trong phòng tuy rằng bài trí đơn giản cũ kỹ, cũng không có mấy món đồ gia dụng, một bộ ấn trà bày trên bàn kiểu cũ, một chiếc TV 17 inch màu sắc rực rỡ bày trên chiếc hòm tam giác, Lưu Ngạn nhìn lướt qua, đây có lẽ là thứ đáng giá nhất của Trương gia.
Sô pha là loại lò xo kiểu cũ, Lưu Ngạn ngồi xuống thật cẩn thận, sô pha vẫn phát ra tiếng vang kẽo kẹt rất nhỏ. Trương Khánh Húc hơi ngượng cùng mà cầm lấy bình trà đi pha, Lưu Ngạn vội vàng cười nói:
- Ông Trương, không cần khách khí, tôi không khát, chúng ta vẫn nên nói chuyện chính ---- như vậy đi, ông Trương, tôi có mấy vấn đề muốn hỏi các ông.
Trương Khánh Húc cũng không khách khí nữa, vài người ngồi vây chung quanh, nhìm chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp lại cao quý của Lưu Ngạn.
- Ông Trương, ngài có thể nói với tôi được không, trước khi dệt len số 2 chúng ta thay đổi chế độ xã hội ---- cũng chính là trước khi bị Tập đoàn Mậu Nguyên thu mua, hiệu quả và lợi ích thế nào? Ban đầu trong nhà xưởng có bao nhiêu công nhân viên chức?
Trương Khánh Húc trầm ngâm một chút:
- Phóng viên Lưu, không nói dối cô, hiệu quả và lợi ích của dệt len số 2 ở những năm 60-70 là tốt nhất, thời điểm đố chúng tôi là xí nghiệp tốt nhất Tân Hải ---- nhưng bắt đầu từ năm 1986. Hiệu quả và lợi ích năm trước không bằng năm sau, ừ, năm 1993 còn có một đoạn thời gian không phát được tiền lương.
Lưu Ngạn ồ một tiếng, kỳ thật trong lòng cô cũng biết, sau khi tiến vào những năm 1990, chịu chế ước và ảnh hưởng của hoàn cảnh thị trường quốc tế, hiệu quả và lợi ích của rất nhiều xí nghiệp dệt len trong nước đều trượt dài, thậm chí có một số nhiều lần đi tới bờ vực phá sản đóng cửa. Chẳng qua, cô quen thuộc lĩnh vực kinh tế am hiểu đưa tin kinh tế cũng biết, trong số này, cũng có duyên cớ bản thân xí nghiệp dệt quản lý kinh doanh không tốt ---- người nhiều hơn việc, cơ cấu cồng kềnh, lao động ăn chung nồi hiệu suất thấp vân vân, đều là những nhân tố quan trọng khiến xí nghiệp dệt rơi vào thung lũng.
Nhưng những điều này, cô hiển nhiên không thể nghiên cứu thảo luận với mấy ông lão công nhân trước mặt.
Cô cười cười:
- Tôi xem tài liệu hiện tại, từ sau khi dệt len số 2 bị Tập đoàn Mậu Nguyên thu mua, hiệu quả và lợi ích mấy năm liên tục gia tăng, đã trở thành xí nghiệp dệt trọng điểm ở thành phố Tân Hải và ở tỉnh...
Nét mặt già nua của Trương Khánh Húc hơi đỏ lên, lão bỗng nhiên đứng dậy, thần sắc hơi tức giận:
- Đúng, phóng viên Lưu, cô nói đúng, hai năm này nhà máy kiếm tiền rất được, nhưng nhà máy kiếm tiền, tiền lương công nhân vẫn không cao, so sánh với dệt len số 2 trước kia gần như không thay đổi gì ---- nhưng, trước kia năm người làm, hiện lại chỉ một người làm, điều này nói thế nào? Đồng chí phóng viên, tuy rằng tôi không có bao nhiêu văn hóa, nhưng tôi cũng là Đảng viên, cũng từng làm Chủ nhiệm phân xưởng, hừ, Tập đoàn Mậu Nguyên đây là bóc lột công nhân, một lần nữa đi lên con đường giai cấp tư sản cũ! Chúng ta là xã hội mới xã hội chủ nghĩa, sao có thể cho phép loại tư bản này tới bóc lột chúng ta!
Thấy Lão Trương mở miệng “lập trường giai cấp”, mở miệng “bóc lột”, Lưu Ngạn không kìm được mà cười.
Trương Khánh Húc thấy bộ dạng dường như không có là đúng của Lưu Ngạn, nét mặt già nua càng đỏ lên, lão cười lạnh nói:
- Những điều này không nói đi, mặc kệ nói thế nào, hiện tại không phải xí nghiệp nhà nước, là hình thức tư doanh đầu tư cổ phần gì đó, không thể so sánh với trước kia ---- đồng chí phóng viên, nhà máy chúng tôi tài sản quốc hữu vài chục triệu, mỗi máy móc trong nhà máy đều là tiền của đất nước ---- nhưng Trương Kế Cương phần tử tham ô này, những thứ này đều bị hắn bán vãi, hắn cầm được bao nhiêu ưu đãi từ chỗ Dương Mậu Nguyện? Hừ, xem nhà hắn lại mua phòng lớn, lại mua ô tô, tiền của hắn đến từ đâu? đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
- Còn nữa, dựa vào cái gì Tập đoàn Mậu Nguyên lại khiến nhiều công nhân nhà máy mất việc như vậy? Bắt đầu từ lúc thu mua thay đổi chế độ, liền công khai thông báo, không cần công nhân 40 tuổi trở lên, toàn bộ mất việc, đây không phải là muốn vứt bỏ gánh nặng sao? Nhưng công nhân này trên có già dưới có trẻ, không có bát cơm này, để bọn họ nuôi sống gia đình thế nào? Đây đều là Trương Kế Cương giở trò quỷ bên trong!
Không hổ là người từng làm Chủ nhiệm phân xưởng, Trương Khánh Húc nói những thứ này không chỉ đạo lý rõ ràng, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ có vài phần lực kích động của nhà diễn thuyết, lão nói nước miếng văng khắp nơi, đều giải phóng sự phẫn nộ và bất mãn của người dệt len số 2 đối với Trương kế Cương, nói cho Lưu Ngạn nghe xong “sự thật tham ô” của đám công nhân tự điều tra về Trương Kế Cương.
Trương Khánh Húc bước vào phòng ngủ, lấy ra một quyển bút ký, bút ký vốn là cách viết các học sinh sử dụng, bên trên dùng bút bi viết rậm rạp một số “chứng cứ phạm tội” của Trương Kế Cương.
Lất xem “chứng cứ phạm tội” này, Lưu Ngạn nhíu mày:
- Ông Trương, mọi người góp nhặt nhiều chứng cớ như vậy, tại sao không đi chính quyền tố cáo hắn?
Lão Vương ngồi bên cạnh rốt cục nói xen vào:
- Đồng chí phóng viên à, chúng tôi không tố cáo sao? Chúng ta tố cáo, hai cục nhỏ, UBND thành phố, Thành ủy, chúng tôi đều viết đơn tố cáo, còn kêu oan, nhưng hơn nửa năm trồi qua, một chút động tĩnh cũng không có... Trương Kế Cương người ta, mỗi ngày uống rượu, lái ô tô, nghe nói hắn còn làm Phó Giám đốc gì đó tại Tập đoàn Mậu Nguyên, một tháng hơn 2000 đồng.
...
...
Văn Hà đỗ xe ven đường, nhàm chán cũng đi xuống xe, đi bộ vào khu ký túc xá dệt len số 2. Cô đang cúi người ngồi xổm trên sân xem đám nhỏ chơi trò đẩy vòng tròn, đột nhiên nghe tiếng còi hơi ô tô vang lên chói tai, một chiếc Iveco và một chiếc Santana màu đen vọt vào, dừng lại một bên, một người đàn ông ước chừng khoảng 40 tuổi, dáng người cao sắc mặt ngăm đen bụng bia mặc áo da màu đen xuống xe.
Năm sáu thanh niên bộ dáng bảo an xuống chiếc Iveco, trong tay đều cầm côn cảnh sát.
Người đàn ông ngẩng đầu ưỡn ngực thần sắc không tốt, mang theo vài bảo an hùng hổ đi tới lầu số 3. Văn Hà căng thẳng trong lòng, mơ hồ có một loại dự cảm không tốt. Cô vội vàng đứng dậy lặng lẽ theo qua, quả nhiên thấy những người này bao vây viện nhỏ nhà Trương Khánh Húc, có một bảo an còn hùng hổ dùng sức dùng chân đạp lên cửa thép chống trộm đơn sơ, đã cửa viện kêu lên bang bang.
Văn Hà cả kinh trong lòng, vội vàng lui trở về, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lộ Binh. Lộ Binh trong điện thoại cũng hơi giật mình, lập tức dặn cô lập tức gọi điện cho An Tại Đào, lại cho cô số di động của An Tại Đào.
An Tại Đào vừa mới mang theo Trúc Tử ăn xong tại McDonald rời đi, thấy là cuối tuần, vốn đình mang theo Trúc Tử đi công viên chơi, nhưng nhận được điện thoại của Văn Hà. Giọng Văn Hà trong điện thoại rất dồn dập, rất bối rối, An Tại Đào nghe chuyện này trong lòng cũng hồi hộp, mơ hồ đoán là Trương Kế Cương làm ra.
Hắn vội vàng đi xe trước tiên đưa Trúc Tử về nhà, sau đó liền chạy qua. Văn Hà đã chờ ở trong xe tại cửa, thấy chung quanh An Tại Đào không người, chui vào trong xe cúi đầu hỏi:
- Giám đốc Văn, tình hình thế nào? Lưu Ngạn ở đâu?
Văn Hà thở hổn hển:
- Thư ký An, rốt cuộc có chuyện gì vậy, không phải phóng viên Lưu đến phỏng vấn sao? Tại sao lại ----
Sắc mặt An Tại Đào trầm xuống, nhanh chóng liếc Văn Hà một cái, thần sắc khác thường lạnh như băng. Văn Hà run lên trong lòng, cũng không dám hỏi tiếp nữa, chỉ cúi đầu nói:
- Dương như phóng viên Lưu còn ở trong nhà ông lão họ Trương kia, dường như ông lão kia cũng không phải người dễ nói chuyện gì, ông căn bản không sợ hãi, đóng chặt cửa viện, trong tay cầm một cây côn, đang đứng trong viện mắng chửi nhau với Trương Kế Cương kia.
Lúc này An Tại Đào mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, lại hỏi:
- Cô báo cảnh sát chưa?
- Báo, đã sớm báo cảnh sát, nhưng đến giờ vẫn không thấy bọn họ tới.
Văn Hà không dám nhìn cặp mắt âm u kia của An Tại Đào, hơi bất an mà cúi đầu, nhìn về trong viện.
Sắc mặt An Tại Đào rất khó coi. Lưu Ngạn là hắn mời đến, gặp được tình huống này hắn đương nhiên ---- hắn tự nhiên biết, phỏng vấn công nhân cũ của dệt len số 2, chạm đến ích lợi của rất nhiều người, chuyện này mẫn cảm khác thường, chắc chắn sẽ khiến cho Tập đoàn Mậu Nguyên hoặc bản thân Trương Kế Cương chống đối, nhưng vốn hắn nghĩ rằng, chuyện Lưu Ngạn đến phỏng vấn khá bí mật, phỏng vấn xong Lưu Ngạn lập tức rời khỏi Tân hải, cho dù để lộ tin tức, đám người Trương Kế Cương biết cũng đã muộn. Nhưng hắn lại không biết, Lưu Ngạn phỏng vấn cũng chẳng phải khiêm tốn, tin tức rất nhanh liền truyền ra toàn bộ khu ký túc xá, Trương Kế Cương nhận được tin tức, cũng không có gì kỳ quái.
Có lẽ trong mắt Lưu Ngạn kiêu ngạo, Tập đoàn Mậu Nguyên và Trương Kế Cương chút thế lực này căn bản không tính là cái gì. Cho nên, cô không làm theo lời An Tại Đào, công khai mà triển khai phỏng vấn.
An Tại Đào lấy di động ra gọi cho Lưu Ngạn, khiến hắn không ngờ chính là giọng Lưu Ngạn trong điện thoại rất bình tình:
- An Tại Đào, anh không cần lo lắng cho sự an toàn của tôi, tôi vốn không để chuyện này ở trong lòng, bọn họ lại coi trời bằng vung như vậy, thật sự gợi lên sự hứng thú của tôi ---- hừ, tin tức này tôi nhất định làm đến cùng!
- Phóng viên Lưu, tôi không tiện ra mặt, cô nhất định phải chú ý an toàn, tôi đã báo cảnh sát.
An Tại Đào cúi đầu nói.
- Anh không cần ra mặt, tôi có biện pháp của tôi.
Lưu Ngạn không kéo dài mà cúp điện thoại, trong di động truyền đến tiếng tút tú tú, An Tại Đào cau mày, trong lòng tính toán, bấm một dãy số, nhưng hơi do dự, lại cúp máy.
Đúng lúc này, có hai chiếc xe quân đội đột nhiên chạy tới nhanh như điện, đây là hai chiếc xe Jeep 213 màu lục quân đội hiện giờ thường dùng, vài chiếc xe cảnh sát theo sát phía sau hai chiếc xe quân đội này, xe cảnh sát mởi còi chói tai, theo đuôi xe quân đội tiến vào khu ký túc xá dệt len số 2.
An Tại Đào ngẩn ra, trong lòng chợt thoải mái, hắn bỗng nhiên nhớ tới bối cảnh quân đội của Lưu Ngạn. Hắn thở phào một cái, nhẹ nhàng mở cửa xe nhảy xuống, nói với Văn Hà:
- Giám đốc Văn, một lát Lưu Ngạn đi ra, cô nói tôi chờ cô ta ở khách sạn Hải Thiên!
Văn Hà xuống xe, đứng bàng quan phía xa xa. Hai quan quân thượng tá, một quan quân thượng úy xuống xe quân đội, mười mấy cảnh sát từ trong xe cảnh sát nhảy xuống. Cảnh sát nhanh chóng bắt đám bảo an do Trương Kế Cương mang đến chuẩn bị trèo tường vào, không lâu sau đã bị cảnh sát mang đi toàn bộ.
Không bao lâu, hai quan quân thượng tá tiến vào sân nhỏ nhà Trương Khánh Húc, sau đó không lâu liền đi ra cùng Lưu Ngạn. Thần sắc Lưu Ngạn không thay đổi quá lớn, chào hỏi với vài công nhân già Trương Khánh Húc, liền chui đầu vào trong xe quân đội.
Văn Hà nhìn thấy, đang muốn tự lái xe rời khỏi, lại thấy Lưu Ngạn nhẹ nhàng xuống xe quân đội, đi tới chiếc Santana màu trắng của cô.
====
Cục trưởng Cục Công an thành phố Tân Hải Hoàng Thao cảm thấy mình thật sự xui xẻo. Đầu tiên là vụ án oan Mã Bằng Viễn bị đưa ra ngoài ánh sáng, tiếp theo là phóng viên Báo Tân Hải Thần bị tấn công, chuyện này đã khiến cho hình thượng cảnh sát Tân Hải bị tổn thương nặng. Hiện giờ vừa mới bình tĩnh không được hai ngày, lại truyền đến sự kiện nữ phóng viên của báo lớn trung ương đến từ thủ đô bị người ta vây công phi pháp.
Ủy viên thường vụ Thành ủy, quân khu Tân Hải Lâm Chính Ủy đột nhiên tự mình gọi điện lại cho gã, nói nữ phóng viên này là cháu gái một nhân vật lớn của quân đội, Hoàng Thao vừa nghe tim liền đập thình thịch, vội vàng phái một Phó Cục trưởng mang theo người của đội hình cảnh lập tức xuất động, cùng nhau đi tới hiện trường xảy ra chuyện với một Phó tham mưu trưởng Bộ Tư lệnh và Phó Chủ nhiệm Ban Chính trị quân khu.
Cũng may nữ phóng viên không có việc gì, cũng không “dây dưa” tiếp, nhưng trong lòng Hoàng Thao vẫn thấp thỏm lo âu. Nói đùa, nếu người Lưu gia trong quân đội gặp rủi ro ở Tân hải, bên trên trách tội xuống, không cần nói gã, ngay cả Đỗ Canh cũng chịu không nổi.
Sau khi gã sai người đem đám người Trương Kế Cương về, liền lập tức báo cáo Bí thư Thành ủy Đỗ Canh. Đỗ Canh cũng cả kinh, liên lạc với Lâm Chính Ủy quân khu, lúc này mới để Tống Lượng gọi điện tới, nghiêm túc mệnh lệnh Hoàng Thao lập tức tạm giam đám người Trương Kế Cương. Đồng thời, Đỗ Canh lập tức mời họi Thành ủy, quyết định thành lập tổ chuyên án, Phó bí thư Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Trương Thao tự mình đảm nhiệm tổ trưởng tổ chuyên án.
Lưu Ngạn làm ra sóng gió lớn như vậy ở Tân Hải, là ngoài ý liệu của An Tại Đào. Vốn trong kế hoạch của hắn, chờ sau khu Lưu Ngạn quay về thủ đô đăng báo bài viết, lại trở về Tân Hải, vừa lúc tiến hành phối hợp với hành động của Đỗ Canh. Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, tương đương với một mồi lửa, dẫn tới làm nổ một bao thuốc lỗ chôn dấu đã lâu.
Chờ Lưu Ngạn ngồi xe Văn Hà trở lại khách sạn Hải Thiên, An Tại Đào đã nhận được tin tức của cao tầng thành phố. Hắn ngồi trên sô pha phòng Lưu ngạn, nhìn Lưu Ngạn duyên dáng đi vào, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười khổ.
Trương Kế Cương càn rỡ, Lưu Ngạn mạnh mẽ cứng rắn, trực tiếp làm rối loạn kế hoạch của hắn. Nhưng Tái Ông mất ngựa sao biết không phải phúc, nói không chừng đây cũng là một cơ hội rất tốt. An Tại Đào suy nghĩ một chút, đến lúc này, Lưu Ngạn đưa tin có ra ánh sáng hay không trái lại có vẻ cũng không quan trọng.
Mục đích đưa tin đơn giản là tạo cho Đỗ Canh một cơ hội danh chính ngôn thuận mà ra tay tra rõ Trương Kế Cương và Tập đoàn Mậu Nguyên, mà hiện giờ Lưu Ngạn mạnh mẽ, cứng rắn xuất hiện, đã đẩy Trương Kế Cương tới trước thớt Đỗ Canh, tùy ý Đỗ Canh xuống tay.
Nếu nói lúc trước Đỗ Canh còn có thể bận tâm Tôn Phúc Lợi vài phần, điều tra Trương Kế Cương và Tập đoàn Mậu Nguyên là có dụng ý khác, mà hiện giờ, vì giải thích với cấp trên, vì bảo vệ mũ quan và tiền đồ của mình, ông ta nhất định phải tra đến cùng, không lưu lại bất cứ tình cảm gì, cho dù khiến cho cục diện chính trị Tân Hải rung chuyển bất an, cũng đành phải vậy.
Ở Tân Hải, không ai rõ ràng hơn Đỗ Canh, ông lão trong quân đội này không dễ chọc. Cháu gái Lưu gia phỏng vấn ở Tân Hải bị người ta vây công, nếu ông lão ở thủ đô nổi giận, đám người ở thành phố Tân Hải này chịu không nổi. Hơn nữa, cho dù không nói tới bối cảnh Lưu gia này, phóng viên truyền thông trung ương phỏng vấn ở Tân Hải gặp phải chống đối bằng bạo lực, đây cũng là một chuyện cực kỳ nghiêm trọng.
Không chỉ Đỗ Canh, Mông Hổ, Tôn Phúc Lợi, gồm cả đám người ủy viên thường vụ Thành ủy Tân hải, không ai không rõ tính nghiêm trọng của việc này. Cho nên, để tra rõ vấn đề này, chín ủy viên thường vụ thần kỳ đạt được nhất trí trong thời gian ngắn nhất, do Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Trương Thao tự mình dẫn tổ chuyên án triển khai điều tra.
Bởi vậy, Trương Kế Cương nhất định sẽ trở thành một vật hi sinh. Không cần nói gã không sạch sẽ, cho dù gã sạch sẽ, cũng sẽ trở thành người chịu tội thay. Trương Kế Cương vừa mới bị bắt vào Cục Công an, trong lòng thầm kêu xui xẻo, gã làm xưởng trưởng tại dệt len số 2 nhiều năm, luôn quen tác oai tác quái, vừa nghe Lão Trương trong nhà máy tìm phóng viên tới, gã liền nổi giận lôi đình. Vốn mấy ngày nay Lão Trương dẫn đầu khiếu nại tố cáo, trong lòng gã đều nghẹn một ngọn lửa. Nhất thời dưới phẫn nộ, liền mang theo vài bảo an nổi giận đùng đùng xông vào khu ký túc xá dệt len số 2, chuẩn bị thu thập Lão Trương và phóng viên nhỏ không thức thời kia một chút.
Nào đoán được phóng viên này không phải phóng viên nhỏ Tân Hải, mà là phóng viên nổi tiếng tại trung ương có một hậu trường cứng rắn ở thủ đô.
Hiện giờ, Trương kế Cương chỉ trông cậy vào anh rể ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tôn Phúc Lợi của mình. Gã lại không biết, mục tiêu của Đỗ Canh chính là Tôn Phúc Lợi, hiện giờ Tôn Phúc Lợi tự thân khó bảo toàn, làm sao còn có thể quan tâm được gã.
...
...
An Tại Đào chậm rãi đứng dậy:
- Lưu Ngạn, khiến cô bị sợ hãi, thật sự là ngượng ngùng. Chẳng qua, hiện giờ cô đã khiến Tân Hải chúng tôi thành gà bay chó sủa ---- đoán chùng, nếu cô không rời khỏi Tân Hải, lãnh đạo thành phố đều phải tự mình mời cô ăn cơm nhận lỗi với cô!
Lưu Ngạn liếc An Tại Đào một cái, thản nhiên cười:
- An Tại Đào, không phải anh hy vọng nhìn thấy điều này sao? ... Hừ, đám người kia cũng quá coi trời bằng vung, giữa ban ngày ban mặt, cũng dám kiêu ngạo như vậy! Nếu hắn kiêu ngạo như vậy, tôi liền cho hắn ăn chút thuốc mạnh, nếu không hắn sao có thể nhận giáo huấn chứ?
Thấy An Tại Đào cười khổ, Lưu Ngạn đột nhiên cười ha ha, thái độ cô bé chợt lướt qua khiến An Tại Đào nhìn xem ngẩn người:
- Kỳ thật tôi chẳng qua là dùng cơ hiệu ông lão nhà chúng tôi, điện thoại cho Phó tư lệnh quân khu tỉnh cũng là cấp dưới cũ của ông lão, nói tôi phỏng vấn ở Tân Hải bị người ta ngăn cản.
Nói xong, Lưu Ngạn đặt mông ngồi lên giường, thuận thế vứt bỏ giầy, ngồi xếp bằng trên giường:
- An Tại Đào, tôi chuẩn bị sáng mai sẽ trở về, bài viết này hẳn là đăng báo thứ hai, nếu anh cần mà nói, tôi sẽ fax cho anh một bản.
An Tại Đào lắc đầu:
- Hiện giờ đã không cần. Tôi thật không ngờ, một cuộc điện thoại của cô còn hơn ngàn vạn giáp binh! Điều này còn có hiệu quả hơn là đưa tin ---- chẳng qua, loại chuyện này xem như là mảng vẽ thất bại và giáo huấn cho cải cách doanh nghiệp nhà nước, cũng nên đưa ra ngoài ánh sáng.
Lưu Ngạn gật đầu:
- Tràng cảnh này rất điển hình, tôi nghĩ, sẽ có một chút lực thuyết phục, nói không chừng, còn có thể khiến cho lãnh đọa trung ương coi trọng... An Tại Đào, hiện giờ tôi giúp anh một đại ân, anh chuẩn bị cảm tạ tôi thế nào?
An Tại Đào ngẩn ra, trong nhất thời cũng không biết nói gì, Lưu Ngạn liếc hắn một cái, bĩu môi, tự mình chủ động chuyển hướng nói chuyện:
- Thôi đi, đùa giỡn với anh ---- An Tại Đào, tôi nghe được một tin tức...
Lưu Ngạn nói tới đây đột nhiên ngậm miệng không nói, cô chậm rãi nằm ngả xuống, giọng nói trở nên cực kỳ mờ ảm bất định:
- Có lẽ, anh sẽ không làm thư ký Bí thư Thành ủy vênh váo ngút trời này lâu dài được đâu!
An Tại Đào cả kinh:
- Tại sao lại nói như vậy?
Lưu Ngạn lập tức ngồi dậy, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm:
- Anh đừng khẩn trương, là chuyện tốt.
-----o0o-----