Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh Chương 35


Chương 35
Nhìn thấu

Vừa nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lục Tiểu Thanh cảm thấy đau xót. Nếu mình đang ở nhà mà làm sai chuyện gì, thì khẳng định là cha mẹ cũng sẽ bảo vệ mình như vậy. Hiện tại bây giờ rốt cuộc sẽ chẳng còn ai sẽ bảo vệ mình như thế được nữa. Trước thấy Đại Ngưu cho dù bị đánh tróc da, rách thịt cũng không kêu một tiếng, bây giờ lại khóc rống lên y hệt một đứa trẻ con mới mấy tuổi, nàng trong mắt đỏ lên, nước mắt cũng chực chảy xuống.

Vô Diễm vốn không thèm để ý đến mấy người ở trong phòng, chỉ chú ý đến một mình Tiểu Thanh, thấy nàng như vậy trong lòng nhất thời hiểu được lúc này nàng vì cảnh trước mắt mà cảm động, than nhẹ một tiếng, tiến lên từng bước, nhẹ nhàng kéo Lục Tiểu Thanh qua, cực ôn nhu lau đi nước mắt của nàng, ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Đừng khóc, về sau cha mẹ của ta chính là cha mẹ của nàng, tất cả chúng ta đều sẽ bảo vệ nàng”

 

Lục Tiểu Thanh cố gắng áp chế chua xót trong lòng, gượng gạo hé ra khuôn mặt tươi cười nói: “Ta nói muốn nhận huynh làm ca ca bao giờ, huynh có ý nghĩ đến thật là hay”. Vô Diễm nghe vậy không biết là đang nghĩ đến cái gì, trong mắt một mảnh thâm trầm, thần sắc ôn hòa còn có một tia thất vọng, cùng sự tức giận bị kìm nén.

 

Lục Tiểu Thanh hít vào một hơi, quay sang nói với Đại Ngưu: “Đứng lên đi, bộ dáng như vậy còn ra thể thống gì nữa? Nam tử lớn như vậy còn khóc lóc như đứa trẻ con, thật là mất mặt” Dứt lời liền quay sang nói với cha mẹ của Đại Ngưu: “Các ngươi cũng đứng lên đi, sao lại như vậy, ta có nói Đại Ngưu làm sai chuyện gì đâu.”

Cha của Đại Ngưu ngẩn người hỏi: “Ý của Đại nhân có phải là người đã tha cho Đại Ngưu nhà ta rồi không?”

 

Lục Tiểu Thanh tức giận nói: “Ta nói muốn tìm nó tính sổ khi nào chứ? Nếu ta muốn chỉnh nó, thì đã đánh gãy tay chân của nó rồi, còn đi xa như vậy làm gì, ta tới đây rồi còn giở trò gì nữa chứ? Nhưng cũng phải nói, tùy tiện đi cướp bóc kiếm miếng cơm manh áo ở giữa đường, là một việc làm lỗi thời nhất.”

 

Người nhà của Đại Ngưu thấy Tiểu Thanh không truy cứu, cho dù không hiểu mấy câu sau nàng nói là có ý gì, vẫn cảm thấy mừng rỡ, chạy đến nâng Đại Ngưu dậy, mẹ của Đại Ngưu vội nói: “Mời hai vị Đại nhân ngồi, ta đi làm chút điểm tâm” vừa nói vừa bước nhanh ra bên ngoài.

 

Lục Tiểu Thanh đến ngồi bên cạnh Đại Ngưu, Đại Ngưu nói: “Thanh tỷ tỷ”. Lục Tiểu Thanh gật gật đầu, quay sang nâng cha Đại Ngưu lên, nói: “Ông cũng thật ác, con mình mà còn ra tay nặng như vậy, ta đây nhìn cũng không nhịn được. Ta nói trước, nếu có lần sau, đừng trách ta sẽ đánh ông thành bộ dạng này!”

Cha Đại Ngưu liên tục đồng ý nói: “Không dám, không dám.”

 

Vô Diễm đứng bên cạnh lạnh lùng xen mồm nói: “Không phải hắn ác, mà hắn sợ chúng ta ra tay ác độc, nên hắn ra tay trước”

Vẻ mặt cha của Đại Ngưu lập tức đỏ bừng, không biết nên nói gì bây giờ, Lục Tiểu Thanh bất đắc dĩ lắc đầu nói “Ông dùng não suy nghĩ một chút có được hay không, chúng tôi nếu thật sự muốn nặng tay, còn đến phiên ông sao, bọn tôi sớm đã đánh nó làm cho nó sợ chết khiếp rồi, thật là không biết trong đầu của ông có chứa những gì nữa” cha của Đại Ngưu hắc hắc cười ngây ngô, không dám nói lời nào.

Đại Ngưu nghi hoặc hỏi: “Thanh tỷ tỷ, vậy tỷ đi theo đệ về đây để làm gì?”

 

Lục Tiểu Thanh mày liễu dựng thẳng, nói: “Làm gì là sao, ta không thể đi du lịch ngắm cảnh hử ? A, ta nói nhầm, chẳng lẽ ngoài việc dạy dỗ đệ, ta không thể đi dạo sao?” Cha của Đại Ngưu vội nói: “Sao lại không được chứ, nhà chúng tôi hơi đơn sơ một chút, hai vị Đại nhân không ghét bỏ là tốt rồi”

“Cái gì mà Đại nhân, khó nghe chết đi được, ta tên là Lục Tiểu Thanh, hắn là Vô Diễm, gọi tên là được rồi.” Vô Diễm bất mãn trừng Lục Tiểu Thanh, nhưng không lên tiếng phản đối.

 

“Cha, Thanh tỷ tỷ là người tốt, từ khi nàng nhảy xuống xe, rồi theo con nói chuyện con mới biết, Thanh tỷ tỷ mặt ngoài hung dữ, nhưng tâm địa rất tốt.” cha của Đại Ngưu hắc hắc cười không ngừng, xoa xoa tay nhìn Lục Tiểu Thanh nói “Vị này…… Tiểu ca…….” Đại Ngưu ha ha cười nói: “Cha, nàng là tỷ tỷ, Thanh tỷ tỷ vì xuất môn cho tiện, nên mới mặc nam trang, vị này mới là ca ca.”

 

Vô Diễm hừ lạnh một tiếng, tựa hồ không muốn Đại Ngưu gọi chàng là ca ca, nhìn quét khắp phòng một lượt, rồi cất bước đi đến đứng bên cạnh cửa lớn. Cha của Đại Ngưu thấy tính tình Vô Diễm không dễ chịu, không dám trêu chọc, liền cười nói với Tiểu Thanh: “Mời tiểu thư ngồi một lát, ta đi giúp mang điểm tâm lên, hiện tại trời cũng đã muộn, chắc hai vị cũng đã đói bụng rồi” Nói xong không đợi Lục Tiểu Thanh trả lời liền đi ra ngoài.

 

Lục Tiểu Thanh tức giận trừng mắt nhìn lưng Vô Diễm, quay đầu nói với Đại Ngưu: “Bảo cha của đệ đừng gọi ta là tiểu thư nữa, ta nghe cảm thấy không được tự nhiên.” Đại Ngưu không rõ lắm, nên chỉ liên tục gật đầu.

 

Lục Tiểu Thanh thấy Vô Diễm cứ đứng mãi ở cửa không chịu đi vào, hừ một tiếng, tiến lên vài bước, kiên quyết kéo Vô Diễm ngồi vào ghế ở trong phòng, Vô Diễm nhíu nhíu mày, nhìn góc áo bị vướng vào cái ghế thô ráp, miệng mấp máy, mặt lạnh nhưng cũng không đứng dậy, Tiểu Thanh gật đầu cười nói: “Như vậy mới đúng, chỉ là có chút tiền đã dám xem thường người nghèo”

 

Vô Diễm liếc mắt sang Tiểu Thanh nói: “Người cũng có dăm bảy loại, có người cho dù rất nghèo, nhưng hắn xuất thân cao quý nên vẫn là người cao quý. Có người có chút tiền nhưng xuất thân không cao quý thì vẫn là người hạ đẳng, thân phận của một người không phải được định đoạt bằng tiền.”

 

Lục Tiểu Thanh thấy Vô Diễm nói rất bình thường, cứ như là đang nói chuyện hàng ngày không có cảm xúc gì, cũng không khen, không chê, chỉ như đang muốn nói cho mình nghe một sự thật, chuyện của giai cấp phong kiến, người còn phân theo tầng lớp.

 

Lục Tiểu Thanh hừ lạnh một tiếng nói: “Ta không biết cái gì ba bảy loại, ta chỉ biết mọi người đều bình đẳng, đều có hai con mắt, một cái mũi, ngươi không nhiều hơn người khác cái gì, mà họ cũng không thiếu gì so với mình. Không có ai sinh ra đã là hạ đẳng. Chỉ cần trong mắt ta coi là hạ đẳng, thì họ là người hạ… hạ… hạ … đẳng, người cao quý đối với ta cũng không bằng được với huynh đệ bằng hữu của ta. Kể cả hắn có là Vương t

 

ôn hay quý tộc, trong mắt ta hắn cũng chẳng là gì.”

Vô Diễm cũng không có vẻ gì là bất ngờ khi nghe thấy Lục Tiểu Thanh nói như vậy, nhìn vào mắt Tiểu Thanh, Vô Diễm nói: “Với tính cách của nàng, nói như vậy cũng không làm ta kinh ngạc, nàng vốn chẳng để cái gì ở trong mắt, chỉ nghĩ ở trong lòng, tất cả đều là vì bản thân mình, chưa từng chú ý đến người xung quanh, chuyện ở xung quanh, nhìn thì có vẻ như phóng khoáng, thực ra là nàng muốn bảo vệ trái tim của mình thật cẩn thận, nàng sợ để nó quỵ lụy, sẽ không rút chân ra được” Quay đầu nhìn chằm chằm Tiểu Thanh nói tiếp: “Tâm không để ở đây, thì làm sao thèm quan tâm có ba bảy loại người nào cơ chứ!”

 

Lục Tiểu Thanh ngây dại, chưa từng nghĩ rằng Vô Diễm lại có thể nhìn thấu mình như vậy, nhìn thấy suy nghĩ mình đem giấu tận đáy lòng, đúng vậy, không dám để ý là do sợ một ngày nào có tia chớp lại mang mình đi, mà tâm của mình lại ở nơi này, lúc đó sẽ không tìm thấy đường về. Tình, cả đời yêu một lần là đủ; Yêu, cả đời chỉ yêu một người; Tâm, chỉ có thể đi lạc một lần.

 

Tuy rằng thân ở hiện đại, ý trung nhân lại ở thế giới này, cách nhau đằng đẵng, yêu một người có thể vì người đó mà sống, vì người đó mà chết, nhưng cũng biết chính mình không chịu nổi nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm, rõ ràng biết đối phương còn sống, mà lại không bao giờ còn gặp lại được nữa, như vậy thật là khổ sở, thà là giữ chặt trái tim của mình không cho bất kỳ kẻ nào tiến vào.

 

Cho nên rõ ràng biết Lý Quân Hiên thích mình, lại cố tình tránh trái, né phải mà tránh xa chàng. Đối với mình không giống với bất kỳ ai, lại cái gì cũng không dám nói, không dám làm. Cứ điên điên khùng khùng, giả đần giả độn, ngôn ngữ cử chỉ kỳ quái, chẳng qua là muốn giấu giếm người khác, cũng là lừa gạt bản thân mình. Chữ tình kia nàng không dám nhận, mà cũng không dám trao.

Vô Diễm nhìn thấy Tiểu Thanh thất

 

thần, nhẹ thở dài một hơi, dời mắt nhìn ra đêm đen ngoài cửa.

Đại Ngưu thấy cả Lục Tiểu Thanh và Vô Diễm đều trầm mặc, mới khó hiểu hỏi: “Thanh tỷ tỷ, làm sao vậy? Đệ cảm thấy Thanh tỷ tỷ nói đúng lắm mà”

Lục Tiểu Thanh lấy lại tinh thần cười khổ một chút, hóa ra người hiểu mình nhất lại là người sớm tối đối chọi gay gắt với mình, nhẹ lắc đầu nói: “Đừng nghe hắn nói bậy, đệ chỉ cần nghe tỷ tỷ là tốt rồi, ta nói đúng chính là đúng, ta nói sai chính là sai, những người khác đệ đều coi là hắn nói hươu nói vượn” Đại Ngưu thận trọn

 

g gật gật đầu nói: “Đệ đã biết, về sau Đại Ngưu chỉ nghe lời tỷ tỷ”

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/80659


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận