Quan ThanhTác giả: Cách Ngư
Quyển 4: Kinh doanh tiểu trấn
Chương 169: Tâm tư của nữ Bí thư Thành ủy không thể nắm bắt. (1+2)
Dịch: Koco
Nguồn: metruyen.com
An Tại Đào rời khỏi Hạ gia, xem sắc trời còn sớm, khoảng cách thời gian hẹn gặp Lộ Binh còn hơn 1h, liền tùy ý đỗ xe ở cửa bách hóa Tân Hải, sau đó tiền vào MacDonald bên cạnh gọi một ly coca ướp lạnh, mua hai tờ Báo chiều Đông Sơn và Báo Tân Hải Thần hôm nay đọc.
Tuy rằng đã là buổi chiều, nhưng ánh mặt trời xán lạn vẫn rất đầy đủ, xuyên qua tường thủy tinh trong suốt của MacDonald chiếu vào, khiến cho bức tường An Tại Đào ngội dựa vào phủ một lớn ánh sang màu vàng nhàn nhạt.
An Tại Đào trước tiên lật Báo Tân Hải Thần hôm nay, xem từ đầu đến cuối, cũng không thấy có thứ gì cảm thấy hứng thú, chỉ ngồi xem có điều kiện, phong cách trang Thần Báo đã có thay đổi rất lớn so với dĩ vãng, ma-két trang in càng thêm chú trọng “Sức tưởng tượng” linh hoạt, mà nội dung cũng càng thêm sát dân sinh, một số tin tức xã hội không lớn không nhỏ tràn ngập toàn bộ trang báo, phần lớn chọn dùng hình thức biên tập tiêu đề lớn, hình ảnh lớn. Hắn cười cười, thầm nghĩ báo đô thị vốn nên như thế, báo đô thị nghiêm túc giống như báo Đảng, chẳng phải là tự tìm đường chết?
Xong rồi lại nhìn Báo chiều Đông Sơn, ngay góc phải bên dưới của trang đầu, hắn liếc mắt một cái liền phát hiện vài chữ “Bài viết thị trấn Tư Hà huyện Quy Ninh”. Tiêu đề lớn “Non xanh nước biếc ‘thiêu’ con đường, dân chúng vùng núi ‘khó’ làm giàu” màu đen bắt mắt, mà tiêu đề nhỏ “Một thị trấn nghèo khó mong: lãnh đạo Sở Giao thông tỉnh khảo sát vấn đề đường xá thị trấn Tư Hà huyện Quy Ninh”, toàn bộ bài viết nhìn qua rất đủ lực chấn động.
Khóe miệng An Tại Đào lộ ra một nụ cười, vươn tay nhẹ nhàng gõ gõ lên chỗ kí tên “Thông tấn viên bài báo Trương Tịnh Tịnh”, lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho Trương Tịnh Tịnh.
Trương Tịnh Tịnh đang ngồi trên xe jeep của thị trấn chạy tới Phòng Sơn, hiện giờ đang trên đường cao tốc. Nhận được điện thoại của Bí thư An, cô hứng phấn mà nói chuyện tình tỉnh thành trong điện thoại, nói Dịch Thần rất coi trọng đối với bài báo, cùng ngày liền an bài trung tâm tin tức xếp bài viết trên trang đầu.
- Ừ, tốt lắm, tôi đã đọc báo rồi. Đúng rồi, tôi để cô một mua một trăm tờ Báo chiều Đông Sơn hôm nay ở tỉnh thành, cô đã mua chưa?
An Tại Đào cúi đầu hỏi.
- Mua, tôi sợ không đủ, liền tự chủ trương mua một trăm năm mươi tờ, hì hì, Bí thư An, ngài sẽ không thể không chi trả cho tôi chứ?
- Được. Sau khi cô trở về, như vậy ---- ủy viên thường vụ Huyện ủy và các lãnh đạo ban ngành chỗ đó, mỗi người đưa một tờ báo, những tờ khác lưu lại để dự phòng.
An Tại Đào cười cười:
- Cô làm tốt lắm, nắm thời gian trở về đi, tôi còn có việc, cúp máy.
Nói xong, An Tại Đào dứt khoát cúp điện thoại.
Dường như Trương Tịnh Tịnh muốn nói cái gì đó, thấy Bí thư An này nói treo thì treo, thu hồi di động, khóe miệng xinh xắn bắt đầu vểnh lên.
Lái xe Tiểu Lý của thị trấn cười ha ha, trêu đùa Trương Tịnh Tịnh:
- Như thế nào, Tiểu Trương, có phải thích Bí thư Tiểu An hay không? Ha ha, Bí thư Tiểu An trẻ tuổi anh tuấn lại là lãnh đạo tiền đồ rộng mở, nếu cô thật sự có lòng, vậy cần nắm thật nhanh, đàn ông ưu tú như vậy, không biết có bao nhiêu cô gái chăm chú ở đằng sau.
Mặt Trương Tịnh Tịnh đỏ lên, trừng mắt liếc Tiểu Lý một cái, sẵng giọng:
- Anh Lý, anh nói mò cái gì đó? Bí thư An người ta sao lại coi trọng tôi chứ? Đừng nói bừa, nếu để lãnh đạo biết được…
Tiểu Lý cười gượng một tiếng:
- Có gì ngượng ngùng? Em tôi nói cho cô, đàn ông cùng phụ nữ chính là như vậy, đàn ông theo đuổi phụ nữ cách một ngọn núi, phụ nữ theo đuổi đàn ông cách một lớp giấy… Cô lại ngay gần bên cạnh, có lẽ…
Tiểu Lý còn muốn nói tiếp, thấy Trương Tịnh Tịnh đã “Xấu hổ và giận dữ không chịu nổi” làm bộ muốn “tranh cãi” với mình, vội vàng cười ha ha hai tiếng ngậm miệng không nói, chuyên tâm lái xe.
An Tại Đào tắt di động, tiện tuy tiếp tục lật báo chí. Đột nhiên, trong lúc vô ý hắn phát hiện trang thứ sáu của Báo Tân Hải Thần có một bài viết tin tức rất nhỏ, còn có một hình ảnh không lớn không nhỏ: một nông dân tướng mạo thật thà chất phác đứng cười khổ trước mặt một chậu cây cảnh.
Nhìn kỹ tiêu đề tin tức ---- suy nghĩ kỳ diệu của một nông dân: trồng cây táo trong chậu hoa. Xem xong tin tức, trong lòng hắn vừa động, chợt nhớ tới kiếp trước mình viết một bài báo ở hội chợ nông nghiệp Yên kinh, cũng là cây táo bồn hoa như vậy, à, hình như là trồng táo trái mùa trong chậu hoa, không ngờ bán với giá trên trời hơn 40.000 đồng trong hội chợ trước tết âm lịch kia, được truyền thông trong nước lúc đó lăng xê lên. Trong lòng hắn vừa động, nhìn chữ mở đầu bài báo “Phóng viên bài báo Lý Tương”, trầm ngâm.
Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy hứng thú đối với cây táo bồn hoa này. Nếu cây táo có thể gieo trồng trái mùa trong bồn hoa, như vậy, vì sao hoa quả khác không thể? Cây đào, cây mận, cây lê… Xem từ tình huống bài báo, nông dân huyện Cao Lãm làm ra loại cây táo chậu hoa này trước mắt còn không được thị trường tán thành, đã nhiều lần rơi vào phá sản ---- nhưng trên thực tế, làm một người tái sinh, An Tại Đào hiểu được, sở dĩ như vậy bởi vì còn chưa hình thành gieo trồng quy mỗ, cũng khuyết thiếu tuyên truyền mở rộng hữu hiệu và có lực ---- nếu do bản thân đến thao tác…
Trong lúc nhất thời, An Tại Đào hơi hưng phấn lên. Trong kế hoạch của hắn, mục tiêu phát triển tương lai của thị trấn Tư Hà chính là “Gieo trồng cây cát cánh và thị trấn sinh thái ngắm cảnh đặc sắc”, mà loại hoa quả trong chậu này không phải chính là một loại thương phẩm thích hợp cực kỳ hấp dẫn ánh mắt và cao đoan làm giàu sao?
Nghĩ,An Tại Đào đã muốn gọi một cuộc điện thoại cho Lý Tương để hiểu một chút tình hình của nông dân trong bài báo này. Nhưng nói cũng khéo, ngay khi hắn chuẩn bị gọi điện, trong lúc vô tình phát hiện, Lý Tương mặc áo phông nửa tay màu vàng nhạt và quần bò màu xanh da trời, đang cùng mẹ của cô và em trai Lý Kiệt đi tới từ bách hóa, cùng nhau đi vào MacDonald.
An Tại Đào do dự một chút, vẫn đứng dậy vẫy tay với Lý Tương, chào hỏi:
- Lý Tương!
Lý Tương vừa thấy An Tại Đào, trước mắt sáng ngời, nhưng ánh mắt nóng bỏng lại chợt trở nên ảm đạm. Cô thở dài yếu ớt đứng cách đó không xa nhìn An Tại Đào quen thuộc mà xa lạ trước mắt, trong lòng không biết là tư vị gì.
Mấy tháng không gặp, người đàn ông lặng yên đi vào cửa lòng cô càng trở nên trầm ổn và thành thục. Áo sơmi trắng, quần tây màu đen, giày da màu đen sáng loáng, trong tay nắm một tờ báo, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười thản nhiên mà ngọt ngào ---- rõ ràng gần trong gang tấc, lại khiến cô cảm thấy xa tận chân trời, rõ ràng có thể đụng tay tới, nhưng lại ngắm hoa cách một tầng sương.
Hắn cách cuộc sống của mình ngày càng xa. Lý Tương thở dài yếu ớt trong lòng.
Trong nhất thời cô còn chưa kịp sắp xếp lỗi lòng lộn xộn ùn ùn kéo đến, em trai của cô là Lý Kiệt sớm đã cười qua đón:
- Anh An! A, không, Bí thư An, chào ngài!
…
…
Mẹ Lý Tương cũng tới đây hàn huyên một hồi với An Tại Đào, luôn tỏ vẻ qua không lâu sẽ trả đủ số tiền phí giải phẫu trước đó hắn ứng ra thay bà. An Tại Đào khẽ mỉm cười:
- Cô, cháu cùng Lý Tương là bạn tốt, cháu lại không quá cần tiền, không cần nóng vội!
Nhưng hắn nhìn ra được, mẹ Lý Tương là một người phụ nữ cực kỳ tự trọng, bà miễn cưỡng cường, lôi kéo Lý Kiệt đi qua ngồi một bên.
- An ---- Bí thư An sao lại có rảnh tới Tân Hải?
Lý Tương liếc An Tại Đào một cái, cầm lấy ly coca trước mắt nhấp một ngụm nhỏ.
- Ha ha, tôi trở về bàn bạc chút chuyện… Tôi đang muốn gọi điện cho cô, lại vừa đúng lúc gặp mọi người.
An Tại Đào thấy không khí giữa hai người hơi xấu hổ và mất tự nhiên, liền chủ động đưa bài báo Lý Tương viết qua:
- Lý Tương, tôi cảm thấy rất hứng thú đối với người này, ngày mai cô có thể bớt thời gian đi với tôi một chuyến hay không?
Lý Tương kinh ngạc nói:
- Cậu là lãnh đạo, sao lại nhàn rồi quan tâm tới loại chuyện này? Được, không thành vấn đề, ngày mai vừa lúc tôi được nghỉ, tôi đi cùng cậu một chuyến, người kia là một nông dân huyện Cao Lãm, ở trong thôn có tiếng là không làm việc đàng hoàng, bởi vì muốn làm thứ này đã thiếu một khoản nợ, ngay cả bà xã anh ta cũng muốn ly hôn. Tôi cũng ngẫu nhiên nghe được thân thích nói tới việc này, vừa lúc hai ngày này tin tức nhạt nhẽo, muốn đi lấy bài viết cho đủ số.
- Ha ha, tôi cảm thấy được.
An Tại Đào cười cười:
- Các đồng sự cũ của tòa soạn vẫn khỏe chứ?
- Chẳng phải vẫn như vậy ---- ài, những phóng viên nhỏ chúng tôi, mỗi ngày đơn giản chính là viết bài chạy đường, làm sao có thể so sánh với lãnh đạo lớn như ngài?
- Được rồi, cô cũng được nói móc tôi. Đúng rồi, có rảnh kêu vài đồng nghiệp Ban Tin tức, đến Phòng Sơn tìm tôi chơi, tôi nhất định tiếp đãi toàn bộ chuyến đi.
An Tại Đào ngẩng đầu liếc Lý Kiệt đang nhìn về bên này một cái, khẽ mỉm cười.
Lý Tương thở dài không hiểu, không nói gì tiếp.
Lý Kiệt lại đi tới, An Tại Đào rõ ràng nhìn thấy, mẹ Lý Tương kéo gã không được.
- Bí thư An, tôi có thể cầu ngài một chút chuyện hay không?
Sắc mặt Lý Kiệt hơi đỏ lên, hơi do dự một chút, vẫn lớn gan nói ra, hồn nhiên không để ý ánh mắt bất mãn của Lý Tương.
Lý Tương bỗng nhiên đứng dậy, trừng mắt liếc Lý Kiệt một cái, trách mắng:
- Lý Kiệt, em nói cái gì đó? Nhanh chóng trở về! An Tại Đào, chúng tôi còn có việc, đi về trước.
Thấy Lý Tương mạnh mẽ kéo Lý Kiệt muốn đi, An Tại Đào từ chối cho ý kiến mà đứng dậy, thản nhiên cười.
Lý Kiệt giãy cánh tay ra, cúi đầu nói:
- Bí thư An, ngài là lãnh đạo lớn có bản lĩnh, ngài có thể tìm công tác giúp tôi hay không?
Hả? An Tại Đào ngẩn ra, tuy rằng ấn tượng của hắn đối với Lý Kiệt này cũng không tốt, nhưng xem mặt mũi Lý Tương cũng không thể gây khó khăn cho gã, chỉ thản nhiên nói:
- Không phải cậu công tác ở công ty cung cấp hệ thống nước uống sao?
Lý Kiệt nhướn mày, muốn nói gì lại bị ánh mắt gần như giết người của Lý Tương “ép” trở về, gã cười khổ một tiếng:
- Bí thư An, anh An, tôi từ chức khỏi công ty cung cấp hệ thống nước uống, hiện giờ ở nhà chờ việc, ngài xem…
An Tại Đào ồ một tiếng, đại khái cũng rõ ràng vài phần. Hẳn là Phó Giám đốc công ty cung cấp hệ thống nước uống Tôn Binh theo đuổi Lý Tương không có kết quả, liền phát tiết sự “bất mãn” lên người Lý Kiệt, sau đó Lý Kiệt bị dồn ép và xa lánh, liền không ở lại công ty cung cấp hệ thống nước uống được, vì vậy đành từ chức.
- Được, nếu có cơ hội thích hợp, tôi sẽ hỏi một câu thay cậu.
An Tại Đào thuận miệng đáp lại một câu, kỳ thật cũng không để ở trong lòng. Nhưng Lý Kiệt lại hiển nhiên coi là thật, luôn miệng cảm tạ bắt tay An Tại Đào.
An Tại Đào thấy thời gian không sai biệt lắm, liền chào ba mẹ con Lý Tướng rồi rời đi. Đứng dưới cửa sổ chạm đất trong suốt của MacDonald, nhìn An Tại Đào lái một chiếc xe con màu trắng rời đi, trong giây lát liền biết mất trong dòng người và dòng xe cộ mờ mịt, Lý Tương không kìm nổi lại thở dài yếu ớt.
Lý Kiệt đứng một bên liếc nhìn thần sắc của chị mình, than thở vài câu:
- Chị, nếu chị thật sự thích anh ta, cũng đừng giấu ở trong lòng, ít nhất cũng phải nói với anh tay!
Lý Tương bực bội trừng mắt liếc Lý Kiệt một cái. Mẹ Lý Tương vội vàng kéo kéo Lý Kiệt, thấp giọng nói:
- Con nói mò cái gì đó? Nhanh chóng câm mồm đi. Đứa nhỏ này, lá gan cũng quá lớn, thế nào lại chạy tới để người ta giới thiệu công tác cho con?
- Sợ cái gì? Có cơ hội phải nắm lấy, con chỉ hỏi một câu, trên người lại không thiếu miếng thịt…
Ánh mắt Lý Kiệt chớp chớp, trong lúc vô tình Lý Tương thấy được một chút kiên định và kiên nghị chưa bao giờ gặp qua trên mặt em trai mình, khóe miệng giật giật không nói nhiều nữa.
Cô biết, em trai này của cô nhìn qua không hiểu chuyện lắm, thật ra là một người rất có dã tâm. Gã một lòng một dạ muốn đi lên trên, đáng tiếc xuất thân bần hàn, không có cơ hội gì.
Cô cũng biết, nếu cô mở miệng, nói không chừng An Tại Đào sẽ thật sự giúp đỡ Lý Kiệt. Nhưng cô lại không muốn mở miệng, đi cầu người đàn ông mình thích lại nhất định có duyên không phận này. Mấy ngày nay, cô cố gắng chậm rãi quên đi người đàn ông ngẫu nhiên xuất hiện trong đoạn đường đời của mình, trở lại cuộc sống bình tĩnh ngày xưam nhưng ngay khi cô nghĩ tới bản thân sắp thành công, trong điểm giao hội đời người, lại một lần nữa gặp gỡ người đàn ông này. Mà giờ phút này gợn sóng trong lòng dao động gần như không ngừng không nghỉ, lại nói cho cô rất rõ ràng, có lẽ, cả đời này cô rất khó thật sự quên đi khuôn mặt tuấn tú mà trầm ổn kia.
Chuyện bi ai nhất trong đời người, không ai giống được như mình, một đoạn tình cảm còn chưa bắt dầu liền trực tiếp nhảy tới điểm kết. Lý Tương cô đơn mà ngồi đó, ánh mắt mê ly nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai quanh quẩn vài câu của nhà thơ Puskin.
xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
- Nếu đời nỡ lừa dối em
Đừng hờn, đừng giận mà thêm sầu
Ngày buồn bình thản đương đầu
Ngày vui lại đến mang màu sáng tươi…
Lý Tương tự giễu mà cười, chậm rãi nâng ly coca lên hung hăng hớp một ngụm lớn, thầm nghĩ không phải nhà thơ này nói dối sao? Cuộc sống lừa gạt bạn, nhưng bạn vĩnh viễn cũng không lừa gạt được mình… Tin tưởng ngày vui sẽ tiến đến? Lừa mình dối người mê hoặc mà thôi.
=====
Anh nói em giống mây bất định khó nắm
Thật ra anh không hiểu lòng em
Anh nói em giống giấc mộng chợt xa chợt gần
Thật ra anh không hiểu lòng em
…
Chỉ sợ toàn bộ thành phố Phòng Sơn trên dưới không ai nghĩ tới, người phụ nữ đứng đầu Phòng Sơn ---- Bí thư Thành ủy Lý Vân Thu không ngờ lại thích bài ca tình cảm triền miên “Thật ra anh không hiểu lòng em” này của Đồng An Cách.
Giọng hát trầm thấp của ca sĩ quanh quẩn, ánh mặt trời sáng lạn chiếu vào trong văn phòng rộng thùng thình của Lý Vân Thu, bà ngồi phía sau bàn làm việc, khuôn mặt vốn quyến rũ đột nhiên lộ ra góc cạnh hoàn toàn trầm tĩnh lại, bà hơi si mê nhìn trời xanh mây trắng và ánh sáng xán lạn ngoài cửa sổ, hưởng thụ sự yên lặng khó được một lát này.
- Thật ra anh không hiểu lòng em...
Bà nhẹ nhàng ngâm nga một câu, đột nhiên cúi dầu mỉm cười, kỳ thật bà thật sự không hy vọng có người có thể đọc hiểu lòng bà... Trước đây không có, sau này cũng không có! Đúng vậy, không có!
Bà chậm rãi cúi đầu xuống, ánh mắt dần trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng đặt lên tờ Báo chiều Đông Sơn trải trên bàn, ngắm nhìn tiêu đề màu đen bắt mắt kia:
- Non xanh nước biếc “thiếu” con đường, dân chúng vùng núi “khó” làm giàu.
Thật lâu sau, bà nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Lưu Phương của Sở Giao thông đột nhiên đề xuất muốn đi khảo sát vấn đề giao thông của thị trấn Tư Hà huyện Quy Ninh, trước đó chưa hề thông báo với nhân vật số một Phòng Sơn là bà. Sau đó lại nghe nói, không ngờ Lưu Phương này đại biểu Sở Giao thông muốn mình xuống cùng giúp đỡ cái trấn nghèo khó này. Mà tiếp theo, không ngờ trên báo tỉnh lại có bài viết kẻ xướng người họa.
Tiểu tử này rất có năng lực đó, người phụ nữ Lưu Phương kia khó nói chuyện như vậy, không ngờ hắn có thể đạt được từ chỗ bà ta... Hừ, không ngờ làm ra động tĩnh lớn như vậy sau lưng ta! Lý Vân Thu cảm xúc phập phồng, không ngờ chậm rãi sinh ra một loại cảm giác bị phản bội. Mà cùng lúc đó, cũng sinh ra một loại cảm giác kỳ quái phức tạp.
Tiểu tử này! Lý Vân Thu thản nhiên nghĩ, trước mắt xuất hiện khuôn mặt khiến người ta khó quên của An Tại Đào. Không phải vì hắn anh tuấn, không phải vì hắn phong độ, mà chỉ bởi vì trên người thanh niên trẻ tuổi này phát tán ra một loại khí chất đặc thù và hấp dẫn vô hình khiến cho người ta nói không thành tiếng, nói không rõ ràng.
Chàng trai trẻ tuổi này! Khóe miệng Lý Vân Thu lộ ra một nụ cười khó có thể nắm bắt, rồi lại chợt trở nên lạnh lùng. Bà chậm rãi nắm điện thoại trên bàn, bấm một dãy số điện thoại.
Gọi xong điện thoại này, bà lại gọi một cuộc điện thoại, gọi thư ký Mã Minh Lượng của mình tiến vào. Đương nhiên, trước khi Mã Minh Lượng sắp vào cửa, bà thuận tay tắt chiếc máy hát kiểu cũ, sau đó dùng một mảnh lụa màu trắng thêu hoa phủ lên trên.
Bà là nữ hoàng của Phòng Sơn, nữ hoàng cao nhất không người nào dám khiêu khích. Bất cứ thứ gì trong phòng làm việc của bà, không có sự cho phép của bà không ai dám động một chút, cho dù là Mã Minh Lượng hàng ngày dọn vệ sinh cho bà, cũng biết trong phòng làm việc này có mấy chỗ chính là vùng cấm của mình.
Năm nay Mã Minh Lượng 27 tuổi, là thư ký thứ tư sau khi Lý Vân Thu đi vào Phòng Sơn. Phụ nữ mạnh mẽ, cứng rắn giống như bà, người bình thường hầu hạ không được. Ba thư ký đầu tiên, đều khiến bà dùng các loại lý do chính đang sung quân xuống dưới, chỉ có Mã Minh Lượng vẫn kiên trì tới hiện tại.
Mà Minh Lượng đứng bên ngoài văn phòng Lý Vân Thu hơi dừng lại một chút, trong lòng thở dài. Nếu không phải không có lựa chọn, hắn thật sự không muốn ở lại bên cạnh người phụ nữ này một phút đồng hồ nào, hận không thể cách bà ta xa ra!
Đây là một phụ nữ biến thái. Đánh là đánh giá trực quan của Mã Minh Lượng đối với Lý Vân Thu, đương nhiên, đây là suy nghĩ giấu tận dưới đáy lòng ngay cả trước mặt cha mẹ cũng không dám biểu lộ ra.
Lấy lại bình tĩnh, Mã Minh Lượng nhẹ nhàng gõ vang cửa Lý Vân Thu. Sau đó, lẳng lặng đứng chờ ở cửa. Gã biết, dựa theo thói quen quái dị của Lý Vân Thu, ít nhất sẽ đứng vài phút mới có thể tiến vào, nếu là người không có kiên nhẫn, lại cho rằng bà ta không ở trong phòng. Cũng không biết người phụ nữ này rốt cuộc nghĩ thế nào!
Hơn nửa ngày, mới truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Lý Vân Thu:
- Tiến vào!
Mã Minh Lượng thầm mắng một tiếng, lúc này mới đổi vẻ mặt tươi cười giả dối, thật cẩn thận đẩy cửa mà vào.